Kẹo giả kim của Gisele

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

(Đang ra)

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

Nabeshiki

Cuối cùng, người đàn ông ấy, giờ đây đã có thể đỡ được cả ngàn nhát kiếm gỗ mà không cần phải vung kiếm, chợt nghĩ.Dù có nỗ lực đến mức nào đi chăng nữa, mình cũng không thể đạt được kết quả mà mình m

17 101

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

36 48

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

42 68

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

281 5889

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

515 1619

Arc Tinh linh ② - Chương 7. Vấn đề nghiêm trọng của tộc Lùn

「Tớ phải làm thêm Kẹo giả kim để trả công cho bác người Lùn, cậu cho tớ chút thời gian nhé?」

「Chẳng phải mẻ kẹo cậu làm để đón ngài Aurel nhiều lắm à? Vẫn còn dư chứ?」

「Nhưng riêng hôm nay đã vơi đi kha khá rồi. Mà tớ còn phải tính cả phần mang đi đợt này và phần dự trữ trong lúc đi vắng nữa, nên cũng tốn lắm đấy.」

Tiền công cho bức tượng của Taa-chan và Bác Rồng là bảy mươi lăm đồng vàng.

Chưa kể nguyên liệu, nhưng nếu quy đổi ra Kẹo giả kim thì cũng tương đương một nghìn năm trăm viên. Một con số không hề nhỏ.

Mà nói vậy chứ đối phương là người Lùn. Cô cứ ngỡ dù không tính nguyên liệu, giá thành cũng phải cao gấp ba lần chứ chẳng chơi. Chắc hẳn họ đã tính cho cô giá hữu nghị rồi.

「Vậy cậu làm một túi thật to hoặc một viên kẹo khổng lồ cho phần của bác ấy được không? Tớ muốn mang qua trước một ít.」

「Đi đi lại lại không thấy mệt à?」

「Cũng không hẳn. Vả lại, nếu cậu cũng đi thì tớ tiện dọn dẹp lại căn nhà nhỏ luôn.」

「Quãng đường cỏn con ấy, với ta chẳng thấm vào đâu. Hơn nữa, kẻ đáng lo hơn chúng ta chính là đám người Lùn đang mong rượu kia kìa.」

「Ý bác là sao ạ?」

「Thứ mà ông chú râu rậm đó muốn là rượu, chứ đâu phải kẹo ạ?」

Giselle và nó đồng loạt nghiêng đầu.

Ngoài loại rượu pha từ Kẹo giả kim, vẫn còn vô số loại rượu khác cơ mà. Đã là làng người Lùn thì chắc chắn kho rượu còn phong phú hơn bất cứ quán nào ở Vương đô.

Hết loại này thì uống loại khác thôi.

Cô đã nghĩ đơn giản như vậy, nhưng vẻ mặt của Dolan và Bác Rồng lại nghiêm trọng đến lạ.

「Kẹo giả kim dùng để pha loại rượu đặc biệt của ông Shima chính là thứ mà bác ấy đã mua về. Từ đó mới trích ra phần của ông Shima và bác ấy, rồi cả phần đưa cho cậu, số ít ỏi còn lại thì những người khác chia nhau... Thế nên lúc bọn tớ về làng tay không, đã bị mắng cho một trận vì không mang thêm kẹo về bán.」

Lần trước ghé quán trọ, bác người Lùn đã mua hai lọ Kẹo giả kim.

Trong đó, loại Kẹo giả kim được sử dụng lần này có lẽ chỉ là loại có tác dụng phục hồi thể lực.

Xét kích thước của chiếc lọ được tặng làm quà và số lượng quả lơ lửng bên trong, lượng kẹo sử dụng mỗi lần cũng không nhiều. So với si-rô trái cây thông thường và đường phèn thì còn ít hơn hẳn.

Dù vậy, cứ xét đến tửu lượng và số người của họ, việc hai lọ kẹo hết veo trong nháy mắt cũng là điều dễ hiểu.

