Chương 14
Nhóm dịch Thiên Sơ Các
Trans: Jang
Beta: Quy
Căn phòng ngát hương trầm của Laritte và biệt thự của Công tước.
May mắn thay, từ khi người của chính phủ đến, không có ai tìm kiếm biệt thự nữa. Những ngày đông qua đi khi tuyết chồng chất, tan rồi lại biến mất.
Cơ thể của Ian cũng có chuyển biến tốt lên và anh ấy gần như đã bình phục….. —Meooo
Một buổi sáng, Ian nghe thấy tiếng mèo kêu ngoài cửa.
Ian mở cửa đứng lên tấm sàn kêu cót két trong khi dụi mắt.
"Butter, mày vẫn luôn ở đây phải không? Mẹ của mày vẫn đang ngủ."
Tên đầy đủ của con mèo là Lavingenis von Alexandria Anges.
‘Butterfly’ để đơn giản hơn.
(Trans: Ornithoptera Alexandrae là một loài bướm)
Cái tên của nó mang một ý nghĩa đặc biệt.
Chính Laritte đã nói "Hãy để nó đến đây ăn một chút, và hãy đặt tên cho nó."
Ian lấy ra một con cá mà anh bắt được vài ngày trước, và quay trở lại cửa "Meo."
Một con mèo lông dài với đôi mắt lấp lánh màu xanh, nhìn Ian như thể nó đang nở một nụ cười.
"Được rồi , được rồi. Đây là bữa ăn của mi..…."
Ian dừng lại.
Mặt đất xanh mướt trải ra trước mắt anh.
Có những lúc cái lạnh dịu đi, nhưng đó là lần đầu tiên có dấu hiệu của sự sống. Mùa xuân cuối cùng đã bắt đầu.
Laritte thức giấc sau cuộc trò chuyện của họ, cô xuất hiện trong phòng khách. “Butter, lại đây nào! Đã ba ngày rồi mày mới đến thăm bọn ta."
"Những ngày này, mày có cảm thấy độc lập hơn không? Đó là lý do tại sao mày có thể sống một mình à?"
Butterfly tiến vài bước về phía Laritte một cách duyên dáng rồi dừng lại trước cô.
Như lẽ thường, mèo là mèo.
Chúng không dễ dàng tin tưởng mọi người mặc dù chúng được quan tâm.
"Tiện đó, cô có nhìn ra bên ngoài không? Có mầm sống này."
"Ồ….."
Sau tiết trời se lạnh, cuối cùng cũng có một hương thơm của mùa xuân.
Ian thấy hoa vàng trên cỏ xanh, anh đi về phía nó.
Anh nhặt bông hoa nhỏ và đưa cho Laritte.
Anh muốn cô ngửi thấy mùi hương ngọt ngào thoang thoảng của nó.
Nhưng Laritte lại không thể hiểu được anh, cô ấy mỉa mai hỏi.
"Nó cũng ăn được à?"
"….."
Anh cau mày.
"Không, cô không thể ăn nó."
***
Đặc biệt đối với hai người, sự thay đổi của sự giao mùa rất có ý nghĩa.
Ngày Thành lập Quốc gia diễn ra vào đầu mùa xuân, sẽ sớm được tổ chức!
Giấy mời thường được chuyển tới trước sự kiện vài tháng vì các quý tộc phải mất nhiều thời gian để chuẩn bị trang phục theo yêu cầu của họ.
Hơn nữa họ cũng sắp hết hàng.
Vì vậy, khi Laritte đến làng để lấy chúng, cô ấy cũng mua một vài bộ quần áo cho Ian.
Và trong vòng vài ngày, bưu phẩm đã đến.
"Đây là lời mời. Tôi cần một chữ ký mà không gặp bất kỳ vấn đề gì. Cô có thể làm điều đó ở đây, thưa nữ tước."
Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy ai đó gọi mình là nữ tước.
Người đàn ông lịch sự, nhưng anh ta chắc chắn đến từ Hoàng gia.
Sau khi ký, Laritte nhìn vào chiếc phong bì màu trắng tinh tế.
Đó là bởi vì chưa bao giờ cô ấy có một lời mời.
Cô lấy ra một chiếc thẻ vàng có bản lề.
Nó mang một biểu tượng vàng mô tả Hoàng gia Iassa.
《Nữ tước Reinhardt thân mến,》
Đây là 'Nữ tước Reinhardt' ám chỉ Rose hay Laritte?
Laritte suy nghĩ một lúc.
Rose có tính cách là không thể chấp nhận những thứ không chắc chắn.
Cô ấy sẽ xóa tất cả tên của 'Rose Reinhardt' và đổi chúng thành 'Laritte Reinhardt'.
Dù thế nào đi chăng nữa, nếu kế hoạch của Ian thành công, nó sẽ trở lại trạng thái ban đầu.
Cô đóng cửa trước khi đi vào biệt thự.
"Của ngài đây."
"…..Cảm ơn cô."
Cô đưa lời mời cho Ian khi anh đang trốn trong bếp.
Nhưng ánh mắt anh bỗng nhiên tràn ngập nỗi buồn.
Laritte băn khoăn liệu cô có thể hỏi anh lý do trước khi tự mình nói ra.
"Chuyện gì vậy?"
Từ trước đến nay, cô luôn lo lắng cho bản thân.
Cô không có ai để chăm sóc.
