Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Thợ Săn Quỷ Cấp Giới Hạn

Truyện tương tự

Childhood Friend of the Zenith

(Đang ra)

Childhood Friend of the Zenith

Ubilam

Mang trong mình gánh nặng của những hối tiếc và ký ức về tội ác trong quá khứ, anh bắt đầu một hành trình mới.

83 2475

The Magus of Genesis

(Đang ra)

The Magus of Genesis

Ishinomiya Kanto

—Nguyên Thủy Pháp Sư.

104 9851

Du ngoạn cùng mỹ nữ

(Đang ra)

Du ngoạn cùng mỹ nữ

Fuyu Aoki

Một câu chuyện romcom về chuyến hành trình với một cô nàng kuudere xinh đẹp có nhiều tâm tư.

17 338

UNDEAD

(Hoàn thành)

UNDEAD

NisiOisiN

Truyện ngắn gốc của bài hát chủ đề 「UNDEAD」- YOASOBI/Ending Monogatari Series: Off & Monster Season

2 12

Web Novel - Chương 61 - Phu Xe (3)

Tại phía Tây Nam Zelver có một quầng mây đen luôn lơ lửng tại một chỗ.

Tại đấy có hàng loạt tia sét tím liên tục lóe lên khiến cho quầng mây rực sáng.

Mảnh đất bên dưới nó không khác gì địa ngục trần gian cả, các tia sét cứ thay phiên giáng xuống với tần suất chóng mặt. Đứng từ xa, người ta có thể chiêm ngưỡng được vô vàn tia sét tím thêu dệt trên bầu trời.

Quầng mây đó là một cái tổ được hình thành từ nguồn mana vô biên của Lôi Điểu.

Vào một ngày nọ, Đại Phù Thủy Thiên Ương đã xuyên qua những tia sét đó để tìm đến Lôi Điểu. Đại Phù Thủy đã ngỏ lời muốn nó trở thành sử ma của bà, cùng nhau chu du khắp thế gian. Lôi Điểu nghĩ rằng bà đúng là một người thú vị.

Và thế là họ đã đồng hành cùng nhau trên cả chặn đường dài.

Nhưng sau cùng, Lôi Điểu đã dính phải lời nguyền của Ác Long Orchis, một con rồng đen sinh ra từ vô số tử thi thối rữa.

Lôi Điểu đã phải đấu tranh nội tâm đầy đau đớn, tựa như xác thịt bị xé toạc, để áp chế bản tính hủy diệt bộc phát từ lời nguyền.

Nếu không nhờ có cô chủ mới, Luce Eltania, dùng lượng mana hệ Lôi khổng lồ trấn áp thì Lôi Điểu đã không thể chống cự suốt ngần ấy năm.

Mặc dù nhờ Isaac mà Galia mới có thể thoát khỏi lời nguyền, thế nhưng... cuộc chiến của nó vẫn chưa khép lại.

“Tới giờ cậu vẫn chưa nhớ ra cái lần chạm trán với Greung sao? Người đó là Isaac đúng không?”

Một câu hỏi cứ được lặp đi lặp lại mấy tuần vừa qua bên trong Sảnh Charles, ký túc xá bậc nhất của Học viện viện Märchen.

Luce Eltania, cô học viên với mái tóc vàng hường dài óng ả, hỏi bằng chất giọng êm dịu tựa ánh trăng.

Luce đang ngồi ngắm nghía bản thân trước bàn trang điểm trong phòng, trên đầu đeo dây buộc tóc bướm morpho. Mái tóc mềm mại như lụa của cô được chải chuốt rất kỹ lưỡng, lớp trang điểm cũng hoàn hảo không kém.

Đó là nhờ vào tay nghề của hầu gái được gia tộc Eltania phái đến để chăm sóc cô.

Dẫu vậy, Luce vẫn đối xử rất lạnh nhạt với cả chính người hầu của mình. Giữa họ có làn ranh rất rõ ràng. Có lẽ phải thừa nhận là cô rất giỏi trong khoảng này.

