Chương 5
Căn biệt thự tối om , bình minh còn đang ngủ yên . Bỏ bữa tối để chăm sóc cho vị khách không mong đợi của mình làm cho Laritte khá đói.
Ian hoảng sợ khi chứng kiến Laritte đi vào bếp để ăn bữa khuya. Người phụ nữ này đã ngủ trên đầu gối của một người đàn ông mà cô ấy thậm chí không biết, hỏi anh ta rằng anh ta có thích món hầm không, và bây giờ đang bỏ đi.
Cô ta sẽ đối xử tốt với một người lạ sao? Tiếng thái rau và tiếng nước sôi nói với anh rằng cô thực sự đang nấu món hầm. Ian không thể làm gì khác hơn là ngồi yên bên lò sưởi ấm áp.Không lâu sau, cô ấy quay lại với…
“Nó thực sự là món hầm,” Ian thì thầm.
Món thịt hầm vừa mới làm đang bốc khói nghi ngút trông hấp dẫn đến mức khiến anh suýt chảy nước miếng. Cô ấy đã tự làm nó, và mặc dù nó không giống với mĩ thực của giới quý tộc, nhưng nó vẫn rất ngon.
Laritte nghiêng đầu, không hiểu lời anh ta nói.
“Vậy có nghĩa là có một thứ gọi là‘ món hầm giả? ’’
“Đó không phải….”
Anh ta không thể kìm lại sự tò mò. Tuy nhiên, bằng cách nào đó, anh cảm thấy mình không thể tiếp tục nói chuyện với thái độ của cô.
"Xin lỗi, quý cô."
“Tôi không phải là một" quý cô ". Tôi kết hôn cách đây không lâu ”. Laritte trả lời ngắn gọn.
Ian nhìn vào bên trong biệt thự. Nghĩ đến việc, cô nhất định sống một mình. Nhưng cô ấy nói rằng cô ấy đã kết hôn? Vậy chồng cô đang làm cái quái gì vậy?
Bời anh ta không có dấu hiệu muốn lấy món hầm, Laritte đặt phần của mình bên lò sưởi. Sau đó, cô ấy đứng dậy và vô tư ăn phần của mình.
Khuôn miệng nhỏ nhắn lần lượt ăn hết thịt và rau.
"Cô đang làm gì thế…?"
"Chiếc ghế duy nhất đã dành cho vị khách của tôi."
"Đó không phải là những gì tôi ... Huu, cô có biết chúng ta đang ở đâu không?" Đây là tài sản cuối cùng còn lại của Công tước Reinhardt. Đó là những gì anh ấy đã nghe thấy những kẻ phản bội nói. Vì vậy, ý của anh là, vị khách không mời ở đây là Laritte chứ không phải anh.
"Tất nhiên. Đây không phải là biệt thự của Công tước sao? "
"Vì vậy, cô biết biệt thự không có chủ nhân ..."
“Xin lỗi, nhưng bây giờ tôi là chủ nhân của biệt thự này.”
Đôi lông mày đen của anh ta nhướn lên. Laritte trả lời câu hỏi của anh ta một cách rõ ràng vì có vẻ như anh ta không hiểu.
“Đó là bởi vì tôi đã trở thành vợ của Công tước. Vì thế, tôi bây giờ đã là công tước phu nhân rồi ”.
Dù đối với người khác nó chẳng có ý nghĩa gì cả, nhưng đối với cô đó là một danh hiệu quý giá. Là chủ nhân có quyền đối với biệt thự này, Laritte cuối cùng cũng có thể thư giãn.
Lúc này, Ian mới nhận ra người phụ nữ này là ai. Bảo mẫu và các thuộc hạ của anh ta đã quấy rầy Ian về chuyện hôn nhân của anh ta. Mọi chuyện càng trở nên tồi tệ hơn, đặc biệt là vì anh ấy đã cống hiến thời gian của mình nơi chiến trường.
Bảo mẫu của anh ta là người tệ nhất trong số họ, cằn nhằn anh ta về những điều như anh ta không thể kết hôn vì phụ nữ sợ anh ta. Vậy nên, ngay khi có lời cầu hôn, anh đã nhận lời. …
Tên cô ấy là Rose Brumayer?
Anh ấy có thể đã gặp cô một hoặc hai lần, nhưng kí ức về cô rất mờ nhạt. Họ chưa bao giờ nói chuyện trước đây nên anh không ngờ cô ấy lại là một người kỳ quặc như vậy.
