Trans + Edit: M1NO
-----------------------
“Ta-kun, cậu có biết việc ở ngoài cả đêm có nghĩa là gì không?”
Khi Takashi rời khỏi căn hộ của Himeno và trở về nhà, anh thấy Shikibe Marika, người bạn thanh mai trúc mã và cũng là bạn học của cậu, trong bộ đồng phục học sinh của mình, đang đứng trước lối vào với nụ cười nở trên môi.
Tuy nhiên, đôi mắt màu nâu của cô ấy hoàn toàn trống rỗng và vô hồn.
Có vẻ như Shikibe rất tức giận vì Takashi đã không về nhà mà không báo trước.
Dù không có tình cảm lãng mạn với Takashi, nhưng Marika lại có vẻ bảo vệ quá mức và luôn sẵn sàng lo liệu mọi việc cho cậu.
Shikibe Marika, sở hữu mái tóc nâu dài tự nhiên được buộc gọn gàng thành đuôi ngựa, là một trong những học sinh nổi tiếng nhất trường, chỉ xếp sau Himeno. Việc Takashi thường xuyên sánh bước bên cạnh cô nàng, khiến cho không ít chàng trai ai nấy đều cũng phải ghen tị.
Có lẽ sự bảo vệ thái quá của Marika bắt nguồn từ việc cô coi Takashi như em trai, điều này đã thể hiện qua lời từ chối lời tỏ tình của cậu.
“Tớ, ừm, ở nhà của một người bạn.”
Cố gắng thuyết phục bản thân rằng đó không phải là lời nói dối, Takashi đáp lại ánh mắt dò xét của Marika. Cậu không thể khẳng định chắc chắn về tình cảm của Himeno dành cho mình, nhưng họ đã cùng nhau trải qua những khoảnh khắc và thoải mái khi dùng bữa tối với nhau, nên nhắc đến cô ấy như một người bạn thân thiết là điều hoàn toàn có thể chấp nhận được.
“Có vẻ như cậu không nói dối, nhưng mà cậu đang che giấu điều gì đó phải không?”
Là bạn thân từ thuở nhỏ, Marika dường như hiểu rõ mọi ngóc ngách trong suy nghĩ của Takashi. Dù cùng tuổi, nhưng cô thường xuyên gánh vác vai trò chị gái trong nhà.
“Hơn nữa, Ta-kun này, cậu có người bạn nào đủ thân thiết để ở cùng ngoài tớ không?”
Takashi nghẹn ngào trước những lời nói đầy tổn thương đến từ Marika.
Có lẽ bởi vì có một cô bạn thanh mai trúc mã xinh đẹp bên cạnh, nên cậu có rất ít cơ hội được kết thân với những người bạn cùng giới với anh.
Nói không phải Takashi không có bạn, mà là cậu không có người bạn nào thân thiết đến mức có thể thoải mái ngủ lại qua đêm như vậy.
“Quan trọng hơn hết, tớ muốn đi tắm và đi ăn gì đó.”
“Ừ. Vì cậu đã ở ngoài suốt đêm mà. Chúng ta không có nhiều thời gian trước khi vào giờ học đâu.”
Có vẻ như đã thoát khỏi tình huống này, Takashi vội vàng bước vào phòng tắm.
Cảm giác nhớp nháp do rượu sô cô la cùng mái tóc dính bết của mình khiến cho Takashi chỉ muốn nhanh chóng tắm gội ngay lúc này.
“Tại sao lại có cái loại đồ uống có thể nạp năng lương cho mình chỉ trong mười giây thế?”
Bước ra khỏi vòi hoa sen, Takashi tiến đến phòng khách để ăn sáng, Trên bàn có một loại thức uống có thể bổ sung năng lượng cho cậu chỉ trong mười giây ngắn ngủi.
“Ta-kun, giờ cậu mới về thì làm gì được nữa.”
Lời nói của Marika mang theo một chút tsundere.
Thậm chí trước đây, khi Takashi ngủ quên, mẹ cậu vẫn nhất quyết đòi cậu phải ăn sáng cho thật đàng hoàng.
Marika có vẻ khá tức giận.
