Kiếp chuyển sinh ngọt ngào

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3545

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 324

Tập 1: Bánh táo và nụ cười - Chương 10: Sức mạnh của phép thuật

Nam tước Casserole và trợ lí của mình, Shitsu có rất nhiều điểm chung.

Đầu tiên, hai người coi nhau là người bạn tri kỉ không thể thay thế. Họ đều đi lên từ cảnh nghèo đói, lập được chiến công trên mặt trận, đạt được địa vị và phần thưởng để có được ngày hôm nay.

Trên hết, điểm chung lớn nhất giữa hai người, một điều mà ngàn người có một, đó là phép thuật.

Phép Dịch chuyển tức thời của Casserole đã nổi tiếng từ lâu, và nhìn xa của Shitsu cũng vậy. Shitsu chọn trở thành trợ lý của Casserole vì anh thấy rằng phép thuật của mình phù hợp với vai trò hỗ trợ hơn. Anh nghĩ vị trí thứ hai mới là hợp với mình nhất. Và người có thể phát huy tối đa khả năng của mình ở vị trí đứng đầu là Casserole.

Thực tế, Trên chiến trường, bộ đôi này đã đạt được nhiều chiến tích vô tiền khoáng hậu.

「Tướng quân, có vẻ không ổn.」

「Sao thế?」

Họ đã đi được khoảng 20 phút. Từ lành chính đã có thể thấy bóng dáng lũ cướp là những chấm nhỏ. Chúng đã vào tầm quan sát bằng mắt thường. Hai người đã nắm được những điểm bất thường của chúng. Ở khoảng cách này, Cộng với việc không quen địa hình, chúng hoàn toàn không thể theo dõi được hành động của đối phương. Tuy nhiên Shitsu vẫn thấy chúng rõ mồn một. Đó là lợi thế lớn của anh.

「Những tên đó có vẻ là kị sĩ ngã ngựa. Có tổng cộng năm con ngựa. Chúng có thân hình rất tốt, người cưỡi cũng rất chuyên nghiệp. Có lẽ chúng đang chuẩn bị tấn công.」

「Có bao nhiêu tên?」

「Mười, hai mươi,... năm mươi sáu. Không, bảy mươi. Trong số đó có vài người bị trói.」

「Trên 50 thì đúng như dự đoán. Nhưng thế này thì nhiều quá.」

Kị sĩ ngã ngựa, một cái tên khinh miệt để chỉ lính đánh thuê, là loại kẻ địch phiền phức trên chiến trường.

Ngựa, đặc biệt là những con đã được huấn luyện để vượt qua nỗi sợ hãi, Khi được tung vào chiến trường sẽ không chỉ có lợi thế về mặt tốc độ mà còn là sức mạnh. Ngựa, ăn nhiều hơn người, chạy nhanh hơn người, nặng hơn người rất nhiều lần. Nếu biết cách cưỡi, một kị sĩ cũng có thể đánh bay được vài chục tên địch. Nó giống như lái ô tô đi đâm người khác vậy.

Chỉ cần bị chân ngựa dẫm lên thôi cũng có thể chết được. Đây là loại binh chủng phiền phức bậc nhất.

Tuy nhiên thực tế, việc nuôi một con ngựa không dành cho những người có kinh tế yếu. Nó ăn rất nhiều, và nếu định nuôi ngựa chiến thì phải cho ăn cỏ khô hoặc thức ăn chuyên dụng, đồng thời cần phải có một khu vực chăn thả lớn.

Ngựa vốn là động vật ăn cỏ và khá nhát. Việc huấn luyện cho chúng không hoảng sợ trước những tiếng động lớn hay va chạm mạnh là cả một quá trình. Huấn luyện được đã khó, duy trì được cũng không đơn giản.

Mỗi gia đình nông dân chỉ cần một đồng bạc mỗi tháng là đủ sống. Nhưng với ngựa chiến, mỗi tháng tiêu ba đến bốn đồng bạc là chuyện bình thường. Quý tộc được trao quyền thu thuế là để dùng cho những việc như thế này.

Ngựa là phương tiện chiến đấu không thể chê vào đâu được, nhưng chi phí dành cho nó thì rất cao. Những lính đánh thuê có thể tự chuẩn bị ngựa cho mình bị gọi là kị sĩ ngã ngựa.

Cưỡi ngựa là cả một kĩ năng, nuôi ngựa tốn rất nhiều tiền. Vậy nên những lính đánh thuê có ngựa riêng thường mang địa vị “tương xứng” với điều đó. Có những người từng là quý tộc, sau gia đình sa sút. Cũng có người vào sinh ra tử để kiếm được công danh và phần thưởng, hoặc là rất tài giỏi và được nhà giàu trả lương cao.

Hoặc là những thành viên cốt cán trong một băng cướp lớn.

