Chương 7
Nhóm dịch Thiên Sơ Các
Trans: Jang
Beta: Alice
Khi Ian còn nhỏ, mẹ anh là Selena không phải làm bất cứ điều gì kể từ khi bà bắt đầu chăm sóc bản thân và Ian tại biệt thự.
Công tước cũng không thể chăm sóc cho Selena và cũng không ai đến biệt thự trên núi. Selena ngay từ đầu đã thích ở trong một bầu không khí yên tĩnh này nên rất hài lòng với chuyện này.
Bà ấy thường hay đan len. Thậm chí có thể đan cả ngày dài.
Ian thường chạy quanh biệt thự đến khi kiệt sức.
Anh ta nghe thấy âm thanh của sợi mì sôi sùng sục trên bếp trong khi ngủ quên.
Quay đầu lại là bóng dáng Selena bắt đầu đan trong khi ngồi trên chiếc ghế bập bênh.
Ian suy sụp, không thể nói chuyện với Laritte có một giấc mơ.
Anh ta quay trở về đối mặt với ‘kẻ thù’ của mình, kẻ từng sống trong biệt thự với người mẹ yêu quý của anh.
"Con đã dậy chưa con yêu?"
Khi Selena nói vậy, Ian chớp mắt và xoay người trên giường.
Anh ấy cảm thấy như mình đã quên điều gì đó, vì vậy anh nhìn vào cả hai bàn tay của mình và thấy những ngón tay của một đứa trẻ nhỏ.
"Con chắc chắn rằng chúng lớn hơn thế này rất nhiều."
“Con sẽ ăn sáng ngay. Betty nói rằng mẹ đang đan len.”
Selena đặt thứ bà ấy đang đan xuống và đỡ Ian dậy.
Anh có cảm giác gặp đã từng trải qua chuyện này nhưng vẫn đi theo bà.
Căn biệt thự nơi anh ở khi còn nhỏ sặc sỡ như một con công không dính bụi.
Nhưng cũng có một không gian ấm cúng.
Gian phòng sạch sẽ, màu nhẹ nhàng, có thể nhìn thấy dưới ánh sáng của đèn điện, khi đi dọc hành lang…
“Người muốn dùng bữa sáng không? Tôi có thể mang lên phòng cho người."
"Chào buổi sáng, Chủ nhân."
Những người hầu theo sau để phục vụ Selena Reinhardt thường là những người nhanh nhẹn và nhiệt tình.
Đó là kết quả sự rộng lượng của Công tước Reinhardt lúc bấy giờ. Selena trầm lặng và yếu đuối. Betty sợ rằng bà ấy có thể mất năng lượng ngoài dự liệu của mình.
Hơn thế nữa Selena còn luôn quan tâm đến người hầu của mình.
"Ngươi có thể phục vụ bữa sáng cho ta và Ian chứ?"
"Vâng, thưa bà! Đây là món thịt hun khói tuyệt vời. Có một lễ hội thịt ở dưới núi và tôi đã mua thịt chất lượng tốt nhất từ chợ.”
Khụ khụ.
“Ồ, Betty. Ngươi không bị cảm chứ?"
Bà ấy luôn lo lắng liệu người hầu của mình có bị ốm hay không.
Bà ấy thanh lịch và khéo léo nên không đòi hỏi nhiều về hình thức.
Đó là lý do tại sao những người hầu thường quên rằng dòng dõi này có quyền lực đứng thứ hai của đất nước chỉ sau hoàng gia.
Ian yêu mến họ vì họ luôn trung thành với Selena.
Đã có một thời gian.
Loại thuốc cần thiết cho Selena đã hết.
Nhưng khi toa xe khập khiễng do tuyết rơi dày đặc, một người hầu đã tình nguyện đi bộ trên nền tuyết để mua dược liệu.
Khi Ian bị tê cóng khắp người, họ đã chăm sóc cậu như một thành viên gia đình.
Đó là sự gắn kết giữa họ.
