Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

(Đang ra)

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

Kishima Kiraku

Đây chính là cách mà chuyện tình romcom đầy nhiệt huyết xoay quanh cô nữ sinh cao trung với làn da rám nắng bắt đầu!

7 15

Yukino, cô bạn cùng lớp lạnh lùng hôm nay cũng bị bệnh

(Đang ra)

Yukino, cô bạn cùng lớp lạnh lùng hôm nay cũng bị bệnh

天江龍

Một câu chuyện hài tình cảm với chàng trai chậm tiêu, cô nàng yandere, và mối tình đơn phương từ cả hai phía.

9 85

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

261 1518

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

338 4833

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

71 1434

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

77 481

Vol 4: Phá Diệt Vương - Chương 91: Vô Danh… (1)

Ba cái bóng lao vút qua bầu trời Renea.

Một là Phù thủy Bùn Nhơ Atou.

Hai là Phù thủy Hấp Hồn Erakino.

Ba là Nhan Phục Thánh Nữ Fenneh.

Dù Soarina không ở đây, nhưng tất cả đều mang theo nỗi lo canh cánh trong lòng.

Được sức mạnh tiềm tàng cùng quyền năng hỗ trợ từ GM hậu thuẫn, ba người họ băng qua nóc nhà thành phố với tốc độ kinh hoàng, đến mức người đi đường dưới chân chưa kịp chỉ tay đã mất hút trong gió.

Xé gió mà hét, Atou ra hiệu cho hai người còn lại:

“Nói ngắn gọn thôi! Danh hiệu anh hùng của IranTakuto chính là Tà Thần Vô Danh! Bản chất của ngài là—”

Nói đoạn, Atou đạp mạnh mái ngói, phóng người vượt qua con phố rộng cả chục mét, rồi hít sâu, gào lớn:

“Vì không có tên nên ngài không là ai cả, đồng thời có thể là bất kỳ ai!”

Về Tà Thần Vô Danh trong Eternal Nations, thông tin cực kỳ hiếm hoi.

Những nhân vật lãnh đạo mặc định trong game vốn chỉ tồn tại để người chơi nhập vai, nên tư liệu về họ rất hạn chế.

Nếu là những vị anh hùng như Isla thì còn đỡ, nhưng riêng Tà Thần Vô Danh thì bí ẩn hơn bất cứ chỉ huy mặc định nào.

Chỉ có một điều không thể thay đổi:

Là thần của Mynoghra, nên hễ hắn tồn tại thì thế giới chắc chắn phải gánh lấy tai ương kinh hoàng.

“Khả năng của ngài gần như là mô phỏng hoàn hảo! Trong game không nói rõ, nhưng với những gì đã xảy ra, không còn cách giải thích nào khác! Lúc đầu ta còn lấn cấn, nhưng giờ thì chắc chắn rồi!”

Atou có lý do để khẳng định điều đó.

Thứ nhất, những mẩu cốt truyện rải rác trong Eternal Nations từng bóng gió nhắc đến việc Tà Thần Vô Danh có thể hóa thân thành bất cứ kẻ nào.

Thứ hai, thực tế Takuto đã thao túng thông tin ở cấp độ mà chỉ chính bản thân những người đó mới làm nổi.

Và đòn cuối cùng:

Hắn đã sử dụng sự kiện, thứ vốn là đặc quyền của Ma Vương Quân Brave Questers trong game RPG.

Sự kiện Truy lùng phạm nhân sát hại liên tiếp các kỵ binh đoàn viên! vốn không hề tồn tại trong Brave Questers, vì đám Ma Vương lẫn thuộc hạ đã bị tiêu diệt sạch sẽ.

Nên kẻ duy nhất có thể dùng nó chỉ có thể là Ira Takuto.

Ký ức đau đớn ấy trở về, lần trước, một anh hùng đã bỏ mạng vì sự kiện bắt buộc đó.

Chuyện đáng lẽ đã kết thúc từ lâu, giờ lại sống dậy như oan hồn quấn lấy họ.

“Nhưng mà! Sao Master lại không phát hiện ra!? Chuyện đó vô lý quá!!”

“Ta đã nói rồi! Ngài chính là bản thân bọn họ! Một khi Ira Takuto đã tự định nghĩa mình thành ai, thì trên dữ liệu, ngài đúng là người đó!”

