Tôi tên Adam Forst - bác sĩ tâm lý, đây là một nghề chẳng hề dễ dàng bởi vì nó luôn buộc tôi phải tiếp xúc với những người có thần kinh bất ổn. Đồng thời tôi cũng phải biết nhẫn nại trước bệnh nhân của mình trong rất nhiều trường hợp khác nhau, nói thẳng ra không có kiên nhẫn thì tôi bỏ nghề lâu rồi.
Sáu giờ ba mươi phút tối hôm nay, tôi có lịch hẹn gặp mặt với một kẻ không bình thường như thế. Đậu xe vào bãi đỗ, tôi bước đến phòng truy vấn trong bệnh viện như mọi khi - nơi có một bệnh nhân đang chờ tôi, cùng một người khác.
Tuy nói là bệnh nhân nhưng tôi không giống như đang chữa bệnh cho hắn chút nào. Những lần gặp mặt trước đây tôi cảm giác hắn vô cùng bình thường đến không thể bình thường hơn, thế là từ chữa bệnh tôi dần chuyển sang tán gẫu cùng hắn ta không biết từ lúc nào.
"Chào buổi tối, bác sĩ Adam."
Còn chưa kịp bước vào phòng, tôi đã nghe được một giọng nói có chút ma mị vang lên. Với những người mới tiếp xúc với hắn ta lần đầu nó sẽ khiến họ dựng cả tóc gáy. Nhưng tôi đã quá quen với kiểu nói chuyện của hắn rồi, kể từ sáu tháng trước thì tôi đã buộc phải đi gặp hắn mỗi ba ngày một lần vào lúc trời sẩm tối.
"Chào buổi tối, Oliver."
Tôi ngồi xuống chiếc ghế đối diện hắn, thong thả mở nắp chai nước suối để sẵn trên bàn nhấp một ngụm.
Tóc hắn bù xù, rối tung và thô ráp, tưởng chừng như đã không tắm từ mấy tháng trời. Lúc gặp hắn lần đầu tôi đã rất bất ngờ vì hắn nhìn khác hẳn với tấm hình chụp trong hồ sơ mà viện trưởng gửi cho tôi. Màu đen của tóc hắn đã chuyển thành màu xam xám do vữa trong phòng khám, mắt hắn có màu ngọc lục bảo rất đẹp, tôi phải thừa nhận là thế.
Trong khi tôi đóng nắp chai nước lại thì Oliver chủ động tiếp chuyện.
"Thế hôm nay chúng ta làm gì nào?"
"Vậy cậu muốn làm gì?"
Tôi hỏi ngược lại hắn, mắt vẫn không rời đôi mắt lục kia. Thông qua quan sát ánh mắt tôi sẽ ít nhiều biết được hắn đang nghĩ gì trong đầu.
"Ta chơi trò 'hỏi' hay 'thử thách' đi!"
Hắn cười liến thoắng nhìn tôi đề nghị chơi cái trò đứa con gái của tôi hay chơi cùng đám bạn của nó trong những bữa tiệc ngủ. Một trò chơi khá nhàm chán theo như tôi nhận định, thậm chí tôi chưa từng chơi thử bao giờ dù là với vợ mình.
Một người sẽ đưa ra thử thách hoặc câu hỏi và người còn lại có nhiệm vụ làm hay trả lời chân thật các câu hỏi đó. Nếu không hoàn thành được, người thua sẽ bị phạt trong một lượt.
Tôi có cảm giác dường như hắn đang có ý định gì đấy trong đầu. Nhưng tôi lại không cảm thấy có dấu hiệu bất thường nào từ ánh mắt cũng như hành động của hắn. Oliver ngồi rất thoải mái, thỉnh thoảng hắn còn nháy mắt với tôi.
"Nhường cậu trước."
Tôi nói.
"Thử thách?"
"Tôi thách cậu liếm được mũi mình!"
Tôi chỉ kịp nghĩ ra như vậy, tuy nghe đơn giản nhưng làm được đâu có dễ. Ấy vậy mà hắn chỉ tốn có mười giây để thực hiện thử thách.
"Xong, tới anh."
"Hỏi!"
"Vợ và con gái anh thế nào rồi?"
Tôi giật mình bởi câu hỏi không lường trước được này. Tôi chưa bao giờ tiết lộ đời sống hôn nhân của mình cho bất kì người nào, đặc biệt là các bệnh nhân. Sao hắn lại biết?
À phải rồi, tôi có đeo nhẫn cưới trên ngón áp út. Nếu chịu khó quan sát một chút, có lẽ hắn cũng thấy luôn chiếc khuy cài đáng yêu con gái tôi kẹp lên mỗi khi tôi đi làm.
"Vẫn tốt."
"Thử thách?"
Nghe được đáp án mong muốn, Oliver tiếp tục và cứ nhìn tôi cười mãi. Những lúc thế này tôi cứ việc bình tĩnh mà nói chuyện với hắn thôi.
"Tôi thách cậu bịt mắt mình nói chuyện với tôi trong lượt kế."
