Chương 17
Nhóm dịch Thiên Sơ Các
Trans: Jang
Beta: Quy
"Ngài có muốn tắm trước không?"
Laritte hỏi khi cô nhìn vào phòng tắm nhỏ ở góc phòng.
"……Sao cơ?"
"Cô định tắm rửa à? Dường như có rất nhiều nước."
"À, đúng. Đúng vậy….."
Cố gắng che giấu sự bối rối của mình, anh bước về phía đó.
Anh gạt đi những suy nghĩ của mình và quay trở lại phòng sau khi tắm rửa.
Laritte đã ngủ ở một bên giường.
Trước khi trở thành một kiếm sư, anh ta vẫn còn thành thạo kiếm thuật, nhưng anh không phát triển nhiều về thể lực.
Nhưng Laritte thì khác.
Ian không biết rằng Laritte chỉ mới bắt đầu lo bữa ăn cho cô ấy gần đây.
Mặc dù cô ấy không sử dụng nhiều sức lực, nhưng cuộc hành trình chắc hẳn rất mệt mỏi.
Ian cẩn thận lay cô ấy, nhưng cô không mở mắt.
Chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng của cô lọt vào tai anh.
'Haiz.'
Cuối cùng, anh thở dài, nâng cô lên cánh tay mình và đặt cô nằm xuống.
Thật kỳ lạ khi nghĩ đến việc liệu cô có đợi anh hay không.
"Cô không nghĩ rằng nên tự đắp chăn cho mình sao?"
"Hmmm."
Cô phát ra một âm thanh nhẹ nhàng trong giấc ngủ của mình.
Ian nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cô, lấy chăn đắp lên người.
Chiếc giường hẹp đến mức anh buộc phải nghiêng về phía cô.
Những sợi tóc bạch kim của cô ấy dường như đang vuốt ve cánh tay anh.
Anh quay về phía cô.
Khi anh nhìn cô chăm chú, một nụ cười dịu dàng vô tình nở trên khuôn mặt anh. Anh không biết, nhưng khi còn nhỏ bảo mẫu đã để ý đến nó.
Tuy nhiên, đây không phải là giây phút để trân trọng những kỷ niệm thời thơ ấu như vậy.
Cả hai đã trải qua một mùa dài bên nhau và đến đây.
Những điểm sáng đã hiển hiện trước mắt họ bây giờ.
Từ đồng hành không thể phù hợp hơn trong lúc này.
Ian khẽ thì thầm vào tai cô.
"Này."
"……."
Cô không thể mở mắt, nhưng lại xoay người.
Cuối cùng thì cô ngả vào vòng tay của anh. Mọi thứ được cảm nhận một cách rõ ràng. Dù sao thì họ cũng đã kết hôn. Anh ước gì khoảnh khắc này sẽ không kết thúc trong nháy mắt.
Nếu đúng như vậy, thì đó sẽ là điều cuối cùng anh ấy giữ trong lòng trước khi lấy lại danh tiếng.
Đó không phải là tất cả.
Nếu Công tước lấy lại được tài sản của mình, anh có thể cho Laritte nhiều thứ khiến cô hạnh phúc.
Ngay cả khi Laritte không thực sự có bất kỳ mong muốn nào, anh có thể đã mua được vùng đất tốt nhất trên lục địa và xây một ngôi nhà xinh xắn cho cô ấy.
Anh thậm chí sẽ tặng cô trang sức không thuộc sở hữu của dòng dõi Hoàng gia…..
Một giấc mơ do trí tưởng tượng được hiện ra.
Tuy nhiên nếu Laritte nghe được, cô ấy sẽ sợ hãi. Nó chắc chắn sẽ khiến cô ấy nhớ đến Rose một lần nữa.
Ngay từ khi rời khỏi biệt thự, cô đã chấp nhận rằng mình và anh ta không có một chút tình cảm nào và mối quan hệ của họ sẽ sớm kết thúc.
Điều bất hạnh này là do sự nhượng bộ, bỏ rơi và lòng tham mà bất kì đứa con hoang nào trên thế giới này đều phải trải qua.
Laritte sẽ sống trong biệt thự một mình trong suốt quãng đời còn lại, giống như kế hoạch của cha cô.