Dù có nghi ngờ cũng vô ích.

Hắn không phải đang giả vờ mà là trở thành người đó.

Một con quỷ không hình hài, một khi đã tự xưng tên ai thì lập tức biến thành chính người đó, không kẽ hở, không nghi vấn, không sai lệch, như một lời nguyền tự bẻ cong thực tại.

Đó chính là Tà Thần Vô Danh.

“Là ngài! Nhờ thế mà ngài tạo được mớ chỉ thị giả! Nhờ thế mà ngài qua mặt các kỵ binh mà không bị nghi ngờ! Nhờ thế mà—”

Atou nén hơi, rồi thét lên như rạch không khí:

“—Ngài trà trộn vào chúng ta, quan sát mọi cách đối phó từ trong lòng ta!”

Fenneh và Erakino chết sững, không thốt nên lời.

Ngay cả GM, kẻ đang lặng lẽ theo dõi toàn bộ sự việc từ khoảng không gian ngoài thực tại, cũng nín bặt trước quyền năng phi lý đến rợn người ấy.

Tà Thần Vô Danh không đơn thuần là kẻ bắt chước.

Chính xác hơn, gọi hắn là kẻ mô phỏng còn nhẹ.

Một khi hắn nói “ta là ai”, thì hắn chính là kẻ đó, không gì cản được, không gì bác bỏ được.

Như việc Atou từng bị năng lực Hấp Hồn của Erakino ép đổi phe, giờ Ira Takuto cũng tự tái định nghĩa chính mình từ gốc rễ.

Kẻ đối diện không còn là bản sao mà là chính chủ.

Nếu ai đó tin rằng Tà Thần Vô Danh không tồn tại, thì càng không thể vạch trần điều ngược lại.

(Nếu đúng vậy, thì… Takuto-sama…)

Nghiến răng, Atou dồn lực vào đôi chân.

Trong ánh mắt cô, thay vì phẫn nộ, lại ánh lên nỗi đau xé ruột. Khóe mắt bất giác ươn ướt.

…....

…..

Phía sau cánh cửa mở toang, chỉ có mình Soarina đứng bất động.

Nội thất cựu thánh đường đổ nát y như những gì họ được báo trước:

Ghế gãy, tượng vỡ, đồ đạc bị cướp sạch, khung cảnh đổ nát quạnh hiu như chốn bị lãng quên.

Một góc mái sập hẳn, ánh nắng rọi qua lỗ thủng, phủ lên sàn nhà đầy bụi một vẻ đẹp hoang tàn như ảo mộng.

Trong luồng sáng ấy, Soarina đứng ngay trước bệ giảng của tư tế.

Nhưng chính xác hơn, nên nói chỉ còn một người còn sống trong không gian ấy.

Bởi lẽ, đổ dài dưới chân cô là xác chết của Thánh Kỵ Binh Fjord, ngực bị khoét một lỗ to, khuôn mặt còn hằn nét phẫn uất và tuyệt vọng, máu loang đỏ sàn đá lạnh lẽo.

Một hơi thở nghẹn lại đâu đó.

Soarina vẫn lơ đãng nhìn thi thể trước mặt, rồi từ từ đưa mắt nhìn về phía Atou và những người vừa ập tới.

Một câu thì thào bật ra từ đôi môi khô:

“Ah… Erakino…”

“Soarina-chan!”

Erakino hét lên thất thanh.

Không cần nói cũng biết chuyện gì đã xảy ra.

Chỉ cần nhìn Fjord ngã gục kia, ai cũng hiểu đã có kẻ ra tay.

"Cô ổn chứ!? Có bị thương không!?”

“Không sao… Tôi không sao cả. Chỉ là… Thánh Kỵ Binh Fjord-sama…”

Erakino lo cho Soarina đến mức quên sạch cảnh giác.

Cô lao đến mà không kịp nghe Fenneh hốt hoảng quát gọi:

“Khoan đã—!”

Atou cũng tròn mắt, bất giác sững lại trước hành động đột ngột ấy.

Cả ba đều bị đánh lừa.

Dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khi đối diện Soarina, họ vẫn chần chừ một giây, không dám chắc đó là thật hay giả.

Một cuộc gặp được sắp đặt quá khéo léo.

Một xác chết quá rành rành.

