Khi tôi biến cô gái tôi thích thành người hầu, cô ấy đã bí mật làm gì đó trong phòng tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

64 52

Sau Khi Bị Khai Trừ Khỏi Gia Tộc Minh Tinh Mà Tôi Đã Âm Thầm Hỗ Trợ, Tất Cả Những Gì Tôi Muốn Là Được Tận Hưởng Một Cuộc Sống Bình Thường

(Đang ra)

Sau Khi Bị Khai Trừ Khỏi Gia Tộc Minh Tinh Mà Tôi Đã Âm Thầm Hỗ Trợ, Tất Cả Những Gì Tôi Muốn Là Được Tận Hưởng Một Cuộc Sống Bình Thường

Hamabe Batol

Sau khi chuyển trường, Atsumu giờ đây quyết tâm sống một cuộc sống bình thường, nhưng khi cậu tình cờ gặp gỡ những nghệ sĩ tài năng—VTuber, idol, và người mẫu—khả năng thiên bẩm của cậu bắt đầu tỏa sá

2 6

Đại Công Tước bé nhỏ của tôi

(Đang ra)

Đại Công Tước bé nhỏ của tôi

아기소금; Babysalt

Nhưng cô ấy nhìn tôi bằng đôi mắt khác biệt

64 365

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

45 44

Slayers Đặc Biệt

(Đang ra)

Slayers Đặc Biệt

Hajime Kanzaka

Tuyển tập các truyện ngắn xoay quanh thế giới Slayers.

15 232

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

119 727

Web Novel: Vol 1 - Chương 12: Giờ chụp ảnh của cô hầu gái (1)

Chủ nhật――

Một ngày hiếm hoi được thảnh thơi.

Mấy tuần nay toàn là dọn nhà với khởi đầu năm học mới, bận rộn đến mức chân không chạm đất.

Chưa kể, tự dưng còn có một vị khách không mời mà đến tá túc nữa chứ.

“Phù… Trà túi lọc Gyarama hôm nay vẫn ngon tuyệt!”

Tôi ngồi trên ghế cạnh cửa sổ trong phòng khách, vừa nhâm nhi trà vừa ngắm khu vườn.

Cốc trà được hâm lại bằng lò vi sóng, nhưng vẫn đủ ngon. Các công ty bây giờ đúng là chịu khó cải tiến.

Khu vườn của dinh thự cũ rộng mênh mông, có mấy chú chim xanh nhỏ bay xuống đùa giỡn.

Bên trong ngôi nhà thì vẫn còn ngổn ngang chưa dọn dẹp xong, nhưng khu vườn đã có người làm vườn chăm sóc định kỳ, nên đẹp lung linh.

Không hiểu sao, nó gợi lên cảm giác hoài cổ, như một khu vườn kiểu Anh thời xưa vậy.

Mà nói thật, tôi chẳng có con mắt thẩm mỹ để mà ngắm hoa cỏ hay cây cối gì đâu.

Vườn ở dinh thự chính thì mang phong cách Nhật, được chăm chút đến mức nghệ thuật, nhưng tôi cũng chả hứng thú. Ba tôi thì càng không quan tâm, để mặc cho thợ vườn tự xử.

“Xin lỗi, tôi đi qua đây một chút nhé.”

“À, ừ.”

Kiyoka bắt đầu lau cửa sổ ngay chỗ tôi đang nhìn.

Và ngay trước mặt tôi, viền váy của bộ đồng phục hầu gái cứ lắc lư qua lại――

“…Kiyoka, váy cậu không ngắn quá à?”

“Hôm nay là bộ hầu gái dành cho Chủ nhật mà.”

“Cái gì? Tùy ngày mà thay đổi à? Lần đầu tôi nghe đấy!”

Kiyoka quay lại, và đúng là bộ hầu gái này có phần khác so với mọi khi.

Cơ bản thì giống nhau, nhưng phần ngực mở rộng hơn, để lộ cả khe ngực đầy đặn, và váy thì ngắn cũn cỡn.

Chỉ cần cử động nhẹ là có nguy cơ lộ cả nội y luôn.

“Thật ra váy ngắn thế này mới dễ di chuyển, tiện cho công việc hơn.”

“Hả? Vậy cứ mặc đồ thoải mái mà làm việc là được, có sao đâu.”

“Tôi không có sở thích vừa làm việc vừa để các đấng mày râu chiêm ngưỡng nội y đâu nhé.”

