「Tôi-đã-bảo-rồi! Tôi đã nói là chúng tôi không cần nó! Cô có hiểu không hả, đồ bà cô!?」
「Ai là bà cô hả? Tôi mới có bốn mươi !」
「Chúng tôi đã có được trả đủ tiền từ người đưa ra yêu cầu rồii!」
「Tôi bảo là anh cứ cầm lấy! Không ai dạy anh là phải nghe lời người lớn tuổi hơn hả!」
「Cô vừa thừa nhận mình là người già đó, bà già ạ!」
「Ai là bà già hả! Đã bảo là tôi mới chỉ bốn mươi thôi!」
Ardis và những người khác đã trở lại Thoria một cách an toàn, sau khi họ thông báo cho người đưa ra yêu cầu, các học viên đã được người ở học viện đón về.
Tất cả các học viên đều an toàn nên tiền công của họ được trả đầy đủ. Vì thế, họ quyết định rằng, 「Chúng ta hãy đi uống một chút đi!」, Michelle và những người khác quyết định nhập cuộc cùng.
Đối với nhóm Ardis, họ không việc gì phải liên quan đến nhóm Michelle nữa, nhưng Michelle lại không nghĩ như vậy. Và hiện tại, họ đang tranh cãi về tiền công.
Tuy nhiên, cái cách mà họ tranh cãi có đôi chút kì quặc.
Thông thường, phía lính đánh thuê thường sẽ cố gắng tăng tiền công lên, và phía thương nhân sẽ cố gắng mặc cả xuống giá. Nhưng những gì họ đang làm bây giờ là hoàn toàn là ngược lại.
Vì đã hộ tống các học viên trở về Thoria, Michelle muốn trả công hai mươi đồng vàng cho nhóm Ardis. Nhưng theo quan điểm của họ, đó không phải là số tiền mà họ có thể nhận được.
Bất kỳ lính đánh thuê nào chắc chắn cũng sẽ hạnh phúc chấp nhận, nhưng không may, Ted lại là một người đàn ông kỳ lạ, quá ý thức về sự hợp lý của việc trả công.
Và nhờ đó, một góc của quán bar đã trở bỗng xuất hiện tình huống『Nhóm lính đánh thuê - người từ chối nhận tiền công』 và 『Phía thương nhân khăng khăng đòi trả công』.
「Này, tôi có thể chợp mắt một lúc cho đến khi họ xong việc không? 」
「Cậu đang nói cái gì vậy. Cậu cũng liên quan đó, vì thế hãy cố mà tỉnh táo đi!」
Ardis đang sắp sửa gục xuống để ngủ, nên Orphellia cố gắng không để cho anh trốn thoát được. Tạm gác qua một bên, cuộc tranh cãi với Michelle của Ted vẫn chưa có bất kì dấu hiệu nào sẽ dừng lại.
Đối với Ted, năm mươi đồng vàng mà anh đã nhận được từ người đã đưa yêu cầu đã là một số tiền rất lớn, và nó cũng không phải là một nhiệm vụ khó khăn gì.
Nếu như nhóm Michelle không bảo vệ đám học viên vào lúc đó, Ted sẽ phải dành nhiều ngày đi xung quanh khu rừng chỉ để có thể tìm xác bọn nhóc. Tình huống xấu nhất là, họ sẽ phải trở về với hai bàn tay trắng và sẽ không được trả công.
May mắn thay, nhờ Michelle và những người khác, các học viên đã có thể được tìm thấy và hộ tống trở về an toàn. Sự giúp đỡ của họ rõ ràng có giá trị hơn cả năm mươi đồng vàng.
Và hơn thế nữa, Michelle đã phải sử dụng những viên đá ma thuật đắt đỏ của cô để bảo vệ đám học viên, và thứ còn hơn cả thế nữa, cô đã phải hi sinh thời gian quý giá của cô với tư cách là một thương nhân.
Ban đầu, Ted định sẽ dùng một phần tiền công để trả ơn Michelle, nhưng cô ấy lại nói, 「Đó là điều mà tự tôi đã quyết định và tự mình làm. Tôi không làm điều đó vì tiền」 một cách bướng bỉnh.
