Tôi leo lên phía trước xe ngựa rồi nắm lấy tay lái bằng gỗ. Khi truyền mana vào, tay cầm sẽ đóng vai trò như sợi dây liên kết, giúp tôi kết nối giác quan của mình với cỗ xe.
Và nếu tôi truyền mana vào để đẩy tay lái về trước...
Mana của tôi sẽ điều khiển xe ngựa tiến về phía trước.
“Ngon lành~”
[Hiệu Quả Nguyên Tố] càng cao thì xe ngựa càng di chuyển mượt hơn.
Thêm vào đó, tôi đang là học viên tại Học viện Märchen. Mặc dù mới qua một học kỳ, tôi đã được chỉ dạy rất bài bản, kèm theo ma thuật được mài giũa rất nhiều.
Nói phét ra thì xe ngựa của tôi có thể tạo cho hành khách một chuyến đi thoải mái mà không lo rung lắc.
Tôi ngồi lái xe với Eden kế bên cạnh, tận hưởng làn gió hè mát rượi lướt qua người.
Khi đi tiếp về trước, tôi ngày càng nhìn thấy nhiều người mặc áo giáp trắng của hiệp sĩ. Họ là các Hiệp sĩ Hoàng gia được cử đến để điều tra sự xuất hiện bất thường của bọn quỷ.
Mặc dù nội quy nghiêm ngặt của Học viện không cho phép thế lực bên ngoài can thiệp, nhưng sự việc lần này nghiêm trọng đến mức khiến Hoàng tộc phải bất chấp can thiệp vào.
Tôi có thể hình dung được nỗi vất cả mà phía nhà trường đang phải gánh chịu. Đúng là tội nghiệp quá.
‘Chắc họ sẽ xoay sở được thôi.’
Còn tôi chỉ cần làm tốt công việc của mình là được.
Chẳng mấy chốc, xe ngựa đã đến khu thương mại, nơi có tấp nập người qua kẻ lại.
Người dân ở đây chính là công dân của Đế quốc Zelver, họ sống độc lập trong nền kinh tế do Học viện thiết lập.
Với nụ cười rạng rỡ đậm chất tư bản, tôi hô vang khẩu hiệu quảng cáo của mình.
“Xe ngựa có một không hai đây! Xe ngựa êm ái như giường bạn ngủ đây! Được lái bởi chính học viên Học viện Märchen nên xin cam kết mang lại trải nghiệm thoải mái nhất.”
[Kyuu, kyuu!]
Tiếng kêu của Eden hòa cùng tiếng rao của tôi, tạo nên âm thanh vang dội. Cái này giống hệt như một đoạn quảng cáo gây nghiện trên ti vi vậy.
Khi nghe được xe ngựa do chính học viên Học viện Märchen lái, sự chú ý của những người qua đường đổ dồn về phía tôi. Một phần cũng bởi vì việc vừa lái xe ngựa vừa rao như vậy là điều khá hiếm gặp.
“Này cậu học viên! Tôi muốn đi xe!”
Hành khách đầu tiên của tôi là một người phụ nữ lớn tuổi niềm nở.
Bà ấy bắt đầu than phiền về việc chẳng học viên nào chịu ghé tiệm bánh của mình cả. Tiếp lời, tôi bắt chuyện sôi nổi với bà ấy.
“Cảm ơn cháu nhé! Có lẽ vì cháu là học viên Học viện Märchen nên chuyến đi vô cùng thoải mái luôn!”
“Cảm ơn bác nhiều lắm!”
Phu xe là một nghề trả lương theo hiệu suất. Sau khi khấu trừ chi phí thuê xe và hoa hồng từ số gel kiếm được, số còn lại sẽ là của tôi.
Vì vừa phải cân bằng giữa việc luyện tập và làm thêm, tôi cần kiếm càng nhiều gel có thể trong khoảng thời gian ngắn nhất. Đành phải cày hết mình thôi!
“Xe ngựa có một không hai đây! Xe ngựa êm ái như giường bạn ngủ đây...!”