“Thế thì mặc quần dài vào đi!”

Ở dinh thự chính của nhà Kiyomiya, các cô hầu gái đâu có mặc váy.

“Váy là không thể thiếu. Mặc đồ dễ thương là liều thuốc an ủi nhỏ nhoi cho công việc vất vả đấy.”

“Nghe như tôi bắt cậu làm việc như trâu ấy!”

“Tôi không bảo cậu không được nhìn, nhưng chỉ liếc sơ thôi nhé.”

“Như thế chẳng biến thái hơn à…?”

“Nhìn trộm nội y của con gái mà còn đòi không biến thái sao nổi?”

“…Thôi, cả tôi lẫn cậu đều cẩn thận hơn vậy. Thế được chưa?”

Tôi cố không dán mắt vào phần váy của Kiyoka.

Kiyoka thì cố không để lộ phần bên trong váy.

Coi như là cả hai cùng giữ ý――sống chung là phải thế này đây.

“Đùa thôi. Đúng là mặc đồ dễ thương làm tôi thấy thoải mái, nhưng tôi cũng nghĩ cậu cần được thư giãn một chút.”

“Tôi á?”

“Cậu cũng mệt mỏi rồi, phải không? Chủ nhật thì cứ để đôi chân, vòng ngực và nội y của tôi giúp cậu thư giãn đi.”

“Cái bộ váy hầu gái siêu ngắn đó là để làm cảnh cho tôi ngắm à?”

Đúng thật, ánh mắt tôi cứ vô thức lướt xuống cặp đùi của Kiyoka. Và cả vòng ngực cứ lắc lư kia nữa.

Bảo không nhìn là chuyện bất khả thi.

“Đằng nào thì ngoài Chủ nhật, cậu cứ mặc váy hầu gái ngắn luôn đi. Cậu bảo dễ di chuyển mà, lại còn tốt cho mắt tôi nữa.”

“Cậu Kiyomiya từng nói không cần mặc đồng phục hầu gái đâu rồi, chạy đi đâu mất tiêu rồi hả?”

“Đó là sở thích cá nhân. Còn với tư cách chủ nhà, tôi chỉ bảo là không bắt buộc thôi.”

“Đúng là tiện thì cái gì cũng nói được…”

“Cậu cũng thế thôi, đâu có kém.”

Kiyoka cũng khéo léo chuyển đổi giữa vai trò hầu gái và bạn cùng lớp mà.

“Nhưng nếu giúp cậu thư giãn được thì tốt rồi. Trông cậu đúng là mệt mỏi thật.”

“Tại ngày nào cậu cũng để sẵn bài tập buổi sáng cho tôi, tối về thì ngoài giờ ăn ra là bắt tôi giải bài suốt!”

“Sáng, khi cậu đi học. Tối, khi xong việc ở dinh thự. Lúc đó đâu phải là hầu gái Kiyoka, mà là bạn cùng lớp của cậu đấy.”

Tôi vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ, nhưng mà――Kiyoka chỉ ép tôi học khi không ở “chế độ hầu gái”.

Nghe phiền phức thật, nhưng cứ khi thoát vai hầu gái là cậu ấy lại giao chỉ tiêu học hành và kiểm tra xem tôi có làm xong không.

“Tôi biết ơn vì Chủ nhật được tha thứ đây.”

Giờ đã gần trưa, mà trên bàn tôi vẫn chưa thấy bóng dáng tập bài hay vở ghi chép nào.

“Gì cũng cần nghỉ ngơi. Chủ nhật thì nghỉ cho đàng hoàng, đừng làm việc thừa thãi.”

“…Mà này, ngày nghỉ của cậu thì sao?”

“Người lao động Nhật Bản làm gì có ngày nghỉ.”

“CÓ ĐÓ! Xã hội Nhật Bản không đen tối đến thế đâu!”

Công ty do nhà Kiyomiya quản lý cũng đang hướng tới môi trường làm việc lành mạnh hơn mà.

Nhưng cạnh tranh thì ngày càng khốc liệt, nên chắc làm sếp cũng đau đầu lắm.

Tôi thì không định thừa kế nhà Kiyomiya, nên kệ, chuyện người ta.

“Không, chuyện xã hội Nhật Bản để sau. Cậu, Kiyoka, nghỉ ngơi nghiêm túc đi.”