Cũng vì thế, cô ấy sẽ không chấp nhận nó. Và Ted thì cứ khăng khăng bắt ép cô ấy. Nhưng Michelle, lại không thèm chấp thuận, họ đã hoàn thành yêu cầu của cô, vì vậy cô cảm thấy mình phải có trách nhiệm trả công cho họ
「Nhưng Michelle-san. Không phải cô đã sử dụng đá ma thuật sao? Mà không phải nó siêu đắt sao. Trả cho chúng tôi hai mươi đồng vàng trên đó sẽ khiến cô lỗ to. Và cô thậm chí còn không nhận lại được gì nữa...... 」
Orphellia nói với giọng tội lỗi.
Chắc chắn, thương nhân thường sẽ ưu tiên lợi nhuận của riêng mình, và thường sẽ bị lay chuyển vì việc đó. Vì cô ấy đã làm công việc kinh doanh cho đến tuổi này, cô ấy chắc chắn đã có vô số kinh nghiệm, bỏ qua lợi ích của chính mình như thế này là không bình thường một chút nào.
「Không nhận lại được gì, huh ......」
Michelle thốt ra một nụ cười khô khốc.
「Vậy liệu tôi có nên theo đuổi lợi nhuận với tư cách là một thương nhân không nhỉ?」
Và những gì Michelle đã đưa ra là, địa chỉ liên lạc với nhóm『Bạch Dạ Minh Tinh』 từ Ted. Nó sẽ không phải là một hợp đồng độc quyền nhưng, họ sẽ ưu tiên yêu cầu hộ tống từ Michelle khi cần thiết, và phải thường xuyên liên lạc với Michelle mỗi khi họ rảnh.
「Hai mươi đồng vàng, tôi đoán có thể coi đó là một khoản tiền kha khá. Dù sao thì, tôi sẽ không bắt nhóm anh phải từ bỏ nhiệm vụ đang nhận dở, và tôi cũng sẽ không bắt buộc nhóm anh phải đi cùng với tôi. Chỉ cần hộ tống tôi mỗi khi nhóm của anh rảnh. Tôi cũng sẽ trả công đầy đủ cho việc hộ tống nữa, anh có thể từ chối nếu như không muốn」
「Vậy thì điều đó có lợi gì cho Michelle-san ?」
Orphellia hỏi một cách tự nhiên.
「Đối với chúng tôi những thương nhân, việc quen biết nhiều lính đánh thuê giỏi thực sự rất có ích. Nó liên quan trực tiếp đến việc sống chết của chúng tôi. Nếu như ta thuê được những người giàu kinh nghiệm, thì đó cũng có nghĩa là ta sẽ có thể làm kinh doanh thậm chí cả khi ở những nơi nguy hiểm nhất!」
Từ những gì Michelle vừa nói, thật khó cho một thương nhân bình thường để có thể thuê được những lính đánh thuê có kỹ năng thực sự.
Hơn nữa, lính đánh thuê vừa có kĩ năng và vừa có nhân cách tốt là rất hiếm, nếu họ thậm chí chỉ nổi tiếng một chút thôi, họ chắc chắn sẽ bị lôi kéo bởi quý tộc hoặc thậm chí là lãnh chúa, ngay cả những nhà thương nhân lớn cũng sẽ làm điều đó.
Tạo được mối quan hệ với lính đánh thuê có kỹ năng trước khi họ được biết đến và nổi tiếng, đó là lý do chính đáng để cô đầu tư.
「Tôi có thể kiếm lại số tiền đó bất cứ lúc nào. Nhưng mối quan hệ không phải là một cái gì đó mà ta có thể kiếm được được ngay cả khi ta có nhiều tiền. Nếu tôi có thể tạo được mối quan hệ chỉ với hai mươi đồng vàng, thì đó là một mức giá quá rẻ để bỏ ra. Vì thế, cứ việc nhận số tiền đó đi, đừng ngại gì」
Trước việc cô ta chìa tay ra như thế, Ted ngập ngừng lấy hai mươi đồng vàng.
