Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

64 49

Sau Khi Bị Khai Trừ Khỏi Gia Tộc Minh Tinh Mà Tôi Đã Âm Thầm Hỗ Trợ, Tất Cả Những Gì Tôi Muốn Là Được Tận Hưởng Một Cuộc Sống Bình Thường

(Đang ra)

Sau Khi Bị Khai Trừ Khỏi Gia Tộc Minh Tinh Mà Tôi Đã Âm Thầm Hỗ Trợ, Tất Cả Những Gì Tôi Muốn Là Được Tận Hưởng Một Cuộc Sống Bình Thường

Hamabe Batol

Sau khi chuyển trường, Atsumu giờ đây quyết tâm sống một cuộc sống bình thường, nhưng khi cậu tình cờ gặp gỡ những nghệ sĩ tài năng—VTuber, idol, và người mẫu—khả năng thiên bẩm của cậu bắt đầu tỏa sá

2 0

Đại Công Tước bé nhỏ của tôi

(Đang ra)

Đại Công Tước bé nhỏ của tôi

아기소금; Babysalt

Nhưng cô ấy nhìn tôi bằng đôi mắt khác biệt

64 306

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

45 44

Slayers Đặc Biệt

(Đang ra)

Slayers Đặc Biệt

Hajime Kanzaka

Tuyển tập các truyện ngắn xoay quanh thế giới Slayers.

15 231

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

72 1444

Ngoại truyện(LN) - Cây Thịt

Khi Mynoghra vẫn còn đang trong thời kỳ yên bình, khoảng thời điểm Isla vừa được triệu hồi và vài ngày trước khi Atou lên đường đến Dragontan, cả đế chế vẫn đang bận rộn xoay sở với những vấn đề quản trị thường ngày.

Kể từ khi tộc Dark Elf được công nhận là công dân chính thức và bắt đầu xây dựng một hệ thống hành chính hoàn toàn chưa từng xuất hiện trong phiên bản game gốc, các rắc rối cứ thế nảy sinh.

Tất nhiên, không ai nghĩ Dark Elf là một chủng tộc bất tài.

Họ đã tự thiết lập được một bộ máy xử lý nội vụ khá hiệu quả, sẵn sàng chủ động giải quyết những gì nằm trong khả năng của mình.

Tuy vậy, vẫn có những chuyện nằm ngoài quyền hạn hoặc năng lực của họ và những việc đó nghiễm nhiên trở thành trách nhiệm của Atou, người chuyên xử lý những vấn đề “nhỏ mà không nhỏ”.

Hôm nay, lại thêm một chuyện như thế xảy ra.

Trong lúc đang thị sát thành phố, ánh mắt Atou lướt qua khung cảnh phồn thịnh ngày một rõ nét, thì có người bước đến bắt chuyện.

“Thưa Atou-sama, thần xin phép được trình bày một việc ạ.”

“Vâng, có chuyện gì vậy?”

“Là… về Cây Thịt ạ,” 

Emul đáp.

Emul là một trong những thành viên hội đồng, người một mình đảm đương toàn bộ công việc liên quan đến nội chính.

Khối lượng công việc của cô nhiều đến mức phi lý, đôi khi còn kiêm luôn cả những thứ chẳng hề thuộc phạm vi trách nhiệm.

Mặc dù ai cũng nghĩ cô sẽ sớm quá sức, nhưng cho đến nay, Emul vẫn luôn âm thầm cống hiến mà chưa một lời than phiền đủ để thấy năng lực của cô đáng nể thế nào và cũng cho thấy nền hành chính của Mynoghra còn non trẻ ra sao.

Atou mỉm cười hài lòng, vui vẻ dành thời gian lắng nghe người phụ nữ tận tâm ấy, với hy vọng có thể giúp đỡ được phần nào.

“Đức Vua Takuto mong muốn đế chế chúng ta ngày càng hùng mạnh và mang lại hạnh phúc cho thần dân, nên nếu có việc gì cần giúp thì ta sẵn sàng hỗ trợ hết mình.”

“Cảm ơn Người rất nhiều. Vậy… thật ngại quá, nhưng có lẽ Người nên trực tiếp tới xem thì sẽ nhanh hơn ạ…”

“Ồ? Là chuyện gì mà ta phải tận mắt thấy mới hiểu được vậy?”

Nếu chỉ là chuyện quản lý thông thường, thì việc giải thích bằng lời hoặc qua các con số sẽ nhanh hơn nhiều.

Chỉ những gì liên quan đến địa hình, kiến trúc hay điều kiện thực tế mới cần phải tận mắt chứng kiến.

Thái độ hơi lúng túng của Emul khiến Atou cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Chẳng lẽ trong thời gian cô không chú ý, một vấn đề nghiêm trọng nào đó đã len lỏi vào các dự án xây dựng hiện tại?

Dẫn đường cho Atou, Emul đưa cô đến khu vườn ươm Cây Thịt, cơ sở sản xuất lương thực đặc trưng của Mynoghra, tương đương với kho lúa trong những nền văn minh thông thường.

