Sau khi chia tay với Ardis, cô được hầu gái dẫn vào phòng chờ của dinh thự.
「Việc gặp mặt hiện đang được chuẩn bị. Xin cô vui lòng chờ một chút. Sẽ có trà phục vụ sớm thôi」
Hầu gái mời cô ngồi xuống trước khi rời khỏi phòng.
Ngồi trên một chiếc ghế sofa mịn, cô nhìn qua căn phòng. Bốn bức tường đều được trang trí bởi những bức tranh, và phía trên bốn chiếc bàn cổ ở góc phòng được trưng bày những tác phẩm bằng thủy tinh sáng lấp lánh.
Bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ có thể nhận ra tất cả chỗ đó đều là hàng cao cấp. Tất nhiên, để có thể sở hữu những thứ đó sẽ cần đến một khối tài sản không thể tưởng tượng đối với bất kỳ thường dân nào.
Số lượng của những món đồ thủ công và đồ trang trí đó không chỉ là để trang trí cho căn phòng. Đó còn tượng trưng cho sự giàu có và để thể hiện quyền lực. Tất cả chỉ để khiến cho những vị khách của Ngài Thoria phải choáng ngợp khi bước vào căn phòng.
Đó là một trong những điều ngu ngốc của con người từ hàng thiên niên kỷ trước khi theo đuổi mấy thứ như địa vị xã hội, danh dự và thành tích.
Cô thừa hiểu thực tế đó, và cô cũng không thấy thông cảm một chút nào. Sự tồn tại của vô số các Sarah và những người sáng tạo có lẽ trao cho họ lòng nhân từ và lòng yêu thương vô bờ bến. Nhưng với cô, người chỉ là con gái của một Sarah, cô không có đủ khả năng để có thể cảm nhận điều đó.
Mặc dù vậy, cô chưa bao giờ nghĩ mình đáng thương hay cảm thấy buồn. Cô hiểu rằng mình có vai trò riêng của mình, và những người khác cũng vậy.
Cô được ban tặng sức mạnh cùng với khả năng để có thể phát hiện kẻ thù. Đúng vậy. Nhờ đó, cô có thể biết được hiện đang có bao nhiêu ánh mắt đang theo dõi cô ngay tại thời điểm này từ những chỗ ẩn giấu trong căn phòng.
「Họ nghĩ thế là trốn được mình hả?」
Như thể đang cố giấu đi lời lẩm bẩm, cô đưa tách trà đã được phục vụ lên miệng.
Từ trước khi hầu gái mang trà đến và thậm chí sau đó, những ánh mắt theo dõi để kiểm tra cô từ những lỗ nhìn trộm trên khắp căn phòng vẫn không ngừng lại.
Mặc dù lý do lãnh chúa Thoria mời cô đến dinh thự của ông vẫn chưa rõ là gì, ít nhất, thì cô vẫn đang được đối xử "tử tế".
Từ đầu, ngay cả khi cô phải chịu sự giám sát của những con mắt, không phải là cô không làm được gì với chuyện đó. Nếu như đó không phải mệnh lệnh từ chủ nhân, thì cô đã không phải ở lại cái nơi phiền phức này một phút nào cả.
Nhưng khi được ra lệnh『Hãy tới gặp lãnh chúa』, với tư cách là một đầy tớ, cô không thể phản đối mệnh lệnh được, mặc dù cảm thấy một chút khó chịu.
Cô cứ giữ im lặng cho tới khi được gọi trong lần phục vụ trà thứ hai.
「Xin thứ lỗi vì đã để cô chờ lâu. Việc chuẩn bị cho cuộc gặp mặt đã xong, xin hãy đi theo tôi」
Một hầu gái khác đến dẫn cô đi, và họ tiến sâu hơn vào dinh thự. Sau khoảng một đến hai phút đi bộ, họ đến một cánh cửa đôi lớn với hai người lính cao to đứng hai bên.
「Vui lòng đi theo lối này」
Sau khi nhận được tín hiệu từ tay cô hầu gái, hai người lính mở cánh cửa ra.