“Nghỉ gì nổi. Tôi chưa phải hầu gái chính thức đâu. Chỉ là một kẻ tá túc, thấy áy náy nên phụ giúp việc nhà thôi. Làm gì có tư cách đòi nghỉ.”

“…”

Cũng đúng.

Hiện tại, Kiyoka chỉ tự nguyện làm việc nhà thôi.

Nói không khéo, hóa ra tôi đang bóc lột cậu ấy à?

Nhưng mà, đồ ăn thì vẫn là cơm hộp mua ở cửa hàng tiện lợi, giặt giũ thì tôi tự làm, chỉ có dọn dẹp là giao cho Kiyoka. Nhưng tôi cứ lo cậu ấy làm hỏng đồ, mà hỏng thì thôi, lỡ cậu ấy bị thương thì sao…

“Hôm nay là Chủ nhật, tôi giúp cậu làm gì đó cũng được, có sao đâu?”

“À, nếu thế thì tôi có việc muốn nhờ đây.”

Kiyoka xoay người nhanh như chớp, cúi xuống gần tôi. Khe ngực từ phần áo mở rộng tiến sát lại, gần đến mức giật cả mình.

“Gì, gì thế? Có chuyện gì à?”

“Điện thoại của cậu, xịn lắm đúng không?”

“Hả? À, ừ, cái này mua lúc vào cao trung, loại mới nhất đấy.”

Trên bàn nhỏ cạnh ghế, điện thoại của tôi đang nằm chình ình.

Thật ra điện thoại nào cũng được, nhưng vì là người nhà Kiyomiya, cầm điện thoại rẻ tiền thì không hợp, nên tôi bị ép xài loại xịn.

“Cái điện thoại đó chụp ảnh đẹp lắm, đúng không? Chụp hình tôi đi.”

“Chụp cậu? Bộ cậu chơi mạng xã hội à?”

“Ừ, đây này.”

Kiyoka lôi điện thoại từ túi váy hầu gái ra khoe. Cái điện thoại của cậu ấy đúng chuẩn loại rẻ tiền.

Mà rẻ thì cũng chẳng sao. Trên màn hình là giao diện trang chủ của một mạng xã hội.

Tên tài khoản là――

“【Người hầu của dinh thự kiểu Tây (Hàng thật)】… Đáng nghi vãi!”

“Mạng xã hội thì tài khoản nào chẳng đáng nghi, đúng không?”

“…Cũng đúng.”

Tôi cũng có tài khoản, mà tên là 【Công tử Điện hạ của Công tước】.

Tên này lấy từ tước vị mà nhà Kiyomiya từng có ngày xưa. Không phải khoe khoang, chỉ là tự giễu cái gia thế cũ kỹ thôi.

Tên tôi cũng đủ đáng nghi và lố lăng rồi.

“Đăng ảnh lên mạng xã hội thì không có gì lạ, nhưng tôi không ngờ cậu lại hứng thú với mấy thứ này, Kiyoka.”

“Dinh thự cũ nhà Kiyomiya là một tòa nhà kiểu Tây cổ kính, có thần thái riêng. Bộ hầu gái này cũng không phải đồ cosplay mà là hàng thật. Nếu làm tốt, kiểu gì cũng hot.”

“H-hot á? Cậu định làm gì với cái hot đó?”

“Để cả thế giới biết đến dinh thự cũ nhà Kiyomiya!”

“Muốn biến chỗ này thành điểm du lịch à!?”

“À, đừng chụp nội y nhé. Video ngực tôi lắc lư cũng cấm luôn. Nếu có chụp được thì cứ giữ mà tự thưởng thức trong phạm vi cá nhân.”

“Thưởng thức là sao!?”

“Đ-đừng bắt tôi nói ra…”

“Đùa mà đỏ mặt cái gì!”

Mà khoan, nếu chụp được thì tôi giữ làm của riêng được à…?

Nghĩ thôi mà tim đã rạo rực… Nếu ngực Kiyoka mà “rạo rực” thêm chút nữa thì――

Khoan, để Kiyoka đùa mà bị cuốn theo là toi!

“Nhưng mà, nội y dễ bị lọt vào khung hình lắm… Đừng chụp kiểu gợi dục nhé?”

“…”

Cậu đòi hỏi vô lý thế!

Một mỹ nhân như Kiyoka mà để lộ bra hay quần lót, thì chụp kiểu gì mà chẳng ra gợi dục hả?