Ardis, người mà đang cố săn một con Thú vương để kiếm tiền giờ đang chạy theo hướng Bắc trên vùng đồng cỏ.
Cậu đã chạy được khoảng nửa tiếng trên vùng đồng cỏ cho đến khi tìm được một con Thú vương cách xa con đường đi.
Việc đi săn chả có gì thú vị cả, nhưng cái mà ta cần thì lại là tiền chứ không phải sự vui vẻ hay thỏa mãn.
Không có một cách nào để kiếm tiền dễ hơn việc đi săn ở bên ngoài Toria.
Sau khi săn bọn Thú vương được khoảng một tiếng, Ardis bắt đầu cảm thấy mệt mỏi khi cứ phải lăp lại cái việc đơn điệu này, cho tới khi cậu tình cờ bắt gặp ba lính đánh thuê đang chiến đấu
Trong khi những người khác đang chiến đấu, việc xen vào là điều cấm kỵ đối với lính đánh thuê.
Họ đang chiến ở một nơi cách xa thị trấn như thế này, chắc chắn là họ đang đi săn.
Có một quy tắc bất thành văn là về cơ bản thì, nếu họ không gặp rắc rối thì ta sẽ không việc gì phải ra tay.
Tất nhiên là vẫn sẽ có những trường hợp ngoại lệ. Và có vẻ như ba lính đánh thuê mà Ardis bắt gặp lại rơi đúng vào trường hợp đó.
Nếu nhìn kĩ thì, có ba người đang chiến đấu với con quái vật, nhưng có một người thứ tư đã bị bất tỉnh vì đòn tấn công của con quái vật.
(Con đó chẳng phải là...Tuyệt vọng sao? Họ khá là đen đủi khi mà gặp phải một con ở đây)
Tuyệt vọng còn có một tên khác, là vị vua của vùng đồng cỏ.
Trong khi Ardis suy nghĩ xem có nên giúp họ không, thì một người khác lại bị đánh gục.
(Tch, mình có kịp không đây?!)
Ardis lấy một thanh đoản kiếm ra từ phía hông và phóng nó ra không trung.
「Lên nào」 (Ardis)
Thanh đoản kiếm lao đi với tốc độ của một mũi tên thẳng chỉ bằng một cử chỉ đơn giản của Ardis.
Khi mà cậu kiếm sĩ cầm khiên sắp bị xé toạc bởi móng vuốt của con Tuyệt vọng, thanh đoản kiếm liền lướt ngang qua chân nó.
Lờ đi độ cứng của lớp vảy, thanh đoản kiếm cắt gọn chân của con Tuyệt vọng và tiếp tục xử lý luôn cả cái đầu của nó.
Sau khi xác nhận nguy hiểm đã trôi qua, Ardia gọi thanh đoản kiếm trở về.
Trong khi tiến về phía nhóm lính đánh thuê, Ardis vẩy chỗ máu trên thanh đoản kiếm đi rồi lại dắt nó lên hông.
Khi cậu tiến đến gần, Ardia thấy một cô gái nhỏ với mái tóc màu đỏ đang chăm sóc những người bị thương. Có tổng cộng bốn người, tính cả cậu trai kiếm sĩ tóc dài và một người sử dụng rìu hai tay nữa.
Hai người dính đòn của con Tuyệt vọng hiện vẫn bất tỉnh và sẽ nguy hiểm đến tính mạng nếu họ không được chữa trị kịp thời.
「Có... có phải anh là người đã giúp chúng tôi lúc nãy không vậy?」 (Gresch)
Một cậu kiếm sĩ trẻ hỏi Ardis khi cậu đến gần.
Cậu sững sờ khi mà nhận ra người mà đã tiêu diệt con Tuyệt vọng một cách dễ dàng lại trẻ đến vậy.
「Đúng, tôi chính là người đã giết con Tuyệt vọng đó」 (Ardis)
Ardis thẳng thừng thừa nhận.
Cậu trai trẻ nhanh chóng che giấu đi sự kinh ngạc trong đôi mắt màu lam của mình và cúi đầu xuống.
「Cảm ơn anh vì đã ra tay cứu giúp. Tôi cứ tưởng rằng sẽ không có một ai xuất hiện để cứu chúng tôi chứ. Thật sự, cảm ơn anh rất nhiều」
Trong lòng Ardis cảm thấy ấn tượng trước thái độ của cậu trai.
Mặc dù trông trẻ đến vậy, cậu ta lại rất lịch sự. Mặc dù trông Ardis nhìn còn trẻ hơn cả cậu ta.
Sẽ thật đáng tiếc nếu để cậu ta chết ở nơi này.
「Tôi rất cảm kích trước thái độ của cậu. Đồng đội của cậu thế nào rồi?」(Ardis)
Trong khi khẽ cúi đầu trước cậu trai tóc xanh, Ardis nhìn sang phía đồng đội của cậu trai.