「Vâng, bây giờ cuộc tranh cãi lằng nhằng đã kết thúc! Hãy uống với nhau để làm sâu sắc thêm mối quan hệ của chúng ta từ nay về sau! Hôm nay tôi bao hết! Cứ ăn uống thoải mái đi!」
Trước tiếng mở cuộc của Michelle, họ biến một góc quán bar thành một buổi đại tiệc.
Tổng cộng có mười người trong đó có cả Ardis tham gia.
Trong khi các món ăn từ bếp được bày ra liên tục, Ted cụng ly với Clente cho đến khi mặt họ đỏ chót.
Orphellia dường như có một cuộc nói chuyện giữa hai chị em phụ nữ với Helena. Trong khi đó, Norris đã đi xung quanh nhóm hộ tống của Michelle để tự giới thiệu bản thân.
「Này, cậu có thể uống với một khuôn mặt vui vẻ được không vậy?」
Michelle nói với Ardis, người đang nhâm nhi bia trong cốc của cậu
「Tôi không thực sự thích mấy bữa tiệc. Và tôi cũng đang buồn ngủ」
「Oya oya, lạnh lùng vậy. Dù sao thì, cũng đỡ hơn hơn việc uống say xong rồi mất kiểm soát nhỉ? Rồi, uống thêm đi」
Michelle đang ngồi trên chiếc ghế cạnh Ardis bắt đầu cười lớn rồi rót rượu vào chiếc ly vẫn còn sót lại một chút của Ardis.
「Cậu tự nhận mình là Ardis phải không. Cậu bao nhiêu tuổi rồi?」
「Gì vậy? Cô đang cố quyến rũ một thằng nhãi như tôi sao?」
「 Haa ......? ......... Q-quyến rũ ......... Ku, kukuku ...... hahaha, ha-ha-ha. Cậu nói rằng tôi đang cố gắng để quyến rũ cậu ư!? Tôi cứ nghĩ cậu là một anh chàng vô cảm, nhưng hoá ra cậu cũng thú vị phết! Hahaha! 」
Michelle người dường như được giải trí cười thật to trong khi đập bàn
「Kukuku ....... Thực sự, thì, vẫn còn có một số gà đàn ông đến gặp tôi rồi làm như tôi vừa nãy để trêu đùa, nhưng cậu là người đầu tiên người đầu tiên nói như vậy với bà cô này đó! Nào, uống tiếp đi!」
Michelle vẫn cứ cười thật to và cố tình rót thêm rượu vào cốc rồi gạ hỏi Ardis một lần nữa.
「Không phải là tôi cố để quyến rũ cậu đâu, cậu trông cũng cùng tuổi với những học viên mà chúng ta vừa hộ tống, nhưng cậu lại chiến đấu cực kì thành thạo. Làm lính đánh thuê được bao lâu rồi?」
「Ai mà biết được? Tôi thậm chí còn không biết mình đã sống được bao nhiêu năm nữa chứ」
Lời của Ardis không hề có sự dối trá. Phải vật lộn chỉ để sinh tồn, anh đã quên mất bao nhiêu thời gian đã trôi qua. Mỗi mùa trôi qua chỉ thay đổi có tác dụng thay đổi điều kiện và địa hình chiến đấu, và ngày tháng cũng chỉ có tác dụng khiến ta phải thay đổi chiến thuật dựa theo thời gian.
Những cuộc trò chuyện mỗi ngày chỉ là 『Ai đã sống sót sau trận chiến』 hay 『Mục tiêu đã bị xóa sổ』, không ai lại phải chú ý đến cái thứ thừa thãi như ngày tháng cả.
Mình đã bao nhiêu tuổi, mình đã chiến đấu được bao lâu rồi Ardis đã không để ý tới. Quãng thời gian đã trôi qua đó, không ai lại có thời gian rảnh rỗi để dõi theo những việc như vậy cả.
