“Bọn mình đã hoàn thành những việc cần làm tại trường rồi. Tiếp tục nào chiến dịch tình yêu!!”
“Tớ vừa mới hỏi Shizuku xong. Đương nhiên là với tài năng của tớ thì Shizuku nỡ lòng nào mà từ chối đi công viên giải trí cơ chứ! Giờ bọn mình cứ xếp lịch là xong!”
“Vậy thứ bảy nghe ổn áp đấy. Tớ và Reo không ai bận vào ngày đó cả.”
Có thể mọi người chưa biết, gần đây hầu như ngày nào tôi và Asashina-san cũng bí mật gọi điện cho nhau. Ê, đừng có hiểu lầm nha, cốt là để báo cáo mối quan hệ giữa thằng bạn chí cốt của tôi và Otsuki-san tiến triển đến mức nào thôi.
À… không, mục đích chính thì đúng là bàn bạc về “chiến dịch tình yêu” thật, thi thoảng buôn cả chuyện phiếm nữa.
Ngẫm lạ mới thấy hằng ngày tôi tốn quá nhiều thời gian tán nhảm với nữ sinh nổi tiếng nhất trường.
Phải chăng do hai đứa bọn tôi đã dần thân thiết hơn?
“Này, đầu óc cậu đang trên mây à?”
“Đâu, tớ vẫn nghe mà! Tớ nghĩ thì bọn mình nên tìm thời điểm tách ra khỏi nhóm để Reo và Otsuki-san được một mình bên nhau.”
“Shizuku hứa hôm đó sẽ làm bento ngon nhất có thể đấy!”
“Ooo! Nghe hấp dẫn quá!”
“Shizuku còn khoe là sẽ bắt Kogure-kun phải ngả mũ thán phục. Trời ạ, cận ấy chẳng giống Shizuku mọi ngày chút nào…”
“Kệ cậu ấy đi Asashina-san à, tớ chắn chắn Otsuki-san chẳng ưa tớ nên mới nói vậy.”
“Cái đó… um..”
Chợt, giọng Asashina-san nhỏ đi.
Này, tớ chẳng nghe được gì cả!!
Tôi dí sát loa điện thoại vào tai.
“Q-Quyết định rồi!! Tớ sẽ làm bento!!”
“Hả??”
“Tớ không giỏi nấu ăn nên thường phụ thuộc vào Shizuku… do đó lần này tớ muốn cố hết sức để làm bento thật ngon!!…Hi vọng là vậy….”
“Thế thì tớ lại phải ngóng chờ hộp bento của cậu rồi”
“Uwaaa! Ừm! Tớ sẽ cố hết sứccc!!”
Bình thường giọng của Asashina-san vốn đã rất êm tai, song lần này từng câu từ của cô đều ngập tràn sự dễ thươngg.
Tôi đang thử tưởng tượng ra cảnh cô ấy dùng tông giọng như vừa rồi trò chuyện với tôi…
Đáng yêu quá!!
Gò má tôi nóng ran.
“Chờ đã, hôm ấy nếu bọn mình cứ theo kế hoạch mà bỏ Reo và Otsuki-san lại thì chẳng phải hai ta cũng sẽ một mình bên nhau sao?”
“A-À, ư-ừ nhỉ?”
Sao giọng cô ấy nghe lạ thế?
“Haha… thế bọn mình nên làm gì khi ấy nhỉ?”
“Nếu cậu muốn thì tớ có thể đưa Hiyori đi cùng. Vậy là cậu khỏi phải lo ở một mình với thằng con trai rồi ha?”
“Không!!”
Asashina-san thằng thừng từ chối.
“Tớ xin lỗi. Không phải tớ ghét Hiyori-chan hay gì đâu. Tớ quý em ấy lắm. Nhưng tớ sợ rằng… Shizuku sẽ chuyển sang chế độ “siêu cấp chiều em gái” nếu thấy Hiyori-chan.”
Asashina-san nói thế làm tôi tò mò đấy. Không biết Otsuki-san trong chế độ “siêu cấp chiều em gái” sẽ như thế nào nhỉ? Nhưng thôi, Otsuki-san hôm ấy mà cứ dính lấy Hiyori thì toàn bộ kế hoạch sẽ đổ sông đổ bể mất.
Kể ra Asashina-san tinh ý hơn tôi tưởng.
Nếu Hiyori theo đúng là cản trở lớn cho “chiến dịch tình yêu” vì em còn quá nhỏ.