“Bên đây này, cậu học viên!”
“Tới đây!”
Lời rao của tôi đúng là có hiệu quả thật sự. Đi đến đâu cũng có cảm giác mọi người đều muốn thử đi xe, một số thậm chí đi chỉ vì tò mò. Việc một học viên Học viện Märchen làm phu xe là điều hiếm gặp, nếu là tôi thì cũng thấy tò mò thôi.
Không lâu sau, tôi đã đón hành khách thứ tám của mình, một cặp mẹ con. Khi xe di chuyển, đứa bé hai tuổi cứ khóc sướt mướt khiến người mẹ trông khá lúng túng.
“Xin lỗi em nhé. Con gái chị cứ khóc riết thôi... Suỵt, ngoan nào cục cưng.”
“OE OE OE!!!”
Tiếng khóc của đứa bé giống hệt còi báo động vậy. Lớn lên chắc sẽ thành tài đây.
「Tạo Băng (Hệ Băng, ★1)」
“OE... é...?”
Tôi thi triển [Tạo Băng] giữa không trung rồi giải trừ, bụi xanh bắt đầu rơi xuống rải rác.
Trong xe ngựa đang chạy, đứa bé thích thú nhìn những hạt bụi tuyết phấp phới bên cửa sổ.
Con bé vươn tay về phía cửa sổ xe, đôi mắt tràn đầy sự tò mò. Tôi tiếp tục tạo ra những hạt bụi tuyết lấp lánh để thu hút ánh nhìn của đứa trẻ.
“Phù. Cảm ơn em nhiều lắm.”
“Dạ, không có gì đâu ạ.”
Chỉ là dịch vụ đi kèm thôi. Bên cạnh tôi, Eden đồng tình với một tiếng [Kyuu].
Hai mẹ con có vẻ có công chuyện tại văn phòng hành chính của Học viện Märchen; một trong những nhân sự là em gái của người mẹ. Họ đến để ghé thăm cô em, tiện thể uống trà tâm sự do gần đây không có thời gian gặp mặt.
Tiếc thay, chuyến đi lần này có vẻ là công cốc. Phía Học viện... bây giờ đang phải đối mặt với đủ loại vấn đề.
“...”
Sau khi tiễn hai mẹ con, tôi nhìn đăm đăm vào Sảnh Bartos một lúc. Ký ức về Thử Thách Băng ùa vào tâm trí tôi, tạo ra nhiều cảm xúc đan xen.
Tuy nhiên, tôi còn nhiều thứ cần phải lo lắng ngoài chuyện này.
‘Mình muốn thử sử dụng [Thiên Lý Nhãn] để quan sát.’
Tôi muốn lợi dụng [Thiên Lý Nhãn] để theo dõi Alice nhiều nhất có thể. Tuy nhiên, làm vậy có hơi nguy hiểm đến tính mạng vì nó có thể dẫn tới Kết Thảm Phụ thứ 11, [Đột Tử].
Chesire có khả năng cảm nhận khí tức vô cùng sắc bén. Nếu dùng [Thiên Lý Nhãn] trực tiếp lên Alice, nó sẽ lập tức nhận ra ánh mắt kỳ lạ hướng về chủ nhân mình và truy sát tôi.
‘Hên là nó hiện không có đây.’
Alice đã trở quay về nhà. Tôi thử dùng [Thiên Lý Nhãn] để quan sát văn phòng Hội học sinh, nhưng chẳng có gì đặc biệt cả.
Thôi thì để sau vậy.
Tôi tiếp tục công việc phu xe.
Đêm xuống, tôi trả xe về bến rồi tính toán tiền công. Thù lao khá là ngon. Cứ đà này, tôi chỉ cần làm việc trong ba tuần là đủ xoay sở được chi phí sinh hoạt và học phí, tính luôn cả số gel hiện có.
Sau khi luyện tập xong, tôi quay về ký túc ngủ một giấc ngon lành.
