“Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra thế hả, Kiyomiya?”
“Tôi biết gì mà trả lời cậu chứ!”
Tan học, tôi lững lờ về nhà.
Như mọi khi, tôi và Kiyoka đi đường ai nấy đi.
Nhưng hôm nay, lại có một “món quà kèm theo” bám dính lấy tôi.
“Cậu nghĩ mình là cái thá gì hả, Kiyomiya? Ở chung nhà với Saya mà không nói gì với tôi? Không thể tha thứ!”
“Thưa cô, hóa ra ở trường và ngoài đời cô nói chuyện khác nhau à…”
Ngồi đối diện tôi qua cái bàn trong phòng khách, trên ghế sofa, là cô Reizen Miyabi – giáo viên chủ nhiệm của tôi.
Cô nàng này cố tình nghỉ làm sớm để “viếng thăm gia đình” ngoài giờ hành chính đấy.
“Cái kiểu cô giáo dịu dàng như mẹ hiền ấy á? Làm gì có chuyện tôi diễn cái vai đó nếu không phải vì công việc!”
“Ừm… cô đúng là dân công sở đen thui mà.”
“Đúng là đen thui thật, nhưng nghe cậu nói thế tự nhiên tôi thấy bực!”
“…”
Tốt nhất là im lặng.
Nói gì cũng bị cô ấy chém ngọt bằng mấy câu sắc lẹm.
Cô Reizen này, lúc “thật” thì giọng điệu nam tính kinh khủng, hơi bị đáng sợ. Nếu cô đến đây với tư cách công việc, chắc tôi đã được gặp “mẹ hiền” dịu dàng như mọi khi rồi, nhỉ?
“Để cậu chờ rồi nhé!”
Người vừa lên tiếng, dĩ nhiên, là “hầu gái tự xưng” của nhà tôi.
Kiyoka nhẹ nhàng đặt hai cốc trà túi lọc Gyarama không đường lên bàn, rồi nhanh chóng đứng lùi ra sau lưng tôi, đúng chuẩn phong thái hầu gái.
“S-Saya… bộ đồ đó là gì thế?”
“Hầu gái, chứ gì nữa.”
Kiyoka đáp tỉnh bơ, như thể vừa nói chuyện thời tiết.
May thay, hôm nay cô nàng không diện kiểu “ngày nghỉ” – không hở ngực, không khoe khe ngực, cũng chẳng mặc váy mini ngắn tới mức tưởng chừng thấy cả nội y.
Đây là Kiyoka ở chế độ hầu gái đời thường, diện bộ đồ hầu gái hoàn hảo, không chê vào đâu được.
“Bộ hầu gái đó… chất lượng phết đấy, Saya.”
“Đây là bộ mẹ tôi để lại. Tôi phải vật lộn mãi mới sửa được nó vừa với kích cỡ của mình. Ngón tay bị kim đâm tướt luốt, suýt thì mất máu mà chết đấy!”
“Cậu đâm kim vào tay bao nhiêu lần mà tới mức đó hả?”
Cái kiểu chết đó, đến trong tiểu thuyết hư cấu còn chưa thấy bao giờ!
Rốt cuộc cậu vụng về tới mức nào hả, Hisaka Kiyoka?
“May mà không để lại sẹo, Saya. Con gái thì phải biết yêu thương bản thân chứ!”
Cô Reizen đột nhiên đứng phắt dậy, lướt tới chỗ Kiyoka đứng sau lưng tôi, nắm lấy tay cô nàng.
Cô vuốt ve tay Kiyoka một cách nhẹ nhàng… mà sao tôi thấy cái kiểu vuốt này hơi có chút… ờm, gợi tình nhỉ?
“Ơ, Miyabi-san?”
“À, xin lỗi nhé.”
Cô Reizen buông tay Kiyoka, quay lại ngồi đối diện tôi.
“Trà này ngon thật.”
“Trà mua ở cửa hàng tiện lợi đấy.”
“Cố tình vì tôi mà ra tận cửa hàng tiện lợi mua trà cơ à? Cảm ơn nhé!”
“…”
Cô Reizen này, đúng là không dễ bị lung lay.
“Này, cô Reizen.”
“Ủa, cậu vẫn ở đây à, Kiyomiya?”