Đậu trên chiếc gương là một chú sử ma nhỏ nhắn trông giống quạ. Đó là Lôi Điểu Galia trong hình dạng tí hon.

Luce là một thiên tài cấp 150, bẩm sinh sở hữu lượng mana dồi dào nên đã đạt mức đồng bộ tuyệt đối với Galia.

Sau khi thành công triệu hồi Galia ra trước mặt ban hội đồng Học viện rồi đồng bộ với nó, cô đã có thể thu nhỏ Galia mà không gặp nhiều trở ngại.

[E hèm...]

Galia đổ mồ hôi lạnh, nhưng mắt thường không thể nhìn thấy được do cơ thể đen xì của nó.

Kể từ khi được phóng thích khỏi lời nguyền và đoàn tụ với Luce, Galia đã chia sẻ với cô rất nhiều câu chuyện chưa được kể trong mấy năm qua. Họ đã cùng cười, và thậm chí còn có vài khoảnh khắc nghẹn ngào cảm xúc.

Galia hiện đang bị ép vào tình thế khó xử bởi chủ đề cuộc trò chuyện giữa hai người họ, Greung.

[Đã nói rồi mà... Dù cậu hỏi mấy lần đi nữa thì mình vẫn chưa thể nhớ ra.]

Suốt mấy tuần qua, Galia vẫn đinh ninh một câu trả lời duy nhất bằng giọng trầm.

Chắc chắn có lý do gì đó mới khiến Isaac che dấu danh tính, trên hết cậu còn chính là ân nhân của nó.

Thành ra, Galia đã tự nhủ là không nên tạo thêm rắc rối cho ân nhân của mình.

Cho dù Luce có ra lệnh: ‘Khai hết mọi thứ mau,’ thì Galia vẫn sẽ cắn răng chịu đựng hình phạt do bất tuân. Nhưng vì ân tình của Isaac, nó sẽ chịu đựng tất cả dẫu hình phạt có là xẻo thịt đi nữa.

Trên thực tế, Luce chẳng hề đưa ra bất kỳ mệnh lệnh nào mà vẫn luôn tôn trọng ý kiến của Galia. Cùng lắm cô chỉ yêu cầu hay đặt câu hỏi thôi. Có lẽ đó là một điều may mắn.

Dĩ nhiên, Lôi Điểu cũng phiền lòng khi nhìn thấy Luce trăn trở về vấn đề của Greung, bởi lẽ cô là một người rất quan trọng trong lòng nó.

[Cậu sẽ làm gì nếu Isaac và Greung là cùng một người?]

Galia lên tiếng hỏi điều mà nó luôn canh cánh trong lòng.

“...”

Đôi mắt xanh thẳm của Luce cụp xuống.

Hai má cô đỏ bừng, khóe môi khẽ giật. Phản ứng đó hoàn toàn đối lập với biểu cảm lạnh lùng hằng ngày của Luce.

“Tớ sẵn sàng tỏ tình rồi. Isaac trông kiểu gì cũng rất giống Greung... mong sao mình sẽ sớm tìm được bằng chứng thuyết phục.”

Tình cảm của cô dành cho Isaac nằm trên tình bạn và dưới tình yêu.

Luce gần như chắc chắn rằng Isaac chính là Greung, thế mà không có gì chứng minh được cả. Cô đành phải kìm nén những cảm xúc ngọt ngào như muốn tuôn trào ra.

Bạn bè là gì?

Cảm xúc hiện tại của Luce rối bời và phức tạp đến nỗi chưa thể tìm ra câu trả lời phù hợp cho câu hỏi đó. Galia cũng não lòng không kém.

Nó thật lòng muốn ủng hộ tình yêu của cô chủ mình. Nếu được ngắm nhìn Luce hạnh phúc bên cạnh người cô thích thì còn gì bằng.

Chỉ cần nhắm mắt nói ra “Isaac chính là Greung” thì mọi khúc mắc trong tâm trí Luce sẽ được gỡ bỏ.

