Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

(Đang ra)

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

Kishima Kiraku

Đây chính là cách mà chuyện tình romcom đầy nhiệt huyết xoay quanh cô nữ sinh cao trung với làn da rám nắng bắt đầu!

7 15

Yukino, cô bạn cùng lớp lạnh lùng hôm nay cũng bị bệnh

(Đang ra)

Yukino, cô bạn cùng lớp lạnh lùng hôm nay cũng bị bệnh

天江龍

Một câu chuyện hài tình cảm với chàng trai chậm tiêu, cô nàng yandere, và mối tình đơn phương từ cả hai phía.

9 85

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

261 1518

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

338 4828

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

71 1434

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

77 481

Vol 4: Phá Diệt Vương - Chương 89: Hiệu Lệnh

Đêm trước cơn bão, đôi khi mang đến cho con người một thứ cảm giác lạ lùng không sao tả nổi.

Đêm nay cũng vậy, mưa rả rích rơi xuống miền Nam đại lục, nơi hiếm khi thấy mưa dài như thế, khiến người ta bất giác cảm thấy có điều gì đó bất thường đang len lỏi giữa màn đêm.

“Hmm…”

Tại văn phòng Thị trưởng Dragontan, lão Mortar đang ngồi trước chiếc bàn nhỏ được kê tạm, ánh mắt dán chặt vào tờ giấy trên tay.

Nét chữ thanh thoát trên đó chính là bài toán hóc búa mà ngày trước, khi hồi sinh, vị chủ nhân Takuto của lão đã để lại một câu hỏi cũng như một mệnh lệnh ngầm:

“Bằng cách nào Ira Takuto đã sống sót sau cuộc tập kích đó?”

Bao nhiêu giả thuyết được đặt ra, song câu trả lời vẫn lẩn tránh, như một câu đố quá mức cao siêu khiến vị hiền giả già nua vò đầu bứt tai.

“Ngẫm bao nhiêu cũng không ra… Hẳn là đức vua đã dùng đến thứ gì đó ngoài hiểu biết của ta, nhưng rốt cuộc đó là gì mà có thể giúp ngài sống sót trong hoàn cảnh đó cơ chứ…”

Mortar buông người tựa sâu vào lưng ghế.

Tiếng gỗ kẽo kẹt vang lên.

Ánh nến trên bàn chao nghiêng, hắt bóng lung lay trên giấy tờ chất đống.

Tiếng mưa bên ngoài khẽ lọc qua song cửa, nghe như tiếng ru khiến người già chợp mắt.

Khoảnh khắc tĩnh lặng giúp cơn mệt mỏi dịu xuống đôi phần. Mortar day vai, thở dài, rồi tự nhủ đã đến lúc quay lại giải quyết đống công việc còn dang dở…

“Ấy chà, lão vẫn còn nghĩ chuyện đó sao?”

Một giọng nói bất ngờ vang lên sau lưng.

“Ôi! Đức vua! Thật thất lễ quá… Nếu người đã đến thì lẽ ra thần phải…”

Mortar theo phản xạ vội đứng bật dậy, nhưng rồi lập tức đờ người.

Lão vừa nhận ra điều vô lý trước mắt.

"Đức, đức vua! Ngài… từ khi nào đã…”

Trước mặt lão, Takuto, chủ nhân tối cao của Mynoghra đang đứng đó, cười khúc khích như một đứa trẻ vừa bày trò trêu chọc người lớn.

“Haha! Có lẽ đây là lần thứ hai rồi, nhưng lần nào ta làm thế cũng thấy ai cũng giật mình, thú vị lắm!”

Takuto cười khanh khách, ánh mắt tinh quái.

Còn Mortar thì như bị sét đánh ngang tai, não bộ lão căng ra, hàng loạt câu hỏi dồn dập xoáy trong đầu.

