Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trò chơi chữa lành của tôi

(Đang ra)

Trò chơi chữa lành của tôi

Ngã hội tu không điều

Đồng chí cảnh sát , nếu tôi nói đây là một trò chơi thư giãn chữa lành, các anh tin không?

50 49

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

(Đang ra)

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Bạch long thần

Vấn đề là, tại sao càng nhìn Hi Hi lại càng thấy giống cái tên đáng ghét Tống Từ kia vậy chứ?

70 193

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

39 78

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

39 165

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

224 1724

Vol 1: Khi tai họa gieo rắc khắp thế gian - Chương 6: Giao thiệp (2)

Atou vừa dứt lời, đám Dark Elf lập tức cúi đầu sâu hơn.

Lần đầu tiên cái tên của Takuto được truyền ra thế giới, mang theo nỗi sợ hãi và kính phục, khắc sâu vào lòng họ.

Atou gật đầu hài lòng trước thái độ ấy.

Việc yêu cầu người khác không được gọi tắt là "Takuto" là quyết định hoàn toàn do Atou tự ý đưa ra.

Cô hiểu rõ giá trị đặc biệt của cách gọi tên thân mật, và vì hiểu nên cô mới tranh thủ cột chặt mối quan hệ giữa mình và chủ nhân ngay lúc này.

Cô say mê mưu tính chuyện đó đến mức không nhận ra rằng, ngay khoảnh khắc cô tuyên bố danh xưng ấy, Takuto đã cảm thấy được:

Ông già cúi đầu trước mặt họ khẽ run lên một chút.

"À, còn ta tên là Atou. Tốt nhất là đừng dùng kính ngữ giống với Takuto-sama. Ngài ấy là vị vua tối cao, xứng đáng được tôn thờ. Còn ta chỉ là kẻ hầu hạ. Thật ra nhớ tên ta hay không cũng chẳng sao cả."

"Ira Takuto-sama và Atou-dono… Lão già này xin khắc ghi tôn danh của hai vị vào tận xương tuỷ. Thần sẽ truyền lại cho cả tộc, để chúng thần khắc ghi tận sâu trong linh hồn mình."

"Được rồi. Vậy thì mang số lương thực kia về mau đi. Trong đó cũng có thứ dễ hỏng. Dù là thứ mà chỉ cần vung tay một cái Đức vua cũng có thể tạo ra vô hạn, nhưng như thế không có nghĩa là đem bỏ cho thối được."

Cô nói bằng thái độ chẳng buồn giấu vẻ ngán ngẩm.

Thực tế là Atou đã bắt đầu chán ngấy cuộc thương lượng này.

Tất cả những gì cô có, đều vì Takuto mà tồn tại — và chính cô cũng hiểu điều đó, đồng thời mong muốn điều đó.

Cô vốn chẳng hứng thú nói chuyện với kẻ khác, trừ khi điều đó mang lại lợi ích cho Takuto.

Vì vậy, cô chỉ mong giải quyết thật nhanh và được chủ khen.

"X-xin hãy khoan đã, thưa Atou-dono! Ờm, chúng thần đang bàn bạc về cách báo đáp đại ân cứu mạng của Đức vua… Không rõ Ngài có mong muốn thứ gì, chẳng hạn như cống vật chẳng hạn…?"

Một câu hỏi đầy dè dặt từ vị trưởng tộc đã kéo Atou ra khỏi giấc mơ hão huyền về cảnh được chủ xoa đầu khen thưởng.

Xem ra họ vẫn chưa nói hết chuyện.

Dù có hơi cau mày nhưng Atou cũng không tỏ ra khó chịu ra mặt.

Cô nghiêng đầu trước lời đề nghị có phần khiên cưỡng đó.

"Cống vật? Hừm… Các người có thứ gì có thể khiến Đức vua của ta hài lòng không?"

"Hahah… Thật hổ thẹn, bọn thần ngu muội, chẳng dám đoán bừa điều gì có thể làm hài lòng Ira Takuto-sama. Nếu có thể, xin hãy chỉ thị…"

"Vậy thì không cần nữa. Các người cũng đâu có dư dả gì đâu."