Tuy nhiên, tinh thần trách nhiệm đối với vị ân nhân như thể xiềng xích khóa chặt cổ chân, không chịu buông tha Galia vậy. Nếu Isaac không ngại cho Luce biết danh tính thì nó đã tiết lộ từ lâu rồi.

[Hừm...]

“...Cậu thực sự không nhớ sao?”

[Dù cậu có hỏi bao nhiêu lần đi nữa thì câu trả lời của mình vẫn vậy.]

Lôi Điểu Galia không ngừng toát mồ hôi lạnh trong lúc xung đột nội tâm sâu sắc.

Nó sắp sửa bị ép vào đường cùng rồi.

Luce thở dài với vẻ mặt buồn rầu.

[Cậu định đi gặp Isaac sao?]

“Cậu ấy dạo gần đây bận rộn với công việc của mình mất rồi... Phải đến tối thì tớ mới có cơ hội gặp Isaac ở khu luyện tập.”

[...]

“...Hay là đi gặp bây giờ nhỉ?”

[Không phải cậu nói Isaac đang bận sao?]

“Thế cậu bảo mình phải làm sao đây... Tớ sắp chịu hết nổi rồi...”

Khi kỳ nghỉ hè đến gần, Luce đã rất mừng rỡ vì có thể dành nhiều thời gian bên Isaac hơn.

Tuy nhiên, Luce chỉ nhận lại sự hụt hẫng vì công việc phu xe của Isaac đã cướp đi gần hết thời gian của hai người.

Luce đã kiên nhẫn chờ đợi, nhưng giờ đây sự kiên nhẫn của cô đã đến giới hạn.

“Tớ đã được nếm trải mùi vị của bạn bè, vì vậy tớ không thể đầu được nữa rồi...”

Lời nói của Luce có chút gì đó “nguy hiểm,” cơ mà ý nghĩa lại trong sáng đến mức khó tin.

***

Lôi Đế, cái gã ăn quỵt đó đã trở về nước sau khi bàn luận việc đầu tư với hiệu trưởng Elena tại Sảnh Bartos.

Tôi cứ thắc mắc vì sao ông ấy lại tự mình đến đây, nhưng rõ ràng là không đến để giúp bọn ác quỷ hay cản trở tôi. Vì vậy, tôi quyết định sẽ không suy nghĩ nhiều nữa.

Nếu mai này có xảy ra chuyện gì, tôi sẽ dùng vụ việc này làm mảnh ghép để suy ra nguyên nhân.

Trên hết, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn tức giận khi Lôi Đế rời khỏi xe ngựa của mình.

Ngay từ đầu, ông ấy tìm đến đây là vì phát hiện ra tôi dùng [Thiên Lý Nhãn]. Vì thế, nếu số gel đó dùng để đổi lấy mạng của tôi thì quá hời rồi.

...Hay do tôi dễ dãi quá ta?

Mà thôi, may mắn là mọi chuyện đã qua đi một cách êm xuôi rồi... Lỡ đâu Lôi Đế mà búng tay phát thôi là giờ tôi chỉ còn lại tro tàn thôi đấy.

“...?”

Hôm nay, tôi vẫn tiếp tục công lái xe ngựa.

Khi đi trên con đường lát đá, tôi bỗng thấy một cô gái bên vệ đường đang đưa tay ra về phía mình như thể muốn đi xe.

Cô ấy đang mặc áo choàng trùm đầu và đeo kính che đậy nhận thức để giấu đi khuôn mặt. Nhưng tôi nhìn là biết người đó là Luce. Cổ làm vậy để che giấu danh tính à?

=================================

[Luce Eltania]

―――――――――

Cấp: 150

Tộc: Người

Hệ: Thủy, Lôi

Độ Nguy Hiểm: X

Tâm Trí: [Muốn ở bên bạn.]

=================================

Tôi đã nhanh chóng đoán ra được lý do.

Luce biết tôi đang làm phu xe. Mấy ngày trước tôi có kể cho cổ nghe.

Hóa ra cô nàng muốn nhân dịp này để dành thời gian ở bên tôi nhiều hơn bằng cách trở thành một hành khách.

