Tiếng vó ngựa khuấy động âm thanh trên con đường vắng vẻ.
Một con ngựa đi thong thả trên mặt đất cứng, chở trên lưng mình một người đàn ông ăn mặc lịch sự.
"Con nghĩ gì về lãnh thổ mà mình sẽ thừa kế đây, Pastry? Con chưa có dịp nhìn nó nhưng giờ ta sẽ cho con thấy nó to lớn như thế nào."
Người đàn ông nói với đứa trẻ đang ngồi phía trước mình. Một cậu bé, có vẻ như chỉ mới biết đi, được cha ôm vào lòng mình.
Hai người cứ thế cưỡi ngựa đi giữa cánh đồng lúa mì rộng lớn. Có ai đó nói vọng đến:
"Ngài Toto, lúa mì không có vết cắn nào cả."
"Ngay cả một cậu bé như con cũng thấy được nơi này thật sự có vấn đề. Đất đai thưa thớt khủng khiếp trong lãnh thổ của chúng ta. Sẽ là cả một chặng đường dài để đi, nhưng nó có thể khiến các thế hệ tương lai phải trả giá rất nhiều nếu chúng ta cứ để nó như thế này."
Người cha cười cay đắng.
Quan điểm ngây thơ của con trai ông quá chính xác.
"Chúng ta không trồng thứ gì khác ngoài lúa mì sao?"
"Nn? Nếu không phải lúa mì thì sẽ là lúa mạch đen và yến mạch. Và thêm một số loại rau từ cánh đồng của gia đình chúng ta. Ta sẽ cố gắng bón phân cho chúng."
"Đường và trái cây thì sao ạ?"
"Chúng ta không đủ điều kiện tài chính để có nó. Ngay cả lúa mì cũng không phát triển tốt hồi con chưa được sinh ra. Ta nghe nói có những loài cây mọc dại ở phía nam, nhưng chúng không phát triển tốt ở khu vực này.”
"Vậy, đồ ngọt..."
"Được rồi, được rồi, lần sau khi đến thủ đô, ta sẽ mua cho con." Người cha vuốt tóc con trai mình và cậu bé ngồi yên.
Khuôn mặt con trai của ông trở nên buồn bã, nhưng rồi lại chuyển sang một cái nhìn quyết tâm.
"Vậy thì, một ngày nào đó con sẽ biến nơi này thành một vương quốc bánh kẹo."
"Ha-ha, ước mơ của con đẹp thật đấy. Ừm, dù sao thì khi con trưởng thành, lãnh địa này sẽ nằm dưới sự quản lí của con thôi."
Đây là là thời điểm ước mơ mà cậu bé lần đầu tiên nói với cha mẹ mình bắt đầu.
Một thời gian sau khi Pastry được ba tuổi.
--------------------------------------------------
Âm thanh của kim loại va vào nhau vang lên giữa sân tập.
“Con làm sao thế? Không phải như vậy đâu.”
“Vâng. Con hiểu rồi!”
Ở giữa sân là hai người đang đối đầu với nhau.
Trên tay mỗi người đều cầm một thanh kiếm.
Một người trưởng thành với thân hình to lớn. Cơ thể săn chắc của anh với những cơ bắp cuồn cuộn có thể được nhìn rõ qua lớp áo. Đống cơ bắp này chắc chắn không phải chỉ để làm cảnh, khiến anh ta trông cực kì đáng gờm. Cách anh sử dụng thanh kiếm của mình trông điêu luyện như một bậc thầy kiếm thuật.
Trong khi người còn lại vẫn còn quá trẻ để có thể được gọi là đàn ông.
Tuổi của cậu rõ ràng mới chỉ ở mức một chữ số. Và còn rất lâu cho đến khi tuổi của cậu được viết bằng hai số kề nhau.
Cậu vung kiếm với tất cả sức lực của mình, mồ hôi đầm đìa không chỉ ở trên trán mà còn ở khắp cơ thể. Cơ thể nhỏ bé đang trong quá trình phát triển liên tục bị chao đảo sau mỗi lần vung kiếm. Thay vì nói cậu ta đang điều khiển thanh kiếm thì thực tế người ta thấy rõ ràng là thanh kiếm đang điều khiển ngược lại cậu ta.
“Con bắt đầu lỏng tay hơn rồi đấy. Cầm cho chắc vào.”
“Vâng.”
