Tương truyền có một bút tháp thao túng được thời gian tồn tại trong thế giới vĩnh hằng. Thỉnh thoảng sẽ có một con chim xanh bay đến bút tháp và mài mỏ vào, mài cho đến khi kích thước của nó nhỏ như hạt cát.
Rốt cuộc, tháp bút đá đã mất đi hình dạng ban đầu khi bị mài mòn sau khoảng thời gian gần như vô tận. Chỉ khi đó một giây vĩnh hằng mới được tính là trôi qua.
Đây là một câu truyện thần thoại trong ❰Ma Pháp Hiệp Sĩ của Märchen❱. Ma pháp tăng tốc thời gian, [Tháp Bút Vĩnh Hằng], được cho là bắt nguồn từ đó.
[Tháp Bút Vĩnh Hằng] là mong ước của kẻ đầu não, Alice Carroll. Nếu được kích hoạt trên tầng thượng Sảnh Bartos thì nó có thể đẩy nhanh thời gian Tà Thần tái sinh.
Điều kiện duy nhất để kích hoạt nó là dùng Đồng Hồ Ảo Tưởng làm vật xúc tác. Tôi nhớ trong game Alice đã sai thuộc hạ mình đi tìm nó.
Tuy nhiên, dường như Thử Thách của Băng đã cho cô ta thứ mình cần.
Kết quả là Alice đã kích hoạt [Tháp Bút Vĩnh Hằng] để đẩy nhanh quá trình phục sinh Tà Thần.
Có lẽ Đồng Hồ Ảo Tưởng được dùng làm vật xúc tác trên tầng thượng Sảnh Bartos.
‘Giải pháp cho thử thách này xem ra khá đơn giản.’
Tôi chỉ cần đảo ngược kim đồng hồ là được. Chỉ cần bấm nút là nó sẽ tự quay ngược như một chiếc đồng hồ bấm giờ vậy.
Và tại nơi [Tháp Bút Vĩnh Hằng] được kích hoạt, thời gian sẽ đảo ngược bằng với tốc độ trôi qua trước đó. Tôi sẽ được chứng kiến cảnh tượng khá thú vị; Tà Thần hồi sinh rồi bị ném vào vực thẳm trở lại. Chắc là sẽ cần thêm kính 3D và bỏng ngô đấy.
Ấy vậy vẫn có một điểm bất lợi; bất kể thứ gì bên trong không gian đó đều bị quay ngược thời gian. Tất nhiên, tôi không cần lo lắng về hậu quả khi ở trong thế giới này.
‘Thế, kế hoạch của mình sẽ là...’
Đầu tiên là phá tan lớp phòng thủ của Alice.
Sau đó là chạy lên tầng thượng Sảnh Bartos và nhấn nút trên Đồng Hồ Ảo Tưởng để ngăn chặn thế giới bị xóa sổ.
Tôi sẽ không mất nhiều thời gian để phá đảo thử thách. Khá là đơn giản, đúng không?
‘Vấn đề là Dorothy là người duy nhất có khả năng biến nó thành sự thật...’
Tôi đang đi quanh khuôn viên Học viện, cách xa buổi lễ ở quảng trường. Tôi cần đi tìm Dorothy.
Có lẽ thử thách chỉ có thể phá đảo khi nhận được hỗ trợ từ Dorothy. Còn cách nào khác đâu chứ? Làm sao tôi có thể đơn độc chiến với Alice được.
‘Nhưng sao mình không thể bắt gặp cổ trong một ngày như vậy chứ?’
Em đâu rồi, Dorothy?
Liệu cô nàng đang nghỉ xả hơi bằng cách ngắm cảnh ở đâu đó chăng? Hay là còn ngủ nướng vì đang nghỉ hè?
Khi vẫn đang mải mê suy nghĩ, một cảm giác bất an dữ dội bỗng ập đến.
‘Lạ thật.’
Một câu hỏi đột nhiên xuất hiện trong đầu khiến tôi dừng bước.
