Khi tôi biến cô gái tôi thích thành người hầu, cô ấy đã bí mật làm gì đó trong phòng tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

64 52

Sau Khi Bị Khai Trừ Khỏi Gia Tộc Minh Tinh Mà Tôi Đã Âm Thầm Hỗ Trợ, Tất Cả Những Gì Tôi Muốn Là Được Tận Hưởng Một Cuộc Sống Bình Thường

(Đang ra)

Sau Khi Bị Khai Trừ Khỏi Gia Tộc Minh Tinh Mà Tôi Đã Âm Thầm Hỗ Trợ, Tất Cả Những Gì Tôi Muốn Là Được Tận Hưởng Một Cuộc Sống Bình Thường

Hamabe Batol

Sau khi chuyển trường, Atsumu giờ đây quyết tâm sống một cuộc sống bình thường, nhưng khi cậu tình cờ gặp gỡ những nghệ sĩ tài năng—VTuber, idol, và người mẫu—khả năng thiên bẩm của cậu bắt đầu tỏa sá

2 6

Đại Công Tước bé nhỏ của tôi

(Đang ra)

Đại Công Tước bé nhỏ của tôi

아기소금; Babysalt

Nhưng cô ấy nhìn tôi bằng đôi mắt khác biệt

64 365

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

45 44

Slayers Đặc Biệt

(Đang ra)

Slayers Đặc Biệt

Hajime Kanzaka

Tuyển tập các truyện ngắn xoay quanh thế giới Slayers.

15 232

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

119 727

Web Novel: Vol 1 - Chương 26: Hầu gái được trả lương

“Đêm nay cậu ăn cùng tôi nhé, Kiyoka.”

“Lại là món Kiyomiya-kun nấu à?”

“Đương nhiên rồi.”

Tôi bày lên bàn ăn trong phòng ăn một nồi bò hầm, dĩa salad, và ít bánh mì baguette mua sẵn. Kiyoka đang mặc bộ đồ hầu gái, nhưng tôi đã dặn cô nàng không cần chuẩn bị bữa tối hôm nay.

“Vậy để tôi thay đồ thường đã—”

“Không, cứ thế này là được. Ngồi đi.”

“…?”

Kiyoka tròn mắt, nghiêng đầu khó hiểu.

“Sao thế? Với lại, cậu mặc vest làm gì?”

“Tôi cũng là một công tử nhà giàu mà, ít nhất cũng phải có một bộ vest chứ.”

Đúng vậy, tối nay tôi diện một bộ vest xanh navy bảnh tỏn. Tóc tai vuốt vuốt chỉnh chu, còn đeo cả cà vạt cẩn thận như thể sắp đi dự tiệc.

“À đúng rồi, cô Reizen vẫn chưa về à?”

“Cô ấy vừa nhắn LINE, bảo phải làm thêm giờ nên về muộn.”

“Vậy là cô ấy vẫn tính quay về dinh thự cũ này như thường lệ nhỉ.”

Tôi không nhịn được, bật cười khổ sở. Cô Reizen miệng thì càm ràm đủ thứ, vậy mà vẫn bám trụ ở cái nhà này. Phòng ốc thì dư dả, mà có người lớn ở cùng cũng yên tâm hơn thật.

“Thôi, tối nay cô ấy về muộn cũng tiện.”

“Nồi bò hầm này trông ngon quá…”

“…”

Tôi vừa buông một câu đầy ẩn ý, vậy mà Kiyoka chỉ chăm chăm vào nồi bò hầm. Vừa vui vừa hụt hẫng thế nào ấy.

“Đói bụng rồi, ăn lúc còn nóng thôi. Ăn nào!”

“Ăn nào!”

Cả hai chúng tôi bắt đầu xì xụp nồi bò hầm trong im lặng. Phải tự khen mình một câu, nấu vội mà món này ngon phết. 

“Kiyomiya-kun, cậu ăn bò hầm mà cũng quý phái thế.”