“Đây là nhà tôi mà! Rốt cuộc cô đến đây làm gì? Cô có thể giải thích rõ ràng được chưa?”
“Giải thích à… bắt đầu từ đâu đây?”
Cô Reizen cầm cốc trà, nhấp một ngụm rõ to.
“Cô và Kiyoka quen biết từ trước, đúng không?”
“Ừ, cứ cho là quen biết cũng được. Cậu có ý kiến gì à?”
“Đáng sợ quá! Cô Reizen dịu dàng ngày nào đâu mất rồi!?”
“Tôi ghét đàn ông.”
“Hả?”
“Vậy mà chẳng hiểu sao tôi lại phải đi làm giáo viên ở một trường hỗn hợp nam nữ chứ?”
“Chắc là vì cô trượt kỳ thi tuyển dụng của trường nữ sinh, đúng không?”
“Saya! Thằng này, nó không có trái tim thật mà!”
“Miyabi-san, cô là chủ nhiệm mà, chẳng lẽ không biết Kiyomiya-kun bị mọi người xem là đồ rác rưởi à?”
“Dù là ngoài giờ làm, giáo viên cũng không thể công nhận học sinh của mình là rác rưởi được!”
Cô Reizen nói thế, nhưng mặt thì rõ là khó chịu.
Nhìn là biết cô chỉ muốn thừa nhận tôi là rác rưởi cho xong chuyện.
“Thôi, chuyện tính cách của tôi không quan trọng. Cô nói ghét đàn ông là sao?”
“Để tôi nói rõ, tôi làm giáo viên ở Soushuukan không phải vì trượt kỳ thi trường nữ sinh đâu.”
“Tôi biết mà. Đậu được kỳ thi của Soushuukan thì hầu hết các trường khác cũng đậu hết, đúng không?”
“Kiyomiya, cậu đúng là chả có chút đáng yêu nào…”
“Tôi đâu có sống bằng cái sự đáng yêu.”
Dù có vài trường nữ sinh ngang tầm Soushuukan, nhưng nếu ghét đàn ông thì đâu cần nhắm đến trường cao cấp thế, đúng không?
“Đừng nói với tôi là cô vào Soushuukan chỉ vì Kiyoka đấy nhé?”
“…”
Hừm, cô Reizen im lặng, khó đoán được phản ứng.
Nhưng mà, Kiyoka chuyển đến Soushuukan cách đây một năm.
Cô Reizen cũng bắt đầu dạy ở đây cùng thời điểm.
Chắc là không trúng thì cũng gần trúng, nhỉ?
“Cô?”
“Ừ, được rồi, được rồi. Không hẳn là lý do duy nhất. Soushuukan trả lương cao, phúc lợi cũng tốt. Dù sao làm giáo viên thì ở đâu cũng vất vả như nhau.”
“Lương á? Nhà cô Reizen chẳng phải cũng giàu có sao?”
“Nhà Reizen so với nhà Kiyomiya thì chẳng là gì. Chỉ là một gia đình quý tộc kiểu bình dân thôi.”
“Quý tộc bình dân là cái gì?”
Nghe lần đầu luôn đấy.
“Nhà tôi là dòng chính của gia tộc Reizen, nhưng cuộc sống thì gần giống dân thường. Còn các nhánh phụ thì đúng chuẩn dân thường luôn. Nói chung là gia tộc quý tộc xuống dốc, kiểu thường thấy ấy.”
“Ồ…”
Dù vậy, để làm giáo viên ở Soushuukan – nơi trọng gia thế – thì nhà Reizen chắc cũng phải có gốc gác kha khá.
“Vậy cô, xuất thân từ nhà Reizen, quen Kiyoka ở đâu?”
“Thật ra Saya là em gái tôi.”
“Đừng tin, Kiyomiya-kun. Miyabi-san có tật nói dối đấy.”
“Cô giáo mà có tật đó thì nguy hiểm thật.”
“Hai đứa này, làm học sinh mà dám chống đối quá thể!”
*BÙM!* Cô Reizen đập bàn cái rầm. Giáo viên mà đe dọa kiểu này chắc không ổn lắm đâu, nhỉ?
