Chương này khó đau hết cả đầu, có lẽ mình sẽ phải edit lại, nếu thấy không ổn thì báo mình nhé.
Ardis và nhóm Gresch vẫn tiếp tục đi săn vào ngày hôm sau. Nhưng sau vụ việc nhóm lính đánh thuê bị Ardis coi là bọn cướp, không thể trách được được cái thái độ thiếu tự nhiên của bọn họ.
Kết quả là, những chuyến đi săn cùng Ardis phải kết thúc ở ngày thứ 7. Với Ardis, chuyện phân chia công việc thành hai phần đi săn và phân tách đã giúp tăng năng suất một cách đáng kể. Và lượng nguyên liệu kiếm được cũng đã tăng lên nhiều hơn mọi khi.
Nhưng mọi thứ lại không như anh dự đoán. Sẽ khá khó khăn cho Ardis để có thể làm việc với những người đang không có mối quan hệ tốt với mình.
Vào buổi sáng ngày thứ 7, là ngày kết thúc tối thiểu mà họ đã hứa từ trước, Ardis thông báo rằng yêu cầu đối với nhóm của Gresch kết thúc tại đây. Thái độ của Gresch chỉ là im lặng, không thể nói ra được điều gì.
Lý do đương nhiên là bởi sự khác biệt trong lương tâm của hai người họ, Gresch cũng hiểu rõ điều đó. Nhưng có vẻ như chính sự không sẵn lòng muốn xin lỗi của Gresch đã ngăn cản mối quan hệ của bọn họ tiến triển.
Bị cắt đứt thoả thuận đáng giá năm đồng bạc một ngày và nghiêng hẳn về một phía, Gresch cảm nhận được những ánh nhìn trách cứ từ những người bạn đồng hành của cậu.
Trong khi ba thành viên còn lại ngoài Gresch ra chỉ còn biết bày tỏ sự tiếc nuối, họ cũng không thể trách cứ được trưởng nhóm của họ hay quyết định của chính Gresch được. Họ chỉ có thể biểu hiện sự vô vọng trên khuôn mặt của mình.
Sau, họ vẫn như mọi khi, tiến tới phía Bắc vùng cỏ, và rồi săn Thú Vương và Tuyệt Vọng. Khi thùng xe chứa đầy những nguyên liệu, và khi trời sắp bắt đầu tối, họ trở về thị trấn.
Họ bán những nguyên liệu như mọi khi, rồi Ardis trả công cho nhóm của Gresch, và rồi sau đó mọi thứ chấm dứt.
「Nếu chúng ta có cơ hội để đồng hành với nhau lần nữa, hãy báo cho tôi. Lúc đó có lẽ là tôi lại phải trông cậy vào các cậu nữa rồi」
Ardis mỉm cười, cố gắng không làm cho nó giống như một lời từ biệt.
Dù có những sự bất đồng trong quan điểm của họ, nhưng ta không thể phủ nhận rằng họ đã là những người bạn đã đồng hành cùng với nhau trong suốt một tuần vừa qua. Ngần ấy thời gian là đủ để cho họ hiểu rằng Ardis không hoàn toàn vô cảm
Và cũng chả còn lí do gì để kéo dài thời gian thêm nữa hay bất cứ lý do gì để họ có thể kéo dài thêm, cũng không có vấn đề gì với việc kết thúc yêu cầu trước thời hạn cả.
Tuy nó không giống một lời từ biệt cho lắm vì mọi người đã cãi nhau, nhưng vẫn có thể coi đây là một lời chào tạm biệt nhẹ nhàng.
「Ou. Tôi đã phải trông cậy nhiều vào anh rồi. Vậy thì, hẹn gặp lại anh lần sau nhé!」(Rlaph)
「Có rất nhiều điều tôi có thể học hỏi từ những gì mà ta đã nói chuyện. Thi thoảng hãy uống với nhau nhé!」(Jio)
「Xin hãy báo cho em nếu như có việc gì kiếm tiền nhé!」(Konia)
Ralph, Jio và Konia vui vẻ chào tạm biệt Ardis. Nhưng còn một lời chào cuối cùng thì lại không nói nên lời.
