Mây đen dày đặc che khuất ánh trăng, phủ lên Hắc Lục Địa một màn đêm đặc quánh như mực.
Trong bóng tối tĩnh lặng ấy, một bầy sinh vật di chuyển như vũ bão, vượt qua những con đường từng là căn cứ của Ma Vưownv Quân, Brave Questers, những kẻ xâm lược đến từ một thế giới trò chơi nhập vai.
“Dừng lại.”
“Gyegagaa!”
Toàn bộ bầy sinh vật lập tức dừng lại như thể chúng là một cơ thể duy nhất.
Lệnh đó được ban ra bởi Gia, đội trưởng của Đội Chiến Binh Tinh Nhuệ Tộc Dark Elf, thuộc đế quốc Mynoghra.
Bầy sinh vật anh dẫn theo là những đơn vị côn trùng đặc biệt, chỉ có ở Mynoghra.
“Sao rồi? Di chuyển ổn chứ?”
Gia hỏi con Côn Trùng Thủ Cấp mà mình đang cưỡi.
Thay cho câu trả lời là một tràng âm thanh chít chít rít rít vang lên đinh tai nhức óc.
“Gyegegegee!”
Có lẽ do đã đồng hành cùng nhau quá lâu, hai bên có thể hiểu nhau dù chẳng dùng chung một ngôn ngữ.
Gia gật đầu hài lòng, như thể tiếng kêu đó chính là câu trả lời anh cần nghe.
“Còn mấy người phía sau thì sao?”
Gia quay lại hỏi những chiến binh khác đang cưỡi trên lưng bọn Côn Trùng Chân Dài.
“Không có vấn đề gì. Bọn tôi cũng quen với mấy cú xóc mỗi khi chúng di chuyển rồi.”
“GYEGYE!”
Cả người cưỡi lẫn tọa kỵ đều đồng thanh xác nhận.
Nhiệm vụ lần này của Gia là vừa tuần tra Vùng Đất Bị Nguyền Rủa, vừa huấn luyện một đội ứng chiến cơ động có khả năng di chuyển tốc độ cao bằng cách cưỡi Côn Trùng Thủ Cấp và Chân Dài.
Đây là một tổ hợp lý tưởng:
Bọn côn trùng trinh sát có chỉ số Di Chuyển cao, kết hợp cùng Dark Elf với tầm nhìn ban đêm xuất sắc.
Thêm vào đó là những khẩu súng bắn tỉa có gắn ống giảm thanh và thế là, một đơn vị đặc nhiệm chuyên tiêu diệt mục tiêu trong đêm tối không một tiếng động đã ra đời.
Bọn Côn Trùng Thủ Cấp thì quá ổn rồi, nhưng Chân Dài lại hơi nhỏ để làm tọa kỵ.
Tuy vậy, dù bề ngoài trông mềm nhũn, mấy con côn trùng này lại sở hữu sức mạnh thể chất đáng kinh ngạc, hoàn toàn có thể chở được những xạ thủ Dark Elf mà không gặp trở ngại gì.
Một tổ hợp mới ra đời, khác biệt hoàn toàn so với những gì có thể làm được trong Eternal Nations nhưng lại cực kỳ hiệu quả trong thế giới này, nơi mọi ràng buộc đã bị nới lỏng.
Tổ đội sát thủ thầm lặng này cũng đóng vai trò lớn trong công cuộc phòng vệ quốc gia.
Ký ức thất bại trong cuộc xâm lược của bọn Man Tộc vẫn còn hằn sâu trong lòng Dark Elf.
Tất nhiên, nguyên nhân chính đến từ việc Mynoghra thiếu lực lượng phòng thủ và quyết định hỗ trợ Fawncaven đã phản tác dụng.
Thế nhưng, khi vương quốc và vua đã cứu rỗi mạng sống và lòng tự tôn của họ, thì dù là lỗi của ai, họ vẫn không thể ngồi yên.
