Nhóm dịch khác nên văn phong sẽ hơi khác nhé.
Vào chiều ngày hôm sau, Ardis ghé thăm Gresch và những người khác tại quán trọ First Summer như đã hứa từ trước. Bước vào bên trong quán trọ, Gresch và các thành viên đang ngồi đợi anh có mặt.
「Xin lỗi vì chuyện xảy ra hôm qua. Mặc dù anh đã mất công tới…」
Ardis ngồi xuống cạnh bọn họ, rồi Gresch mở lời.
「Xin đừng có bận tâm về chuyện đó. Quan trọng hơn, chúng ta có thể tiếp tục những gì còn dang dở hôm qua không?」
Ardis nhắc Gresch vào chủ đề chính ngay lập tức tức.
「Tôi đã nghe từ Jio rồi. Là về công việc mang vác và phân tách con mồi săn được, phải không?」
「Đúng vậy, tôi có việc nên không thể nhận những yêu cầu khiến tôi về muộn trong một thời gian. Thế nên, tôi chọn bọn Thú Vương để có thể kiếm tiền dễ hơn, nhưng mang theo đống chiến lợi phẩm và lột da là cả một vấn đề」
「Thật đáng sợ khi anh nói như thể chả cần tốn một giọt mồ hôi nào để săn chúng vậy」
Ralph, người vừa chen ngang cuộc thảo luận được cả Jio và Konia đồng tình bằng cách gật đầu lia lịa. Gresch lườm mắt qua chỗ bạn đồng hành của mình, hỏi tiếp.
「Tôi muốn xác nhận điều này, anh có phiền không?」
「Cứ nói đi」
「Anh nói là, một thời gian, vậy cụ thể sẽ là bao lâu?」
「Tôi đoán sẽ là từ khoảng bảy cho đến mười ngày. Nhiều nhất là mười lăm ngày. Sau đó thì tôi sẽ không có bận gì nữa. Tôi đoán là Jio đã nói với cậu rồi, trước hết ta hãy bàn về tiền công đã 」
Vừa dứt lời, Ardis giải thích nội dung và tiền công cho nhiệm vụ. Đó là mỗi người sẽ nhận được 5 đồng bạc mỗi ngày. Gresch và bạn đồng hành chỉ cần phân tách con mồi săn được, gói lại và mang đi, không cần phải chiến đấu. Việc đi săn sẽ được lo liệu chủ yếu bởi Ardis, mọi người trong nhóm nên trang bị đầy đủ để đề phòng.
「Tôi nghĩ chúng tôi không có gì để mà phải phàn nàn hết. Thay vào đó thì, tôi nghĩ năm đồng bạc một ngày mà không cần phải chiến đấu là một thỏa thuận quá tốt. Thật lòng thì, do có vấn đề với bọn Tuyệt Vọng. Thế nên chúng tôi sẽ tránh các yêu cầu chiến đấu một thời gian」
Cuối cùng, Gresch và các thành viên trong nhóm đồng ý lời đề nghị mà không một chút do dự.
Họ có lẽ cho rằng, vì sự có mặt của Ardis, những nguy hiểm đối với họ sẽ gần như không có. Đề nghị này, nếu như đối với người không biết sức mạnh thật sự của Ardis, đó có lẽ sẽ là đề nghị bất khả thi.
Ngay sau đó, năm người họ, tính cả Ardis hướng tới vùng đồng cỏ.
「Này Ardis」
「Sao?」
「Đúng như đã đoán trước, không phải thế này là quá nhiều rồi sao?」
Gresch ngoái lại nhìn chiếc xe mà cậu đang kéo.
「Tôi chắc chắn là số lượng sẽ giảm từ ngày mai. Chỉ ngày hôm nay chúng ta mới có nhiều như thế này thôi」
「Kể cả khi anh nói vậy thì….」
Mặt Gresch đang biểu cảm rằng cậu không bị thuyết phục. Đó là bởi khi Ardis sắp đặt từ trước, anh ta lại không có một chiếc xe đẩy nào cả.
「Vậy thì, tôi biết rằng tốc độ săn của Ardis không phải là bình thường nhưng mà… như đã đoán trước, không phải một xe chở đầy là quá đủ rồi sao?」
Gresch đang kéo một chiếc xe đẩy/kéo mà họ mượn từ Thoria, chiếc còn lại được kéo bởi Ralph. Từ góc độ của nhóm Gresch, dù cho một xe đã là đủ, thì phải cần đến hai chiếc xe để có thể chở hết được thì quả thật là hơi quá.
Nhưng kể cả vậy, lượng chiến lợi phẩm của Ardis gián tiếp ảnh hưởng đến số tiền công mà họ có thể nhận. Kể cả khi chiếc xe kéo trở về trống không, phí mất tiền thuê xe, tiền công mà nhóm của Gresch nhận được vẫn sẽ không thay đổi. Sau khi bị chỉ đạo bởi Ardis, họ không còn lựa chọn nào khác ngoài im lặng
「Được rồi, chúng ta đã tới nơi」
Bước chân của Ardis dừng lại. Chỗ họ hiện đang đứng là vùng đồng cỏ cách phía Bắc Thoria khoảng một tiếng đi bộ. Vùng đồng bằng trải dài khắp tầm nhìn, và dãy núi Canobis có thể nhìn thấy từ đây. Nhưng nhìn lại, bức tường của Thoria vẫn có thể nhìn thấy, hoá ra chỗ này cũng không xa Thoria lắm.
