Tờ mờ sáng hôm sau, tôi tỉnh giấc vì tiếng chuông điện thoại cứ reo liên tục. Sống lưng tôi ê ẩm cả lên, chắc là tại tôi ngủ đại trên bàn mà không chịu lên giường nằm đây mà.
Vẫn chưa nhận thức được rõ ràng nhờ ơn cơn buồn ngủ, tôi cứ để điện thoại reo một hồi cho đến khi nó vụt tắt. Rồi chừng hai phút sau, nó lại reo lên lần nữa. Lúc này tôi mới chịu mò mẫm chiếc điện thoại trên bàn làm việc rồi nhấc máy trong khi đôi mắt vẫn nhắm nghiền.
"Adam Forst xin nghe."
Bằng một giọng uể oải tôi nói với người bên kia đầu dây. Đáng lẽ hôm qua tôi không nên thức đến gần sáng như vậy, thật tai hại!
"Bác sĩ, là tôi, Josh đây. Phiền anh đến địa chỉ này ngay bây giờ được không?"
"Có việc gì sao, thanh tra?"
Vẫn giữ tông giọng của một người mới thức, tôi hỏi ngược lại. Nếu chuyện không quan trọng chắc tôi sẽ từ chối để ngủ tiếp.
"Về vấn đề của Oliver... và cả anh."
"Tôi đến ngay."
Ngay lập tức tôi mở to mắt, nhoài người dậy, dùng tốc độ nhanh nhất vệ sinh cá nhân, sau đó vớ lấy chiếc áo khoác màu nâu đất khoác vào người chạy vội đến địa chỉ ngài thanh tra vừa nhắc trong điện thoại.
Nhắc đến Oliver, giọng ngài thanh tra đột nhiên trở nên nghiêm trọng khiến tôi lo lắng. Hơn nữa, chuyện này còn có liên quan đến tôi nên tuyệt đối không thể xem thường.
Trên đường đi, tôi cứ liên tục lẩm bẩm câu: "Phố Wallson số 159, tầng ba!", đây chính xác là địa chỉ căn hộ của hắn ta, tôi đã từng đến đây nhằm điều tra về căn bệnh của hắn một lần và lần này là lần thứ hai.
Đỗ xe trước cửa khu căn hộ, tôi thấy ngài thanh tra đã đứng chờ sẵn từ trước. Vẻ mặt căng thẳng trên nước da màu sô cô la của ông ấy càng làm tôi gấp gáp hơn.
"Chào ngài."
"Chào bác sĩ."
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Nghe tôi hỏi, ngài thanh tra đanh mặt lại, ông ấy im lặng ra hiệu cho tôi cùng đi lên tầng. Tôi gật đầu, lặng lẽ theo sau ông. Căn hộ tĩnh mịch đến kì lạ, có lẽ vì chủ nhân của nó không còn sống tại đây nữa. Bên trên chiếc cầu thang gỗ ọp ẹp có thể sập bất kì lúc nào, tôi nhìn thấy không biết bao nhiêu là giấy trắng rơi vãi khắp nơi.
Không biết tại sao chúng lại rơi đầy ra đây nhỉ? Chắc không có ý nghĩa gì đặc biệt đâu.
"Tới rồi."
Khi chúng tôi đã đứng trước phòng ngủ Oliver, ngài thanh tra bỗng dưng lên tiếng. Trong lúc vặn tay nắm cửa, ông tiếp tục.
"Sau khi bắt lại Oliver sáu tháng trước, bên cảnh sát chúng tôi đã liên tục khám xét kĩ càng chỗ này, dĩ nhiên nó không có gì cả. Còn hôm nay... tôi phát hiện ra chúng."
Rồi ngài thanh tra bước vào, tôi nối gót ông. Ông nép người sang bên cạnh nhằm không che khuất tầm nhìn của tôi và rồi đưa tôi đôi găng tay. Sau đấy ông chẳng nói gì thêm.
