Tôi đã rất bất ngờ khi Asashina-san đòi được xoa đầu.
Hiyori thúc giục tôi: “Nii-nii, nhanh lên!!”
Phải chăng do quá sợ hãi nên Asashina-san không thể suy nghĩ thông suốt?
Tuy vậy, tôi dại gì mà lãng phí cơ hội ngàn năm có một này? Đây không phải là lần hiếm có mà tôi được phép xoa đầu cô gái xinh đẹp nhất trường sao?
Tôi nhẹ nhàng chạm vào mái tóc vàng bạch kim ấy giống như mọi lần tôi cưng nựng em gái tôi.
“…”
Ahh, nó mềm mại quá… mềm hơn cả Hiyori luôn??
Sự thật thì tôi không nên chạm vào tóc con gái như này đây, nhưng… tôi làm vậy để giúp bạn tôi bình tĩnh lại! Đâu có âm mưu gì xấu xa mà phải sợ!
“Hafuu”
Miệng Asashina-san phát ra một âm thanh khá kì lạ.
“Cảm ơn… tớ thấy ổn hơn nhiều rồi!”
“Vậy thì tốt quá…”
Thành thật mà nói, tôi muốn tiếp tục xoa thêm một chút nữa, nhưng… mọi người biết đấy, sờ vào đầu của một người con gái mà mình không thân thiết đã là một tội nặng.
Tôi nên dừng mơ mộng viển vông lại thôi.
“Làm tốt lắm chàng trai trẻ!”
Một vài người xung quanh tiến tới và khen ngợi tôi.
Cả nhóm tôi sau đó đứng dậy, sẵn sàng chơi nhiều trò thú vị hơn.
Nhưng… Asashina-san bỗng loạng choạng, mất thăng bằng và lại ngồi xuống ghế một lần nữa.
Haiz, tôi đoán là chân của cô ấy vẫn còn run sau từng ấy chuyện.
Vậy là, tôi quyết định nắm lấy tay Asashina-san để giúp cô ấy đứng lên.
Trông cô đã ổn hơn trước rất nhiều rồi.
Asashina-san mỉm cười với tôi.
“Kogure-kun, nhờ cậu mà giờ đây tớ cảm thấy thoải mái vô cùng luôn!! Tuy hơi có đau lưng một chút nhưng mà tớ vẫn thích lắm!”
Asashina-san nói ra trôi chảy đến mức khiến tôi và vài người xung quanh đứng hình.
“Ehh?? Hai người vừa làm gì ở đây thế?”
“Tôi chưa làm gì cả!! Asashina-san, cậu làm ơn đừng nói mấy câu dễ gây hiểu lầm như vậy được không?”
“Hee?”
Một lúc sau, cả nhóm cùng nhau rời khỏi khu tàu lượn siêu tốc.
Oh, hơn mười hai giờ trưa rồi ư? Thời điểm tuyệt vời để ăn trưa đã tới!
“Nii-nii, em đói.”
“Bọn mình ăn trưa luôn nhé! Cậu thấy thế có ổn không, Asashina-san?”
“Chắc là tớ hơi đói sau khi phải hét nhiều…”
“Ừ, cậu hét to đến thế cơ mà…”
Sau đó, tôi, Hiyori và Asashina-san lập tức hướng tới khu ẩm thực của Amazingland.
Vì đang là giữa trưa nên điểm ăn này khá đông đúc, nhưng tin tốt là bọn tôi vẫn tìm được bàn trống. Rồi, tôi và Asashina-san thay phiên nhau mua đồ.
Tôi đặt một set hamburger, gọi thêm một chiếc sandwich mà Hiyori thích.
Hmm? Món chính mà Asashina-san chọn là gì nhỉ?
“Oyakodon, mì udon, và cực nhiều gà chiên. Trời ạ, cậu vẫn ăn nhiều chẳng khác gì mọi khi.”
“Tớ chỉ ăn cơm, canh miso và món chính thôi mà! Làm gì nhiều đến thế đâu?”
