Ước mơ của mỗi người hoàn toàn khác nhau.
Ước mơ về những gì ta sẽ làm trong tương lai.
Ước mơ của Pastry Mir Mortareon là một ngày nào đó sẽ tạo ra những món bánh ngọt ngon nhất cậu có thể làm. Để có thể làm vậy, cậu hiện phải đang cố gắng hết sức để xử lí những rắc rối cùng cha mình. Tuy nhiên thì, ước mơ của cậu lại đi ngược với phần đông trẻ em trên thế giới này.
Ước mơ của con trai thường hao hao nhau.
Chúng có thể ước trở thành một hiệp sĩ và bảo vệ những người thân yêu, những người bạn của mình, những người đang bị ức hiếp và người họ yêu.
Mặc dù quá nửa những gì vừa được nói ở trên chỉ là hão huyền, đó vẫn là một ước mơ chính đáng.
Ước mơ của con gái thì khác, rất đa dạng và muôn hình muôn vẻ.
Cô sẽ gặp một chàng hoàng tử đẹp trai yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau đó được trở thành công chúa; hoặc là trở thành một hiệp sĩ xinh đẹp; hay đơn giản chỉ là sở hữu một cơ thể sẽ không bao giờ béo lên cho dù có ăn bao nhiêu của ngon vật lạ đi chăng nữa.
Nói thêm một lần nữa, quá nửa trong số này cũng mãi chỉ nằm trong tưởng tượng.
Vậy, còn ước mơ của các bậc cha mẹ thì sao?
Chừng nào con người còn tồn tại, việc sinh con và nuôi dạy chũng sẽ vẫn được tôn trọng.
Ai cũng có thể trở thành cha mẹ.
Đặc biệt đối với phụ nữ, việc sinh con là một vấn đề lớn, và nghĩ về tương lai của con mình sau khi được sinh ra là lẽ tự nhiên của mọi bà mẹ. Họ không thể không lo lắng, nghĩ ngợi về tương lai của đứa con mà mình đã dứt ruột đẻ ra.
Là cha mẹ, thật khó để nghĩ về tương lai mà không có hình ảnh con cái của mình. Phần lớn những ước mơ của các ông bố bà mẹ là về đứa con của mình.
Điều này được thể hiện rõ ràng nhất ở một người phụ nữ sau khi đã trở thành mẹ, đó là "mặc cho con trai mình những bộ quần áo đẹp nhất".
Đó là phu nhân Nam tước Agnes Mir Mortareon. Cô là mẹ của Pace.
Cô đang cố gắng hết sức để thực hiện ước mơ của mình. Cái cách mà cô làm mọi thứ để có thể đạt được mục tiêu rất giống con trai mình. Về mặt này thì họ giống nhau như đúc.
「Con nghĩ sao về cái áo này? Ừm, nó trông được đấy. Nhưng mà nó không hợp với màu tất của con. Đôi tất này được may cẩn thận lắm đấy, nhìn cũng đẹp nữa nên không vứt đi được.
Có lẽ con nên đi giày trước? Hmm, có đôi nào vừa không nhỉ? Khó rồi đây."
Mặc những trang phục đẹp cho con mình thì có người mẹ nào lại không vui cơ chứ, giống như chơi với búp bê hóa trang vậy; và họ sẽ lựa chọn đồ theo cảm tính của mình.
Cô có thể cho con trai mình mặc những thứ mà bình thường cậu không hay mặc nhưng vẫn vừa vặn.
Quyết tâm của Agnes là "tạo ra" một cậu bé đẹp nhất, điều đó cũng tương tự như tinh thần của một thợ làm bánh thiên tài. Rốt cuộc, con trai của cô trở thành bản sao sống của mẹ nó cũng vì lẽ đó.
Cô đang tận hưởng niềm vui khi tìm kiếm sự phối hợp hoàn hảo nhất, giống như giải đố vậy.