「Được, nếu như cậu không muốn nói, thì tôi cũng sẽ không ép nữa. Rồi, uống đi. Thay vào đó thì-- 」
Michelle người hiểu nhầm ý định của Ardis, đổi chủ đề khi trong khi lại rót thêm rượu.
「Ma thuật của cậu, đó là gì vậy? Một thanh kiếm có thể tự bay và tấn công, tôi chưa từng thấy một điều gì như vậy. Có phải đó là loại ma thuật đang phổ biến hiện nay ở Nagras không?」
「Tôi cũng tự hỏi, vì tôi cũng chưa bao giờ thấy một ai khác có thể sử dụng nó ở vương quốc này......」
「Vậy có nghĩa là, cậu đang là người duy nhất sỡ hữu?」
「Ai mà biết được? Có thể sẽ có ai đó có thể sử dụng tốt hơn tôi chăng?」
「Ra là vậy, nó đủ đặc biệt để có thể nói 『Có thể có một người nào đó』 à?」
Michelle bị lôi kéo trước sự hứng thú của kiếm ma thuật. Trong khi đang nói chuyện, việc Michelle cứ tiếp tục rót rượu vào ly của anh khiến cho Ardis lưỡng lự. Nếu vậy, anh chỉ việc không uống nữa, nhưng với Ardis thì cậu dĩ nhiên sẽ tiếp tục phải uống trong khi lắng nghe.
「Tôi muốn có một mối quan hệ tốt với cậu từ bây giờ. Cậu sẽ không từ chối yêu cầu của một bà già chứ?」
Michelle sẽ nổi đoá khi Ted gọi cô như vậy, nhưng cô lại thêm từ đó vào lời nói của mình. Thay vào đó, cô sẽ sử dụng biệt danh đó để phục vụ cho lợi ích của mình, đúng như mong đợi của một thương nhân lâu năm. Thay vì giống như một bà già, cô ấy phải thuộc loại ranh mãnh mới đúng.
「Tất nhiên, nó sẽ là một cuộc trao đổi có qua có lại. Nếu như cậu có bất cứ điều gì muốn tìm hiểu, hãy tham khảo ý kiến từ tôi, tôi sẽ không tính phí với cậu đâu. Rồi, uống tiếp đi」(Dụ dỗ trai trẻ kìa)
「Được rồi. Tôi sẽ xem xét nếu như tôi có bất cứ điều gì cần đến cô. Tôi sẽ chấp nhận yêu cầu hộ tống của cô bất cứ khi nào có thể, nhưng chắc chắn rằng cô sẽ phải trả công hợp lý đó」
「Được thôi, không có vấn đề gì hết. Giờ thì, hãy tiếp ăn mừng cho tương lai chúng ta!」
「Rồi, giờ cô có thể vui lòng ngừng rót thêm--」
「Arudeiiff! Làm sao cậu lại có thể để đồng độiiii của mình lẻ loi như vậy chứ, thiệt là không công bằngggg!」
Hướng về phía Ardis người đang cố ngừng Michelle lại, cô gái tóc đỏ Orphelia, thành viên nữ duy nhất trong nhóm『Bạch Dạ Minh Tinh』 tựa vào người anh.
「Orphellia, làm gì có chuyện tôi bỏ rơi cô đâu. Không phải cô đang nói chuyện rõ là vui vẻ ở bên đó sao?」
Trong khi cau mày, Ardis điềm tĩnh đáp lại
「Vừa nãy thôi-, trong khi tôi đang phân vân để chọnn súppp để ăn tối thì. Cậu thấy đó-, rằng ông già hói đó cứ quyếtttt địnhhh hộ tôi ...... hói, hói ......, ffufufu. Cái ông già siêu hói đó, cậu thấy đấy--, tôi không muốn-!」
Trước việc Orphellia đang cư xử một cách kì quặc, một cuộc trò chuyện rõ ràng rành mạch có lẽ sẽ không thể xảy ra được. Mặc dù mới chỉ nửa tiếng sau khi bữa tiệc bắt đầu, nhưng cô pháp sư tóc đỏ đã đâu vào đó rồi.
