Bốn ngày tiếp theo, Ardis và nhóm Gresch cứ thế đẩy xe đến vùng đồng cỏ để đi săn mỗi ngày một lần.
Ngoài chuyện ưu tiên săn nhiều con mồi hơn, việc phải đẩy xe khiến cho tốc độ của họ bị chậm lại. Và cũng vì thế, số lượng họ săn được cũng bị giảm một phần nào đó, và dĩ nhiên, số tiền họ kiếm được hằng ngày cũng giảm theo.
Tất nhiên, đó chỉ là nếu như so với ngày đầu tiên, dù vậy, bảy đến tám đồng vàng là số tiền họ kiếm được mỗi ngày.
Tuy nhiên, chuyện thuận buồm xuôi gió không bao giờ diễn ra mãi được. Ngày nào cũng đẩy một xe đầy lông và nguyên liệu, không tránh được việc họ bắt gặp ánh mắt của nhiều người.
Với những người được biết đến như là "lính đánh thuê", không phải ai cũng tốt bụng, lịch sự như nhóm của Gresch. Hiển nhiên, sẽ có những người để mắt đến những người thành công, tìm kiếm cơ hội để cướp chiến lợi phẩm.
「Ardis. Mấy người đó lại tới nữa này」
Ralph quay mặt lại một cách khó chịu.
「Kệ bọn họ. Nếu họ không làm gì ảnh hưởng, cứ việc bỏ qua」
Ardis thở dài.
「Nhưng, nhìn kiểu gì đi chăng nữa, họ chắc chắn có gì đó mờ ám」
Điều Rlaph nói là hoàn toàn có căn cứ. Bởi khu vực phía Tây vùng đồng cỏ đã bị Ardis dọn sạch sẽ trong chỉ trong vài ngày, nên giờ họ phải chuyển hướng tới phía Bắc vùng đồng cỏ từ ngày hôm qua.
Bởi tuyến đường chính ở phía Bắc nối liền với quốc gia láng giềng, thế nên không thiếu những người thương nhân hay lính đánh thuê đi lại trên đường. Những người mà tách khỏi con đường và tiến thẳng đến vùng đồng cỏ, đó đều là những lính đánh thuê tới đây để săn.
Mặc dù vậy, nhóm lính đánh thuê phía sau nhóm Ardis có vẻ như không có ý định đi săn hay chinh phục thứ gì cả. Đó là bởi họ đã bám theo nhóm của Ardis khoảng 4-6 tiếng, và ở vùng đồng cỏ rộng lớn như thế này, việc gặp chạm mặt nhau nhiều lần đến vậy quả thật thật là đáng nghi. Hiển nhiên ta sẽ cho rằng nhóm bọn họ đang bám đuôi nhóm của Ardis.
Bởi vùng đồng cỏ có tầm nhìn thoáng, bọn họ không thể vừa bám đuôi vừa ẩn nấp một cách hoàn hảo được. Bởi vậy, họ cố gắng theo dõi trong khi giả vờ chạm mặt với nhóm của Ardis, nhưng vấn đề là ở chỗ mục đích của họ là gì.
Từ những gì thấy được, số lượng người trong nhóm đó là trên hai mươi người. Chỉ với một phép tính đơn giản, số lượng người họ có nhiều hơn gấp bốn lần nhóm của Ardis. Không đời nào họ lại muốn được Ardis thuê với số lượng người nhiều đến vậy.
Có thể sau khi phát hiện ra Ardis đã săn được một số lượng lớn con mồi liên tiếp trong vài ngày, họ quyết định theo dõi anh để tìm ra bí mật. Không thể trách được việc họ nghi ngờ nhóm của Ardis có bí mật nào đó.
Ardis và những người khác vẫn săn như thường lệ và cũng không quên việc giữ cảnh giác.
Như mọi khi, họ tập trung vào săn Thú Vương và phân tách lông và các nguyên liệu quan trọng khác tại chỗ.
Kể cả khi họ bị nghi ngờ có bí mật, cũng là bởi Ardis đã một mình làm hết phần việc đi săn, họ chắc chắn là không nhận ra điều đó.
Họ có lẽ chỉ thấy một nhóm những đứa nhóc mới lên mươi, thành công trong việc săn được một số lượng lớn Tuyệt Vọng và Thú Vương. Nếu như không còn con mồi nào ở xung quanh nữa, họ sẽ chuyển qua chỗ khác--và cứ thế lặp lại.