"Đức vua… làm sao ngài có thể…? Chẳng phải giờ này người đang ở Qualia, bí mật đột nhập Renea để đưa Atou-dono trở về sao!?”

Đó là thắc mắc đầu tiên, cũng là lớn nhất.

Giữa Dragontan trên Nam đại lục và Thần Quang Quốc Renea tận Bắc đại lục là khoảng cách không nhỏ.

Dù hai vùng đất không quá xa nếu tính đường chim bay, nhưng con người muốn băng qua vẫn cần vài ngày trời.

Chưa kể hiện giờ biên giới hai quốc gia còn đang náo loạn bởi bọn quái vật vô danh, Thánh Kỵ Binh Đoàn và quân Fawncaven cũng phải ra sức trấn giữ.

Thế mà Takuto lại ung dung xuất hiện ở đây, chẳng mảy may bụi đường, quả thật khiến Mortar không biết nên khóc hay nên cười.

“À thì… ta dùng ma thuật.”

Takuto cố tình kéo dài âm điệu, giọng nửa bí hiểm nửa bỡn cợt.

Mortar há miệng định hỏi thêm, rồi thôi.

Biển ma thuật vô bờ, có lẽ chủ nhân lão còn nắm những bí thuật mà lão chưa từng nghe tên.

Nghĩ vậy, lão đành nuốt xuống, chuyển sang chuyện khác.

“Phải rồi… Vậy còn mọi người? Chẳng hay ngài đã gặp ai chưa…? Hay để lão tức tốc báo tin để mọi người về ngay!”

“À… khoan đã, cũng đâu cần gấp vậy…”

Takuto toan ngăn lại, nhưng lời khước từ bị chặn ngang bởi sự sốt sắng của Mortar.

“Không được! Đức vua vừa bình an trở về, bao nhiêu chuyện phải bẩm báo, bao nhiêu điều cần được chính miệng ngài xác nhận! Thời gian không chờ ai cả! Thần sẽ lập tức tập hợp mọi người! Xin đức vua tạm nghỉ tại đây, tuyệt đối không được tự ý rời khỏi phòng!”

“Ha… ha ha… ha ha…”

Takuto cười khổ.

Thật ra cậu đã chuẩn bị tinh thần rồi, nhưng giờ đối mặt trực tiếp thì vẫn thấy đau đầu thật.

Sau vụ tập kích, cậu đã khiến đám Dark Elf thân tín chạy khắp nơi như ong vỡ tổ, chịu đủ thứ phiền phức.

Cậu biết chứ, cái giá của những toan tính này chính là một buổi ‘hỏi tội’ không tránh khỏi.

Thôi thì đành ngồi nghe vậy.

………

……

"Đức vua!! Thần vô dụng, xin chịu mọi hình phạt!”

“Ôi… thật may… thật may ngài đã bình an… lúc đó thần cứ tưởng…”

“Chào mừng người trở về, đức vua!”

“Hoan nghênh ngài đã về, đức vua!”

Gia và Emul bật khóc vì mừng rỡ.

Hai chị em Elfur, tuy đã trao đổi qua vô số tin nhắn, cũng không giấu được niềm hân hoan khi gặp lại.

Thị trưởng Elf Anterise cùng những nhân sự cấp cao khác cũng lần lượt cúi mình dâng lời chúc mừng.

Được đón tiếp bằng muôn tiếng reo vui, Takuto cảm thấy bản thân như bị ngâm trong chảo nước ấm, vừa dễ chịu, vừa hơi ngượng.

“Haha, tự nhiên thấy nhiệt độ phòng tăng hẳn lên ấy nhỉ…”

Mọi người đã chuyển sang phòng khách tiếp tân.

Takuto ngồi ngay chính giữa bộ sofa, hai bên là cặp chị em Elfur bám sát như hình với bóng.

Đối diện là Mortar cùng Emul.

Những người còn lại đứng vòng quanh, vây thành một vòng cung khiến căn phòng vốn không rộng càng thêm ngột ngạt.