“Ờm… nó sẽ còn to đến mức nào nữa vậy ạ?”

Ngay từ câu mở đầu, Emul đã nêu thẳng mối bận tâm của mình.

Atou ngửa cổ nhìn lên cao… rồi lại cao hơn nữa… để quan sát những Cây Thịt đang sừng sững trước mặt.

Khóe miệng cô khẽ giật giật.

C-Cái này… to quá rồi còn gì!?

Đúng vậy.

Lũ Cây Thịt đã phát triển ngoài tầm kiểm soát.

Chúng đã to gấp đôi kích thước của một cây ăn quả bình thường, trông vừa kỳ dị vừa áp đảo.

Theo những gì Atou biết, Cây Thịt không hề có khả năng lớn đến mức này.

Ít nhất là trong game, cô chưa từng thấy chúng được thiết kế trông như vậy.

“Ờm… nó bắt đầu như thế từ bao giờ vậy?” 

Atou dè dặt hỏi.

“Từ đầu luôn rồi ạ? Thần cũng nghĩ đến một mức nào đó thì nó sẽ ngừng lớn, nhưng hình như nó cứ tiếp tục mọc mãi…”

Ánh mắt cầu cứu đầy bối rối của Emul khiến Atou chỉ muốn hét lên rằng, ta cũng đang hoang mang y như ngươi vậy!

Nó còn mọc tới cỡ nào nữa đây!?

Với thị lực siêu phàm, Atou có thể thấy rõ những cành mới đang tiếp tục trổ ra từ đỉnh của cây.

Chúng chắc chắn sẽ còn cao nữa, lớn nữa.

Lúc này, có lẽ chỉ chính bản thân Cây Thịt mới biết giới hạn của mình ở đâu.

Mình thật sự không biết phải trả lời thế nào… 

Nhưng nếu tỏ ra lúng túng, mình sẽ đánh mất uy nghi của một Anh Hùng mất!!

“Hehehe.” 

Atou cười gượng, cố tỏ ra như mình nắm rõ mọi thứ trong lòng bàn tay.

“Ngài nghĩ nó sẽ to đến đâu ạ?”

Bên trong, cô đang toát mồ hôi hột vì biết rằng nếu Emul gặng hỏi thêm, màn diễn của cô sẽ sụp đổ.

Nhưng thật may, vận may đứng về phía cô.

Emul tròn mắt ngưỡng mộ trước vẻ “điềm nhiên” của Atou, lại tiếp tục tin tưởng như bao lần trước.

“Ta… ta đâu dám đoán! Với một tiểu dân Dark Elf như ta thì thật là vô lễ nếu tự cho rằng mình có thể hiểu nổi loài cây đến từ Thánh Địa!”

Thắng rồi!!!

Atou mừng rỡ ăn mừng trong lòng.

Giờ chỉ cần hoàn thiện cú chốt cuối là xong.

“Đừng tự hạ thấp mình như thế. Mỗi Dark Elf đều là công dân quý báu của đế chế này…”

Emul cảm động đến rưng rưng bởi câu nói quen thuộc đó.

Atou hơi áy náy vì đã lừa một người quá đỗi ngây thơ như thế, nhưng cô không thể dừng lại được nữa.

“Hehe, coi như… câu trả lời là một bí mật đi. Ngươi cứ chờ xem, cây cối do Đức Vua Takuto ban cho sẽ khiến ngươi phải kinh ngạc đấy.”

“Vâng! Ý Ngài sâu xa thật ạ! Cảm ơn Ngài đã dành thời gian quý báu để giải thích cho thần!”

“Không có gì. Nếu có vấn đề gì, cứ tìm ta nhé. À, nhớ tiếp tục theo dõi tình hình cây nhé.”

Và thế là Atou thành công đánh lạc hướng khéo léo như vậy đấy.

Tuy nhiên, vấn đề này vẫn khiến cô không yên tâm chút nào.

Ngay khi chắc chắn rằng Emul đã đi khỏi, Atou lập tức quay đầu, lao như bay về phía vương cung.

◇◇◇

“ĐỨC VUA TAKUTOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO!!!”

Với Atou, mỗi khi gặp chuyện gì quá sức mình giải quyết, cô chỉ có một cách duy nhất là chạy đến méc Takuto.

Cô phóng thẳng vào vương cung như một đứa trẻ vừa bị bắt nạt, rồi nhào tới ôm chầm lấy Takuto với đôi mắt đỏ hoe ngân ngấn nước.

“Đức Vua Takuto ơi! Cây Thịt đang mọc cao như mấy tòa nhà chọc trời rồi nè! Rốt cuộc nó sẽ lớn đến cỡ nào nữa vậy?!”

Atou rên rỉ nũng nịu khi vừa lao vào ôm chầm lấy Takuto.

Lần này trông cô thật sự đang lâm vào khủng hoảng. 