Tất cả đều chỉ ra:

Soarina trước mắt họ, chưa chắc đã là Soarina thực sự.

Nhưng chính cái khả năng “nếu lỡ đâu là thật…” đã làm họ do dự, đủ để bàn tay ma quỷ siết lấy cổ họng.

Khoảnh khắc ấy đã trở thành chí mạng.

Trong thế giới của những kẻ siêu phàm, một sai sót trong sát na cũng đủ lấy mạng.

Cả ba hiểu rõ điều đó, vậy mà vẫn không thể ngăn Erakino lao tới chỗ Soarina.

Và rồi—

“Ngây thơ quá đấy, Erakino.”

Kết cục ấy, vốn đã không thể khác.

“Gah…!!”

Một cú va chạm khô khốc vang lên, máu phun ra từ miệng Erakino.

Một luồng nóng rát và đau đớn xuyên thẳng bụng khiến cô lập tức hiểu ra:

Chính Soarina đã ra tay với mình.

“Sao… lại…”

Trước mắt cô, người con gái ấy khẽ cười khúc khích.

Chính người bạn thân, người mà Erakino sẵn sàng đổi mạng để cứu lấy, lại đang mỉm cười một cách ghê rợn.

Không, đó không phải Soarina!

Erakino gắng xé toạc lớp ảo giác bám chặt trong đầu, trợn mắt nhìn kẻ đứng trước mặt.

“Dễ quá nhỉ? Thật sự là phế vật đấy…”

Chính câu nói mà ngày nào cô từng mắng kẻ khác, giờ lại bị trả nguyên vẹn vào mặt mình.

Với gương mặt bạn bè, kẻ đó ném ra lời khinh bỉ như một nhát dao vào lòng.

Bàn tay phải của “Soarina” rướm máu, giơ cao, sẵn sàng đập nát hộp sọ Erakino—

“Không dễ vậy đâuuuuuu!!”

“Lạy Thần Linh tối cao! Xin hãy ban cho con quyền năng để tiêu diệt tận gốc cái ác!”

Tiếng gầm của đồng đội đã cứu Erakino khỏi lưỡi hái tử thần.

Cánh tay “Soarina” vừa giáng xuống thì bị bắn ngược lên bởi một tiếng nổ chói tai.

Cùng lúc, xúc tu quấn quanh Erakino co rút lại thần tốc, kéo cô ra khỏi tầm sát thương.

=GM:Thông báo hệ thống===========

Quyền hạn Game Master được thi triển.

Hồi phục toàn bộ HP cho Phù Thủy Erakino.

―――――――――――――――――

Ngay sau đó, năng lực của Xét Định cũng phát động, chữa lành vết thương của cô hoàn toàn.

Nhìn qua thì chẳng khác gì cô được đưa trở lại trạng thái ban đầu khi mới xông vào nơi này.

Nhưng cú đánh vừa rồi đủ để Erakino phải run lẩy bẩy, mặt cắt không còn giọt máu, ngồi thở dốc giữa đống đổ nát.

“Khụ! Khụ! Khụ... khục…”

“Ngươi ổn chứ Erakino!?”

“Ổn… may mà kịp… hú vía thật đấy…”

Trong khoảnh khắc đó, kẻ địch đã nhắm thẳng cổ họng cô mà ra đòn.

Họ hiểu rất rõ điều ấy, nhưng vẫn để đối phương giành tiên cơ.

Nếu Fenneh không đỡ được đòn, Atou không kéo kịp, GM không chữa lành kịp thời thì chỉ cần thiếu một mắt xích, Erakino chắc chắn đã không còn ở đây nữa.

Ai nấy đều im lặng trước sát khí khủng khiếp đang toát ra từ “Soarina”, hay đúng hơn là từ Ira Takuto đang chiếm lấy hình hài ấy.

“Kusukusu… thất bại rồi nhỉ…”

Tiếng cười chát chúa vang vọng khắp thánh đường mục nát.

Một giọng điệu nhẹ bẫng, khinh khỉnh, tuyệt đối không thể thuộc về Soarina hiền hậu.

Dẫu vậy, nghe nó cất lên từ gương mặt quen thuộc ấy vẫn khiến lòng người sởn gai ốc.

Mắt họ thì thấy đó là Soarina, trí não cũng buộc phải công nhận là Soarina như thể bị một thế lực vô hình bắt ép phải tin vậy.