Thật ra Mortar từng định dời qua phòng họp lớn hơn, nhưng chính Takuto gạt đi.

Mưa mỗi lúc một nặng hạt, mà nơi này kín đáo, dễ truyền giọng, nên thế này là tiện nhất.

Ai còn phải đứng thì đành chịu, chẳng ai ở đây yếu ớt đến mức than thở vì điều nhỏ nhặt đó.

“Được rồi… Giờ thì ta nên bắt đầu từ đâu nhỉ? Trước tiên, việc ta đã giao cho mọi người chuẩn bị sẵn… đã hoàn tất cả chưa?”

Cuộc họp bắt đầu.

Chẳng cần ai nhắc, mọi ánh mắt đều hiểu:

Hạt giống trả thù mà đích thân Takuto gieo xuống bấy lâu nay đã đến lúc nảy mầm.

“Thưa đức vua, mọi thứ đều đã sẵn sàng. Trật tự trong nước được đảm bảo, việc kiểm soát tin tức với dân chúng cũng đã hoàn tất, không một sơ suất.”

“Chắc hẳn cũng có vài người bắt đầu thấy nghi ngờ vì sự vắng mặt của Đức vua, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức đó thôi. Còn về Thần Quang Quốc Renea, đúng là bên đó đang phát tán đủ thứ lời lẽ hoang đường không đáng nghe, nhưng trong nước thì không ai dao động cả.”

“Ừm, cảm ơn nhé.”

Emul và lão Mortar đồng thanh đáp lời, như thể đang tranh nhau giành phần.

Xem ra tình hình nội trị vẫn đang nằm trong tầm kiểm soát. Takuto dù đã nắm rõ mọi sự qua tầm nhìn của người lãnh đạo, thông qua cảm ứng từ thuộc hạ và thần dân, nhưng việc được chính miệng họ xác nhận vẫn khiến cậu cảm thấy an tâm hơn.

Dù ban đầu giao quyền điều hành đất nước cho người khác khiến cậu ít nhiều lo lắng, nhưng có vẻ những người ở lại đã không phụ lòng tin của cậu.

…Mà thật ra, nếu tính kỹ, thì công lớn nhất lại nằm ở hai chị em nhỏ đang ngồi hai bên hắn, bởi lẽ nhóm “người lớn” như lão Mortar thuở đầu chẳng giúp được mấy.

“Về phía Fawncaven, họ hiện đang tập trung xử lý bọn quái vật xuất hiện ở vùng biên giới. Có vẻ đã tiến sâu vào lãnh thổ của Qualia… À không, phải gọi là Renea mới đúng. Vậy giờ Đức vua định xử trí sao?”

“Chuyện đó ta đã bàn với Pepe-kun rồi, ổn cả. Phía họ cũng cần thêm kinh nghiệm thực chiến và đất đai có tiềm năng khai thác. Chúng ta chẳng có lý do gì để chen vào.”

Một vài ánh mắt thoáng vẻ bất ngờ hướng về Takuto.

Dường như ai nấy đều đang muốn hỏi:

"Khi nào ngài bàn chuyện đó với Fawncaven thế?”

Dù Takuto hoàn toàn có thể trả lời, nhưng thời gian trong đêm nay không cho phép.

Việc giải thích ma thuật có thể để sau, còn lúc này điều quan trọng không phải cách làm mà là kết quả rằng cậu và Pepe đã đạt được thỏa thuận.

Dường như lão Mortar cùng những người khác cũng hiểu điều đó nên không ai hỏi thêm.

Và đương nhiên, chẳng ai định lấn sâu vào nội dung mà lãnh đạo hai nước đã quyết định.

“Về mặt đối nội thì ta yên tâm rồi. Còn về quân sự, lực lượng phản ứng nhanh hiện có bao nhiêu? Ta đã nhờ thông qua Caria và Mearia để chuẩn bị sẵn.”