Và sau khi chất đầy xe với những nguyên liệu mà họ thu thập được, họ lên đường trở lại Thoria Nhưng nhóm lính đánh thuê kia lại đứng ra chặn đường họ. Nhóm họ chia thành ba nhóm, với người đứng đầu chắn trước mặt họ, chặn đường họ đi tiếp.
Họ chia thành đội hình nửa bao vây, với hai nhóm tiếp cận từ hai bên.
「Chúng ta làm gì đây, Ardis?」
Gresch và những người khác có vẻ hoảng loạn khi mà mồ hôi đang chảy trên chán họ. Phía đối phương đông gấp bốn lần phía của Ardis.
Hơn nữa, chỉ cần liếc qua thôi, có vẻ như có vài lính đánh thuê trong đó thuộc bậc trung cấp. Nếu như chỉ có mỗi nhóm của Gresch ở đó, họ sẽ không có một cơ hội nào để có thể chống đỡ được.
Ardis chỉ im lặng, anh từ từ quan sát thái độ của đối phương. Sự im lặng kéo dài thêm một lúc, rồi bị gián đoạn khi gã–trông trông có vẻ mạnh nhất dẫn đầu cả nhóm mở miệng.
「Lũ nhải ranh kia! Chúng mày vui vẻ khi độc chiếm lấy đống con mồi đó trong mấy ngày nhỉ? Tao không thể nào mà cảm thấy ấn tượng được với chúng mày!」
Đó là cái giọng mà không thể coi là thân thiện được.
「Bởi vì đám nhóc bọn mày đi săn một cách bừa bãi, nó làm ảnh hưởng đến cả miếng ăn của bọn tao. Dù sao thì, bọn tao sẽ không làm quỷ dữ đâu, chỉ cần phun ra cách bọn mày đã săn Tuyệt Vọng và Thú Vương một cách dễ dàng và công cụ để thực hiện. Rồi chúng ta sẽ có thể làm bạn」
Mặc dù họ cố làm cho nó giống như một lời đề nghị, nhưng rõ ràng đó là một lời đe doạ.
「Chà, nói một cách vòng vo quá nhỉ」
Ardis nói như thể anh ta đã chịu đủ rồi.
「Vậy? Nếu như tôi nói không thì sao?」
Ngay lập tức, bầu không khi xung quanh gã lính đánh thuê thay đổi.
「Bọn mày… Tao đã mong là chúng ta có thể nói chuyện, cơ mà có vẻ như không được rồi」
Những gã lính đánh thuê đặt tay lên vũ khí của mình, và những tên pháp sư thì lần lượt đầu chĩa đũa phép lên chuẩn bị niệm chú.
「Câu trả lời sẽ là?」
Trước lời tối hậu thư của hắn, Ardis cười một cách khô khốc rồi đáp lại.
「Tất nhiên là –– tôi từ chối」
Tên lính đánh thuê chặn đường họ nhăn mặt.
Đó có lẽ là những gì mà hắn đã đoán được, hắn không ngờ được rằng một câu trả lời vụng đến vậy lại đến từ một nhóm lính đánh thuê như chúng. Hắn có vẻ như đứng hình một lúc, và rồi ngay lập tức, hắn bình tĩnh lại rồi cao giọng.
「Lên đi! Chỉ cần để một đứa sống thôi!」
Trước hiệu lệnh của hắn, đám lính đánh thuê đồng loạt tiến lên. Từ hai phía, ma thuật tấn công như cầu lửa và đá trút xuống liên tục. Từ phía trước, những mũi tên được cung thủ bắn ra bay vụt về phía nhóm Ardis.
Ngay lập tức, Ardis bình tĩnh rút thanh đoản kiếm đeo bên hông, và rồi anh lẩm bẩm.
「Chống đỡ」(Ardis)
Một rào chắn hiện ra hai bên, cản lại ma thuật do đối phương phóng ra.
Những đòn tấn công ma thuật đánh trúng nơi mà nhóm Ardis đang đứng. Kể cả khi những ma thuật được phóng ra có sức công phá yếu, chúng vẫn đủ để kết liễu lính đánh thuê tập sự. Và với một số lượng lớn thì…
Sau khi ma thuật va chạm rào chắn, cát và bụi bay khắp nơi, và một loạt những mũi tên xuất hiện kế tiếp. Nếu như Ardis và những người còn lại chỉ là lính đánh thuê tập sự, họ có lẽ đã bị tiêu đời vào lúc đó rồi. Kể cả khi họ sống sót bằng một cách nào đó, thì họ cũng sẽ không thể nào mà tiếp tục chiến đấu được.