Atou khoát tay, thở dài và lắc đầu.

Cô không tin rằng những người đang chết đói này còn có tài sản nào đáng kể.

Tất nhiên, cũng không thể loại trừ khả năng họ sở hữu những món đạo cụ ma pháp quý hiếm, nhưng dù vậy thì Atou vẫn ưu tiên việc đẩy họ rời xa khỏi Takuto.

Vào thời điểm mới bắt đầu xây dựng quốc gia, bất kỳ biến cố nhỏ nào cũng có thể trở thành vết thương chí mạng.

Atou đặc biệt đề phòng việc họ mang rắc rối tới cho Takuto — chẳng hạn như bị truy đuổi bởi kẻ thù từ vùng đất cũ mà họ bị trục xuất.

"Không, nhưng mà… nếu vậy thì…"

"Hả? Ta đã nói là không cần rồi."

"Không… Ý thần là…"

"Các người còn quanh co cái gì? Đức vua của ta rất bận. Hay là — các người đang có ý đồ gì bất chính?"

"Không! Tuyệt đối không có chuyện đó!!"

Giọng Atou lạnh đi thấy rõ.

Đám Dark Elf bắt đầu bối rối thấy rõ, bởi vì sát khí đen thẫm, không chút che giấu, đang ngẩng đầu lên dọa nạt họ.

Năng lực mà Atou sở hữu — 《Anh Hùng》《Tà Ác》《Cuồng Tín》 — đều có hiệu ứng tăng cường sức mạnh chiến đấu cơ bản cho đơn vị.

Ngoài ra, kỹ năng phụ “Chiếm đoạt năng lực của kẻ bị tiêu diệt” giúp cô càng chiến đấu càng trở nên mạnh hơn.

Còn đám Dark Elf đang trong tình trạng đói ăn, không thể phát huy toàn lực.

Với Atou hiện tại, tiêu diệt sạch bọn họ — kể cả các đơn vị ma pháp hay chiến đấu — chỉ là chuyện nhỏ.

Nếu gạt yếu tố đạo đức sang một bên, thì hành vi tàn sát ấy thậm chí còn mang lại rất nhiều lợi ích cho cả cô và Takuto.

(…Không ổn rồi! Tình hình cực kỳ không ổn!)

Takuto lập tức dẹp bỏ hi vọng mong manh rằng cuộc đàm phán này sẽ kết thúc yên ổn.

Vấn đề là:

Atou đã hiểu lầm nghiêm trọng về đám Dark Elf này.

Cách hành xử của Atou quá lạnh lùng và khước từ.

Nếu nhìn từ ngoài vào, cô chẳng khác gì một cận thần bất đắc dĩ, đang bị ép phải xử lý rắc rối do tính khí thất thường của vị Đức vua tạo ra.

Dù chẳng hề muốn tiếp chuyện, cô vẫn buộc phải làm vì mệnh lệnh của chủ nhân.

Vì vậy, chỉ muốn nhanh chóng dứt điểm càng sớm càng tốt.

Đó là hình ảnh mà bất kỳ ai cũng có thể cảm nhận được.

Nhưng với đám Dark Elf thì lại là chuyện khác.

Với nhóm người đáng thương này, đây là cơ hội đàm phán đầu tiên… và cũng là cuối cùng.

Cuộc nói chuyện này chính là ngã rẽ định mệnh quyết định số phận của cả tộc.

Dù có được cứu sống hôm nay thì họ cũng không còn nơi nào để đi, không có nguồn thực phẩm nào để sống tiếp.

Thế nên cho dù thái độ có hơi đáng ngờ, việc họ cố gắng níu kéo đàm phán là điều hết sức dễ hiểu.

Takuto, người có thể nhìn mọi chuyện một cách bao quát, không thể trách Atou vì hành xử theo bản năng để bảo vệ mình.

Nhưng cậu cũng không thể cho phép những rắc rối vô ích này phát sinh trong tình huống hiện tại.

Takuto quyết định ra tay.