Cô tin rằng Ian ít nhất sẽ cho cô quyền ở trong biệt thự đó.
Hoặc một cái gì đó tương tự như nó.
Không nhận thức được suy nghĩ của cô, Ian dành thời gian dùng những ngón tay của mình vuốt nhẹ lên tóc cô cho đến khi ngủ thiếp đi.
Ian hôn lên trán cô và ngay sau đó chìm vào giấc ngủ sâu.
Laritte là người phụ nữ đầu tiên anh dành tình cảm ngoài mẹ mình.
***
Laritte đã thức dậy trước tiếng chim hót líu lo.
Bất giác, cô đưa mắt nhìn sang một bên.
"Dậy thôi."
Một người đàn ông lớn hơn cô đang ngủ ngon lành bên cạnh cô.
Cô không ngạc nhiên bởi kích thước của chiếc giường.
Ian nhanh chóng mở mắt trước giọng nói của cô.
Mặc dù còn vài ngày nữa là đến ngày thành lập quốc gia, nhưng đã có rất nhiều thứ cần phải chuẩn bị trước.
Đặc biệt là về việc Ian phải che giấu thân phận của mình.
Ấn tượng đầu tiên khi ngủ chung giường là một niềm vui sướng.
Nhưng họ rất vội.
Cả hai chỉ đơn giản là thu dọn hành lý và chuẩn bị rời đi.
Sáng sớm bọn họ đã đi ra ngoài xe ngựa.
Một ngày trôi qua, cuối cùng họ cũng đến tỉnh.
Có lẽ vì chỉ là trước ngày thành lập quốc gia nên nơi đây có vẻ sôi động hơn hẳn so với lúc họ đến.
Nhưng kể từ đó, cuộc hành trình của họ không gặp trục trặc nào.
Sắp xếp chỗ ở đúng lịch trình, mặc trang phục đúng thời gian, và sắp xếp các thứ khác…..
Laritte thay một chiếc váy,và đặc biệt là chiếc váy mà Ian đã cho cô ấy.
Cô nhìn xuống chính mình.
Nhưng cô ấy không thể biết mình trông như thế nào vì không có gương. Tuy nhiên, nó đã được thay thế bằng ngựa của Ian.
"…….Ta mong rằng nó trông đẹp với cô, và nó trông thật tuyệt."
"Cô trông giống như một Nữ thần."
Anh ta nhảy xuống ngựa.
"Thật sao?"
Laritte lúng túng rờ vào viền cổ.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy một bộ váy cao quý như vậy.
Cảm giác thật khác biệt.
"Vậy thì……"
Laritte lấy một thứ gì đó ra khỏi hành lý, cô nhận thấy Ian không thể rời mắt khỏi mình.
"Chúng ta phải làm điều gì đó trước tiên đúng không?"
Đó là một vũ khí bí mật.
***
Sau khi ngồi trên một chiếc xe ngựa cũ trong số những chiếc xe ngựa sang trọng, họ xuống xe.
Ngay khi một người phụ nữ lộng lẫy và một người hầu mặc áo choàng bước xuống, mọi người đổ dồn ánh mắt vào họ.
Ian trở nên lo lắng, kéo mũ trùm đầu kỹ hơn.
Một người gác cổng đứng ở cổng đầu tiên dẫn vào lâu đài.
Khi nhận thấy chiếc xe ngựa nhỏ, người gác cổng nghĩ rằng đó là một cuộc điều tra khá nhỏ.
Tuy nhiên, thật bất ngờ khi người phụ nữ bước ra lại có ngoại hình xuất chúng.
"Cái váy đó không phải là quá đắt đối với người kia sao?"
"Cô có thể vui lòng cho tôi xem lời mời của cô được không?"
Đôi mắt anh mở to khi đọc bức thư.
"Nữ tước Reinhardt?"
…Cô ấy là một người khiêm tốn hơn nhiều so với những gì anh ấy nghĩ.
Laritte không hề hay biết rằng cô là chủ đề phổ biến trong các cuộc đối thoại như là đứa con ngoài giá thú, người đã trở thành vợ của một kẻ phản quốc.
Nhưng Rose không bao giờ trách móc cha cô về những gì ông đã làm.