“Đúng rồi, tốt lắm. Tốt. Giữ chặt như thể đó là bàn tay của mình và đừng bao giờ buông ra. Buông kiếm trên chiến trường là tự mình đặt án tử cho mình đấy.”
“Vâng.”
Hai người lại tiếp tục trao đổi chiêu thức.
Nam tước Mortareon, lãnh chúa của vùng Mortareon cùng con trai của mình: Pastry Mir Mortareon.
Họ đang trong thời gian luyện tập kiếm thuật hàng ngày. Việc này đã thành thường lệ kể từ khi con trai Pastry của anh tròn năm tuổi. Cậu bé được mọi người gọi với cái tên trìu mến là Pace.
Việc dạy học kiếm thuật vốn bắt đầu từ yêu cầu của Nam tước Mortareon. Và chẳng bao lâu sau, điều này đã trở thành thói quen hàng ngày của cậu bé.
Tuy nhiên việc sử dụng một thanh kiếm ở độ tuổi của cậu khá hiếm gặp.
Ngay cả ở một thế giới mà việc cướp xuất hiện, ma quỷ lang thang trên đường phố, những cuộc chiến tranh xảy ra liên miên,… đã trở thành điều bình thường.
Việc cho Pace sử dụng kiếm thật trong khi kinh nghiệm vẫn còn non nớt là ý của Mortareon. Ngoài ra, con trai của anh là một đứa trẻ đặc biệt.
Cơ thể cậu bé lại xuất hiện một vết bầm tím khác.
Thanh kiếm bị đánh văng đi khi cậu còn đang chú ý vào vết thương ở chân, và cậu bị quật ngã xuống đất bằng một đòn đánh nặng nề.
Buổi huấn luyện mà đáng lẽ ra sẽ bị lên án trong thời bình vì lạm dụng trẻ em, bị gián đoạn bởi một người mới đến.
“Tướng quân~Ôi tướng quân~ Ngài đang ở đó phải không? Ồ, tìm thấy ngài rồi.”
“Cậu có chuyện gì sao? Tôi đang huấn luyện con trai tôi đấy.”
Người mới đến dù nhìn thấy trước mặt mình là hai cha con đang cầm vũ khí có thể gây chết người cũng không hề tỏ ra quan tâm đến điều đó.
Người này là Shitsu, bạn của Nam tước Casserole Mir Mortareon. Anh làm việc với tư cách là tham mưu trưởng của lãnh chúa trong đến nay đã được hai mươi năm. Shitsu cũng là người đứng đầu đội quân địa phương của lãnh thổ Mortareon. Tuy vậy, giữa anh và lãnh chúa lại là một tình bạn đẹp. Họ coi nhau như người bạn tâm giao chứ không phải là chủ tớ.
Tuy nói là tướng quân nhưng lãnh chúa Mortareon chỉ có hai người trong đội quân của mình.
Shitsu nở nụ cười chào Pace rồi nói với cha của cậu.
`“Tướng quân, sắp đến giờ ăn sáng rồi. Tôi có một số báo cáo cần ngài kiểm tra nên hãy đến văn phòng sau khi ăn xong nhé.
“
“Tôi hiểu rồi. Xong rồi đó Pace. Hôm nay đến đây thôi.”
Người cha chậm rãi tra kiếm vào vỏ trong khi nói chuyện.
Vào khoảnh khắc thanh kiếm vào hết trong vỏ, con trai của anh lập tức ngã gục xuống đất.
“Zeeee, cảm ơn cha rất nhiều.”
“Ừm. Con lau mồ hôi rồi đến chỗ mẹ đi. Nếu con mà để mẹ đợi thì mẹ sẽ lại làm điều đó đấy.”
“Eh, vậy con phải nhanh lên thôi. Con đi đây.”
Nhìn cậu bé với thanh kiếm còn cao hơn cả bản thân mình chạy đi, cha cậu và Shitsu nở một nụ cười nhẹ.
“Con trai ngài khá giỏi đấy. Thật đúng là tuổi trẻ tài cao mà.”
“Cậu nói đúng. Pace học rất nhanh. Nó luôn tự tìm ra cách riêng để giải quyết vấn đề của mình cứ như thể đã rất thành thục rồi vậy. Tôi mong được nhìn thấy ngày nó trưởng thành quá.”