「Không có thứ gì trong tầm nhìn cả…. không lẽ lại giống như lần trước sao?」
Nhớ lại chuyện ngày hôm kia, Jio hỏi.
「Phải, đúng rồi đó. Giờ hãy lôi chúng ra thôi, giờ thì phải cho chúng một chút không gian đã」
Sau khi nghe theo chỉ dẫn của Ardis để dọn dẹp không gian phía trước, một lượng lớn xác trồi lên từ dưới đất. Nhìn thấy cảnh tượng này lần thứ hai, Gresch và bạn đồng hành không còn cảm thấy bất ngờ như trước nữa. Nhưng cuối cùng, họ không thể nào mà không cảm thấy bất ngờ vì một lý do khác.
「Có bao nhiêu nữa đây…」
Ralph lẩm bẩm, đó chắc cũng sẽ là điều mà ai trong nhóm họ cũng đang cảm thấy.
Một lượng lớn xác thú không đếm xuể dần trồi lên mặt đất.
Không chỉ Thú Vương, mà còn có cả Snatcher, Green Knife, Coyote, Fighting Bull, Grass Wolf, Watcher và cả Killer Bird xuất hiện trong tầm mắt của họ. Kể cả cái thứ khét tiếng Tuyệt Vọng, thứ mà đã khiến cho nhóm Gresch phải tuyệt vọng cũng ở đó. Như thể toàn bộ các sinh vật ăn thịt đang đang xuất hiện trước mặt họ vậy.
Bởi từng con một trong số chúng đều được đông lạnh để ngăn việc thối rữa, ngay sau khi được lấy ra, Ardis đã bảo mọi người rã đông một cách nhanh chóng bằng cách thổi khí nóng bằng ma thuật vào chúng.
「Vậy thì, chúng ta bắt đầu luôn chứ? Được rồi, ưu tiên bọn Thú Vương trước. Thu thập lông và đuôi bọn Snatcher. Và da đối với bọn Coyote, Grass Wolf, và Fighting Bull. Với bọn Watcher và Killer Bird, chỉ cần lấy phần cánh vẫn còn đang trong tình trạng tốt. Tôi sẽ lo phần Tuyệt Vọng và Green Knife」
「V-vâng…….. Được rồi! Cùng làm thôi, mọi người!」
Gresch trông có vẻ bị sốc một lúc trước số lượng xác không đếm xuể, cậu tự trấn an bản thân mình và động viên bạn đồng hành.
「Ardis này, còn phần thịt thì sao?」
Jio hỏi trong khi chỉ tay về phía đống Fighting Bull và Killer Bird.
Fighting Bull là một loài bò hoang siêu to khổng lồ dài ba mét, đó là một loài thú ăn thịt cực kì hung dữ thường đi săn bọn Watcher và Killer Bird. Chúng đều là mối hiểm họa trong tự nhiên, nhưng chúng lại vô hại khi làm thịt bò và thịt chim.
Thịt chúng dai và cực kỳ hôi so với giống nuôi tại gia, thịt chúng cũng không ngon cho lắm, nhưng vẫn có thể kiếm được chút tiền từ thị trấn.
「Không cần đâu. Chúng sẽ làm chật chỗ, hiểu chứ? Sẽ tốt hơn nếu cậu vứt chúng ở chỗ nào đó ngoài kia」
Bởi vì nó sẽ hấp dẫn thú hoang và các sinh vật thuộc loài quỷ, sẽ rắc rối nếu vứt thịt sống quanh chỗ con người sống hay đường đi. Nhưng chỗ này cách xa Thoria và đường đi lại, và cũng không có ai sống ở gần đây. Nếu bị bỏ lại, chỗ thịt sống có lẽ sẽ biến mất trong chưa đầy một ngày.
「Ne― ne―, Ardis. Tất cả chỗ này, anh đã săn hết trong ngày hôm trước đó hả?」
Konia hỏi với cảm giác hoài nghi.
「Tôi chỉ săn hết sức mình để kiếm nguyên liệu. Và nếu như tôi để chúng nguyên tại chỗ, những người khác sẽ bỏ chạy mất đó」
「Heh… Vậy ha. Vậy … tuyệt thật. Giờ thì em biết tại sao lại cần tới hai chiếc xe kéo nhưng… Tất cả chỗ này, có lẽ không thể nào mà làm xong trong ngày hôm nay được…」
Trong khi mái tóc đỏ thẫm bay trong gió, Konia nhìn ra phía xa.
Sau khoảng bảy tiếng với một quãng ngắn để nghỉ ăn trưa. Trong khi gạt những giọt mồ hôi trên chán đi. Ardis và những người còn lại chất đồ lên hai chiếc xe.
