“Aaaaaaaaa!!!”
Cíu mạnngg!!!
“Nyahaha!!! Hội trưởng à, em vui tính thật đấy!!”
Dorothy cười phá lên, không màng đến an nguy của tôi.
Được mana ánh sao bao phủ cơ thể, chúng tôi phóng thẳng đến Sảnh Bartos với tốc độ bàn thờ.
Tôi cố dùng hết sức bình sinh để níu giữ ý thức sắp sửa vơi đi của mình, và hét muốn bể cổ họng.
Cứ như vậy, chúng tôi đã đến được Sảnh Bartos chỉ sau ba phút từ chỗ vách đá kia.
Bang―!
Không chút do dự, Dorothy dùng chân bọc trong mana ánh sao đá văng cửa chính.
Sau một hồi bay lượn, tôi cuối cùng cũng cảm nhận được niềm vui khi đặt chân xuống mặt đất trở lại.
“Ọe...”
Sau đó, tôi đã phải nằm xuống sàn nôn thốc nôn tháo.
Trong khi đó, Dorothy lại nhìn tôi ôm bụng cười khí thế. Có gì đáng cười đâu chứ.
Có lẽ vì bọn tôi xông thẳng vào bằng ma thuật nên đám quân Bồi đều đã vào tư thế chiến đấu.
Mũi giáo của chúng đồng loạt hướng về Dorothy.
“Các ngươi chĩa giáo vào ai đấy hả?”
Dorothy nói bằng giọng đầy kiêu căng, rồi vung bàn tay chứa mana ánh sao.
「Tiểu Tân Tinh (Hệ Quang Tinh, ★4)」
Bùm! Bùm! Bùm! Bùm! Bùm! Bùm! Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!
Ngay lập tức, những cái đầu của đám quân Bồi cấp 130 nổ tung trước mắt tôi.
Vô số ánh sao phát nổ với đầy đủ màu sắc vô cùng sống động, như thể đang được chứng kiến một màn bắn pháo hoa vậy.
“Hay quá!”
“Nihihi!”
Tôi giơ ngón cái lên khen ngợi Dorothy, cô nàng cũng làm tương tự kèm theo một nụ cười rạng rỡ.
“Vào việc chính thôi, Hội trưởng!”
“Vâng! Trông cậy vào chị hết đấy, tiền bối!”
“Ờ, cứ để chị đây lo hết!”
Dorothy vỗ ngực, trả lời đầy tự tin.
Dễ thương quá trời! Dù là đang trong tình cảnh “nước sôi lửa bỏng,” nhưng tôi lại không thể không mỉm cười cho được.
Tôi bắt đầu chạy lên cầu thang nằm chính giữa có trải thảm đỏ. Trong lúc chạy, tôi nhớ lại lúc mình khám phá tháp đồng hồ trước đó. Tôi có năm phút trước khi Tà Thần tái sinh.
Từ đây lên tầng thượng phải mất tận bốn đến năm phút lận.
「Thỏ Đen (Hệ Trung Lập, ★7)」
「Sao Lùn (Hệ Quang Tinh, ★5)」
Chooaaaảng!!
Raaặcccc!!
“Gự!”
Khi tôi lên tới bậc cầu thang cuối cùng.
Một con thỏ đen mang theo khí tức hắc ám bỗng lao về phía tôi, cũng may có vụ nổ rực rỡ theo sau đã chặn đứng nó.
Sóng xung kích sinh ra nhẹ nhàng hất người tôi sang một bên, rồi lăn lộn xuống cầu thang.
“Hóa ra ngươi là kẻ phá đám à?”
Alice Carroll – vị Hội trưởng Hội học sinh với vẻ ngoài thanh nhã cùng mái tóc vàng kim buông xõa – đến gần tôi và nói với gương mặt chán nản.
Một vòng tròn ma thuật xám xịt đang hiện hữu quanh cô ta.
“Dorothy Heartnova, không ngờ cả cô cũng tham gia vào đấy.”
Đôi mắt hồng nhạt của Alice ngó sang Dorothy.