Tại sao… sao lại có thể nghĩ đó là Soarina?

Sao hình ảnh cô gái ấy, cô gái từng cười hiền hậu lo cho dân, cứ mãi ùa về?

Dù gương mặt kia đã bị bóng đen bẩn thỉu phủ kín, như tách hẳn khỏi thế giới này…

“Quá liều lĩnh rồi Erakino! Chuyện này ta đã nói rồi còn gì!”

“Ơ… ơ thì…”

“Không, không thể trách Erakino được. Đây chính là năng lực của Tà Thần Vô Danh. Dù lý trí có biết rõ, thì trái tim vẫn bị dẫn dụ nhận sai. Không phải thôi miên, không phải làm mờ nhận thức mà vì ngài chính là người đó. Thật tiếc là ta đã đoán đúng…”

Lời trách móc bật ra từ Fenneh, nhưng Atou lập tức phủ nhận và lý giải.

Bản thân họ, nếu không cẩn thận, cũng đã suýt bị kéo vào bẫy như thế.

Thứ năng lực này còn quỷ dị hơn những gì họ từng hình dung.

Trước mắt họ không phải Soarina.

Chắc chắn đó là Ira Takuto.

Nhưng chỉ cần hắn vẫn đóng vai Soarina, tất cả đều vô thức thừa nhận hắn là thật.

Bảo rằng chỉ cần giữ vững nghi ngờ hoặc xem như giết nhầm cũng được, nghe thì dễ.

Nhưng thực tế thì không phải vậy.

Chỉ cần lơ là một khắc, niềm tin mù quáng lại bùng lên từ sâu thẳm đáy lòng.

Hơn thế nữa, Soarina vốn là đồng đội họ yêu quý.

Đến phút cuối, cả phù thủy lẫn thánh nữ nơi đây đều không ai đủ tàn nhẫn để ra tay với bạn mình.

Một sự ngây thơ chết người, nhưng là bản tính mà họ không tài nào vứt bỏ được.

“Lao lên liều mạng cũng chẳng khác gì tự sát. Atou, cô có nghĩ ra cách đối phó không?”

Fenneh nhìn sang Atou, giọng bình tĩnh nhưng ánh mắt nặng trĩu kỳ vọng.

Với tư cách là người gần gũi Ira Takuto nhất, có lẽ Atou có thể tìm ra lối thoát.

Dù vậy, điều khó hiểu nhất là:

Tại sao Ira Takuto vẫn đứng yên, chẳng buồn ra tay dứt điểm?

Hắn chỉ lặng lẽ quan sát, tựa như kẻ thợ săn nhẫn nại chờ con mồi dính bẫy sâu hơn nữa.

Cái thái độ ấy làm người ta lạnh sống lưng.

“Triệu hồi Soarina thực sự tới đây đi. Giờ hung thủ đã lộ mặt, sự kiện chắc đã kết thúc. Quyền hạn GM sẽ có hiệu lực.”

Atou khẽ liếc nhìn “Soarina” giả, cảnh giác phản ứng của nó.

Quái đản thay, “nó” chỉ bình thản đưa tay ra trước, như ra hiệu cứ tự nhiên.

=GM:Thông báo hệ thống===========

Quyền hạn Game Master được thi triển.

Triệu hồi Thánh Nữ Soarina tới hiện trường.

―――――――――――――――――

=Thông báo hệ thống=============

Thánh Nữ Hoa Táng Soarina đã xuất hiện tại hiện trường.

―――――――――――――――――

Đúng như mọi người chờ đợi, Soarina thật đã hiện ra trước mắt.

Sự kiện đã khép lại, không còn thế lực nào ngăn chặn việc phơi bày hung thủ.

Quá rõ ràng:

Soarina đang đứng kia, còn kẻ trên bục giảng chắc chắn chỉ là bản sao của Ira Takuto.

Nhưng… mặc cho lý trí đã hiểu, hình bóng Soarina với nụ cười đen ngòm kia vẫn khiến lòng Erakino và mọi người run rẩy.

Họ không thể ngăn trái tim mình thôi run lên vì sợ hãi.

Kẻ địch rõ ràng đang ở ngay trước mắt.

Làn khói báo hiệu cho trận chiến cũng đã bốc lên từ lâu.