“Cậu ăn lắm quá rồi đấy!”
Tôi biết là Asashina-san chọn món chính cho cả nhóm, nhưng như thế vẫn là quá nhiều. Lạ thật đấy, làm sao mà cậu có thể giữ được thân hình thon gọn trong khi ăn nhiều gấp đôi người bình thường chứ?
“Nii-nii, anh cũng phải ăn nhiều vào mới lớn được!”
“À ừm, nhưng anh cao 170cm rồi mà…”
Tuy vậy, nếu so sánh với Reo - người có chiều cao đạt 180cm - thì tôi vẫn thấp hơn.
“Hiyori-chan, sandwich của em ngon không?”
“Mmm! Ngon lắm luôn! Em cũng thích ăn cà ri nữa, nhưng hôm qua nii-nii đã nấu cho em nên em đã chọn món khác. Onee-chan có thích cà ri không?”
“Có chứ, chị thích cà ri lắm! Vị của nó rất ngọttttt và ngon!”
“Ngọt à? Oh… Asashina-san không thích các món cay, đúng không?”
“Sao cậu biết?”
Chỉ cần để ý kĩ một chút, ta có thể thấy cô ấy đổ rất nhiều nước sốt ngọt lên trên bánh kếp.
Vị cay nóng, món hàng đắt đỏ, những thứ “đáng sợ” và bóng tối. Asashina-san ghét nhiều thứ hơn tôi tưởng.
“Cà ri ngon nhất khi không có vị cay. Tớ chắc chắn cà ri ngọt của Shizuku là tuyệt nhất trên thế gian này!”
“Cà ri của nii-nii cũng rất ngon và không quá cay! Hii rất thích nó!”
“Kogure-kun yêu gia đình nhỉ?”
“Ừ, sao mà tớ lại ghét được!”
Ba mẹ tôi bận đi làm cả ngày, em gái thì còn nhỏ, thằng bạn thân thì vừa “phế” vừa “lười”.
Quá nhiều trách nhiệm đang chồng chất trên vai tôi. Dẫu có vậy, tôi vẫn yêu thương, trân trọng và sẵn sàng giúp đỡ họ.
Tôi đã dùng xong bữa trưa. Việc còn lại cần làm chỉ là chờ đợi chương trình yêu thích của em gái tôi thôi.
Tôi sẽ thúc giục Asashina-san và Hiyori đi khoảng mười lăm phút trước khi chương trình bắt đầu, nên bây giờ vẫn còn hơi sớm…
“Hiyori-chan, em đáng yêu quá!”
Hiyori hạnh phúc ngồi trên đùi của Asashina-san và được cô ấy ôm chặt. Asashina-san yêu trẻ con thật nhỉ? Nhưng thật đáng ghen tị khi em gái tôi được ôm chặt như thế …
“Onee-chan có anh chị em nào không?”
“Chị có một người anh trai đấy”
“Anh của em hay của onee-chan đẹp trai hơn?”
“...Ừm, onii-chan của em cũng có nhiều điểm nổi bật đó chứ…”
Hai người họ đang bàn tán về chủ đề gì thế? Hình như họ đang so sánh tôi với ai đó…
Anh trai của Asashina-san sao? Anh ấy hẳn là đẹp trai lắm.
Giờ để ý mới thấy, túi và khăn tay của Asashina-san đều là hàng hiệu hết.
Phải chăng lời đồn cô ấy là con của giám đốc công ti không hề sai?
Tôi nhấm nháp ly nước để cố quên đi cảm giác ghen tị.
“Chị cũng muốn có một người em gái như Hiyori-chan!”
“Hmm? Onee-chan. em biết cách để Hii trở thành em gái của chị đó!”
“Eh? Làm sao mà được? Nói cho chị đi?”
“Chị chỉ cần trở thành vợ của nii-nii là được!”
“--!!”
Em gái tôi vừa thốt ra một câu mà không ai lường trước được. Tôi giật mình, phun hết nước ra khỏi miệng