Thế khi về thì Onii-chan này sẽ mua đồ lưu niệm cho em nhé Hiyori!
“Hiểu rồi… hôm đó bốn đứa bọn mình sẽ đi cùng nhau.”
“Chuẩn! Này, muộn rồi đấy. Chúc ngủ ngon nha! Gặp lại cậu ở trường ngày mai.”
“Chúc ngủ ngon.”
◇◇◇
Hôm nay là ngày thứ bảy định mệnh, ngày mà các thành viên tham gia “chiến dịch tình yêu” có nhiệm vụ mật tại công viên giải trí.
Tôi và thằng bạn chí cốt - Reo - tới ga tàu trước giờ hẹn mười lăm phút.
Tôi rút điện thoại, báo cho đám con gái rằng hai đứa bọn tôi đã đến nơi.
Reo đầu óc lơ đãng.
“Haaah… buồn ngủ vãiii…”
“Hôm qua mày thức đêm à?”
“Tao có muốn thế đâu! Chẳng qua tao hồi hộp quá nên không ngủ được thôi.”
“Mày muốn được đi chơi đến thế sao? “
“Tại… hôm nay tao sẽ được ăn bento của Otsuki…”
Cậu ta hào hứng khua tay khua chân. Lẽ nào nhờ tính cách có phần hơi trẻ con ấy mà cậu nổi bật đến như vậy?
Bên cạnh đó, cậu còn cao hơn 180cm, đôi chân thì dài và săn chắc, kết hợp với khuôn mặt điển trai khiến cho cậu trông chẳng khác gì một idol.
“Chàng trai kia có phải người nổi tiếng không nhỉ?”
Đó, tôi nói có bao giờ sai đâu.
Nếu so sánh với Reo thì sự tồn tại của tôi mờ nhạt như nhật vật phụ.
“Hôm qua tao đã rất bất ngờ khi mày hỏi mượn quần áo của tao đấy!”
“Mày không biết thôi chứ tao vừa mới bị ăn chửi hôm trước vì không biết ăn diện xong”
Nhưng hỏi thằng bạn tôi thì quả là sai lầm. Cậu ta vốn đã quá đẹp trai, mặc gì cũng hợp nên chẳng mấy khi lựa quần áo. Số tôi nó khổ thế chứ lị.
Về sau, tôi đành phải vào cửa hàng quần áo nhờ nhân viên chọn cho một bộ. Hi vọng là hôm nay sẽ không bị ăn chửi vì ăn mặc thiếu thẩm mĩ nữa.
“Xin lỗi vì đã để hai cậu chờ lâu.”
Reo run lẩy bẩy khi nghe thấy giọng của người mình thích.
“Chào buổi sáng, Hirasawa-kun, Kogure-kun.”
Hô hô! Chiếc váy liền mà Otsuki-san mang cũng ra gì và này nọ đấy!
Cô buộc mái tóc màu hổ phách của mình bằng chiếc dây chun hồng nhạt. Mái tóc ấy phải nói là hoàn hảo với giọng nói điềm tĩnh và nét tươi tắn trên khuôn mặt cô. Ừm, dễ thương thật.
Otsuki-san khoác trên vai chiếc túi nho nhỏ, khiến tôi tò mò xem hộp bento có trong đó không.
“Chào buổi sáng nha Otsuki-san”
“C-Chào buổi sáng!”
Tôi vỗ lưng thằng bạn tôi thùm thụp.
Sao tự dưng mày tồ thế hả Reo? Con gái nhà người ta đã mất công ăn diện thì cũng phải khen lấy một câu chứ!!
“Tr-Trông hợp với cậu lắm… Khác hẳn mọi ngày luôn…”
“Hee? C-C-Cảm ơn, tớ không mấy khi được ai khen… nên có hơi ngại chút.”
Otsuki-san ngượng chín mặt.
Tốt, tốt. Có vẻ như hôm nay tôi sắp được xem “cặp đôi” này tán tỉnh nhau đây.
“Cậu đã làm bento đúng không Otsuki-san? Tớ nóng lòng muốn được ăn quá!!”
“Thật ư? Tớ nấu nhiều lắmmm, nên tí nữa cậu phải ăn nha!”
Hai người họ đang ngày càng thân thiết với nhau hơn. Thậm chí, tôi còn mường tượng ra tương lai mà hai cậu ấy đến với nhau…
Ngay khi tôi đang mải mê nhìn Reo hạnh phúc trò chuyện cùng Otsuki-san thì ai đó vỗ vào vai tôi.
