Khi đứa con gái hoang của Bá tước kết hôn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bloom into you: Regarding Saeki Sayaka

(Đang ra)

Bloom into you: Regarding Saeki Sayaka

Hitoma Iruma

Đây là spin-off light novel của bộ Manga "Bloom into you", kể về câu chuyện về nhân vật phụ trong câu chuyện chính là Saeki Sayaka, một cô bé nghiêm túc và từ nhỏ chỉ tập chung và

11 604

Cô bạn thân nhất của crush đang bí mật tiếp cận tôi

(Đang ra)

Đáng lẽ ra, tớ nên ghét cậu mới phải

(Đang ra)

Đáng lẽ ra, tớ nên ghét cậu mới phải

HoneyWorks, Mari Kousaka

Chẳng lẽ, chuyện tình của Kotaro lại kết thúc một cách đau đớn như vậy sao?....

6 234

Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

(Đang ra)

Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

Antai (安泰)

Cố lên nhân vật chính! Cố cho đến ngày tên của mình được quyết định nhé!

309 13670

Kimitte Watashi no Koto Suki Nandesho?

(Đang ra)

Kimitte Watashi no Koto Suki Nandesho?

Kota Nozomi

Hãy cùng khám phá những điều sẽ xảy ra với hai chú chim non đáng yêu này trong bộ truyện tình lãng mạn tuổi teen siêu ngọt ngào và lành mạnh. Chắc chắn sẽ có rất nhiều khoảnh khắc lãng mạn đang chờ đợ

4 13

Otome game Sekai wa Mobu ni Kibishii Sekaidesu: Marie Route

(Đang ra)

Otome game Sekai wa Mobu ni Kibishii Sekaidesu: Marie Route

Mishima Yomu

Đây là phần ngoại truyện kể về một nhánh rẽ khác của câu chuyện. Nếu như Leon chủ động hơn khi mới bước vào học viện và quen biết với Marie trước thì sao? Những diễn biến nào sẽ diễn ra khác với cốt t

221 19951

Tập 01 - Chương 10

Chương 10

Nhóm dịch Thiên Sơ Các

Trans: Jang

Beta: Quy

Nếu biết rằng nữ tước tham dự bữa tiệc, chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý. 

Nhưng nếu Công tước đi một mình mà không có vợ, điều đó sẽ gây ra sự nghi ngờ. Ian nhận thức rõ ràng về sự thật đó. 

Vì có chút bối rối nên anh khẽ xoa đùi mình. 

"Nếu ngài tự mình đi và thất bại, thì ngài sẽ gặp khó khăn đấy." 

Nhưng nếu cô đi cùng anh, ngay cả khi Ian thất bại, Larrite có thể dễ dàng nói dối về việc mất giấy mời và mọi thứ sẽ được bỏ qua. 

Đôi lông mày của cô ấy hơi nhướng lên, đến nỗi người ta thậm chí không thể nhận điều đó.

"Nó không khó lắm." 

"Chỉ có điều thỉnh cầu tôi đi với ngài." 

Nhưng cô ấy đã không đưa ra đề nghị giúp đỡ trước. 

Cô chỉ có thể nói, "Tôi sẽ giúp ngài." 

Nhưng cô không thể tự mình làm thế vì nhiều lý do. 

Là con gái của ‘Bá tước’ Brumayer, một giấy mời đương nhiên sẽ được gửi đến cô ấy. Và Rose chắc chắn sẽ đến và có mặt trong bữa tiệc Ngày thành lập Quốc gia. Rose sẽ không là Rose nếu cô ta bỏ lỡ một bữa tiệc. 

Nếu đúng như vậy, họ thậm chí có thể chạm mặt nhau.

Và nếu… vị trí của Ian được trả lại cho anh, thì người đứng cạnh anh ấy không thể là Laritte. 

Đó sẽ là Rose vì cô ấy được coi như nữ tước trước đó. 

Dù Laritte có giúp Ian bao nhiêu đi chăng nữa thì cuối cùng điều đó cũng chỉ có lợi cho Rose. 

Đúng là Larrite đã quyết định ngừng quan tâm đến ý kiến của mọi người, nhưng đó là một vấn đề hoàn toàn khác. 

Đối với giới quý tộc, những đứa con hoang còn ghê gớm hơn những người bình thường. 

Có những người thậm chí dám mạo hiểm giả vờ cho rằng mình cao quý để rồi bị chà đạp. 

Đó là cách cô bị tẩy não trong 17 năm. 

Larrite không thể không so sánh mình với Rose. 

Mặc dù có vẻ như Ian không biết Rose trông như thế nào, nhưng cô ấy không thể chịu đựng được điều đó và đó chính là lý do tại sao cô ấy cố gắng hết sức để tránh tiết lộ bất cứ điều gì về danh tính của mình khi Ian hỏi bất cứ điều gì. Đổi lại, cô tránh hỏi những câu hỏi về Ian, khiến cô dường như là một người phụ nữ xa lạ đối với anh. 

Nhưng không phải vậy, cô thực sự rất tò mò về Ian. 

