Twin chương 17
Trong khi đợi Ardis trở lại, cùng với Ted và những người còn lại trong nhóm 『Bạch dạ minh tinh』, họ cùng nhau rời khỏi Thoria.
「Chuẩn bị cả xe ngựa cơ đó….」
Anh đang thấy ngạc nhiên hay là chỉ mặc kệ họ? Aridis chỉ lẩm bẩm trong miệng nên không thể đoán được.
Đương nhiên, công cuộc giải cứu sẽ luôn luôn phải chạy đua với thời gian. Điều này còn đặc biệt đúng đối với khu rừng Korsas, nếu họ khởi hành từ trưa, thì Ardis và những người còn lại sẽ tới bìa rừng vào chiều tối nếu họ đi bộ.
Nhưng để cho an toàn, họ sẽ cắm trại ở bên ngoài khu rừng, và công việc tìm kiếm sẽ được tiến hành vào ngày hôm sau. Nhưng thế cũng đồng nghĩa với việc làm giảm khả năng sống sót của các học viên. Đó là lý do một chiếc xe ngựa đưa họ tới bìa rừng đã được chuẩn bị bởi học viện.
Tất nhiên, một chiếc xe ngựa không có nghĩa là lúc nào cũng rẻ. Kể cả khi nó được thuê, thì giá của nó cũng ở mức mà người bình thường hay lính đánh thuê không thể nào có cơ hội được chạm tay đến. Để có thể chi nhiều tiền đến vậy mà không một chút do dự nào, chứng tỏ người đưa ra yêu cầu phải rất nghiêm túc.
Có vẻ như đúng như lời Norris đã nói, có lẽ có con của một quý tộc đang mất tích ở trong đó.
「Trong mọi trường hợp thì, thật tốt khi ta có thể đi tới khu rừng ngay trong ngày hôm nay. Và cũng thật tốt khi ta có thể ngủ trên đường đi」
Đi bằng xe ngựa kiểu gì cũng nhanh hơn đi bằng chân. Hơn thế nữa, chiếc xe ngựa mà Ardis và cả nhóm đang ngồi đang lao đi rất nhanh trên con đường chính. Tất nhiên, mới chỉ được một đoạn ngắn, nhưng nếu đi với khoảng cách xa cùng với tốc độ này sẽ là gánh nặng cho lũ ngựa.
Tình huống xấu nhất có thể xảy ra, đó là chân của lũ ngựa bị thương, nhưng mặc dù vậy, họ vẫn phải nhanh chóng.
「Này. Đừng có mà ngủ vội chứ, Ardis! Chúng ta phải cần phải bàn bạc kế hoạch trước khi tới nơi! 」
Ophelia cố giữ lưng Ardis khi mà anh đang gục xuống.
「Dù sao thì chúng ta cũng đã đi xa đến thế này rồi, tôi thực sự muốn cứu đám học viên đó 」
Lời của Ted nghe có vẻ nặng nề.
Nhờ sự nhanh chóng của những con ngựa kéo xe, có vẻ như họ sẽ tới nơi vào lúc quá buổi trưa. Ít nhất, họ có thể tới nơi và bắt đầu tìm kiếm sớm hơn nửa ngày so với việc phải đi bộ. Khoảng thời gian họ tiết kiệm được là rất lớn.
Hơn nữa, khu vực mà họ phải tìm kiếm vô vùng rộng lớn. Họ có vài suy luận về chỗ mà những học viên tiến vào rừng, nhưng để tìm kiếm trên một khu vực rộng lớn như vậy, thì việc mất hai đến ba ngày là không đáng để hỏi.
「Giờ thì, chúng ta sẽ tìm kiếm kiểu gì đây?」
Trong lúc chiếc xe ngựa đang rung lắc dữ dội, Ted nói.
