「Vậy là ‘hợp đồng’ xong rồi à?」
「Uhm. Không vấn đề gì.」
「Vậy thì Giselle, Taa-chan. Về thôi nào. À mà Dolan, ta đã làm món Trà hoa quả rồi đấy, xong việc thì qua uống nhé.」
「Cháu xin phép đến dùng bữa ạ.」
Cô nhận lấy chiếc giỏ của Taa-chan, rồi cùng ông chủ và Taa-chan quay về quán trọ.
Lúc rời khỏi Guild Vận chuyển, cô liếc nhìn chiếc đồng hồ lớn trong Guild. Đã một khoảng thời gian khá dài trôi qua kể từ lúc cô rời quán.
Vì vội vàng đi nên cô cũng chẳng giải thích gì ông chủ.
Cũng dễ hiểu tại sao ông chủ lại lo lắng mà vào tận trong tìm. Về đến nơi phải xin lỗi bà chủ mới được. Sau đó thì kể chuyện của Taa-chan...
「Giselle? Sao thế con?」
「Dạ không có gì ạ. Về đến nơi mình cùng đi chào bà chủ nhé.」
「Bà chủ, tui biết!」
「Ể, em biết à?」
「Tui đã nhìn suốt đó. Là người thân thiết với ông chủ, và đối xử tốt với Giselle.」
「Đúng đúng.」
"Nhìn suốt", à. Chắc là bây giờ nó mới để lộ hình dạng, chứ từ trước đến nay nó vẫn luôn ẩn mình. Nghe những lời như vậy, cô lại một lần nữa nhận ra nó đúng là một Tinh linh.
Sau khi về đến nơi, cô lập tức đến chỗ bà chủ và giới thiệu Taa-chan, nhưng mà...
「Con bé này thì ở nhà ta từ trước rồi mà.」
「Ể?」
「Thật sao!?」
Nghe lời của bà chủ, cả Giselle và ông chủ đều tròn mắt ngạc nhiên.
Mặt họ chẳng giống nhau chút nào, nhưng biểu cảm thì lại rất giống. Bà chủ thấy cảnh đó có lẽ buồn cười, bà phì cười một tiếng rồi kể lại chuyện đã gặp Taa-chan.
「Nó toàn ngủ phơi bụng ở ngoài sân thôi. Lần trước ta thấy nó nói chuyện với Boss nên cứ để yên vậy, nhưng không ngờ lại là Tinh linh đấy.」
「Lần đầu con nghe đấy ạ...」
Boss là một con mèo đứng đầu các loài động vật trong khu vực này.
Nó có vẻ hiểu được tiếng người, và đổi lại việc được cho ăn và chỗ ngủ, nó sẽ báo lại khi phát hiện có kẻ đáng ngờ.
Với những kẻ láo xược, nó không hề nương tay, nhưng với trẻ con thì lại rất hiền và đôi khi còn chăm sóc chúng nữa.
Lòng tin của người dân địa phương dành cho Boss là rất lớn, đến mức những người mở cửa hàng ở Vương đô đều quả quyết rằng: 『Chừng nào mắt của Boss còn dõi theo, thì các loài động vật sẽ không gây rối』.
Bây giờ thì cô đã hiểu tại sao bà chủ lại mặc kệ Taa-chan.
Nhân tiện, Boss đã ở đây từ rất lâu trước khi Giselle đến Vương đô, có người còn nói rằng nó đã sống được năm mươi năm rồi.
Cô đã từng nghĩ chắc là một con mèo tương tự nào đó đã thay thế Boss mà không ai biết, nhưng có lẽ, Boss cũng là một Tinh linh chăng.
「Nếu ngủ trong nhà thì cần có giường nhỉ.」
「Để giờ nghỉ trưa ta đóng cho.」
「Có được không ạ?」
「Ừ. Làm cho vừa với cái giỏ đó là được chứ?」
「Vâng ạ. Taa-chan, lần đầu tiên có giường. Háo hức ghê~」
「Vậy à, vậy à.」
Ông chủ yêu chó có vẻ đã hoàn toàn yêu thích Taa-chan. Ông xoa đầu nó rồi đi vào trong bếp.
「Vậy thì, con cũng phải làm việc thôi!」
「Taa-chan cũng cố gắng!」
「À phải rồi. Giselle, có thư gửi cho con này.」
「Con cảm ơn ạ.」
Cô nhận thư rồi quay về phòng.
Sau khi kiểm tra nội dung thư, cô bắt đầu làm Kẹo giả kim như mọi khi.
「Ponpoko ponpoko . Kẹo ơi hãy lớn nhanh khỏe mạnh nhé~」
Trong lúc cô khuấy vạc, Taa-chan vừa hát những bài hát kỳ lạ vừa nhảy múa để cổ vũ cô.
Đây có vẻ là cách "phụ giúp" theo kiểu của Taa-chan.
Bị cuốn theo, Giselle cũng nói chuyện với những viên kẹo trong vạc.
「Lớn nhanh khỏe mạnh nhé~」
「Ponpoko ponpoko. Cầu cho ra thật nhiều thật nhiều~」
「Ra thật nhiều nhé~. Ủa?」
Khi khuấy vạc, cô thấy nhiều kẹo nổi lên hơn hẳn hôm qua. Dù đã dùng muôi có lỗ vớt ra, chúng vẫn cứ trồi lên không ngớt.
Sau khi vớt hết một mẻ, cô thấy nó nhiều hơn hôm qua gần hai mươi viên. Hơn nữa, viên nào viên nấy đều có hình dạng rất đẹp.
Những chiếc vạc khác cũng vậy.
Đây là sức mạnh cổ vũ của Taa-chan ư?
「Taa-chan cừ thật đấy!」
「Ừm. Taa-chan cừ lắm. Cừ lắm, đói bụng quá à...」
Nó ngồi phịch xuống, bắt đầu xoa bụng.
Có vẻ như nó đã mệt lử vì nhảy múa. Cô đưa cho nó vài viên kẹo đã làm xong, nó liền giấu hết vào giỏ trừ một viên. Rồi nó khéo léo bóc giấy gói viên còn lại và cho vào miệng nhai nhóp nhép.
Chiếc giỏ từng đựng kẹo đã hoàn toàn trở thành giỏ riêng của Taa-chan.
Dù chỉ dùng để đựng những viên không vừa lọ hoặc những sản phẩm không đều, nhưng không có nó cũng bất tiện.
Nhưng lấy đi thứ nó yêu thích thì thật tội nghiệp, nên cô quyết định lần tới đi mua nguyên liệu sẽ mua một cái giỏ mới.
「Ngon ghê.」
「Vậy thì tốt quá.」
Có vẻ như Taa-chan sẽ ăn một viên sau mỗi lần pha chế xong. Hôm nay là sáu viên.
Thêm vào đó, nó còn ăn sạch sành sanh đĩa trái cây và rau củ mà ông chủ mang đến cùng với chiếc giường.
Vỗ nhẹ vào cái bụng căng tròn, nó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trên chiếc giường êm ái.
Đúng là một Tinh linh đáng yêu và có khả năng thích ứng cao.
Lòng cảm thấy thật bình yên khi nhìn Taa-chan đang ngủ say sưa một cách hạnh phúc, cô bắt tay vào việc viết thư trả lời và soạn tờ hướng dẫn.
Ponpoko là từ tượng thanh thường gắn với tiếng trống bụng của Tanuki trong văn hóa dân gian Nhật Bản.