Với nụ cười trên môi, Dorothy thi triển vòng tròn ma thuật ánh sao trong lúc thủ thế trước Alice.
“Nihihi. Cô đúng là đồ rác rưởi đấy, Alice.”
“Thất vọng sao?”
“Không, phải ngược lại mới đúng. Tôi vốn không ưa cô, bây giờ tẩn cô một trận cũng chẳng có gì trái với đạo đức đâu nhỉ?”
Hai nhân vật mạnh nhất Học viện Märchen đang trao cho nhau cái nhìn và nụ cười đầy ác ý.
Lượng mana khủng khiếp như muốn đè nén không gian xung quanh họ. Khi ấy, bản năng sinh tồn trỗi dậy khiến hai chân tôi run lẩy bẩy. Tuy nhiên, nội tại [Băng Đế] đã giúp tôi nhanh chóng ổn định trở lại.
Vù!
Tôi đứng dậy và ngay lập tức lao vút đi, rút ra Vỏ Bọc Tai Ương từ người rồi ném về phía Alice.
Cảm giác như cơ thể tôi và Vỏ Bọc Tai Ương đang được liên kết bởi một sợi chỉ nhỏ. Tôi kéo nhẩm sợi dây trong đầu để kích hoạt ma thuật.
Vòng tròn ma thuật khắc trên Vỏ Bọc phát ra ánh sáng lam nhạt. Ma thuật ẩn giấu bên trong được thi triển.
「Bộc Phá Băng Kết (Hệ Băng, ★5)」
Buuuuùng!
Mana giá lạnh bùng nổ từ Vỏ Bọc Tai Ương, phóng ra vô số tinh thể băng sắc nhọn.
Một con quái vật xám xịt được Alice triệu hồi ra, há rộng miệng với hàm răng đều tăm tắp. Nó nuốt chửng vụ nổ mana và các tinh thể băng sắc nhọn của [Bộc Phá Băng Kết], như thể đang hấp thụ chúng.
「Thực Thần (Hệ Trung Lập, ★7)」
Con quái vật thân xám xịt, nhìn như cái xúc tu bự chảng với các con mắt xếp dọc trên cơ thể chui ra từ vòng tròn ma thuật màu xám và đứng ngay bên cạnh Alice.
Tất nhiên, tôi đã đoán trước việc này. Ma thuật của tôi chẳng thể nào động đến cộng tóc của cô ta được.
Mặt khác, tôi đã vượt qua Alice để chạy lên cầu thang. Con Thực Thần trườn như một con rắn, dí sát ngay sau tôi.
Nonono, ngươi không bắt được ta đâu.
「Phóng Thích Tinh Tú (Hệ Quang Tinh, ★5)」
Rẹt rẹt!!
Những tia sáng bao phủ bởi ánh sao sặc sỡ xuyên qua không khí, găm thẳng vào người Thực Thần và tiêu diệt nó.
Alice đã kịp đổ người sang một bên để né tia sáng lao đến. Tuy nhiên, có vẻ cô ta đã không thể né được hoàn toàn nên khiến một phần da trên má bị xé toạc.
Quang Tinh ma pháp của Dorothy điều khiển được mọi lực vật lý theo một cách phức tạp, nhờ vậy mà tạo nên sức mạnh hủy diệt thương hiệu của nó.
Alice hẳn là nhận thức được ma thuật phòng thủ hoàn toàn vô dụng trước ma pháp của Dorothy. Né tránh mới là lựa chọn khôn ngoan nhất.
“Hề, con khốn này...”
Alice nở một nụ cười sắc lạnh trong lúc rờ vào vết thương trên má. Trán cô ta lộ ra mạch máu hình chữ thập, chứng tỏ là đang điên tiết lên đây.
Tốt rồi. Giờ thì cứ để Dorothy giữ chân Alice thôi.
Bỗng nhiên, Quái Miêu Chesire đã xuất hiện bên cạnh Alice với vẻ mặt nghiêm túc từ khi nào không hay. Alice có vẻ đã đổ dồn mọi sự chú ý lên Dorothy mà không thèm để ý đến tôi.
