Chẳng mấy chốc, Asashina-san đã “xử lí” xong cả bốn đĩa bánh.
“Hôm nay ăn vậy là đủ rồi. Chắc tôi phải nhờ chủ quán lưu lại công thức sốt để tôi có thể thưởng thức nó mỗi ngày.”
“Tôi không nghĩ là cậu có thể dùng được hết sốt luôn… nó ngọt đến vậy cơ mà.”
“… vì nó ngon quá thôi. Ha!”
Asashina-san bỗng rùng mình như vừa nhận ra gì đó.
“Ugh,…, không thể tin được mình lại vừa làm một chuyện kinh tởm như thế trước mặt một đứa con trai.”
Cô ấy ôm đầu trong sự ngượng ngùng. Chà, tôi khá là ghen tị với vẻ đáng yêu của cô, một phần là do sở hữu một thân hình trên cả tuyệt vời.
Nhưng tôi sẽ không để cảm giác ngượng ngùng này tiếp diễn mãi đâu.
“Ăn uống ngon miệng chẳng có gì là xấu cả. Nó còn giúp đề cao giá trị và ý nghĩa của đồ ăn đó!”
“Shizuku cũng từng nói vậy … nhưng cậu cũng phải cân nhắc TPO chứ…”
“À,.. đúng thật.”
“Kogure-kun. Đừng kể với ai là tôi thích ăn một chút nha.”
Có chắc là một chút không thế?
“Không sao đâu mà. Tôi sẽ giữ bí mật.”
“…Tiện thể cho tôi hỏi…”
Asashina-san lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào tôi. Giờ nghĩ lại mới thấy, mỗi khi bọn tôi trò chuyện, tôi chẳng còn coi cô ấy như nữ sinh đẹp nhất trường nữa. Tôi tự hỏi liệu có phải do cô ấy không biết phát huy sắc đẹp hơn người của mình?
“Tôi đã luôn có một thắc mắc… Tại sao cậu lại dùng kính ngữ thế?”
“Hee?”
“Cậu lúc nào cũng y như đồ trang trí bên cạnh đám con trai… nên tôi đã nghĩ cậu là người trầm lặng. Nhưng có vẻ như sự thật thì không phải vậy.”
“So sánh tôi với đồ trang trí thì tệ quá rồi đấy! Thực ra thì, tôi sử dụng kính ngữ chỉ đơn giản là do thói quen thôi, không quan trọng người đó già hay trẻ, là nam hay nữ.”
“Phụ nữ thường không để ý chuyện đó đâu.”
“Trong xã hội có nhiều loại người lắm. Thêm vào đó, tôi đã có nhiều kỉ niệm không đẹp với con gái… Tóm lại đó là thói quen thôi.”
“Hmmm. Cậu đã trải qua nhiều chuyện không mấy tốt đẹp à? Mà cậu có sử dụng kính ngữ với tất cả phụ nữ không thế?”
“Không, bạn thân và người trong gia đình là ngoại lệ.”
Thành thật mà nói, tôi không có người bạn thân nào là con gái đâu. Thật là tự hào về chuyện này mà!
“Quan trọng hơn, sao cậu không ăn thêm một cái bánh kếp nữa đi? Tôi còn nghe nói cậu thích ăn nhiều loại đồ ngọt khác nữa.”
“Mouu! Tôi không ăn nữa đâu!!”
Chiếc đồng hồ trong quán cứ thế quay, nhưng cuộc trò chuyện của bọn tôi chẳng bao giờ ngớt lại. Bọn tôi bàn tán huyên thuyên về Otsuki-san, về những bí mật của cô ấy mà tôi và Reo chẳng hề hay biết; về sự đáng yêu, duyên dáng của cô trong lòng Asashina-san. Chà, tôi hiểu tại sao Asashina-san lại tự nhận mình là “fan cuồng” của Otsuki-san rồi.
Chẳng mấy chốc, chiếc đồng hồ đã chỉ mười tám giờ tối.
“Bíp.”
Chiếc điện thoại của Asashina-san bỗng rung lên. Cô chầm chậm hướng mắt vào nó.
“Ah..”
Một giọng nói buồn bã vang lên, khiến tôi không khỏi rùng mình.
“Sao thế?”
Trong tầm mắt, tôi một lần nữa lại cảm nhận được sức quyến rũ đến kì lạ từ mái tóc vàng óng ả của cô ấy. Tôi thắc mắc nếu mình không phải con trai thì liệu mình có được chạm vào nó không?
“Cậu biết đấy, Shizuku,… cô ấy nói là cô phải đi mua sắm với câu lạc bộ làm vườn, nên tôi phải tự về nhà trước.”
“Eh?”