“Tớ cũng ở đây mà?”
“Asashina-san?!”
Giờ tôi mà nói: “Xin lỗi, tớ không để ý” thì chẳng khác nào sỉ nhục người ta cả. Asashina-san và Otsuki-san đến cùng nhau, nhưng vì quá tập trung vào thằng bạn tôi và người cậu ấy thầm thương trộm nhớ nên tôi quên béng mất sự hiện diện của Asashina-san.
“Tớ đã… dành bao nhiêu thời gian để lựa quần áo, vậy mà…”
Asashina-san lựa quần áo tỉ mỉ hơn lần trước rất nhiều.
Tôi chẳng rõ đây có phải phong cách gyaru hay không. Cô chọn chiếc áo trễ vai, để hở bụng… đây là bộ trang phục mà chỉ những ai tự tin vào ngoại hình mới dám mặc.
Bên cạnh đó, chiếc áo ấy còn tạo thêm điểm nhấn cho bộ ngực đầy đặn và làn da trắng ngần của nữ sinh đẹp nhất trường tôi - Asashina Arisa-san.
C-Chờ đã, trông cái áo này lỏng lẻo quá, cảm giác như sắp rớt đến nơi ấy…
Ngoài ra, chiếc váy ngắn và đôi bốt Asashina-san mang cứ phải gọi là đẹp đến hoàn hảo, cực kì hợp với đôi chân nhỏ nhắn của cô.
“Trông cậu xinh lắm.”
“Hứ, giọng cậu chả có cảm xúc gì cả. Cậu khen cho có lệ chứ gì? Đừng tưởng thế mà tớ vui nha! Nói lại cho đàng hoàng vào!”
Cái quái…
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cách Asashina-san chăm chút cho vẻ bề ngoài của mình xứng đáng được ghi nhận.
Với vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, Asashina-san thở một tiếng thôi cũng khiến cả đám con trai mê mẩn đến quay cuồng. Đến đây, tôi lại càng hiểu rõ hơn lí do tại sao mà hồi sơ trung cô ấy chẳng còn dám đi công viên nữa.
Tuy vậy, nếu nhóm tôi có một người điển trai như Reo thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.
“Đ* má, cô gái kia xinh thế!!”
“Ước gì tao được hẹn hò với cô ấy.”
“Mày ơi, thằng đứng bên cạnh cô ấy có phải bạn trai của cô không? Ghen tị quá đi mất!”
Mọi người bàn tán xôn xao cả ga tàu.
Nhờ có Reo, Asashina-san mới có thể ăn mặc tự do mà không phải lo lắng bị mọi người xung quanh nhòm ngó.
Thêm vào đó, thằng bạn tôi còn chẳng có chút cảm tình nào với Asashina-san nên đây là cơ hội để cô ăn diện còn gì.
Phải khen cô ấy cho ra trò mới được! Tôi nở một nụ cười thật tươi.
“Cậu đáng yêu lắm Asashina-san à.”
“Hả?!??”
“Lần trước đi chơi cùng nhau, cậu đã rất sành điệu đến mức bất kì ai cũng bị mê hoặc, nhưng hôm nay thì vẻ đẹp ấy cứ như được nâng lên một tầm cao mới vậy. Tớ thực sự rất mong chờ những giây phút tận hưởng chuyến đi này cùng cậu.”
“T-Tớ có bảo cậu khen nhiều đến thế đâu!!”
Khuôn mặt Asashina-san đỏ bừng lên. Cô đặt tay lên má, lắc đầu nguầy nguậy.
Này… không phải lỗi tớ đâu nhá!
Cả tớ cũng ngượng chín mặt khi phải khen cậu đấy!! Cái đồ đáng yêu quá mức kia!!
Ô, tàu đến rồi!
“Đi thôi nào mọi người ơiii!”
“Không uổng công mình lựa quần áo rồi..!! Mình vừa được khen là đáng yêu kìa… đáng yêu luôn đấy!!!”
———————————-
[Eng_trans]: cuộc đời chẳng còn gì để hối tiếc (Trans: do Arisa đáng yêu quá chăng?). Tôi tèo đây. Cảm ơn vì đã theo dõi và ủng hộ tôi trong suốt hành trình vừa qua.
[Trans]: Dậy dịch truyện đi ông êiiiii