Kiếp chuyển sinh ngọt ngào

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3545

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 324

Tập 1: Bánh táo và nụ cười - Chương 7 - Bí mật không thể bật mí

Pastry bị trói chặt, mắt cậu bị bịt lại. Đã được một thời gian kể từ khi cậu bước vào thử thách thứ hai của lễ Thánh hoá.

Trong khi đang lo lắng cho đứa con trai, cha cậu, Casserole Mir Mortareon được mời vào một căn phòng khác.

Đó là căn phòng có thể gọi là phòng khách, được bày nội thất.

Đối diện anh là vị linh mục trung niên. Ông ta đã mang vẻ mặt khó xử từ nãy tới giờ nhưng Nam tước không hiểu tại sao.

Hay nói đúng hơn, anh biết lí do đến từ lễ Thánh hoá của con trai mình. Anh chỉ không biết chính xác lí do vì sao linh mục lại như vậy.

「Ngài Mortareon, tôi có điều muốn nói với ngài, về cậu Pastry.」

「Chuyện gì?」

「Là cái này.」

Một khối kim loại nhỏ phát ra ánh sáng mờ mờ được ông đặt xuống bàn.

Nó được đặc trưng bởi khả năng tích luỹ và dẫn truyền pháp lực. Nó cũng được sử dụng để đo pháp lực.

Thứ kim loại này là công cụ bắt buộc cho giai đoạn một của lễ Thánh hoá.

Một học giả từ xa xưa đã tìm ra được công dụng đo pháp lực của kim loại này. Công lao của ông vẫn còn được lưu truyền cho đến tận ngày nay.

Kim loại hay chất lỏng thay đổi thể tích theo nhiệt độ là kiến thức đã được biết đến rộng rãi. Người ta ứng dụng tính chất này để làm nhiệt kế và các thiết bị tương tự.

Từ đó, ông ta nghiên cứu sự tăng giảm khối lượng khi hấp thụ pháp lực của kim loại này và tạo ra một thang đo với định lượng tiêu chuẩn.

Ta không khỏi cảm thấy khâm phục trước những vị tiền nhân vĩ đại như vậy.

「Cục kim loại này thì có vấn đề gì?」

Anh cầm lấy viên kim loại trước mặt.

Nó nặng một cách vô lí so với kích thước của mình. Khối lượng cũng phải tầm quả bóng sắt cỡ nắm đấm.

Ngày trước, khi đo pháp lực, viên kim loại anh cầm không nặng đến mức này. Nam tước dường như đã hiểu ý linh mục.

「Như ngài đã thấy, tôi muốn nói về pháp lực của con trai ngài.」

「Có vẻ nhiều hơn bình thường.」

Dùng được phép thuật đã là một điều may mắn, và càng nhiều pháp lực thì càng có thể phát huy tiềm năng của mình. Ngay cả phép lửa thông thường, kích thước ngọn lửa cũng tuỳ thuộc vào lượng pháp lực, thậm chí có thể đốt được cái gì cũng do pháp lực cả.

Theo một giả thuyết, phép thuật của mỗi người thể hiện cho cá tính của họ. Nhưng việc pháp lực ảnh hưởng trực tiếp đến chất lượng phép thuật là điều không cần phải bàn cãi.

「Nếu như bình thường thì tôi sẽ chúc mừng ngài, nhưng... pháp lực của con trai ngài hơi, không, quá nhiều so với bình thường. Cụ thể, nếu pháp lực của mọi người là 1 thì của cậu ấy là 50. Trên thế giới những người như vậy có lẽ chỉ đếm được trên đầu ngón tay thôi.」

「Hừm」

Nam tước không nói gì.

Nếu chỉ là nhiều thôi thì điều đó rất may mắn, đáng để ăn mừng.

Nhưng thực tế có quá nhiều vấn đề.

Những điều đó lần lượt hiện ra trong suy nghĩ của anh.

「Về phía Giáo hội, việc chúc mừng công khai những người đã hoàn thành lễ Thánh hóa đã trở thành thông lệ. Đây cũng là dịp để thể hiện lòng trung thành với nhiệm vụ của mình cho Thánh và các tín đồ. Những người được chúc mừng thì có rất nhiều. Nhưng có những kẻ luôn đố kị với niềm vui của người khác. Một thực tế đáng buồn là niềm vui càng lớn, số kẻ như vậy cũng tăng theo.

「Theo góc nhìn của ngài thì chuyện này đúng là phức tạp thật.」

「Điều này quả là khó khăn. Nhà thờ tồn tại giữa quần chúng, linh mục dù có địa vị đến đâu cũng chỉ là con người. Có nhiều thuận lợi nhưng cũng không ít khó khăn trong việc duy trì cuộc sống. Hi vọng ngài Mortareon đây hiểu và nếu có thể hỗ trợ tôi một chút, tôi sẽ cố gắng giảm thiểu hết mức những phiền phức có thể xảy đến với con trai ngài trong khả năng của mình.」

Cái thở dài của Nam tước cũng đã nằm trong tính toán của linh mục.