Nhìn qua cánh cửa đang từ từ mở ra, đó là một căn phòng rộng khoảng năm mươi mét cả chiều dài lẫn rộng. Phần trần ở chính giữa cao hơn hẳn so với những phần khác, và một ngai vàng khảm đá quý sáng lấp lánh được đặt ở chính giữa, nhưng nó hiện tại vẫn đang trống.
Thảm đỏ đã được trải ra từ cửa ra vào cho đến tận sâu bên trong, hai bên có tổng cộng hai mươi binh sĩ được trang bị đầy đủ đang xếp thành đội hình.
Đối mặt với bầu không khí đó, cô nheo mắt.
Căn phòng đã được chuẩn bị cho một cuộc gặp gỡ. Mặc dù là thành phố lớn thứ hai Nagras, nhưng dinh thự này thật sự rất lớn dẫu cho lãnh chúa vùng này chỉ sở hữu có một vùng đất. Căn phòng cũng được bày rải rác những món đồ thủ công mĩ nghệ đắt tiền, dù cho thế là quá thừa thãi khi mà chỉ để tiếp đón một khách duy nhất.
Những người lính được chia thành hai hàng, chiếc ghế trống ở phía trước có lẽ là của lãnh chúa. Mặc dù gặp mặt trực tiếp người có quyền, họ thậm chí còn không yêu cầu cô bỏ vũ khí.
Cô cố không bộc lộ sự nghi ngờ đầu mình, trong khi chậm rãi bước vào căn phòng.
「Dừng lại đó」
Một người đàn ông xuất hiện từ phía xa của căn phòng. Mặc một chiếc áo choàng lỏng lẻo, một ông già với bộ râu tráng lệ xuất hiện và nói với cô bằng một giọng trầm mà không để lộ tuổi của mình.
Cô liền nghe theo và dừng bước, trước khi nhìn về phía chủ nhân của giọng nói. Ông bước đến bên cạnh chiếc ghế.
「Tôi nghe nói lãnh chúa của vùng này muốn gặp tôi, ông có phải lãnh chúa không?」
Cô nói mà không hề có một chút lịch sự khiến cho bầu không khí xáo động.
「Đồ khốn! Tính hỗn láo sao!? 」
Một trong những người lính đứng trong hàng thét lên và giương giáo ra, nhưng ông già râu trắng đã ra hiệu dừng lại.
「Kiềm chế đi, tướng quân. Không nên phàn nàn về lễ nghi với lính đánh thuê」
「Vâng thưa ngài ......」
Người lính liền tuân theo, nhưng biểu hiện của anh ta rõ ràng đang thể hiện sự miễn cưỡng.
「Được rồi, liên quan đến câu hỏi vừa nãy ....... Thật ra, tôi không phải là Ngài Thoria. Tôi chỉ là người giải quyết công việc nội bộ trong Thoria, Costas. Chúng ta sẽ lắng nghe cô nói trước. Tên cô là gì, lính đánh thuê?」
Cô trả lời một cách dứt khoát.
「Tôi không có tên」
「Đồ khốn! Đừng có mà vớ vẩn!」
Một lần nữa, vị tướng quân lại cau mày nhìn cô.
「Tôi không có. Cái gì không có thì sẽ không có. Dù sao thì, mấy người gọi tôi là gì cũng được!」
Cô cho rằng lẽ ra cô mới là người phải nói họ đừng có mà vớ vẩn nữa. Cô đã được mời tới để đàm phán, nhưng bản thân người đã mời cô lại không xuất hiện, và ngay cả những người đứng ra tiếp đón cũng chỉ nói lòng vòng rồi bảo 「Hãy nghe cô nói trước đã」.
Ngay từ đầu, cô đã không việc gì phải ở đây, vì thế cô đang gặp rắc rối không biết phải trả lời thế nào. Suy nghĩ của cô có lẽ đã bị lộ ra qua thái độ. Thực tế nữa là cô đã không nêu ra tên của mình, biểu hiện của Costas dường như không thấy hài lòng về việc đó.