“Vậy à? Dù gì từ nhỏ tôi cũng bị nhồi nhét mấy thứ lễ nghi mà.”

Dù bị xem là “kẻ thừa thãi” ở dinh thự chính nhà Kiyomiya, tôi vẫn được dạy dỗ đầy đủ phép tắc. Trong giới thượng lưu, không biết lễ nghi là tự đào mồ chôn mình.

“Cậu cũng không tệ đâu, Kiyoka. Cách cầm muỗng, cách xé bánh mì đều rất tao nhã.”

“Tôi chỉ được nhà Reizen dạy qua loa thôi. Làm sao sánh được với các công tử tiểu thư bẩm sinh. Chỉ là học vẹt ấy mà.”

“Chẳng ai cười cậu nếu cậu không thô lỗ đâu. Với tôi thì cậu ổn lắm.”

“Cậu nói thế thì chắc là đúng rồi.”

Được khen mà ngại thế không biết…

“Thật ra lễ nghi của tôi cũng chả có gì ghê gớm. Nhưng nếu cậu muốn, tôi dạy sơ cho.”

“Hả?”

“Ở trường Soushuukan mà muốn sống sót, học chút lễ nghi chính thống là cần thiết. Cậu có nền tảng tốt, lại học nhanh, chắc chắn nắm bắt dễ thôi.”

“Khoan khoan, Kiyomiya-kun, cậu đang nói gì vậy?”

“Kiyoka, tôi muốn xác nhận ý cậu. Cậu có muốn tiếp tục học ở Soushuukan không?”

“…”

“Chỉ cần trả lời có hay không. Cứ cho là mọi điều kiện khác đều đã được giải quyết, cô nàng ở ké ạ.”

Dùng chuyện ở ké để ép hỏi thì hơi hèn, nhưng giờ không phải lúc kén chọn phương pháp.

“Tôi không chọn ngôi trường danh giá đó để đùa đâu. Tôi muốn học tiếp.”

“Rõ rồi.”

Tôi đưa tay vào túi áo vest, lôi ra một phong bì dày cộp, đẩy về phía Kiyoka.

“Cái gì đây?”

“Tự xem đi.”

“…”

Kiyoka thông minh thế, làm sao không đoán được thứ trong phong bì. Nhưng cô nàng vẫn cầm lên, rút ra xem cho chắc.

“Cái này… một trăm tờ hả?”

“Nếu ngân hàng không đếm nhầm thì đúng vậy.”

Tôi buột miệng đáp cộc lốc.

“Dù gì tôi cũng là con gái, cậu biết đấy.”

“Hả?”

“Thật ra tôi cũng có mơ ước nhỏ nhoi về Vi●ton, Sha●ru hay Gu●●i. Cảm ơn cậu nhé.”

“Không phải để cậu mua đồ hiệu!”

“Tôi biết, một triệu yên thì làm sao đủ. Mấy thứ đó phải là thương hiệu hạng thấp hơn chứ.”

“Cậu mơ đồ xa xỉ đến mức nào hả!”

“Đùa thôi mà.”

“Đừng lấy chuyện này ra đùa chứ!”

Trời ạ, tụi tôi đang nói cái gì thế này?

“Tóm lại—”

Tôi hít sâu, lấy lại bình tĩnh.

“Tôi biết cách đưa tiền thế này hơi vô duyên. Nhưng tôi muốn thể hiện rõ ràng bằng hành động.”

“Nghe cứ như tôi bị cậu mua bằng tiền ấy.”

“Ừ, có thể nói vậy. Tôi đưa một triệu yên này làm học phí năm nay cho cậu. Đổi lại—”

Trời, nói câu này là không còn đường lui nữa. 

Cậu thực sự muốn nói sao?

Phải nói. Từ lúc đưa phong bì ra, tôi đã không còn đường lui.

“Hisaka Kiyoka, làm hầu gái cho tôi ở dinh thự này đi.”

“…Giải thích thêm đi.”

“Tham lam thế, Kiyoka.”

