「Là bạn đồng hành của ta mà thật đáng thất vọng... Lỡ con bé bị một gã đàn ông kỳ lạ nào đó tóm mất thì ngươi tính sao?」
「Ngay tại thời điểm làm Giselle buồn, ta sẽ xé hắn ra làm tám mảnh rồi cho ma vật ăn.」
Làm Giselle buồn, đó là tội nặng nhất trên đời này.
Ta nghĩ sẽ ném hắn vào trong khi vẫn còn ý thức, để hắn phải sám hối với Giselle cho đến tận giây phút cuối cùng của cuộc đời.
「Đó chẳng phải là sự trừng phạt của loài rồng sao. Ta không hiểu nổi ngươi là không có chấp niệm hay là chấp niệm quá nặng nữa... mà khoan đã? Hình như mấy chục năm trước ta cũng từng nghe những lời tương tự.」
「Thấy chưa, tớ vẫn bình thường mà. Đến phần chăm sóc chân đây, cho tớ xuống đi.」
「Nhưng con người thì phải tiếp cận, trở thành người yêu, rồi từ đó mới tiến từng bước đến hôn nhân. Ta còn nghe nói là sau khi thành người yêu hoặc vợ chồng thì mới cùng nhau chung một tổ ấm!」
「Thì chuyện chỉ cho đối phương đáng tin cậy vào tổ ấm của mình là cơ bản rồi còn gì. Nên là cho tớ xuống đi.」
Phần lưng và quanh cổ đã xong, tiếp theo cậu muốn đánh bóng phần chân.
Đặc biệt là hôm nay có thời gian, nên cậu định sẽ làm sạch kỹ cả những kẽ móng của nó.
Cậu vỗ vỗ vào người nó, nói lại một lần nữa: "Cho tớ xuống đi".
Con rồng có vẻ chán nản với Dolan, nó thở ra một hơi thật sâu và dài.
「Bị ta lây nên gọi nhà là ‘tổ ấm’ là ta thấy ngươi cũng không vừa rồi đấy.」
「Chỉ là tình cờ thôi. Với lại bị một con rồng như ngươi nói thì cũng chẳng thuyết phục chút nào.」
「Nếu nghi ngờ thì cứ bắt một đứa nào rảnh rỗi ngoài kia mà hỏi thử xem. Và sau khi hiểu ra ý kiến của ta là đúng, thì cống nạp nốt phần kẹo còn lại đi.」
Cuối cùng thì cũng quay về Kẹo giả kim.
Dolan vẫn chưa ăn thử, nhưng lát nữa cậu sẽ xin một viên trong giỏ để ăn.
Là đồ Giselle làm. Chắc chắn là ngon rồi.
Món mứt mà cô ấy chia cho cậu lần trước vì làm quá nhiều cũng rất ngon. Bánh scone ăn kèm cũng là tuyệt phẩm, đến giờ cậu vẫn có thể nhớ lại hương vị đó một cách rõ ràng, và có lẽ cả đời này cũng sẽ không bao giờ quên. Cậu khẽ thở ra một hơi.
Và rồi cậu bị kéo về thực tại bởi tiếng gọi đòi kẹo trầm ấm: "Kẹo~ kẹo~".
「Không được. Phần còn lại để ngày mai.」
「Đừng có keo kiệt thế.」
「Con người thì có giới hạn một viên một ngày đấy. Ăn nhiều quá không tốt cho sức khỏe đâu.」
「Ta là rồng nên không vấn đề gì.」
「Ngươi nói vậy, chứ lần trước đến nơi kia chẳng phải đã ăn một đống hoa quả rồi đau bụng đó sao.」
「Ự...」
「Bó tay đi. Cái gì cũng vừa phải thôi mới tốt.」
Cậu chà bàn chải khắp người con rồng đang ủ rũ cúi đầu, rồi nhân tiện cho nó tắm nước ở ngoài sân luôn.
"Nào, đến quán trọ thôi", cậu vừa ra khỏi chuồng rồng thì những lời lúc nãy lại khiến cậu có một chút, chỉ một chút lo lắng.