Tất nhiên, đó chỉ là nếu như Ardis là một lính đánh thuê "tập sự". Rào chắn ma thuật đã được triển khai mà không cần niệm chú đã cản lại hết tất cả ma thuật từ phía đối phương.
「Bùng nổ」
Ma thuật thứ hai được kích hoạt mà không cần niệm chú, lần này, nó được nhắm đến đám lính đánh thuê kia.
Làn gió cực mạnh được giải phóng về hai phía, vây quanh đám lính đánh thuê và cắt gọn tay, chân thậm chí cả cổ của bọn chúng một cách không thương tiếc.
Và những gì thấy được sau khi làn khói bụi và cát mờ đi, là hình bóng Ardis vẫn bình yên vô sự, và hình dáng của những tên lính đánh ở hai bên thuê gục xuống trong một biển máu.
「C-Cái gì...!?」
Chỉ có nhóm ở trước mặt là không bị tấn công bởi Ardis, đang thốt lên. Những mũi tên, thay vì đâm trúng mục tiêu, thì chúng đều bị xẻ đôi trong tầm tay.
Phía trên những mũi tên vừa bị xẻ thành hai phần, chỉ có một thanh đoản kiếm lơ lửng một cách di động. Trước cảnh tượng mà chúng chưa từng thấy, đám lính đánh thuê bắt đầu ồn ào.
「Có lẽ nào… kiếm ma thuật?!」
「Vậy tin đồn đó là...!?」
「Không phải đó chỉ là chuyện được thổi lên sao!?」
「Đó không phải chỉ là một đứa nhóc sao?!」
「Tao nghe nói chúng chỉ là đám mới vào nghề, thế này không đúng một chút nào!」
Từ tên nọ đến tên kia, chúng nói ra suy nghĩ của mình trong khi chần chừ trong việc tấn công. Tên mạnh nhất có vẻ như buộc phải chỉnh đốn và quát tháo đồng bọn.
「Kiếm ma thuật là cái quái gì chứ! Nó chỉ là một thằng nhãi thôi! Chúng ta vẫn có đông người hơn, sao lại bị doạ bởi một thằng pháp sư chứ! Lên thôi!」
Như thể những lời của hắn đã hoá giải sự chần chừ của cả đám, theo lời hắn, tất cả những tên lính đánh thuê còn lại lao lên cùng một lúc. Mặc dù có hơn mười người đang lao tới chỗ Ardis, nhưng có vẻ như không có một tên nào trông như là pháp sư trong số chúng. Có lẽ là bởi tất cả pháp sư mà chúng có đã được sắp xếp đứng về phía hai bên từ trước.
「Chỉ việc tấn công trước khi nó có cơ hội ngắm thôi!」
Ardis cười nhăn nhó trong khi rút thêm một thanh đoản kiếm từ bên hông, trước khi phóng nó tới chỗ mấy tên cung thủ ở phía sau. Sau khi xẻ qua cổ họng của một tên cung thủ phía sau, nó bẻ lái như thể bất chấp cả quán tính, và nhắm vào tên cung thủ kế tiếp trong khi vẫn lơ lửng trên không trung.
Trong quãng thời gian đó, ba mũi tên đám cung thủ kịp bắn ra dễ dàng bị cắt gọn bởi thanh đoản kiếm vẫn đang lơ lửng trên không từ trước.
Trong khi căn tầm nhìn, Ardis chĩa hai tay về phía đám lính đánh thuê đang ở cách anh khoảng năm mét.
「Xuyên phá」(Kamehameha!!!!! )
Ngay lập tức, một luồng sáng chói loá phóng ra từ tay anh.
Luồng sáng ấy phóng ra với tốc độ nhanh hơn cả mũi tên, như thể bị hút vào đầu của đám lính đánh thuê, nó ngay lập tức tước đi mạng sống của chúng. Tiếng cơ thể lần lượt sụp đổ có thể nghe thấy.
Số lượng kẻ địch nhiều hơn 20 tên và tất cả chúng đều là những lính đánh thuê lành nghề. Và sau khi nghiền nát đầu bọn chúng, cái nguồn sức mạnh kinh khủng đã khiến cho mọi người trong nhóm của Gresch phải nín thở, có vẻ như cuối cùng cũng bình tĩnh lại đôi chút.