「A-Ardis….. nhóm…. lính đánh thuê đã tấn công…」(Gresch)
Thấy Gresch mấp máy miệng, Ardis chậm rãi giải thích.
「Gresch. Tôi nghĩ đây không phải là chuyện đúng hay sai. Tôi nghĩ trong suy nghĩ của cậu kiểu gì cũng đã có câu trả lời. Chỉ là do cách sống của tôi khác cậu thôi. Và tôi cũng không cố ý đẩy chuyện đó vào đầu cậu. Nhưng cậu nên nhớ rằng cũng có những người khác cũng có cùng suy nghĩ như vậy」
「...Tôi hiểu rồi….Tôi vẫn chưa được thuyết phục, nhưng tôi sẽ ghi nhớ…」
Gresch đáp lại sau một hồi im lặng.
「Yeah, vậy là đủ rồi. Hẹn gặp lại」
Ardis nhẹ nhàng vẫy tay, rồi rời khỏi chỗ nhóm của Gresch.
Bước đi một cách vội vã trên đường trong khi trời ngày càng tối, cậu về tới quán trọ Cây Sào. Nhận lấy khay thức ăn từ Kashiha, người vẫn giữ cái nụ cười phiền muộn đã từ mấy ngày hôm nay, cậu trở về phòng.
「Tôi về rồi đây」
Anh tưởng rằng cặp song sinh sẽ không trả lời nhưng ngay khi vừa dứt lời, hai cô bé khe khẽ gật đầu. Nếu như mọi khi hai đứa sẽ không nói một lời nào, nhưng giờ chúng đã có thể gật đầu hay lắc đầu, đáp lại Ardis dù chỉ một chút.
「Đến bữa tối rồi. Lại đây ăn thôi」
Đặt khay thức ăn lên trên bàn, Ardis cởi trang bị ra.
Đặt ba lô xuống cạnh giường, tháo kiếm ở bên hông ra, rồi anh vác chiếc áo choàng lên lưng ghế. Cũng may là vì trang bị của Ardis gọn nhẹ nên không tốn nhiều thời gian.
Nếu như là giáp da giống như của Ted, sẽ tốn rất nhiều thời gian để cởi ra. Với Ardis, cởi áo choàng ra đơn giản chả khác gì việc cởi áo phông.
Trong lúc đó, cặp song sinh ngập ngừng tiếp cận bàn ăn, hai đứa cứ đứng bên ghế trong khi vừa liếc nhìn Ardis vừa liếc nhìn chỗ thức ăn.
Và chúng cứ thế cho tới khi Ardis ngồi lên ghế.
「Không cần phải đợi tôi đâu, hai đứa có thể ăn trước」
Mặc dù lần nào anh cũng nói câu đó, hai đứa không dám động tay cho đến khi Ardis ăn xong. Không những vậy, đến cả việc ngồi lên ghế cũng phải sau Ardis.
(Mình tưởng là sẽ thật tốt nếu như hai đứa giờ đã có thể ngồi ăn chung với mình trên cùng một bàn, nhưng mà…)
「Cả hai đứa. Hai đứa có thể ngồi trước mà không cần tôi, và cũng không cần phải đợi tôi trước khi ăn. Cứ dùng bữa trước tôi cũng được, không sao đâu」
Cặp song sinh cuối cùng cũng ngồi yên chỗ trên ghế sau một hồi vòng vo, hai đứa cùng nhau gật đầu. Mặc dù đây là lời mà anh đã nói với chúng trước mỗi bữa ăn từ trước đến nay, nhưng có vẻ như chuyện lại không theo đúng ý Ardis.