“Chuyện cũng không có gì phức tạp. Chỉ là có một thời gian nhà tôi từng cưu mang Kiyoka. Chính xác hơn thì là Kiyoka và mẹ cô ấy từng tá túc ở nhà tôi.”
“Nghe vẫn chưa rõ lắm… Sao mẹ con Kiyoka lại đến nhà Reizen?”
“Mẹ tôi được nhà Reizen thuê làm người hầu. Trước đó bà đã có kinh nghiệm ở nhà Kiyomiya rồi.”
“À… ra là vậy?”
Vẫn còn cả đống thứ tôi muốn hỏi.
Tại sao mẹ con Kiyoka lại đến xin làm người hầu ở nhà Reizen?
Làm người hầu cho gia đình quý tộc thường cần mối quan hệ khá mạnh mới được nhận, đúng không?
Mà khoan, mẹ Kiyoka tại sao lại nghỉ việc ở nhà Kiyomiya nữa? Tôi còn chưa hỏi chuyện đó.
“Cậu làm cái mặt như còn cả tá câu hỏi chưa được giải đáp kìa, Kiyomiya.”
“Vâng, đúng là thế thật.”
“Nhưng trước đó, để tôi nói cái điều khiến tôi tò mò nhất đã.”
“Gì cơ?”
“Là việc hai đứa học sinh trai gái trong lớp tôi lại sống chung dưới một mái nhà!”
“Đúng như dự đoán, haha!”
“Cười cái gì! Định cười cho qua chuyện à?”
“Chậc, cô Reizen bây giờ đúng là không dễ dãi chút nào. Bao giờ ‘mẹ hiền’ quay lại vậy?”
“Sáng mai, đến lớp là gặp. Nhưng tùy vào câu trả lời của cậu, có khi sau giờ tan học, cô Reizen không-dễ-dãi này sẽ ghé nhà cậu mỗi ngày đấy.”
“…”
Đáng sợ quá.
Mắt cô Reizen ánh lên sát khí thật sự.
Mối quan hệ giữa Kiyoka và cô Reizen vẫn chưa rõ ràng, nhưng chắc chắn cô ấy rất quan tâm đến Kiyoka.
“Kh-không, không phải vậy đâu. Tôi chẳng có gì phải giấu cả. Kiyoka, tôi giải thích được chứ?”
Sau khi xác nhận với Kiyoka, tôi bắt đầu kể lại lý do cô nàng đến tá túc ở dinh thự cũ nhà Kiyomiya.
Những chuyện lén nhìn nội y hay buổi chụp ảnh thì… ừm, có chút áy náy, nhưng tôi tỉnh bơ bỏ qua, giải thích một cách trơn tru.
Chỉ có loại rác rưởi như tôi mới có thể nói dối mà không biết ngượng.
“Tôi bận quá, chẳng để ý đến chuyện nhà Hisaka… Không ngờ cậu ấy lại dọn ra khỏi căn hộ. Thật bất cẩn quá.”
“Không sao đâu, tôi cũng chẳng nói gì. Thậm chí còn cố tình giấu Miyabi-san.”
“Sao thế? Cứ dựa vào tôi đi! Dù lương bèo bọt, tôi vẫn nuôi nổi một mình Saya mà!”
“Nhà Reizen đã giúp tôi quá nhiều rồi. Tôi không thể ỷ lại thêm nữa.”
“Như vậy…”
Cô Reizen lộ vẻ mặt sốc, nhưng rồi đột nhiên biểu cảm thay đổi hẳn. Cô đứng bật dậy khỏi sofa.
“Được rồi, tôi quyết định!”
“Khoan, Miyabi-san, đừng nói là cô định—”
“Kiyomiya.”
“Dạ, gì ạ?”
Kiyoka hiếm hoi lộ vẻ hoảng hốt, nhưng cô Reizen phớt lờ, quay sang lườm tôi.
“Từ hôm nay, tôi cũng sẽ dọn đến sống ở dinh thự cũ nhà Kiyomiya!”
“Được rồi. Miyabi-san, qua đây một chút.”
“Hả?”
Chưa kịp tiêu hóa cú sốc từ phát ngôn của cô Reizen, Kiyoka đã nắm tay cô kéo ra khỏi phòng khách.
Cái quái gì thế này?
Cô Reizen định dọn đến nhà tôi? Kiyoka còn đang tá túc tạm thời thôi mà!