Đây là một trong những mấu chốt quan trọng của kế hoạch lần này.

Một đội quân có thể lập tức hành động là điều tối thiểu cần có.

Hơn nữa, với yêu cầu về số lượng, lần này đội quân dùng đơn vị Dark Elf được trang bị súng ống sẽ thích hợp hơn những đơn vị có sức mạnh cá nhân vượt trội của Mynoghra.

“Bọn thần chuẩn bị được rồi đó… thật sự là rất cực luôn. Thần không muốn làm chuyện kiểu này lần thứ hai đâu…”

“Các chiến binh thì không sao, nhưng con chim đầu rỗng và con côn trùng to cứ khăng khăng là không nghe ai trừ vua cả, tụi thần phải khổ sở dỗ dành lắm luôn á. Vua thì lại tự ý đi vắng… sướng nhé?”

“Ờ… ừm…”

Giọng điệu của cặp chị em có phần gay gắt khiến Takuto nhớ ra:

À, đúng rồi, đang là ban đêm.

Cậu đã gây đủ rắc rối cho hai cô bé vì sự tùy tiện của mình, giờ nhớ lại thấy hơi áy náy.

Chắc chắn sau này phải tìm cơ hội xin lỗi đàng hoàng mới được.

Dù có hơi vất vả, nhưng có vẻ kết quả thu về vẫn rất đáng giá.

“Chi tiết để thần, Gia trình bày. Đội chiến binh Dark Elf trang bị vũ khí đã hoàn tất việc sẵn sàng chiến đấu. Chỉ chờ lệnh xuất phát. Ngoài ra, những ma vật dưới trướng Đức vua như bầy Côn trùng chân dài cũng đã được tập hợp đủ số lượng, hiện đang đợi lệnh trong Đại Chú Giới.”

“Tốt. Hoàn hảo đấy.”

“Vậy thì, đã đến lúc tuyên chiến với Thần Quang Quốc Renea và đưa quân đánh chiếm rồi đúng không? Xin hãy để tiểu nhân Gia dẫn đầu đội tiên phong! Nhất định sẽ rửa sạch nỗi nhục trước đây và cứu được Atou-sama về!”

“À… mọi người sẽ làm nhiệm vụ khác, còn việc cứu Atou… là do ta tự làm.”

Lời đề nghị hừng hực khí thế của Gia bị từ chối phũ phàng khiến tất cả đều tỏ ra ngạc nhiên.

Dù Gia có phần nóng vội là chuyện thường ngày ở huyện, nhưng rõ ràng ai nấy đều nghĩ lần này sẽ là đại chiến với Renea.

Cuộc tập kích trước, Atou bị bắt, Takuto đột nhập đất địch, tất cả đều được xem như bước đệm cho kế hoạch:

Đưa quân đối đầu trực diện với Thánh Kỵ Binh của Renea, rồi thừa lúc hỗn loạn mà tập kích, cứu Atou và hạ gục Thánh nữ.

Ấy vậy mà giờ Takuto nói như thể… hoàn toàn không cần đến họ.

Có vẻ kế hoạch thực sự cậu đang ấp ủ còn lớn hơn tất cả những gì họ tưởng tượng.

“Nhưng mà… ít nhất cũng xin để chúng thần làm tiên phong, dọn đường hay chịu đòn thay cũng được. Chẳng lẽ lại khoanh tay đứng nhìn sao?”

“Ta hiểu tấm lòng của các ngươi, thật sự cảm kích. Nhưng mà… đối thủ lần này, mọi người không đủ sức đâu.”

Lời Takuto như dội gáo nước lạnh vào cả hội vừa đang hăng hái.

Dù cố né tránh, nhưng ai cũng hiểu rõ:

Nhiệm vụ lần này, cứu Atou và tiêu diệt đối thủ là điều họ hoàn toàn bất lực.