「Cứ ăn đi, không sao đâu」
Kể cả khi anh nói vậy, cặp song sinh vẫn nháy mắt nhìn chằm chằm vào Ardis như thể đang quan sát tâm trạng của anh vậy. Tình huống lúc nào cũng như thế này cho đến khi cặp song sinh đặt tay lên thức ăn sau khi thấy Ardis bắt đầu ăn trước.
(Không hẳn là mình không muốn nói ra nhưng mà…. Bị hai đứa e sợ như thế này thì có hơi…)
「Nếu đưa chúng ra ngoài đường, kể cả khi mình tìm một người trông nom, thì đưa cả hai đứa ra sẽ gây sự chú ý. Nhưng nếu như cặp song sinh quá sợ đến nỗi không thể tách rời nhau, thì chia tách chúng ra và chỉ đem theo một đứa thì cũng không ổn」(Ardis nghĩ thầm)
(Chuyện này chắc sẽ tốn thời gian đây)
Với cặp song sinh, anh không coi chúng như đồ vật hay nô lệ, anh cũng không quát hay đánh chúng. Anh cũng không phải là kẻ thù, đó là điều mà Ardis đã cố cho hai đứa thấy từ ngày này qua ngày khác. Và cuối cùng, giờ thì hai đứa cũng có thể ngồi ăn cùng bàn với anh.
Tên của hai đứa cũng đã được biết. Một đứa là Filia, và đứa còn lại là Riana, có vẻ là vậy.
Nhưng, ngoài cái lần hai đứa nói tên mình ra, Ardis vẫn chưa bắt gặp hai đứa mở miệng một lần nào. Hơn thế nữa, Ardis hiện tại vẫn chưa thể phân biệt được hai đứa, nhưng nó thật sự chả đáng để anh để tâm. Bởi vì Ardis không có ý định gắn bó lâu dài.
Sau cùng, tiến triển với cặp song sinh vẫn chỉ có thế. Mặc dù giờ chúng đã có thể ngồi trên cùng một bàn ăn, nhưng dù vậy, bao công sức để Ardis có thể kiếm được một phòng trọ hai giường, nhưng chiếc giường còn lại vẫn chưa được sử dụng đến.
Mặc dù Ardis đã bảo rằng hai đứa có thể thoải mái sử dụng chiếc giường còn lại, chúng cứ chỉ co cụm ở góc phòng cho đến khi thiếp đi. Có lần, Ardis đã bắt hai đứa nằm lên giường, nhưng rồi sáng hôm sau, chúng lại co cụm ở góc phòng.
Nếu như anh biết chuyện này sẽ xảy ra, thì lẽ ra anh nên chọn một phòng đơn thì sẽ tốt hơn, đó là chút suy nghĩ tiêu cực cứ luẩn quẩn trong đầu Ardis.
Ngày hôm sau, sau khi dùng bữa với cặp song sinh xong, Ardis liền khoác áo choàng rồi rời khỏi quán trọ.
「Nhờ cô như mọi khi nhé」
Cậu nói với Kashiha, và 「À-Được rồi…. chúc cậu an toàn…」, một câu trả lời lắp bắp được đáp lại. Và cùng lúc đó, Ardis cảm thấy những ánh nhìn xấu từ phía những người ở trọ khác.
Chỗ mà Ardis đang hướng tới sau khi rời quán trọ là phía trước Hiệp hội thương gia, khu mua bán nhà đất, nằm trên khu đất cấp một và cũng nằm trên mặt phố chính. Ardis tiến vào toà nhà hai tầng mà không một ai chút lưỡng lự.
「Chào mừng quý khách. Ngài đến để xem nhà ạ?」
Bước chân vào bên trong, các nhân viên chào đón cậu. Nhưng đó là chuyện bình thường, bởi hiện không có ai khác ngoài Ardis ở bên trong. Với ba nhân viên hiện tại, việc chào đón khách sau một ngày chờ đợi là một điều tự nhiên.