Ngay cả Takuto, người thường ngày vẫn hay thấy mệt mỏi trước mấy trò trẻ con của Atou cũng không nỡ trách cô mà chỉ gật gù thông cảm.

“Ừ, ta cũng thấy rồi… Không biết rồi nó sẽ thành ra thế nào ha.”

Ira Takuto có thể quan sát mọi thứ mà thuộc hạ của mình nhìn thấy.

Atou, vị Anh Hùng mà cậu tin tưởng nhất cũng không ngoại lệ. 

Nhờ thị giác liên kết giữa hai người, Takuto đã chứng kiến toàn bộ cuộc trò chuyện giữa cô và Emul.

Thành thật mà nói, cậu cũng chẳng biết thêm gì hơn Atou.

Đây là lần đầu tiên cậu gặp phải tình huống này, và trong lòng cứ mặc định rằng đám Cây Thịt kia sẽ chỉ cao cỡ mấy cây ăn trái thông thường.

Takuto bắt đầu suy nghĩ miên man.

Trong phần mô tả vật phẩm, Cây Thịt chưa bao giờ được nói sẽ phát triển khổng lồ như thế.

Bách khoa toàn thư Eterpedia chỉ nhắc đến việc nó ra quả có vị giống thịt người, chứ chẳng hề đề cập đến quá trình sinh trưởng hay sinh thái gì cả. 

Nói cách khác, với cậu, nó cũng là một ẩn số.

Chưa kể Eternal Nations vốn rất hay mập mờ trong các đoạn mô tả, và thế giới này thì cứ thích tự ý “lấp chỗ trống” theo kiểu của riêng nó.

Cậu đã bắt gặp kha khá chi tiết sai khác với bản gốc trước đây rồi, như vụ đám Brain Eater tự nhiên được thêm cho tính cách vui tươi đến quái lạ chẳng hạn.

Nếu lý thuyết đó đúng, thì vụ Cây Thịt phình to bất thường này cũng chỉ là một ví dụ nữa cho việc thế giới này tự bổ sung thông tin chưa từng có trong game.

“Có khi là do hợp thổ nhưỡng chăng?”

Takuto đoán mò, dù biết đây không phải là suy luận gì cao siêu.

Tuy nhiên, vẫn hợp lý nếu nghĩ rằng loại đất đai quái đản ở Vùng Đất Bị Nguyền Rủa đang kích thích sinh trưởng bất thường của cây.

Đó vốn là vùng đất cằn cỗi, đầy rẫy những sinh vật và thực vật to bất thường. 

Biết đâu đám Cây Thịt cũng đang “lên đồ” để ganh đua với mấy cây khổng lồ xung quanh…

Hay là chúng nó đang cố gắng tăng năng suất, kiểu như để đáp ứng nhu cầu Lương Thực đang tăng cao? 

Có khi nào tụi nó mọc đại để chứng minh bản thân mạnh hơn mấy cây khác? 

Nghe điên thật, nhưng trong cái thế giới này, mấy chuyện như vậy lại chẳng có gì là bất khả thi…

Takuto cúi xuống nhìn Atou đang úp mặt vào ngực cậu, tâm trạng đã khá hơn rất nhiều so với lúc vừa xông vào.

Hai ánh mắt chạm nhau.

“Hay là mình gọi thêm mấy người kia đến bàn chuyện đi,” 

Takuto nói, như một cách để che giấu sự lúng túng, vừa nhẹ nhàng đỡ Atou ra khỏi người mình.

◇◇◇

“Ta sẽ nói thẳng nhé: Cây Thịt đã phát triển vượt mức dự đoán.”

Đó là chiến lược của Takuto, nói thẳng thay vì vòng vo.

Cậu cho rằng cách tốt nhất để giải quyết là tập hợp trí tuệ tập thể, chứ không phải che giấu rồi để mọi chuyện tệ hơn.

Mynoghra đang có hàng tá vấn đề phải xử lý.

Nhất là bây giờ, khi cần củng cố quan hệ ngoại giao với đế quốc Fawncaven để tranh thủ thêm lợi ích, thì chuyện Cây Thịt đúng là vụn vặt hết sức.

Cậu không muốn phí thời gian vào mấy việc không đáng này.

Dù vậy, tuyên bố thẳng thừng ấy đã khiến Atou phải chịu thêm một trận truy xét bằng ánh mắt sắc như dao từ Emul.

Nhưng Atou thì đã quên chuyện ấy từ lâu.

Đối với cô, Takuto luôn là ưu tiên hàng đầu. 

Danh tiếng cá nhân có bị tổn hại một chút vì quyết định của Takuto cũng chẳng sao cả.

Dù vậy, vấn đề Cây Thịt là có thật và cần giải quyết.

Sau khi nhận được triệu hồi từ vua, toàn bộ hội đồng đã tập trung tại khu vườn ươm.

Trước đám cây kỳ dị kia, cả bọn đều bối rối trước lời thú nhận bất ngờ của Takuto.

