Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trò chơi chữa lành của tôi

(Đang ra)

Trò chơi chữa lành của tôi

Ngã hội tu không điều

Đồng chí cảnh sát , nếu tôi nói đây là một trò chơi thư giãn chữa lành, các anh tin không?

50 48

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

(Đang ra)

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Bạch long thần

Vấn đề là, tại sao càng nhìn Hi Hi lại càng thấy giống cái tên đáng ghét Tống Từ kia vậy chứ?

70 123

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

39 44

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

39 111

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

224 1716

Vol 1: Khi tai họa gieo rắc khắp thế gian - Chương 1: NewGame

…Chết rồi.

Đó là suy nghĩ cuối cùng của Ira Takuto.

Ý thức đã chìm vào bóng tối, năm giác quan từ lâu đã biến mất.

Nếu gọi đó là một căn bệnh nan y thì nghe cũng bi kịch đấy, nhưng chẳng vì thế mà lòng cậu thấy dễ chịu hơn chút nào.

Tất cả những gì cậu có được, chỉ là một cuộc đời vô nghĩa trôi qua trên giường bệnh.

Mới mười tám tuổi đã phải từ giã cõi đời, đúng là bất hạnh. Nhưng kỳ lạ thay, trong lòng cậu lại rất thanh thản.

Vì cậu đã sống đủ.

Vì trong những năm cuối cùng, cậu đã gặp được một điều kỳ diệu – một trò chơi khiến cả bác sĩ lẫn y tá đều phải lo lắng vì cậu mải chơi đến quên cả bệnh.

Nói ra thì dài, nhưng tóm lại là Takuto đã chết trong sự mãn nguyện.

Nhưng—

“…Ưm, đây là… thế giới sau khi chết hả? Hơi lạnh thì phải.”

Ý thức quay lại với cậu một lần nữa.

Khi Takuto mở mắt, đập vào mắt cậu là một màu xanh ngút ngàn.

Ánh nắng len lỏi qua những kẽ lá cao vút trên đầu, rọi xuống chỗ cậu đang nằm.

Lưng cậu cảm nhận được một bề mặt cứng. 

Dò tay chạm thử, cậu thấy nó sần sùi như đá — chắc là một cái bệ gì đó.

Bộ đồ bệnh nhân quen thuộc vẫn còn, nhưng mấy thứ khó chịu như kim truyền dịch hay mặt nạ thở thì biến sạch rồi.

Thậm chí, cơ thể cậu bây giờ còn khỏe hơn bất cứ lúc nào cậu từng cảm nhận được.

“Hà, không khí này đúng là ngon lành ghê.”

Hít sâu một hơi, làn không khí mát lành lấp đầy lồng ngực.

Khung cảnh xanh rì trước mắt dần xóa nhòa ký ức về căn phòng bệnh ngột ngạt kia.

Cơ thể từng yếu đến mức chẳng nhấc nổi tay chân, nay lại cử động nhẹ nhàng một cách khó tin.

Takuto chợt nghĩ: chắc đây đúng là thế giới sau khi chết thật rồi.

Khi cậu còn đang tò mò sờ sờ khắp người để kiểm tra tình trạng, thì bất ngờ có tiếng ai đó vang lên.

“Ngài đã tỉnh rồi ạ?”

Giọng nói nhẹ nhàng vang lên, nghe như giọng một cô gái — nếu phán đoán của cậu đúng.

Lẽ nào… đây là thiên sứ trong truyền thuyết?

Nghe thì hoang đường thật, nhưng giờ đây, khi ý thức vẫn rõ ràng và cậu đang tỉnh táo trong một tình huống vượt ngoài lẽ thường, thì cái gì cũng có thể xảy ra.

Nếu người kia là thiên sứ dẫn đường nơi cõi chết, thì cậu không thể thất lễ được.

Takuto vội vàng chỉnh lại bộ đồ bệnh nhân rồi quay đầu về phía giọng nói.

Và rồi—

Cái thực sự vượt ngoài lẽ thường, chính là cô gái đang đứng trước mặt cậu.

(—Cái… cái gì thế này!?)