「Nhưng không phải đám học viên đó đi theo nhóm sao?」
「Ừ, chúng gồm năm đứa có thành tích cao」
「Thật hả, tự tin đến vậy mặc dù chúng vẫn còn trẻ…. Tiến vào khu rừng mà không biết lượng sức mình」
「Kể cả khi anh nói vậy, thì Ted. Tôi nghe đồn rằng năm học viên đó là những đứa xuất sắc nhất trong các học viên. Chúng cũng còn trẻ, thế nên tôi có thể hiểu tại sao chúng lại làm như vậy」
「Hư...Dù chúng có xuất sắc đến thế nào đi chăng nữa, Chúng vẫn chỉ là những con gà non. Giữa một đàn gà, chúng chỉ có thể làm được nhiều hơn những con khác một chút, nhưng sau cùng thí chúng vẫn chỉ là gà non thôi」
「Phải, anh nói đúng đó」
Có vẻ như không có một chút sự thương hại nào đối với đám học viên. Norris cười lớn trong khi đồng ý. Mặc dù suy nghĩ của Ted là thế, nhưng những gì mà anh nghĩ về đám học viên đó lại hoàn toàn trái ngược.
「Ophelia, ma thuật của cô có thể tìm kiếm được chúng không?」
「Nóithì nghe có vẻ dễ. Nếu như có ma thuật tiện lợi đến như vậy, Vậy thì chúng thì chúng ta đã không phải mất công thế này. Phải chứ, Ardis?」
「....Nếu những học viên đó vẫn còn sống sót thì có lẽ là có thể đó」
Bất ngờ trước những gì Ardis vừa nói, Ophelia cố gắng gượng hỏi.
「Tôi cũng không còn cảm thấy bất ngờ nữa Cậu có phiền nói ra cách làm được không?」
「Trong khu rừng này, ngoài những động vật nhỏ ra, không còn những sinh vật nào khác tập trung theo nhóm. Thế nên, chỉ có số ít tụ tập lại thành nhóm. Nếu chúng ta dò theo nguồn mana và thấy một nhóm năm sinh vật cỡ người, vậy thì có khả năng cao đó sẽ là đám học viên hay lính đánh thuê. Tất nhiên, là trong trường hợp là phải còn sống sót đã」
Nhưng còn có một vấn đề khác. Để dò theo nguồn mana, một lớp mana mỏng phải được trải ra. Nó sẽ ở mức mà con người không thể nào mà nhận ra được, nhưng quỷ và bọn quái thú vốn nhạy cảm với mana sẽ có thể nhận ra được. Đó sẽ có thể kích động chúng và tiềm ẩn nguy hiểm.
( Ngay từ đầu, thì chúng ta đã có đủ khả năng để thể chống lại được nếu như chúng xuất hiện)
Ardis giải thích khả năng có thể xảy ra để đề phòng, nhưng ngạc nhiên thay, Ted và những người khác không hề sợ điều đó xảy ra.
「Mạo hiểm một chút còn hơn là phải đi quanh khu rừng mà không có đường lối cụ thể. Chúng ta sẽ đối phó với bọn quỷ và quái vật nếu bọn chúng dám tới」
「Đơn giản thôi, chúng ta chỉ việc đánh trả lại」
Trước lời của Ophelia, Ted gật đầu đồng ý..
「Cơ mà Ardis. Phạm vi tìm kiếm trong một lần của cậu là bao nhiêu vậy?」
Norris hỏi để xác nhận.
「Tôi vẫn chưa xác định được, nhưng có lẽ sẽ trong khoảng 500 mét 」
「Aah, hiểu rồi. Vậy ra đó là lý do chả có gì khiến cho cậu cảm thấy khó khăn cả. Giờ tôi đã hiểu rồi」
Đến cả những lính đánh thuê kì cựu cũng không thể nào chắc chắn sống sót được
Chúng tôi đã sống sót trong khi tập luyện tại một nơi nguy hiểm』 có lẽ là điều mà đám đó mong được công nhận.
(Ngu thì cũng vừa phải thôi chứ)
Đúng là như vậy, đó là không phải là chỗ mà những cậu trai trẻ hay những quý cô đang sống và học tập một cách yên bình trong học viện tới để đối đầu với những mối nguy hiểm trong đó.
「Nếu vậy, chúng có lẽ nào sẽ tiến sâu vào trong khu rừng bởi vì chúng nghĩ phần bìa rừng là không có cửa đối với chúng?」
Norris chỉ tay vào bản đồ. Từ điểm xuất phát gần Thoria, cậu dần chỉ tay về phía giữa khu rừng trên bản đồ.