“Có phải… các vị đã nhận ra chuyện này từ trước rồi không?”

Takuto hỏi, giọng bình thản nhưng khiến ai cũng phải nuốt nước bọt.

Các Dark Elf khẽ giật mình.

Họ không thể làm ngơ trước câu hỏi của vua.

Trưởng lão Moltar, người được xem là trí giả của tộc Dark Elf là người lên tiếng trước, với vẻ dè dặt.

"Thần… thần cũng có thấy chúng rất ấn tượng…”

Đám Cây Thịt sừng sững như thể đang hô hào: 

"Ăn tôi đi! Ăn tôi đi!”

Takuto chẳng chắc có nên nhân cách hóa chúng như thế không, nhưng rõ ràng trông chúng rất có động lực để vượt mặt mấy cây khác quanh đó.

Nói cho cùng, nếu để mặc, cả khu vườn này sẽ sớm biến thành rừng Cây Thịt khổng lồ, những cái cây sản sinh ra Trái Thịt Bí Ẩn có hương vị giống thịt người.

Không chỉ một cây, mà là hàng loạt như thế.

Ai cũng từng thoáng nghĩ đến khả năng đó.

Và như mọi tổ chức lớn khác, chính những tình huống “ai cũng thấy mà không ai làm” mới dễ gây họa nhất.

Ai cũng bận rộn, ai cũng nghĩ “để sau rồi tính”, thế là vấn đề cứ phình to ra cho đến khi không thể xử lý nổi.

Tội này không chỉ riêng Dark Elf, mà cả những Anh Hùng lừng lẫy của Mynoghra cũng không tránh khỏi.

“Ờm… thần… cũng từng nghĩ là… nó hơi to hơn bình thường thật,” 

Isla, Anh Hùng côn trùng kiêm Toàn trùng nữ vương cất lời.

Dù đôi mắt tổ ong của Isla không biểu cảm mấy, nhưng khi cô quay mặt đi và nói với giọng lấp liếm, ai cũng hiểu cô đang cảm thấy áy náy.

Takuto muốn buột miệng thốt lên “Cả cô nữa sao, Isla?!”

Nhưng rồi cậu nhớ ra trong cái thế giới này, chẳng ai hiểu nổi câu chuyện Caesar bị Brutus đâm sau lưng, nên đành thôi.

Chỉ thở dài khẽ một câu: 

"Ra vậy…”

Rốt cuộc, tất cả bọn họ đều đã ngó lơ vấn đề.

Takuto cũng vậy, nếu không nhờ Emul báo lại thông qua Atou, có lẽ đến giờ cậu vẫn chẳng mấy để tâm.

Bọn Cây Thịt cứ thế mọc vùn vụt như thể đang xây những tòa nhà cao tầng, chỉ vì tất cả đều không ai muốn dính vào.

“Về mặt thực tiễn… nếu chúng lớn bằng mấy cây khổng lồ trong rừng này thì năng suất Lương Thực sẽ tăng đến mức nào?”

Takuto quay sang nhìn Trưởng lão Moltar, hỏi thẳng.

Đây không phải lúc để đổ lỗi.

Tuy nhiên, để tránh chuyện tương tự tái diễn, cậu biết mình cần triển khai hệ thống báo cáo nội bộ HORENSO (HORENSO—viết tắt của Hōkoku: báo cáo, Renraku: liên lạc, Sōdan: tham vấn).

Nhưng trước khi lo chuyện dài lâu, phải xử lý ngay lũ cây nhiệt tình thái quá này cái đã.

Hiện tại, sản lượng Lương Thực đã dư đủ để nuôi toàn bộ tộc Dark Elf.

Thậm chí họ còn đang nghĩ tới việc xây lò sấy để làm thịt khô nhái từ Trái Thịt Bí Ẩn.

Dư thì tốt hơn thiếu.

Nhưng dư quá cũng kéo theo vô vàn rắc rối khác.

Trưởng lão Mortar nhanh chóng nắm bắt được điều mà Takuto đang lo ngại.

“Thưa đức vua… thần e rằng tin này không được tốt lắm… Nếu chỉ tính sơ sơ thôi, thần e rằng lượng cung sẽ vượt quá mức mà toàn dân có thể ăn no ba bữa mỗi ngày. Ngay cả trong kịch bản dè dặt nhất, sản lượng cũng sẽ tăng lên gấp vài lần hiện tại… nhưng khả năng cao là lên tới mười lần.”

Takuto nuốt khan khi nghe con số ấy, lòng bắt đầu lạnh toát.

Vấn đề còn tệ hơn cậu tưởng.

Dù có xây thêm bao nhiêu kho chứa Lương Thực đi nữa, thì khi mấy cái đó đầy, mọi thứ cũng quay lại điểm xuất phát.

Nếu cứ tiếp tục xây kho mỗi lần đầy thì chẳng khác nào chơi trò rượt đuổi vô tận.

Vứt bỏ số thực phẩm dư thừa ấy cũng không phải là phương án khả thi.