Cho dù có dụi mắt bao nhiêu lần, cảnh tượng ấy vẫn chẳng hề thay đổi.

Cô gái ấy đứng đó lặng lẽ, dường như đang đợi Takuto tiêu hóa hết sự bối rối trong lòng mình.

Mái tóc trắng xám như tro tàn, chiếc áo choàng đen tuyền bao phủ toàn thân.

Trang sức kim loại với những đường xoắn kỳ dị như thể chống lại cả định luật vật lý, nhưng tất cả đều hòa hợp một cách hoàn hảo.

Và trên hết — là đôi mắt sâu thẳm, đen như vực thẳm, không phải thứ mà con người có thể sở hữu.

Chính nó đã xác nhận cho danh tính của cô.

Takuto biết rõ cô gái này.

Không, dù có chết cậu cũng không thể quên được cô.

Cô là một trong những nhân vật xuất hiện trong tựa game mà cậu đã chơi đến cuồng nhiệt suốt thời gian nằm viện.

Một trò chơi mô phỏng quản lý quốc gia lấy bối cảnh dark fantasy: 

“Eternal Nations”.

Một đơn vị anh hùng trong game.

“…Không lẽ nào… ‘Atou’?”

“Vâng. —Thưa Đức Vua của em.”

Cô gái ấy chính là nhân vật mà cậu yêu thích nhất trong trò chơi cậu yêu thích nhất đời.

Không rõ Atou có nhận ra sự bối rối trong mắt cậu hay không, nhưng cô vẫn mỉm cười dịu dàng và cúi đầu đầy cung kính khi đáp lời cậu.

“Đức Vua…”

Chỉ một từ ấy thôi cũng khiến trong lòng Takuto dậy lên một cảm giác kỳ lạ.

Cậu vẫn chưa hiểu nổi rốt cuộc mình đang rơi vào tình huống gì, nhưng điều duy nhất rõ ràng là: 

Atou đang đối xử với cậu bằng sự kính trọng.

Và Takuto không thể để mình trông thảm hại trước người con gái ấy — người mà cậu yêu quý nhất.

Chỉ là chút sĩ diện thôi.

Nhưng với cậu, người đã sống cả đời trong căn phòng bệnh ấy, đó là tất cả.

Cậu không thể để lộ bộ mặt yếu đuối ra trước mắt cô.

Nếu cô gọi cậu là Vua, thì cậu phải trở thành Vua.

Dù cảm xúc đó có gần như là cuồng tín, nhưng đó chính là niềm tin, là điều thiêng liêng nhất còn lại với Takuto.

(Phải làm sao bây giờ!? Diễn vai à!? Nếu là "Vua" thì chắc mình là người lãnh đạo của "Mynoghra"? Phải cư xử giống vua hả!? Nhưng giống thế nào!?)

“Fufuh…”

“—!?”

Một nụ cười nhẹ.

Tim cậu đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi ngực.

Nếu là trước đây thì chắc cả đám y bác sĩ đã hốt hoảng chạy vào kiểm tra rồi.

Nhưng giờ đây, ít nhất cậu không còn yếu đến mức bị quật ngã bởi một nụ cười.

Dù vậy, cậu cũng chẳng hiểu được nụ cười ấy mang ý nghĩa gì.

“Không sao đâu ạ, Takuto-sama.”

Lời nói nhẹ nhàng ấy đủ để làm tan chảy trái tim đang căng thẳng của cậu.

Và câu tiếp theo— còn khiến cậu sốc hơn cả:

“Phá đảo cấp độ Nightmare – độ khó chưa từng có người qua được! Dẫn dắt quốc gia ‘Mynoghra’ được xem là khó điều khiển nhất! Tên tuổi được công nhận bởi cả bảng xếp hạng chính thức! Truyền thuyết sống – Ira Takuto!”

“C-Cái gì cơ…?”

Đó là dấu ấn duy nhất mà cậu để lại trong cuộc đời mình.

Takuto đã sống gần như cả đời trong phòng bệnh.

Ngày nào cũng kiểm tra, xét nghiệm, không một ngày yên.