Cậu khẽ hắng giọng, rồi lên tiếng — âm thanh vang lên trong không khí căng như dây đàn.

"Atou."

"Vâng, thưa Đức vua của em!"

Atou phản ứng cực nhanh.

Vừa nghe tiếng chủ gọi, cô lập tức xoay người lại, lao như bay đến cạnh Takuto, đặt tay lên bệ đá và cúi sát mặt cậu.

Đối diện với Takuto, vẻ mặt cô hoàn toàn là của một cô bé con đang phụng phịu.

Đôi má phồng lên rõ ràng đang dỗi, biểu cảm ấy tuyệt đối không để lũ Dark Elf thấy được.

Cô rướn người lại gần, thì thầm bằng giọng chỉ Takuto nghe thấy:

(Taaaakutooooo-samaaaaa~! Đám đó đàm phán tệ không tưởng! Với lại chắc chắn chúng có âm mưu đen tối! Kẻ xấu! Giết hết đi! Giết ngay cho rồi!!)

(Bình tĩnh nào…)

Takuto nuốt lời muốn nói:

“Em cũng tệ lắm đấy”.

Nửa đầu cô làm khá tốt, nhưng nửa sau thì thật khó chấp nhận.

Tuy nhiên, người thực sự đáng trách là cậu — chủ nhân chẳng mở lời, đùn hết mọi việc cho một cô bé con.

Dù vậy, giữa Atou và nhóm Dark Elf rõ ràng đang có sự lệch pha nghiêm trọng trong đối thoại.

Atou muốn mau chóng đuổi họ đi.

Nhưng trưởng tộc Dark Elf thì không thể rút lui — thái độ như muốn cắt đứt hoàn toàn của Atou chỉ càng làm họ thêm tuyệt vọng.

Và hành động cố gắng cắt ngang buổi yết kiến một cách cưỡng ép của cô, lại càng như tạt thêm dầu vào lửa…

Chuyện đó vốn xuất phát từ ý tốt — không muốn để Takuto phải bận lòng thêm.

Nhưng rốt cuộc, lại là yếu tố khiến hai bên càng hiểu lầm nhau hơn.

(Cứ để yên thế này thì sớm muộn gì cũng gây hại cho Takuto-sama thôi! Tốt nhất là giết sạch bọn chúng đi! Mấy cái đầu đó mang ra dựng trên cột trông mới đúng điệu chứ, Takuto-sama!!)

(Khoan, đợi đã! Nghe này, có khi họ đang muốn thương lượng với chúng ta đấy. Cái cách họ dâng cống vật cũng vậy thôi. Tại vì vương quốc mình mang tiếng là ‘tà ác’ nên họ mới đề phòng, nên mới có thái độ lạ lạ như vậy đấy.)

("Ô, ồ!? Ra là vậy! Ờm… thì…”)

(Vậy thì ta nên nhận một cái gì đó như là ‘điều kiện trao đổi’. Như vậy bọn họ cũng yên tâm hơn, và có khi còn chủ động hé lộ thêm thông tin. Cái ông già kia, xem ra cũng thú vị ra phết.)

Takuto quyết định vẫn muốn tiếp tục đàm phán.

Không phải vì quá đói khát sự giao tiếp với người khác, mà đơn giản là vì chuyện này khiến cậu thấy hứng thú.

Atou thì nhìn Takuto bằng ánh mắt lấp lánh thán phục vì cậu đoán trúng tim đen, hoàn toàn quên mất thái độ cau có ban nãy, giờ lại tự tin tuyên bố:

(Thật đúng là Đức vua của en! Ngài đã nhìn thấu mọi chuyện từ trước rồi sao! Đã rõ! Việc còn lại xin cứ để em lo, em đi xử lý đây ạ!)

(Khoan, ê khoan đã—!)

Atou quay ngoắt lại phía nhóm đàm phán.

…Tuyệt đối là chưa hiểu gì hết.

Takuto thấy vậy mà cũng đành chịu.