Tôi đã lấy hết can đảm để nói, vậy mà vẫn chưa đủ à?

“Số tiền này lấy từ quỹ vận hành dinh thự cũ nhà Kiyomiya. Chính xác hơn, nó là một phần chi phí nhân sự. Dinh thự này rộng thế, một mình tôi làm sao quản nổi, nên tôi được bảo phải thuê người làm.”

“Nhưng cậu đâu có thuê ai.”

“Thằng con trai cấp ba nào chả muốn sống tự do một mình.”

Đúng thế, tôi đã tính chịu chút bất tiện để sống một mình. Ai ngờ có người lẻn vào nhà, rồi còn tuyên bố muốn làm hầu gái chứ. 

Hơn nữa—

“Tôi là đứa con không được nhà Kiyomiya công nhận. Nên tôi luôn do dự khi dùng tài sản nhà Kiyomiya. Ở trường, tôi chỉ muốn lặng lẽ sống, tránh xa cái xã hội thượng lưu đó.”

“Cậu tự ti quá rồi. Cậu để tâm quá nhiều đến xuất thân của mẹ mình.”

“Cậu nói đúng.”

Chỉ vì mang danh “kẻ ngoại lai” trong xã hội này mà tôi đã tự làm khổ mình.

“Vậy nên tôi quyết định thoát khỏi kiếp rác rưởi.”

Nghe thảm hại thật, nhưng phải tuyên bố thế này mới bắt đầu được.

Đúng vậy, bắt đầu từ đây.

“Dù không có chuyện của cậu, chắc tôi cũng sẽ đối mặt với tình huống này thôi. Cậu chỉ là cái cớ.”

“Tôi là cái cớ để cậu lao vào cuộc sống thượng lưu à?”

“Không, không phải hòa nhập.”

Tôi đứng dậy, chống tay lên bàn, nghiêng người về phía Kiyoka.

“Tôi sẽ khiến cả thế giới này mang màu sắc của tôi. Bắt đầu từ cậu, Hisaka Kiyoka—làm hầu gái của tôi đi.”

“Tôi có một điều kiện.”

“Hử?”

Trả lương để thuê mà bị phía được thuê ra điều kiện à? Nhưng đúng là tiền không mua được tất cả.

“Được, nói đi.”

“Tôi sẽ là hầu gái dâng hiến cả thân thể, tâm hồn, và cả tương lai. Cậu chấp nhận không?”

“Tương lai!? Nặng nề quá đấy!”

“Cậu bỏ tiền lớn để biến tôi thành hầu gái và sai khiến tôi. Phải chịu trách nhiệm chứ.”

“Được rồi.”

Kiyoka đang ép tôi phải quyết—liệu tôi có chấp nhận điều kiện của cô nàng, tức là chính thức ký kết hợp đồng không.

Tôi biết, không thể rút lui nữa.

Tôi gật đầu.

“Tôi sẽ gánh vác cuộc đời của Hisaka Kiyoka. Một triệu yên này chỉ là phí ký hợp đồng. Tôi sẽ tính toán và trả lương đàng hoàng.”

“Từ nay tôi không thể làm một hầu gái hậu đậu đáng yêu nữa nhỉ?”

“Phải làm việc xứng đáng với đồng lương. Tôi nghiêm túc muốn đập tan cái xã hội thượng lưu khốn nạn này. Hỗ trợ tôi, được chứ?”

“Được.”

Kiyoka mỉm cười rạng rỡ, đứng dậy, lùi một bước, nhẹ nhàng nhún người cúi chào, tay nắm váy hầu gái đầy duyên dáng.

Hợp đồng đã được ký kết—

Hisaka Kiyoka sẽ tiếp tục học ở Soushuukan.

Và chính thức trở thành hầu gái thực thụ, phục vụ Kiyomiya Keiji.

Kiyomiya Keiji và Hisaka Kiyoka, không còn là trò chơi trẻ con, mà đã bị ràng buộc bởi hợp đồng và tiền bạc—