Trên chiếc giường bị bụi phủ đầy, tôi nhìn thấy có rất nhiều những tấm ảnh còn rất mới. Tôi chậm rãi bước lại bên cạnh giường, đeo găng, cẩn thận giở từng tấm ảnh một ra xem thật kĩ.
Kết quả...
Cái quái gì đây hả? HẢ!?
Thằng chó Oliver!
Tôi sững sờ, tay run run đánh rớt tấm ảnh đang cầm lại trên giường. Toàn bộ, toàn bộ chúng đều là hình ảnh của gia đình tôi, từ trường học nơi Elle theo học cho đến nơi làm việc của Angela, nhà riêng cùng như hàng tá thứ khác đều được chụp lại một cách tỉ mỉ.
"Tôi không hiểu."
Tôi bất giác thốt lên với ngài thanh tra đứng cạnh.
Thật sự không thể hiểu nổi. Cái đống ảnh này là do tên tâm thần đó chụp hết sao?
"Tôi nghĩ chắc có uẩn khúc gì đó."
Lúc này, ngài thanh tra mới e dè mở miệng, tôi biết ông ấy lo lắng cho tôi nên khi nãy mới hơi do dự trước khi mở cửa phòng. Tôi siết chặt nắm tay, nghiến răng ken két, giờ tôi chỉ muốn làm một chuyện duy nhất, đó là tức tốc tới chỗ Oliver để đấm hắn một trận.
Nhưng không được, lý trí bảo tôi phải kiềm chế. Là một bác sĩ tâm lý, tôi không thể cứ như vậy mà mất bình tĩnh để hắn dễ dàng năm thóp được. Adam Forst, mày hãy cố gắng thả lỏng người nào... thở thật sâu cho đến khi cơn giận của mày hạ xuống.
"Ngài còn phát hiện gì nữa không?"
Tôi quay lại, nhìn thẳng vào mắt ngài thanh tra dò xét.
"Còn, tôi tìm thấy cái này ở ngăn tủ. Nó cũng giống đống ảnh, mới xuất hiện đây thôi."
Ngài thanh tra chìa ra một chiếc túi nhỏ màu nâu đã sờn cũ, chiều dài của chiếc túi ước chừng hơn ngón tay giữa một chút. Ông ấy mở túi cho tôi xem, bên trong là một chiếc nhẫn phụ nữ còn nằm yên trên ngón tay mảnh khảnh, thâm đen. Phần móng tay bị bong tróc, da thịt thối rữa lộ hẳn khớp xương trắng hếu ra bên ngoài.
Cứ cách một chốc tôi lại phải nín thở vì mùi hôi toả ra từ cái túi.
"Ta nên hỏi hắn."
Vừa cột miệng túi lại, ngài thanh tra vừa đề nghị, còn tôi thì trở nên gắt gỏng hẳn.
"Về vụ gì? Cái này hay cái đó?"
"Cả hai."
"Ngài tự đi mà hỏi hắn!"
Tôi xúc động, quay lưng bước nhanh ra cửa. Đi theo lối cũ tôi trở lại chiếc xe đen của mình. Ngài thanh tra thấy tôi cư xử như vậy, liền đuổi theo, ông gấp gáp.
"Nhưng anh là người duy nhất khiến hắn ta chịu hợp tác."
"Ờ, hẳn rồi."
Tôi mỉa mai, nhưng sự thật tôi không thể chối cãi điều đó. Dù vậy, kêu tôi đi ngay lúc này thì không bao giờ, để khi nào tôi thấy tinh thần ổn định lại thì tôi tự chủ động liên lạc với hắn sau.
Tôi sợ nếu bây giờ nhìn thấy khuôn mặt đểu cáng của Oliver thì tôi sẽ không giữ nổi mình mất. Trong tình huống tệ nhất, tôi sẽ biến bệnh viện trở thành một mớ hỗn độn.