“Ngài lại nói thế rồi. Mỗi lần như vậy trông ngài cứ như thằng ngốc á. Chúng ta không thể nói trước điều gì được. Có thể bây giờ tài năng của nó rất vượt trội so với bạn bè đồng trang lứa nhưng biết đâu sau này nó cũng chỉ là một người đàn ông bình thường thôi.”
“Tôi tin Pace sẽ tạo dựng nên tên tuổi của mình khi nó 15 tuổi.”
Shitsu chỉ đành bất lực trước cách làm phụ huynh của cái người vừa là bạn, vừa là lãnh chúa mà anh đang phục vụ.
Anh muốn nói ra lắm nhưng sợ mất lòng bạn nên lại thôi.
Sau đó, hai người cùng nhau đến văn phòng.
Cơ mà gọi là “văn phòng” chỉ là để cho oai. Nếu một ai đó dùng từ này với ý mỉa mai thì không thể cãi được.
Trước kia, lãnh thổ Mortareon thuộc quyền quản lí trực tiếp của hoàng gia. Vị trí ngay sát biên giới làm nó trở thành vùng đệm với các nước láng giềng lân cận.
Đó là một vùng đất cằn cỗi, lúa mì không thể cho hết năng suất, tất cả những gì nó có là một khung cảnh hoang vu màu nâu đỏ trải dài.
Về sau, nơi này được ban cho một hiệp sĩ đã có công trạng lớn trong trận chiến cuối cùng, đó là Casserole. Anh cũng được phong tước và lấy họ Mortareon, chính thức trở thành lãnh chúa của vùng này.
Một nơi chỉ giàu có sự hoang vu. Phải mất ba năm cải tạo thì cây mới có thể phát triển được ở cái nơi vốn chẳng có gì mọc nổi này.
Thêm ba năm nữa để số người có thể sống tự túc đạt đến 10 người.
Sau đó, dân số bắt đầu tăng, kéo theo diện tích đất canh tác được mở rộng.
Tuy vậy cho đến bây giờ đất xấu thì vẫn hoàn đất xấu. Thế nên dinh thự của lãnh chúa trông rất giản dị. Nó chỉ đơn giản là lớn hơn các ngôi nhà khác trong vùng có một chút.
Nói thẳng ra thì đó là một ngôi nhà rách nát.
Nếu là ở các lãnh địa khác thì một người nông dân cần cù hoàn toàn có đủ khả năng sở hữu được một “dinh thự Mortareon” thậm chí còn tốt hơn thế.
Tuy là vậy nhưng trong nhà có rất nhiều phòng vì gia đình lãnh chúa cho rằng bản thân cũng nên sống như một quý tộc.
Một trong số những căn phòng đó là căn phòng được trang bị một tấn phản gỗ làm cửa, có ghế sofa, bàn tiếp khách và bàn làm việc được bố trí theo phong cách sang trọng có một không hai. Đó là “văn phòng”.
Lãnh chúa không lo lắng về việc có kẻ nào đó lẻn vào và lấy hết tiền của mình. Anh chỉ lo cái ghế sofa và bàn làm việc yêu quý của mình bị thiêu rụi.
Hai người bước vào văn phòng. Một lần nữa cái tên “văn phòng” lại nhạo báng họ.
Người hiệp sĩ không chỉ làm chủ mỗi căn phòng này mà là toàn bộ lãnh thổ, cùng người bạn tâm giao của mình.
Tất nhiên người ngồi trên chiếc sofa yêu thích của mình là lãnh chúa, và cấp dưới của anh thì ngồi trên chiếc ghế hình hộp bên cạnh.
“Tôi chắc chắn chúng ta sẽ tìm ra cách để phát triển lãnh địa”. Anh nói với giọng điệu đùa cợt. Hai người cùng nhau thở dài.
“Tôi có một tin tốt và một tin xấu. Ngài muốn nghe cái nào trước đây?”
“Tôi còn chưa ăn sáng. Nghe tin xấu trước sẽ khiến tôi không nuốt nổi mất. Tất nhiên là tôi sẽ nghe nó nhưng giờ cậu nói tin tốt trước đi.”
“Được rồi, tin tốt thì tin tốt. Đó là về vụ đậu. Đúng như ngài nói, vụ thu hoạch năm nay dự kiến sẽ cho sản lượng rất lớn. Nếu cứ thế thì mùa đông này chúng ta không cần phải lo về vấn đề lương thực nữa.”