Dù là gì đi nữa, chúng khác biệt với những kẻ vì nghèo đói mà làm liều. Chúng coi chiến đấu là nghề nghiệp. Nói nôm na là thể loại rất khó đối phó.

Khi chúng xuất hiện nhiều như vậy, điều đó chứng tỏ băng cướp này không bình thường. Dù đã biết điều đó khi ngay cả quân nhà Bá tước cũng không thể tiêu diệt được, hai người vẫn phải một lần nữa công nhận chống lại những kẻ đáng sợ.

「Nhưng mà… hình như chúng không có nhiều thức ăn.」

「Cái này có thể dễ đoán được.」

「Thật là may quá.」

Theo những gì Shitsu thấy, trong đám cướp có vài người đang mang đồ. Họ đeo những bao tải nặng trĩu, bị buộc nối vào nhau như nô lệ. Anh đoán họ là những dân làng bị lũ cướp bắt. Số phận của họ chỉ còn là kiệt sức và chết trong trơ trọi, làm mồi cho chó hoang.

Không có bữa tối. Hết sức là chết.

Không thể để gia đình, bạn bè mình thành ra như vậy được. Shitsu và Casserole gật đầu với nhau trong im lặng.

Từ lượng đồ đạc chúng mang theo, Họ đoán thực phẩm còn lại chỉ đủ cho hai ngày. Tình thế hiểm nghèo khiến bọn cướp bắt buộc phải tấn công đêm nay. Ít nhất hai người có thể khẳng định chúng không thể đợi được hai, ba ngày.

Nếu có thể khéo léo khiêu khích thì hoàn toàn có thể lôi chúng vào trận đánh đêm. Nếu như vậy, Trong thời gian ngắn, Quân đội của Lãnh Địa Mortareon với sự thông thạo địa hình, lợi thế phòng thủ sẽ có hi vọng chiến thắng dù quân lính chỉ là nông dân với kinh nghiệm chiến đấu gần như bằng không.

「Sheet, nhanh không tôi bỏ lại đấy.」

「Tướng quân đang nói ai thế? Ngài cẩn thận kẻo trúng tên vào mông đấy.」

Hai bóng ngựa chạy băng băng. Bóng tối tỏa ra, sâu thăm thẳm. Màn đêm buông xuống.

Không đèn, không đuốc, hai cái bóng hòa vào nhau.

Phải mất một lúc bọn cướp mới để ý đến tiếng vó ngựa đang rầm rập lao tới. Chúng đang chuẩn bị kế hoạch tấn công, lợi dụng bóng tối để đánh úp làng, cướp phụ nữ, lương thực và của cải.

Chúng lập tức chuyển sang chế độ chiến đấu. Có tên cầm thanh kiếm đã han gỉ, có tên cầm cây móc cũ mèm không biết nhặt được ở đâu. Vũ khí tuy thảm hại nhưng tốc độ phản ứng nhanh hơn gấp nhiều lần lính đánh thuê bình thường.

Hai kị binh lao thẳng vào đội hình lũ cướp. Một người ném đá, khiến chúng vội lấy tay che mặt. Người còn lại nhân cơ hội vung những nhát chém đầy uy lực vào chúng. Trước cuộc tấn công bất ngờ không báo trước, bọn cướp bắt đầu hoảng sợ.

Chúng kêu la thảm thiết như con chim bị rơi xuống đất, và ngựa cứ thế xuyên thẳng qua đội hình.

Chứng kiến kĩ năng điêu luyện của hai người, lũ cướp đoán chắc họ là kị sĩ chuyên nghiệp. Không cố gắng giết chúng, chỉ đơn giản là muốn đột phá thẳng qua. Nhìn vào động tác chiến đấu đó rõ ràng là người có kinh nghiệm đầy mình.

「Chúng mày nghe đây, đối thủ chỉ có hai tên thôi. Đừng chủ quan, có thể chúng còn tiếp viện. Ai cầm giáo hãy sẵn sàng. Đừng có mà đứng trước ngựa, nó đá chết như chơi đấy.」

Lệnh của tên trùm. Đó là sự chỉ đạo chính xác trong việc chống lại kị binh.

Casserole và Shitsu định quay lại đánh tiếp nhưng đành tự bỏ vì chúng đã ổn định lại. Họ mím chặt môi vì bọn cướp khó nhằn hơn tính toán và cố tình nói to để chúng nghe được

「Tướng quân, không ổn rồi. Nếu cứ thế này sẽ bị đánh bại mất. Chúng ta không đủ sức chống lại chúng. Dừng trinh sát và về làng thôi.」

「Được rồi. Mau chóng di tản và chuẩn bị phòng thủ. Phải báo cho dân làng có cướp đến!!」

Hai người xông vào giữa toán cước chỉ với hai con ngựa nhưng loại nói những lời yếu đuối chẳng giống hiệp sĩ chút nào và cố gắng chạy đi.