"….Được chứ. Sau đó, tôi sẽ quay trở lại nhà bếp và ngài có thể ngồi ở đây. " Laritte đứng dậy với một cái bát trên tay. Cô quay lưng lại trước khi Ian kịp nói gì. "Này." 

Anh bối rối gọi theo Laritte. 

Nhưng Laritte đã biến mất trong căn bếp. 

Mặt Ian đanh lại. Khuôn mặt của cô ấy hoàn toàn vô cảm nhưng bằng cách nào đó nó trông như thể cô ấy đang chán nản. 

"Nó có phải là ảo giác không vậy?" 

Dù sao, nếu anh đã thành công trong kế hoạch, cô ấy sẽ là một nữ tước thực sự. Không ai có thể không ghen tị với cô ấy. 

Anh nghĩ rằng cô sẽ hạnh phúc sau khi mình thông báo cho cô về kế hoạch của mình, nhưng dường như không phải vậy. 

“……” 

Ian nhìn chằm chằm vào chiếc ghế mà Laritte đã ngồi cách đây không lâu. 

*** 

Có rất nhiều việc phải làm trong biệt thự. 

Khi cô bận rộn với công việc, tất cả những suy nghĩ không quan trọng thoát khỏi tâm trí cô. 

Trước hết, cô phải đảm bảo rằng không có quá nhiều tuyết tích tụ trên mái nhà, cho dù mái nhà được xây dựng kiên cố và sẽ không bị sập, người ta vẫn phải đề phòng. Căn dinh thự sau cùng cũng đã cũ và đã không được bảo trì trong một thời gian dài. 

Thứ hai, lối đi dẫn đến cửa trước đã bị đóng băng nên rất trơn và nguy hiểm, nhất là khi cô vào kho lấy đồ ăn. 

Ngoài ra, còn nhiều việc khác phải làm nhưng… 

"Tôi đi lấy một ít nước để tắm." 

Sáng sớm, Larttie bước ra khỏi dinh thự, quấn mình trong bộ quần áo làm từ lông thú. 

Cô dùng cả hai tay để nâng chiếc xô cũ. Có thể nghe thấy tiếng nước chảy từ đáy xô. 

Cô sẽ phải leo núi và tìm kiếm một thung lũng nơi nước chảy mạnh đến mức không bị đóng băng được. 

Khoảng cách khá gần, nhưng vì cái xô nhỏ, cô sẽ phải đi đi, về về nhiều lần chỉ để lấy đủ nước để tắm. 

Thay vào đó, cô có thể sử dụng tuyết xung quanh nhà, nhưng nó có chứa khá nhiều tạp chất. Ian đi theo cô ấy.

"Hãy để ta giúp cô lần này." 

“Tôi sẽ không để một người bệnh đi…” 

"Ta có thể làm những việc như thế này bây giờ." 

Thực sự thì sức khỏe của Ian đã được cải thiện đáng kể. 

Sau khi nhiệt độ cơ thể trở lại bình thường, anh ấy hết sốt và những việc như đi bộ không còn là vấn đề với anh ấy nữa. 

Tuy nhiên, ý kiến của Laritte khác với ý kiến của Ian. 

Cái xô chứa nước nặng đến nỗi cô nghĩ rằng anh sẽ không thể mang nó. 

“……” 

Laritte nhìn chằm chằm vào vùng bụng của Ian, nhưng trước khi cô ấy lên tiếng, Ian đã nói. 

"Chẳng có ý nghĩa gì khi trừng mắt với ta như vậy đâu."

Anh sẽ không lùi bước ngay cả khi cô ấy tiến lên và chọc vào vết thương của anh để bắt mình nghỉ ngơi vì từ bây giờ anh ta có thể dễ dàng chặn hoặc ngăn cản cô ấy làm như vậy. 

“…Nhưng trời sẽ sớm trở lạnh. Cái áo khoác của ngài đã biến thành giẻ rách nên tôi đã ném nó đi rồi.” 

"Ta là một kiếm sĩ nên điều đó không thành vấn đề." 

Nhưng dĩ nhiên, có một cơ thể vượt trội và cảm giác lạnh là hai điều khác nhau.

“……” 

Nhưng Laritte không biết sự thật đó. 

Không còn gì để nói, cô quay đầu, bước ra khỏi dinh thự rồi đóng sập cửa lại. 

Ian không biết thung lũng ở đâu, và có vẻ như cô muốn rời đi thật nhanh để anh không thể đuổi theo cô. 

"Hả? Chờ một chút…! ”

Ian vội vàng đuổi theo. 

(Lúc đó đang là mùa đông nhưng trời không có tuyết. Mỗi hơi thở phà lại tạo ra một đám mây trắng bay về phía bầu trời.) 

Anh thở nhẹ, chạm tay vào tay nắm cửa đã cũ, mở cửa và tìm Laritte. 

Khi tìm thấy cô, anh không thể không chế giễu. 

Dĩ nhiên Larrite đã cố gắng hết sức để chạy, nhưng vì tuyết đã phủ kín con đường, nên việc "chạy" là không thể thực hiện được. 