Ngay khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, tôi giơ cánh tay trái lên. Vòng tròn khế ước tám sao khắc trên cổ tay trái tôi đã biến thành một vòng tròn triệu hồi, rồi mất tăm kể từ hôm đó.
Tập trung vào dòng chảy mana, tôi bắt đầu hình dung hình dạng của Băng Long Hilde.
Cảm giác tương tự như lúc tôi triệu hồi Eden vậy. Tuy nhiên, sinh vật bên trong không thể thoát ra được, như thể bị một bức tường lớn chặn lại.
“Mẹ kiếp...”
Hạ tay xuống. Tôi đang cố triệu hồi Hilde, ít nhất là dưới hình dạng tí hon. Gần đây, tôi đã lặp đi việc này mỗi sáng khi mana hồi đầy.
Theo bối cảnh của ❰Ma Pháp Hiệp Sĩ của Märchen❱, khi một sử ma bị thu hồi về, nó sẽ biến thành dạng mana rồi đi vào trái tim của chủ nhân. Bởi vậy, tôi mới biết cách triệu hồi sử ma trong hình dạng tí hon.
Nói cách khác, việc triệu hồi trong hình dạng tí hon để giảm tiêu hao và duy trì lượng mana chỉ xảy ra khi người chủ có cùng hệ nguyên tố. Nhưng nó còn phụ thuộc nhiều vào trình độ của người chủ và [Hiệu Quả Nguyên Tố].
Với cấp độ và [Hiệu Quả Nguyên Tố] hiện tại của tôi, muốn triệu hồi Băng Long trong hình dạng tí hon cũng khó thật sự.
“Mình muốn gặp Hilde quá.”
Sau khi suy ngẫm một lúc, tôi đã quyết định sẽ nói gì với nó.
Tôi sẽ nói ra sự thật và nhờ vả sự giúp đỡ từ Hilde.
Thành thật mà nói, tôi không muốn lừa gạt nó để trục lợi chút nào.
Dù tâm trí đang truyền trực tiếp đến Băng Long, nhưng cũng không bằng nói chuyện trực tiếp.
Thôi thì hôm nay cứ tập trung chạy xe ngựa đã. Đợi mai rồi hẳn triệu hồi lại.
Tôi rời khỏi ký túc xá sau khi sửa soạn xong.
━─━─━━─━「₪」━━─━─━─━
Đây đã là ngày làm thêm thứ năm của tôi.
Bầu không khí hôm nay có chút kỳ lạ. Không chỉ mọi đội ngũ cán bộ Học viện mà cả đội Hiệp sĩ Hoàng gia cũng bận rộn không kém.
Tôi đã nhanh chóng tìm ra nguyên sau khi đọc tâm trí họ.
‘Lôi Đế ư?’
Một Đại Phù Thủy và là vua của hệ Lôi. Nghe nói ông ấy đến đây với danh nghĩa là một nhà đầu tư.
Hiện tại, Học viện Märchen đang mất đi các nhà đầu tư do lũ quỷ cứ xuất hiện thường xuyên. Đồ thị giá trị của Học viện Märchen hiện là một đường thẳng đi xuống, sắp chạm đáy đến nơi rồi.
Tuy nhiên, trong giới quý tộc cấp cao có tin đồn rằng năm sau Công chúa, Thánh nữ và cả vị Nữ tư tế đều sẽ nhập học tại đây.
Không lạ khi Lôi Đế phát hiện ra tin tức này và quyết định đầu tư vào Học viện Märchen khi nó sắp chạm mức thấp nhất.
Vấn đề là...
‘Sao ông ấy lại tự mình đến đây?’
Chỉ cần cử sứ thần là được rồi mà?
Trong game, điều này chẳng hề xảy ra trong kỳ nghỉ hè năm nhất.
Cảm nhận được lần ghé thăm này có mục đích gì đó, các Hiệp sĩ Hoàng gia và phía Học viện ai ai cũng căng thẳng tột độ.
Thực chất, Lôi Đế đều không phải là phản diện hay chính diện. Ông ấy thuộc phe trung lập nên việc tự mình đến đây không phải là đáng quan ngại.