Vì vậy, họ dốc lòng rèn luyện cả thể xác lẫn tinh thần, ngày đêm không ngừng nghỉ, chỉ để không bao giờ phải nếm trải bi kịch như vậy lần nữa.
Và giờ đây, những nỗ lực đó đang bắt đầu kết trái.
“Đội trưởng, có một con Orc ở hướng nam chếch tây nam,” một xạ thủ báo cáo.
"Nó vẫn chưa phát hiện ra ta, nhưng có vẻ đang cảnh giác xung quanh.”
“Không thấy được trong bóng tối sao? À, chắc là nó đang dùng khứu giác.”
Gia suy đoán.
“Chuyện này có lẽ phải nhờ đến trí tuệ của Đức Vua mới giải quyết được.”
Đây chỉ là một trong vô vàn những yếu tố họ không thể nắm rõ nếu chưa từng bước vào thực chiến.
Việc mài giũa từng chi tiết nhỏ như vậy sẽ trở thành tài sản vô giá cho sau này.
Quân đội của Mynoghra tuy ít về số lượng, nhưng mỗi người đều là tinh anh.
Chính vì thế, họ càng cần phải nhạy bén với từng thay đổi nhỏ, luôn sẵn sàng ứng biến với bất kỳ tình huống nào, để bù đắp cho sự thiếu hụt về quân số.
“Vậy ta hành động thế nào?”
Tay xạ thủ hỏi.
“Để tôi xử lý.”
Gia đáp rồi đưa khẩu súng khỏi vai, ngắm thẳng vào mục tiêu.
Anh hít sâu, giữ hơi, rồi bóp cò một cách chậm rãi.
Tiếng nổ phát ra nhẹ như âm thanh của một mũi tên bay trong gió và ngay sau đó, đầu của con Orc nổ tung như một quả dưa trong màn đêm tĩnh lặng.
Bọn Man Tộc không thể tồn tại trong lãnh địa bao quanh Vùng Đất Bị Nguyền Rủa.
Bất kỳ sinh vật nào lỡ bước vào khu vực nằm trong tầm giám sát của Mynoghra đều sẽ không còn thấy được ánh sáng của ngày mai.
“Tiến lên.”
Ngay khi lệnh được ban ra bằng cùng một giọng thì thầm đã khiến cả đội dừng lại ban nãy, cả bầy lại lao đi như một thực thể khổng lồ hợp nhất.
Thứ duy nhất còn sót lại sau lưng họ là màn đêm đen kịt, đặc quánh như mực tàu.
◇◇◇
“Xem ra Gia đang nắm binh quyền rất vững.”
Tại Cung điện Mynoghra, cùng thời điểm ấy, trong một phòng họp nhỏ của hội đồng, Atou đang lắng nghe báo cáo về quá trình huấn luyện xạ thủ.
“Đúng vậy,” Trưởng lão Mortar gật đầu.
"Đêm nào cậu ta cũng đưa quân đi tuần tra và thám sát Hắc Lục Địa như một phần trong chương trình huấn luyện. Hai mục tiêu đều được hoàn thành mà không gặp trở ngại đáng kể nào.”
“Một trong những điều tối quan trọng trong công tác phòng vệ quốc gia là giữ ảnh hưởng mạnh mẽ lên vùng đất bao quanh lãnh thổ của mình.”
Atou nhận xét. “Sự hiện diện của chúng ta đã bị phát hiện trong trận chiến trước. May mắn là giờ đây ta có thời gian để củng cố lực lượng, trước khi mọi thứ lại hỗn loạn lần nữa.”
Mortar đáp lại bằng một cái gật đầu mạnh mẽ.
Phương pháp tạo Ma lực mới mà Takuto phát minh đã giúp tăng cường sức mạnh quân sự của Mynoghra với tốc độ chóng mặt.
Chưa hết, những học thuyết chiến lược cao cấp được ghi lại trong cuốn sách mà Takuto triệu hồi từ Thần quốc cũng khiến đội quân này trở nên hiệu quả hơn bao giờ hết không chỉ nhờ vào vũ khí nóng.