“Hoho. Tuyệt đấy.”
Nam tước xứ Mortareon cũng nổi tiếng là một lãnh chúa vĩ đại.
Anh đã xử lí toàn bộ vùng đất cằn cỗi này để có thể trồng trọt, định cư. Tiếp tục cải tạo để nâng cao năng suất cây trồng, mang lại nguồn thực phẩm dồi dào cho mọi người.
Ngày nay, anh đã có trong tay ba ngôi làng với dân số khoảng 40 người.
Trong những năm gần đây, họ đã phát triển nhanh chóng, danh tiếng cũng theo đó mà vang xa.
Lãnh chúa cũng nổi tiếng với thí nghiệm mới trong canh tác đậu bắt đầu thực hiện từ ba năm trước. Việc thử nghiệm thành công khiến lãnh thổ Mortareon vượt qua được nạn đói đã càn quét cả vương quốc mà không ai bị chết đói hoặc phải bán đi đồ đạc của mình để đổi lấy lương thực. Điều này khiến các hội nhóm bàn tán đưa ra không ít lời khen dành cho vị lãnh chúa trẻ.
Tuy nhiên, ít ai biết rằng mô hình trồng đậu đó thuộc về con trai của lãnh chúa.
Chẳng ai có thể ngờ rằng một đứa trẻ chưa đầy mười tuổi lại có thể sáng tạo ra những phương pháp đột phá mà ngay cả người trưởng thành cũng chưa thể nào nghĩ đến.
Nếu Casserole nói về những thành tựu của con trai mình tại một sự kiện lớn thì người ta sẽ cho rằng anh đang tâng bốc con mình.
Đó chắc chắn không phải là ý tưởng hay vì 90% những kẻ trong số đó là những “tên ngốc nghiêm túc”.
“Rồi, vậy thì tin xấu là…”
“Tôi nghĩ mình không nên nói thì hơn.”
Bầu không khí lập tức thay đổi.
Nếu phải đem ra so sánh thì bầu không khí căng thẳng giữa hai chiến binh sẽ giống như khi họ từng thả một con hà mã đầu kiếm về lại khu mỏ. Không khí ấm áp, vô tư mới chỉ tồn tại vừa nãy thôi đã bị thay thế bằng cảm giác lạnh lẽo, sắc bén.
“À, có vẻ như bá tước Ratesh đã thất bại trong việc tiêu diệt đám cướp. Theo những nguồn tin tôi nhận được thì rất có thể chúng đang di chuyển về phía lãnh địa chúng ta. Tin tức cũng cho biết rằng họ đã đánh đuổi thành công lũ cướp. Thật là tệ khi chúng ta phải đối đầu với tàn dư của chúng.”
“Chúng sẽ đến đây trong bao lâu?”
“Từ lúc nhận được thông báo thì mất khoảng mười ngày để di chuyển một mạch đến đây. Nếu chúng dừng lại để cướp bóc các ngôi làng mà chúng gặp thì sẽ mất tầm khoảng một đến hai tháng.”
“Tệ rồi đây.”
------
Quý tộc phải tuân theo nhiều bổn phận. Trong số những bổn phận đó, có hai điều được ngầm hiểu là tuyệt đối.
Đầu tiên là phải trung thành với nhà vua.
Đây là điều đương nhiên vì quyền lực của nhà vua luôn đảm bảo vị trí đặc quyền cho giới quý tộc.
Nếu quý tộc không tuân theo điều này, họ sẽ bị mất tước vị hoặc tệ hơn là trở thành tội đồ.
Và bổn phận thứ hai là phải bảo vệ đất nước.
Lí do mà nhà vua ban cho quý tộc lãnh địa, bổng lộc và quyền thu thuế là để họ phải tham gia vào vấn đề quân sự khi đất nước cần.
Từ những hiệp sĩ chỉ được cấp một đội quân riêng đến những công tước nắm trong tay một lực lượng quân đội hùng hậu chỉ sau nhà vua đều phải tuân theo nghĩa vụ này.
Một quý tộc luôn phải chuẩn bị sẵn sàng cho những trường hợp khẩn cấp và làm hết sức trong phạm vi quyền lực của mình để cai quản vùng đất của mình hoặc làm tốt ở vị trí được giao.
Và khi phải đối mặt với trường hợp khẩn cấp, họ được phép sử dụng một lượng giới hạn vũ khí.