Anh nhớ lại những gì anh đã nghĩ khi nãy. Chồng cô ta đang làm cái quái gì nhỉ? Ian là kiểu người bảo vệ người dân của mình bằng quả đấm sắt, nhưng tuyệt đối không thương xót kẻ thù của mình. Anh ta có những chiến thuật đáng nể trên chiến trường và khả năng học thuật đỉnh cao. Dường như thế giới đều trong tầm kiểm soát của anh ta.
Chính vì những lý do này mà trước đây anh ấy chưa bao giờ thực sự hứng thú với một ai đó. Anh khá xấu hổ khi nhận ra danh tính của người phụ nữ này quá muộn. "Đợi một chút. Đó có nghĩa là cô…!"
Anh ta dừng lại giữa chừng vì ngay khi anh vừa ngẩng đầu lên, cơn đau lại ập đến. Ian thả lỏng cơ thể và ngả người vào ghế.
Chậc !
Anh tặc lưỡi. Tình trạng nghiêm trọng khó diễn tả. Người đàn ông được ca tụng là một nhà kiếm thuật, giờ chỉ còn là một kẻ tàn tật ngồi trên ghế !
Laritte nhìn anh ta một cách kiên định. Đôi mắt trong veo như biển xanh của cô ấy không biểu lộ sự thương hại hay chế giễu. Anh cảm thấy kỳ lạ. Ian che vết thương bằng đôi tay chai sạn của mình và không bỏ sót biểu cảm trên gương mặt cô.
“… Cô biết tôi là ai.” Cuối cùng anh ta cũng đã nói ra thắc mắc của mình. Cô ấy chỉ có một mình. Lúc đầu, anh nghĩ cô ấy là một cô gái bình thường. Anh còn cho rằng cô nói dối để đuổi anh ra khỏi biệt thự.
Thái độ của cô ấy cũng có vẻ như không biết anh ta là một "kẻ phản quốc". Nhưng cô ấy đã là vợ của anh . Nếu đúng như vậy, thì cô ấy phải biết dáng vẻ của anh ra sao. Hơn nữa, cô ấy có khả năng nhận ra đôi mắt vàng của anh , bằng chứng rằng anh ấy có dòng máu hoàng gia.
Laritte gật đầu khi ngậm chiếc thìa gỗ trong miệng. Đột nhiên, cô nhận ra không còn chút gì trong bát của mình! Nó hoàn toàn trống không. Cô đã ăn hết món hầm từ bao giờ?
Một lần nữa, Ian nhíu mày. Anh nhận thấy chủ đề của cuộc trò chuyện đang đi theo một hướng khác. Nhưng món hầm này không phải là vấn đề hiện tại.
“Cô không nên thừa nhận điều đó quá dễ dàng như thế chứ? Cô sẽ trở thành kẻ tiếp tay cho kẻ phản bội. "
“Tôi nghĩ đó là lẽ dĩ nhiên. Ngài có muốn thưởng thức món hầm không? ”
"……Tại sao cô lại hỏi ta như vậy?"
Ngài sẽ không ăn những gì tôi mang cho ngài? Rõ ràng, dạ dày của cô không lớn như vậy, vì vậy Laritte đã đặt lại món hầm của mình ở căn bếp . Sau đó cô ấy quay lại với một chiếc chậu và khăn trên tay.
Ian hé miệng nhưng anh đã quá mệt mỏi khi phải đặt câu hỏi.
“Cô sẽ làm gì với thứ đó…”
"Tôi chắc chắn rằng có khá nhiều vết thương trên bụng ngài."
Như cô ấy nói, máu tươi từ vết đâm thấm qua lớp áo anh. Laritte mong anh ta sống sót.
Ngay cả khi những tin đồn về việc anh ta là kẻ phản bội là sự thật, cô ấy vẫn sẽ hành động như thế và dành sự cảm thông đối với anh. Cô hy vọng rằng khi anh ta khỏe hơn, anh ta sẽ chạy trốn. Nhưng cô cũng không ngần ngại giấu anh ở đây.
Cô ấy chỉ nghĩ tốt hơn là nên chữa trị cho anh vì anh ấy đang trong tình trạng không .
Laritte tiến lại gần anh ta và quỳ xuống bên ghế. Ian không ngăn cô ấy xắn áo lên. “……!”