“Với cả những thuộc hạ mới nhất mà chúng ta vừa kết nạp, hệ thống phòng vệ trong nước đã được tăng cường đáng kể.”
Trưởng lão Mortar nói rồi liếc ra cửa sổ phòng họp, nơi có thể thấy một cụm thực vật kỳ lạ đang hiên ngang phô trương vẻ nguy hiểm của mình bằng kích thước khổng lồ đến hài hước.
Đó là những Cây Nắp Ấm Khổng Lồ, một đơn vị đặc thù của Mynoghra có chỉ số phòng thủ cực cao, đổi lại là khả năng di chuyển gần như bằng không.
Nhờ chi phí thấp và lượng vàng khổng lồ thu được từ Brave Questers, Takuto có thể xây dựng chúng khắp nơi trong thành phố.
Phải chăng Takuto quyết định phủ kín cả thủ đô và Vùng Đất Bị Nguyền Rủa bằng đám cây ấy vì chúng hút dưỡng chất trực tiếp từ đất và không cần cung cấp lương thực thường xuyên?
Dù lý do là gì đi nữa, rõ ràng Takuto có phần thiên vị với những loài thực vật quái dị.
Chưa kể đến các hiệu ứng phòng thủ từ Sậy Sống, khả năng hồi phục đơn vị của Brain Eater, và sự xuất hiện của Lực lượng Đặc nhiệm Dark Elf.
Kết hợp lại, đội hình này đủ khiến các quốc gia ở Đại Lục Chính Nghĩa phải dè chừng khi nghĩ đến chuyện phát động chiến tranh.
Từ xa xưa, người ta vẫn gọi Vùng Đất Bị Nguyền Rủa là “biển cây mê lộ”, nơi một khi đã bước vào, sẽ chẳng thể tìm được lối ra.
Điều buồn cười là, trước khi Ira Takuto xuất hiện, đó chỉ là một khu rừng nguyên sinh rộng lớn, rậm rạp và khó di chuyển, chứ chẳng hề có lời nguyền nào cả.
Có thể cái tên “vùng đất bị nguyền” chỉ đơn thuần là nỗi sợ trước điều chưa biết.
Hoặc cũng có thể nó được đặt ra như một lời cảnh báo cho lữ khách đừng dại dột lạc lối vào nơi tối tăm vô định này.
Nhưng giờ thì mọi chuyện đã khác.
Vùng Đất Bị Nguyền Rủa giờ đây đã trở thành một tồn tại đúng như cái tên vốn chỉ là lời đồn ngày xưa.
Dưới sự cai trị của Phá Diệt Vương, nơi này ngập tràn tà khí và ác ý.
Những tán cây vặn vẹo như thể phản ánh sự rối loạn trong tâm hồn, còn màn sương miasma dày đặc thì treo lơ lửng như khói của địa ngục.
Các loài thực vật ăn thịt hung hãn chen kín mọi ngóc ngách giữa rừng rậm, háu đói chờ đợi kẻ dại dột nào dám bước chân vào để xé xác nuốt chửng.
Ngày đêm, Dark Elf âm thầm canh gác, sẵn sàng tấn công bất kỳ kẻ xâm phạm nào bằng những vũ khí kỳ bí không ai hiểu nổi.
Giờ đây, vùng đất ấy đã thực sự trở thành Vùng Đất Bị Nguyền Rủa.
Những kẻ mang ánh sáng chính nghĩa không còn có thể dễ dàng xâm nhập nữa.
Tà khí nơi đây, được hun đúc bởi cơn giận dữ cháy bỏng, tồn tại để ngăn cản ánh sáng xâm lấn một lần nữa, nhằm bảo vệ sự bình yên mà họ đã giành được bằng máu.
Và chính nơi đó, nơi u ám, tà ác và méo mó nhất lại trở thành mảnh đất lý tưởng để đặt đại đô của đế quốc Mynoghra.
Toàn bộ vùng đất dường như đã biến đổi để trở nên xứng đáng với Ira Takuto và thần dân của ngài.