Gia đình thì giàu có, nhưng cha mẹ lại chẳng mấy quan tâm đến đứa con bệnh tật như cậu.

Thỉnh thoảng mới ghé thăm như nghĩa vụ, còn lại chỉ có cô đơn là luôn ở cạnh cậu.

Trong tất cả, thứ duy nhất giúp cậu tìm thấy ý nghĩa tồn tại… chính là trò chơi mô phỏng quốc gia Eternal Nations.

Một game đánh theo lượt, nơi người chơi điều khiển đủ mọi chủng tộc và quốc gia trong thế giới fantasy để chinh phục thiên hạ.

Mỗi ván kéo dài hàng chục tiếng — đúng kiểu “kẻ trộm thời gian”, và cực kỳ hợp với nhịp sống của cậu.

Takuto đã say mê nó đến mức quên đi nỗi cô độc.

Càng chơi càng tiến bộ, và rồi lọt vào bảng xếp hạng.

Tên tuổi cậu trở nên quen thuộc trong cộng đồng những người cạnh tranh ngôi vị cao nhất.

Và rồi, kỳ tích đã xảy ra:

Cậu phá đảo cấp độ khó nhất – Nightmare – bằng quốc gia bị xem là khó điều khiển nhất – Mynoghra.

Một thành tựu huy hoàng.

Một chiến công khiến cả giới game thủ ngả mũ.

Một truyền thuyết.

Ira Takuto.

Tên cậu — đã trở thành huyền thoại.

Cái kỷ lục huyền thoại được giới game thủ ca tụng suốt một thời từng là nhờ chính cô gái đang đứng trước mặt cậu—một đơn vị mang tên Atou.

“Em vẫn nhớ hết đấy.”

Câu nói ngắn gọn ấy, nếu bỏ qua tính phi lý, đã trả lời gần như toàn bộ thắc mắc của Takuto.

“Nhớ lúc ngài bắt chuyện với em, nhớ những lần mình cùng nhau thống trị cả thế giới. Nhớ cả những lần game over nữa. Em nhớ tất cả.”

Giọng nói nghe có vẻ đều đều, nhưng Takuto vẫn cảm nhận được tình cảm ẩn giấu trong từng câu chữ.

Có lẽ, cô cũng mang trong lòng cảm xúc giống hệt cậu.

Ngực cậu như nghẹn lại vì xúc động.

“Xin ngài yên tâm. Em vẫn luôn nhớ về ngài đấy, Takuto-sama.”

Câu nói ấy khiến khóe mắt Takuto cay xè.

Có lẽ, nước mắt cậu đã rơi từ lúc nào chẳng hay.

Cậu biết mình nên nói gì đó cho ngầu, cho đúng tông, nhưng rốt cuộc chỉ thốt ra được một lời thì thầm khàn giọng, chất chứa tâm tình:

“Việc dùng em… việc chọn Atou… là một phần trong phong cách chơi, là niềm tin mà ta theo đuổi.”

“Vâng. Lúc nào em cũng được đồng hành cùng ngài.”

Atou là một đơn vị anh hùng đặc biệt – một anh hùng của khả năng tiềm ẩn.

Là loại đơn vị siêu mạnh mà mỗi quốc gia trong game chỉ được sở hữu riêng biệt.

Atou là đơn vị duy nhất của Mynoghra, nhưng đồng thời cũng là đơn vị yếu nhất trong toàn bộ dàn anh hùng lúc khởi đầu.

Thế nhưng, chính Atou cũng là đơn vị có tiềm năng phát triển mạnh mẽ nhất.

Takuto—một người từng khao khát tự do, khao khát thế giới bên ngoài, khao khát tương lai và khả năng—việc cậu đặc biệt gắn bó với Atou cũng là điều dễ hiểu.

“Ta yếu ớt từ bé mà. Có lẽ vì thế mà ta mới ao ước được như em…”

“Còn em… được ngài đưa đi khắp mọi thế giới.”

“Chắc em từng nghe thấy những lúc ta lén nói chuyện một mình, ha… nghĩ lại thì hơi quê thật.”

