Khi tôi biến cô gái tôi thích thành người hầu, cô ấy đã bí mật làm gì đó trong phòng tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

64 52

Sau Khi Bị Khai Trừ Khỏi Gia Tộc Minh Tinh Mà Tôi Đã Âm Thầm Hỗ Trợ, Tất Cả Những Gì Tôi Muốn Là Được Tận Hưởng Một Cuộc Sống Bình Thường

(Đang ra)

Sau Khi Bị Khai Trừ Khỏi Gia Tộc Minh Tinh Mà Tôi Đã Âm Thầm Hỗ Trợ, Tất Cả Những Gì Tôi Muốn Là Được Tận Hưởng Một Cuộc Sống Bình Thường

Hamabe Batol

Sau khi chuyển trường, Atsumu giờ đây quyết tâm sống một cuộc sống bình thường, nhưng khi cậu tình cờ gặp gỡ những nghệ sĩ tài năng—VTuber, idol, và người mẫu—khả năng thiên bẩm của cậu bắt đầu tỏa sá

2 6

Đại Công Tước bé nhỏ của tôi

(Đang ra)

Đại Công Tước bé nhỏ của tôi

아기소금; Babysalt

Nhưng cô ấy nhìn tôi bằng đôi mắt khác biệt

64 365

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

45 44

Slayers Đặc Biệt

(Đang ra)

Slayers Đặc Biệt

Hajime Kanzaka

Tuyển tập các truyện ngắn xoay quanh thế giới Slayers.

15 232

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

119 727

Web Novel: Vol 1 - Chương 32: Hầu gái thỉnh thoảng cũng dịu dàng

“Aaaa! K-Kiyomiya-kun!”

“Về rồi đây, Kiyoka.”

Vừa bước chân vào dinh thự, tôi đã thấy Kiyoka – cô nàng hôm nay trốn việc – đang đứng chờ ở cửa.

Nhìn thấy mặt tôi, cô nàng quên luôn cả câu “Chào mừng cậu về!” mà một hầu gái chuẩn chỉnh phải nói.

“Cái mặt cậu, bị làm sao thế kia?”

“Chỉ là bị mấy cú đấm vô lý hành cho tơi tả thôi.”

Tôi lững lờ bước qua hành lang dinh thự.

“C-Chờ đã! T-Tôi nghỉ có một ngày mà chuyện gì xảy ra thế này? Điện thoại, phải gọi điện ngay! Phải mua tin từ Sogano-san!”

“Cần gì liên lạc với Maihime, tôi kể cho cậu nghe là được. Mà khoan, cậu với Maihime trao đổi số điện thoại từ bao giờ thế?”

Con gái đúng là loài sinh vật bí ẩn, tự dưng đã kết nối với nhau từ lúc nào không hay.

“Không được đánh trống lảng! Kể chính xác, chi tiết, theo đúng trình tự thời gian, khách quan và không được thêm thắt nhé!”

“Yêu cầu gì mà nhiều thế không biết.”

Dù sao thì để Kiyoka lo lắng cũng chẳng hay ho gì. Tôi bước vào phòng khách, thả người xuống sofa.

Kiyoka thì chạy tót đi đâu đó, rồi quay lại nhanh như một cơn gió, tay cầm một hộp cứu thương cũ kỹ.

“Nhà mình có thứ này à?”

“Tôi kiểm tra rồi, đồ bên trong bất ngờ là vẫn còn hạn sử dụng. Chắc vài năm một lần, người ta thay đồ dự phòng đấy.”

“Ừ, đúng thật. Nếu bị bỏ hoang hoàn toàn, dinh thự này chắc đã tan hoang từ lâu rồi.”

Rốt cuộc là ai dọn dẹp và bổ sung đồ vậy? À, chắc là thuê ngoài. Dù gì đây cũng là tài sản của nhà Kiyomiya, không thể để nó xuống cấp thê thảm được.

“Rồi, tôi sẽ xử lý vết thương đây, cậu kể đi. Nếu tôi phát hiện cậu nói dối, từ chế độ dịu dàng sẽ chuyển ngay sang chế độ hành xác đấy!”

“Hành xác thì tôi chịu đủ rồi… Á, đau!”

Miệng tôi bị đấm trúng, giờ đau điếng khi bị chạm vào. Không biết là Kiyoka cố tình chuyển sang chế độ “hành xác” hay chỉ đơn giản là vụng về.

Trong lúc bị “chăm sóc” một cách thô bạo, tôi kể lại ngắn gọn sự việc.