“Tăng cường phòng thủ, tạo lợi thế chiến trường, rồi tiêu diệt kẻ thù, đó là chiến lược căn bản nhất trong binh pháp, nhỉ?”
Trưởng lão Mortar nói.
“Vừa nhanh, vừa dễ áp dụng. Mà giờ thì cũng chẳng có gì xuyên thủng được tuyến phòng thủ của ta đâu.”
Atou đáp lại, giọng đầy mãn nguyện khi nghĩ đến thành quả đang dần thành hình.
Cô cũng ước gì họ có thể chuẩn bị được sớm hơn.
Nhưng việc thiết lập lưới phòng thủ nhanh đến vậy là nhờ vào số vàng họ thu được sau trận chiến với Ma Vương Quân.
Có hối tiếc cũng vô ích bởi chẳng có gì khiến Isla quay về được nữa.
Điều quan trọng bây giờ là học từ sai lầm để vững bước tiến về phía trước.
“Phòng thủ đã vững rồi, chắc đến lúc ta bắt đầu phản công. Liệu lần này ta sẽ dùng chiến thuật truyền thống?”
Trưởng lão Mortar hỏi, giọng nhẹ nhàng mà vẫn lộ rõ sự háo hức như một ông lão mê chiến lược.
Thông thường, phương án phản công hiệu quả nhất là tập hợp một đội quân tinh nhuệ cùng với một đơn vị Anh hùng, rồi đẩy thẳng vào trung tâm kẻ địch, nghiền nát chúng bằng sức mạnh tuyệt đối.
Dĩ nhiên, truyện tranh hay tiểu thuyết thường thích kể chuyện kẻ yếu dùng trí lật đổ cường quyền hơn.
Nhưng thực tế chiến trường, cách đơn giản nhất lại thường là cách hiệu quả nhất, lấy đông áp đảo, nghiền nát đối phương.
Nếu Mynoghra chọn con đường đó, thì bước đi tiếp theo sẽ là tập hợp những đơn vị mạnh mà trước đây họ chưa có điều kiện sản xuất.
Tuy nhiên, nét mặt của Atou khi nghe câu hỏi ấy lại khác xa với điều mà Trưởng lão Mortar chờ đợi.
“Không. Đức Vua Takuto thường chuộng các phương pháp… hơi lệch chuẩn một chút.”
Cô đáp.
“Ooooh~!”
Trưởng lão Mortar gần như sáng rực lên vì tò mò.
Ai cũng muốn biết bước đi tiếp theo mà đức vua sẽ dẫn họ đến là gì.
“Với tư cách là cận thần thân cận nhất của Đức Vua Takuto, ta đã tận mắt chứng kiến vô số chiến lược mà ngài vạch ra,”
Atou tiếp tục, tỏ rõ sự tự hào khi thấy Trưởng lão Mortar thể hiện sự ngưỡng mộ.
"Chiến lược nào cũng phức tạp, độc đáo đến mức… nhiều khi ta cũng phải đợi tới kết quả cuối cùng mới hiểu được toàn bộ ý đồ của ngài.”
Atou mỉm cười dịu dàng, như thể đang nhớ lại những ký ức đẹp đẽ ấy.
Trong khi đó, Trưởng lão Mortar thì càng thêm khâm phục mối quan hệ sâu sắc giữa vua và cô gái trước mặt.
Đồng thời, ông cũng nóng lòng muốn biết thêm về những cuộc chiến mà Takuto từng trải qua.
“Nếu Đức Vua Takuto quyết định phát động chiến tranh lần nữa…”
Atou khẽ thở ra rồi nói tiếp, “…thì đó sẽ là một cuộc chiến không giống bất kỳ trận chiến nào từng có trước đây.”
Rốt cuộc, Takuto còn ẩn giấu bao nhiêu chiến lược dị thường, đến mức cả một Anh hùng đã theo ngài suốt bao năm trời vẫn phải kinh ngạc và tò mò?
Ngay cả khi được kính sợ và tôn thờ như một vị thần, Phá Diệt Vương vẫn chưa ngừng chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo…