Chương 11
Nhóm dịch Thiên Sơ Các
Trans: Jang
Beta: Quy
Để giữ cho nó chắc chắn, anh xâu con cá vào một nhánh cây nhỏ.
Trong khoảng thời gian đó xô nước đã đầy.
Larrite bắt kịp cái xô trước khi nó trôi theo dòng chảy của hồ.
"Đợi đã. Bây giờ tôi sẽ giữ nó."
"Thật là nực cười mà!"
Laritte cố gắng chạy ngược lại con đường mà cô ấy xuất phát với chiếc xô trên tay. Vì vậy, anh không thể bắt kịp cô ấy.
Nhưng ngay sau đó Ian đã có thể đuổi kịp cô ấy, nắm lấy tay cầm của cái xô.
"Ta đã nói với cô trước rồi, nó sẽ rất công bằng nếu cô để cho ta làm."
“Ngài chắc chắn có khả năng vô liêm sỉ nói những điều vô nghĩa à. Ngài có thể thấy cái xô đã đầy đến miệng của nó không?"
Anh đang giữ tay cầm xô bằng một tay. Laritte chuyển tầm mắt sang nhìn bàn tay còn lại của anh, nhận thấy rằng nó đang vặn vẹo.
Nó đang giữ con cá được xâu bằng cành cây.
"Anh đang khiến tôi phát điên."
Cuối cùng, Laritte bật cười sảng khoái.
Nhưng điều này khiến cô phải nới lỏng tay cầm.
Laritte gần như mất sức, bật cười trước cảnh tượng này trong khi tay đã buông xô. Và Ian vẫn đang giữ nó……
Đột nhiên, cái xô bay về phía anh, bắn hết nước lên mặt anh.
Đó là dòng nước lạnh cóng.
Nước chảy dài trên má.
Nhưng gương mặt của Laritte đã thay đổi sắc thái, tái đi ngay tắp lự.
Cô ấy khựng lại vì quá sốc.
Khi Ian hắt hơi, cô mới bừng tỉnh.
Trong khi Ian đang lau nước chảy xuống khuôn ngực rắn chắc của mình, Laritte mang theo một ít trà nóng.
Bộ dạng anh khoác áo cô lên vai như đắp chăn trông có vẻ thảm hại dưới ánh lửa. Larrite đưa cho anh cái cốc, khuỵu gối ngồi xuống bên cạnh anh.
“….Tôi thực sự cảm thấy rất hối hận.”
“Không sao đâu…… Ổn mà!”
Ngay cả Laritte lớn lên mà không được bày tỏ cảm xúc của mình, cũng cau mày với sự ngu ngốc của chính mình.
Lời bào chữa lắp bắp đó cho cô một cảm giác sống rất thật.
“Điều này….. trông con cá buồn cười chưa kìa.”
Con cá vẫn nằm trên tay anh, đôi mắt nó vẫn mở.
Đột nhiên Ian đang nhìn chằm chằm vào con cá, bắt đầu cười.
"Haha!"
“Đừng cười mà…. đừng….”
Nhưng Laritte cũng làm điều tương tự sau khi nhìn anh ta cười một lúc.
Ian ngạc nhiên, im bặt.
Nhưng niềm vui chẳng kéo dài được bao lâu. Ngay sau đó, cả hai người đều im lặng và nín cười.
Ian đưa cành cây đang xâu con cá cho Larrite.
"Ta đã mang cái này cho cô."
"Không, ngài không cần phải biện hộ cho mình."
“….Ắt xì!”
“Có lẽ tôi nên có…”
Ngay lập tức, Laritte cởi bỏ chiếc áo khoác lông và che mặt của Ian.
Ian cố gắng nói chuyện để làm cho cô ấy dễ chịu, nhưng má anh như thể đông cứng lại.
Làn gió lạnh phả thẳng vào mặt anh.
“Trở về nhanh thôi. Nếu ngài bị cảm lạnh, ngài sẽ ốm lại.”
Ian không thể nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy vì chiếc áo khoác.
Laritte nắm lấy tay Ian, khi anh đã cầm cái xô trước đó, khi cô dẫn đường về dinh thự.
“Này, ta…. Ta ổn…..”
“Răng của ngài đang va vào nhau đấy. Tôi không nên cho phép ngài đến ngay từ đầu. Tôi đang rất hối hận."
Cô vội vàng đưa anh về nhà và bắt anh ngồi xuống ghế trước lò sưởi.
Ngước nhìn anh ta, Laritte tiếp tục.
“Ngay cả khi đây là một nguồn thực phẩm tốt…. Nhưng hãy tuân theo thực đơn hiện tại.”
“Ta không nghĩ đó là một ý kiến hay.”
“Không, tôi sợ mình có thể làm sai điều gì đó. Đây là lần đầu tiên tôi nấu món cá. Tôi không biết liệu nó có phù hợp với sở thích của ngài hay không, nhưng…. ”
Ian cũng lo lắng vì cô ấy chỉ ăn cùng một loại thức ăn trong nhiều ngày.
Trong lòng chợt chột dạ.
Anh thấy có gì đó khó chịu trong lời nói của cô.
Họ vẫn xưng hô với nhau là 'cô' (ngài) thay vì tên của họ.
"Có phải đã đến lúc cô phải thay đổi xưng hô không?"
"Này."
Ian gọi Larrite.
Laritte đang lau nước mắt vì cười, lắc đầu và ra hiệu nói.
"Đúng thế."
“Đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau. Tại sao chúng ta không gọi mình bằng tên thật khi chúng ta là vợ chồng ngay từ đầu nhỉ?"