“Cậu dám ưu tiên câu lạc bộ hơn tớ… Shizuku-tan, tớ nhớ cậu lắmmm.”
“Cậu vẫn còn nói mấy câu đáng xấu hổ đó trước mặt tôi nữa à?”
“Trời ạ tôi lại lỡ miệng nữa rồi… giờ tôi mà giấu thì đã quá muộn rồi. Hừm.”
Cậu đâu cần phải nói một cách trắng trợn như thế đâu Asashina-san.
Mà có vẻ như ngày nào Asashina-san cũng cùng Otsuki-san về nhà sau khi Otsuki-san kết thúc hoạt động ở câu lạc bộ.
Cô gái ngay trước mặt tôi đây là cô gái xinh đẹp nhất trường. Nhưng đen đủi thay, cuộc sống của cô tại trường lại bất tiện đến nỗi cô phải “chui rúc” trong quán cà phê sau mỗi giờ học chứ không được tham gia câu lạc bộ như các bạn cùng trang lứa.
Dù vậy cô vẫn giữ được cho mình sự lạc quan và vui vẻ.
“Mặt trời sắp lặn rồi, bọn mình cũng nên về thôi.”
Sau khi thanh toán tiền, tôi cùng Asashina-san rời khỏi quán cà phê.
Ánh nắng mặt trời đã tắt ngấm. Những ngọn đèn đường được thắp lên. Cùng nhau, bọn tôi đã có khoảng thời gian tuyệt vời hơn tôi từng mong đợi.
“Đúng như kì vọng, giá của bánh kếp trong quán cà phê này luôn hời hơn các quán khác.”
Là một người đàn ông, tôi thực sự muốn thanh toán cho cô ấy, nhưng chẳng may, túi tiền của tôi sẽ tan nát nếu tôi thanh toán cái hoá đơn có ‘bốn chữ số’ ấy.
Tôi chỉ trả tiền cho ly cà phê tôi đã uống.
“Tôi là người mời cậu mà, nên đúng ra tôi phải thanh toán cho cả ly của cậu nữa.”
“Ừm, này, cậu thanh toán nhanh như thế… cậu có đi làm thêm ở đâu không?”
Trước đó, chủ quán đã nói cô ấy không tới vào những ngày cô ấy đi làm.
“Đúng thế. Tôi làm gia sư cho một học sinh sơ trung hai buổi một tuần. Em ấy là con của bạn của bố tôi.”
“Tuyệt thật nhỉ? Mà với trình độ học vấn của cậu thì cũng dễ hiểu thôi.”
“Em ấy là con gái nên dạy cũng khá thoải mái nữa.”
Giờ thì…
“Chắc chúng ta chia tay nhau ở đây thôi. Chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn nếu bị phát hiện là đi cùng nhau đấy.”
Asashina-san im lặng nhìn chằm chằm vào tôi. Chẳng lẽ tôi đã nói gì không phải?
“Nhà của Kogure-kun nằm ở hướng nào? Cổng chính hay cổng sau?”
“Ừ thì… hướng của cổng chính ấy.”
“Vậy thì cậu giống tôi rồi. Có phải cậu đi xe buýt tới trường không, Kogure-kun? Cùng tôi đi bộ ra bến xe buýt đi.”
“Eh? Như vậy ổn chứ? Nhỡ ai đó bắt gặp bọn mình thì sao?”
“Tôi không quan tâm nếu ai đó bắt gặp bọn mình. Đen đủi lắm thì chỉ cần biện minh là cậu đang đi về với một bạn nữ cùng lớp là được.”
“Nếu cậu thấy ổn thì được thôi.”
“Với lại…”
Asashina-san bước nhanh hơn một chút.
“Tớ nghĩ mình vẫn còn muốn trò chuyện với cậu, Kogure-kun.”
Cô ấy nở một nụ cười ngây thơ, đáng yêu tới mức làm tim tôi không khỏi xao xuyến.
Ánh nắng mặt trời đã tắt, nhưng vẻ đẹp rạng rỡ từ mái tóc vàng óng ả của cô vẫn còn đó, thậm chí còn thêm phần lung linh dưới ánh sáng huyền ảo từ những ngọn đèn đường.
Một tuyệt thế giai nhân… là đây sao?
Đó cũng là lí do tại sao bọn con trai ai đều có cảm tình với cô.
“Tớ sẽ cho cậu thấy Shizuku tuyệt như thế nào!!”
Có điều, chẳng ai biết rằng, cô ấy đang thực sự “lãng phí” vẻ đẹp trời phú của mình…
Trans: kể từ giây phút này, cách xưng hô giữa Arisa và Ryoma sẽ chuyển sang “tớ” và “cậu”