Có vẻ Luce lo sợ tôi sẽ cảm thấy khó xử nếu cổ đi xe và trả tiền với tư cách là khách hàng, thành ra cô ấy mới chọn giấu danh tính của mình.

‘Đáng yêu quá đi.’

Ai có thể nói không với lòng chân thành đó chứ. Thế là tôi quyết định rước cô nàng lên xe.

Tất nhiên, tôi vẫn sẽ nhận tiền xe. Chỗ bạn bè nên chắc là tôi sẽ giảm giá 10%.

Tôi dừng xe và đón Luce lên. Nghe thấy lời chào của tôi, cô nàng chỉ khẽ gật đầu đáp.

“Quý khách muốn đến đâu?”

“Bất kỳ nơi nào... có thể ngắm biển là được.”

Trời ạ...

Chẳng lẽ cổ không thể lên kế hoạch cụ thể trước sao? Điểm đến cứ mơ hồ thế này thì biết đi đâu bây giờ?

“Thưa... hành khách. Cô có thể nói rõ là muốn đến biển nào được không ạ?”

“Nơi nào có thể ngắm biển là được.”

“...Vậy thì đến bãi biển Castri.”

Vì câu trả lời vẫn y như cũ, tôi đành đáp lại bằng địa điểm bất chợt nghĩ đến rồi bắt đầu cho xe ngựa chạy.

Tôi liếc nhìn Luce.

=================================

[Luce Eltania]

―――――――――

Tâm Trí: [Mừng rỡ vì đã che giấu thành công danh tính trước bạn.]

=================================

Vì đeo cặp kính che đậy nhận thức nên khuôn mặt của Luce trông rất mờ. Tuy nhiên, tôi vẫn thoáng thấy được khóe môi của cô nàng đang khẽ giật.

Ngay sau đó, mana nước bắt đầu ngưng tụ trong không trung.

[Chủ nhân ơi! Cô lừa được Isaac rồi kìa!]

Bello, chú cá voi sát thủ nhỏ nhắn, reo lên đầy phấn kích.

Nhưng đã bị thu hồi lại ngay lập tức.

=================================

[Luce Eltania]

―――――――――

Tâm Trí: [Tuyệt vọng vì đã không thể giấu giếm được danh tính.]

=================================

...Lẽ ra tôi nên giả vờ không nghe thấy.

Sự xuất hiện của Bello quá đỗi hiển nhiên nên tôi không thể giả vờ được nữa. Tôi bắt đầu gọi tên Luce, như thể tới bây giờ mới nhận ra đó là cô nàng.

“Luce?”

“...Híc.”

Luce phát ra tiếng nấc nghẹn ngào, sau đó tháo chiếc kính che đậy nhận thức và tháo mũ trùm đầu xuống.

Đập vào mắt tôi là hình ảnh Luce với mái tóc vàng hường thướt tha xõa xuống vai. Cô nàng cúi đầu, lấy tay che mặt trông như đã hoàn toàn buông xuôi.

***

“Tới nơi rồi~”

Hướng ra biển Akins.

Bãi biển Castri, nơi mà Luce đã triệu hồi Galia ra trước mặt ban hội đồng Học viện. Bãi cát vàng và mặt biển óng ánh dưới hoàng hôn rực rỡ.

Để làm Luce vui lên, tôi đã kể cho cô ấy đủ thứ chuyện.

May mắn thay, chỉ cần được ở cạnh tôi cũng đủ khiến Luce vui rồi, vì thế cô ấy đã nhanh chóng chăm chú lắng nghe và tỏ ra thích thú. Chúng tôi đã cùng nhau cười nói vui vẻ.

Dọc đường đi, Bello xuất hiện trở lại và tham gia vào cuộc trò chuyện. Eden cũng đáp lại bằng tiếng “Kyuu,” góp phần tạo thêm không khí sôi nổi trong suốt chuyến đi.

Tôi quyết định nghỉ ngơi một lúc tại bãi biển vì quá mệt mỏi sau cả ngày vận hành xe ngựa bằng mana.