“Trời không lạnh, thưa bà. Tôi có lẽ mắc một thứ gì đó trong cổ họng thôi.”
“Nếu ngươi bị ốm, ngươi có thể nói với ta. Điều gì sẽ xảy ra nếu ngươi bỏ qua nó và tình trạng này trở nên nghiêm trọng hơn?”
“Không phải, thưa bà! Mặc dù trời đang trở lạnh, vẫn có một chủ nhân như ánh mặt trời ở đây mà!"
Ian ngồi vào bàn, cô hầu gái chỉ dẫn.
Cô người hầu Betty đến gần Ian.
"Đúng rồi! Chủ nhân, bảo mẫu của ngài đã gửi một lá thư nói rằng cô ấy sẽ đến biệt thự vào ngày mai sau kỳ nghỉ của mình.”
Ian cắt miếng thịt và cho vào miệng.
Sau đó, anh ngẩng đầu lên. Selena lên tiếng trước.
“Hừ. Ta không biết liệu cô ấy có già hơn không khi cô ấy trở lại…”
“Ồ, con phải dậy sớm. Điều này có làm con lo lắng không Ian?"
"Con ổn mẹ à."
Ian chợt nảy ra ý nghĩ về người bảo mẫu của mình.
Trong đầu anh đang suy nghĩ rất nhiều.
'Có lẽ mình sẽ có mái tóc bạc sớm.'
Rồi có thứ gì đó lướt qua tâm trí anh.
"Cô ấy đã hơn hai mươi?"
"Cô ấy là một phụ nữ trẻ với mái tóc trắng."
‘Biểu cảm kỳ lạ khiến cô ấy dường như không có cảm xúc.’
Anh tự hỏi liệu cô có khó chịu với điều gì đó không.
"Nhưng đó là ai?"
Anh cố gắng nhớ lại tên của người phụ nữ. Cô ấy nói cô ấy là vợ của anh.
‘Khoan đã, mình vẫn còn là một đứa trẻ. Sao lại có vợ?'
Sau đó, Selena đứng dậy rời đi.
Betty hỏi.
"Thưa bà, bà đã dùng bữa xong chưa ạ?"
“Hôm nay ta cảm thấy không được khỏe nên ta đi nghỉ đây.”
“Nhưng thưa bà, mấy bữa nay bà đã ăn không ngon miệng rồi…”
Selena ra hiệu cho Ian đang ăn và rời đi.
Anh vội vã lên tầng hai, thức ăn vẫn còn trong miệng.
‘Chiếc ghế bập bênh yêu thích của mẹ. Bây giờ nó ở đâu? A!’
Anh nhớ rằng chiếc ghế bập bênh ở trong phòng anh và đã đi theo hướng đó.
Đúng như dự liệu, Selena đang ngồi ở đó.
“Con đã ăn xong chưa?"
“Con rất lo lắng cho mẹ, mẹ…”
“Đôi khi con đối xử với ta như thể ta là một ngọn cỏ mong manh. Nó thực sự chỉ là chứng khó tiêu."
Ian leo lên giường và nhìn qua Selena. Bà ấy đang thư thái ngồi trên ghế.
'Nó là sự thật. Bà ấy dường như không bị ốm.’
“Mẹ thậm chí không thể ốm vì mọi người đang chăm sóc mẹ rất tốt. Vì thế, đừng lo lắng."
Sau đó anh mới nằm xuống giường, đầu óc thư thái. Trần nhà trắng xoá và sạch sẽ đã lấp trí óc anh ta. Ánh sáng dường như sáng hơn như thể ai đó đã thêm nến vào đèn chùm.
Ian nhắm mắt và thầm cầu nguyện.
Cầu mong Mẹ và người hầu sẽ luôn được bình yên.
Ian tỉnh dậy.
Anh có thể nhìn thấy một trần nhà giống với giấc mơ vừa rồi, nhưng anh không thể lấy lại mười năm trước, vì vậy anh cảm thấy như mình đã chết. Không khí ấm áp biến thành cái lạnh giá của mùa đông.
