Trans + Edit: M1NO
Tựa chương do trans chế
-----------------------
“Kuchun…”
Sau khi Himeno đồng ý dành thời gian bên nhau, một tiếng hắt xì vô cùng đáng yêu vang lên.
Cơ thể cô run lên nhẹ, dự báo một cơn cảm lạnh sắp sửa ập đến. Có vẻ như việc ướt sũng trên sân thượng đã lấy đi nhiều nhiệt lượng hơn Takashi tưởng.
“Chúng ta đến phòng y tế thôi.”
So với sân thượng, ở trong phòng có lẽ sẽ ấm áp hơn.
“Nhưng… tớ không muốn người khác nhìn thấy tớ như thế này.”
Khi nhìn kỹ, cậu nhận ra làn da trần của Himeno lấp ló qua chiếc áo sơ mi trắng ướt đẫm của cô nàng.
Dù đã mặc thêm áo khoác đồng phục hai lớp để che chắn thêm phần nào, nhưng việc gặp ai đó trên đường đến phòng y tế vẫn có thể khiến cô cảm thấy xấu hổ.
Tuy khả năng gặp mặt bạn học cùng lớp là khá thấp, nhưng vẫn có khả năng chạm trán với giáo viên.
Mặc dù trước đây đôi môi cô ấy có màu anh đào, nhưng bây giờ, nó đã chuyển sang sắc tím nhạt. Vì vậy, việc giải quyết vấn đề trước mắt là vô cùng cấp bách.
Tắm rửa sẽ là một giải pháp lý tưởng, nhưng vì đây là trường công lập nên không có phòng tắm ở trong khuôn viên.
Có thể có phòng hỗ trợ trong trường hợp khẩn cấp, nhưng khả năng họ cho học sinh mượn phòng tắm là không cao.
Mặc dù cơ hội xin phép được sử dụng phòng tắm là rất mong manh, nhưng Himeno lại có vẻ miễn cưỡng rời khỏi sân trường trong tình trạng hiện tại.
Điều cần thiết phải làm ngay lúc này là phải tìm một giải pháp thay thế ngay tại đây.
“Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Dù đã vắt óc suy nghĩ, Takashi vẫn không thể nảy ra bất kỳ kế hoạch cụ thể nào. Cái đầu bình thường của cậu hoàn toàn bó tay trước tình huống này.
“Cậu có thể… lau người cho tớ được không Taka-kun?”
“Sao cơ?”
Cậu có thể…giúp tớ lau người được không Taka-kun? Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến cậu cứng đơ người.
Lau người đồng nghĩa với việc phải cởi bỏ quần áo, để lộ làn da trần của mình.
Dù có thân thiết với bạn khác giới đến đâu, Takashi cũng không thể nào quen được với việc nhìn thấy làn da trần của một cô gái.
Giờ đã không còn là thời điểm để cùng nhau tắm chung như những đứa trẻ tiểu học hồn nhiên nữa rồi.
“Có một chiếc khăn ở trong túi của mình, nên Taka-kun này… lau người cho tớ nhé?”
Chắc hẳn là cực kỳ bối rối và ngượng ngùng vì Himeno cứ bồn chồn di chuyển tay chân của mình. với giọng nói yếu ớt. Nhưng Himeno có vẻ thực sự muốn làm gì đó với cơ thể đang ướt át của mình trên sân thượng.
Nếu không, Himeno đã không chủ động yêu cầu Takashi làm như vậy.
"Cậu không ngại khi để mình nhìn thấy cậu khỏa thân sao?"
Cho dù cô ấy có muốn làm gì đó với cơ thể ướt nhẹp của mình trên sân thượng, nhưng nếu nhìn từ lời nói và hành động của cô ấy, rõ ràng là cô ấy không hoàn toàn thoải mái với ý tưởng bị nhìn thấy cởi quần áo, đặc biệt là bởi một người đàn ông.
“Nó xấu hổ lắm, nhưng tớ tin Taka-kun, cậu rất tốt bụng nên tớ nghĩ cậu sẽ không làm gì quá đáng đâu.”
“Đúng là tớ không có ý định gì cả, nhưng…”
Nếu Takashi tiếp cận Himeno với thái độ hăm hở hơn cả ngày hôm qua, chắc chắn cô sẽ không còn nghĩ đến chuyện được an ủi từ cậu nữa.
Mặc dù đã ôm cô ấy, nhưng Takashi vẫn cư xử như một quý ông, nên Himeno tin rằng mình sẽ không bị cậu làm hại.
“Không sao đâu… Kuchun…”
Himeno lại hắt hơi, cơ thể run rẩy, rõ ràng không thể để cô ấy tiếp tục trong tình trạng này nữa.
“Tớ hiểu rồi.”
Takashi hiểu ý, gật đầu và nói: "Tớ mở túi của cậu nhé." Anh nắm lấy dây kéo và nhẹ nhàng mở túi ra.