「Tôi có thể chấp nhận chút sự thiếu tôn trọng của cô nhưng để mà không nói ra tên của mình thì ...... Cũng được Tướng quân, giải quyết nhanh chóng đi」
「Yessir. Để đó cho tôi!」
Dường như cả hai đã sắp xếp cho mọi kịch bản sẽ xảy ra. Một lần nữa, Costas lại nói với cô
「Giờ thì, cô gái kia. Thực tế là việc cô liên tục thách đấu lính đánh thuê trong lãnh thổ của bọn tôi đã chạm đến tai của Ngài ấy. Cùng với việc cô cũng chưa từng bị đánh bại. Tôi cũng đã nghe nói rằng Trung đội trưởng trong quân đoàn ở lãnh thổ chúng tôi đã đọ kiếm với cô」
Trung đội trưởng? Quân đội lãnh thổ? Cô không hiểu.
Nghĩ lại thì, sự xuất hiện của những người lính đanh xếp hàng ở hai bên có vẻ quen thuộc. Cô không hoàn toàn nhớ được vì dù sao cũng chả đáng để nhớ. Cô mơ hồ nhớ lại, một người đàn ông đã thách thức cô vài ngày trước cũng mặc một bộ giáp kiểu như thế.
「Cô thấy đấy, việc trung đội trưởng của chúng tôi bị đánh bại một cách nhẹ nhàng bởi một lính đánh thuê lang thang mà thậm chí còn không đổ một giọt mồ hôi nào là không thể tin được. Làm sao chuyện đó lại có thể xảy ra được? Không, một điều như thế không đời nào có thể xảy ra. Không đời nào. Vì những lời đồn luôn có lúc đúng lúc sai, nên không phải công việc của những người làm chính trị là làm rõ thực hư cho người dân sao?」
Ông ta nói một cách lòng vòng, tóm lại là Costas đang nói rằng,『Chúng ta cần phải xóa bỏ thực tế rằng trung đội trưởng quân đội của chúng ta đã thua một lính đánh thuê lang thang, và để làm điều đó, thì chỉ cần triệu tập cô ta đến đây và đánh bại cô』. Nói rằng lãnh chúa mong muốn được gặp cô có lẽ chỉ là một cú lừa.
「Fumu. Vậy liệu chúng ta có nên giải quyết nhanh chóng ngay và luôn như ý mấy người muốn không?」
「Hou. Cô trông không giống như một kẻ ngốc khoe khoang nhưng ......Cô nghĩ mình có thể giành chiến thắng trước gương mặt ưu tú của chúng tôi sao?」
Costas chỉ nói những gì ông ta nghĩ là đúng. Cô liền đáp lại trong khi đưa hai tay vào trong túi.
「Vậy? Ai sẽ là đối thủ của tôi đây? Tôi có nên coi đó là tất cả mọi người trong căn phòng này bao gồm cả ông không?」
Vị tướng quân trả lời thay cho Costas.
「Các chiến binh tự hào trong quân đội của bọn ta sẽ không bao giờ làm một điều hèn nhát như tổng tấn công một người! Decken! Bước ra đây!」
Một chàng trai trẻ bước ra sau khi được gọi bởi tướng quân.
Có lẽ là mạnh nhất trong số tất cả bọn họ. Cô cho rằng anh ta chắc hẳn phải có chút kĩ năng.
Nhưng đó chỉ là nếu so với mức trung bình của những người khác. Thực tế, anh ta vẫn thua xa cô và Ardis.
「Đừng lo, tôi sẽ không tước đoạt mạng sống của cô đâu. Tuy nhiên, chắc chắn cô sẽ phải thức dậy với vài vết thương đau đớn đó」
Trong khi rút thanh kiếm mỏng ra từ bên hông, Decken tuyên bố.
「Tôi có được sử dụng lưỡi kiếm thật không?」
「Tất nhiên là được. Đó là chính là lý do tại sao chúng tôi đã không tước vũ khí của cô. Chúng tôi không vô liêm sỉ đến mức làm tổn thương một cô gái vô danh」
Đó là lý do cứ sử dụng bất cứ thứ gì cô muốn, Decken nói.