Hơn nữa, đối phương là giáo viên, lại là cô giáo xinh đẹp nổi tiếng trong trường, dù tính cách có hai mặt đi chăng nữa.
Lỡ đâu… một mối quan hệ cấm đoán giữa thầy trò nảy sinh thì sao? Biết đâu cô Reizen lại thành bạn gái tôi?
“Khoan, tôi đang mơ mộng cái gì thế này?”
Tôi còn chưa từng tưởng tượng cảnh Kiyoka làm bạn gái, vậy mà…
Thôi, cứ uống nốt cốc trà Kiyoka chuẩn bị đã.
“Để cậu chờ rồi nhé.”
Kiyoka lặng lẽ quay lại phòng khách.
“Cậu đi hơi lâu đấy. Hai mươi phút rồi.”
“Lúc này thì phải nói ‘tôi không chờ’ mới đúng chứ. Kiyomiya-kun, muốn làm chủ nhân tử tế thì phải học chút phép tắc đi.”
“Ừ, đúng rồi. Như kiểu tự ý dọn đến sống ở nhà người khác là không có phép tắc ấy, nhỉ?”
“Cậu đúng là không bỏ lỡ cơ hội châm chọc. Hôm nay tôi đã cố gắng hết sức làm hầu gái rồi, khen tôi chút đi chứ!”
“Cố gắng gì cơ—ỦA KHOAN!”
“Đừng có hét! Muốn hét là tôi đây này!”
Người bước vào phòng khách, dĩ nhiên, là cô Reizen.
Nhưng mà—
“Tại sao cô Reizen cũng mặc đồ hầu gái!?”
“Muốn sống ở nhà Kiyomiya thì phải làm hầu gái chứ.”
“Nhà tôi đâu có luật đó!”
“Hả? Nhưng Kiyomiya-kun… tôi nghĩ cậu sẽ thích nếu có thêm hầu gái… Không được sao?”
Kiyoka làm mặt ngạc nhiên thật sự.
Không, cậu đang cố thăm dò xem tôi có thực sự khó chịu không, đúng không?
Thêm hầu gái cái gì chứ…
Cô Reizen mặc một bộ váy dài màu xanh đậm, đeo tạp dề trắng, trông cổ điển hơn bộ váy ngắn ngang gối của Kiyoka.
Tóc đen dài được buộc gọn sau đầu, đeo kính gọng đỏ – một cô hầu gái xinh đẹp, trưởng thành.
“Thật ra… trông cũng ổn phết…”
“Ổn thôi á!? Cậu nói thế là không thể tha thứ!”
“À không, ý tôi là rất hợp với cô, thưa cô!”
“Được khen hợp cũng thấy kỳ kỳ sao đó…”
Cô Reizen cầm mép váy, làm mặt phức tạp.
“Mà này, Kiyoka. Bộ hầu gái đó cậu lấy ở đâu ra thế?”
“Bộ dự phòng của tôi. Chưa chỉnh kích cỡ, nhưng vừa khít với Miyabi-san. Cứ như thể cô ấy sinh ra để làm hầu gái vậy.”
“Tôi trên danh nghĩa vẫn là tiểu thư nhà quý tộc đấy nhé?”
Cô Reizen nói vậy, nhưng đúng là hợp thật.
Không chỉ vừa vặn về kích cỡ, mà cô còn diện nó cực kỳ tự nhiên.
Dù đã lộ bản chất, không thể phủ nhận cô Reizen xinh đẹp và có vóc dáng chuẩn.
“Nhưng mà, Miyabi-san. Nếu định sống ở nhà Kiyomiya-kun, ít nhất cũng phải đóng góp chút sức lao động chứ.”
“Ừ, cũng đúng.”
Cô Reizen này, hình như đang bị Kiyoka dẫn dắt thì phải?
“Được thôi! Dù gì tôi cũng là tiểu thư nhà quý tộc cũ, từng chứng kiến công việc của người hầu cận kề. Làm hầu gái thì dễ như trở bàn tay!”
“…”
Khoan, chúng ta đang nói về học phí của Kiyoka, đúng không?
Sao tự dưng lại lạc trôi sang cảnh cô giáo chủ nhiệm thành hầu gái ở nhà tôi thế này…?