Đa phần những nguyên liệu đã được phân tách là lông Thú Vương, Grass Wolf và vài loại khác. Ngoài ra, phần đầu Tuyệt Vọng và Green Knife cũng đã được phân tách.
Bởi vì số lượng con mồi đếm không xuể mà Ardis săn được vào ngày hôm kia, mùi của máu dồn lại và thậm chí khiến cho thú ăn thịt tấn công họ trong lúc đang làm việc.
Tất nhiên, chúng đều được chăm sóc bởi Ardis, thế nhưng càng nhiều con bị hạ, càng nhiều việc họ sẽ phải làm.
Gresch và những người khác làm việc một cách chăm chỉ trong khi thở dốc, khi bầu trời phía Tây đã nhuộm đỏ, công việc phân tách và phân loại bằng cách nào đó đã xong xuôi.
「M-mệt quá…. Mệt đến mức này trong khi thậm chí còn chả cần phải chiến đấu…」
Konia bơ phờ ngồi bẹp xuống nền cỏ trong khi phàn nàn.
「Làm tốt lắm. Đừng lo lắng, sẽ không có nhiều như thế này vào ngày mai đâu. Tôi sẽ phân tách chúng trong lúc đi săn」
Ardis cười nhăn nhó trong khi dỗ dành cô ấy.
Thực tế thì, lần này tốn nhiều công sức bởi vì họ phải phân tách chiến lợi phẩm của cả một ngày đi săn. Từ ngày mai, một xe có lẽ là đủ rồi, và trong khi Ardis đang săn, nhóm của Gresch có thể nghỉ ngơi.
「Được rồi, hãy thu dọn thôi. Chúng ta nên trở về Thoria trước khi mặt trời lặn」
Theo lời Ardis, hai chiếc xe bắt đầu lăn bánh trở về.
Đúng như Ardis nói, anh và nhóm của Gresch về tới Thoria ngay trước khi trời hoàn toàn tối, họ đẩy hai chiếc xe tới chỗ thương nhân. Không cần phải nói, nhìn thấy hai chiếc xe chở đầy lông và nguyên liệu, những người ở đó đều phải há hốc mồm.
Cuối cùng, tổng cộng kiếm được là 18 đồng vàng trong ngày hôm nay sau khi tính cả tiền thưởng tiêu diệt Tuyệt Vọng và Green Knife. Kể cả sau khi trừ đi tiền thuê xe, vẫn còn lại 15 đồng vàng.. Đó là khoảng tiền đủ để một hộ gia đình bình thường sống trong nửa năm ở thị trấn.
「Mệt thật, nhưng năm đồng bạc đúng là cảm thấy đáng thật!」
「Phải đó. Dù cho có là bảy ngày, mình ổn kể cả khi đó là mười hay hai mươi ngày!」
Konia và Ralph chạm mặt nhau và mỉm cười. Đối với lính đánh thuê mới, năm đồng bạc một có thể coi là hoàn hảo.
Bọn Snatcher mà nhóm của Gresch có thể săn một cách dễ dàng, từ đầu đã không có phần thưởng gì cho việc chinh phục. Chỉ có phần lông và phần đuôi đáng giá, nên mỗi con chỉ đáng giá một đến ba đồng.
Kể cả khi ta chạy quanh vùng đồng cỏ cả ngày, bốn đồng bạc——hay là năm đồng bạc mỗi người là một điều đáng mong đợi. Đó có lẽ là giới hạn kể cả khi ta được nữ thần chúc phúc.
Hơn thế nữa, ta còn có thể bị thương khi chiến đấu, còn cả việc trang bị cũng có thể bị hỏng. Và chuyện thuốc men mà ta cần phải dùng cho mỗi chuyến sẽ có giá rất cao. Nếu như ta bị thương nặng, ta sẽ không thể nhận yêu cầu một thời gian.
Trên hết, còn có những sinh vật như Tuyệt Vọng và Thú Vương, lính đánh thuê mới sẽ không có cửa thắng với chúng. Nếu như ta chẳng may gặp phải một kẻ đi săn như chúng, chuyện ta có thể kiếm được bao nhiêu sẽ không còn quan trọng nữa.
Được biết đến với cái danh lính đánh thuê, chuyện họ mất mạng ngay trong ngày hôm sau không phải là chuyện hiếm. So với chuyện đó, công việc mà gần như không nguy hiểm đến mạng sống, công việc mà có thể kiếm được năm đồng bạc một ngày chỉ từ việc phân tách và mang vác nguyên liệu là một điều mà không ai thể tưởng tượng nổi. Không thể trách được việc Konia và những người trong nhóm cứ mỉm cười.
「Vậy thì. Lại nhờ vả các cậu ngày mai nữa rồi. Đây, cầm lấy mà dùng để chu bữa tối」
Nói rồi, Ardis tung một đồng bạc cho họ.
「Này, nhớ uống ít thôi đó!」
Để cho chắc, Ardis thêm câu đó vào để cho họ phải nhớ. Thế rồi, anh ngoảnh lại rồi bước đi xa dần quán trọ Cây Sào, để lại phía sau những cái vẫy tay từ những thành viên trong nhóm của Gresch.