Dù sao thì với cái “giáo án xã hội” của một thằng mắc bệnh giao tiếp như cậu, cũng chẳng còn cách nào khác ngoài để Atou lo phần trao đổi chính.

“Fufu, ra là vậy sao…”

Atou cười khẽ, giọng nói thoáng vẻ mê hoặc.

“Thật là… Đúng là phiền phức đấy, lũ các người ngu muội.”

Câu nói vang lên như dao cứa vào lòng.

Đoàn elf chẳng dám hó hé, chỉ biết cúi đầu thật sâu hơn nữa.

“Phải nhờ lời chỉ bảo của đức vua, ta mới nhận ra được điều đó. Vậy mà các ngươi dám đánh đồng Takuto-sama với đám tà ác linh hạ đẳng ngoài kia, thật quá ngu xuẩn.”

“Không, không! Chúng thần tuyệt đối không có ý đó! Thưa đấng vĩ đại!”

“Im miệng. Lời của đức vua là tuyệt đối. Nhưng cũng nên vui mừng đi. Đức vua đã rộng lượng suy xét cho lũ Dark Elf ngu ngốc các ngươi, quyết định xem việc dâng cống vật lần này như một ‘hợp đồng trao đổi’. Ý là sẽ nhận lấy một cái gì đó từ các ngươi. Vậy là ổn rồi chứ? Ta tin các ngươi hiểu rõ về tính tuyệt đối của giao kèo nơi chúng ta. Như vậy yên tâm hơn rồi phải không?”

“V-vâng! Cảm tạ lòng khoan dung cao cả của hai ngài!”

Lão Mortar không phản bác gì thêm với những lời “suy đoán” mà Atou vừa nói.

Vì ông ấy biết rõ rằng, chỉ cần làm phật lòng bên kia là coi như mất trắng — thậm chí mất đầu.

Ông đã kịp nhận ra, để Atou giữ thế chủ động còn an toàn hơn là ra sức phản bác.

“Vậy thì phải có điều kiện trao đổi rồi. Hmm, điều kiện, điều kiện…”

Atou quay lại nhìn Takuto.

Đôi mắt tròn xoe của cô bé nhìn cậu đầy tha thiết.

Dù không nói ra, Takuto cũng hiểu ngay:

“Takuto-sama cứu emmmmm!”

(…Vô dụng thiệt chớ.)

Mới vừa nổ banh trời xong giờ đã vội vứt gánh.

Mà thôi, dù sao Atou cũng là "gà cưng" của Takuto, nên những lần hớ hênh kiểu đó hoàn toàn được “miễn chấm điểm”.

Rốt cuộc, Atou đúng là biết đỡ lời, nhưng những chuyện mang tính quyết định thì vẫn là Takuto phải ra tay.

“Chuyện về thế giới bên ngoài.”

“Đức vua của ta có hứng thú với thế giới bên ngoài. Các ngươi đến từ nơi xa, đúng chứ? Vậy thì hãy nói hết những gì các ngươi biết về thế giới ngoài kia. Đó sẽ là điều kiện trao đổi cho số lương thực này. Như vậy ổn chứ?”

“Oo! Nếu là vậy thì già này, Mortar, xin được dâng hết những gì mắt thấy tai nghe cho các ngài!”

Trên mặt lão Mortar lần đầu tiên hiện lên vẻ vui mừng.

Chắc hẳn trong lòng đang thở phào nhẹ nhõm vì vượt qua cửa ải chỉ bằng “giá rẻ”.

Mà thật ra, đâu đến nỗi phải lo lắng đến vậy — chỉ là bọn họ tự tưởng tượng quá đà mà thôi.

(Sao lúc đoán ý thì siêu bén, mà giao hết việc thì y như đồ bỏ vậy…)

Takuto thấy Atou phản ứng kỳ cục vậy cũng đắn đo một hồi, nhưng rồi tự an ủi rằng “có lẽ tính cô ấy nó vậy”, chứ tìm lý do làm gì cho mệt.

Và như vậy, buổi đàm phán tiến gần đến hồi kết.

Nhưng ngay lúc ấy, một chi tiết khiến Takuto thấy vướng mắc xảy ra.

“Vậy thì, sau khi hoàn tất giao kèo, mời các ngươi rời khỏi khu rừng này ngay lập tức.”

“V-vâng ạ!”

(…Hừm, phản ứng rõ ràng là hoảng hốt.)

Atou thì vẫn chưa nhận ra, nhưng Takuto thì đã kịp ghi nhận biểu cảm lộ liễu của Mortar.

Ngay lập tức, đầu óc Takuto bắt đầu sắp xếp lại thông tin.

Thái độ của họ từ đầu đến giờ đúng như dự đoán.

Vậy thì phản ứng lúc này chắc chắn cũng nằm trong cùng một mạch suy luận.

“Ta sẽ cho phép ở lại… một thời gian ngắn. Dù sao các ngươi cũng cần nghỉ ngơi. Nhưng không được ở lâu. Ghi nhớ cho kỹ.”

(Làm kẻ lưu vong thì khổ thật. Lương thực lần này dùng xong là hết sạch.)

Trong lần gặp trước, bọn họ đã nói là bị đuổi khỏi vùng đất cũ.

Theo báo cáo của "Côn trùng chân dài” thì nhóm này có khoảng 500 người.

Với số lượng như vậy, cuộc sống lưu lạc sẽ vô cùng gian khổ.

Chuyện dâng cống vật lần này, chắc hẳn một phần cũng là để lấy lòng và xin tá túc.

(Dù sao thì mình cũng không thể để họ ở lại lâu được. Để lập quốc cần sự thống nhất, mà họ là người ngoài. Có thể kéo theo đủ loại rắc rối.)

Trong Eternal Nations, khác biệt chủng tộc thường dẫn đến đủ thứ rắc rối.

Mà ngoài đời cũng chẳng khác gì:

Khác văn hóa, khác lối sống thì dễ sinh mâu thuẫn thôi.

Takuto không muốn để bất cứ mầm mống xung đột nào âm ỉ.

“Nếu được phép cư trú dưới rừng cây nơi đức vua ngự trị, thì chẳng còn mong gì hơn…”

“Không được phép. Khu rừng này là lãnh địa của Ira Takuto-sama. Người mong muốn sự yên bình. À, thêm điều này nữa: nếu không muốn mất cái mạng vừa mới giữ được, thì tốt nhất đừng có lắm mồm kể lể lung tung về nơi này.”

(Đúng như mình nghĩ, họ đang tìm chỗ ở cố định. Nhưng lãnh địa của quốc gia tà ác như Mynoghra thì bị nguyền rủa — trong game thì nó khiến đơn vị có thuộc tính thiện hoặc trung lập bị giảm chỉ số. Không rõ thực tế nó sẽ tác động ra sao…)

Cậu không ngăn cản Atou một cách dứt khoát khi cô ấy định đuổi bọn Dark Elf ra khỏi khu rừng cũng chính vì lý do này.

Vùng đất bị nguyền vốn có lợi cho những chủng tộc mang thuộc tính tà ác.

Tuy đi kèm nhiều ưu đãi, nhưng đổi lại, sẽ luôn phải chịu hình phạt khi giao tiếp với những chủng tộc trung lập hoặc thiện lương.

Tất nhiên, không thể chắc chắn rằng thế giới này có hoạt động giống hệt hệ thống trong game.

Cũng có thể chẳng có vấn đề gì cả, cần phải kiểm chứng thêm.

Thế nhưng, bằng một cảm giác khó lý giải, Takuto lại tin tưởng mãnh liệt rằng quy tắc đó vẫn hiệu nghiệm trong thế giới này.

Chính vì vậy, dù hơi tiếc, cậu vẫn phải để họ rời khỏi nơi này.

(…Dù sao thì nếu bỏ mặc bọn họ luôn cũng hơi áy náy. Mình đã cho họ thức ăn rồi, mà để bọn họ lăn ra chết đói thì… thấy khó chịu thật đấy)

Mặc dù lúc đó chỉ là hứng lên rồi cho họ ăn, nhưng dù gì đi nữa, lượng thức ăn ấy cũng là do Takuto tiêu tốn ma lực—một nguồn tài nguyên không thể dễ dàng hồi phục trong hiện tại—để tạo ra.