Mặc dù cô đã hiểu được lý do vì sao họ không tịch thu vũ khí của cô, cô vẫn không thể hiểu nổi bọn họ đang nghĩ gì. Triệu tập một người lạ đến lãnh thổ của họ, rồi dùng 20 người bao vây cô, trong khi mồm thì nói「Không hề vô liêm sỉ」. Đây có lẽ chính là cái mà người ta gọi là mặt dày.
Cô lấy ra một con dao găm từ từ túi của mình bằng tay phải. Đối đầu với Decken, người đang hạ tư thế của mình với thanh kiếm mỏng, trong khi cô chỉ nhẹ nhàng nắm con dao găm và đứng thẳng
「Tới đây!」
Decken hét lên và tiến bước tấn công trước. Cô bước một cách duyên dáng, nhẹ nhàng tránh lưỡi kiếm.
「Cô không có đủ khả năng đâu!」
Trong khi nói ra điều gì đó, Decken vung kiếm lần thứ hai và ba, nhưng không lần nào trong số đó tới gần cô được một bước chân. Cô liên tục di chuyển ra khỏi tầm tấn công của cậu một cách duyên dáng. Như thể một thân cây cỏ bạc đang nhảy múa trước gió vậy.
Cuối cùng, sau một hồi liên tiếp ra đòn, Decken đã dần cho thấy dấu hiệu của sự xuống sức. Sau khi trượt hết những đòn tấn công nhắm vào cô, Decken bắt đầu cảm thấy thất vọng và hét lên.
「Cô còn định chạy bao lâu nữa hả! Cô không đánh lại nổi hả!?」
Trong khi giữ khoảng cách, anh hét lên với trong khi điều chỉnh nhịp thở của mình.
「Hou. Giờ anh cảm thấy hài lòng chưa?」
Cô nói như thể đã bỏ cuộc.
「Vậy thì, tôi sẽ cho anh thấy」
Nói rồi, cô đạp xuống sàn
「Cái! Ở đâu……!? 」
Decken mất dấu cô. Khoảnh khắc tiếp theo, thanh kiếm mỏng trong tay Decken bị đánh bật đi. Thanh kiếm bay theo quỹ đạo vòng cung trong không khí rồi để lại một âm thanh khó chịu khi chạm đất.
「Anh vẫn còn muốn chiến đấu chứ?」
Dao găm của cô đã kề ngay trước họng của Decken.
「Ah ......không ......」
Dù sao thì có lẽ anh ta cũng không thể hiểu nổi những gì vừa xảy ra. Sự vượt trội của cô, về tốc độ, và các kỹ thuật để ngay lập tức tiến vào điểm mù của đối thủ. Tất cả cả đều ở một đẳng cấp khác hẳn Decken.
「Không thể nào, Decken đã......」
Vị tướng quân lẩm bẩm trong khi cảm thấy sốc.
「Vậy, thế này đã đủ để thuyết phục mấy người chưa?」
Vẫn không thay đổi thái độ xấc xược của mình, cô tiếp tục nói.
「Oh, hay là vẫn chưa đủ thuyết phục? Nếu vậy, tất cả hãy xông lên cùng một lúc xem sao?」
「 Nuu ...... cô thực sự dám nói vậy sao?」
Những người lính đang đứng ở hai bên đều không cảm thấy thuyết phục. Đặc biệt là tướng quân, người đang có khuôn mặt đỏ chót như thể anh sẽ lao thẳng vào cô bất cứ lúc nào. Khi cô chuẩn bị cho việc tiếp tục cuộc chiến, một giọng nói phá vỡ sự im lặng.
「Dừng tay, tướng quân. Không cần thiết nữa!」
Bắt đầu từ tướng quân, Decken, Costas, thậm chí cả những người lính, trừ cô ra quay về phía giọng nói.
「Ngài Frederick!」
Cũng nhìn theo sau, cô nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông bước ra từ chỗ xa nhất của căn phòng. Tuổi có lẽ là khoảng bốn mươi . Chỗ mỡ trên bụng là đủ để hiểu thói quen ăn uống không lành mạnh của ông ta.