Còn con trai cô thì đang không thể kháng cự lại mẹ mình. Cậu cảm thấy mình đang bị đối xử như một con búp bê.
Hơn nữa bên cạnh Agnes còn có "đồng nghiệp".
「Con không biết phải nghĩ sao nữa mẹ ạ. Con từng đi đôi giày này rồi nhưng chắc sẽ vừa với Pace thôi.」
「Arara, Jose, đó chẳng phải là đôi giày con yêu thích nhất hay sao?」
「Không sao đâu mẹ. Đây là niềm vinh hạnh lớn của em trai con đấy.」
「A~~, thật là một người chị tốt bụng. Jose, con thật là đáng yêu làm sao.」
Agnes ôm lấy con mình với thái độ có hơi cường điệu.
Cô con gái thứ năm trong nhà, Josephine. Cô là chị gái nhỏ tuổi nhất của Pace. Vì bốn người chị kia đã kết hôn nên thành ra cô trở thành chị cả trong nhà.
Josephine, hay còn được mọi người gọi là Jose, đã quen với cái kiểu ôm ấp quá mức này của mẹ mình. Cô không thấy khó chịu, trái lại còn vui vẻ chấp nhận nó vì điều này đã được mẹ cô làm từ lúc cô biết nhận thức.
Ôm ấp nhau kiểu này giữa mẹ và con gái trông sẽ tử tế hơn là với con trai. Pace nghĩ vậy.
Bình thường cậu sẽ là người chịu trận nhiều nhất nên cậu sẽ biết ơn chị mình rất nhiều nếu cô cứ giữ chặt mẹ như vậy.
Thế nhưng tình cảnh hiện giờ thật là nghiệt ngã đối với Pace.
「Cảm ơn chị Jose.」
「Đừng cảm ơn chị. Chúc em may mắn, Pace. Chị không thể đi theo em được nên hãy nghe lời cha nhé.」
「Vâng. Em hiểu rồi.」
Những đứa trẻ nhà Mortareon đều rất đẹp.
Người cha thì rất dễ gần và mẹ thì xinh đẹp. Thế nên không ngoa khi nói rằng những đứa con kế thừa vẻ đẹp từ mẹ chúng.
Trong số sáu đứa con, có một người được thừa hưởng nhiều hơn cả.
Trong số tất cả các con của cô, đứa giống cô nhất lại là con trai cả. Hay nói đúng hơn là con trai út vì trước cậu đã có năm người chị.
Vẻ đẹp của cậu khiến tất cả các chị em phụ nữ phải tan chảy.
Đối với các chị của mình thì cậu giống như chú cún con vậy.
Nói thêm về những đứa con thì chúng không được coi trọng cho lắm. Thế giới này có chế độ tư tưởng gần như là phong kiến. Và câu "kính trên nhường dưới" thì bị bỏ mất vế sau. Dù vậy các cô chị thì yêu em mình hơn ai hết.
Lí do là cậu rất ngoan ngoãn, thông minh và đáng yêu.
Mái tóc màu bạc mượt mà, cặp má phúng phính, đôi mắt to tròn, tay chân nhỏ nhắn. Chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ để khiến trái tim sắt đá nhất phải mềm lòng.
Cha mẹ của chúng cũng rất hạnh phúc khi thấy các con mình hòa thuận như vậy. Nếu mà là những ông bố bà mẹ quý tộc khác thì họ sẽ không thể chịu nổi cảnh mấy chị em ôm ấp nhau như vậy.
Có thể nói Pace rất may mắn khi được các chị yêu quý. Thế nhưng trong cái may lại có cái rủi.
「Mẹ, mẹ thấy cái váy này thế nào? Pace trông sẽ rất hợp đấy.」
「Ừm, được đấy. Có lẽ nên thử ngay.」
「Mẹ, chị, con là con trai mà, nên là…」
「Không sao không sao. Em trông rất đẹp mà.」
「Đúng rồi, thử một chút đi. Chỉ một chút thôi.」
Pace bất lực khi không thể chống lại mẹ và chị mình. Nhưng cậu cũng không muốn mặc đồ con gái. Cậu luôn tự tin mình là trai thẳng.