Chẳng phải đáng buồn sao, nếu nhờ có lòng tốt của mình mà họ giữ được mạng, để rồi lại lên đường đi lang thang vô định, cuối cùng vẫn lụi tàn ở đâu đó?

Cảm giác khó chịu đó không đến từ lòng trắc ẩn, mà là do chính hành động của bản thân trở nên vô nghĩa.

Điều ấy khiến Takuto bực bội.

“V… vậy thì, thưa đại vương vĩ đại Ira Takuto-sama! Chúng thần xin đa tạ người đã ban ân huệ cho cuộc yết kiến lần này! —Nào, tất cả mau yên lặng mà mang đồ ăn đi. Đây là trước mặt Đức vua đấy!”

…Không còn cách nào tốt hơn sao?

Cuộc gặp gỡ sắp kết thúc.

Cả lão Mortar lẫn các chiến binh Dark Elf đi cùng đều không có ý định thỉnh cầu thêm điều gì, tránh chọc giận Atou.

Gương mặt mệt mỏi của họ như đang nói lên tất cả.

Takuto—vị đức vua của Mynoghra, kẻ lẽ ra phải sở hữu sức mạnh vô hạn.

Chính cậu, từng được gọi là người chơi vĩ đại nhất trong “Eternal Nations”, giờ lại có cảm giác như mình đang bị đánh giá là vô dụng.

“Này, mấy người...”

Chính vì vậy, khi thốt ra những lời ấy, Takuto không hề do dự.

Cậu đã chấp nhận.

Sức mạnh bản thân mình sở hữu.

Sức mạnh của nền văn minh mang tên Mynoghra.

Nếu thật sự nghiêm túc, thì chuyện này… chẳng đáng để phải bận tâm đến mức đó.

“Hãy trở thành thần dân của ta đi.”

Một cách giải quyết hiện lên trong đầu.

Một cách giải quyết tuyệt vời, đủ để giải quyết mọi vấn đề.

Chính bản năng bên trong cậu khẳng định điều đó là hoàn toàn khả thi.

Thậm chí nó còn chế nhạo:

"Sao giờ mới nghĩ ra chuyện này vậy hả?"

Thế nhưng, khi Takuto nở một nụ cười tự tin, đảo mắt nhìn quanh—

Thứ đón chào cậu lại là những cái miệng há hốc, và ánh mắt như muốn nói:

"Ngài vừa nói cái quái gì vậy?”

Không chỉ đám Dark Elf, đến cả Atou cũng đang nhìn Takuto bằng ánh mắt y chang.

Chỉ trong khoảnh khắc đó thôi, Takuto đã hiểu rằng mình vừa thất bại thảm hại trong giao tiếp.

Và lần nữa xác nhận bản thân đúng là một kẻ giao tiếp kém cỏi.

Cậu phải cố gắng lắm mới kìm được giọt nước mắt sắp trào ra.

=Eterpedia============

【Pháp sư (Lão Mortar)】 – Đơn vị ma thuật

Công: 3

Tốc độ di chuyển: 1

《Hiền nhân》《Ám ma thuật Lv1》《Đói khát》

―――――――――――――――――

~~Một kỵ sĩ lão luyện có thể sánh với trăm binh sĩ.

Nhưng một pháp sư lão luyện… có thể sánh với trăm kỵ sĩ~~

Pháp sư là đơn vị ma thuật thành thục, cấp bậc cao hơn đơn vị 【Thuật sư】.

Nếu có nguồn ma lực phù hợp, có thể học được ma pháp chiến thuật đến cấp 2, hỗ trợ đáng kể trong các trận chiến.

Tuy nhiên, sức chiến đấu không quá cao nên thường cần có lính hộ vệ đi kèm.

Một số đơn vị ma thuật đặc biệt có thể sở hữu năng lực 《Hiền nhân》.

―――――――――――――――――