Nhưng cốt truyện gốc đã lệch khỏi quỹ đạo mất rồi, tôi không thể xem nhẹ được. Có gì đó không ổn rồi đây.
Giờ không phải là lúc tiếp tục công việc xe ngựa. Tôi đậu xe ngựa ở con hẻm đằng xa giữa các tòa nhà, sau đó kích hoạt [Thiên Lý Nhãn].
「Thiên Lý Nhãn (Hệ Trung Lập, ★7)」
Tôi quan sát khung cảnh ở cổng chính Học viện. Đội Hiệp sĩ Hoàng gia và đội ngũ cán bộ Học viện đang đứng thành hàng, cúi đầu hành lễ. Có rất ít quý tộc mới được nghênh tiếp như vậy, cụ thể như là Công chúa Hoàng gia hay Thánh nữ thờ phụng Thần Manhalla... hoặc là Nguyên Vương.
Một cỗ xe ngựa lộng lẫy pha giữa màu tím và vàng kim tiến đến cổng chính Học viện. So với nó thì xe ngựa của tôi chẳng khác gì hạng tép riu cả.
Chiếc xe ngựa xa hoa ấy được hộ tống bởi đoàn vệ binh trong quân phục màu tím.
Một người đàn ông bước xuống khi cửa xe ngựa mở ra.
Người đàn ông đó mặc áo choàng đen, tỏa ra khí chất cao quý. Mái tóc ngắn màu tím được chải chuốt gọn gàng, đôi mắt lấp lánh tia chớp.
‘Đúng là Lôi Đế rồi.’
Tại sao ông ấy lại đến đây chứ?
Đôi Hiệp sĩ Hoàng gia, dẫn đầu bởi đội phó của đội Fenrir thuộc sư đoàn bốn, cúi đầu hành lễ trước Lôi Đế.
Vì vị đội trưởng đang ở Đế đô Viyans nên đội phó là người nắm quyền hành cao nhất trong đội lúc này.
Cơ mà, Lôi Đế chẳng mảy may quan tâm đến sự nghênh tiếp của đội hiệp sĩ.
Bất chợt, Lôi Đế hướng mắt về phía tôi.
“...!”
Tôi lập tức giải trừ [Thiên Lý Nhãn].
‘Chết!’
Bỏ mẹ rồi...!
Chỉ định quan sát một tí vì thấy bất ổn, ai ngờ mới đó bị phát hiện rồi chứ.
Tôi cần nhanh chóng viện cớ mới được.
Vội vàng leo lên xe ngựa rồi phóng đi, tôi triệu hồi Eden ra và hô vang khẩu hiệu quảng cáo như thể vẫn đang làm việc nãy giờ.
“Xe ngựa có một không hai đây! Xe ngựa êm ái như giường bạn ngủ đây! X-Xin cam kết mang lại trải nghiệm thoải mái...!”
Bùm───!
“Oái!!”
Tuy nhiên, ông ấy lao đến như một tia chớp.
Một tia sét giáng xuống ngay trước mặt, buộc tôi phải dừng xe ngựa.
Tại nơi sét đánh xuống, Lôi Đế hiện thân ngay tức khắc.
=================================
[Jaul Dragoniac]
―――――――――
Cấp: 199
Tộc: Người
Hệ: Lôi
Độ Nguy Hiểm: ???
Tâm Trí: [???]
=================================
Hàng tá tia xét lượn lờ trong không trung.
Lôi Đế nhìn tôi bằng ánh mắt tràn ngập tia sét, không chút biểu cảm.
Mồ hôi lạnh chảy dài trên trán tôi.
Chuyến này toang rồi...
━─━─━━─━「₪」━━─━─━─━
Khi xe ngựa Zabrok tiến gần đến cổng Học viện Märchen, Lôi Đế Jaul Dragoniac cảm nhận được dấu vết ma thuật.
“Thưa bệ hạ?”
“...Đợi một chút.”