Loại quả mà Cây Thịt sinh ra gọi là Trái Thịt Bí Ẩn có vẻ ngoài và kết cấu giống thịt người đến mức rợn tóc gáy.

Chúng có cơ, có mạch máu, có cả mỡ. 

Nước từ trái chảy ra chính là… máu. 

Máu thật sự.

Nếu tùy tiện ném chúng đi, dịch bệnh là điều không thể tránh khỏi.

Cư dân Mynoghra vốn thuộc hệ ác nên khả năng kháng độc và bệnh tật có cao hơn người thường, nhưng đâu phải miễn nhiễm hoàn toàn.

Môi trường mất vệ sinh sẽ khiến dịch bệnh lây lan, số lượng người lao động khỏe mạnh giảm sút nhanh chóng.

Và nếu vẫn chưa đủ rắc rối, thì Cây Thịt lại chẳng hề có giới hạn sản xuất.

Một khi thịt thối lan tràn khắp các bãi rác, chúng có thể sẽ chôn vùi cả Mynoghra dưới một lớp mục rữa hôi thối.

Không chừng, đế quốc này còn có khả năng kết thúc thế giới chỉ vì bị nhấn chìm trong Thịt Bí Ẩn…

Takuto đã từng trải qua đủ loại kết thúc “Game Over” trong đời game thủ, nhưng nếu đây mà là cái kết cho vương quốc cậu dựng nên, thì đúng là xấu hổ nhất lịch sử.

Không thể để chuyện này xảy ra được, phải chặn đứng nó từ trong trứng nước!

Isla giơ cánh tay lưỡi liềm của mình lên rồi hỏi:

“Liệu đất có bị bạc màu hoặc kiệt dưỡng chất trước khi đến mức đó không? Nếu không cẩn thận, hệ sinh thái có thể sụp đổ hoàn toàn…”

Trong tự nhiên, định luật bảo toàn năng lượng và vật chất luôn tồn tại.

Cây cần hút chất dinh dưỡng từ đất và quang hợp để phát triển.

Trồng đi trồng lại một loại cây trên cùng một khu đất sẽ khiến đất mất khả năng tái tạo dưỡng chất và dần trở nên bạc màu.

Ngay cả với những loại cây thông thường còn bị như vậy, huống hồ là đám Cây Thịt, thứ đang bành trướng hơn cả rừng cây khổng lồ ở Vùng Đất Bị Nguyền Rủa.

Là một Anh Hùng của Mynoghra, Isla cũng có thể tiếp cận một phần tri thức của Takuto về Trái Đất hiện đại tương tự như Atou.

Kết hợp với kiến thức thông thường của chính cô, Isla đâm ra lo lắng về chuyện đất đai sẽ cạn kiệt dưỡng chất.

Nhưng cô đã quên mất một điều quan trọng là cái gọi là “thường thức” của họ không giống với “thường thức” của thế giới này và hệ thống điều khiển nó.

“Thực ra đất ở đây ngay từ đầu đã chẳng có tí dưỡng chất nào để mà cạn.”

“Phải rồi… chúng ta còn nhớ rõ mình từng vật vã thế nào khi trồng bất cứ thứ gì ở vùng này trước khi có Cây Thịt mà…”

Lời của Takuto và Trưởng lão Mortar khiến Isla lập tức an tâm hơn.

Cây Thịt rõ ràng đang sinh sản ra Trái Thịt Bí Ẩn mà chẳng tuân theo bất kỳ quy luật nào về bảo toàn vật chất.

Giờ thì chúng hoạt động chẳng khác gì luyện kim thuật thay vì cây cối tự nhiên nữa rồi.

Vấn đề ngày càng trượt ra khỏi vòng kiểm soát.

“Vậy tức là không cần lo vụ đất bạc màu nữa rồi,” Atou nói.

“Thế thì mối lo chính còn lại là… giải quyết tình trạng thịt dư thừa này.”

“Đúng vậy, thưa Atou-dono. Nếu không nhanh chóng xử lý, hậu quả sẽ nghiêm trọng lắm…” 

Trưởng lão Mortar đồng tình.

Ai cũng thầm nghĩ: 

Giá như đất cằn đi thì còn dễ xử hơn…

Nhưng chẳng ai dám nói ra.

Thế là cả nhóm lại phải vắt óc nghĩ cách giải quyết thứ vấn đề kỳ quặc đang đe dọa tương lai của Mynoghra.

“Hay là… mình tỉa bớt cây, thưa chủ nhân?” 

Isla đề xuất, như một cách chuộc lỗi sau câu hỏi vô ích trước đó.

“Việc cắt tỉa và điều tiết sản lượng quả cũng quan trọng không kém các khâu khác trong quản lý vườn cây.”

Trong hoàn cảnh bình thường, đây sẽ là giải pháp hợp lý.

Nhưng một lần nữa, “thường thức” lại vướng phải bức tường mang tên “thế giới này”.