Mái tóc dài của cô, thường được giấu trong chiếc áo choàng, giờ được thả xõa xuống ngực cô.
「Này--, Arudeess. Ăn đi này--. Vị nó chánnnn lắmmm-! Không cần phải trả tiền đâuuuuu-. Nè neee. Ăn đi, ăn điiii--. 」
Orphellia là người có thể coi là bình thường nhất nhóm『Bạch Dạ Minh Tinh』. Ted là người chỉ mở miệng khi cần và Norris người trông có vẻ hòa đồng và sôi nổi nhưng thực ra lại rất lạnh lùng, so với hai người kia, cô là người bình thường nhất.
Nhưng đó là chỉ khi cô không bị say.
Tửu lượng của Orphellia cực kì tệ. Cô dường như thích uống, sự thẳng thắn của cô ấy khi say gây ra không ít phiền toái cho người khác. Thậm chí có thể nói đỡ là, Orphellia khi say rượu chỉ là 『Không kiểm soát được』 thôi.
Trước hết, đầu cô ấy sẽ không hoạt động bình thường, sau đó nói lắp bắp và sai ngữ pháp. Và trên hết, cô ấy sẽ chỉ gây phiền phức người khác. Đặc biệt, thói quen kì lạ của cô ấy khi say 『Đưa thức ăn có vị dở tệ cho người khác』 sẽ xuất hiện bất cứ khi nào cô say.
「Được rồi, tôi sẽ ăn nó. Tôi sẽ ăn, vì vậy đừng có đưa nhiều như thế」
「Yaaay-, đoo là lý dzo tạii sao tôi mang theo nhiều lắm!」
Và nạn nhân của『Đưa thức ăn có vị dở tệ cho người khác』thường sẽ là Ardis.
Ardis đặt viên kẹo nhỏ mà Orphellia đã đưa vào trong miệng. Một cái vị vừa cay vừa đắng lan tỏa trong miệng anh cùng với độ dính cực kì khó chịu. Đó là một hương vị mà sẽ làm cho ta cảm thấy tức giận trước người làm ra mấy viên kẹo này, tại sao ông ấy lại làm ra hương vị như thế này chứ, ông ấy không thèm nếm thử kẹo của chính mình hả?
「Rồi, tôi sẽ nhai đây」
Nhưng những gì được nói ra từ miệng Ardis, lại là một lời rất bình thường mà không hề có chút phàn nàn nào. Michelle đang ngồi bên cạnh cũng nếm thử viên kẹo, sau đó thì làm cái khuôn mặt như thể nhai phải con sâu đắng trước khi nhổ kẹo ra. Và rồi, cô nốc hết một ly đầy ở trên bàn.
「C-cậu vẫn ổn cơ đó !? 」
Michelle ho liên tục trong khi hỏi Ardis.
「Vâng ...... dù sao thì đó cũng là thức ăn mà」
Trước phản ứng Ardis, Michelle nhìn cậu với vẻ mặt khó hiểu, trong khi Orphellia la lên với một vẻ mặt thất vọng.
「Arudees--, chán thật đó! Nè mọi người-! Hãy thử nếm cái này nè! Nè nè, hãy thử xem-! 」
Trong khi rời đi với biểu cảm thất vọng, Orphellia tìm được nạn nhân tiếp theo, cô đi về phía chỗ các lính đánh thuê còn lại, những người vẫn đang vui vẻ.
Nhìn qua thì thấy, Helena đã gục trên bàn từ trước. Chắc chắn cô đã được nhận ân sủng từ Orphellia trước cả Ardis.
「Ou? Kẹo? Chắc tôi cũng ăn thử một cái」
「Khoan! Đừng, Clente!」
Clente và những người khác không thèm để ý mà chìa tay ra... Những người duy nhất biết thói quen xấu Orphellia là Ted và Norris đã cố gắng để ngăn họ, nhưng nó đã quá muộn. Nhóm lính đánh thuê đang sắp sửa say vui vẻ đặt kẹo vào trong miệng-- của họ. Không cần phải nói, từng người trong số họ đều phải gục ngã.