Nhưng thái độ của cô ấy có thay đổi không?
Lần đầu tiên cô quan tâm đến một ai đó.
Ian cúi mặt để che giấu cô.
Nhưng vì sự chênh lệch chiều cao của họ, cô vẫn có thể nhận thấy phản ứng của anh.
"Ta xấu hổ về bản thân mình."
Anh thì thầm.
"Có rất nhiều người mà ta không có liên lạc nào, đặc biệt là với người hầu của biệt thự này. Cô nghĩ tất cả họ đang làm gì? Họ chết đói rồi sao?"
"……"
"Nhưng ta chỉ…. đang chờ đợi lời mời chết tiệt này! Ta…."
Anh nhìn thẳng vào Laritte.
'Và tôi? Còn tôi thì sao?'
Laritte hỏi ngược lại anh trong thâm tâm mình.
Nhưng bây giờ anh không muốn nói về nó.
Và cô biết anh lo lắng cho người hầu của mình là chuyện bình thường.
Thực ra là anh không chết là đủ rồi.
Mắt Ian lạnh lùng.
Nó khiến nỗi buồn của Ian dường như lớn hơn.
Laritte ôm anh trong đau đớn.
Lúc đó đầu cô mới chạm vào ngực anh.
Vì sự khác biệt về kích thước, tay của Laritte không thể ôm được anh.
Cô ấy kể ra những gì mà cô ấy đã phải kìm nén bấy lâu nay.
"Hãy cùng ta đến Cung điện Hoàng gia."
Ian là chỗ dựa đáng tin cậy với một người phụ nữ nhỏ nhắn, mảnh mai như vậy. Người phụ nữ thuộc về dòng dõi công tước.
Nhưng nhất mực trung thành….
Cô là người phụ nữ đã làm nhiều hơn những gì mà những người giúp việc đã làm. "Công tước! Đây là trà trái cây mà ngài muốn….."
"A cảm ơn cô."
".....Trà này rất thích hợp cho mùa xuân! Thật là sảng khoái!"
Anh ngẩng đầu, nhớ lại ký ức.
"Alfred mang xiên gà ngon lành này từ chợ đêm về! Anh ấy đã đứng xếp hàng trong ba giờ đồng hồ!"
"Vì vậy, đó là lý do tại sao anh ấy đến muộn."
Ian đã uống trà nửa giờ trước.
So với thời gian Butler Alfred đã chờ đợi, nó ngắn hơn nhiều.
Anh phải mua nó vì Ian thường muốn uống trà ngọt khi anh ấy làm thêm giờ. Vào thời điểm đó, hương vị tuyệt vời của món xiên nướng nổi tiếng không bao giờ có thể làm được ngay được kể cả khi nó được làm bởi nhà bếp hoàng gia.
Nó từng là một dòng dõi tử tế, đáng quý và xứng đáng….. Và bây giờ Laritte cũng là một phần của nó.
Anh sẽ không bao giờ muốn làm tổn thương cô.
Mối quan hệ của anh với cô còn quan trọng hơn cả một người chủ nhân và người hầu của anh.
Anh bất ngờ trước lời nói của cô.
Anh vẫn không thể tin được điều đó.
"Cô nói gì?"
Anh ta hét lên, tách Laritte ra khỏi mình.
Mặt khác, gương mặt của Laritte rất bình thản.
"Sẽ đáng ngờ nếu ngài đến bữa tiệc Hoàng gia một mình bằng việc dùng giấy mời. Hãy để tôi đồng hành cùng ngài."
"Tại sao cô không nói với ta trước đây!"
Ngay cả khi Ian thất bại, Laritte có thể dễ dàng nói dối về việc mất giấy mời và tình huống sẽ được bỏ qua.
Anh có thể bị trừng phạt, nhưng sẽ không có mối đe dọa nào đến tính mạng của anh.
Nhưng nếu Laritte đi cùng anh ta, tình hình sẽ khác.
Anh sẽ không đơn độc trong cuộc sống.
Khi nhìn thấy họ cùng nhau, Bá tước Brumayer cũng sẽ suy sụp.
Trái với những lo lắng của cô về Ian, cô không có lý do gì để yêu quý bá tước. "Không, cô không thể đi cùng ta. Cô phải ở lại đây."
Lúc này, điều cô cần làm là thuyết phục anh.
"Ngài có nghĩ rằng tôi đang lo lắng cho ngài không?"
'Vậy còn lý do nào khác sao?'
Cô không biết ngượng ngùng nói dối Ian, đang nhướng một bên lông mày của anh. "Công tước nên có nữ tước bên cạnh."
“Đúng vậy….. dĩ nhiên rồi?”
"Tôi có nghĩa vụ phải giúp ngài thành công. Ngài không nghĩ rằng tôi có thể giúp ngài cho đến lúc đó ư?"
Tài sản mà nữ tước sở hữu là rất lớn.
Và chúng vẫn sẽ không biến mất ngay cả khi cô ấy chết.
"Tôi cũng muốn thử một chiếc váy đẹp. Tôi hy vọng tôi sẽ tiếp tục kề vai sát cánh bên cạnh anh dưới ánh đèn này."
"Nhưng tôi không thích nơi tồi tàn này....."
Laritte tiếp tục.
Nhưng điều đó thật tuyệt vời theo quan điểm của Ian.
"Làm sao cô ấy có thể thông minh như vậy được chứ?"