Khuôn mặt của Laritte, vốn đang cười đột nhiên khựng lại.
Điều này khiến Ian không nói hết lời.
“Sao vậy, Ro…..”
Rose.
Laritte vội ngăn anh khi anh ta cố gắng nói ra cái tên đó.
"Không."
"….Sao cơ?"
Cô loạng choạng lùi về phía sau.
Đó là một phản ứng tự nhiên của cô ấy.
Từ trước đến giờ cô luôn cố gắng tránh cái tên đó một cách đầu tuyệt vọng.
Laritte vô tình lùi lại và giẫm lên tấm thảm cũ. Thật không may, đã đến lúc tấm thảm làm nhiệm vụ của nó.
Tấm thảm rách toạc, không thể giữ thăng bằng cho Laritte, khiến cô loạng choạng. "A!"
"Cô không sao chứ?!"
"Đừng đến gần tôi!"
Một tiếng hét chói tai cắt ngang không gian.
Tay của Laritte đang run rẩy.
"Rose, Rose, Rose!"
Rose chết tiệt! Đó là tất cả những gì mà mày đã làm.
Mày sẽ ám ảnh tâm hồn tội nghiệp của Laritte trong bao lâu!
“Tôi sẽ làm bữa sáng….. nên hãy nghỉ ngơi.”
Laritte đứng dậy nhưng không đối diện với anh.
Anh không thể hiểu được làm thế nào mà bầu không khí lại thay đổi như vậy trong giây lát.
“Lần này ta sẽ nấu ăn…..”
“Ở yên đó đi. Tại sao ngài không làm điều đó vào lần sau! ”
'Làm ơn.'
"Đừng đến gần tôi."
Nó thể hiện rõ ràng trên bộ dạng méo mó của cô ấy.
Ian hét lên với Laritte khi cô đang đi về phía nhà bếp.
“….Ta sẽ ở đó khi cô bình tĩnh lại. Chúng ta có thể tiếp tục nói chuyện một lần nữa.”
Nhưng không có câu trả lời đáp lại.
Ian bị bỏ lại một mình, anh ghì mạnh những ngón tay lên trán.
Không có cách nào để biết rằng mình đã phạm phải sai lầm gì.
"Cô ấy không muốn quen với mình, một người được gọi là kẻ phản quốc sao?"
Tuy nhiên, anh đã lấy biểu hiện của Laritte để đưa ra kết luận như vậy.
Hơn nữa, cô ấy rất bình tĩnh khi họ gặp nhau lần đầu.
Nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy ‘nỗi sợ hãi’ trong đôi mắt xanh của cô.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Câu hỏi của Ian khiến lòng anh khó chịu.
Laritte cũng cảm thấy như vậy.
Dựa vào tường, Larrite vòng tay ôm lấy vai mình.
“Huhu..…”
Khuôn mặt giận dữ của Rose vẫn hằn sâu trong tâm trí cô.
"Con bé đó là ai vậy!!"
Đó là 11 năm trước.
Khi Laritte tám tuổi và Rose chín tuổi.
Rose toả ánh hào quang, rất khác với Laritte.
Laritte xấu hổ vì cô thậm chí không thể có một bữa ăn cho đến khi được đến nhà Bá tước.
Rose trông rất dễ thương, dường như cô ấy được nuôi dưỡng bằng tình yêu.
Đó là sự đánh giá đầu tiên của Laritte.
"Con bé là em gái cùng cha khác mẹ của con, Rose."
Bá tước Brumayer nói, cảnh giác với cô.
Ông nhận thức được sự thật rằng đó là sai lầm của ông.
"Tại sao vậy?! Con không thích nó! Hơn nữa, nó thậm chí còn không giống bất kỳ ai trong chúng ta!”
“Điều đó đã được chứng minh, ta là cha ruột của nó. Đừng….”
Larrite hiểu Rose.
Cô không nghĩ có ai lại muốn có một cuộc sống đáng khinh như cô.
Vì vậy, cô ấy đã cố gắng hết sức để đến gần Rose.
Khoảng thời gian rất lâu trước đây bị đổ lỗi vì tội ăn trộm sợi dây chuyền và bị mọi người trong nhà ghét bỏ.
“Tôi vẫn nhớ rõ những ngày đó, Rose.”
Cô thảng thốt.
Cảm giác mà Rose đối với Laritte luôn là thái độ tiêu cực. Nó luôn tràn ngập sự thất vọng, khinh bỉ và hận thù.
Trong lúc đó, Rose đã từng hạnh phúc thực sự.
Đó là Bá tước đã phạm luật hôn nhân, nhưng mọi người thường nhìn Laritte như thể đó là lỗi của cô ấy.
Laritte đang hồi tưởng về quá khứ của mình và tiến về phía bồn rửa trong bếp.
Dù thế nào thì cô cũng phải chuẩn bị một bữa ăn.
Nhưng Ian đang để tâm.
Không chỉ Rose mà chính cô ấy cũng đã có một hành động sai lầm.
Cuối cùng, cô ấy quay lại sau và có chút do dự.
"Để anh ấy gọi tôi là Rose vậy."
“Nó sẽ tốt cho chúng ta trong lúc này….”
Khi chuẩn bị đi ra phòng khách, cô chạm mặt Ian.
"Anh ấy nói với mình rằng sẽ trở lại sau một thời gian phải không nhỉ?" Laritte cố gắng nói.
“Ngài quay trở lại sớm quá….”
"Suỵt."
Ian cẩn thận đưa tay che miệng cô và nhìn về phía cổng.
"Ta nghe thấy tiếng bước chân."