“Không, thế thì… À mà Isla, cô thử chặt nhánh kia xem sao.”

“Vâng, như người dặn…”

Thay vì giải thích, Takuto quyết định minh họa trực tiếp.

Isla vung cánh tay lưỡi hái và chém mạnh vào một cành Cây Thịt gần đó.

“GYYYYYAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAaaaaaaaaaaaaah!!”

Một tiếng thét rùng rợn vang dội khắp thành phố.

Cây Thịt vừa bị cắt phát ra âm thanh chẳng khác gì tiếng hét chết chóc.

Takuto đành kích hoạt kỹ năng Chỉ Huy để truyền thông điệp đến toàn bộ Dark Elf đang hoảng loạn: 

“Không sao cả, yên tâm đi.”

Dù đã chuẩn bị tinh thần, Takuto vẫn thở dài ngao ngán.

Cậu không ngờ tiếng thét ấy lại khủng khiếp đến mức như muốn làm vỡ não người nghe.

“Thấy chưa, Cây Thịt… nó sẽ gào thét như bị tra tấn nếu thần nhổ gốc hay chặt nhánh của nó.”

“Có… có khi nào nó là họ hàng với cây ma Mandrake không vậy…?”

Đáng buồn là, mỗi lần ai đó chặt hoặc nhổ Cây Thịt, nó sẽ rú lên như bị xé xác, âm thanh đủ để làm thủng màng nhĩ.

Takuto mới biết sự thật này sau khi tra lại Eterpedia mà lần cập nhật gần nhất lại bổ sung thêm phần mô tả mới toanh về đặc điểm đó.

Cậu chỉ biết ôm đầu bất lực.

Ban đầu Takuto vẫn thấy đám Cây Thịt là một điểm nhấn thú vị, một loài thực vật kỳ dị.

Nhưng giờ thì cậu lại đang lo hơn bao giờ hết, vì dường như… phần mô tả trong Eternal Nations có thể bị cập nhật thêm tùy ý.

Mà điều đó chính là mối đe dọa với toàn bộ chiến lược của cậu.

Bởi Takuto đã luôn dựa vào kinh nghiệm chơi game và thông tin từ Eterpedia để lập kế hoạch.

Nếu phần mô tả thay đổi liên tục như thế, thì mọi toan tính có thể tan thành mây khói chỉ sau một bản cập nhật ngẫu hứng.

Ngay cả Chế độ Ác Mộng cũng nên có giới hạn của nó chứ…

Nếu đến một ngày, sự thay đổi đó tạo ra một vấn đề đủ sức lật đổ cả đế quốc, thì Takuto sẽ không còn khả năng xoay sở nữa.

So với những hiểm họa có thể xảy ra, thì vụ Cây Thịt này vẫn còn… nhẹ nhàng.

Mà suy cho cùng, đáng lẽ Takuto cũng nên quen dần với chuyện này mới phải.

Thế giới này không bê nguyên xi thiết lập của game mà luôn tìm cách chỉnh sửa, tùy biến theo kiểu riêng.

Ví dụ điển hình là các mặt hàng có thể sản xuất khẩn cấ, nhiều món trong số đó thậm chí chẳng hề tồn tại trong Eternal Nations.

Đây rõ ràng là một trường hợp thế giới tự “dịch” cơ chế game theo hướng có lợi cho nó.

Nếu cứ nghĩ mọi thứ hoạt động giống như trong game, thì mình sẽ chết lúc nào không hay.

Takuto cuối cùng cũng lờ mờ nhận ra điều đó.

…Dù vậy, trong lòng vẫn còn một phần ngây thơ muốn tin rằng: 

Rồi mọi chuyện sẽ đâu vào đấy thôi mà.

Atou thở dài, rầu rĩ lẩm bẩm:

“Vậy tóm lại, việc chúng ta phải làm không phải là xử lý cái đám cây ham sống sợ chết kia, mà là nghĩ xem làm sao tiêu thụ hết cái thứ Thịt Bí Ẩn vị thịt người này sao…?”

Hội đồng lúc này đã tạm thời xác định ba vấn đề cần giải quyết:

Thứ nhất, Cây Thịt đang phát triển theo kiểu “có trời mới biết giới hạn nằm ở đâu”.

Chúng nhất định sẽ lớn bằng, nếu không muốn nói là vượt qua cả những đại thụ bản địa của Vùng Đất Bị Nguyền Rủa.

Thứ hai, không thể cắt tỉa hay đốn bỏ.

Cứ mỗi lần động đến cành nhánh là chúng lại rú lên như bị hành hình, gây hoảng loạn cho dân chúng.

Thứ ba, bắt buộc phải tiêu thụ Thịt Bí Ẩn, chứ không đơn thuần là tìm cách tiêu hủy.

Với tốc độ sinh sản hiện tại, nếu không có đầu ra phù hợp, sớm muộn gì nó cũng sẽ vượt xa mọi phương pháp xử lý.

“Đây là hình phạt kiểu gì vậy trời…?”