Xong việc ở khu căn hộ của Oliver, tôi quay trở lại công việc thường ngày. Thật mâu thuẫn khi tôi nửa muốn gặp hắn nửa còn lại thì muốn tránh xa hắn càng nhiều càng tốt. Nếu được, tôi ước gì tôi không bao giờ liên quan đến hắn.
Thậm chí ngay từ lúc đầu tôi còn chẳng biết Oliver là ai trước khi trở thành bác sĩ điều trị cho hắn. Và nguyên nhân hắn chỉ chịu mở miệng với tôi, tôi cũng mù tịt.
Có lẽ là do tôi sợ chăng? Tôi sợ hãi khi nghĩ tới những thứ hắn muốn làm với vợ con tôi. Phải rồi, làm sao mà tôi không sợ cho được, nên nhớ rằng hắn là tên sát nhân man rợ đã từng giết ba mươi mạng người không gớm tay.
Nhưng cái gì tới cũng phải tới, hai ngày trôi qua và tôi lại phải đến gặp Oliver. Tại phòng truy vấn, như mọi khi, chúng tôi ngồi đối diện nhau trên một chiếc bàn sắt. Tay hắn vẫn bị còng, còn chân thì vẫn bị xích vào ghế trong bộ đồ ngủ màu lam nhạt.
"Ba ngày qua thế nào rồi bác sĩ?"
"Vợ tôi gửi bánh quy cho cậu."
Không thèm trả lời câu hỏi của hắn, thay vào đấy tôi chỉ đặt túi bánh lên bàn. Dù tôi đang cố tỏ vẻ bình thường nhưng sự thật cơn lửa giận tột cùng đang sục sôi trong lòng tôi.
Oliver không ngần ngại mở túi bánh, hắn lấy ngay một cái bánh quy có rắc vụn sô cô la cho vào miệng, tấm tắc khen.
"Ngon thật, sao cô ấy biết tôi thích vụn sô cô la thế?"
"Không biết, tôi chỉ bảo cô ấy thích gì làm nấy thôi."
"Chà, thế thì chắc tôi cũng phải báo đáp cô ấy mới được, bác sĩ nói xem đúng không?"
Đúng ư? Đúng hả? Hắn vừa hỏi đúng nhỉ? Đúng cái tên chết bầm nhà mày chứ đúng!
Hai chữ "báo đáp" hắn nói trong mắt tôi bây giờ chẳng khác nào một lời đe doạ cả. Kiểu như hắn muốn ám chỉ rằng sẽ "ghé thăm" vợ tôi nếu hắn có cơ hội trốn thoát lần nữa.
Lúc này, tôi đã hết kiềm chế nổi, tôi liền quăng mạnh đống ảnh và cái ngón tay tìm thấy trong nhà hắn lên bàn. Đây là trường hợp ngoại lệ, ngài thanh tra cho phép tôi mang chúng theo chỉ để nói chuyện với hắn. Theo thủ tục thông thường thì hai thứ này đã bị chuyển sang cho bên pháp y xử lý rồi.
Oliver ngó đống trên bàn, vẫn cắn tiếp thêm một chiếc bánh quy, bình thản nhìn tôi.
"Tuy đã bỏ hoang nhưng thế vẫn là xâm phạm bất hợp pháp đó, bác sĩ à."
Tôi không xâm nhập bất hợp pháp, tôi chỉ tới theo lời ngài thanh tra. Nhưng bỏ đi, hắn đâu cần biết về chuyện đó làm gì.
"Cậu làm tôi tò mò đấy, Oliver."
"Thôi được, xem như tôi báo đáp vợ anh vì chỗ bánh quy."
Hắn ta nuốt nốt phần bánh quy còn lại trên tay, liếm môi nói.