Đúng hơn, Bá tước Brumayer được ca ngợi vì đã lợi một đứa con hoang trong thời điểm khủng hoảng như vậy.
Người gác cổng chuyển lại giấy mời cho cô, tự hỏi làm sao người phụ nữ đó có thể sống một mình.
Sau đó, ánh mắt anh chuyển sang Ian.
"Đợi đã."
Anh đã chặn đường của họ.
Vì người gác cổng cũng là một hiệp sĩ nổi tiếng của Hoàng Gia, anh biết mặt của Ian.
Khi nhận thức được điều đó, Ian đưa tay lật con dao găm mà anh giấu trong quần áo.
"Dù có bao nhiêu người hầu đi chăng nữa, chúng tôi cũng không thể để họ vào mà không kiểm tra mặt của họ. Này, anh bạn kia, anh hãy bỏ mũ trùm xuống ngay lập tức."
"Không được, gương mặt anh ấy bị bỏng nặng vì tai nạn khi còn nhỏ. Làm ơn hãy hiểu."
"Thưa quý cô, cô có thể là nữ tước….. nhưng chúng tôi sẽ không thể nghe lệnh của cô."
Nỗi sợ hãi nhất của cô là Ian bị bắt ở đây.
Các hiệp sĩ từ trong cung điện sẽ sớm đến và các quý tộc sẽ bỏ chạy nếu họ nghe thấy sự trở lại của kẻ phản quốc.
Ian cắn môi dưới.
"Mình không thể bị bắt!"
Người gác cổng sải bước về phía anh mà anh không nhận ra và tiếp tục nắm lấy áo choàng của mình.
"….!"
Anh bắt đầu che mặt quyết liệt hơn, nhưng người gác cổng dừng lại giữa chừng khi mắt anh ấy rơi vào một vết sẹo sâu che gần nửa khuôn mặt của Ian.
Ngay cả những mạch máu gần đó cũng lộ rõ đến mức buồn nôn.
Người gác cổng loạng choạng lùi lại, nhanh chóng bỏ y phục xuống.
Laritte che mặt.
Ngũ quan của anh ấy được bao phủ bởi sáp và sơn để phù hợp với màu da của mình.
Một số lớp nguỵ trang được tạo ra để trông giống như vết sẹo bị bỏng bằng cách trộn tro vào sơn.
Trông như thể khuôn mặt của anh ấy có thể bị nhiễm trùng. Tuy nhiên, họ đã gặp khá nhiều khó khăn khi trang điểm của anh ấy trông thật tự nhiên.
Laritte nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay của Ian và bình tĩnh nói.
"Tôi đã nói với anh vết bỏng nghiêm trọng."
"Không cần biết Nữ tước bị hủy hoại như thế nào, nhưng loại người hầu đó là gì vậy...?!"
Người gác cổng lau tay vào áo choàng của mình kiểu như là anh ta đã chạm vào thứ gì đó bẩn thỉu trước khi cầm nắm cửa với đôi tay run rẩy của mình.
Ian sửng sốt khi Laritte đang nhìn chằm chằm vào người gác cổng với vẻ mặt cứng cỏi.
"Cô ấy trông cực kì xinh đẹp."
Nhưng cô hoàn toàn đúng với lời khen của anh.
Khi Laritte và Ian đi vào trong cổng an toàn, những lời bàn tán của những người khách xung quanh càng trở nên gay gắt hơn.
"Nữ tước sao?"
"Cô ta chẳng còn gì nữa rồi…"
"Ôi trời. Cô ta nên biết ơn rằng dòng dõi Hoàng gia đã đủ rộng lượng để để lại cho cô ta một cái họ. Cô ta có gan đến tận đây ư."
Tất nhiên, họ không nhớ Laritte là đứa con hoang của Bá tước Brumayer.
Khi nghe thấy tiếng cửa cọt kẹt lần nữa, Laritte ngẩng đầu lên.
'Hoàng gia nhân từ sao?'
'Hừ. Điều đó nghe thật buồn cười.'
Cô không biết rằng dòng dõi công tước đã bị bỏ lại phía sau.
Như thể cô ấy chỉ là một thứ gì đó được săn sóc.