「M, mặc dù anh đã giúp chúng tôi rất nhiều rồi… tôi mong là anh có thể giúp tôi thêm một chuyện nữa… anh có thứ gì có thể giúp hai bạn đồng hành của tôi được không? Chúng tôi không còn chút thuốc nào cả」
「Nếu là vậy thì...dùng cái này đi」 (Ardis)
Ardis lấy ra hai lọ thuốc từ túi đeo hông rồi đưa cho cậu trai.
「Eh... cái này là... loại cấp cao?!」 (Gresch)
Cậu trai trẻ nhận ra loại thuốc cậu vừa cầm lên không phải là loại bình thường.
Thuốc cấp cao có hiệu quả cao hơn hẳn so với thuốc thông thường. Nó thậm chí còn có tác dụng cả với những người đang cận kề cái chết.
Tuy nhiên, giá bán của nó cao gấp mười lần thuốc thông thường. Lính đánh thuê tập sự không thể nào có đủ tiền để chạm tay vào nó được.
「Đó là tất cả những gì tôi hiện có」 (Ardis)
「…xin lỗi」 (Gresch)
Bỏ qua chuyện giá của chỗ thuốc, cậu trai trẻ hướng tới chỗ đồng đội bị thương với khuôn mặt bối rối.
Họ có vẻ như tiến triển tốt sau khi sử dụng chỗ thuốc cấp cao đó.
Cả thuốc cấp cao và thông thường đều là sản phẩm của công nghệ ma thuật. Có vẻ như không có ai biết cách chữa trị cơ thể mà khing sử dụng thuốc.
Ardia cũng không thể hiểu nổi tại sao chỗ chất lỏng đó lại có thể hồi phục vết thương trong một quãng thời gian ngắn đến vậy.
Người ta nói rằng đó là do phước lành từ nữ thần, theo như một giả thuyết nào đó. Những vết xước và bầm tím nhẹ sẽ ngay lập tức hồi phục, còn những chỗ thương nặng thì sẽ tốn vài phút.
Thế nhưng, Ardis không hề tin vào giả thuyết đó.
Kể cả khi đó là từ nữ thần, không có gì đảm bảo rằng đó là điều tốt đẹp cả.
「Uuu」
Vài phút sau khi uống thuốc, hai người bị thương giờ đã mở mắt.
「Jio! Ralph!」 (Konia)
「Ah….Konia…?」
Cô gái nhỏ mừng rỡ gọi tên hai người, trong khi hai cậu trai ngó nghiêng xung quanh một cách bối rối.
「May quá, tôi tưởng hai cậu sẽ chết chứ!」 (Konia)
Cô gái tóc đỏ quỳ sụp xuống vì vui sướng.
「Còn con Tuyệt vọng thì sao, Gresch?!」 (Ralph)
Cậu trai dùng rìu với mái tóc ngắn màu đen hỏi cậu trai mắt màu lam, Gresch.
「Nó ở đằng kia kìa...」 (Gresch)
Gresch chỉ tay về phía xác con Tuyệt vọng.
「Oh! Thật đó hả! Chính cậu đã giết con Tuyệt vọng hả?」 (Ralph)
Cậu kiếm sĩ tóc ngắn cảm thấy phấn khích nhưng cậu trai mắt màu lam lắc đầu và nói 「Không phải do tôi đâu, là nhờ anh ta đó」 rồi nhìn về phía Ardis.
「Hả! Cậu nói gì kì vậy, Gresch? Làm sao mà thằng nhóc kia lại có thể giết được Tuyệt vọng chứ」 (Ralph)
「Ralph!」 (Gresch)
Gresch chặn lời Ralph lại.
「Thật sự xin lỗi anh… cậu ấy chỉ lỡ lời thôi」 (Gresch)
「Không sao đâu, tôi cũng quen bị thế rồi」 (Ardis)
Ardis chỉ mỉm cười, còn cậu trai tóc xanh thì nhìn Ardis một cách bối rối.
Một cậu bé trông trẻ như thế này mà lại mạnh đến vậy, đó là điều hiển nhiên khi mà Ralph lại nghi ngờ và phủ nhận điều đó. Thế nhưng Ardis thì chỉ biết mỉm cười và bỏ qua. Cậu thắc mắc không biết phản ứng của mình có vấn đề gì không.
「Tôi muốn cảm ơn anh một lần nữa. Thật sự cảm ơn anh vì đã mạo hiểm mạng sống để cứu chúng tôi. Tôi tên là Gresch, còn đây là đồng đội của tôi, Jio, Konia và Ralph」 (Gresch)
「Ardis」 (Ardis)
Ardis đáp lại.
「Vậy... Ardis. Về chuyện tiền cho hai bình thuốc cấp cao thì… anh có thể cho chúng tôi một thời gian được không? Để bọn tôi có đủ tiền trả cho hai lọ thuốc ngay bây giờ thì có hơi…」 (Gresch)
Sau khi giới thiệu xong, Gresch cảm thấy như mình mắc đang mắc nợ Ardis.