Chỉ một cái chạm nhẹ từ việc vén áo của anh ta cũng đủ khiến anh ta đau đớn cắn răng chịu đựng. Ian khẽ rít lên và cảm thấy với mức độ nghiêm trọng của vết thương, sẽ chẳng có gì đáng ngạc nhiên nếu ruột của anh ta rớt ra ngoài.
Nhiều tuần trôi qua , tin đồn lan truyền rằng Ian đã chết trên chiến trường.
Theo lẽ thường, các kiếm sĩ vốn có sẵn năng lượng trong cơ thể họ và có thể nhanh chóng chữa lành vết thương . Nhưng Ian đang phải chịu một vết thương sâu mà chỉ có thể từ từ hồi phục…
Chết tiệt. Có vẻ như thanh kiếm đâm anh ta bị thương không phải là vũ khí bình thường. Laritte nhìn vết thương và cẩn thận đắp khăn lên.
“…...Ư..”
“Đừng cố gắng kìm nén nỗi đau của ngài. Sẽ bớt đau hơn nếu ngài thể hiện điều đó. "
Trong tình trạng này, nên lau sạch da một lượt và nó sẽ nhanh hồi phục . Laritte không hề dừng tay và làm sạch vùng nhiễm trùng. Tiếng rên rỉ của Ian ngày càng lớn hơn. Cuối cùng, cảm giác đau đớn như dao đâm vào da thịt của anh cũng hết. Đôi mắt anh mở to và gần như không thể ngẩng đầu lên. Một bàn tay nhỏ xíu và nhợt nhạt đang nắm lấy tay anh. Sau đó giọng nói bình tĩnh cất lên.
“Nếu tôi không nắm tay ngài, ngài sẽ phải nắm chặt tay mình. Và sau đó, móng tay của ngài sẽ làm tổn thương da thịt của ngài. Có ai đó nắm tay ngài sẽ cảm thấy an ủi hơn …… ”
“……”
"Tôi sẽ đi lấy băng ngay bây giờ, vậy nên ngài hãy nằm yên."
Ian nắm chặt tay và thả lỏng bàn tay của mình. Anh nhìn theo bóng lưng cô khi cô bước đi. Vài giờ trước, anh ấy đang leo núi. Dù bị ngã và bị thương ở chân nhưng anh vẫn tiếp tục leo lên.
Đó không phải là tất cả.
Khi đang trên đường đến đây, anh ta đã lên cơn sốt vì vết thương của mình. Anh ta còn phải chống chọi với cái lạnh và gặp rất nhiều vấn đề.
Anh sống sót sau tất cả nhờ khao khát trả thù kẻ đã phản bội . Nhưng đó không phải là điều duy nhất thúc giục anh ta tiến về phía trước. Anh ta đã bảo vệ đế chế trong suốt cuộc chiến và ngay khi nó kết thúc, anh ta đã bị vứt bỏ. Là một công tước, Ian cũng để tâm đến thái độ của những con người mà anh ta có trách nhiệm.
Anh phải tìm tung tích của họ.
Nhưng giờ đây anh ta đang ngồi trước lò sưởi và có cuộc nói chuyện lạ lùng với một người phụ nữ xa lạ…nó cảm tưởng như dội gáo nước lạnh lên đầu anh ta.
Anh ta chấp nhận thực tại không thể làm bất cứ điều gì trong tình trạng của mình. Ian ngả đầu ra sau, thả lỏng cơ thể, cảm thấy mi mắt mình từ từ khép lại. Thật là kỳ lạ.
Laritte trở lại cùng với bông băng sau đó. Cô thấy anh đang nhắm nghiền mắt và dừng lại giữa chừng. Anh ta đang ngủ ư?
Tầm nhìn mờ đi nhưng thính giác của anh ta vẫn còn nhạy bén. Nhận ra rằng Laritte đang đến gần mình, anh ta thì thào, “… Ta nói điều này có vẻ hơi muộn , nhưng cảm ơn cô.”
"Ngài có thể cảm ơn tôi khi ngài bình phục."
Trong mắt cô, còn quá khó để cô nói rằng cô đã hoàn toàn chữa lành vết thương cho anh. Anh ta bật cười. Anh chưa bao giờ gặp người phụ nào giống cô, và anh bật cười vì sự thẳng thắn của cô.
Trời bắt đầu có những hạt tuyết đầu tiên vào sáng hôm sau, và Ian chịu đựng cơn sốt cao.