Takuto chỉ biết ngồi nhìn bảng liệt kê mà than thở.

Cậu cảm thấy tuyệt vọng như một người đang ngập đầu trong núi công việc nghiêm túc lại phải mất thời gian quý báu để giải quyết thứ lặt vặt không ai muốn động tay vào… nhưng lại không thể làm ngơ.

Cùng lắm thì Takuto vẫn còn một phương án cuối:

Dựa vào cơ chế của Eternal Nations, cậu có thể cưỡng chế giải thể công trình, vì Cây Thịt được xếp vào dạng công trình đặc biệt.

Nhưng nếu làm vậy, cả đế quốc sẽ rơi vào tình trạng thiếu lương thực trầm trọng, và dân Mynoghra có thể chết đói hàng loạt.

“Có ai có ý tưởng nào không?”

Takuto gần như cầu cứu.

Người ta bảo “ba cái đầu hơn một cái đầu”, nên nếu cùng nhau động não, biết đâu lại có giải pháp hữu ích.

Chỉ cần có chút hướng đi là cậu mừng rồi, dù chỉ là cách trì hoãn vấn đề trong thời gian ngắn.

“Chủ nhân, nếu vậy thì… sao ta không đem nó ra buôn bán với Fawncaven?” 

Isla đề xuất.

Atou gật gù ngay thay Takuto:

“Nếu làm được thì đúng là giải pháp tuyệt vời, Isla…”

Ý tưởng thật sự rất hay.

Cực kỳ lý tưởng luôn.

Chỉ tiếc rằng có một điểm cực kỳ vướng víu:

Cái thứ Thịt Bí Ẩn đó ăn vào y như đang gặm thịt người thật.

Và khổ thay, người Fawncaven lại không có sở thích… ăn thịt đồng loại.

Thế là phương án này lập tức bị loại. 

Loại thẳng tay.

“Vậy… nếu chúng ta đẩy nhanh quá trình phát triển tộc chủng đặc biệt của Mynoghra là tộc Ngụy nhân thì sao?” 

Trưởng lão Mortar đề xuất.

“Thúc đẩy họ sinh sôi như thỏ chẳng hạn…”

Atou lắc đầu:

“Rất tiếc, nhưng năng suất của Cây Thịt lại… tỉ lệ thuận với quy mô dân số.”

Nói cách khác, càng đông dân thì Cây Thịt lại càng “sung sức”.

Cơ chế này vốn là lý do khiến Cây Thịt trở thành công trình hiệu quả bậc nhất trong game, nhưng trong thực tế thì chỉ khiến họ lún sâu hơn vào mớ bòng bong.

“Chủ nhân, vậy… người có muốn để thần tăng số lượng Tử Trùng không?” 

Isla lại đề xuất.

Rồi cô gửi tiếp nửa sau ý tưởng qua kênh thần giao cách cảm:

“Với lại… nếu người xây được Chợ, thì chắc có thể đổi phần Lương Thực dư thừa sang tài nguyên khác.”

Tại sao mình lại không nghĩ ra chứ?!

Takuto thầm đập đầu gối tự trách.

“Đúng thật… ta hoàn toàn bỏ sót phương án đó.”

Đề xuất của Isla như tia sáng le lói giữa bóng tối dày đặc.

Dù chỉ là giải pháp tạm thời, nhưng Tử Trùng của Isla có thể dùng làm lao động, sau đó chuyển sang lính chiến khi đủ số lượng, và tất nhiên, mỗi Tử Trùng đều tiêu hao Lương Thực theo đầu người.

Còn cái Chợ mà Isla nhắc đến thì đúng là cú đánh chí mạng trúng ngay điểm yếu.

Trong Eternal Nations, công trình Chợ vừa tăng năng suất sản xuất Ma Lực, đồng thời mở khóa hệ thống Giao Dịch.

Người chơi có thể dùng Ma lực để mua bán Lương Thực, Tài nguyên, Nguyên vật liệu chiến lược…

Điểm đặc biệt của hệ thống này là giá cả không biến động theo giao dịch, và không giới hạn khối lượng trao đổi.

Nếu cơ chế “phi thực tế” này cũng hoạt động trong thế giới hiện tại giống như trong game, thì chỉ với lượng Lương Thực dư thừa, Takuto có thể lập tức biến chúng thành Ma Lực, mở rộng chiến lược, xoay chuyển cục diện.

Đám Cây Thịt sinh sản vô tội vạ kia sẽ ngay lập tức biến thành máy in tiền sinh học cho đế quốc.

Tất nhiên, đó vẫn chỉ là lý thuyết.

Trước khi xác minh được nó có thật sự hiệu quả trong thế giới này không, Takuto tạm thời giữ kín chuyện đó giữa mình và Isla.

Nhưng nếu thành công… thì tiềm năng đúng là bùng nổ.

“Vậy thì, tạm thời chúng ta cứ làm theo kế hoạch của Isla đi.”

Cả hội đồng gật đầu đồng thuận.