「Tiền ư? Dù sao thì tôi cũng không có định bán và cũng bởi nghĩa vụ của một lính đánh thuê kì cựu là phải giúp những lính đánh thuê tập sự, cho nên là tôi không phiền cho không cậu đâu」 (Ardis)
「Hả!? Tôi không muốn bị gọi là tập sự từ cái người mà nhìn như một thằng nhãi kia đâu nhá!」 (Ralph)
「Thôi đi, Ralph!」 (Gresch)
Gresch lại mắng Ralph.
Có vẻ như không có cách nào để thuyết phục Ralph.
Có vẻ như Ralph cảm thấy ghen tị và không thể nào tin được rằng một người trẻ hơn cậu lại có thể đánh bại con Tuyệt vọng mà cậu lại không.
「Xin lỗi, Ardis. Dù sao thì, chúng tôi định trở về thị trấn hôm nay, thế nên chúng tôi sẽ trả ơn cho anh sau. Anh đang ở quán trọ nào vậy?」 (Gresch)
「Tôi nghĩ mấy người chưa thể trở về Toria được đâu」 (Ardis)
「A-ah, vậy... vậy hả?」 (Gresch)
Có vấn đề gì sao? – Gresch tự hỏi.
「Tốt hơn hết là cứ đứng cạnh tôi」 (Ardis)
「Ý anh là sao...?」(Gresch)
「Cậu sẽ biết sớm thôi」 (Ardis)
Ngay khi Ardis vừa dứt lời, Gresch hướng mắt về phía ngược lại với thị trấn.
Cả ba người còn lại cũng quay lại nhìn theo và Konia thốt lên.
「Có thứ gì đó đang tới!」 (Konia)
「Gì cơ!?」 (Ralph)
Jio lôi ống nhòm từ túi cậu ta ra để nhìn, mặt cậu liền chuyển sắc xanh.
「Tuyệt vọng...」 (Jio)
Gresch cũng làm theo và nhận ra được mối nguy, cậu liền hét lên với đồng đội của mình.
「Chạy đi! Bỏ hết lại những đồ không cần thiết!」 (Gresch)
Ba người còn lại nhanh chóng nghe theo chỉ dẫn và để lại những chiếc túi chứa con snatcher mà họ giết được cùng với những đồ thừa thãi đi.
「Ardis, anh sẽ định làm gì đây?」 (Gresch)
Gresch thừa biết rằng Ardis rất mạnh, nhưng cậu vẫn có cảm giác anh ta sẽ không giúp đỡ họ một lần nữa.
Mặc dù họ vừa được Ardis giúp đỡ, nhưng đó lại chỉ là nhờ thiện ý của anh ta. Giờ thì sẽ thật kiêu ngạo khi nghĩ rằng anh ta sẽ lại giúp họ miễn phí một lần nữa.
Đó là lý do họ quyết định tự hành động mà không cần sự trợ giúp của Ardis.
Nhìn thấy cách họ hành động, Ardis càng thấy thêm khâm phục nhóm bọn họ.
「Tôi sẽ ở đây. Đó là lý do mà tốt hơn hết mấy cô cậu đừng có rời xa tôi」 (Ardis)
「Tóm lại ý anh là sao...?」」 (Gresch)
「Bọn Tuyệt vọng đang hợp tác với nhau」 (Ardis)
Ardia chỉ tay về phía họ phát hiện ra tuyệt vọng.
「Lạ quá...sao lại! Vãi cứt, mẹ nó!」 (Jio) (Theo Raw nhé)
Quan sát hướng mà Ardis chỉ, Jio không thể tin vào mắt mình.
「Còn nữa, ở bên đó」 (Ardis)
Ardis chỉ tay về một hướng khác nữa.
Có tổng cộng ba con trong đó có cả con mà họ phát hiện ra đầu tiên. Chúng đang áp sát và bao vây Ardis.
「Ba con tuyệt vọng ư... không thể nào...」 (Konia)
Vò mái tóc hơi dài của mình, vẻ mặt Konia hiện lên sự vô vọng.
Thông thường, tuyệt vọng thường đi săn một mình.
Thế nhưng đó chỉ là thông thường, vẫn có trường hợp chúng đi săn cùng sau.
Tập tính của chúng vẫn còn rất bí ẩn, nhưng nghe nói chúng sẽ đi săn cùng với con cái của mình.
Tất nhiên là khỏi cần phải nói, một con Tuyệt vọng sẽ đủ để khiến cho lính đánh thuê tập sự rơi vào đáy tuyệt vọng.
Và cùng một lúc, cả ba con tuyệt vọng cùng tấn công sẽ tăng thêm sự nguy hiểm và rủi ro.
Thậm chí, họ còn hoàn toàn bị bao vây. Không đời nào mà một nhóm như của Gresch lại có thể sống sót được.
–Đó là, nếu như không có Ardis ở đó-