「Một gã người Lùn mà bị cấm uống rượu thì sẽ làm ra chuyện gì, ngay cả ta cũng không dám chắc đâu. Lũ đó có thể nể mặt cậu nhóc đang xây tổ ấm đây, nhưng một khi đã đặt chân về làng rồi thì chút kiêng nể đó cũng chẳng còn lại bao nhiêu.」

「Hồi bác ấy để mắt đến mớ đồ thủy tinh của cậu đã đủ ghê rồi, đằng này còn là cả làng hùa vào nữa.」

「Cơn khát của bọn chúng bây giờ có lẽ đủ sức để đi cướp cả trứng rồng non ấy chứ.」

Bác Rồng nuốt nước bọt, còn Dolan thì nhìn đi đâu đó xa xăm.

Nghe Bác Rồng ví von xong, cô bắt đầu thấy áp lực tinh thần còn nặng nề hơn cả việc đi lại vất vả.

「Ừm, tớ sẽ làm gấp mỗi loại một túi lớn vậy.」

「May quá, cảm ơn cậu.」

Dolan bảo làm một viên kẹo khổng lồ hay một túi lớn đều được, tuỳ xem bên nào tiện hơn cho cô, nên Giselle quyết định sẽ làm thành túi.

Làm một viên kẹo khổng lồ thì tiện cho việc đóng gói và quản lý, nhưng mỗi lần chế tác sẽ chiếm dụng hết cả một cái vạc. Tuy còn phải xem xét số lượng và tần suất đặt hàng trong tương lai, nhưng cô nghĩ cứ giữ quy cách sản phẩm tương tự các đơn hàng khác thì sẽ tiện hơn.

---

Một túi lớn chứa khoảng một trăm viên, cô dự định sẽ chuẩn bị năm túi cho mỗi loại.

Phần giao trước, nếu về nhà làm ngay rồi phơi khô qua đêm, sáng mai chắc chắn sẽ đưa được cho Dolan.

Về phần túi đựng, chắc chỉ cần cải tiến loại giấy gói kẹo hiện tại là được. Giấy phải dày hơn để tăng độ bền. Còn phải tính cách làm phần đáy túi, rồi cả cách niêm phong miệng túi nữa...

Giselle lách cách sắp xếp lại công thức làm những chiếc túi lớn trong đầu.

---

Ngoài ra, khi tính đến các giao dịch sau này, có một điều cô tuyệt đối không được quên: mối quan hệ với Guild Quán Trọ.

Lượng kẹo mà bà Stefanie dùng để tặng khách, hay phần mang đi chào hàng ở Đại quốc phía Tây, đều là những trường hợp ngoại lệ được đích thân bà Vanessa cho phép.

Lần này tuy có thể xem như một dạng trao đổi qua thư, nhưng khối lượng giao dịch lại có nguy cơ ngang ngửa với cả Guild Quán Trọ. Ép nó vào chung khuôn khổ với các đơn hàng thông thường có vẻ không ổn chút nào.

「Về phần Kẹo giả kim trả công cho mấy bức tượng, tớ nghĩ có thể tính theo giá bán lẻ thông thường. Chỉ là, với các giao dịch về sau, liệu tớ có thể bàn bạc với Guild Quán Trọ trước được không? Tớ đã hứa là nếu có bán theo hình thức khác sẽ bàn bạc trước, nên nếu còn tiếp tục giao dịch trong tương lai, tớ muốn xác nhận lại cho chắc.」

「Thông qua Guild là một lựa chọn khôn ngoan. Cứ cái đà này, chuyện rượu và kẹo lan đến các làng người Lùn khác chỉ là sớm muộn.」

「À, hình như tớ có nghe bác ấy lẩm bẩm gì đó như là ‘Nếu có số lượng lớn thì tha hồ mà khoe với thiên hạ cùng bộ ly này...’ thì phải.」

「Chẳng có người Lùn nào lại bỏ qua cơ hội khoe rượu chỉ vì không có hàng thật trong tay cả. Chắc chắn họ sẽ lồng ghép nó vào câu chuyện về mấy chiếc ly cho xem.」

Không hiểu sao cô có cảm giác sự việc đang diễn biến theo một hướng vượt xa sức tưởng tượng của mình.

Mọi chuyện sẽ lan rộng đến đâu, và tương lai sẽ thế nào? Vì sản phẩm lần này không phải thuốc trị đau lưng hay mệt mỏi, nên cô hoàn toàn không mường tượng nổi.

Có lẽ tối nay, sau khi trao đổi với bà chủ, cô nên viết thư cho bà Vanessa ngay lập tức thì hơn.