Trans + Edit: M1NO
----------------------
“Không ngờ cậu ấy lại sống một mình.”
Căn phòng được bố trí theo kiểu 1LDK , và dù nhìn theo cách nào đi chăng nữa, có vẻ như Himeno đang sống tự lập.
Phòng khách tương đối rộng rãi nhưng lại được thiết kế khá đơn giản, chỉ bao gồm những đồ dùng thiết yếu như Ti-vi, bàn và ghế sofa.
Anh chưa được tận mắt chứng kiến phòng ngủ của cô nàng, nhưng cậu thầm nghĩ rằng chắc nơi đó cũng được sắp xếp gọn gàng mà thôi.
Và căn hộ này cách ngôi nhà mà Takashi đang ở chưa đầy mười phút đi bộ.
“Xin cậu đừng nhìn chằm chằm vào tớ nữa.”
Đỏ mặt vì xấu hổ, Himeno nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo đồng phục của Takashi, có lẽ cô không muốn cậu nhìn cô ấy quá nhiều.
Khi Himeno, người được ví như Bạch Tuyết, được ca ngợi là người phụ nữ xinh đẹp nhất thế giới qua chiếc gương thần trong truyện cổ tích phương Tây, ngượng ngùng nói ra những lời này, quả thực sức công phá của chúng mạnh đến mức khó tin. Nhưng Takashi vừa bị bạn thuở nhỏ từ chối, nên cậu không bị ảnh hưởng quá nhiều.
Mặc dù cậu nghĩ cô ấy khá dễ thương.
“Um… tớ sẽ đi thay đồ, nên cậu hãy ngồi trên ghế sofa và đợi một chút nhé.”
Himeno chắc hẳn đã cảm thấy vô cùng xấu hổ sau khi bước chân vào ngôi nhà, cô vội vàng chạy thẳng về phía phòng ngủ của mình.
Khi Takashi đang ngồi trên ghế sofa và lấy chiếc điện thoại của mình ra để nghịch, có một thông báo hiện lên.
“Không thể tin được là cô ấy vẫn đang ở nhà mình…”
Tin nhắn đến từ người bạn thuở nhỏ và có nội dung:
“Mình vẫn chưa về nhà, nhưng cậu muốn gì cho bữa tối ngày hôm nay?”
Mặc dù đã từ chối lời tỏ tình, nhưng người bạn thanh mai trúc mã của Takashi vẫn tới nhà và nấu cơm cho cậu. Có thể nói tính cách của cô nàng khá là hồn nhiên và ngây thơ.
Cô không hề có ý định quấy rối hay làm phiền, mà chỉ đơn giản là vì cô ấy thực sự quan tâm đến dinh dưỡng và muốn nấu ăn cho Takashi.
Mặc dù cậu rất thích khía cạnh ấy từ cô nàng, nhưng lúc này, điều đó lại làm cho Takashi cảm thấy hơi phiền lòng.
“Hôm nay tớ không có tâm trạng đi ăn cùng nhau, nên mình sẽ ăn ở ngoài.”
Gửi tin nhắn xong, Takashi bỏ chiếc smartphone của mình vào cặp.
Không còn hứng thú với chiếc điện thoại nữa, Takashi ngồi ngẩn ngơ một mình giữa căn phòng.
☆☆☆
“Xin lỗi vì đã để cậu phải chờ rồi…”
Sau khi ngồi trên ghế sofa khoảng mười phút, Himeno, người đã thay bộ đồ mặc ở nhà, quay trở lại phòng khách.
Mặc chiếc váy liền thân dài tay màu xanh nước biển, phối cùng chiếc áo sơ mi màu trắng của mình, Himeno ngượng ngùng đỏ mặt.
Có lẽ đây là lần đầu tiên cô đưa một người khác giới vào nhà nên chuyện Himeno cảm thấy xấu hổ cũng là điều dễ hiểu.
“N-nó hợp với cậu lắm.”
Lần đầu tiên Takashi nhìn thấy Himeno, Bạch Tuyết trong bộ thường phục của mình, nên cậu cố gắng khen ngợi cô, nhưng chính bản thân cậu lại không thể nhìn rõ khuôn mặt của cô nàng.
Takashi không bị chí phối nhiều bởi vì cậu đã có một người bạn thuở nhỏ xinh đẹp thân thiết kế bên, nhưng việc khen ngợi Himeno lại mang một cảm xúc rất khác so với việc khen ngợi cô bạn thân khác giới của mình.