Nói tóm lại, những gì ông ta muốn nói chỉ là: Nếu chuyện của con trai Nam tước lộ ra, cậu sẽ trở thành mục tiêu của rất nhiều kẻ ganh ghét. Nếu Nam tước muốn giữ bí mật thì phải hợp tác với ông ta.

Trong trường hợp này, "hợp tác" là gì?

Đó là điều mà ngay cả một người lính vốn không rành về chính trị cũng có thể đoán được. Sự "hợp tác" màu ánh kim. Nói cách khác, đó là tiền.

「Nếu con trai tôi có thể an toàn vượt qua nghi lễ, tôi hứa sẽ hợp tác hết mức có thể.」

「Vậy à. Thật may ngài là người hiểu chuyện, hahaha.」

Sau đó hai người tiếp tục thăm dò nhau một cách tinh tế. Linh mục cố gắng moi móc thông tin bí mật về sự phát triển của lãnh địa Mortareon, năng lực của con trai Nam tước, về phe phái của anh và nhiều tin đồn khác. Một cuộc đấu trí. Có lẽ linh mục là thành viên của một tổ chức tình báo nào đó.

Hai người tiếp tục nói chuyện đến khi bầu trời bên ngoài đỏ màu hoàng hôn.

Đã đến lúc xem kết quả thử thách của Pastry.

「Muộn thế này rồi cơ à. Thời gian trôi nhanh quá.」

「Đúng vậy. Nếu cứ ngồi lo lắng thì nó đi chậm lắm.」

「Hahaha, đây là cái gọi là tình phụ tử đấy. Giờ đi đón con trai ngài nào.」

Có lẽ đã đến giờ cầu nguyện. Những tín đồ sùng đạo đến nhà thờ để bày tỏ lòng biết ơn vì đã có một ngày bình an dưới sự che chở của Thánh và các thiên thần.」

Lướt qua những người đang cầu nguyện, Nam tước và linh mục hướng xuống tầng hầm.

Họ mở cánh cửa đang đóng chặt để cách li căn phòng.

Khi bịt mắt được tháo ra, Pastry lập tức quáng mắt bởi ánh sáng. Cậu liền nhắm chặt mắt lại. Khi mắt đã điều tiết lại bình thường, cha cậu nhẹ nhàng xoa đầu con trai.

「Con làm tốt lắm.」

Đến khi nghe được những lời đó, Pastry mới nhận ra thử thách của mình đã kết thúc.

Nhìn thẳng vào mắt cha, cậu bao biện rằng hàng lệ ứa ra chỉ là do mình bị chói.

「Vậy giờ ta sẽ làm nốt bước cuối cùng.」

「Làm nốt?」

Cậu ngạc nhiên hỏi lại. Đây đã là kết thúc chưa?

Khi tay chân được giải phóng, cậu được nhắc phải cẩn thận khi cử động và xoa bóp những chỗ bị tê cứng trước khi đứng lên. Nếu đứng dậy nhanh quá có thể sẽ bị đột quỵ. Cậu nghĩ vậy và càng cẩn trọng hơn.

「Nếu con đã có phép thuật, những câu Thánh ngôn ta sắp đọc sẽ có hiệu nghiệm. Sau khi nhận phước lành từ Thánh ngôn, lễ Thánh hóa sẽ kết thúc.」

「Con hiểu rồi.」

Linh mục mở một cuộn giấy.

Có lẽ trong đó viết Thánh ngôn.

Ông bắt đầu đọc. Giọng ông bỗng trở nên âm vang như tiếng hát.

「Thế gian rộng lớn, sinh mệnh vô biên. Dù là ai, dù là gì, tất cả đều nhận được sự che chở của Thánh. Con người cũng vậy. Lòng nhân từ của Người là bao la, quyền năng của Người là vô hạn, lời nói của người sâu sắc, bất hủ. Nếu được ban cho Thánh ý, ân huệ của Người sẽ trở thành điều quan trọng nhất trong cuộc đời. Đây là người đủ tư cách để nhận những lời vàng ý ngọc từ Người. Hỡi Pastry Mir Mortareon, hãy báo đáp ân huệ của Thánh. Phước lành của người sẽ ở bên con.」

Khi Pastry hiểu được nội dung của Thánh ngôn, cậu đột nhiên hiểu được khả năng của mình, những gì mình làm được và không thể làm. Cậu cũng nhận ra "Sao chép" là khả năng quan trọng nhất của bản thân.

Và có lẽ Thánh ngôn cũng là một loại phép thuật.

「Mọi thứ đã kết thúc tốt đẹp.」

Cha cậu gật đầu hài lòng.

Pace cũng gật đầu theo.