Dorothy là người dám dũng cảm chấp nhận cái chết được định sẵn của mình. Vì vậy, cổ đã nguyện lòng đánh đổi cả tính mạng để bảo vệ các học viên.
‘Đúng là lạ khi cô ấy vẫn chưa xuất hiện mặc dù Tà Thần sắp phục sinh.’
Cho dù đối thủ có là Nephid thì cũng quá vô lý. Dorothy là kiểu người quyết liều với Tà Thần dẫu cho phải hy sinh mạng sống đi nữa. Ngay từ đầu, cô nàng luôn coi mạng của mình như một món đồ có thể mang ra xài bất cứ lúc nào.
Nói Dorothy ngủ nướng nên không thể ngăn chặn Tà Thần giáng thế là một lời giải thích không thể vô lý hơn. Cảm nhận mana của Dorothy vô cùng xuất chúng, cô ấy chắc chắn sẽ bừng tỉnh nếu nhận ra nguồn mana không lồ của Nephid.
‘Có lý do gì khiến Dorothy không thể xuất hiện sao...?’
Trước hết, Dorothy hẳn là vẫn còn ở trên hòn đảo này. Cô ấy không còn nơi nào để đi kể cả khi rời khỏi Học viện.
Vậy thì... Có chuyện gì đã xảy ra sao?
“TIỀN BỐI DOROTHY!!! CHỊ ĐÂU RỒI?!!!”
Tôi chỉ hy vọng cô ấy sẽ đáp lại tiếng gọi của mình nếu ở gần đây.
Tuy vậy, dù tôi có gọi bao nhiêu lần đi nữa, cổ vẫn không xuất hiện. Liệu Dorothy đang ở ký túc xá chăng?
Tôi vội tiến về khu vực ký xá và đi đến Sảnh Charles, ký túc xá dành cho các học viên đứng đầu.
Khu ký túc xá của Khoa Ma Thuật khá là yên tĩnh.
Các học viên năm nhất đang bận dự buổi lễ tổng kết, và các khóa còn lại thì đang nghỉ hè.
Đây chính là thời điểm tốt để lẻn vào Sảnh Charles.
“Eden!”
[Kyuu-!]
Mana nâu nhạt tụ lại trong không trung rồi biến thành hình dạng của một chú golem nhỏ nhắn – Eden. Dù không biết nó là Eden thật hay giả, lúc này đây điều đó không quan trọng.
Tôi biết phòng của Dorothy ở đâu vì đó là thông tin có được khi chơi game.
“Eden, tạo cầu thang cho ta!”
[Kyuu!]
「Tạo Đá (Hệ Nham, ★1)」
「Tạo Băng (Hệ Băng, ★1)」
Eden tạo một cầu thang đá thô sơ bên ngoài dãy nhà dành cho nữ.
Tiếp đến, tôi tạo thêm cái thang ở phía trên nó. Nhờ [Hiệu Quả Nguyên Tố] đã cải thiện hơn, tôi đã có thể tạo ra một cái thang tinh xảo hơn trước đây.
Phòng của Dorothy nằm trên tầng ba. Trần nhà tại các tầng của Sảnh Charles rất cao, thành ra tầng ba cũng cách mặt đất khá cao.
Đây không phải lúc tỏ vẻ tội lỗi vì đã lẻn vào phòng một thiếu nữ. Tôi bước lên cầu thang đá, rồi trèo lên chiếc băng.
Một căn phòng trên tầng ba. Qua cửa sổ, khung cảnh trong phòng Dorothy đập vào mắt tôi.
Hầu như xám xịt, ngoại trừ những đồ đạc thiết yếu và vật dụng đơn giản thì chẳng có gì cả. Thoạt nhìn, nơi đây trông cứ như dành cho người hướng nội và nhàm chán sống vậy.
Phòng của Dorothy vốn là vậy. Ngay cả con gấu bông đáng yêu duy nhất cũng bị vứt xó trong tủ quần áo, lớp nhồi bông thì lòi ra ngoài trên cánh tay đang thò ra.
Trong cốt truyện, Dorothy chưa từng để lộ cảm xúc thật của mình.