“Em lúc nào cũng đợi được ngài gọi tên mình đấy chứ.”

“…Ta thấy vui lắm. Vì được nói chuyện trực tiếp với em như thế này.”

“Em cũng vậy. Được trò chuyện với ngài, thật là niềm hạnh phúc ngoài mong đợi.”

Dù mới gặp nhau lần đầu, nhưng họ nói chuyện với nhau như những người bạn lâu năm.

Không—nói đúng hơn, niềm tin giữa họ là thứ được xây dựng qua năm tháng, dù hình thức có thay đổi.

Takuto chìm trong xúc động trước cái gọi là “kỳ tích” này, và rồi cậu bỗng tự hỏi—liệu đây có phải là thế giới sau khi chết?

“Đây là thiên đường sao? Là em đã đưa ta tới đây à?”

“Không, không phải đâu ạ. Em cũng tỉnh dậy và thấy mình đã ở đây rồi. Và em nghĩ… nơi này cũng không hẳn là thiên đường. Nếu phải nói thì—nó mang không khí rất giống thế giới của Eternal Nations.”

Atou vừa nhìn quanh, vừa khẽ lắc đầu.

Chỉ một hành động đó thôi, Takuto đã thấy rõ là cô không hề nói dối.

“Thế giới… lạ quá.”

Atou gật đầu nhẹ trước lời thì thầm ấy. 

Và bằng động tác đó, Takuto hiểu ra phần nào.

“Nếu gọi đây là kỳ tích thì nghe hơi sến nhỉ? Nhưng với em thì… có sến cũng được. Chỉ cần được gặp lại ngài, là em vui rồi.”

Takuto khẽ gật đầu đáp lại.

Dù đầu óc còn rối tung, nhưng được trò chuyện cùng Atou khiến cậu thật sự cảm thấy hạnh phúc.

Tuy vậy, cậu cũng biết bản thân không thể mãi đắm chìm trong xúc cảm ấy.

Bằng chút lý trí còn sót lại, cậu tự nhủ phải suy nghĩ nghiêm túc hơn.

Trước đây, Takuto chỉ có thể sống lay lắt từng ngày vì căn bệnh nan y.

Còn giờ đây, rào cản đó đã biến mất.

Vậy thì—cậu cần một lý do để sống.

Chính bởi từng đứng rất gần cái chết, cậu mới đúc kết được một niềm tin… gần như là nỗi ám ảnh:

Sống là phải có mục tiêu.

Và cậu muốn biết—vì sao mình lại đến được nơi này, và mục tiêu mới trong cuộc đời mình sẽ là gì.

“Takuto-sama… Hay là… mình bắt đầu lại từ đầu đi?”

“…Hả?”

Câu nói ấy, không ngờ lại lọt thẳng vào trái tim vừa rời khỏi ranh giới của cái chết.

“Nào, trước hết… mời ngài đứng dậy.”

Được cô dịu dàng thúc giục, cậu ngồi dậy.

Hình như nãy giờ cậu đang nằm trên một tấm bệ đá giống giường ngủ.

Cơ thể có hơi tê cứng nên cậu vươn vai nhẹ nhàng.

Atou nhìn cậu bằng ánh mắt chan chứa yêu thương, chẳng hề chen vào, để mặc cậu làm theo ý mình.

Rồi cô nhân lúc yên lặng, nhẹ nhàng lên tiếng:

“Chúng ta không biết đây là nơi nào. Có thể là thế giới trong Eternal Nations, cũng có thể là thế giới thực của ngài. Hoặc biết đâu… đây lại là một dị giới hoàn toàn khác. Dù sao thì… cũng như ngày xưa ấy—――Hãy bắt đầu lại từ hai ta. Hãy cùng nhau dựng nên một vương quốc, chỉ thuộc về riêng chúng ta.”

Ước nguyện của cô, đơn giản đến lạ thường.

Nhưng cũng là thứ chưa từng thay đổi.

Dù chỉ là nhân vật game và người chơi, hai người họ đã từng nhiều lần xây dựng và phát triển quốc gia cùng nhau.

