Khi tôi biến cô gái tôi thích thành người hầu, cô ấy đã bí mật làm gì đó trong phòng tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

64 52

Sau Khi Bị Khai Trừ Khỏi Gia Tộc Minh Tinh Mà Tôi Đã Âm Thầm Hỗ Trợ, Tất Cả Những Gì Tôi Muốn Là Được Tận Hưởng Một Cuộc Sống Bình Thường

(Đang ra)

Sau Khi Bị Khai Trừ Khỏi Gia Tộc Minh Tinh Mà Tôi Đã Âm Thầm Hỗ Trợ, Tất Cả Những Gì Tôi Muốn Là Được Tận Hưởng Một Cuộc Sống Bình Thường

Hamabe Batol

Sau khi chuyển trường, Atsumu giờ đây quyết tâm sống một cuộc sống bình thường, nhưng khi cậu tình cờ gặp gỡ những nghệ sĩ tài năng—VTuber, idol, và người mẫu—khả năng thiên bẩm của cậu bắt đầu tỏa sá

2 6

Đại Công Tước bé nhỏ của tôi

(Đang ra)

Đại Công Tước bé nhỏ của tôi

아기소금; Babysalt

Nhưng cô ấy nhìn tôi bằng đôi mắt khác biệt

64 365

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

45 44

Slayers Đặc Biệt

(Đang ra)

Slayers Đặc Biệt

Hajime Kanzaka

Tuyển tập các truyện ngắn xoay quanh thế giới Slayers.

15 232

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

119 727

Web Novel: Vol 1 - Chương 15: Gương mặt thật của cô hầu gái (2)

“Ha… tắm xong trước rồi nhé.”

“Ờ, ờ…”

Tôi đang ngồi bệt trên sofa phòng khách, lướt điện thoại thì Kiyoka xuất hiện.

Kiyoka vừa tắm xong, lần đầu tiên tôi thấy cô nàng trong bộ dạng này…

Bình thường, Kiyoka lúc nào cũng khăng khăng “Không thể tắm trước chủ nhân được!” với cái lý do giả vờ quên rằng mình chỉ là kẻ ở nhờ, nên cô nàng luôn là người tắm cuối cùng.

“Ơ, mặc đồ ngủ bình thường thế à?”

“Cậu có ý kiến gì hả?”

“K-Không, không có…”

Tại vì mải ngẩn ngơ trước vẻ đẹp của Kiyoka vừa tắm xong, tôi mới để ý đến trang phục của cô nàng chậm một nhịp.

Kiyoka buộc tóc nâu gọn ra sau, đeo kính gọng đen, mặc bộ đồ ngủ trắng tinh từ trên xuống dưới.

Còn tôi thì chả có khái niệm “đồ ngủ” gì đâu, ở nhà mùa xuân hè thì T-shirt với quần short, thu đông thì áo nỉ với quần thể thao là xong.

“Thỉnh thoảng tắm đầu tiên cũng thích đấy. Bồn tắm không có ‘tinh chất nam sinh cấp ba’ đúng là tuyệt.”

“Đừng có ví người ta như nước dùng nấu phở!”

“Đùa thôi. Tôi chả quan tâm mấy chuyện đó đâu. Trước giờ toàn tắm ở nhà tắm công cộng mà.”

“Hể…”

Nghe nói Kiyoka từng sống trong một căn hộ xập xệ, chẳng lẽ chỗ đó không có phòng tắm?

Thời buổi này mà còn căn hộ kiểu đó tồn tại sao…?

“Uống sữa không?”

“Ừ.”

Không hiểu sao tối nay Kiyoka trả lời đáng yêu thế không biết.

Tôi lững lờ đi vào bếp, rót hai cốc sữa rồi quay lại phòng khách.

“Này.”

“Cảm ơn. Ha, mát lạnh, ngon tuyệt…”

Kiyoka ngồi trên sofa, co gối lên, tay cầm cốc sữa nhấm nháp từng ngụm nhỏ.

Trời ơi, độ đáng yêu của Kiyoka tối nay là thế nào, đụng nóc luôn rồi à?

Không phải Kiyoka ở lớp học, cũng chẳng phải Kiyoka phiên bản hầu gái, đây mới là Kiyoka thật sự sao…?

“Thôi, tôi đi tắm rồi ngủ đây. Từ mai lại bắt đầu chuỗi ngày học hành khổ sở rồi.”

“Cậu có gì muốn nói với tôi đúng không?”

“Đâu có đâu! Thành tích tốt thì chả ai phàn nàn gì.”

Tôi cầm hai cốc sữa đã uống hết ra bếp, rửa qua loa rồi đi thẳng đến phòng tắm.

Hôm nay đúng là một ngày Chủ nhật đậm chất “đặc sệt”.

Nào là buổi chụp ảnh cho Kiyoka, lần đầu tiên cô nàng trổ tài nấu nướng, rồi tôi còn “thuần hóa” Kiyoka bằng đồ ăn nữa.

Dù nghỉ học một ngày, nhưng cảm giác còn trọn vẹn hơn bình thường.

“À, Kiyoka này, ảnh hôm nay chụp xong, không thể đăng thẳng lên được đúng không? Chỉnh sửa thế nào—”

“Khò… khò…”

“…”

Quay lại phòng khách, tôi thấy Kiyoka ngồi trên sofa, ngủ ngon lành, hơi thở đều đều.