Nếu là Dorothy, Alice và sử ma tám sao của ả không phải là đối thủ của cô ấy.
Vùùùùù────!!
Bùm bùm bùm────!!!
Rầmmm────!!
Và thế là cuộc chiến nảy lửa giữa Alice và Dorothy được tiếp tục.
Dorothy nghĩ rằng sân đấu quá chật chội nên đã phá hủy bức tường và dẫn dụ Alice ra ngoài.
Cả tòa nhà lẫn mặt đất đều rung chuyển. Khói bụi liên tục rơi xuống từ trần nhà.
Cơ thể tôi ngày càng chạm chạp, có lẽ là do hàn băng từ Lưỡi Hái Băng sắp xâm thực gần hết. Tuy nhiên, tôi không hề chùn bước mà nghiến răng chạy tiếp.
Đột nhiên, từ bên ngoài bức tường đổ nát, tôi có thể nhìn thấy Dorothy và Alice đang giao chiến kịch liệt trên bầu trời.
Thật sự rất hào nhoáng. Vô vàn các chùm sao và vòng tròn ma thuật rực rỡ chiếm lĩnh cả một vùng trời. Các tia sáng đổ ào xuống, theo sau là những ánh sao sặc sở nổ rền trời.
Không một ai tại Học viện có thể sánh ngang Dorothy – một thiên tài được trời đất ban phước, và được kỳ vọng sớm trở thành Đại Phù Thủy.
Bùùùmm─────!!
Vùùùùù─────!!
Rầmmm───!!
Thỏ trắng, thỏ đen, và đám quân Bồi cưỡi trên lưng ngựa thần được triệu hồi thành một đội quân hùng hậu. Mỗi một tên trong số chúng đều mạnh hơn tôi bội phần.
Ấy vậy, Dorothy chỉ cần một cái phất tay thôi là đã quét sạch đám lâu la của Alice.
Ánh sao rực rỡ và màu xám tro tràn ngập khắp cả trời. Liên tiếp là các vòng tròn ma thuật thay phiên nhau xuất hiện.
Trận chiến giữa hai đại nhân vật ngày càng leo thang.
Cuối cùng tôi cũng lên đến tầng thượng.
“Haa, haa...”
Tôi đứng chiêm ngưỡng vẻ uy nghi của tầng thượng trong lúc nghỉ mệt một chút. Thiết kế sang trọng trông rất phù hợp với ngoại thất Sảnh Bartos. Những kiến trúc đẹp mắt kéo dài từ bên ngoài với những viên đá mana tỏa sáng rực rỡ đính trên đó.
Và có một vòng tròn ma thuật khổng lồ bao trùm cả tầng thượng.
Nó có hình dạng kỳ lạ với vô số đường nét uốn lượn khắc trên đó. Vòng tròn ma thuật ấy tỏa ra ánh sáng đỏ thẫm – dấu hiệu Tà Thần Nephid sắp sửa tái sinh.
Ở trung tâm vòng tròn có một bút tháp hình chữ nhật đứng sừng sững, phát ra ánh sáng vàng nhạt lạ lẫm. Đấy là [Tháp Bút Vĩnh Hằng]. Xung quanh tầng thượng đang được bao phủ bởi một tấm màn tăng tốc thời gian.
Đột nhiên, tôi cảm thấy cả người như bay bỗng, rồi nhìn xuống tay phải của mình.
Bzzzt, một chút nhiễu loạn bắt đầu xuất hiện. Có vẻ đây là hiện tượng khi tôi bước vào vùng ảnh hưởng của [Tháp Bút Vĩnh Hằng].
Tuy nhiên, vì Tà Thần sắp sửa tái sinh nên thời gian của tôi chỉ tăng tốc trong một khoảnh khắc ngắn ngủi rồi dùng lại.
“Phù.”
Tôi hít thở và lau đi những giọt mồ hôi trên trán. Đến lúc thưởng thức mùi vị khải hoàn rồi.
Tôi chạy một mạch đến chỗ [Tháp Bút Vĩnh Hằng]. Quả như dự đoán, phía trước tháp bút là một chiếc đồng quả quýt vàng kim đang lơ lửng.