Đột nhiên hắn bật người dậy, nhanh tựa như một con thú hoang, hắn dùng khoảng trống giữa hai tay bị còng của mình tròng qua cổ tôi. Do không kịp phản ứng, hắn dễ dàng kéo sát đầu tôi lại rồi ghé đầu hắn vào vành tai tôi cắn mạnh. Hình như hắn đang thì thầm gì đó trong khoảnh khắc nhả nó ra.
"Hãy thả con chim hoàng yến của tôi ở số ba mươi bốn phố Malibul. Tôi chỉ tin mình anh thôi đấy bác sĩ."
Nói xong hắn thả tôi ra, vui vẻ chụp lấy chiếc bánh thứ ba bỏ vào miệng trước khi hai nhân viên xông vào dí đầu hắn xuống bàn.
Đồng thời ngài thanh tra cùng một cảnh sát khác cũng hoảng hốt chạy vội vào. Dạo gần đây, mỗi lần tôi đến đây gặp Oliver thì họ đều đi theo để giám sát.
"Anh không sao chứ?"
Người cảnh sát hỏi thăm. Tai tôi bị chảy máu khá nhiều bởi cú cắn, chắc chắn là vậy. Nhưng tôi lại không hề cảm thấy đau, đơn giản là vì câu nói của hắn cứ bay nhảy trong đầu tôi không dứt được.
Tôi giơ một tay lên ra hiệu mình vẫn ổn cho anh ta biết, cùng lúc ngơ ngác nhìn theo nụ cười đầy ẩn ý của Oliver khi hắn bị dẫn đi. Và rồi tiếng ngài thanh tra vang lên cạnh tôi.
"Hắn đã nói gì với anh?"
Tôi không đáp, tôi không chắc có nên nói thông tin này cho ông ấy nghe hay không. Hắn đã nhấn mạnh chỉ tin tưởng mình tôi...
"Không có gì, thưa ngài."
Miệng tôi tự động phản xạ để nói lên câu đó. Rồi tôi lặng thinh rời khỏi bệnh viện.
Ngày hôm sau, tôi tức tốc lái xe tới số ba mươi bốn phố Malibul do hôm nay tôi được nghỉ. Đến nơi, tôi mới biết đó là trại nhận giữ thú vật. Nó là một căn nhà hai tầng vừa phải trông khá lâu đời, phía trước cửa có treo vô số lồng chim, còn bên trong thì rất nhiều chuồng nhốt động vật với nhiều chủng loài, kích cỡ khác nhau.
Tôi bước đến bàn tiếp tân được đặt ở vị trí dễ thấy, nơi có một người phụ nữ béo ú đang ngồi. Bà ta trang điểm đậm, mặc bộ đầm đen, môi đỏ choét trông không phù hợp với độ tuổi chút nào.
"Cho hỏi tôi đang tìm một con chim hoàng yến."
"Chúng tôi có rất nhiều chim được gửi, anh có biết nó nhìn ra sao không?"
Nếu biết hình dáng thì tôi đã tự động đến lấy luôn rồi chứ đâu cần phải lại đây hỏi làm gì chứ.
"Ừm thì, có chim của người nào tên Wonker không?"
Bà ta lấy ra một bảng danh sách, sau một hồi tra cứu, bà ta lắc đầu.
"Không thưa anh."
"Vậy còn Oliver?"
Một lần nữa, bà ta nhìn vào tờ giấy, nhưng lần này thì gật đầu.
"Có, của một cô gái tên Oliver, phải nó không ạ?"
"Không, chắc thế."
Tự dưng tôi thấy thật bế tắc. Hắn ta bảo tôi đến tìm con chim thì ít nhất cũng phải nói tên nó ra hay bất cứ đặc điểm nào để nhận dạng mới phải. Chứ không phải cứ bắt tôi suy luận những chuyện tầm phào giống vầy.
Bộ hắn tự tin về việc tôi có thể tìm ra con chim như thế này à? Tên tâm thần chết tiệt!