Roẹt―
Một trong những tuyệt kỹ của Đại Phù Thủy, biến đổi nguyên tố. Jaul có khả năng biến bản thân thành dạng nguyên tố ma thuật.
Đội Hiệp sĩ Hoàng gia bàng hoàng khi nhìn thấy Lôi Đế hóa thân thành một tia sét.
“Ta đi một lát rồi về.”
Dứt lời, Jaul lao thẳng lên trời.
Hóa thân thành tia sét và lần theo dấu ma thuật, ngài ngay lập tức tiếp cận Isaac, người nãy giờ sử dụng [Thiên Lý Nhãn].
“Hửm?”
Jaul cau mày.
Quả đầu lam bạc với đôi mắt đỏ máu, đúng hệt như những gì Aichel miêu tả.
Ngài nhận ra đó là một loại ma thuật bất thường, nhưng ai ngờ lại là cậu chứ.
‘Không ngờ lại gặp nhau sớm đến vậy.’
Luồng khí tức khủng khiếp vượt ngoài sức tưởng tượng. Chàng trai trước mặt ngài không ai khác chính là ứng cử viên kế vị Băng Đế.
Jaul không rõ vì sao cậu lại mặc đồng phụ phu xe và lái xe ngựa...
Tuy nhiên, cậu là người đã phát hiện sự xuất hiện bất thường của Quỷ tộc nên mới nhập học tại đây để tiêu diệt chúng trong lúc che dấu thân phận.
Chắc là không phải làm phu xe vì kế sinh nhai hay vì nó đòi hỏi sự kiểm soát mana cao giúp cải thiện bản thân đâu nhỉ?
Lý do Jaul muốn đích thân gặp Isaac là vì ngài có đôi mắt tinh tường.
Ngài muốn tự mình kiểm chứng. Bản chất thực sự của Issac là gì, mạnh đến đâu và niềm tin có bị lệch lạc hay không?
Tùy theo cách Jaul nhìn nhận Isaac và kết quả ra sao, lý do mà ngài đến đây chắc chắn sẽ thay đổi.
Theo kế hoạch, Jaul sẽ bắt chuyện với Isaac. Cách tốt nhất chính là sử dụng cỗ xe ngựa mà cậu dùng để chở khách.
“Hãy chở ta.”
“...Hở?”
Jaul ra lệnh, giọng điệu như thể không chấp nhận lời từ chối.
“À, vâng! Chào mừng quý khách!”
Isaac toát mồ hôi, miễn cưỡng trả lời.
Cậu quyết định tạm thời thuận theo ý của Jaul.
“X-Xin cam kết mang lại cho quý khách một chuyến đi thoải mà không lo rung lắc!”
Jaul phớt lờ lời quảng cáo của Isaac rồi bước lên xe ngựa.
So với xe ngựa xa hoa của Zarbrok mà ngài sử dụng, không gian này vừa chật hẹp vừa thiếu tiện nghi hơn rất nhiều.
Mà thôi, để ý làm chi. Jaul khoanh tay ngồi xuống và bắt chéo chân, nhìn ra cửa sổ phía trước, nơi thấy được bóng lưng của phu xe Isaac.
“Lái cẩn thận vào. Đích đến là cổng chính Học viện.”
“V-Vâng!”
Isaac bắt đầu lái xe ngựa tiến về cổng chính Học viện.
Trong khi đó, đôi mắt của Jaul nheo lại, lóe lên dòng tĩnh điện.
‘Biết ngay mà...’
Làm sau ngài lại không nhận ra luồng khí tức xanh khiết tỏa ra từ người cậu chứ?
Chỉ có những người làm chủ được nguyên tố nào đó mới tỏa khí tức mạnh mẽ đến vậy.
Hỏa Vương, Thủy Vương, Phong Vương. Và chàng trai ngồi trước mặt ngài cũng là một trong số họ.
Nếu đã đạt đến cảnh giới Đại Phù Thủy, cậu có thể mang trong mình khả năng nhìn thấu bản chất của vạn vật, tương tự như [Thiên La Vạn Tượng] của Dorothy.