Những tên cướp tự tin mình có kinh nghiệm chiến trận. Nghe những lời đó, chúng càng tin mình có thể chiến thắng. Lũ cướp bỏ ngoài tai lời ngăn cản của tên trùm mà đuổi theo. Những tên không có ngựa thấy vậy cũng đi nốt.

Trong đầu chúng nghĩ rằng đêm nay có thể thoải mái tấn công mà không cần phòng thủ.

Người cưỡi ngựa là người có địa vị cao, thường là như vậy. Huống chi ở mảnh đất cằn cỗi này nuôi ngựa rất khó, số lượng cũng ít. Nếu có đến hai tên cưỡi ngựa xuất hiện thì làng đó giờ chắc chắn không còn ai chỉ huy và chỉ còn là một đám vô dụng vô tổ chức.

Bọn cướp nghĩ vậy cũng phải.

Nếu đối thủ là một lãnh chúa quê mùa hoặc là kiểu như lãnh địa chúng vừa mới càn quét thì suy luận đó là đúng.

Sai lầm của chúng là những người ở lãnh địa Mortareon Đều đã phải trải qua bao điều gian khổ. Họ biết sống mái với chúng chứ nhất quyết không chịu bỏ làng. Và ở cái nơi mà chúng cho là trống trải, có một vị chỉ huy “mạnh nhất”.

「Tướng quân, có tên lửa rồi.」

「Là Pace đấy. Nó cố tình làm thế nghĩa là… muốn chúng ta đi về phía đó.」

「Vậy thì vòng qua phía tây đi. Nếu qua phía đông thì sẽ cày nát ruộng mất.」

「Không biết nó đang toan tính cái gì, nhưng…」

Hai con ngựa lao nhanh về phía trước, những tên cướp đuổi theo sau. Dù muốn hay không Chúng cũng phải cầm kiếm chiến đấu.

Lũ cướp không thể ngờ dân làng đã sẵn sàng nghênh đón chúng. Vậy nên chúng tính rằng để lọt hai con ngựa đó để có thời gian chuẩn bị còn tốt hơn cứ thế đuổi theo họ về làng. Chúng tin hành động như vậy sẽ giảm thiểu thiệt hại cho phe mình. Việc lũ cướp phá đội hình để đuổi theo khi chưa sẵn sàng là kế hoạch của Casserole. Họ đã tấn công trước khi chúng có thể thực hiện bất cứ hoạt động do thám nào.

Hai con ngựa có tốc độ khá tương đồng. Bước chân và nhịp thở cũng đều nhau.

Ngược lại bọn cướp có năm con ngựa. Tốc độ của chúng thì hỗn loạn, theo sau đó là gần 50 tên chạy theo. Tất nhiên không phải ai cũng chạy nhanh như ai. Bọn chúng không hề hay biết rằng càng gần làng đội hình của chúng càng bị kéo dãn về phía sau thành một hàng dọc.

Casserole và Shitsu đang chạy, đột ngột đổi hướng theo tín hiệu của tên lửa.

Trong bóng tối, những kẻ truy đuổi vì không nhìn được phía trước nên chỉ biết lao theo mục tiêu. Đó là điều đương nhiên. Chỉ đến khi mục tiêu đổi hướng, chúng mới nhận ra mình đang ở phía “ngang” với làng.

「Bắn!!」

Cùng với tiếng hét của một đứa trẻ, cơn mưa đá bất ngờ trút xuống. Những tên bị đá rơi trúng hoảng loạn.

Từ phía bên sườn đội hình của chúng, hàng loạt viên đá được ném ra, hơn nữa chúng cứ thẳng đầu và ngựa mà rơi vào. Trong số đó còn có những viên đang bốc cháy. Có lẽ nó được bọc vải tẩm dầu. Khi va chạm, lửa bắn ra tung tóe.

「Đợt tiếp theo, bắn!!」

Lại một cơn mưa đá nữa ập xuống, từ viên nhỏ như hòn sỏi đến to cỡ nắm tay. Dù nhiều viên không trúng mục tiêu nhưng bù lại là số lượng khổng lồ. Những viên to bằng đầu ngón tay cũng có thể làm xước da, viên bằng nắm tay có thể nện cho ngất xỉu ngay lập tức. Còn đá lửa thì khỏi bàn.

Lũ cướp dừng lại tự vệ theo bản năng.

Mưa đá liên tục dội xuống chúng. Vài tên đã bị đã lớn đánh gục, có tên bị bỏng cháy mặt. Tình hình càng thêm hỗn loạn khi ngựa bắt đầu hoảng sợ và dẫm đạp lung tung, làm nhiều tên nữa trọng thương.