“Tóm lại là, Fujikawa hóa ra là một tên biến thái?”

“Nhà danh giá từ thời Heian, trải qua cả nghìn năm, sinh ra một hai tên biến thái cũng không có gì lạ.”

Bình thường, vạch trần bản chất điên rồ của ai đó chắc sẽ khiến tôi áy náy. Nhưng với Fujikawa? Chẳng cần khách sáo. Hắn còn bị nghi là kẻ cướp suất đặc cách của Kiyoka, việc gì tôi phải nể nang chứ?

“Nhưng mà, lần này cũng rút ra được bài học đấy.”

“Bài học?”

“Là không nên nổi bật quá đột ngột. Nửa… không, chắc bảy phần là lỗi của tôi. Gây náo loạn trong lớp thế này đúng là không ổn.”

“Chuẩn không cần chỉnh.”

Dù vì lý do gì, gây rối trong lớp chẳng bao giờ là ý hay. Một cô gái, lại còn là học sinh ưu tú nhất khối, xinh đẹp nhất trường, đột nhiên bật khóc giữa lớp, bảo sao không gây sóng gió.

Tất nhiên, gọi bạn cùng lớp ra phòng câu lạc bộ để “dằn mặt” như Fujikawa thì càng không thể chấp nhận được. Nhưng tôi với Kiyoka cũng chẳng phải vô tội.

“Xong rồi đấy. Môi chỉ hơi rách một chút, không có gì to tát.”

“Gì, thế thôi à? Bị ăn một cú mà nhẹ thế?”

“…”

“Sao thế?”

Kiyoka nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ, khiến tôi nghiêng đầu khó hiểu.

“Không, chỉ là tôi cứ nghĩ cậu là kiểu người xa lạ nhất với mấy vụ đánh nhau.”

“Tôi đúng là xa lạ với đánh nhau mà. Đánh đấm là việc của đám quý tộc à?”

Tự nhận mình là quý tộc thì hơi quá, nhưng thôi.

“Ít nhất, về chuyện mạnh yếu khi đánh nhau, cậu rõ ràng đã giấu tôi.”

“Giấu gì đâu. Tôi có bao giờ nói mình yếu đánh nhau đâu?”

“Fujikawa ấy, từ đầu cậu hoàn toàn có thể dùng nắm đấm bịt miệng hắn, đúng không? Thế mà cứ giả vờ cười hề hề, chẳng để lộ chút mạnh mẽ nào. Chẳng phải gần giống nói dối sao?”

“Thành thật mà nói, tôi chưa từng thực chiến bao giờ, nên cũng chẳng dám chắc có làm được không. Với lại, giải quyết bằng bạo lực chưa chắc đã ổn. Ai biết được chứ?”

“Ừ, cũng đúng. Nếu Fujikawa trở thành kẻ thù rõ ràng còn dễ đối phó. Hắn không phải kẻ thù mà là một tên biến thái, thế mới phiền. Kẻ thù thì đập cho tơi bời là gãy tinh thần, nhưng biến thái thì biết đâu lại… khoái?”

“Nếu chỉ mình tôi thì không sao, nhưng để hắn quấy rầy cậu hay Maihime thì đúng là phiền phức. Tên Fujikawa này, hay là buộc hắn chuyển trường luôn?”

“Cậu nghĩ chuyện đáng sợ thế cơ à… Làm thế thì khác gì lũ từng cố cướp suất đặc cách của tôi?”

“Yên tâm, tôi đùa thôi.”

Thật sự chỉ là nói đùa. Thậm chí, Fujikawa còn là “kẻ thù tạm thời” khá lý tưởng. Nếu tôi muốn vứt bỏ hình ảnh “thằng rác rưởi” và vươn lên ở Học viện Soushuukan, vượt qua Fujikawa – kẻ đang ở đỉnh cao trong trường – là cách rõ ràng nhất.

“Kiyoka, cậu là hầu gái của tôi.”

“Kyaa…”

Tôi đặt tay lên má Kiyoka.

“Dù mọi chuyện có hơi kỳ lạ, nhưng tôi đã quyết sẽ chịu trách nhiệm, chính thức biến cậu thành hầu gái của tôi. Sống khác đi, không làm thằng rác rưởi nữa, tôi sẽ tận hưởng nó!”

“…Nghe không cool chút nào đâu.”

“Im đi.”

Chỉ là muốn nói một câu ngầu ngầu chút thôi mà!