Ẩn chứa bên trong Isaac là một thứ rất kinh hoàng.
Một thực thể khổng lồ với vô vàn con mắt, sức mạnh như có thể nhấn chìm cả thiên hạ.
Một con quái vật với nguồn mana gần như vô hạn.
[■■■]
Cút.
Khi nó cất tiếng, Jaul cảm nhận được cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Bản thân là bá chủ của hệ Lôi, vậy mà ngài lại thoáng hoảng sợ. Đã bao lâu rồi nhỉ?
Ấy vậy, thật vô lý khi nguồn mana phát ra từ Isaac lại cực kỳ ít ỏi. Jaul sở hữu khả năng cảm nhận mana xuất thần và có thể phát hiện ra mana ngay cả khi chưa giải phóng. Ngài đã nắm được trữ lượng mana tối đa của Isaac.
‘Rốt cuộc cậu ta là ai vậy chứ...?’
Jaul trầm ngâm, tay vuốt cằm.
Vị chủ nhân của Băng Long và Lưỡi Hái Băng, người sở hữu khí tức của Băng Vương.
Và cậu còn ẩn chứa một thực thể vô định bên trong mình.
Làm sao một người sở hữu thực thể siêu việt kia lại có lượng mana thấp đến thế chứ? Quả thật quá vô lý.
Đúng như những gì đã thảo luận với Aichel trước đó, Isaac chắc chắn đã thao túng lượng mana tối đa của mình. Có lẽ là để che dấu thân phận. Cũng tương tự như Jaul khi đạt đến cảnh giới Đại Phù Thủy.
Đúng thật là không mất công khi đến tận đây để kiểm chứng.
Nhận ra chàng trai mạnh đến dường nhau, Jaul muốn xác minh một việc dẫu cho phải dùng đến vũ lực.
Liệu rằng Isaac là một mối nguy hay là đồng minh? Câu trả lời sẽ quyết định hướng đi tiếp theo của ngài.
“Ngươi là học viên à?”
“Vâng? À, đúng vậy ạ.”
“Tên ngươi là gì?”
“Là Isaac ạ.”
“Ngươi không có họ?”
“Vâng, thảo dân chỉ là thường dân thôi ạ...”
“Ngươi muốn làm gì sau khi tốt nghiệp?”
“Dạ, làm một phù thủy ạ. Đó là lý do thảo dân theo học Khoa Ma Thuật tại đây.”
Câu trả lời tầm thường của chàng trai khiến Jaul cảm thấy chán nản.
Ngài quyết định đổi câu hỏi khác.
“Ngươi muốn trở thành loại phù thủy nào?”
“Vâng?”
“Phù thủy có nhiều con đường lắm. Ngươi có thể chọn trở thành phù thủy Hoàng gia, làm học giả tại Tháp Ma Thuật, làm lính đánh thuê hay mạo hiểm giả... Và ngay cả khi đi trên chúng, mỗi phù thủy sẽ được phân loại dựa trên quan điểm và giá trị của mình. Có người thì dùng ma thuật để bảo vệ người khác, có người thì dùng để thỏa mãn tư lợi. Đó là ý của ta khi hỏi ngươi muốn trở thành loại phù thủy nào.”
Theo sau đó chỉ là tiếng lộc cộc của cỗ xe ngựa.
Isaac trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng.
“Mặc dù vẫn chưa tìm ra con đường phù hợp, nhưng thảo dân đã biết mình sẽ trở thành loại phù thủy nào rồi. Nói ra xin ngài đừng chê cười...”
Nếu Isaac vẫn tiếp tục tồn tại trong thế giới này sau khi hạ gục Tà Thần, cậu muốn hành nghề phù thủy như kế sinh nhai.
Vậy cậu muốn trở thành loại phù thủy như thế nào? Isaac trông có vẻ như đang “cầm đèn chạy trước ô tô,” nhưng sau khi trải qua Thử Thách Băng, cậu đã có được câu trả lời của mình.