“Ể? Mình… tại sao lại thế này?”

Nhưng trước khi khai chiến, còn có vài điều nhất định phải xác minh với Soarina.

Dĩ nhiên là với Soarina thật sự.

Fenneh, giữ chặt sự cảnh giác, nhìn thẳng Soarina, người vẫn còn đang tròn mắt ngơ ngác vì chưa hiểu chuyện gì xảy ra rồi liên tiếp dồn dập hỏi:

“Soarina. Em đã ở đâu suốt thời gian qua?”

“Ể? Em đã nói là mình sẽ đi đàm phán với phái đoàn Fawncaven đang tiến quân tới vùng biên giới mà…”

Soarina vẫn không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Hiện giờ, lẽ ra cô đang ngồi trong cỗ xe ngựa lắc lư, trên đường đến khu vực biên giới để giải quyết tranh chấp lãnh thổ và xử lý mối đe dọa từ quái vật chưa rõ nguồn gốc.

Đoàn người cũng đã chu đáo sắp xếp để cô có thể nghỉ ngơi trên xe, lâu lắm rồi mới có thời gian thảnh thơi như thế.

Vậy mà chỉ chớp mắt một cái, cô đã thấy những đồng đội mà lẽ ra vài ngày trước đã chia tay nhau, lại đang đứng ngay trước mặt.

Hơn nữa, nơi này rõ ràng là một nhà thờ đổ nát mà cô chưa từng thấy.

Mình đang nằm mơ sao?

Không hoang mang thì cũng phải nói là cô đang vô cùng rối trí.

“Tại sao lại thành ra thế này? Ít nhất cũng phải báo cho ai biết chứ!”

“Không, em có đến gặp và chào tạm biệt Fenneh-sama đàng hoàng rồi mà?”

Soarina thật sự không hiểu mình đang bị chất vấn vì điều gì.

Cô đã thực hiện mọi thủ tục cần thiết, nhận được sự đồng thuận của các đồng đội.

Không có lý do gì để bị trách móc cả.

Bởi vì…

“Phải, ta còn nhớ. Một màn chào hỏi vô cùng lịch sự nhỉ…”

Fenneh khẽ lẩm bẩm, ánh mắt lóe lên sát khí.

Đúng vậy, cô còn nhớ rất rõ chính tay cô đã cổ vũ cho Soarina lên đường.

Soarina trên bục giảng mỉm cười khúc khích.

Chỉ bằng nụ cười và thái độ đó, Atou và Fenneh đã hiểu tất cả.

Người đã phát lệnh giả để đuổi Soarina ra khỏi đây chính là Ira Takuto giả mạo Fenneh.

Còn tên đó thì ở lại, đóng giả Soarina, ngang nhiên trà trộn vào hàng ngũ bọn họ suốt bấy lâu nay.

“Ể? Em? Chuyện này… rốt cuộc là sao vậy!?”

Soarina khi phát hiện một phiên bản “mình” đang đứng đối diện liền kêu lên đầy hoảng loạn.

Giờ này không còn thời gian để giải thích rườm rà hay chờ xem đối phương sẽ ra chiêu gì nữa.

Bởi vì, lúc này trong tay họ đã có con bài tẩy đủ sức bẻ gãy mọi luật lệ.

“GM. Hãy dùng quyền năng Xét định, giải thích toàn bộ sự thật cho Soarina.”

=GM:Message===========

Quyền hạn GM được kích hoạt.

Toàn bộ sự việc đã được truyền tải cho Thánh nữ Soarina.

―――――――――――――――――

Chỉ trong khoảnh khắc.

Tất cả ký ức, toàn bộ sự kiện đen tối mà Phá Diệt Vương đã sắp đặt tại quốc gia này, lập tức khắc sâu vào tâm trí Soarina.

“Không… không thể nào… chuyện này… là thật ư!?”

Ánh mắt Soarina run lên kịch liệt.

Không ai trách móc hay giục giã cô vì nỗi kinh hoàng này, Erakino và những người khác cũng từng nếm trải rồi.

“Vậy là các quân cờ quan trọng cuối cùng cũng đã có mặt đầy đủ…”

Soarina hay đúng hơn, Ira Takuto khẽ thốt ra đầy thích thú.