Với mỗi bước đi của cô, chân cô ấy lại lún sâu hơn vào tuyết, người ta có thể dễ dàng nhận ra tuyết đã chất thành đống từ đêm hôm qua như thế nào khi quan sát cô ấy.

Vì điều đó mà tốc độ của cô ấy ngang với tốc độ của một con rùa. Ian đi theo cô ấy. 

Dù không chạy nhưng anh vẫn dễ dàng bắt kịp Laritte với đôi chân thon dài của mình. 

Không thể nhận ra, Ian bật ra một tiếng cười nhẹ. 

Anh đang bước đi một cách thoải mái, và chỉ đứng sau Larrite 5 bước. Bước chân trên tuyết tạo ra một âm thanh riêng biệt. 

Vì vậy, khi Larrite nghe thấy âm thanh của những dấu chân không phải của mình, nét mặt của cô ấy trở nên cứng đờ. 

Quay lại phía sau, cô ấy trừng mắt nhìn Ian đang bắt kịp tốc độ của mình. 

"Nếu ngài ngã, ngài sẽ bị thương." 

“Trời lạnh... vì vậy đừng... đi theo tôi! Ngài…" 

"Ta đã nói với cô, ta không lạnh." 

Tiếng nước chảy qua thung lũng bắt đầu rõ ràng hơn. 

Khoảng cách của họ vẫn như cũ trong khi Laritte đang tìm kiếm nguồn nước. 

Cô ấy nhăn mặt và dừng lại, Ian nhận thấy điều này nên đến và đứng bên cạnh cô ấy. Khi thấy cô cau mày, anh hỏi. 

“……Cô không tức giận phải không?” 

"Tại sao tôi phải tức giận chứ?" 

Ian không có gì để nói lại với cô ấy khi cô chặn lời anh nghiêm túc như vậy. 

"Bởi vì ta đã đi theo cô và đùa giỡn." 

Anh không thể bồng bột và nói những điều như vậy được.

Thấy Ian đứng đó không biết làm gì, Larrite thở dài. 

“…Tôi sẽ chỉ treo cái xô.” 

Nước trong hồ rất sạch, nhưng chỉ có nước chảy gần tảng đá là đủ tốt để uống. 

Để có được nguồn nước sạch đó, cô phải treo cái xô lên cành cây gần đó. 

Thực sự thì điều khó khăn nhất trong việc này là quay trở lại biệt thự với cái xô đầy nước, so với điều đó thì đây không phải là một điều khó khăn để làm. 

Nhìn vào chiếc xô, Ian định trộm lấy nó từ tay cô và mang về nhà. 

Trong khi nhìn theo bóng lưng của cô, và sau đó là mặt nước, anh nhận thấy một điều gì đó khác lạ. 

Laritte đặt chân xuống nước lạnh như băng và với lấy cành cây. 

Sau khi kiểm tra xem cành cây có chắc và cứng cáp hay không, cô treo cái xô lên rồi nhảy trở lại trên nền đất vững chắc. 

“Tất cả những gì còn lại cần làm là đợi cho đầy thùng….” 

Ùm! 

Âm thanh của thứ gì đó ở trong nước vang lên, thu hút sự chú ý của Laritte. 

Khi cô đưa mắt về nơi phát ra âm thanh, một suy nghĩ hiện lên trong đầu cô. "Đừng nói với mình rằng anh ấy đã rơi xuống hồ chứ?" 

"Sau khi mình đã nói với anh ấy rất nhiều lần rằng đừng đến khi anh ấy còn ốm như vậy!"

Nhưng khi ánh mắt họ chạm vào nhau, cô nhận ra anh ta đang đứng đó với mỗi tay một con cá.

“……” 

“……” 

Một khoảng lặng bao trùm lấy họ. 

Con cá anh bắt được nhỏ hơn cá trắm nhưng to hơn cá chim. 

Laritte gần như không thể nói điều gì đó. 

"Ngài…" 

“……” 

Anh ta có nghĩ rằng mình là một con gấu nào đó không? 

Da của anh có màu sẫm khiến anh ta giống với những con gấu nâu mà Larrite chỉ thấy trong sách. 

Cô cố gắng hết sức để không nói ra những điều mình đang nghĩ. 

Anh lúng túng lẩm bẩm. 

"A, nó vừa lọt vào tầm nhìn của ta." 

“Làm tốt lắm… tôi đoán thế?” 

"Tại sao lại là một câu hỏi?" 

Laritte cúi đầu nhìn con cá, bất kể nhìn như thế nào, con cá cũng nhỏ hơn ngón út của cô. 

‘Làm thế nào mà anh ta có thể tìm thấy những con cá nhỏ như vậy? 

Có phải vì anh ấy là một Kiếm sư không?’

Ian biết mình trông thật buồn cười khi bắt được hai con cá nhỏ như vậy. 

Đây thực sự là lần đầu tiên anh bắt cá bằng tay. 

Tuy nhiên… anh muốn đưa thứ gì đó mà cả Larrite và anh ấy đều có thể ăn được. 

Cô ấy đã không đủ ăn vì cô đang chia sẻ thức ăn cho anh.