Rồi giờ tôi tìm nó kiểu gì? Đã tốn công đến đây thì tôi không muốn phải trở về bằng hai bàn tay trắng, hay nói cách khác là trắng thông tin.
Nghĩ đi, nghĩ đi! Nhất định hắn có để lại manh mối cho tôi.
Chợt một ý tưởng loé lên trong đầu tôi. Ừ nhỉ? Có thể lắm...
"Fosrt, Adam Forst."
Tôi nói tên mình ra và nhận được câu trả lời đúng như mong đợi.
"Vâng, có đây ạ. Một thanh niên tóc đen đến gửi con chim cho tôi từ hai tháng trước và dặn tôi chỉ được đưa nó cho người có tên Adam Forst."
"Đúng nó rồi."
Hoá ra ngay từ đầu Oliver đã muốn đưa con chim hoàng yến cho duy nhất mình tôi chứ không phải ai khác.
Hỏi thật đấy, bộ tôi có từng gặp hắn trước đây rồi hả? Theo kí ức của tôi thì không, tôi khá tin tưởng vào khả năng nhớ mặt người khác của bản thân, chỉ cần một lần thôi là đủ. Thế mà hắn cứ thích đối đãi với tôi như người quen lâu năm.
Còn về con chim, tôi lại tiếp tục nhìn ra có điểm vô lý... hai tháng trước hắn vẫn còn bị nhốt trong bệnh viện mà, đồng dạng cái túi với mấy tấm ảnh cũng tương tự như thế.
Vậy làm sao hắn gửi con chim ở đây được chứ? Hắn đem mấy thứ đó vào nhà bằng cách nào? Không lẽ còn một người nữa dính dáng đến vụ này ư? Đồng phạm? Hay kẻ chủ mưu? Càng ngày hắn càng làm tôi thấy vụ này không hề đơn giản.
Vừa nghĩ lung tung, tôi vừa đi theo người phụ nữ nhận về con chim, xong xuôi tôi tìm một công viên yên tĩnh nghiên cứu cái lồng. Xem sơ qua thì con chim không có gì khác thường, cái lồng thì như y như mấy cái bán nhan nhản trong cửa hàng. Thế nên như đã định, tôi thả con chim đi.
Nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của nó biến mất trên bầu trời, tôi thở dài nặng nề liếc nhìn cái lồng nằm lăn lóc trên mặt đất.
Cuối cùng mày muốn tao biết cái gì chứ hả, thằng tâm thần? Tao đã thả nó như ý mày rồi đó!
Như mọi sự kiên nhẫn đều bị mất hết, tôi ngồi phịch xuống tháo phăng cái lồng ra. Nếu vấn đề không phải ở con con chim thì ắt nó phải ở trong này chứ không đâu cả.
Tôi kiểm tra kĩ từ phần đáy lồng, không có! Rồi tới nắp lồng, cũng không có! Cuối cùng là cái ống trúc dùng cho chim đậu, tôi tưởng như nó cũng trống rỗng nhưng thật không ngờ rằng bên trong có một chiếc chìa khoá.
Nên làm gì mới đúng đây?
Đưa nó cho cảnh sát? Chắc là không.
Vậy ngoài cái đó ra tôi làm gì được nữa? Không quá lâu để tôi cho ra đáp án. Tự tôi... sẽ đến căn hộ của hắn một mình.
Lần đầu tiên đến, tôi chỉ để ý những gì tôi cho rằng có liên quan đến hắn. Lần thứ hai đống ảnh làm tôi phân tâm. Còn lần ba này, tôi muốn hiểu hắn đã nghĩ như thế nào khi ở đó.
Bỏ những bộ phận rời rạc của cái lồng lại công viên, tôi nắm chặt chiếc chìa khoá vừa tìm được bước lên xe.
Cứ chờ đi Oliver Wonker! Tao nhất định sẽ lôi tội ác của mày ra ánh sáng.