Tuy nhiên, Dorothy rõ ràng đã luôn tìm kiếm điều gì đó có thể khiến cô lưu luyến hồng trần.
Tôi chỉ gián tiếp phát hiện ra điều đó khi tìm kiếm dấu tích về Dorothy trong lúc khám phá bản đồ.
‘Không có ở đây...’
Trở về thực tại, Dorothy không có trong phòng. Tôi nhanh chóng trở xuống mặt đất, thu hồi Eden và tiếp tục tìm kiếm.
Tôi đã rà soát mọi nơi cổ có thể đến, tiếc là vẫn vậy.
Cuối cùng, Nephid Tà Thần phục sinh và đưa thế giới trở về cát bụi.
Những quả cầu lửa đen bắt đầu ập xuống.
Và cứ như thế, thế giới đi đến hồi kết.
● ●
“Kể từ hôm nay, các học viên năm nhất của Khoa Ma Thuật sẽ bước vào kỳ nghỉ hè.”
Tìm kiếm Dorothy trong khuôn viên Học viện rộng lớn chẳng khác gì “mò kim đáy bể” cả.
Trong khi đó, tôi lại không có nhiều thời gian. Tôi sẽ chết một khi cái lạnh buốt giá từ Lưỡi Hái Băng xâm chiếm cơ thể thật của mình.
‘Làm sao bây giờ?’
Cái tôi cần bây giờ là nhân lực. Tôi cần nhiều người nhất có thể để tìm ra Dorothy.
Tuy nhiên khi còn chơi game, những hướng đi lệch khỏi quỹ đạo định sẵn nhằm phá đảo thử thách thường ẩn chứa rủi ro.
Đấy là một trong các lý do khiến Ian trở nên tuyệt vọng trong thử thách.
‘Nhưng thử thách này khác với cái Ian đã đối mặt.’
Có lẽ một trong các phương pháp phá đảo thử thách là tập hợp một nhóm người để đi tìm Dorothy.
‘Phải thử mới biết được.’
Gật đầu, tôi bật dậy khỏi chỗ ngồi. Vị chủ trì buổi lễ cùng các học viên Khoa Ma Thuật đồng loạt nhìn tôi chằm chằm.
Không do dự, tôi giơ tay phải lên và hét lớn.
“Kaya! Mateo! Luce! Amy! Đi theo tôi...!”
Tôi há hốc trong giây lát.
Trong nháy mắt, gương mặt của các học viên và vị chủ trì đều đã biến mất.
Họ cứ như ma trứng vậy; mắt, mũi và miệng của họ đều biến đâu cả rồi. Chỉ còn đó là màu da hồng nhạt.
Bọn họ đều đang đổ dồn ánh nhìn về phía tôi. Không một chút cử động, họ chỉ nhìn tôi chằm chằm.
“Con mẹ nó...!”
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sóng lưng tôi. Cảnh tượng này quái gở quá, cứ như một bộ phim kinh dị vậy.
Và rồi.
Kịtttttt―!
Đầu của các giảng viên và học viên lần lượt bị chẻ ngang làm đôi.
Giây tiếp theo, mắt tôi có thể bắt trọn phần đỏ tươi bên trong với vô số chiếc răng hệt của ốc sên.
Tôi cuống cuồng lùi về sau. Từ mỗi cái đầu bị chẻ ngang xuất hiện một chiếc lưỡi dài trườn ra như con trăn anaconda.
Khi nghe tiếng ghế va vào chân khiến bản thân lộn nhào về sau, tôi đã bọt hết tốc lực rời khỏi đó.
‘Con mẹ nó! Lẽ ra mình không nên nhìn mới đúng...!’
Điều này giống hệt cảnh mà tôi thấy trong game.
Khi gặp được Kaya sau buổi lễ, đầu của cô ấy sẽ bị chẻ đôi ngay trước mặt nếu không nói đúng lời thoại ban đầu.