Không phải là do trung tâm này đối đãi đặc biệt với anh, mà là bởi việc mua bán nhà và đất không được diễn ra thường xuyên cho lắm.
Với phần lớn người dân trong thị trấn, việc rời khỏi quê hương của mình là rất hiếm, chuyện ba thế hệ cùng sống dưới một mái nhà là truyện bình thường, nên cơ hội cho các giao dịch nhà đất xảy cũng ít theo.
Và hệ quả là, những gương mặt ở hiệp hội thương nhân thường là những người cai trị như lãnh chúa, hay những thương nhân thành đạt muốn mở cửa hàng hay số ít những nhóm lính đánh thuê thành đạt.
Và mặc dù số người làm những công việc giao dịch này ít, nhưng mức độ trong một lần giao dịch lớn hơn hẳn so với các loại giao dịch khác. Kể cả chỉ một thương vụ thôi cũng có thể thu được lợi nhuận cao, vì thế mà việc chăm sóc khách hàng một đối một cũng là điều bình thường.
Hơn nữa, không như những của hàng tạp hóa hay vũ khí, nội thất trong trung tâm này đều sạch sẽ như mới, tất cả nội thất trong cửa hàng đều là loại chất lượng cao và đều đem lại sự ấn tượng.
「Loại nhà đất nào mà ngài đang muốn tìm hôm nay vậy?」
Nhân viên nam, mặc đồ gọn gàng và đơn giản bước ra tiếp đón Ardis. Đánh giá qua ngoại hình của Ardis, anh ta ngay lập tức kết luận được rằng Ardis là lính đánh thuê.
Thương nhân thường sẽ tìm cho mình những khu vực có lợi cho kinh doanh, trong khi đó, đa phần lính đánh thuê đều muốn tìm cho mình một căn nhà để ở hay nhà kho. Có vẻ như nam tiếp tân ngoài ba mươi tuổi đó đã có nhiều kinh nghiệm, vì anh ta ngay lập tức suy luận ra Ardis chắc chắn muốn mua một căn nhà hoặc nhà kho.
「Tôi đang tìm mua một căn nhà cho tôi, và cho một người khác sống cùng. Vị trí thì không quan trọng lắm, nhưng trị an ở đó phải tốt」
「Tôi đã hiểu rồi. Tôi sẽ ngay lập tức tìm cho ngài ngay một nơi phù hợp với yêu cầu. Xin ngài hãy đợi một chút」
Nam nhân viên dẫn anh đến chỗ ngồi, trước khi lấy ra những hợp đồng nhà đất từ trên kệ.
「Những nơi mà phù hợp với yêu cầu của ngài ở đây hết, cả tám nơi này」
Tất cả những tài liệu nhà đất đã được chọn bởi nam nhân viên đều đúng với điều kiện của Ardis. Hơn thế nữa, giá của chúng cũng phù hợp với túi tiền với bất cứ lính đánh thuê thành đạt nào.
Có vẻ như đây là một trung tâm tốt, Ardis nghĩ.
Nhân viên ở đây đã được đào tạo tốt. Giá cũng hợp lý nữa. Hơn thế nữa, mặc dù Ardis nhìn trông rất trẻ, các nhân viên đã cư xử một cách tôn trọng từ khi anh bước vào.
Đây không phải là một cửa hàng tạp hóa hay bán thuốc. Việc Ardis nhìn giống như một cậu trai trẻ nhưng được đối xử lịch sự bởi các nhân viên là một điều khá lạ thường.
「Có phải người sẽ chung sống với ngài là người thân trong gia đình phải không?」
「Đúng vậy. Đó là em gái tôi. Anh thấy đấy, tôi là lính đánh thuê, thế nên tôi không thường xuyên ở nhà được」
「Tôi hiểu rồi, vậy đó là lý do ngài muốn một chỗ có trị an tốt. Vậy thì, hai chỗ này thì sao? Cả hai đều gần trạm gác, đây có lẽ là hai vị trí thích hợp nhất về mặt trị an」
Aridis nhìn qua hai tài liệu của mà nam tiếp tân vừa đưa ra.