「Em có muốn mặc thêm cả đồ lót không?」
「Vậy để mẹ làm cho!」
「Khôôôôôônggggg~~!」
Trong cả ngày hôm đó, Pace đã có rất nhiều tâm sự. Và đến cuối ngày thì cậu kiệt sức.
--------------------------------------------------
「Haaa…」
「Con có sao không? Sao con trông mệt mỏi thế?」
Buổi sáng ngày cuối cùng, Casserole đã lờ mờ đoán được những gì con mình đã trải qua bằng nét mặt của cậu. Anh đã không gặp con mình thường xuyên.
Mọi người trong làng đều đến tiễn hai cha con vào ngày đặc biệt này, nhưng tình hình hiện tại của con trai làm anh không vui. Anh đã thấy hết chuyện Pace bị mẹ và chị biến thành con búp bê sống suốt từ ngày này qua ngày khác. Tuy là thấy thương Pace nhưng anh không thể ngăn vợ và con gái mình lại được. Với tình hình hiện tại thì Agnes phấn khởi là điều đương nhiên.
Mặc dù tình trạng kinh tế trong lãnh địa có dấu hiệu khởi sắc nhưng vẫn còn đang trong giai đoạn sơ khai. Hơn nữa diện tích đất hoang vẫn còn nhiều, canh tác vẫn khó khăn. Cộng thêm việc dân cư thưa thớt nên việc may hoặc mua quần áo mới vẫn là điều xa xỉ đối với mọi người. Ngay cả gia đình Lãnh Chúa cũng không phải ngoại lệ. Thế nên anh hiểu điều này.
Không phải là họ không mặc những trang phục trang trọng. Thỉnh thoảng cũng có một vài lần nhưng là đồ đã mặc từ rất lâu.
Không có gì lạ khi một người mặc một bộ quần áo trong thời gian dài. Đôi khi nó được truyền lại qua nhiều thế hệ nữa. Điều này đặc biệt đúng với lễ phục. Và đồ bền là sự lựa chọn hàng đầu. Giống như Kimono vậy. Bà truyền cho mẹ, mẹ truyền cho con gái. Văn hóa này có thể thấy ở khắp nơi trên thế giới. Và với lãnh địa còn nghèo như Mortareon thì mua mới liên tục là đều không tưởng.
Tuy nhiên cũng có ngoại lệ đối với quần áo cho trẻ con. Vì đang trong tuổi phát triển nên những bộ hiện tại sẽ sớm chật. Người mẹ sẽ sửa chúng cho vừa với con mình hoặc dành thời gian để may cái mới. Thế Nhưng không phải lúc nào cũng làm được giữa bộn bề công việc. Hơn nữa việc sửa cho dài ra rồi cũng sẽ đạt đến giới hạn không thể sửa được nữa.
Có nhiều lúc anh chị em trong nhà sẽ mặc chung quần áo của nhau. Vì một gia đình không thể mua quá nhiều quần áo nên có những người hàng xóm tốt bụng sẽ chia sẻ những bộ quần áo đã chật của họ. Có thể quay cả làng là một vòng tuần hoàn của quần áo trẻ con.
Nhiều khi ngay cả cha mẹ cũng cho con quần áo lúc nhỏ của mình. Có những gia đình nghèo đến mức không mua nổi áo quần cho con. Lúc đó những người xung quanh sẽ sẵn sàng giúp đỡ.
Nói thêm một chút. Nếu cả làng là vòng xoáy thì đâu là điểm đầu tiên?
Tất nhiên thường sẽ là "con trai cả của Lãnh Chúa".