Nói cách khác, lực lượng của Mynoghra hiện tại không đủ sức gây sát thương đáng kể lên kẻ địch.

"Đức vua… rốt cuộc bọn chúng là ai?”

Lão Mortar đại diện cả nhóm cất tiếng hỏi.

Ngày hôm đó, tất cả họ đã tận mắt chứng kiến nỗi tuyệt vọng mang tên bất lực.

Ngay trước mặt họ, vua bị đả thương.

Tất cả nỗ lực của họ trở nên vô nghĩa.

Không ai hiểu kẻ địch đã dùng thủ đoạn gì.

Chỉ biết một điều:

Sức mạnh của chúng nằm ngoài mọi lẽ thường.

“Chúng là những kẻ sở hữu quyền năng TRPG. Giống ta… nhưng khác biệt hoàn toàn.”

"Ti-a-pi-ji…?”

Từ ngữ lạ tai ấy khiến ai nấy nhíu mày.

Dù đoán đây hẳn là thứ có liên quan đến “Thần Quốc” mà Đức vua hay nhắc đến, nhưng cũng chỉ đoán mà thôi, chẳng ai thật sự hiểu rõ.

Tuy nhiên, lần này Takuto có vẻ xác định rõ rằng cần phải giải thích, khác với những chủ đề trước cậu từng lảng tránh.

“Ờm… thật ra giải thích cũng hơi phức tạp. Nhưng tạm hiểu thế này đi: đó là quyền năng cho phép mọi hành động… được quyết định bằng xúc xắc.”

Rồi một sự thật động trời được hé lộ.

Quyền năng TRPG chính là quyền năng của cờ bạc.

Bất cứ hành động nào cũng là canh bạc.

Thành bại không nằm ở sức mạnh, mà nằm ở… may mắn của xúc xắc.

Dù mạnh tới đâu, chỉ cần gieo ra số xui là chết.

Dù yếu tới đâu, nếu gieo được số đẹp thì sống.

Không có quy tắc.

Không có công bằng.

Mỗi trận chiến là một lần tung xúc xắc, định đoạt bằng ngẫu nhiên thuần túy.

Đó chính là quyền năng mà địch nhân sở hữu.

Takuto tiếp tục nói rõ hơn những gì cậu biết.

Về một thực thể gọi là GM.

Về mụ phù thủy đi theo hắn.

Về Thánh nữ cùng cựu miền Nam Qualia đã bắt tay với thế lực tà ác đó.

Nếu nói rộng ra, chúng chẳng khác gì phiên bản phản chiếu của chính Mynoghra, những kẻ được ban sức mạnh bởi thế lực thần thánh.

Tất nhiên, đám Dark Elf không khỏi rúng động.

Biết địch có Thánh nữ đã đủ bất an.

Giờ còn hay tin chúng đã tiếp nhận thế lực tà ma, và kẻ đứng sau lại cùng đẳng cấp “Thần” như chính Takuto…

Song điều khiến tất cả khiếp đảm nhất…

Là cuối cùng cũng hiểu rõ:

Cái quyền năng bất khả kháng đã khiến tất cả đòn tấn công của họ hôm đó vô hiệu.

“Vậy… việc tất cả chúng ta đều không thể gây tổn hại gì… là do xúc xắc đã ra kết quả thất bại?”

Một canh bạc vô vọng.

Nếu khác đi chỉ một chút, bên thua đã là kẻ địch.

Và trên lý thuyết, xác suất đó mới là cao hơn.

Nhưng thực tế… là kẻ địch đã thắng.

Và thắng liên tiếp, trong một chuỗi dài những lần tung xúc xắc định mệnh.

Trong đầu lão Mortar lúc này chỉ đọng lại một ý nghĩ duy nhất.

Nhưng ngay khi ông vừa định cất lời, Takuto đã nhẹ nhàng dội gáo nước lạnh:

“Không, lần đó chẳng phải xúc xắc ra kết quả tốt đâu. Là do cái tên ‘Trọng tài’ kia ép kết quả thành công đấy.”