“Đồng Hồ Ảo Tưởng”. Vật xúc tác cho ma thuật thời gian.
Nếu tôi lấy được nó thì...!
Buuuuuùnnnggg────────!!!
“Aaahhh!!”
Vòng tròn ma thuật phát sáng dữ dội, và sau đó [Tháp Bút Vĩnh Hằng] được giải phóng.
Một cột mana đỏ thẫm phóng thẳng lên trời, phân tán thành ánh sáng đỏ rực đáng sợ.
Kết quả là cả người tôi bị thổi bay, va đập vào lan can.
Cơn đau sau đầu khiến tôi điếng cả người. Suýt chút nữa là ngất lịm mất rồi...
“Aaaaa... gự.”
Nhưng bất chấp cho tiếng rên rỉ vẫn không thể ngăn tôi mỉm cười được.
Tay tôi đang nắm chặt Đồng Hồ Ảo Tưởng.
“Làm được rồi...!”
Tôi làm được rồi. Vẫn chưa quá muộn!
Ngay sau đó, bầu trời nơi Dorothy và Alice giao chiến ngập tràn hào quang đỏ thẫm. Đến cả Dorothy còn ngạc nhiên nữa là.
Ở phía trên họ, một con mắt khổng lồ, đủ to để che khuất cả bầu trời, phóng tầm mắt xuống nhân gian. Angra Mainyu – thuộc hạ của Tà Thần.
Tiếp đến là Họa Long Azhi Dahāka hiện thân từ cột sáng đỏ thẫm, bay vút lên trời cao trong lúc phát ra tiếng gầm rợn người.
Những kiến trúc tuyệt diệu trang hoàng cho Sảnh Bartos giờ đây đang bị mấy con sâu đen sì bò lổm ngổm gặm nhấm. Bọn sâu bự chảng đó đã thế chỗ cho mớ kiến trúc bị chúng ăn.
Tôi nắm lấy lan can và đứng dậy.
“...!”
Nguồn mana nặng trĩu áp chế không gian xung quanh bằng áp lực như muốn đè nát cơ thể tôi. Lúc này, tôi mới nhận ra bóng tối của vực thẳm đã bao trùm cả tầng thượng.
Trong bóng tối dưới chân tôi, vô vàn con mắt say ngủ trồi lên. Những con mắt quái gở với tròng đỏ và lòng đen.
Lúc tôi hướng mắt về phía trung tâm sân thượng thì nhìn thấy bóng dáng mập mờ của một người phụ nữ từ cột sáng đỏ thẫm.
Bóng tối bao trùm nơi đây chính là bên dưới tà váy đen của ả ta. Đúng vậy, ả dùng chính bóng tối làm trang phục cho mình.
[Phát hiện một ác quỷ hùng mạnh ở gần đây.]
[Cách biệt cấp độ với kẻ địch quá lớn!!]
[※ Chạy ngay đi!]
[※ Chạy ngay đi!]
[※ Chạy nga...]
=================================
[Nephid – Tà Thần Diệt Vong]
―――――――――
Cấp: ■■■
Tộc: Quỷ
Hệ: Ám, Hỏa, Hư Vô
Độ Nguy Hiểm: T■i ■h■ợ■g
Tâm Trí: [■■■■■■■■■■■■]
=================================
“Nephid...”
Khi tắt xong các cửa sổ cảnh báo và được tận mắt nhìn thấy Tà Thần, bản năng sinh tồn trong tôi bắt đầu gào thét. Nếu không nhờ [Băng Đế] thì hai chân tôi đã ngã quỵ từ lâu rồi.
Tôi không tưởng tượng được mình phải mạnh đến cỡ nào mới đả bại được ả ta. Thậm chí tôi còn không dám chắc mình có thể nắm được bao nhiêu phần thắng nữa.
Dẫu vậy, tôi vẫn phải đánh bại Nephid bằng bất cứ giá nào. Tôi sẽ không để cho những suy nghĩ nhu nhược chi phối mình.
Vì vậy, tôi chuẩn bị hạ quyết tâm ngay tại đây và bây giờ.