Đây là thông lệ của mỗi Lãnh Địa, một phần của việc phân chia giai cấp giữa những đứa trẻ. Nó phổ biến đến mức có những gia đình tích cóp được một khoản nhỏ vẫn chọn mua cũ thay vì mua mới. Thế nên việc mọi người nhìn vào bộ áo mới của Pastry với ánh mắt ghen tị là chuyện đương nhiên.
Và đó cũng là niềm tự hào của mẹ cậu trong ngày con mình trưởng thành.
「Cậu ta sẽ đến vương đô sao?」
「Trông đẹp quá!」
「Nhìn cái khuy đó kìa. Có phải là gia huy không? Trông đắt tiền quá.」
「Nhiều phụ kiện quá. Có nên lấy một cái không nhỉ?」
Rất nhiều ánh mắt đổ dồn vào Pace, trong đó phần lớn là những đứa trẻ trạc tuổi cậu. Ngoài ra còn có cả những dân làng hiếu kỳ khác nữa. Sức mạnh thu hút đặc biệt này nằm ở khuôn mặt trang nghiêm, khôi ngô, mái tóc bạc tung bay trong gió, hòa hợp hoàn hảo với màu của chiếc áo choàng.
Chiếc áo choàng buộc một nút ở cổ, được điểm bằng một dải băng tinh tế quanh eo của người mặc. Điều này càng tôn lên sự mảnh mai của chủ nhân chiếc áo. Chiếc quần không một nếp nhăn, các nếp gấp được căn chỉnh hoàn hảo. Đôi giày vốn trước kia của một phụ nữ nhưng rõ ràng vẫn là hàng chất lượng cao.
Nhìn từ đầu đến chân, ai cũng có thể thấy rằng đây là trang phục chỉ dành cho những gia đình khá giả. Dường như những ánh mắt ngây thơ hướng về phía cậu đơn thuần chỉ là sự ghen tị của trẻ con.
「Đẹp quá! Mình cũng muốn đến vương đô như thế kia.」
「Tiếc quá. Đó là điều duy nhất mình không thể làm.」
「Sao lại không chứ? Một ngày nào đó tớ sẽ làm được như thế.」
「Thế là sai rồi. Không quan trọng vẻ bề ngoài như thế nào. Nếu bên ngoài bóng bẩy nhưng trong lòng thối nát thì cũng chỉ là kẻ tầm thường thôi.」
「Cái quái gì?」
「He he, lại đây nào.」
Các cậu bé xung quanh đó nhanh chóng trở nên ồn ào. Những người xung quanh dần cảm thấy khó chịu. Các bà mẹ bắt đầu nghiêm khắc nhắc nhở con mình.
Cùng với vài cục u trên đầu chúng.
Tất nhiên các cô bé cũng có ánh nhìn thèm muốn nhưng lại khác với con trai. Đó là những loại bàn tán để giành lấy " hoàng tử của tôi".
Và cuộc " trao đổi nhỏ" cũng dần chuyển sang " trao đổi lớn". Mẹ của chúng nhẹ nhàng nhắc nhở rằng con trai sẽ không thích con gái ồn ào.
Khung cảnh mọi người tụ tập tiễn Pastry cơ bản là như vậy. Dù không có thông báo chính thức nào nhưng không hiểu sao họ vẫn biết và đến đây. Có thể coi đây là thói xấu của nhà lãnh chúa khi khoe khoang con mình quá mức. Nhưng nếu nhìn ở một góc độ khác thì đây là việc làm cần thiết để quản lý lãnh địa.
Mortareon là một lãnh địa mới nổi. Lãnh chúa đương nhiệm, Nam Tước Casserole Mir Mortareon, đã thực hiện những bước cải cách mang tính đột phá chỉ trong một thế hệ.