Cách Takuto vạch trần bí mật ấy quá đỗi phi lý, đến mức cả hội phải mất vài giây mới hiểu nổi.

“Thủ lĩnh của bọn địch là gã GM ấy có thể điều khiển mọi phán quyết theo ý muốn. Dù xúc xắc có ra số đen đi chăng nữa, chỉ cần hắn nói trắng thì nó thành trắng. Cho nên dù chúng ta có dồn toàn lực đánh tới, hắn chỉ cần tự xử thắng là ta thua thôi.”

Cả căn phòng nín bặt.

Ngay cả hai chị em Elfur giờ đã thành phù thủy cũng chết sững.

Đó nào phải là cờ bạc phó mặc số phận.

Đó là một ván bài gian lận trắng trợn, kẻ gian luôn xào bài và chỉ phán quyết theo hướng có lợi cho mình.

Nói cách khác, ngay từ đầu, chuyện thắng bại chưa bao giờ tồn tại.

Thứ duy nhất có thật, chỉ là thắng lợi chắc chắn cho địch và thất bại cầm chắc cho họ.

“Việc Atou bị bắt cũng thế. Cho dù xúc xắc có ra thành công thật đi nữa, thì bình thường bọn chúng cũng không thể dễ dàng kéo cô ấy đi như thế. Chỉ là tên GM ấy ép cho bằng được thôi.”

Nhắc đến đây, khuôn mặt Takuto thoáng vặn lại, như đang nhai phải vị đắng.

Cậi có thể cam chịu mọi thứ, chỉ riêng chuyện Atou bị cướp đi, cậu chưa từng thôi oán hận chính mình.

Bởi thế… mới thấy kẻ địch kia khủng khiếp đến mức nào.

“—Đức vua! Atou-san… Atou-san có sao không ạ!?”

Vừa nghe đến tên Atou, Emul vốn đang cố giữ bình tĩnh cũng không chịu nổi nữa, bật kêu thành tiếng.

Đó là nỗi lo mà ai cũng canh cánh trong lòng.

Nhất là Emul, vốn cùng Atou quán xuyến rất nhiều việc trong Mynoghra, lại càng đau lòng hơn ai hết.

Đôi mắt loáng nước của cô bé giờ như chỉ chực tuôn trào.

“Atou à…”

Takuto khẽ thốt lên, giọng nhẹ mà đượm nhiều cảm xúc khó gọi tên.

Tiếng gọi ấy khiến Emul run bắn.

Phải chăng mọi chuyện tồi tệ hơn cô tưởng?

Vì Takuto vẫn bình an trở về, còn tự mình xâm nhập đất địch, nên mọi người ít nhiều ôm hy vọng Atou vẫn ổn.

Nhưng giờ, niềm hy vọng mong manh đó đang chực vụt tắt trong lồng ngực họ.

Takuto nhìn quanh, bắt gặp ánh mắt lo lắng của mọi người, rồi cố giữ giọng bình tĩnh, lên tiếng trấn an:

“À… thật ra thì… Cô ấy vẫn sống khỏe re. Ta thấy cô ấy mỗi ngày đều ung dung ăn đặc sản địa phương, chẳng lo nghĩ gì. Ờm… chắc không sao đâu.”

"Hả…?”

Một câu nói đột ngột xóa sạch bầu không khí u ám vừa rồi.

Mọi ánh mắt kinh ngạc dồn hết về phía Takuto, như muốn hỏi “Ngài đang nói cái quái gì vậy!?”

“Ờm… Đức vua, ‘khỏe re’… nghĩa là sao ạ?”

Lão Mortar, người bình tĩnh nhất đành đại diện thắc mắc.

Nếp nhăn trên trán ông càng hằn sâu, bàn tay thì vô thức vuốt chòm râu bạc.