Giọng nói, ánh mắt, dáng vẻ ấy giống Soarina thật đến rợn người, khiến Erakino và những người khác không khỏi rùng mình vì ghê tởm.

Nhưng hơn tất cả, điều làm họ bất an chính là sự im lặng đáng sợ:

Đối phương vẫn chưa có động thái gì.

Ánh mắt Atou lướt xuống thi thể Fjord đang nằm sõng soài dưới nền.

Vũng máu loang lổ dưới thân hắn đã vượt quá mức máu mà một người có thể mất, làn da trắng bệch đến mức không cần kiểm tra cũng biết hắn đã không còn sống.

Atou hiểu rất rõ.

Vị đoàn trưởng ấy hẳn đã sớm nhận ra âm mưu của Ira Takuto, và một mình lặng lẽ tìm cách ngăn chặn.

Kết cục, hắn chết thảm, chẳng kịp báo tin cho ai.

Một cái chết quá liều lĩnh, quá ngu ngốc.

Nhưng giờ, không còn thì giờ để tiếc thương.

Nơi này là ranh giới.

Một bước sai sẽ là diệt vong.

Atou hít sâu, lựa lời thận trọng nhất, cất tiếng với kẻ đang khoác lên bộ mặt Soarina:

“Ngài đã quan sát bọn em từ đầu, đúng chứ, Takuto-sama? Hay gọi ngài là Ira Takuto, Tà Thần Vô Danh thì thích hợp hơn?”

“Gọi thế nào cũng được cả. Với Atou, kẻ giờ đã đứng bên kia chiến tuyến thì hẳn cũng có quy tắc riêng mà.”

Ira Takuto cười khúc khích, nụ cười nhuốm một thứ nhơ nhớp, quái đản không còn chút gì của vị chủ nhân mà Atou từng tin phục.

Là vì cô đã phản bội hắn sao?

Hay còn nguyên nhân khác?

Atou không thể chắc chắn.

Nhưng cô vẫn gắng tìm kiếm khe hở, dò xét bất kỳ dấu hiệu nào để tung đòn chí mạng.

Chỉ một sơ suất, tất cả sẽ tan thành tro bụi.

“Cũng tử tế quá nhỉ. Tập hợp hết quân cờ rồi mà ngài vẫn chưa ra tay, Takuto-sama?”

“Phải, ta chỉ hơi ngạc nhiên thôi. Atou giỏi hơn ta tưởng. Nếu không có em, Erakino đã sớm mất đầu rồi. Các em làm tốt lắm.”

Một thoáng, khóe môi Atou khẽ cong lên.

Nhưng ngay lập tức, cô dẹp sạch cảm xúc, nhìn thẳng vào thực tại.

“Em giờ là kẻ đối đầu với ngài. Dù trong lòng vẫn kính trọng Takuto-sama, em cũng không thể phản bội bổn phận của mình. Với tư cách kẻ từng là thuộc hạ của ngài, em xin thề sẽ diệt trừ Ira Takuto, tại đây và ngay lúc này. Vì em, và vì đồng đội em.”

Đó là lời đoạn tuyệt.

Bao nhiêu tình cảm, bao nhiêu đớn đau dồn nén trong từng chữ.

Nhưng ánh mắt cô giờ đã không còn chút do dự, chỉ còn lại chiến ý của một chiến binh.

“…Tuyệt vời. Đúng là Atou của ta, vị Anh Hùng duy nhất mà ta tuyệt đối tin tưởng.”

Trước lời đoạn tuyệt ấy, kẻ kia chỉ cười, ánh mắt rạng rỡ như một đứa trẻ được quà.

Những lời từ Ira Takuto cứa vào tim Atou.

Người mà cô từng tin phục… có thật sẽ nói ra những điều này sao?

Trước kẻ từng phản bội mình, liệu ngài ấy sẽ thản nhiên như thế này ư?

Rốt cuộc, kẻ đứng trước mắt cô là ai…?

Nhưng như trêu ngươi, kẻ đó chẳng buồn để tâm đến tâm trạng rối bời của Atou.

Ira Takuto hay "Tà Thần Vô Danh” chỉ vỗ tay, tán thưởng, rồi nở nụ cười đầy quái đản, như một Đức vua điên loạn, sắp sửa thưởng thức vở kịch đẫm máu do chính tay hắn đạo diễn…