Tôi muốn chắc chắn Oliver không quan sát được mình để moi được bất kì thông tin nào nữa nên đã đứng dậy, vòng ra đằng sau lấy tay bịt mắt hắn lại, vì hai tay hắn đang bị còng nên hắn không thể tự làm một cách trọn vẹn. An toàn là trên hết mặc dù tôi cho rằng cả người tôi chẳng còn gì có giá trị đối với hắn.
"Hỏi!"
"Sếp anh muốn anh thuyết phục tôi hợp tác với bên cảnh sát đúng chứ? Không được nói dối đâu đấy bác sĩ Adam."
Đáp án chắc chắn là "đúng" nhưng tôi được bên cảnh sát dặn rằng không được để Oliver biết chuyện nội bộ bên họ, vì thế tôi từ tốn trả lời. Để lộ điểm yếu trước một kẻ như hắn thật không đáng chút nào.
"Cậu nghĩ sao cũng được."
"Trả lời khéo lắm, bác sĩ."
"Vậy cậu nghĩ phía cảnh sát muốn dùng cậu để làm gì?"
"Hết một lượt rồi đó bác sĩ."
Tôi hiểu ý hắn, bỏ đôi tay đang bịt mắt Oliver ra rồi quay lại vị trí cũ. Và tôi im lặng ngồi nhìn hắn. Để đọc vị được tên này không phải chuyện dễ, hắn thật sự là một bệnh nhân ranh mãnh.
"Anh biết không bác sĩ, tôi lẫn anh đều hiểu rõ bản thân. Vì vậy mà chúng ta mới có thể nói chuyện tự nhiên như thế này đây."
"Xem ra cậu khá hiểu tôi nhỉ?"
"Có lẽ..."
"Được bao nhiêu?"
Lờ đi câu hỏi của tôi, Oliver chỉ bật cười thành tiếng, hắn chăm chú nhìn tôi bằng đôi mắt lục đó. Đột nhiên hắn đảo ánh mắt sang phía cánh trái ngoài cửa, cũng kiểu đùa cợt, hắn nói.
"Chào ngài thanh tra."
Hắn biết ông ấy ở đó sao? Tôi cố che giấu sự sửng sốt của mình thông qua vẻ ngoài không mấy dễ gần. Thật không thể tin được là hắn lại biết.
"Do mùi xì gà đặc trưng trên người anh, tôi quen gã thanh tra hơn mười năm rồi mà."
Dường như đọc được suy nghĩ của tôi, hắn nói theo kiểu hòng thoả mãn sự tò mò tôi đang cố che đậy. Hắn ta thật bất lịch sự khi xưng hô với người lớn tuổi hơn mình như vậy.
Thật tình, không biết giữa tôi với hắn ai mới đúng là bác sĩ nữa.
"Vậy cậu sẽ giúp ông ấy chứ, Oliver?"
"Có qua có lại."
"Cậu muốn gì?"
Tôi hỏi, rồi sau khi nghĩ ra vài thứ có vẻ đúng với mong muốn của hắn, tôi tiếp tục câu nói còn dang dở.
"Tự do? Tiền bạc? Hay vị trí ngày xưa?"
Hắn vẫn không muốn đáp, thay vào đó Oliver chuyển ánh mắt sang chiếc khuy cài xinh xắn kẹp trên cà vạt tôi. Khoảng chừng bảy, tám giây sau hắn dừng nụ cười nãy giờ lại, ngẩng mặt lên chớp mắt một cái.
"Tôi chỉ nói đúng một lần thôi nhé, thưa bác sĩ. 0537910."
Một dãy số kì lạ, quá ngắn đối với số điện thoại và quá dài so với biển số xe. Vậy thì rất có thể nó là mật mã két sắt. Không, không phải có thể mà chính xác dãy số này là mật mã mở két. Được rồi, tôi sẽ nhớ kĩ chúng, hẳn phải có lí do hắn mới nói vậy.
"Còn gì nữa không?"
"Vụ án đó mà kết thúc chắc tôi sẽ buồn lắm."
Vừa dứt câu, Oliver chỉ lặng thinh nhìn tôi dù tôi có hỏi gì đi chăng nữa. Xem tình hình trước mặt tôi biết sẽ không thu được kết quả gì thêm, thế nên tôi giơ tay ra hiệu kết thúc cuộc truy vấn như thường lệ.
Hắn được mang đi dưới sự giám sát của hai nhân viên bệnh viện cao lớn. Tôi đăm chiêu nhìn theo bóng lưng gầy gò của hắn cho đến khi hắn khuất hẳn sau ngã rẽ.
Rốt cuộc... mục đích của hắn là gì?
Tôi rời phòng tra hỏi với câu hỏi cứ lẩn quẩn trong đầu mãi. Và đây cũng là lúc tôi chạm mặt thanh tra Josh Addison, người luôn đứng ngoài cửa kể từ lúc tôi bắt đầu nói chuyện trong căn phòng kia.