Cứu cô gái mình thích, thuê cô ấy làm hầu gái, bị chủ tịch hội đồng quản trị lôi kéo, đập cho kẻ thù từ thuở nhỏ một trận tơi bời… Một loạt sự kiện dồn dập thế này, bảo sao tôi không phấn khích!

Cũng như Kiyoka đã trở thành hầu gái của tôi, tôi cũng phải trở thành một thứ gì đó khác.

---

Bữa tối đúng là cà ri thật.

Nhìn cách cắt thịt, rau củ, độ sệt của nước sốt, có vẻ Kiyoka đã phải thử đi thử lại vài lần. Nhưng…

“Ăn ngon phết đấy. Nếu luyện tập thêm, chắc cậu sẽ sớm thành thạo thôi.”

Tôi ăn hết cả phần cà ri Kiyoka làm, còn xin thêm một bát nữa, no căng bụng rồi lết về phòng.

Thả người xuống giường, tôi nằm vật ra.

“Căng quá…”

“Do làm chuyện không quen như đánh nhau, đúng không…”

Dù được huấn luyện kỹ thuật đánh đấm, nhưng thiếu vận động thì chịu. Chỉ vài phút quần nhau thôi mà mai chắc đau cơ mất.

Muốn ngủ luôn quá, nhưng chắc chắn cô hầu gái nghiêm khắc kia sẽ mò đến hét “Đi tắm đi!” cho xem.

“…Hử?”

Liếc qua bàn học, tôi chợt thấy có gì đó sai sai.

Sách bài tập, vở ghi chép chất đống là cảnh quen thuộc, nhưng cách sắp xếp từ điển và sách giáo khoa thì… khác.

“À, chắc Kiyoka dọn phòng giúp mình.”

Nhìn kỹ hơn, kệ sách, mặt bàn cũng được sắp xếp lại tinh tế, ga giường cũng được kéo thẳng tắp.

“Không phải cả ngày vật lộn với nồi cà ri trong bếp, nhỉ.”

Tôi quen với việc người khác dọn dẹp cho mình. Nhưng để Kiyoka – cô gái cùng tuổi, lại là người tôi thích – làm việc này, cảm giác có chút… kỳ kỳ.

“Mà thôi, cũng chẳng có gì để giấu.”

Mấy thứ nhạy cảm tôi đều giữ trong điện thoại, mà điện thoại thì lúc nào cũng kè kè bên người, chẳng lo gì.

“Kệ sách cũng được sắp xếp lại. Cậu tỉ mỉ thật, Kiyoka.”

Trên kệ là những cuốn sách thiếu nhi tôi đọc hồi nhỏ, vài cuốn tiểu thuyết bắt đầu đọc từ thời cấp hai.

Nhà quyền quý thường có truyền thống đọc sách, nên tôi được dạy phải nắm vài cuốn tiểu thuyết nổi tiếng.

Sách thiếu nhi, văn học trong và ngoài nước, trinh thám, tiểu thuyết lịch sử… tất cả được sắp xếp theo thể loại, rồi theo thứ tự tên tác giả.

“…”

Một cuốn sách thiếu nhi bìa cứng cũ kỹ, kể về cậu bé đi tìm người mẹ mất tích.

Hồi nhỏ, đó là cuốn sách yêu thích nhất của tôi. Cũng là cuốn duy nhất tôi tự mình mang theo khi chuyển nhà.

Tôi lấy cuốn sách ra, lật vài trang.

Bên trong, kẹp một bức ảnh.

“Giấu kiểu này cũng chẳng cần thiết nữa. Đây đâu còn là dinh thự chính của nhà Kiyomiya.”

Bức ảnh chụp ở vườn dinh thự chính, tôi lúc nhỏ đứng cạnh một người phụ nữ.

Mẹ tôi – Wakura Honoka.

Một phụ nữ trẻ với mái tóc nâu dài tết ba, đứng cạnh tôi – lúc đó chỉ hai, ba tuổi – ngồi trên ghế, đặt tay lên vai tôi.

“Dù sao, để ảnh mẹ trên bàn ở tuổi này cũng hơi kỳ. Phải làm sao đây…”

Trong nhà Kiyomiya, mẹ tôi là chủ đề cấm kỵ. Từ nhỏ, tôi đã biết không được công khai trưng bày ảnh mẹ.

Nhưng giờ, có lẽ cứ kẹp trong sách như cũ là ổn nhất.

“Hử?”

Đột nhiên, tôi nhận ra một điều kỳ lạ.

Khoan, cái gì thế này…?