Vì nghĩa vụ này mà các quý tộc được phép thu thuế và các quý tộc cấp cao sẽ được hưởng lương từ nhà nước.
Nhiệm vụ của quý tộc cũng bao gồm cả việc đối phó với cướp.
Tuy nhiên, không phải ai cũng làm được và không phải lần nào làm cũng thành công.
Điều này một phần do không có tiêu chuẩn nào cho sự thành công hay thất bại ngay từ đầu.
Khi sự cố xảy ra, kể cả họ có giải cứu hầu hết các nạn nhân nhưng nếu chỉ cần có một người chết thì gia đình người quá cố sẽ coi đó là một thất bại.
Tình huống khẩn cấp là ví dụ không thể nào sinh động hơn cho sự khó khăn khi phải vạch ra ranh giới rõ ràng giữa thành công và thất bại.
Đối với Bá tước thì lần này là thành công.
Họ đánh đuổi những tên cướp tràn vào lãnh địa. Nếu những người dân của họ không bị đám cướp gây thiệt hại thì đó cũng được tính là một thành tựu.
Tuy nhiên đó là khi chỉ xét trong lãnh địa của Bá tước.
Ngược lại, đối với lãnh chúa của lãnh địa mà bọn cướp sắp tràn tới thì đây rõ ràng là một sự thất bại toàn tập.
Lập luận đó cũng không phải là vô lí khi họ đơn giản chỉ đẩy gánh nặng từ chỗ này sang chỗ khác. Điều này không có nghĩa là họ đã dọn sạch nó.
Quan điểm của Nam tước Mortareon thì rõ ràng là vế sau. Chỉ cần ước tính thiệt hại sẽ xảy ra trong tương lai cũng đủ khiến Cassrole đau đầu.
“Thế, quân số của chúng là bao nhiêu?”
“Khoảng 50 tên.”
“Thế là quá nhiều đối với lãnh địa chúng ta.”
“Làm sao mà chúng ta, chỉ có vỏn vẹn ba người, có thể đối đầu với chúng? Đây là 3 chọi 50, khác gì lấy trứng chọi đá đâu.”
Nếu số lượng là 50 tên thì đây là một băng cướp khá lớn.
Họ sẽ không thể thoát khỏi chúng. Mọi thứ không phải lúc nào cũng đơn giản.
“Không thể tập hợp đàn ông từ tất cả các ngôi làng để họ sử dụng giáo gỗ và ném đá sao?”
“Cùng lắm thì chỉ được 30 người. Nếu đứng sau con hào ở làng chính thì vẫn còn có thể chống cự được. Nhưng khi hai ngôi làng kia bị tấn công thì họ không thể kháng cự, thiệt hại cũng sẽ rất lớn. Nếu cuộc chiến diễn ra dai dẳng thì chúng ta sẽ không đủ nguồn lực để cầm cự. Vì vậy không giành chiến thắng chớp nhoáng thì sẽ rất là tệ.”
“Còn việc cố thủ thật chắc trong khi tôi đi cầu viện thì sao?”
“Tôi biết tướng quân sẽ làm được điều đó. Nhưng tôi nghĩ cách này sẽ có nhiều vấn đề.”
“Tại sao?”
“Sẽ rất khó để nhờ cậy đội quân của Bá tước vì lòng tự trọng của họ rất cao. Họ đã không thể tự mình đánh bại lũ cướp, nhưng nếu chúng bị hạ ngay ở lãnh địa của chúng ta thì họ sẽ bị coi là không có năng lực. Tôi không chắc chúng ta có thể hạ được chúng không hay lại rơi vào tình trạng giống như Bá tước hiện tại. Nếu chúng bị đẩy lùi rồi quay trở lại lãnh địa Bá tước một lần nữa thì sẽ khá là phiền. Cách giải quyết không làm mất lòng ai là chúng ta thất bại và đội quân phòng thủ biên giới của Hurbrek sẽ tới để dọn dẹp chúng. Tuy nhiên nếu như thất bại thì chúng ta phải là người chịu trách nhiệm. Trong tình huống ta không thể đảm đương được thì các lãnh chúa khác sẽ nhảy vào ngay. Họ có thể thông cảm cho hoàn cảnh hiện tại mà giúp chúng ta nhưng vũ khí của họ cũng chả khác ở đây là mấy. Vậy nên họ sẽ không liều đến mức gửi người của mình vào một cuộc chiến mà phần thắng chưa chắc đã nằm trong tay.”