Cậu nhìn quanh một vòng, rồi đi hỏi hết những người trông có vẻ rảnh rỗi.
Nhưng câu trả lời cậu nhận được lại hơi khác so với lời của con rồng.
「Thì đó là cách thể hiện tình yêu của Dolan mà.」
「Có phải bây giờ mới vậy đâu.」
「Không sao, không sao. Cả Giselle, ông chủ và bà chủ đều chẳng để tâm chút nào đâu.」
「Kỵ sĩ Rồng trước đây cũng tương tự vậy, nên tôi cũng chẳng để ý lắm.」
「Người đó còn tệ hơn nhiều. Chuyện Dolan thích Giselle chỉ là chuyện nhỏ thôi.」
「Ừ ừ, thật đáng yêu mà.」
「Giselle có vẻ cũng không ghét gì đâu.」
「Trường hợp của Giselle, không chỉ là tình cảm yêu đương, mà con bé đó vốn chậm chạp trong việc nhận ra tình cảm người khác dành cho mình.」
「Nhưng mà thiện ý thuần túy thì con bé nhận ra ngay đó~. Bác vui lắm.」
「Hiểu mà. Cảm giác như đang yêu chiều cháu gái mình vậy.」
「Ông làm gì có con gái mà đòi có cháu.」
「Bà xã nhà tôi cũng bảo thế là được rồi.」
Tóm lại là thế này: Dolan có hơi khác so với cảm nhận thông thường của con người, nhưng Giselle không có biểu hiện gì là ghét cả. Thậm chí thiện ý của cậu đã được truyền đạt, chỉ là tình cảm yêu đương thì chưa được truyền đạt cho lắm.
Khác thì vẫn là khác, nhưng đối với Dolan, điều quan trọng nhất là Giselle nghĩ thế nào. Chỉ cần Giselle không ghét, thì sao cũng được.
「Cảm ơn mọi người.」
Dolan cúi đầu chào họ với một tâm trạng nhẹ nhõm.
Nhân tiện, nếu bắt buộc phải kể ra một đối thủ của Dolan ở thời điểm hiện tại, thì đó chắc chắn là ông chủ quán trọ.
Mà nói vậy thôi chứ tình cảm ông chủ dành cho Giselle là tình cảm dành cho con gái, và việc ông vào tận trong tìm lúc nãy cũng hoàn toàn là vì lo lắng.
Trái ngược với bà chủ, người đã nhận ra tình cảm của Dolan và luôn tìm cách tạo cơ hội hẹn hò cho cậu và Giselle, ông chủ đã vài lần phá hỏng cơ hội hẹn hò của cậu.
Nhưng tất cả đều liên quan đến đồ ăn, và trong lòng ông chủ chỉ toàn là thiện ý.
Một lòng nhân ái có độ tinh khiết không thua gì những quầy nước ép tự xưng là một trăm phần trăm nguyên chất.
Món Trà hoa quả cũng vậy. Chắc hẳn ông đã nghe Giselle kể rằng dù đã hứa với Dolan nhưng mãi vẫn chưa đi được. Ông đã cất công chuẩn bị cả phần của Dolan.
Ông ấy thực sự là một người tốt. Tất nhiên bà chủ cũng vậy.
Giselle được ở trọ tại quán đó thật là may mắn.
「Em ra ngoài một lát ạ.」
「Nhớ mua bánh mì về đấy nhé.」
「Vâng!」
Cậu vui vẻ đáp lời rồi chạy đi, điểm đến là khu chợ.
Giờ này thì chợ sáng đã kết thúc, nhưng chợ ở Vương đô thì cả ngày đều bày bán đủ loại mặt hàng.
Hy vọng là sẽ có thứ gì đó tốt để làm quà...
Nhìn bóng lưng của Dolan đang vui vẻ, những người ở Guild Vận chuyển vươn vai một cái thật lớn, tự nhủ sẽ cố gắng làm việc cho buổi chiều.