Khi bố mẹ Takashi không có nhà, Marika đã trở thành một trụ cột vững chắc của gia đình, và nếu không có cô ấy, nơi đây sẽ hoàn toàn rơi vào sự hỗn loạn.
Đó là một chung cư được xây bằng bê tông cốt thép nên sẽ không thực sự sụp đổ, nhưng cuộc sống của Takashi sẽ trở nên luộm thuộm nếu Marika biến mất.
“Nhanh lên và uống nó đi. Chúng ta cần phải đi học.”
“Vâng.”
Marika, sau khi uống một loại nước có thể nạp năng lượng trong vài chục giây, cô cầm ba lô lên và đứng dậy.
Takashi gật đầu, cậu nhanh chóng ăn sáng và cùng Marika đến trường.
☆ ☆ ☆
(Không ngờ là chúng mình vẫn có thể nói chuyện với nhau được.)
Trên đường đến trường, Takashi chợt nhận ra một điều. Mặc dù mới bị Marika từ chối ngày hôm qua, nhưng cậu vẫn đang trò chuyện bình thường với cô nàng.
Khi Takashi nhìn vào cô ấy, cậu lo lắng rằng mình sẽ bật khóc khi nhớ lại lời từ chối của Marika, nhưng điều đó đã không xảy ra. Họ vẫn có thể trò chuyện với nhau một cách bình thường, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Có lẽ là do hôm qua Himeno đã an ủi cậu.
Nếu không thì thật khó để hai người có thể ở bên nhau.
Biết ơn Himeno, Takashi bước đi bên cạnh cô bạn thanh mai trúc mã của mình.
“Ừm, về chuyện ngày hôm qua, tớ xin lỗi.”
Marika đột ngột xin lỗi. Có vẻ như Marika thực sự cảm thấy lo lắng vì đã từ chối lời tỏ tình của cậu.
“Không sao đâu.”
Sẽ chẳng ích gì khi hẹn hò với ai đó nếu đối phương không coi bạn là đối tượng yêu đương của mình, vì vậy, hãy cố gắng từ bỏ càng nhanh càng tốt.
Vì đó là vì lợi ích chung.
Giữ nó sẽ chỉ khiến mọi thứ trở nên khó xử và xa cách.
Sẽ thật rắc rối nếu Marika, người luôn chăm sóc Takashi chu đáo trong mỗi bữa ăn, lại rời bỏ cậu. Có lẽ tốt nhất cả hai nên tạm gác lại lời tỏ tình và tập trung vào tình bạn hiện tại.
Ngay cả khi ở bên nhau, Takashi và Marika vẫn có thể nói chuyện với nhau nhiều hơn cả cậu mong đợi. Cậu hy vọng rằng một ngày nào đó, Marika sẽ mở lòng với cậu một lần nữa.
“Ta-kun, cậu thật sự rất tốt bụng. Mình tự hào khi có một đứa em trai như cậu, với tư cách là một người chị gái.”
Marika đan những ngón tay của mình vào bàn tay phải của Takashi, nơi cậu không cầm cặp.
Thật khó xử vì những chuyện như thế này chỉ đến với Takashi một cách tự nhiên, và vì thế, có lẽ phải mất một thời gian nữa, Takashi mới có thể từ bỏ được.
Có lẽ chính vì yêu Marika nên Takashi không muốn rời xa cô, ngay cả khi cô ấy làm như vậy.
Việc bước tiếp chỉ sau một ngày là điều không thể.
Nói như vậy không có nghĩa là việc nắm tay nhau dù không thể hẹn hò là không cảm thấy đau đớn chút nào. Takashi ước gì Marika có thể kiềm chế một chút.
“Nhưng ở ngoài cả đêm như thế là không ổn đâu.”
Marika ngày càng siết chặt tay anh.
“Tớ sẽ chú ý hơn.”
Marika dường như rất tức giận, đến mức cứ lặp đi lặp lại câu nói ấy. Takashi không thể không nghĩ rằng, nếu cần phải ở lại qua đêm, mình nên thông báo rõ ràng lại cho cô nàng.
Takashi không biết rằng có một nữ sinh tóc bạc đang đi dạo một mình và nhìn thấy hai người đang tay trong tay với nhau...