Có lẽ vào lúc đó, Takashi cảm thấy cô đơn sau khi bị chối từ và mong muốn được tìm kiếm hơi ấm từ một người bạn, nên cậu đã nhẹ nhàng vuốt ve đầu của Himeno.
Himeno lúc này đã trở nên bình tĩnh hơn, nên việc xoa đầu cô nàng có lẽ sẽ gây ra khá nhiều căng thẳng.
Không thể nhìn thẳng vào mắt cô vì xấu hổ, Takashi để ý đến đôi tất trắng tinh có viền ren đáng yêu mà Himeno đang mang.
“Ừm… cảm ơn cậu nhiều.”
Cảm thấy ngượng ngùng hơn trước lời khen của Takashi, đôi tai của Himeno càng thêm ửng đỏ, có thể thấy rõ qua kẽ hở trên mái tóc cô.
Dù Takashi và Himeno đã biết nhau từ trước, nhưng hôm nay là lần đầu tiên hai người chính thức trò chuyện với nhau. Họ ý thức được điều này và không tài nào có thể giao tiếp trôi chảy được.
Himeno chắc có lẽ cũng đang cảm thấy như vậy.
“Um, tớ đi chuẩn bị bữa tối đây.”
“V-vâng. Xin lỗi vì đã làm phiền cậu.”
Không thể chịu nổi bầu không khí khó xử này, Himeno nhanh chóng đi về phía căn bếp của mình.
☆☆☆
“Nhìn hấp dẫn quá đi.”
Chưa đầy một tiếng sau, đồ ăn đã được bày sẵn trên bàn.
Món chính của ngày hôm nay là món Kinmedai ninh kiểu Nhật, và mùi hương thơm ngon đã bắt đầu lan tỏa ra khắp căn phòng, cũng đủ để kích thích cơn đói bụng của Takashi và Himeno.
“Thịt hầm có thể làm trong thời gian ngắn sao?”
Takashi hỏi Himeno, người đã cột mái tóc dài của mình lên trong khi nấu ăn.
“Ừm, chỉ mất khoảng ba mươi phút thôi.”
Đối với Takashi, người vẫn luôn nghĩ rằng món cá kho phải tốn rất nhiều thời gian để om trong nồi, thì đây quả là một sự vỡ lẽ.
Thường thì Takashi không để ý gì tới người bạn thanh mai trúc mã của mình khi vào bếp nấu ăn, cho nên cậu không hề biết đến điều này.
“Cùng ăn thôi kẻo nguội nào.”
“Phải ha.”
Cả hai cùng nói “Itadakimasu” và Takashi ngay lập tức cầm chiếc đũa lên gắp món Kinmedai hầm.
Thịt cá trở nên mềm, vụn và dễ dàng rời ra, cậu dùng đũa gặp những mảnh vụn và đưa lên miệng.
“Ngon thật đấy.”
Mặc dù hương vị khác hẳn so với người bạn thơ ấu của cậu, nhưng món Kinmedai này được tẩm ướp rất vừa miệng.
“Vậy thì tốt quá.”
Himeno đỏ mặt và nhìn Takashi với ánh mắt ngượng ngùng.
Chắc có lẽ vì đây là lần đầu tiên cô nấu ăn cho một người khác giới.
Dù đã vào bếp từ lâu, nhưng Himeno vẫn lo lắng không biết rằng liệu món ăn này có hợp khẩu vị của cậu hay không.
Ngon đến mức không thể cưỡng lại, đôi đũa của Takashi cứ không ngừng di chuyển, cậu thưởng thức món ăn cùng với cơm trắng một cách trọn vẹn.
Trong khi ăn, Takashi cũng nếm thử một phần salad đã được chế biến với gia vị mang đậm phong cách phương Đông, và có vẻ như cậu vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Hơn nữa, việc sử dụng gừng kèm theo món cá Kinmedai hầm tạo ra một điểm nhấn tuyệt vời về hương vị cũng như kết cấu của món ăn.
Đối với Takashi, đồ ăn được Himeno nấu ngon hơn rất nhiều so với những món ăn ở ngoài tiệm, khiến cậu chỉ muốn được trải nghiệm thêm món hầm này một lần nữa trong đời.
Căn hộ gồm 1 phòng ngủ, phòng khách và phòng ăn