Ban đầu, Nó là một vùng hẻo lánh thuộc quản lý của hoàng tộc và là vùng đệm với các nước láng giềng. Việc giao lưu với các lãnh địa khác từ đây là rất khó. Việc cai quản cũng không hề dễ dàng do thú hoang và những thứ tương tự thường xuyên xuất hiện. Hơn nữa, Nếu họ làm gì đó sai sót thì các quốc gia lân cận sẽ gây những áp lực vô lý lên họ. Tệ hơn, triều đình cũng không mặn mà với vùng đất này.
Đất đai cằn cỗi đến mức cỏ dại còn không mọc nổi. Lượng mưa cũng thấp hơn rất nhiều so với những lãnh địa khác. Nó là một vùng đất bị lãng quên, một vùng đất mà chả ai muốn nhận nhưng buộc phải có người quản lý. Lý do Casserole có được vùng đất này là vì nghĩa vụ quân sự đặc biệt của anh và cũng là vì anh là người duy nhất có thể cai quản vùng đất cằn cỗi này.
Cái uy của một nhà quân sự như một lời răn đe đối với các nước lân cận. Và nó cũng là điều kiện để anh cai trị lãnh thổ cằn cỗi, gần như bị cô lập này.
Bằng cách thu hút người dân từ nơi khác bất cứ khi nào có cơ hội và coi họ là nòng cốt của việc phát triển, lãnh địa dần được ổn định. Đó là sức mạnh quần chúng.
Lý do cho cái uy của lãnh chúa nằm ở khả năng mà ít người có được: Phép thuật.
「Được rồi. Mọi người, tôi đi đây.」
Cùng lúc đó, lãnh chúa rời đi cùng với con trai mình, mang theo niềm tự hào của một người cha.
「Đi họ rời đi họ rời đi thận nhé. Cẩn thận vào. Nhớ đừng theo người lạ nghe chưa.」
「Đi an toàn nhé tướng quân. Chúng tôi mong ngài trở về.」
「Cậu Pace, nhớ mua quà cho chúng tôi đó!」
「Cậu có thể quên mua quà cho tên ngốc này nhưng đừng quên tôi nhé!」
Casserole đặt tay lên vai Pace, vẫy chào những người ở lại.
「Đi thôi.」
「Vâng cha」
--------------------------------------------------
Sau đó, họ rời đi.
Hai người biến mất không để lại một dấu vết nào. Chỉ còn lại mãi đất trống như chưa có gì xảy ra.
「Phép thuật của Tướng quân vẫn tuyệt vời như mọi khi.」
「Đó là phép gì thế?」
「Tôi nghĩ nó được gọi là dịch chuyển tức thời.」
「Không thể nào, tức thì, dịch chuyển tức thời. Cậu đã nói với tôi chưa nhỉ?」
「Tôi nói rõ với cậu rồi mà.」
Những loại bàn tán bắt đầu chuyển từ trang phục của Pace sang phép thuật của Lãnh Chúa. Một lần nữa họ nhận ra khả năng của Lãnh Chúa là điều không thể thay thế. Khác với những lãnh địa ngoài kia, Nam Tước Mortareon được người dân yêu mến vì sự thân thiện và gần gũi của mình.
Sau khi anh đi, tất cả mọi người dần giải tán.
Một, không, hai người. Chỉ còn hai người ở lại, nhìn chằm chằm vào nơi Lãnh chúa vừa biến mất. Đó là Phu nhân Agnes Mir Mortareon và cô con gái thứ năm Josefine. Vì lí do nào đó mà ánh mắt của họ trông có vẻ đang nghi hoặc điều gì đó. Hai người cứ liên tục nhìn qua ngó lại. Người mẹ nhìn cô con gái đang đứng bên cạnh. Cô bé dường như cũng cảm thấy có gì đó không ổn.
「Con thấy gì không Jose?」
「Con có.」
Hai mẹ con nhìn nhau, rồi cùng thốt lên
「Đúng như mình nghĩ, Pace mặc đồ con gái trông đẹp hơn nhiều.」
Những ngày ác mộng của Pace sẽ không thể kết thúc trong một sớm một chiều được.