Hãy tưởng tượng tôi sẽ tuyệt vọng ra sao nếu không có kiến thức game trong đầu. Thật tình mà nói... mấy cảnh như này thậm chí càng đáng sợ hơn khi chứng kiến ngoài đời thật.
Thử thách chết tiệt. Đúng là trớ trêu mà. Thôi, đành phải tự mình đi tìm Dorothy vậy.
Như đã đề cập trước đó, khuôn viên Học viện rộng đến mức nực cười, vậy nên tôi cần phải vắt óc và xác định rõ các nơi cụ thể mà cổ có thể đến.
“Dorothy đang ở đâu được chứ...?! Ở đâu được chứ?!!”
Tôi bắt đầu lục lọi trong tâm trí mọi cuộc đối thoại với Dorothy từ trước đến giờ.
Những cuộc tán gẫu, câu nói đùa vu vơ, thứ gì cũng được. Tôi cần tìm ra ít nhất một manh mối.
Vào lúc này, Dorothy có thể ở đâu được chứ?
Cô ấy có thể ở đâu?
Ở đâu?
─ Hội trưởng, em làm gì ở đây thế?
─ □□□□ □□□, □□ □□□ □□□ □□□ □□□. □□□ □□□ □□□□ □□ □□□□ □□□□ □□□.
─Nhưng biểu cảm của em thì lại nói khác đấy.
─ □□ □□ □□□ □□ □□□□ □□□□ □□□□ □□□ □□□, □□□□ □□□.
─Nihihi, fan của chị phải vậy chứ!
● ●
─ Bộ em thích chị làm giám thị đến thế sao?
─ □□□□. □□□ □□ □□ □□□ □□□ □□□ □□□ □□□□ □□□□□ □□□.
─ Hmm, em thích chị phải không, Hội trưởng?
● ●
─ Nihihihi...! Úi, phản ứng đó là sao thế? Hội trưởng đáng yêu quá.
─ □□□□ □□□ □□□ □□□ □□ □□□ □□□ □□□□ □□□ □□ □□□?
─ Chỉ là sao đêm nay đẹp quá, chị đang ngắm chúng thì bỗng nghĩ về em, thế là chị đến đây để gặp em đấy! Em vẫn còn luyện tập sao?
●
─ Nihihi, hân hạnh được gặp em!
─ □□ □□□□ □□□. □□ □□□□ □□ □□□ □□□□ □□□□ □□□.
─ Xem ai đang nói kìa~ Dễ thương quá đi! Nyahaha!
─ Chị vừa rơi từ trên trời xuống đó!
─ □□□ □□□ □□□ □□□ □□□ □□□ □□ □□□□ □□ □□□□□?
─ Chị đang ngắm những đám mây tụ lại thành mây mưa ấy mà. Thấy không còn gì để xem nữa nên chị mới quay xuống đây.
─ ...
─ Nihihi.
Tôi ngước nhìn lên trời. Những đám mây vũ tầng mà tôi lầm tưởng là mây tích đang trôi bồng bềnh trên trời. Chiều nay chắc chắn sẽ mưa trút nước.
Ở phía Tây, mây đen đang trôi dạt và tụ hội về hướng biển Arkins.
Tôi đã khám phá khu vực này sau khi trải qua vô số lần mất mạng. Cuối cùng, tôi đã đến được một vách đá nhô ra gần bờ biển.
Một cô học viên với mái tóc dài tím nhạt đội mũ phù thủy đang ngồi ôm đầu gối trên vách đá. Ánh mắt của cổ dán chặt vào những đám mây đen bao phủ bầu trời của vùng biển ngoài xa.
“Haaa, haa...”
Tôi co giò chạy hết sức. Trong lúc miệng còn thở hổn hển, tôi từ tốn tiến về Dorothy Heartnova.
Cô ấy hơi giật mình, có vẻ là vì tiếng bước chân đột ngột của tôi.
“Tiền bối.”
“Có chuyện gì thế, Hội trưởng? Sao em lại đến đây?”
Dorothy quay đầu về phía tôi, nhưng gương mặt của cổ vẫn đang bị chiếc mũ phù thủy che khuất.
