Kẹo giả kim của Gisele

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

(Đang ra)

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

Nabeshiki

Cuối cùng, người đàn ông ấy, giờ đây đã có thể đỡ được cả ngàn nhát kiếm gỗ mà không cần phải vung kiếm, chợt nghĩ.Dù có nỗ lực đến mức nào đi chăng nữa, mình cũng không thể đạt được kết quả mà mình m

17 101

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

36 48

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

42 68

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

281 5889

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

515 1619

Chương 4 - Chương 2. Quán trọ lớn, tiền bạc và tiền xu

Sau một khoảng nghỉ trưa rồi tiếp tục cuộc hành trình, họ đã đến thị trấn.

Giờ là khoảng gần trưa, sớm hơn một chút so với dự định.

Những người tham gia lễ hội đã lục tục kéo đến. Nhìn từ trên trời xuống cũng thấy một biển người.

Họ đáp xuống trước cửa Guild và dỡ hành lý. Đây là lúc tạm biệt chú rồng.

「Tớ đến chuồng rồng một lát. Sau đó mình sẽ đến quán trọ để cất hành lý.」

「Này cô bé. Nhớ mua gì đó ngon ngon cho bữa tối đấy nhé. Đừng quên cả món tráng miệng nữa.」

「Là những món ngon đúng không ạ?」

「Uhm.」

「Taa-chan cũng sẽ cùng chọn.」

「Giao cho cô bé đấy. Chỉ có mỗi cậu nhóc thì không trông cậy được đâu.」

Con rồng thở dài một tiếng rõ to. Trông nó như muốn nói "đúng là cái đồ phiền phức". Rồi nó mặc kệ Dolan đang sưng sỉa, hùng hục tiến về phía chuồng rồng.

「Này cậu nhóc, nhanh sửa soạn chỗ ngủ cho ta đi.」

「Ngươi nhé...」

「Ngươi muốn nhanh chóng đi chơi lễ hội với cô bé chứ gì? Với lại, một cô gái trẻ đứng một mình ở nơi thế này, không phải sẽ bị ‘nanpa’ hay sao?」

「...!」

Dolan nhìn Giselle với ánh mắt như một chú cún bị bỏ rơi.

Giselle không hiểu rõ thứ mà con rồng gọi là ‘nanpa’ là gì. Nhưng cô lờ mờ hiểu rằng đó là một từ khiến Dolan cảm thấy bất an.

Giselle mỉm cười để trấn an Dolan.

「Tớ không sao đâu, cậu cứ đi đi.」

「Taa-chan cũng sẽ đợi đó ~o.」

「Tớ sẽ quay lại ngay!」

Dolan đuổi theo bóng lưng con rồng đang đi phía trước và vào trong chuồng.

Trong lúc đó, Giselle và Taa-chan đứng đợi trước cửa Guild và trông chừng hành lý. Khi bóng dáng Dolan vừa khuất, xung quanh trở nên ồn ào hơn một chút.

「Kia là rồng đúng không?」

「Nó có thể quen với con người đến thế à?」

「Cứ như con người vậy...」

「Những con rồng khác đâu có như vậy.」

Họ có vẻ đang kinh ngạc về mối quan hệ giữa con rồng và Dolan.

Vì ở đây có cả chuồng rồng, nên chắc hẳn họ đã nhìn thấy những con rồng khác nhiều lần rồi.

Con rồng mà Giselle biết chỉ có vị vừa trêu chọc Dolan kia thôi. Lúc ông của Dolan đến, cô cũng không gặp được bạn đồng hành của ông ấy.

Cô không thể tưởng tượng được những con rồng khác sẽ như thế nào.

Trang trọng hơn, hay là áp đảo hơn? Có lẽ chúng là kiểu thích gặm nguyên một tảng bít tết hơn là ăn một đống sandwich hoa quả.

「Hay là mình nên mua cả thịt nữa nhỉ?」

「Giselle muốn ăn thịt hở?」

「Không, cho bác rồng ấy. Lúc nãy bác ấy cũng ăn khá nhiều đồ ngọt, nhưng chị tự hỏi không biết bác ấy có thích thịt không.」

「Em nghĩ ông chú đó thì miễn là ngon, thì cái gì cũng ăn được.」

「Cũng đúng nhỉ.」

Không di chuyển khỏi chỗ đó, cô đảo mắt nhìn một vòng xung quanh.

Có những quầy hàng nào nhỉ. Trong lúc đang cùng Taa-chan nói chuyện và chờ đợi, Dolan đã thở hổn hển quay lại.

Mới chỉ một lúc trôi qua kể từ khi cậu ấy hướng về phía chuồng rồng.

Nhưng Dolan liếc nhanh một vòng xung quanh, rồi cầm lấy hành lý của Giselle. Bàn tay còn lại của cậu nắm lấy tay Giselle, nhanh chóng kéo cô ra xa khỏi Guild.