“Thảo dân muốn trở thành một phù thủy mà ai ai cũng tự hào.”
Isaac trả lời với nụ cười trên môi.
Trong khoảnh khắc cuối cùng của Thử Thách Băng, cậu đã nhớ đến người mẹ của mình ở Hàn Quốc.
Người mẹ luôn khuyên bảo bỏ nước có ga vì lo cho sức khỏe của cậu.
Người mẹ luôn cằn nhằn vì lo lắng đủ điều.
Người mẹ luôn làm mấy món bổ dưỡng, bỏ vào tủ lạnh tại phòng trọ cho cậu.
Người mẹ luôn chuẩn bị những món yêu thích đầy bàn mỗi khi cậu trở về nhà.
Đôi khi, bà còn nhắn gửi những lời yêu thương với cậu. Người mà luôn hết mình đặt niềm tin vào cậu.
Nhưng khi cậu còn đang vùi đầu vào kỳ thi công chức, bà ấy đã rời xa cõi đời.
Khoảnh khắc thế giới của cậu sụp đổ cũng là lúc thử thách cuối cùng của Thử Thách Băng xuất hiện.
Đến lúc đó, nếu còn sống tiếp thì Isaac quyết tâm sẽ sống một cuộc đời khiến những người cậu yêu quý tự hào về mình.
“...Vậy sao.”
Jaul nhắm mắt lại.
Câu trả lời đó đã chứng minh quan điểm và giá trị của Isaac không lệch lạc, cũng chẳng có dấu hiệu nào cho thấy cậu đang nói dối cả.
Mặc dù còn một đoạn nữa mới đến cổng chính, nhưng đã đến lúc Jaul rời đi.
Chíu────!
“Khoan đã!”
Lôi Đế hóa thân thành tia sét lần nữa rồi bay ra cửa sổ. Giật mình, Isaac theo bản năng kêu lên đòi tiền xe, nhưng Jaul đã đi xa mất rồi.
Rầm───!
Một tia sét giáng xuống ngay phía trước cổng chính Học viện. Trong khi đội ngũ cán bộ Học viện và Hiệp sĩ Hoàng gia hoảng hốt thì các vệ binh Zabrok tỏ ra rất bình thản, như thể đã quá quen với việc này.
Tia sét biến thành mana nguyên tố, Jaul trở về hình hài ban đầu.
Ngài tiến về xe ngựa của mình với vẻ mặt thản nhiên.
“Xong việc rồi. Đi thôi.”
“Tuân lệnh!”
Ngay khi Jaul lên xe, cỗ xe ngựa bắt đầu di chuyển cùng với đoàn vệ binh.
Các Hiệp sĩ Hoàng gia và đội ngũ Học viện chỉ biết cúi đầu trong ngơ ngác.
Bên trong xe, Jaul ngồi trên chiếc ghế sang trọng, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm cảnh học viện trôi qua. Ngồi ngay ngắn đối diện ngài là một nữ hiệp sĩ đang đặt thanh kiếm trên đùi. Hera, cận vệ trung thành nhất của Jaul và là thành viên của đội Hiệp sĩ Hoàng gia.
“Ta mừng vì đã đích thân đến gặp mặt cậu ta. Đúng là không uổng công mà.”
“Ngài đã gặp mặt ứng cử viên kế vị Băng Đế rồi sao?”
Jaul gật đầu.
“Chúng ta... không nên gây thù với kẻ đó.”
Sinh vật với sức mạnh vô biên như vực thẳm vô tận kia chỉ là vấn đề thứ yếu.
Điều khiến Jaul bận tâm hơn là cách suy nghĩ của Isaac, một người mạnh như vậy nhưng lại có suy nghĩ không khác gì một học viên ngây thơ cả. Một kẻ mạnh như cậu chắn chắn đang che đậy điều gì đó.
“Cơ mà, cậu ta không tồi tí nào.”
Nếu một ngày cậu xuất hiện trước mặt các Nguyên Vương khác với tư cách là một trong số họ, Jaul nghĩ rằng việc này cũng không quá tệ.