Ai cũng ngầm hiểu rằng nếu tiếp tục bàn nữa thì cũng khó mà nghĩ ra được phương án nào khả thi hơn.

“Vấn đề sẽ được tạm thời gác lại cho đến khi có thông báo tiếp theo.”

“Quyết định sáng suốt, đức vua,” Trưởng lão Mortar tán thành.

“Biết đâu sau một thời gian lại nảy ra thêm ý tưởng mới.”

Có nhiều cách để giải quyết vấn đề, và đôi khi tạm thời gác lại chính là một trong số đó.

Chờ tình hình rõ ràng hơn, chờ tổ chức đủ lực, rồi quay lại xử lý sau cũng không phải là né tránh.

Khi chưa thể hành động ngay hoặc chỉ có giải pháp tình thế, thì đó lại là cách tiếp cận hiệu quả nhất.

Tất nhiên vẫn cần theo dõi và quản lý sát sao. 

Nhưng ở thời điểm hiện tại, đây là lựa chọn phù hợp nhất cho Mynoghra.

“Em cũng nghĩ vậy. Trước mắt, cứ chờ xem mấy cây kia lớn đến cỡ nào đã.”

Atou nói cũng có lý.

Biết đâu lo xa quá thì thừa, còn nếu nó lớn lên tận trời thật thì lúc đó ra tay cũng chưa muộn.

Quan trọng là phải theo dõi chặt chẽ, có số liệu rõ ràng rồi mới đưa ra biện pháp cụ thể.

“Hơn nữa, đám Cây Thịt này chỉ được nuôi trồng trong vườn ươm đúng không? Vậy thì miễn là không chủ động gieo trồng thêm chỗ khác, chúng sẽ không lan ra.”

“Chính xác. Nếu quản lý tốt phạm vi hiện tại, vấn đề sẽ không vượt khỏi tầm kiểm soát,” 

Trưởng lão Mortar tóm gọn.

“Còn về phần Thịt Bí Ẩn, dù bây giờ có dư, nhưng khi số lượng thành phố dưới quyền Mynoghra tăng lên, nhu cầu rồi cũng sẽ bắt kịp thôi.”

“Ồ! Đúng rồi ha! Ta quên mất vụ đó!”

Takuto vỗ tay cái đét.

Cây Thịt tuy lớn nhanh, nhưng chỉ phát triển theo chiều cao mà thôi.

Cây Thịt chỉ phát triển theo chiều cao, còn độ dày thì bị giới hạn, và chúng cũng không thể tự sinh sôi nếu không có người của Mynoghra chủ động trồng thêm.

Nếu họ có thể vượt qua mớ rắc rối hiện tại, thì tình hình về sau chỉ có thể tốt lên mà thôi.

“Có vẻ như… chúng ta đã thoát khỏi viễn cảnh tệ nhất rồi.”

Cả hội đồng đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Dù là một đế quốc đầy rẫy hiện tượng siêu nhiên, nhưng thật quá lố bịch khi để một thứ công trình mà thực ra chỉ là cái cây dẫn đến khủng hoảng quy mô quốc gia, đe dọa cả sự tồn vong của đất nước.

Takuto lắc đầu, nhún vai, rồi bước tới gần một cây Thịt.

Cậu đặt tay lên thân cây, vỗ nhẹ và lẩm bẩm:

“Đừng gây thêm rắc rối cho ta nữa, được không?”

Ngay lập tức, một tràng Thịt Bí Ẩn mưa rơi xối xả xuống người cậu.

“…D-Dù nó chỉ là một cái cây, nhưng vẫn là thành viên của Mynoghra! Không đời nào nó cố tình gây rắc rối cho Đức Vua Takuto đâu!!”

“Đúng, đúng đấy! Nhất định mầm cây này cũng sẽ dốc hết tâm can để phục vụ ngài chủ nhân cho mà xem!!”

Hai vị Anh hùng cố hết sức xoa dịu quốc vương đang sắp mất kiên nhẫn.

Nhưng Takuto thì chỉ cảm thấy… cơn bão mới chỉ vừa bắt đầu.

Cậu mới chỉ vừa bắt tay vào việc đưa các yếu tố của đế quốc Mynoghra vào thế giới này.

Còn cả đống sinh vật “trung thành đến mức nguy hiểm” đang chờ cậu gọi tên từ loài Côn trùng Chân Dài, lũ Brain Eater vui tính, cho tới hàng loạt công trình quái dị hơn cả Cây Thịt.

Và cả những Anh hùng còn lại, đứa sau càng “chập mạch” hơn đứa trước.

Cứ như một chiếc hộp nhạc chứa đầy thuốc súng và than hồng chỉ chực nổ tung bất cứ lúc nào và chính cậu lại là người cầm dây cót.

Dù không rõ nên cảm thấy háo hức hay e ngại với tương lai sắp tới, Takuto vẫn kết thúc một ngày mệt nhoài trong cái thở dài cam chịu.