Trời ơi, tôi đứng ngay đây mà cô nàng dám ngủ với tư thế vô tư lự thế này à…

“Ư… ư…”

Kiyoka lăn qua một bên, nằm nghiêng trên sofa.

“Ôi!”

Tôi vội vàng đưa tay, nhẹ nhàng tháo cặp kính cô nàng còn đeo trên mặt.

Ngủ mà vẫn đeo kính, hỏng bây giờ!

“…”

Gương mặt Kiyoka không đeo kính khác hẳn “công chúa cô độc” thường ngày—trông cô nàng như còn chút ngây thơ của trẻ con.

Đúng rồi—

Tôi chợt nhớ đến một mùa xuân nào đó—chính xác là mùa xuân cách đây một năm.

Con đường từ cổng trường Học viện Soushuukan đến tòa nhà chính được trồng đầy hoa anh đào, mùa xuân đến là nở rộ khắp nơi.

Hôm đó, tôi nhìn thấy một cô gái.

Một cô gái lạ mặt, mặc đồng phục thủy thủ của trường khác.

Giờ nghĩ lại, chắc cô ấy đến làm thủ tục chuyển trường.

Cô gái ấy đứng lặng dưới hàng cây anh đào, bất ngờ tháo cặp kính gọng đen to đùng ra.

Trên mắt kính, một cánh hoa anh đào dính vào.

Cô cầm kính, đưa lên gần miệng—thổi phù một cái, cánh hoa bay đi.

Khoảnh khắc đó, tôi đã phải lòng cô gái ấy.

Trời ơi, tôi bất cẩn quá, dại dột quá!

Yêu một cô gái dưới hàng cây anh đào, nghe cứ như truyện tranh tình cảm à?

Mà còn là motif cũ rích nữa chứ.

Tôi ở trường nhìn mỹ nhân hoài đến quen mắt, vậy mà sao chỉ riêng cô gái đeo kính ấy lại đặc biệt đến thế?

Tôi không thể rời mắt khỏi cô.

Cứ như đã gặp ở đâu đó, như đã thầm thương trộm nhớ từ lâu, một ảo giác kỳ lạ.

Một năm trôi qua, tôi vẫn không thể giải thích nổi cảm xúc của mình—

Và giờ đây, cô gái ấy đang ở trước mặt tôi, ngủ ngon lành, vô tư lự.

Mọi chuyện càng ngày càng rối như tơ vò…

“…Bế đi.”

“Hả?”

“Bế tôi vào phòng ngủ.”

Cô gái dưới hàng cây anh đào năm nào, mắt vẫn nhắm nghiền trên sofa, nói như ra lệnh.

Hóa ra trong lúc tôi mải mơ màng về quá khứ, cô nàng đã tỉnh.

“Lệnh à? Ai mới là người hầu của ai đây hả?”

Tôi càu nhàu, nhưng vẫn ngoan ngoãn luồn tay dưới lưng và chân Kiyoka.

“Ối, nặng thế!”

“Cậu đúng là bất lịch sự.”

“Xin lỗi, xin lỗi!”

Dù đã chuẩn bị tinh thần cho cái cân nặng, tôi vẫn loạng choạng.

Dáng người mảnh mai mà vẫn là nữ sinh cấp ba, đâu phải nhẹ như lông!

“Thật tình, thế này thì cậu mới là tiểu thư chứ tôi.”

“…Thỉnh thoảng thôi.”

“Hôm nay tôi làm quản gia à?”

“Ngày nào xung quanh cũng toàn tiểu thư. Tôi cũng muốn làm tiểu thư một lần cho biết.”

“Cả Maihime cũng là tiểu thư à?”

“Cô ta thì khác. Ừm, cứ nghĩ tôi là Maritsuji-san đi.”

“Maritsuji-san? Gì, cậu ngưỡng mộ kiểu người như thế à?”

Tôi vừa bế Kiyoka ra khỏi phòng khách, vừa bước dọc hành lang, vừa hỏi.

“Không hẳn. Chỉ là nói đến tiểu thư của Soushuukan, ai mà không nghĩ đến cô ấy.”

“Cũng đúng—ối!”

Kiyoka bất ngờ vòng tay qua cổ tôi, bám chặt.

“Cánh tay cậu trùng xuống rồi kìa. Làm rơi là tôi hận cậu cả đời đấy.”

“Cả đời!? Một lần lỡ tay mà bị ghi thù lâu thế à!”

“Còn nữa.”

“Còn hành hạ gì nữa đây?”

“Thôi, không cần nghĩ tôi là Maritsuji-san đâu. Tôi là tôi thôi.”

“…Ừ, cậu mà tiểu thư thì tôi không tưởng tượng nổi.”

“Lại bất lịch sự nữa.”

Kiyoka siết chặt tay quanh cổ tôi, kéo mặt tôi lại gần.

Nguy hiểm, cô nàng bất ngờ dùng lực thế này, tôi mất thăng bằng thật bây giờ!

“Rồi, rồi, tôi biết rồi. Cậu ngoan ngoãn chút đi.”

“Cứ liệu mà làm.”

“Vâng vâng.”

Hôm nay Kiyoka cho cô hầu gái nghỉ phép rồi.

Thôi thì cậu chủ như tôi phục vụ thêm chút cũng chẳng sao.

Tôi ôm lại Kiyoka cho chắc, loạng choạng bước tiếp.