「Còn cô thì sao, Ophelia?」
「Tôi cũng nghĩ như vậy,.... Trước hết, nếu như ta giả định rằng chúng vẫn còn sống sót, ít nhất chúng sẽ không ở phía bìa rừng. Nếu như chúng đã đối đầu với
『Song kiếm thú』, dù cho chúng có thắng hay thua, chúng có lẽ sẽ không muốn ở lại lại đó nữa」
Song kiếm thú là loại quái vật dài khoảng 80cm, và rất dễ bắt gặp trong khu rừng đó. Chúng có sáu chân, và tấn công bằng cặp răng nanh dài gần bằng ⅓ chiều dài của chúng. Và bởi hai chiếc răng nanh nhìn như hai thanh đao, nó đã được dùng để đặt tên cho chúng.
Hai chiếc răng nanh đó cực kì mạnh, chúng có thể cắt đứt chân người một cách dễ dàng. Và, cả người đó được bao phủ bởi lớp da dày màu đen, thế nên sức chống chịu trước những đòn tấn công của chúng khá là cao.
Nhưng chúng lại thân thiện hơn so với các thú ăn thịt khác. Nếu như ta không tiếp cận chúng một cách bất cẩn, thì chúng sẽ không tấn công .Và nếu chúng có tấn công, lính đánh thuê kì cựu hoàn toàn có thể xử lý chúng.
Tất nhiên đối với lính đánh thuê tập sự, chúng chắc chắn sẽ là đối thủ mạnh. Nói cách khác, chúng cũng là một thước đo tốt đối để thử thách kĩ năng của lính đánh thuê tập sự. Để có thể đi lại trong khu rừng, ít nhất, ta buộc phải có khả năng để có thể dễ dàng xử lý bọn Song thú vương.
Nhắm cặp mắt đỏ thẫm lại, Ophelia tiếp tục nói sau một hồi ngắn suy nghĩ.
「Tình huống đó có thể đã xảy ra, đám đó đã giành chiến thắng trước bọn quái vật ở bìa rừng, trở nên tự tin hơn và tiếp tục tiến sâu vào khu rừng, hoặc là chúng đã không chạm chán bất kỳ thứ gì ở bìa rừng nên đã tiếp tục tiến sâu vào. Và rồi chúng đụng độ phải kẻ địch mạnh nên đã bị kẹt lại. Tôi đoán đó là những tình huống có thể đã xảy ra」
Ardis cũng đồng ý với điều đó.
「Yeah. Lộ trình được đánh dấu trên bản đồ, chẳng phải nó tránh những chỗ có quái vật hay quỷ tụ tập sao? Nếu ta sử dụng cái này thì ta có thể tránh những trở ngại nhỏ trên đường và có thể tiến sâu vào trong khu rừng. Nhưng nếu đi theo lộ trình này, ta sẽ gần như không phải chạm chán với bất kì thứ gì mà tiến thẳng tới lãnh địa của bọn
『Ractor』.
「Tới thẳng chỗ của bọn Ractor mà không phải chạm chán Song kiếm thú ư? Thật là đáng thương cho đám gà non đó」
「Vậy thì, chúng ta đành phải tìm kiếm trong khi hi vọng đám dở hơi đó vẫn còn sống sót. Vậy thì, hãy tìm kiếm theo hướng này đi. Với Ardis tìm kiếm sự hiện diện của mana, thì chúng ta có nên tính đến việc sẽ làm gì sau khi tới lãnh địa của bọn Ractor không nhỉ?」
Ý kiến của Norris được mọi người nhất trí.
「Vậy thì, nếu ta tìm ra được đàn gà non đó thì--」
Ted đang cố nói một cách chi tiết hơn thì bỗng nhiên há hốc mồm ra.
「Cái gì vậy?」
Khi Ted nghiêng đầu trước sự việc bất ngờ, tiếng hí ngựa lần trở nên to hơn, và mọi người ngồi trong xe đều bắt đầu ngả người về phía trước. Chiếc xe ngựa bỗng dừng lại một cách khẩn cấp.