「Thế này là… Mạnh quá mức rồi」
「Sức mạnh này khiến cho mình chỉ biết tự cười bản thân mình….」
Ralph và Konia chạm mặt nhau và cùng nói ra.
「Này Ardis?」
「Sao vậy?」
「Với sức mạnh của anh, chẳng phải anh có thể trấn áp họ mà không cần phải giết chết bọn họ sao?」
Đánh bại 20 lính đánh thuê, chỉ với một mình Ardis. Đó là sự khác biệt về khả năng chiến đấu mà ta không còn gì phải bàn cãi nữa, và Gresch chắc chắn cũng đã biết được cái khả năng vô lý của Ardis. Dù thế nào đi nữa thì Ardis cũng sẽ chiến thắng.
Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc, với sự khác biệt lớn về kĩ năng, Ardis hoàn toàn có thể xử lý theo một cách mà không cần phải giết chết họ. Gresch đã thẳng thắn trách Ardis về điều này.
「Tôi có thể sẽ làm vậy nếu tôi muốn」
Đó chỉ là một điều cực kỳ đơn giản đối với Ardis.
「Vậy thì tại sao!? Nếu như anh có thể làm thế, sao anh lại không làm mất khả năng chiến đấu của họ rồi giao nộp họ cho lính canh!?」
「Bởi vì không cần thiết phải làm thế. Tôi không có chút lòng thương xót nào cho bọn ăn cướp hết」
「Họ không phải là cướp! Họ cũng giống như chúng ta, là lính đánh thuê!」
「Vậy thì, thế nào thì được coi là ăn cướp? Một tên cướp là như thế nào trong suy nghĩ của cậu hả, Gresch?」
「... Phá luật, tước đoạt của cải vật chất và mạng sống của người khác, tôi đoán là vậy…」
「Vậy cậu đã thấy chúng đã làm gì chưa? Giữa cái vùng đồng cỏ nơi mà luật lệ chả thể nào với tới, chúng đã cố lấy đi vật chất và cái mạng của chúng ta bằng vũ lực. Chúng có khác gì bọn cướp mà cậu vừa nói không hả, Gresch?!」
「Đó…..」
「Để tôi nói cho cậu biết, đối với loại như bọn chúng, chúng còn tệ hơn cả bọn cướp bình thường. Bất kể là chúng có bị treo thưởng hay chỉ là mấy tên ăn cướp không tên tuổi, thì chúng vẫn có vài mối quan hệ với tư cách là lính đánh thuê. Kể cả khi ta đem chúng đến chỗ đến chỗ lính, không có nghĩa là những người lính hay lãnh chúa sẽ chấp nhận lời tố giác của ta. Nếu như ta làm không cẩn thận, ta còn có thể bị khiển trách. Ngoài ra, không còn bất cứ nhân chứng nào khác ngoài chúng ta cả」
「Không thể nào, điều đó…」
「Cậu có chắc chắn rằng điều đó sai không? Nếu như chúng được thả ra mà không bị phạt thì sao? Kể cả khi chúng có bị phạt, cứ đợi sau khi chúng nhận án phạt hay bị bắt lao động công ích một thời gian thôi. Rồi chúng chắc chắn sẽ quay trở lại trả thù chúng ta. Và sẽ là với một kế hoạch khác nham hiểm hơn」
Với Ardis, suy nghĩ của Gresch quá nông cạn. Cái ác cần phải được phán xét, cái tốt được hoan nghênh. Có vẻ như Ardis cho rằng Gresch đã có suy nghĩ rằng thực tại được xây dựng như trong những cuốn sách tranh. Nhưng thực tại không phải là thứ đẹp đẽ như vậy. Đó là thứ mà Ardis đã nhận ra sau khi anh đã đánh mất thứ gì đó quý giá của mình. (Hint quá khứ kìa)
Anh không nói điều đó ra, nhưng những gì mà Ardis vừa nói vẫn mang một chút dư vị. Gresch không còn lời nào để có thể quở trách Ardis được nữa.
Ardis bình thường sẽ nhặt lấy trang bị của đám lính đánh thuê. Nhưng vì tâm trạng của Gresch và những người khác, anh quyết định bỏ qua.
Sau khi đốt và chôn những cái xác bằng ma thuật, họ trở về trong khi đẩy chiếc xe. Như mọi khi, đây sẽ luôn là một chuyến đi vui vẻ, đầy tiếng cười. Nhưng hôm nay, từ đầu đến cuối, không hề có một lời đối đáp nhau nào cả.