Hít một hơi thật sâu, tôi hét lớn tên của người ấy.
“Dorothy!!”
Tôi nhìn người mà mình vừa gọi. Ánh mắt của cô nàng cũng hướng về tôi.
Không biết từ lúc nào, cô ấy đã ném bỏ chiếc mũ phù thủy của mình, làm cho làn tóc tím nhạt tung bay trong gió.
Gương mặt cô ấy trông rất nghiêm túc.
Khi thời khắc tận thế ở ngay sau lưng, tôi hướng về vị phù thủy ánh sao sáng ngời được các vì tinh tú che chở.
Và hét lớn hết mức có thể.
“Chẳng phải chị đã hỏi vì sao em lại luyện tập chăm chỉ sao?!! Đó là vì thế giới sẽ bị Tà Thần xóa sổ!!! Em làm vậy chính là để ngăn chặn điều đó!!!”
Tôi xuyên không thành kẻ yếu nhất trong con game yêu thích của mình, đã vậy còn độ khó Địa Ngục.
“Em sẽ không để cho thế giới đi đến hồi kết đâu!!!”
Tôi muốn sống, nhưng tên nam chính lại quá thảm hại.
“Em sẽ cứu rỗi thế giới này!!! Cả chị, em và những người khác nữa!!! Em sẽ cứu lấy tất cả mọi thứ!!!”
Không còn ai làm được điều đó―
“Đó là vì sao em có mặt tại đây!!!”
Ngoài tôi cả.
“Nghe kỹ đây, Tà Thần!!!”
Tôi phải tự mình ngăn chặn cái kết tồi tệ nhất.
“Chính đôi tay này sẽ kết liễu ngươi...!!”
Một nụ cười xuất hiện trên gương mặt Dorothy.
Cô ấy đưa cánh tay về phía tôi, dùng ngón trỏ và ngón giữa tạo thành hình chữ V, rồi mỉm cười hồn nhiên. Vậy là Dorothy đã hiểu được ý của tôi.
Dường như tôi có thể nghe thấy điệu cười “Nihihi” thương hiệu của cổ bên tai.
Bão lửa đen giáng xuống nơi chiến trường, còn Nephid thì từ tốn bay lên trời từ trong cột sáng.
Tà váy của ả bay lên và chuẩn bị nuốt chửng tôi.
Năm cặp cánh đen xì xòe ra, tạo nên một cơn bão dữ dội.
Một bóng đen lườm tôi từ bên trong cột sáng đỏ thẫm.
Tà Thần.
Tôi nhấn nút đảo ngược trên Đồng Hồ Ảo Tưởng trong lúc ngước nhìn dáng vẻ áp đảo của ả.
────────Cạch.
Thời gian như đóng băng trong chốc lát―
Tích tắc, tích tắc, tích tắc────────
Cùng với âm thanh quay nhịp nhàng của các bánh răng đồng hồ, xung tôi bỗng chốc tràn ngập trong sắc vàng kim chói lòa.
Tà Thần và đám thuộc hạ của ả bị hút lại vào trong vòng tròn ma thuật như một video tua ngược. Tà váy của Nephid chuẩn bị nuốt chửng tôi lại thu về như thủy triều rút vậy.
Bất chợt, tôi cảm thấy cả người mình nhẹ bỗng. Mọi thứ trong phạm vi của [Tháp Bút Vĩnh Hằng], dẫu cho hạt cát nhỏ nhất, đều bị đảo ngược thời gian bằng với tốc độ đã trôi qua.
Lẽ ra tôi phải bị cuốn theo đó luôn... Nhưng vì thành công ngăn chặn Tà Thần tái sinh nên tôi đã hoàn thành thử thách. Giờ thì chỉ cần chờ quay về hang động băng kia thôi.
Tôi cảm giác nhận thức của mình như bị xoắn lại nên không thể suy nghĩ gì thêm. Ý thức dần dần trôi vào hư vô.
━─━─━━─━「₪」━━─━─━─━
Khi mở mắt ra lần nữa.
Tôi thấy mình vẫn còn ở trong thử thách.