「Tôi muốn tận mắt xem qua hai nơi đó」
「Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ dẫn ngài đi, xin hãy chờ một chút」
Sau khi được người nhân viên dẫn đi xem qua hai căn nhà, cuối cùng, Ardis quyết định chọn căn nhà đầu tiên.
「Cảm ơn ngài vì đã quyết định nhanh chóng」
Đối với người nhân viên, tốt nhất là nên tốn ít thời gian vì cả hai nơi đó đều giống nhau. Lý do mà người nhân viên chuyển từ nụ cười vì công việc thành nụ cười thật sự, đó là bởi Ardis đã nhanh chóng giao dịch.
「Đối với lính đánh thuê, một giây phút đưa ra quyết định chậm trễ thôi là sẽ phí cả một cơ hội để đời」
「Dĩ nhiên rồi, anh nói đúng」
Kể cả vậy, có những người như Orphelia không thèm để tâm đến cuộc sống riêng tư của mình. Ardid cười thầm trong lòng.
「Vậy ngài sẽ chọn hợp đồng 『Mỗi năm』?」
「Đúng vậy, thế là đủ rồi. Tôi vẫn chưa quyết định được sẽ ở lại Thoria hay không nữa」
『Mỗi năm』 có nghĩa là, hợp đồng chỉ mua/thuê căn nhà trong vòng một năm.
Thông thường, chủ của những căn nhà kiểu này thường xuyên thay đổi. Dĩ nhiên, lính đánh thuê không phải lúc nào cũng ở mãi một chỗ, vì thế họ sẽ không mua đứt cả một căn nhà trừ khi định về hưu hay định cư.
Ta có thể thuê một căn nhà với giá 1 phần 10 với giá mua đứt, nhưng ta sẽ phải trả tiền đặt cọc riêng, và chỉ có những lính đánh thuê hay hoạt động mới kí vào hợp đồng mỗi năm.
Căn nhà mà Ardis chọn có giá mua đứt là 200 đồng vàng. Nếu như với hợp đồng hàng năm, thì nó sẽ chỉ tốn 20 đồng vàng mỗi năm. Và 100 đồng vàng là số tiền phải trả trước.
「Vậy thì số tiền trả trước sẽ là 10 đồng vàng, còn 100 đồng vàng và 10 đồng vàng còn lại có thể trả khi ngài nhận nhà」
「Tôi có thể trả hết luôn ngay bây giờ. Tôi muốn nhà được chuẩn bị càng sớm càng tốt」
「....Xin thứ lỗi. Tôi sẽ chuẩn bị nhanh chóng hết sức có thể」
Ardis, người vừa lôi ra 120 đồng vàng từ trong túi, khiến cho nam nhân viên phải nín thở trong một chốc. Nhưng đúng như mong đợi của một người chuyên nghiệp. Anh ta lấy lại sự bình tĩnh của mình trong giây lát rồi tiến hành làm hợp đồng.
May mắn là, căn nhà mà Ardis đã chọn vừa mới được tu sửa vài ngày trước, vì thế việc chuyển giao nhà trong vài ngày là hoàn toàn khả thi, đó là những gì mà nhân viên đã nói.
Ardis mong muốn chuyện chuyển giao xong xuôi vào chiều mai, kí vào hợp đồng rồi rời khỏi trung tâm. Trên đường đi, anh mua hai chiếc áo có mũ trùm cỡ trẻ em có thể che hết cả phần thân và mặt, trước khi trở về quán trọ Cây Sào nơi mà ̶h̶̶a̶̶i̶ ̶n̶̶g̶̶ư̶̶ờ̶̶i̶ ̶v̶̶ợ̶ ̶t̶̶ư̶̶ơ̶̶n̶̶g̶ ̶l̶̶a̶̶i̶ cặp song sinh đang chờ.