Sau tiếng sụt sịt, cô nàng nâng mũ lên và nở nụ cười duyên dáng.
Dorothy dành cả một đời để chiêm ngưỡng bầu trời, thậm chí còn cúp học vì nó. Cô ấy muốn lấp đầy trái tim mình với nhiều điều đẹp đẽ của thế giới này trước khi lìa cõi trần.
Lúc nào cũng vậy, Dorothy che dấu cảm xúc thật phía sau nụ cười giả tạo, vào vai một cô gái dễ mến trước mặt mọi người và luôn tỏa sáng rực rỡ trong mọi tình huống.
Đó là Dorothy mà tôi biết.
“Hội trưởng...?”
Tôi ngồi xuống kế bên cô ấy.
Cảnh tượng những đám mây đen đang tụ lại... Đáng lẽ tôi nên nhận ra nó ngay từ đầu.
‘Nó có gì đẹp đẽ đâu chứ?’
Chỉ toàn là mây đen u ám, chẳng đẹp tí nào cả.
Phải chăng Dorothy thấy hình ảnh của chính mình trong những đám mây ảm đạm đó?
“Tiến bối.”
“Ờm, gì thế?”
Dorothy này là ảo tưởng sắp sửa tan biến. Cô ấy chỉ đơn thuần là bản sao của Dorothy thật, phóng tầm mắt quan sát những đám mây mưa hội tụ ở vùng biển phía xa trong buổi lễ tổng kết. Một công cụ để phá đảo thử thách, không hơn, không kém.
Ấy vậy, càng nghĩ về Dorothy, tôi càng có nhiều điều muốn nói với cô ấy.
Đây là điều tôi cảm thấy rất khó nói với Dorothy thật. Do vậy, tôi phải nhân cơ hội này nói ra, nếu không thì tôi sẽ thấy rất khó chịu.
Tôi lên tiếng, quyết định giãi bày những cảm xúc giấu kín của mình suốt bấy lâu.
“Chị biết không, tiền bối. Trông mắt em, chị trông ngầu lắm đấy.”
“Hmm. Không phải đó là lý do biến em thành fan của chị sao?”
“Ừm, nhìn cách chị luôn tỏa sáng trong mọi tình huống khiến em không khỏi thán phục. Vì vậy em đã nghĩ, ‘Ôi, mình thành fan cứng mất thôi.’”
“Nihihi, thật vậy sao?”
“Nhưng chị đang cố gượng quá đấy, tiền bối.”
“...Hở?”
“Chị đã ép buộc bản thân phải mỉm cười và nhìn thấy vẻ đẹp của thế giới này, đúng chứ? Đó là vì chị muốn làm cho cuộc sống của mình thêm ý nghĩa và đẹp đẽ hơn, dẫu chỉ là một chút.”
Tôi bình thãn nói ra.
“Thành thật mà nói, ở đây có cái gì đẹp đẽ đâu chứ, nhỉ?”
“...”
Nụ cười của Dorothy dần tan biến.
Nhưng như thường lệ, cô nàng lập tức khoác lên chiếc mặt nạ mới.
“Em đang nói linh tinh gì vậy, Hội trưởng? Chị thấy hơi chán rồi đấy.”
Giờ đây nụ cười của Dorothy có chút phòng bị. Chỉ cần lỡ lời thôi là cổ sẽ thi triển ma thuật lên tôi ngay.
Dù sao, tôi cũng đã chết nhiều lần trong thử thách này rồi. Ít ra nếu được chết dưới tay Dorothy thì đó có thể coi là cái chết vĩ đại nhất của cuộc đời tôi. Sẽ không tệ lắm nếu tôi khắc, “Nguyên nhân cái chết: Chết vì nhiều chuyện” lên bia mộ của mình.
Đùa chút thôi, cơ mà cơ thể thật của tôi đang gặp nguy hiểm thật đấy.
Mới nãy tôi vén áo lên để kiểm tra bụng thì nó đã đóng băng mất rồi. Cơ hội hồi quy của tôi chỉ còn tính trên đầu ngón tay. Có lẽ... còn một hay hai lần nữa.