Đó chính là lối sống, là mối quan hệ giữa họ.

Vì thế, lời ngỏ ấy cũng không hề kỳ quặc.

Và sự thay đổi mà nó mang lại cho Takuto… cũng là điều hoàn toàn dễ hiểu.

Atou cúi người một cách trang trọng, ánh mắt phủ đầy bóng tối lặng lẽ hướng lên Takuto, như chờ đợi câu trả lời.

Không thể nào… trái tim Takuto lại không lay động.

Bởi vì Atou là nhân vật cậu yêu quý nhất.

Là người bạn đồng hành quan trọng nhất.

Và hơn tất thảy, là hiện thân cho những gì cậu luôn khao khát.

(Haha… Vương quốc, hả…)

Chẳng có gì cả. 

Không quyền lực, không lãnh thổ, không kho báu.

Chỉ là một con người bé nhỏ, chẳng có gì trong tay.

Vậy mà Atou vẫn gọi cậu là "vua", vẫn dõi theo cậu với tất cả lòng tin và tình cảm.

Takuto cảm nhận rất rõ trái tim mình đang trào dâng sức mạnh.

Không—nói “trào dâng” còn quá nhẹ.

Cậu đang phải ra sức kìm nén cơn xúc động, giữ cho cơ thể không run rẩy vì hưng phấn.

(Không biết chuyện gì đang xảy ra. Không rõ đây là đâu. Nhưng… nếu có cơ hội, thì mình sẽ thử lại. Sẽ tái hiện những ngày huy hoàng ấy… ở thế giới này.)

Cơ thể cậu giờ đây hoàn toàn khoẻ mạnh, không còn chút tàn tích của bệnh tật.

Trước mắt cậu là vô vàn khả năng mới.

Và quan trọng nhất—người bạn đồng hành cậu từng đắm chìm bao năm trời, giờ đang đứng về phía cậu.

Takuto quyết định tiến lên một bước.

Từ một thế giới chỉ còn chờ chết trong tuyệt vọng, sang một thế giới nơi cậu có thể tự mình quyết định số phận.

Giờ đây, cậu đã có được tự do.

“…Atou.”

“Vâng, thưa đức vua của em.”

“Hãy cùng nhau xây dựng một vương quốc. Một đất nước chỉ của ta và em――”

Khế ước đã được ký kết.

Ngay khi những lời ấy thốt ra, vẻ quyến rũ đầy mê hoặc trên gương mặt cô lập tức biến mất, thay vào đó là nét tươi sáng hệt như một thiếu nữ tuổi đôi mươi.

Cô gật đầu thật mạnh.

Rồi sau một tiếng ho nhẹ như lấy đà, cô bắt đầu cất lên lời thề triệu hồi anh hùng mà Takuto đã nghe đi nghe lại vô số lần trong game.

“Danh xưng của em là Atou, Kẻ Bùn Nhơ. Là đứa con sinh ra từ bùn lầy, kẻ hủy diệt thế giới. Từ giờ trở đi, thân xác này, trái tim này, đều thuộc về ngài. ――Giờ thì, cùng nhau trầm luân đến tận cùng nào. Thưa đức vua của em.”

Takuto đáp lại bằng một cái gật đầu dứt khoát, như thể xác nhận lại lời thề.

Cứ như thế, kể từ khoảnh khắc con người mang tên Ira Takuto chết đi, cũng là lúc cậu lần đầu tiên sở hữu cho mình một giấc mơ — một giấc mơ lớn đến mức có thể đánh đổi tất cả để biến nó thành sự thật.

*New Game Start!*

Người chơi: Ira Takuto

Nền văn minh: Mynoghra

Thuộc tính: Tà ác

Độ khó: ????

……

………

Và rồi, câu chuyện thật sự bắt đầu.

Sau khi hoàn tất nghi thức, hai người rơi vào một bầu không khí khó tả.

Dù Atou thì không có gì lạ, nhưng với Takuto, đây là lần đầu tiên trong đời cậu nghiêm trang như vậy.

