Sáng hôm sau, tôi lại lẻ loi một mình trong phòng tập sau buổi huấn luyện của đội bóng rổ.
Ngay đằng sau phòng tập này là một cánh đồng khổng lồ, và ngay bên cạnh cánh đồng đó là một luống hoa rộng lớn, cũng là nơi mà câu lạc bộ làm vườn hoạt động
Sáng nào cũng vậy, Otsuki Shizuku - một thành viên của lớp tôi, cũng là của câu lạc bộ làm vườn - đều làm việc chăm chỉ ở đây.
Ngay bây giờ đây, cô ấy đang cần mẫn chăm sóc đất trên luống hoa trong bộ quần áo thể dục giản dị.
Mặc dù tôi là bạn cùng lớp với cô ấy nhưng tôi chẳng bao giờ nói chuyện hay liên lạc với cô ấy.
“Otsuki-san cơ à..?”
Thành thật mà nói, tôi chẳng có nhiều ấn tượng về cô ấy.
Cô lúc nào cũng ở bên Asashina-san, học sinh nữ quyến rũ nhất lớp. Hình ảnh duy nhất còn đọng lại trong tôi về cô là nụ cười toả nắng và sự nhiệt tình của cô ấy khi giúp đỡ người khác.
Cô ấy lúc nào cũng quan tâm tới các bạn trong lớp, không màng đến lợi ích cũng như là danh tiếng của bản thân.
Giờ để ý mới thấy, tôi còn chẳng mấy khi thấy mặt cô ấy nữa cơ. Chợt cuộc trò chuyện với Reo hôm qua một lần nữa lại vang lên trong đầu tôi.
Tôi tự hỏi: “Liệu mình có nên nói thẳng với Otsuki-san về việc này không nhỉ?”
Đắn đo một lúc, tôi thấy phương án này hoàn toàn không ổn chút nào.
Vì một lí do nào đó, Otsuki-san có vẻ như là một người khá trầm lặng.
Nếu một người “toả nắng” như Reo bỗng dưng tỏ tình với cô ấy thì hẳn cô sẽ bất ngờ lắm.
Bởi vậy, tôi đã quyết định thống nhất với Reo rằng tôi sẽ cố gắng bắt chuyện với cô ấy còn Reo chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi thành quả của tôi mà thôi.
Thật ra thì, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có lúc phải tìm cách bắt chuyện với một cô gái mà mình hoàn toàn không quen biết, cho dù điều đó giúp ích cho bạn thân nhất của mình.
Nói thẳng ra là tôi chẳng biết gì về bọn con gái, khiến cho việc nói chuyện với họ trở thành một vấn đề nan giải.
Tuy tôi nằm trong nhóm các học sinh nổi bật của lớp nhưng bản chất của tôi thì hoàn toàn ngược lại: tôi rụt rè và chẳng có gì cuốn hút.
Nhưng nếu bạn thân nhất của tôi mà cần giúp đỡ thì tôi nỡ lòng nào mà từ chối cơ chứ!
Nếu tôi biết được về sở thích của Otsuki-san, biết đâu lần sau tôi có thể giúp Reo làm thân với cô ấy thì sao?
Vì khả năng giao tiếp không tốt nên có lẽ tôi sẽ không thể trò chuyện trôi chảy được, nếu không may thì còn có thể bị cô ấy ghét nữa. Nhưng nếu việc bắt chuyện giúp ích được cho Reo thì có khó đến đâu tôi cũng làm, có bị ghét cũng chẳng hề gì.
Tôi hít một hơi thật sâu và tiến lại gần Otsuki-san.
“C-Chào buổi sáng, Otsuki-san!”
“Hee?”
Otsuki-san trong bộ đồng phục thể dục quay người lại. Hoá ra đây là người mà Reo thích à? Cô ấy có dáng hình nhỏ nhắn, cân đối, được trời phú cho một đôi mắt tuyệt đẹp, hợp với khuôn mặt đến hoàn hảo. Cùng với kiểu tóc đuôi ngựa và những dải ruy-băng hồng tươi sáng, mái tóc màu kẹo của cô không khỏi khiến người ta ngạc nhiên trước vẻ đẹp hoàn mĩ ấy.
Tôi thực sự không biết nhiều về cô ấy, và điều đó khiến tôi không khỏi tò mò rằng làm sao cô có thể có được một khuôn mặt đẹp như vậy. Có lẽ tôi chưa từng để ý tới cô ấy vì lúc nào cô cũng nép sau Asashina-san.
“Eh... là Kogure-kun sao?”
“Ừm.”
Lần nào nói chuyện với con gái, tôi cũng đều dùng kính ngữ cả. Tại sao á? Đơn giản là vì nó dễ nói chuyện với người khác giới hơn thôi. Otsuki-san liên tục đảo mắt nhìn xung quanh.
“Cậu gọi tớ có việc gì à?”
“Ừ, đúng rồi.. Ummm. T-Tớ gặp cậu rất nhiều lần trên lớp, nên tớ nghĩ là… tớ cũng nên thử nói chuyện với cậu một lần.”