“Thì… chẳng làm việc gì, suốt ngày lười biếng, ăn uống sung sướng… nói chung là tận hưởng lắm.”

Mọi tiếng xì xầm im bặt.

Cái không khí trang nghiêm phút trước vỡ tan tành.

Hai chị em song sinh thì mặt cười như không, trán nổi gân xanh.

Emul, người vừa khóc sắp thành tiếng giờ chỉ biết ôm đầu rên rỉ.

Vị anh hùng mà họ thương xót bấy lâu, hóa ra đang sống… rất nhàn.

“Không ngờ… rời khỏi ta rồi cô ấy tự do đến vậy…”

Takuto lẩm bẩm như tự giễu, nhưng chẳng ai đáp lại.

Vì ai cũng hiểu rõ:

Nếu Atou biết Takuto đã lén quan sát nhất cử nhất động của cô, chắc chắn cô sẽ lăn lộn dưới sàn vì xấu hổ.

Nào là hội họp với Thánh nữ mà thả thính ra mặt.

Nào là lén thủ thỉ với con búp bê hình Takuto suốt ngày đêm.

May thay, Takuto quyết định mang bí mật đó… xuống mồ.

“Ờm… nói sao nhỉ. Chắc bị địch thao túng nên mới thế! Phải mau đưa cô ấy về! Để lâu thì tội nghiệp lắm!”

Takuto cuống cuồng chữa cháy, dù ai cũng biết Atou vốn đã tự do từ trước.

Một nửa người nghe thì ngán ngẩm:

“Rốt cuộc ngài ấy đang làm cái trò gì vậy?”

Nhưng nửa còn lại vẫn thấy nhẹ nhõm vì ít ra cô ấy vẫn bình an.

Cuối cùng, bọn họ cũng tạm gác nỗi lo về Atou sang một bên, để tập trung nghĩ cách đương đầu với hiểm họa trước mắt.

“Nhưng mà, Đức vua ơi~. Định hạ bọn đó kiểu gì đây~?”

“Phải đó, chị em thần cũng thấy lạ. Địch mạnh như thần, còn ta chẳng cách nào công kích được. Chưa kể Atou-san giờ thuộc phe địch, muốn mang ngài ấy về còn phải phá giải thao túng nữa… mà giờ ngài ấy thất nghiệp rồi còn đâu…”

Giọng cặp song sinh vẫn chát chúa như thường lệ.

Takuto bất giác thở dài, tự hỏi lẽ ra nên chọn nói chuyện vào ban ngày cho đỡ mệt đầu.

Nhưng đúng là câu hỏi của hai đứa rất đáng giá.

Khả năng TRPG của phe địch đúng là quái ác.

Nhất là khi GM dùng nó không chút kiêng dè.

Một quyền năng vốn sinh ra để tuân theo lẽ công bằng, giờ đã hóa thành gông cùm bóp nghẹt mọi nỗ lực phản kháng.

Nói không ngoa, đây gần như là một sức mạnh tuyệt đối.

Gần như tức là vẫn có kẽ hở.

“Trên đời này, thứ hoàn hảo chẳng nhiều đâu. Mà đã là người dùng, thì càng dễ lộ sơ hở. Dù là quyền năng ngang thần thánh, chỉ cần nắm được điểm yếu, ta vẫn có đường xoay chuyển.”

Takuto biết rõ điều đó.

Chính cậu đã che giấu được hành tung của mình khỏi GM.

Và từ manh mối ấy, cậu đã tìm ra chiếc chìa khóa quan trọng nhất để lật đổ quyền phán quyết vô địch kia.

Cậu trở về Dragontan để hoàn tất khâu chuẩn bị cuối cùng cho kế hoạch đó.

““Muu!””

“Ủa? Gì vậy? Sao tự dưng…?”

Hai tiếng gằn từ hai phía khiến Takuto bối rối.