Ánh hoàng hôn sau đường chân trời đang rải các tia đỏ rực khắp nơi. Quả đúng là thời điểm lý tưởng để dừng chân.

Cùng với tụi sử ma, tôi và Luce đi dạo dọc theo bãi cát vàng trong lúc tận hưởng làn gió biển mát rượi.

Eden và Bello đang cùng nhau cười đùa khoái chí. Không hiểu sao lại trở thành đấu vật mất rồi. Nhờ vào sức mạnh vượt trội, Bello đã hạ đo ván Eden.

Cố lấy lại thế thượng phong coi nào Eden.

Mái tóc bồng bềnh của Luce phấp phới, phản chiếu dưới ánh hoàng hôn. Cô ấy nhẹ nhàng vén lọn tóc tung bay trong gió biển ra sau tai, đôi mắt lặng lẽ dõi theo ánh hoàng hôn đang tắt dần.

Cô nàng khẽ liếc nhìn tôi rồi nhìn thẳng về trước, cúi đầu xuống và nở một nụ cười dịu dàng.

=================================

[Luce Eltania]

―――――――――

Tâm Trí: [Cực kì hạnh phúc vì được đến biển cùng bạn.]

=================================

Một nụ cười thân thương hiện lên trên gương mặt của tôi.

Liệu tôi có thấy vui như vậy nếu con gái mình nói, “Đi biển với ba vui quá đi!” không? Cơ mà, tôi vẫn chưa lập gia thất nên không chắc được.

“Tớ vui lắm. Được ở bên Isaac mà không cần bận tâm tới người khác.”

Tiếng thì thầm tựa lông vũ vang vọng bên tai tôi qua làn gió biển.

“Cậu thích lắm sao?”

Luce gật đầu với nụ cười rạng rỡ.

Tụi tôi tiếp tục nói những chuyện phím, nào là con mèo đốm thường lang thang quanh khuôn viên Học viện, nào là chất lượng bữa ăn tại nhà ăn Học viện lại dở hơn vào kỳ nghỉ.

Chúng tôi ngồi cạnh nhau trên bãi cát, lặng lẽ ngắm hoàng hôn đang dần khuất nơi chân trời.

“Chắc Isaac lạnh lắm nhỉ? Đợi tớ xíu...”

Tôi đã vội vàng xua tay từ chối khi Luce chuẩn bị cởi áo choàng ra để đắp lên người mình.

Dù đang là mùa hè, nhưng màng đêm chuẩn bị buông xuống nên gió biển sẽ mang theo cái lạnh se se. Nếu cởi áo choàng, Luce mới là người thấy lạnh.

Tôi liền lấy ra hai cái chăn từ túi ma thuật của mình, nó giống hệt Túi Thần Kì của Doraemon vậy. Đây cũng là những thứ tôi mang theo khi đi khám phá hang Tantak dưới lòng đất.

Sau đó, tôi đắp một cái lên vai Luce.

Cô nàng mỉm cười rồi quấn chiếc chăn quanh người. Không hiểu sao mà nụ cười của cổ đang ngày một tự nhiên hơn. Chứng kiến nhân vật yêu thích thứ hai của mình ngày càng chính chắn hơn khiến tôi hạnh phúc quá đi.

Chúng tôi ngồi lặng lẽ ngắm khung cảnh hoàng hôn đỏ rực đang dần khuất bóng.

Chiếc chăn phủ lên người mang lại sự ấm áp vừa đủ trước làn gió biển se lạnh, tạo thành bầu không khí vô cùng ấm cúng.

“Isaac này.”

“Hửm?”

“Cậu biết không, lúc trước tớ cứ nghĩ người nào cũng như con nhím cả.”

Luce bắt đầu tâm sự bằng giọng trầm lắng.

“Càng đến gần ai đó, tớ càng có cảm giác như bị gai đâm. Tớ ghét họ lắm. Nhưng với Isaac, tớ cảm thấy rất dễ chịu khi ở gần cậu.”