“Aah… Vậy à...”
Và rồi cuộc trò chuyện giữa hai bọn tôi kết thúc.
Tôi đã cố tìm đủ mọi chủ đề để tiếp tục nói chuyện với Otsuki-san, vậy nghĩ mãi mà chẳng ra được cái gì thú vị cả.
Ít nhất thì tôi cũng phải tìm hiểu về gu đàn ông của cô ấy chứ, nhưng hỏi kiểu gì bây giờ?
Tôi là một thằng phế vật như vậy đấy, không hề biết cách để cứu vãn cuộc trò chuyện này.
Trong khi tôi đang tìm cách giải quyết tình huống khó xử này, Otsuki-san hướng sự chú ý của tôi về phòng thể dục.
“Ừmm, này, Kogure-kun, cậu ở trong đội bóng rổ, đúng không? Hôm nay cậu không phải đi tập à?”
Otsuki-san đã trở thành “người hùng” cứu vãn tình thế này. Cô ấy đúng thật tuyệt vời!!
“Ừ, đúng thế. Nhưng mà tớ chẳng làm được cái gì ra trò cả… haha.”
Vậy là cuộc trò chuyện kết thúc. Chờ đã, tôi quá tệ ở khoản giao tiếp rồi!
Đúng rồi!! Nếu từ khóa là “hoạt động của câu lạc bộ” thì tôi cũng có thể hỏi cô ấy điều tương tự.
“Otsuki-san, cậu là thành viên của câu lạc bộ làm vườn à? Có phải cậu trồng rau ở đây không?”
Tôi biết là trong câu lạc bộ làm vườn không chỉ có mỗi luống hoa mà còn có cả một cánh đồng nữa. Otsuki-san gật đầu đồng ý.
“Vậy cậu sử dụng những cây rau mà cậu trồng vào việc gì?”
“Bọn tớ có thể đem chúng về nhà, nhưng đôi khi bọn tớ còn quyên góp chỗ rau thừa cho căng tin trường nữa.”
“Có vài món ăn trong menu sử dụng rau được trồng trong câu lạc bộ làm vườn đó cậu biết không?”
“Các món ăn đó lúc nào cũng ngon cả. Vụ cải bắp năm nay rất ngọt và ngon khi được xào đó.”
“Hee. Cậu thích nấu ăn nhỉ, Otsuki-san?”
“Đúng, đúng vậy, nấu ăn là sở trường của tớ. Cũng là do tớ phải chăm con ở nhà...”
Có vẻ như câu vừa rồi không được đúng cho lắm. Có lẽ đó là em trai hoặc em gái của cô ấy thôi chứ không phải con đâu.
Ra là Otsuki-san thích nấu ăn. Thông tin này hữu ích đấy chứ!
“Jiiii (Nhìn chằm chằm), tớ nghĩ đây là lần đầu tới thấy Kogure-kun nói chuyện đấy……”
“Eh?”
“Tớ không biết là cậu có thể nói chuyện như vậy luôn. Thực ra tớ cũng không bất ngờ lắm… mà có khi tớ bất ngờ thật.”
“Tớ lúc nào cũng nói với giáo viên với tông giọng kiểu này. Trong giờ học tớ chỉ thích nói chuyện kiểu như này thôi.”
“Đúng vậy thật, nhưng tớ chưa bao giờ thấy Kogure-kun nói chuyện thế này với ai trong giờ ra chơi cả.
Sự thật đúng là như vậy. Tôi lạc lõng giữa nhóm các học sinh quanh Reo mà. Tất cả những gì tôi có thể làm là gật đầu.
“Arisa cũng từng nghĩ cậu là “vật trang trí” của lớp đó.”
“Gì mà thô lỗ thế.”
“Fufu, xin lỗi nha.”
“Nếu cậu nói vậy thì.., tớ cũng ít khi thấy cậu nói chuyện lắm.”
“Tại vì… so với Arisa, tớ…”
Khuôn mặt của Otsuki-san thoáng vẻ buồn, ngay lúc đó tiếng chuông reo lên, báo hiệu giờ học đã đến.
“Ôi không, tớ phải dọn dẹp vào về lớp đây!! Xin lỗi Kogure-kun nhiềuu”
“Tớ cũng xin lỗi cậu!! Ờm, Otsuki-san này..”
“Sao vậy?”
Otsuki-san đang vội, nhưng cô ấy luôn sẵn lòng trò chuyện với tôi. Tôi nghĩ cô ấy thực sự là một người tuyệt vời.
“Lần sau, liệu tớ có thể… tiếp tục trò chuyện với cậu như thế này không?”
Otsuki-san mở to mắt và gật đầu với vẻ bối rối.
“Được mà, gặp lại cậu sau nha.”
Tôi cảm nhận được sự đáng yêu của cô ấy khi vẫy cánh tay nhỏ nhắn tạm biệt tôi.
Cuộc trò chuyện này tuy ngắn ngủi, song tôi lại thấy rằng chúng tôi là nói chuyện cởi mở hơn những gì tôi dự kiến. Đây là một bước tiến lớn, phải không?