Mặc dù trong ánh mắt của ông có chút ánh sáng tri thức, nhưng cô cảm thấy có bóng tối giữa ánh sáng đó.
「Thế là đủ để chứng minh rồi. Rất đáng khen ngợi」
Trong khi nói những lời ca ngợi không rõ là đang nói với ai, Frederick ngả lưng vào chiếc ghế trống. Đồng nghĩa với việc, Frederick chính là chủ sở hữu của dinh thự, nói cách khác, ông chính là Ngài Thoria.
Nghiêng cơ thể nặng nề của mình trên chiếc ghế, Ngài tuyên bố một cách nhàn nhã.
「Cô gái kia, cô đúng là lạnh lùng như lời đồn. Ta thấy hứng thú đó. Làm việc cho ta từ hôm nay đi」
Không cần quan tâm đến ý kiến của cô, ông bắt đầu tự đưa ra quyết định.
「Với từng đó sức mạnh, cô có lẽ sẽ trở thành trung đội trưởng mới sớm thôi ....... Khoan, nhìn kỹ lại thì, cô trông có vẻ dễ nhìn đó. Hay là trở thành vệ sĩ của ta thì sao? Umu, nghe được đó. Ta không thể để thê thiếp ra chiến trường được, nhưng với khả năng của cô, ta chắc chắn cô có thể vừa làm vệ sĩ vừa làm người phục vụ ta」
Frederick đưa ra một lời đề nghị một chiều, trong khi nở một nụ cười dâm dục.
Tất nhiên, không có ai ở đó dám phản đối. Costas hay trung đội trưởng, Decken và những người lính khác, không một ai trong số họ dám ngắt lời ông.
Nhưng có một người duy nhất khác biệt, chỉ có duy nhất cô là biểu cảm khác.
「Ông đang nói cái gì vậy? Tôi không có chút hứng thú nào dù là nhỏ nhất để làm việc cho ông」
Trước những lời xấc xược của cô, vị tướng quân lại là người đầu tiên phản ứng.
「Cái gì, đồ khốn kia! Dám hỗn xược với Ngài ấy ư!?」
Bên trong căn phòng mà ngay từ đầu đã có người gây thù oán khắp nơi, một bầu không khí nguy hiểm lại tràn ngập căn phòng. Đúng như dự đoán, Frederick dường bị rung động đôi chút.
「Ngươi vừa nói gì hả, nữ nhân? Ngươi vừa nói là không muốn làm việc cho ta sao?」
「Tôi đã có chủ nhân để phục vụ rồi. Tôi sẽ chỉ làm việc cho chủ nhân của tôi, Ardis. Nếu ông là một người đàn ông mạnh mẽ có thể vượt qua được chủ nhân của tôi thì có lẽ sẽ khác, nhưng tôi chả thấy ở ông điểm nào cả」
Nói rồi, cô liền quay người rời đi và mặc kệ những ánh mắt.
「Khoan-Chờ đã! Ý ngươi là sao!? Không phải ngươi đến đây để được làm việc dưới trướng ta sao !?」
Bước chân cô dừng lại, chỉ ngoảnh mặt lại, cô nói trong khi nhìn chằm chằm vào Frederick với đôi mắt màu bàu trời của cô.
「Tôi chỉ đến đây để gặp các người các trên danh nghĩa theo mệnh lệnh của chủ nhân. Vì chúng ta đã nói chuyện với nhau nên mệnh lệnh này đã được hoàn thành. Vì vậy, tôi không có lý do gì để ở lại đây lâu hơn nữa, tôi sẽ rời đi ngay bây giờ」
Trước câu trả lời đầy bất ngờ, Frederick, người mà sắp đứng dậy khỏi ghế, sững sờ nhìn tấm lưng của cô rời khỏi phòng.
中隊長: Trung đội trưởng
将軍: Tướng quân
Ai còn thắc mắc Hán Việt nữa thì cứ cho mình biết từ đó để mình sửa. Đừng có mà tự đặt, vì mình đã tra Raw mấy từ như kiểu biệt danh hay tuyệt kĩ, tên quái vật hết rồi.