Nhưng.
Có vài điều tôi muốn nói với Dorothy dẫu có phải chết đi nữa.
Khi nhìn lại những gì đã trải qua với Dorothy, tôi tự hỏi liệu quyết tâm cứu cô ấy có phải là sai lầm không.
Nếu Dorothy mong muốn cái chết thì sao? Nếu cô ấy thật sự không muốn được cứu rỗi thì sao?
Tôi cần phải kiểm tra phản ứng của Dorothy trước đã.
“Tiền bối, em nhất định sẽ cứu chị.”
Tôi muốn lắng nghe câu trả lời từ Dorothy – liệu rằng tôi có thể giúp cô ấy hay không.
“Chị đừng có sống như kiểu sắp hết thời gian nữa, thay vào đó hãy bắt đầu nghĩ về cuộc sống của mình sau khi tốt nghiệp đi.”
Dorothy tròn xoe mắt trong kinh ngạc. Giọng cô ấy run rẩy.
“Tại... sao em lại nói cái đó với chị?”
Anh muốn em hạnh phúc.
Hơn bất cứ điều gì khác.
“Bởi vì chị là ánh dương trong mắt em, tiền bối à.”
Lý do tôi yêu mến Dorothy cỡ đó chỉ đơn giản như vậy thôi.
Dorothy khẽ run. Bầu không khí hiện khá là ngượng ngùng, chỉ còn đó là tiếng sóng vỗ nhịp nhàng.
“...Em nhạt quá đấy, Hội trưởng.”
Cô ấy cuối cùng cũng trả lời trong lúc quay đầu về phía mây đen.
Giọng của cổ đã có chút khởi sắc hơn.
“Chị thích được cứu bằng cách cưỡng ép hơn. Như thế sẽ thú vị hơn nhiều~”
Những đám mây đen trông chẳng đẹp mắt tí nào, vì vậy không cần phải dán mắt vào chúng nữa.
Dorothy hoàn toàn hiểu được những lời mà tôi vừa nói. Sự chân thành của tôi có lẽ đã chạm đến trái tim cô nàng.
Tôi cuối đầu và nhắm mắt lại để cảm nhận hơi ẩm từ biển cả thấm vào da mình.
Dorothy muốn được cứu rỗi. Nhiêu đó là đủ.
Tôi mở mắt ra và nhìn cô ấy. Đến lúc vào việc chính rồi.
“Tiền bối, em có một việc quan trọng muốn nhờ chị.”
“Em muốn thoát khỏi đây, đúng chứ?”
“...?”
...Hở?
“Chị đã biết thế giới này là giả rồi. Em không nhớ chị có thể nhìn bản chất của mọi thứ sao?”
“Vậy tiền bối, từ đầu chị đã biết rồi sao...?”
“Không hẳn. Chị không hề biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng chị đã nhận ra cả mình và thế giới này đều là giả. Vì vậy, chuyện gì xảy ra tiếp đến đều không quan trọng. Chị cảm thấy chẳng cần gán cho sự tồn tại của mình sứ mệnh gì cả.”
Lúc ấy tôi mới nhận ra.
Dorothy không đánh trận với Tà Thần là vì cô ấy biết mình và thế giới này đều là giả. Thế nên không có lý do gì để cổ liều mạng cả.
“Cơ mà có vẻ không phải vậy rồi.”
Dorothy hăng hái đứng dậy, rồi nở nụ cười tinh nghịch trong lúc đưa bàn tay trắng nõn về phía tôi.
“Nihihi. Chị sẽ giúp em, Hội trưởng! Hai ta hãy cùng xé toạc thế giới này nào.”
Thật là một nụ cười ngây thơ và trong sáng hệt như quả chín ngọt. Dễ thương đến nỗi tôi không thể không mỉm cười cho được.
“Vâng.”
Tôi nắm lấy tay Dorothy và đứng dậy.
Đến lúc vượt ải rồi.