Hai người giống nhau đến từng nhịp thở. Quả đúng là hai cha con.

Cả cách họ bước ra khỏi phòng cũng giống nhau như hai giọt nước.

「Hôm nay đã làm phiền ngài rồi.」

「Không có gì đâu. Nhiệm vụ của Giáo hội là giúp đỡ những tín đồ ngoan đạo. Chúng tôi luôn sẵn sàng trợ giúp ngài.」

「Dù không có gì nhiều nhưng mong ngài hãy nhận lấy thay cho lời cảm ơn của tôi.」

「Quý hóa quá. Tôi rất cảm kích sự hợp tác của Ngài với Giáo hội.」

Nam tước trao một chiếc túi da cho người tự xưng là linh mục.

Bên trong, đúng như dự đoán, là tiền. Có khoảng 10 đồng bạc.

「Tạm biệt ngài.」

「Ngài sẽ luôn được chào đón.」

Hai cha con chia tay linh mục.

Sau khi hai người rời đi, ông ta lập tức kiểm tra bên trong túi.

Ông ta lắc túi, nhìn bằng con mắt sắc bén.

Thấy bên trong chỉ toàn đồng bạc, ông cười khẩy

「Ngươi vẫn chẳng hiểu cái gì cả. Rốt cuộc vẫn chỉ là tên quý tộc quê mùa quanh năm chỉ biết có chiến trận thôi. Chừng này chưa đủ để ta im lặng đâu. Đừng trách ta nhé.」

Linh mục lại nhếch mép cười. Trông ông ta giờ chỉ còn là một tên cặn bã chứ không còn là linh mục nữa.

◇◇◇◇◇

「Các quầy hàng vẫn chưa dọn. Ta mua quà về nhà thôi.」

「Vâng cha. Con nghĩ bonka là tốt nhất. Chúng ta mua nhé.」

「Vậy à. Hôn nay con đã trưởng thành rồi, không còn nhỏ nữa. Ta cho con ít tiền, con tự chọn đi nhé. Giờ ta đi có việc một chút. Gặp nhau ở quảng trường trung tâm sau khi mặt trời lặn nhé.」

「Vâng, con hiểu rồi.」

Đôi mắt lấp lánh của cậu trông thật đáng yêu.

Ở bất kì thời đại nào, sự ngây thơ của trẻ con luôn chạm được đến trái tim của người lớn.

Sự khác biệt giữa người lớn và trẻ con, nếu là nam thì đó là sự khác biệt về số tiền chi cho sở thích.

Vậy thì cậu bé đang không ngần ngại vung tiền để đi theo tiếng gọi của đam mê có lẽ đã đủ điều kiện để trưởng thành.

Cậu vừa mới trưởng thành. Không, cậu đã trưởng thành rồi. Giờ ta nên gọi cậu là "thanh niên" dù ngoại hình có hơi "trẻ con".

Thanh niên đó đang say mê với những quả bonka.

Ở Nhật Bản, nó có thể được gọi là quả lai giữa táo và lê. Gọi lê hay táo tùy thuộc vào quan điểm mỗi người. Mỗi loại đều có nét đặc trưng riêng, có quả xanh tươi, có quả vàng óng.

Những loại quả mới lạ xếp đầy trong quầy. Thanh niên ấy cầm từng quả lên ngửi, quan sát, cảm nhận khối lượng, âm thanh với sự nghiêm túc đến đáng ngạc nhiên.

Khi xong việc trở về, Nam tước thấy con trai vẫn đang dính lấy hàng hoa quả.

「Nếu con không mau lên thì hôm nay sẽ không kịp về nhà đâu.」

Trước lời nhắc nhở của cha, Pace tiếc nuối nhặt lấy bốn quả bonka.

Vì tay nhỏ quá nên cậu phải ôm chúng vào ngực.

「Anh này, tôi sẽ cho cậu bé một quả nữa vì cậu ấy thật sự rất nhiệt tình.」

Có lẽ do rất yêu trẻ con, chủ hàng nhặt cho cậu thêm một quả nữa.

Ông thậm chí còn chọn cho cậu quả ngon nhất.

Pace nuốt nước miếng cái ực.

Mùi hương nồng nàn tỏa ra. Mũi cậu tràn ngập hương thơm mát, vị chua chua của loại quả hảo hạng. Huống chi đây còn là được tặng nữa. Ăn, phải ăn ngay.

Sau khi nghĩ vậy, cậu không cưỡng lại nổi nữa.

「Chóp chép..... cha ơi.」

「Gì?」

「Chúng ta ăn mất quả ngon nhất rồi. Phải giữ bí mật với mẹ và chị thôi.」

「Ừ, vậy nhé.」

Và thế là một bí mật được sinh ra.

Đang thi giữa kì nên văn phong có thể không được chau chuốt. Sẽ sửa lại sau.