Đó là lí do vì sao Nam tước Mortareon nghĩ rằng Bá tước đã thất bại. Xung quanh ông ta chỉ là những lãnh chúa nhỏ lẻ.
Thời gian không phải là vấn đề duy nhất để họ nâng cao thực lực của mình.
Vậy nên tất nhiên chả ai muốn đối đầu với một băng cướp mà ngay cả Bá tước cũng không thể nào xử lí nổi.
“Nếu giờ đến kinh đô hay đại vương phủ cầu viện thì sao?
“
“Nếu chúng ta chưa bị tấn công thì rất khó để thuyết phục họ. Còn nếu như ngài giải thích rằng Bá tước đã đẩy lũ cướp đến chỗ chúng ta thì liệu ông ấy có ghét ngài không?”
“Nếu như bị tất cả mọi người trên thế giới này ghét để đảm bảo sự an toàn cho mọi người thì tôi cũng cam lòng. Nhưng đây lại là vùng biên giới. Quân tiếp viện không thể đến trong ngày một ngày hai được. Dù vậy thì đó cũng là mội cơ hội để chúng ta có thể bấu víu lấy được.”
“Tôi vẫn chưa muốn chết đâu. Nên tôi sẽ tin tưởng quyết định của ngài, thưa tướng quân.”
Họ là những người bạn tri kỉ, luôn luôn tin tưởng vào khả năng của nhau.
Trong “văn phòng” nhỏ bé, họ cười nói với nhau, tiếng cười nhẹ nhàng len qua bức tường gỗ mỏng, vang sang những phòng bên cạnh.
“Thế có ý tưởng gì mới chưa?”
"Cái gì?"
Shitsu hỏi và trở lại vẻ mặt nghiêm túc.
Casserole cũng gật đầu, thôi không cười nữa.
“Trường hợp xấu nhất, tôi sẽ tự mình đối đầu với chúng, nhưng…”
“Tướng quân chính là niềm hi vọng của mọi người. Nhuệ khí sẽ không còn nữa nếu ngài chẳng may tử nạn.”
“Ngoài ra, à, ngài biết đấy, chúng ta vẫn còn thời gian để đào con hào sâu hơn và phát giáo cho mỗi gia đình.”
"Tốt hơn là không làm gì."
Hai người nhìn nhau, cau mày.
Trên thực tế, rõ ràng là rất vô lí khi cho rằng họ có thể đối phó với một tên tướng cướp mới nổi. Thêm cả lũ lâu la của hắn thì rõ ràng đây là chuyện nằm ngoài khả năng kiểm soát của họ. Ngay cả một lãnh địa rộng lớn và giàu có hơn họ gấp bội cũng chỉ đành bất lực.
“Tôi có ý này.”
“Sao?”
Casserole nhìn cấp dưới của mình, nghi hoặc.
“Dù sao thì chúng ta không thể không có vài trận chiến với chúng được đúng không?. Nếu chúng ta có thêm cậu nhóc làm con át chủ bài thứ hai thì sao?”
“Ý cậu là gì?”
“Chúng tôi dám cá rằng cậu ấy sẽ giỏi như tướng quân vậy. “Trực giác” nói với tôi rằng đó không phải là một ý kiến tồi đâu.”
“Không phải ta không muốn tin vào trực giác của cậu, nhưng có điều…”
Casserole sẽ phải lấy con mình ra để làm một con át chủ bài sau anh ta.
Nam tước bắt đầu thấy bối rối vì điều này. Ban đầu, anh không hiểu rõ kế hoạch như thế nào.
Đến khi hiểu ra rồi anh lại thấy rằng, quả thật con trai anh là một đứa trẻ tài giỏi nhưng nó chỉ mới lên 7. Không đời nào mà nó có thể khiến cục diện thế trận thay đổi được.
Cậu bé sẽ không thể nào tạo được bất cứ phép màu nào cho họ được.
Nhưng ngay sau đó, Casserole lập tức để ý đến từ “phép màu”.
Giờ anh mới thật sự hiểu Shitsu đang muốn nói cái gì.
Từng từ anh lẩm bẩm đều nghe thấy rõ mồn một.
“Lễ Thánh hóa?”
“Đúng rồi đấy.”
Quyết định của Casserole ngày hôm đó chính thức thay đổi tương lai của thế giới.