「Đùa nhau à!!」

「Bọn mày tưởng chỉ mấy viên đá bé tí mà làm tao sợ à!!」

Tuy nhiên lũ cướp nhanh chóng lấy lại tinh thần sau khi bị ném đá. Chúng bỏ lại những con ngựa đang lồng lộn và xông vào làng. Khi vượt qua hàng rào, thương gỗ của dân làng là thứ tiếp theo chào đón chúng. Dựa vào lượng đá ném ra, chúng đoán chủ lực của đối phương đang ở ngay trước mắt. Từ đây không thể nào bỏ được. Chúng nghĩ vậy.

「AaaaH!!」

「Đau quá!!」

Tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp nơi. Đáng tiếc là nó đến từ phía trong rào nhiều hơn. lũ cướp sống bằng nghề giết người trong khi dân làng chỉ biết cày ruộng mưu sinh. Sự khác biệt về vũ khí, sự quyết đoán, sự quen thuộc với giết chóc. Tất cả đều gây bất lợi cho họ. Dần dần, có những tên đã nhảy được vào trong.

Trong số đó, một tên có thân hình to lớn bẻ gãy giáo gỗ của dân làng, thậm chí còn chém vào vai họ khi xông vào.

「Mẹ chúng mày, đứa nào muốn chết thì ngon mà ra đây!!」

Tên đó có vẻ là một kị sĩ ngã ngựa. Thanh kiếm của hắn được chăm sóc rất tốt, khác xa những thanh gỉ sét của đồng bọn. Tuy giờ nó đã đỏ máu nhưng vẫn nhận ra được đây là sản phẩm của một thợ rèn lành nghề.

Một tên khác vung lên thanh song thủ kiếm sắc bén không kém. Hắn chắc chắn là thủ lĩnh. Những dân làng bình thường không có cửa đấu với hắn. Một người đàn ông bị đánh bay đi như một mảnh gỗ, xô ngã thêm vài người khác.

Chúng đã tiêu diệt lực lượng chính của đối thủ và giờ có thể làm gì tùy thích. Chúng cũng đã phá hàng rào, từ đó đập phá mọi thứ, kể cả trận địa.

Đó là những gì chứng tưởng tượng.

Nhưng dân làng không hoảng loạn như chúng nghĩ. Họ cũng không có nhiều người như chúng tính. Thậm chí khi bước qua một ranh giới nào đó, đồng bọn của chúng bất chợt lăn đùng ra.

「Cái quái gì đang xảy ra thế này hả?」

Tên thủ lĩnh gác kiếm lên vai, bình tĩnh đến gần những tên đang lăn lộn. Nếu vì thế này mà sợ hãi, hắn đã không thể trở thành thủ lĩnh. Khi đang cố tìm nguyên nhân, hắn cuối cùng cũng hiểu được.

Bằng chính cơ thể của mình.

「Aaa, đau quá, nóng quá! Cái chết mẹ gì thế này?」

Mặt hắn như bị lửa thiêu. Hắn khuỵu xuống, ngã lăn ra như những tên khác, kêu lên đau đớn. Trong cơn đau, hắn nhìn thấy một cậu bé.

「Marc, Lumi, chúng ta sẽ ném thêm một đợt nữa để câu kéo thời gian. Bắn!!」

Một cậu bé tóc bạch kim đáng yêu. Khi ánh mắt hai bên chạm nhau, hắn hiểu ngay chính cậu đã gây ra cơn đau này. Bởi vì cậu nhìn hắn một cách bình tĩnh như thể hiểu rõ mọi chuyện.

「Mày, mày đã làm gì…」

Hắn cố gắng hỏi khi cơn đau đang dần chiếm lấy tâm trí mình. Câu trả lời hắn nhận được lạnh lùng, dửng dưng

「Tôi chẳng làm gì to tát cả, chỉ đơn giản là sao chép vết thương của đồng bọn anh thôi. Phải vất vả lắm mới tìm được người bị thương đủ tốt đấy. 」

「Cái gì, chẳng lẽ mày là pháp sư sao? 」

「Vâng, mọi người thường gọi tôi như vậy.」

Sau câu nói lạnh nhạt đó, một tảng đá đập mạnh vào đầu hắn. Ở một nơi hẻo lánh như thế này mà lại có pháp sư. “Thật là đen đủi”. Hắn nghĩ vậy trước khi mất ý thức.

「Đại ca bị hạ rồi!」

「Đụ má nó, rút lui, rút lui!」

Bọn cướp có vẻ có kỉ luật. Khi thủ lĩnh bị đánh bại, chúng sẽ rút lui. Pace nghĩ vậy.

「Dù sao chúng cũng không thoát được đâu.」

Trước mắt cậu, cha và những người khác xông đến từ phía tây, quét sạch tàn dư bọn cướp.