Nhưng lần này cậu không khó hiểu như mọi khi, mà lập tức đoán ra ý song sinh:

“Đủ rồi đấy, khai mau đi!”

“Haha… phải rồi. Đến lúc ‘mở bài’ cho mọi người rồi nhỉ. Công nhận, lần này bí mật hơi quá tay thật…”

Nói rồi, Takuto khẽ chỉ tay vào ngực áo của lão Mortar, rồi thu bàn tay thành hình vuông.

Lão Mortar nhìn tay vua, suy nghĩ chốc lát, rồi gật gù “À ha!” một tiếng.

Ông thò tay vào áo, lôi ra một mảnh giấy gấp nhỏ.

Khi tờ giấy được đặt nghiêm trang lên bàn, Takuto bắt đầu cất lời.

Về những gì đã xảy ra đêm đó.

Về điều cậu đã làm.

Và về lá bài ẩn mà cậi đã giấu kín suốt bấy lâu…

………

……

“Rồi, vậy để ta xác nhận lại một lần nữa nhé. Đích đến đầu tiên của chiến dịch lần này là: giải cứu Atou. Tiếp đến là loại bỏ Thánh nữ và Phù thủy bên phe địch.”

Cả căn phòng chìm vào im lặng.

Không ai thốt lên một lời nào.

“Quyền năng Trọng tài mà GM đang dùng, cứ để ta xử lý. Nó có một nhược điểm chí mạng.”

Không ai cãi lại.

Vì tất cả đều vừa mới tận mắt thấy một phần sức mạnh mà Takuto nắm giữ.

“Còn phần các ngươi, ta muốn nhờ đảm đương khâu dọn dẹp. Xóa sổ cái quốc gia gọi là Thần Quang Quốc Renea khỏi bản đồ, một mình ta làm thì hơi cực.”

Họ không thể hiểu nổi.

Không phải vì nghĩ chuyện đó là bất khả thi.

Thực tế, Takuto hoàn toàn đủ năng lực để làm điều ấy.

Sức mạnh của cậu không thua gì GM thậm chí có phần vượt trội.

Nhưng cái khiến họ sững sờ là:

Tại sao lại đi đến ý tưởng ấy?

Làm sao một con người có thể nảy ra thứ kế hoạch chẳng khác gì hủy diệt một quốc gia chỉ như dọn rác?

Vì suy cho cùng, đó là thứ mà sinh vật có ý chí không nên làm.

Đó là lựa chọn của thần thánh.

“Chắc sau chiến dịch này, cả đại lục sẽ rối loạn một thời gian. Nhưng cũng đành chịu thôi. Vì chúng đã cướp Atou khỏi tay ta.”

Chỉ có một điều mà họ thấu hiểu rất rõ.

Đó là:

Người đang đứng trước mặt họ không còn thuộc về phạm trù con người nữa.

Takuto, kẻ tự xưng là Phá Diệt Vương, quả thật là một thần linh mang hình hài con người.

“À mà nhân tiện, đặt tên chiến dịch đi nhỉ. Gọi là… Chiến dịch chém đầu Thần Quang Quốc nhé!”

Tên chiến dịch được thốt ra với vẻ vui vẻ, nhưng ẩn giấu bên trong là một nỗi oán hận sâu thẳm.

Nó chính là sự phản đòn đầy ác ý, được đáp trả lại bằng chính phương thức mà Thần Quang Quốc từng sử dụng.

“Làm thật gọn ghẽ vào nhé. Ta thuộc kiểu người không bao giờ bỏ qua món nợ đã vay đâu.”

Và như thế…

Mệnh lệnh của Phá Diệt Vương được ban xuống.

Tên chiến dịch là Chiến dịch chém đầu Thần Quang Quốc.

Chính là lời tuyên chiến không thể nào thẳng thừng và triệt để hơn đối với những kẻ đã dám động đến người của cậu.