「Đi thôi.」

「Có chuyện gì vậy?」

「Ở trong đó chuyện của Giselle cũng đã lan ra rồi. Rằng có một cô gái đi cùng với một con Tanuki biết nói.」

Có vẻ như cậu đã vội vàng ra ngoài vì nghĩ rằng cô sẽ bị trêu chọc.

Dù cậu đã cảnh cáo những người xung quanh, nhưng cô không thể nói với cậu rằng, có lẽ người trung tâm của câu chuyện không phải là Giselle, mà là Taa-chan.

Ở khu phố của họ, Taa-chan nổi tiếng đến mức không ai là không biết, nhưng ở một vùng đất xa lạ, một con Tanuki biết nói chắc hẳn trông rất hiếm lạ.

「Dolan, cảm ơn cậu nhé.」

「Ừm.」

Khi Giselle nói lời cảm ơn, Dolan hơi thả lỏng tốc độ bước đi. Giselle ôm lại Taa-chan. Nhưng tay họ vẫn nắm chặt.

Dù đã hơi xa khu vực có các quầy hàng, nhưng người qua lại vẫn rất đông. Chắc là để không bị lạc. Chỉ ra điều đó rồi phải buông tay ra thì có vẻ hơi đáng tiếc, nên Giselle quyết định im lặng.

「Đây là quán trọ của Giselle và Taa-chan.」

「Ể, ở đây á?」

Giselle há hốc miệng, ngước nhìn quán trọ.

Nơi cô được dẫn đến trong lúc vẫn còn bị nắm tay, là quán trọ lớn nhất trong thị trấn.

Khuôn viên của nó còn rộng hơn cả Guild Vận chuyển, và có hơn năm tầng.

Ở đất nước của Giselle, những tòa nhà cao thường là cơ sở của nhà nước, còn các cơ sở tư nhân đa phần chỉ có đến ba tầng. Quán trọ cũng vậy. Đó là kết quả của việc cân nhắc đến các ma vật bay trên trời, nhưng khi quốc gia thay đổi, suy nghĩ cũng thay đổi.

Đã là một địa điểm du lịch thì số lượng khách trọ mỗi ngày chắc chắn rất lớn. Có lẽ họ đã xây thêm tầng để tăng số lượng phòng.

「Cậu muốn chỗ khác à?」

「Không đâu. Chỉ là tớ ngạc nhiên vì nó hoành tráng hơn tớ nghĩ.」

「To ghê ha.」

「Những quán trọ nhỏ nghe nói đã bị khách quen đặt hết chỗ ngay lập tức, chỉ còn trống những quán trọ quy mô thế này thôi.」

「Vậy à.」

「Mà tớ cũng chỉ nghe Guild Master nói lại thôi. Thật ra chỗ này cũng là do Guild Master giới thiệu. Tớ đi làm thủ tục đây, hai người ngồi ở sô pha đợi nhé.」

「Chuyện gì cũng phiền cậu hết.」

「Đừng bận tâm.」

Cô được dẫn đến ghế sô pha và được đặt hành lý xuống chân.

Sau khi Dolan đi về phía quầy lễ tân, Giselle lén lút hỏi Taa-chan.

「Này, Taa-chan. Quán trọ này, chắc chắn là mười đồng vàng cũng không ở được đâu nhỉ.」

「Em cũng nghĩ là hông được~.」

「...May mà mình đã mang theo nhiều tiền bạc và tiền xu.」

Khi nghe nói về giá cả, cô đã lờ mờ cảm thấy như vậy. Với Dolan, vài đồng vàng chắc cậu ta cũng sẽ nói đó là tiền lẻ.

Nhưng khi thực sự nhìn thấy quán trọ, cô đã thay đổi suy nghĩ, rằng phần Dolan phải trả có lẽ còn nhiều hơn cô tưởng. Cũng có khả năng cậu ấy đã trả một số tiền bằng với của Giselle.

Vậy thì việc cô trả tiền trọ sau khi đã đặt được phòng để làm gì cũng không rõ nữa. Nhưng nếu bây giờ có nói đến chuyện tiền trọ thì chắc chắn sẽ bị cậu ấy lảng đi.

Và đó là lúc một lượng lớn tiền bạc và tiền xu phát huy tác dụng.

Giselle quyết định sẽ thực hiện chiến dịch: 『Tớ có nhiều tiền lẻ nên để tớ trả trước cho nhé』.

Nó cũng không phải là một kế hoạch gì to tát, nhưng đó là biện pháp duy nhất cô có thể chuẩn bị trước được.

なんぱ (Nanpa): Một từ lóng tiếng Nhật có nghĩa là "tán tỉnh", "chọc ghẹo" (thường là trên đường phố)