Anh đã khóc.
Không phải vì buồn, mà vì sốt cao.
Laritte đang nhúng khăn tay vào nước lạnh và lau vùng quanh mắt.
"Ngài đã dậy rồi ư."
Cô chào anh với giọng điệu bình tĩnh thường ngày.
"Tôi…"
Khụ khụ.
Ian cố gắng trả lời, nhưng cổ họng của anh ấy sưng lên và không thể nói chuyện.
Laritte tiếp tục lau nước mắt với vẻ mặt mà anh mong đợi.
Anh đảo mắt và nhìn thấy nơi Laritte ngồi. Tất nhiên, có một chiếc ghế bập bênh.
Nơi mẹ anh thích.
Nước mắt lại rơi khi anh cố gắng di chuyển, anh nghĩ nó đã hết.
Lần này, họ đều tràn ngập nỗi buồn.
‘Tại sao cô ấy phải thích chiếc ghế mà mẹ mình đã thíc chứh?’
"Và chăm sóc mình như những gì bà ấy đã làm?"
'Cô ấy…'
‘…gợi nhớ về quá khứ của mình rất nhiều.’
Đó có thể là một lẽ tự nhiên khi nước mắt chảy ra vì những suy nghĩ và bối rối như vậy.
“…”
Laritte lặng lẽ bỏ chiếc khăn tay xuống.
Anh biết tình trạng của mình đã khác so với trước đây, nhưng anh không có ý định đem chuyện này ra để kể lể hay giễu cợt.
“…Tôi muốn… có… danh sách các thành viên trong gia đình.”
Ian khàn giọng lẩm bẩm.
Mới vừa đây thôi, anh còn lo lắng cho bảo mẫu, gia đình và những người hầu mà mẹ anh coi trọng.
Dĩ nhiên, dòng dõi Hoàng gia đã làm điều gì đó 'nhân nhượng' trước âm mưu phản quốc của tên gián điệp.
Công tước đã không tự hủy hoại bản thân, cũng không bán biệt phủ, mà đã thuộc về gia đình Hoàng gia.
Đó có lẽ là bản án đối với cô ấy, người đã được sắp xếp để trở thành Nữ công tước.
Người hầu còn sống sót rất nhiều.
Trừ những người ghi tên mình vào các tài liệu chứng minh là phản quốc.
Họ đang ở trong tình trạng khó khăn vì họ đang ở khắp mọi nơi trên đất nước, họ
có thể không tìm được công việc phù hợp.
“…”
Laritte nghĩ rằng anh cũng biết việc này.
Do đó, âm mưu nổi loạn của kẻ phản quốc đã gây chấn động đế chế. Vì vậy không cần phải lo lắng. Hầu hết trong số họ sẽ còn sống và khỏe mạnh.
"Đó là tôi.”
“…”
“Bây giờ tôi là một phần của gia đình Công tước.”
Cô không biết tên anh, nhưng cô đã đưa ra những lời nói như vậy.
Ian nhìn lên Laritte. Sau đó anh mới nhận ra. Thực tế là một thành viên trong gia đình anh đã ở ngay bên cạnh anh.
Cô chỉ tiếp tục lau đi những giọt nước mắt với vẻ mặt vô cảm.
Một chiếc khăn tay mát lạnh lau nhẹ qua trán cũng giúp làm dịu đôi mắt đỏ hoe của anh.
Thực ra cô không biết, rất nhiều người hầu là trẻ mồ côi.
Cô không biết, bây giờ nhiều người trong số họ sẽ chết đói.
Vì vậy, Ian không thể trút bỏ những lo lắng của mình ngay cả khi đang chạy trốn, nhưng bây giờ anh là một ngoại lệ.
Trong phòng không còn tiếng nói chuyện vì vậy không gian yên lặng.
Đó là tất cả.