Chưa kể, việc nói ra những lời đậm chất tỏ tình như “cùng nhau xây dựng một vương quốc” trước mặt một cô gái xinh như thế này cũng là lần đầu tiên.

Mà nói cho đúng thì, Atou cũng chưa từng được ai thổ lộ kiểu đó bao giờ.

Nếu phải tóm gọn tình huống hiện tại: cả hai đang đỏ mặt vì xấu hổ.

“...Ừm, cái kiểu nghiêm túc thế này... ngượng ghê á.”

“Em cũng thấy hơi ngại thật. Nhưng... còn vui hơn nữa.”

Cả hai cùng bật cười khúc khích, trông chẳng khác gì một cặp đôi mới yêu.

Thế nhưng, không lâu sau đó, họ lấy lại vẻ nghiêm túc.

Nơi này là vùng đất xa lạ, vượt ngoài tầm hiểu biết của họ.

Dù sao đi nữa, hành động ngay là điều cần thiết.

Takuto hiểu vậy, và bắt đầu ra lệnh.

“Nào, người cận thần duy nhất và cũng là trí tuệ thứ hai của ta! Em thừa hiểu quốc gia tà ác Mynoghra – kẻ sẽ dắt thế giới đến diệt vong – nên bắt đầu từ đâu rồi chứ!?”

“Tất nhiên là hiểu rõ! Thưa đức vua của em!”

Không rõ Takuto đang cố xua đi cảm giác ngượng ngùng còn sót lại hay chỉ đơn thuần là nhập tâm vai trò, nhưng cậu bất ngờ nhảy lên bục đá, hùng hồn tuyên bố như thể đang diễn sân khấu.

Và như một bộ máy ăn ý đã vận hành trăm lần không lệch nhịp, Atou – anh hùng mạnh nhất mà Mynoghra sở hữu – lập tức đáp lời.

Dù chẳng cần nói ra bằng miệng, cả hai đều hiểu rõ đường lối điều hành quốc gia.

Đó là những chiến thuật đã được luyện đến mức ăn sâu vào tận từng ngóc ngách của não.

Là lối chơi. 

Là cách chiến đấu. 

Là quốc gia lý tưởng của họ.

Tất cả được gói gọn trong tuyên bố duy nhất:

“Chúng ta sẽ... bế quan!”

“Vâng, cùng nhau bế quan thôi!”

Dù mang danh là “quốc gia tà ác nhất” theo thiết lập chính thức, mọi đặc điểm của nền văn minh này đều nghiêng hẳn về nội chính, cực kỳ bất lợi trong chiến tranh.

Một đất nước dị thường, toàn năng về phát triển – yếu ớt trong tấn công.

Một con quái vật siêu dị chỉ dành cho những ai yêu thích lối chơi nội chính đến cực đoan.

=Eterpedia============

【Atou, Kẻ Bùn Nhơ】 – Đơn vị chiến đấu

Công: 3

Tốc độ di chuyển: 1

Kỹ năng:

《Cộng hưởng Diệt Vong +2》

《Cộng hưởng Bóng Tối +1》

《Cộng hưởng Hỗn độn +1》

Thuộc tính: 《Tà ác》《Anh hùng》《Cuồng tín》

※ Đơn vị này có khả năng hấp thụ kỹ năng của kẻ địch đã bị đánh bại với xác suất nhất định.

―――――――――――――――――

~~Thần ánh sáng vĩ đại đã tạo ra loài người từ bùn đất. Và rồi, một tồn tại ghê tởm vô danh đã tạo ra Atou từ vũng bùn~~

Atou là đơn vị anh hùng của Mynoghra.

Dù rất yếu khi bắt đầu game, thậm chí có lúc còn thua cả đơn vị thường, nhưng cô lại sở hữu tiềm năng phát triển cao nhất trong tất cả các anh hùng.

Với kỹ năng hấp thụ năng lực từ kẻ địch bị tiêu diệt, và khả năng cộng hưởng mạnh mẽ với các thuộc tính diệt vong – bóng tối – hỗn độn, cô chính là át chủ bài ẩn mình trong bùn lầy của vương quốc tà ác này.

―――――――――――――――――