“Vậy thì… um…”
Khi Takashi quay lại nhìn Himeno để giúp cô lau khô cơ thể, Himeno bắt đầu cởi áo khoác và áo sơ mi của mình ra. Mặc dù cô ấy đang mặc váy và đồ lót, nhưng tất cả những thứ khác đều được cởi bỏ, điều này rất kích thích đối với Takashi, người có khả năng miễn dịch với cơ thể của phụ nữ.
Bộ ngực căng tròn thường ẩn dưới lớp áo thường phục giờ đây trở nên rõ ràng hơn. Dưới lớp tất mỏng, đôi chân trần mịn màng cũng phô bày ra trước mắt cậu.
Trước cảnh tượng kích thích quá mức, Takashi cảm thấy máu toàn thân như dồn hết lên đầu mình.
"Um... làm ơn cậu..."
Vì Himeno quay lưng lại nên Takashi đoán cô muốn cậu lau lưng cho cô ấy.
Có vẻ như Himeno không thích bị lau ở mặt trước, nên sau khi Takashi hoàn thành nhiệm vụ của mình, cô sẽ tự mình xử lý nốt phần còn lại.
“Ừ…”
Việc lau khô cơ thể cho người phụ nữ khiến Takashi vô cùng ngượng ngùng. Tuy nhiên, cậu không thể để cô ấy tiếp tục trong tình trạng ướt sũng như vậy.
Có lẽ do đây là lần đầu tiên Takashi nhìn thấy cơ thể phụ nữ kể từ khi bước vào tuổi dậy thì, nên cậu vô cùng căng thẳng. Tay phải cầm khăn của cậu run rẩy không ngừng.
“Hnn…”
Cảm thấy cần phải giúp Himeno lau khô người thật nhanh, Takashi bắt đầu lau lưng cho cô. Trong lòng, cậu tự nhủ rằng mình chỉ muốn cô ấy không bị cảm lạnh.
Himeno khẽ rên lên một tiếng ngọt ngào. Có lẽ do không thường xuyên được lau chùi, cộng thêm việc lưng là nơi hiếm khi được chạm vào, nên tiếng rên của cô ấy khơi gợi những cảm xúc khó tả trong Takashi.
Là một thiếu niên, Takashi không thể cưỡng lại được sức hấp dẫn từ giọng nói ngọt ngào của một cô gái dễ thương như Himeno. Lý trí của cậu dần bị bào mòn, nhưng cậu vẫn cố gắng kìm nén bản thân và tập trung vào việc lau lưng cho cô.
Dường như bản năng đàn ông không thể chối từ, Takashi không thể kiềm chế được mà nhìn chằm chằm vào tấm lưng của Himeno. Ánh mắt của cậu như bị thôi miên bởi làn da trắng mịn màng của cô nàng.
Cậu không thể rời mắt khỏi tấm vải trắng tinh khôi ấy.
☆ ☆ ☆
"Cảm ơn cậu rất nhiều. Phần còn lại mình sẽ tự lau."
Đúng như Takashi dự đoán, có vẻ như Himeno sẽ tự mình lau mặt trước và chân.
Cậu gật đầu, đưa cho cô chiếc khăn rồi quay lưng đi, cố gắng không nhìn vào người cô nàng.
"Ừm...tớ không muốn ở một mình lúc này, vậy nên, cậu hãy ở bên cạnh tớ nhé."
“Tớ… ở lại sao?”
Bị vu khống và đối xử tệ bạc, Himeno chìm trong đau khổ. Nỗi tổn thương hằn sâu trong tâm trí khiến cô khao khát được gần bên Takashi, dù anh đã quay lưng đi.
Himeno áp sát lưng vào người cậu.
Giật mình trước hành động bất ngờ này, Takashi vô tình phát ra một tiếng động lạ.
“Xin lỗi vì hôm qua mình đã dựa dẫm vào cậu quá nhiều. Như... nhưng bây giờ, tớ muốn ở bên cậu mà thôi, Taka-kun...”
Himeno buông chiếc khăn, dùng bàn tay trái khẽ nắm lấy tay Takashi, thay vì tay áo sơ mi như thường lệ.
Dù đã từng nắm tay Marika nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên Takashi nắm tay một cô gái khác. Tim anh đập nhanh đến nghẹn ngào.
Himeno khẽ liếc nhìn, có lẽ đã cảm nhận được nhịp tim hỗn loạn của anh.
Tuy nhiên, với tâm trạng hiện tại của cô nàng, Takashi hiểu rằng ở lại bên nhau lúc này là điều tốt nhất cho cả hai.
"Tớ hiểu rồi. Trước hết, cậu cứ lau người đi đã."
“Ừm.”
Himeno gật đầu và bắt đầu lau người bằng khăn.
Không cần phải nói, Hình ảnh Himeno trong bộ đồ lót bèo nhún đáng yêu giờ đây đã khắc sâu vào trong tâm trí của Takashi.
Tiếng hắt xì, công nhận mấy bạn nữ hắt xì dễ thương mà =))) Vài nào thì tự biết he =)))