Từng chữ cô ấy nói ra lưu lại bên tai tôi như dư âm ngọt ngào.

“Ngay cả bây giờ, tớ cũng cảm thấy thật sự hạnh phúc.”

Lời thì thầm nhẹ nhàng vuốt ve màng nhĩ tôi như sợi bông mềm mại.

Từ lúc nghỉ hè đến giờ, tôi đã dành nhiều thời gian hơn với Luce. Chắc vì vậy mà gần đây cô nàng mới phấn khích đến vậy.

Khi sử dụng [Thấu Hiểu Tâm Trí], tôi nhận ra Luce dường như chỉ cảm thấy vui vẻ hoặc hạnh phúc mỗi khi gặp tôi. Bởi vậy, tâm trạng của tôi cũng vui khi ở bên cô ấy. Giống hệt như lúc này đây.

Trái lại, cô nàng vẫn một mực giữ thái độ lạnh nhạt và xa cách với người xung quanh. Những lúc như thế, tôi lại sợ đến mức không nói nên lời.

“Tốt quá rồi.”

Tôi đáp lại với một nụ cười vì cũng thấy hạnh phúc không kém.

Chúng tôi chìm vào im lặng, đắm mình trong ánh hoàng hôn đỏ rực.

Tôi liếc nhìn Luce. Cô ấy đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ của mình.

Đọc xong suy nghĩ đó, tôi nhận ra Luce đang cảm thấy buồn rầu, có thể là do nhớ về thời thơ ấu.

Dựa theo miêu tả trong game, sau khi Phù Thủy Ngôi Nhà Bánh Kẹo và Hansel qua đời, Luce thường hay leo lên mái của dinh thự Eltania để ngắm hoàng hôn lặn mỗi ngày.

Không thể tưởng tượng được cô ấy đã phải gánh chịu những suy nghĩ nặng nề như thế nào trong lúc đó.

Về sau, tôi có lẽ là người duy nhất Luce có thể mở lòng sau trải qua khoảng thời gian cô đơn một mình.

Những suy nghĩ đó khiến tôi nhận ra ý nghĩa sâu sắc của việc cùng Luce ngắm hoàng hôn ở bãi biển.

Luce đã không còn cô độc nữa. Mặc dù ban đầu đã từng hối hận khi trở thành bạn của cô nàng, giờ đây tôi chỉ muốn dành những cảm tình chân thành nhất cho Luce. Tôi không muốn nhìn thấy cô ấy lủi thủi một mình nữa.

Vì thế mà lúc này được ở cạnh Luce khiến tôi vui mừng khôn xiết.

Như nhận ra ánh mắt của tôi, Luce quay sang nhìn rồi bật cười bẽn lẽn đến mức hai má ửng hồng.

Tôi cũng giống hệt cô ấy.

Tiếng nô đùa của Bello và Eden.

Tiếng gió biển và sóng vỗ vào bờ.

Tôi chợt nghĩ đây quả là một khung cảnh đầy lãng mạn để tận hưởng một ngày hè.

“À.”

Chợt như nhớ ra điều gì đó, Luce rút ra một chiếc túi nhỏ và đưa cho tôi.

Tiếng leng keng vang lên, có vẻ như trong đó có rất nhiều gel.

Luce biểu lộ vẻ ngại ngùng.

“Tính cả tiền xe hôm nay... trong đây có rất nhiều gel. Tớ có thể bao xe ngựa của cậu một thời gian được chứ?”

“...?”

Cảm thấy có gì đó không ổn, tôi liên tục liếc nhìn Luce và chiếc túi.

Này là...?

“Không được sao?”

“Được rồi, cậu chỉ cần trả của hôm nay thôi. Chỗ bạn bè nên tớ sẽ giảm giá cho cậu 10%, tính cho kỹ rồi đưa tớ nhé.”

“Hả?”

Luce ngỡ ngàng khi tôi từ chối.

Mặc dù trên danh nghĩa công việc, tôi cũng không thể tham lam ăn tiền của bạn bè được.