Ông ấy thuộc tuýp người ôn hoà và khá dễ tính trong hầu hết các việc. Nhưng một khi đã động đến những vụ án thì con người ông lại thay đổi hoàn toàn một trăm tám mươi độ. Tuy vẻ ngoài cục mịch làm ông khó nhận được thiện cảm từ mọi người song sự thật là thanh tra Josh sống rất tình cảm, ai cũng biết không thể đánh giá quyển sách qua cái bìa mà.
"Cảm ơn bác sĩ đã giúp tôi."
Thanh tra Josh ngả mũ cúi đầu, tôi nghĩ ông ấy không nhất thiết phải làm vậy.
"Tôi mừng vì ngài đã không tiết lộ tình tiết vụ án đó cho tôi, vì như thế rất nguy hiểm. Hắn cứ như con cáo già vậy."
"Bao lâu thì anh gặp lại hắn?"
"Ba ngày nữa hoặc hơn."
"Anh sẽ tiếp tục giúp tôi chứ?"
Dù chỉ là ngỏ ý hỏi, nhưng thanh tra vẫn đưa tôi một bộ hồ sơ. Không có lí do gì để từ chối, tôi nhận lấy nó rồi bắt tay ngài thanh tra.
"Tôi sẽ cố gắng."
"Ừ, phiền anh."
Từ biệt ngài Josh, tôi rời khỏi bệnh viện sau khi đã bỏ lại chiếc áo blouse trắng tại phòng làm việc. Vì nơi tôi ở cách chỗ làm tận hai con phố nên tôi luôn đi làm bằng xe hơi riêng. Nó khá thoải mái về giờ giấc so với mấy loại phương tiện công cộng đầy rẫy ngoài kia.
Khoảng ba mươi phút sau, tôi về đến căn nhà nhỏ ấm cúng của mình. Tôi liếc nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ một chút. Chà, canh thời gian không tệ lắm, vừa đúng thời điểm dùng bữa tối cùng gia đình. Hương thơm ngào ngạt từ món khoai tây nghiền, giăm bông và vài món ăn khác xộc vào mũi làm dạ dày tôi kêu lên ọt ọt vì kích thích.
Tôi có nghe tiếng ti vi bật với âm thanh khá vui tai, chắc con gái cưng tên Elle của tôi đang xem hoạt hình trong phòng khách.
Tôi cởi giày, bước vào nhà. Có lẽ con bé nghe thấy tiếng tôi hay gì đấy mà nó ngay lập tức chạy ra nhào ngay vào vòng tay tôi. Với tôi con bé là thiên thần với ngoại hình nhỏ nhắn, sở hữu mái tóc vàng óng như mặt trời, tôi rất biết ơn vì Chúa đã mang Elle đến với gia đình mình.
"Mừng bố đã về!"
"Chào con, chú thỏ con bé nhỏ của bố."
Vừa xoa đầu con bé, tôi vừa nở một nụ cười. Đây là giây phút tôi thích nhất sau giờ làm việc. Ôm hôn Angela để xả căng thẳng, ăn món ăn ngon lành cô ấy nấu và rồi chơi đùa cùng Elle cho đến sát giờ đi ngủ. Một cuộc sống hôn nhân thật lý tưởng cho một kẻ cứ phải tiếp xúc với những kẻ tâm thần như tôi.
"Chào anh yêu, ăn tối chưa?"
Angela xuất hiện trước cửa phòng bếp, cô ấy vừa cười mỉm tiến lại phía tôi vừa hỏi.
"Anh đói sắp chết rồi đây."
Nghe tôi trả lời, cô ấy còn cười tươi hơn nữa. Đoạn, Angela chuyển chủ đề.
"Hôm nay Oliver thế nào rồi anh yêu?"
"Cậu ta hỏi thăm em và Elle đấy."
"Chà, vậy thì chắc em phải gửi bánh quy cho cậu ta rồi."
"Từ khi nào mà em quan tâm đến hắn vậy?"
Tôi hỏi bông đùa, vốn trong một lần dọn dẹp thì cô ấy đã thấy tập hồ sơ về Oliver và cô ấy bị hắn thu hút ngay từ lúc đó. Tự dưng tôi lại nhớ đến những dòng thông tin trong tập tài liệu về hắn, có nhiều chi tiết làm tôi hơi băn khoăn.
Ba mẹ Oliver đều bị giết trong ngày sinh nhật của hắn, tôi hiểu cảm giác ấy đau đớn đến nhường nào. Chắc chắn hắn đã trải qua một cú sốc tâm lý không hề nhẹ.
Bên cạnh đó, hắn từng có tiền án tù năm năm do tấn công một viên chức cảnh sát làm nạn nhân bị mù hoàn toàn. Hơn hết hắn là nghi phạm của vụ thảm sát phụ nữ ở Queens mà ngài thanh tra đang theo đuổi, và dường như hắn mắc chứng rối loạn đa nhân cách. Tôi bảo dường như là vì khi tiếp xúc với hắn, như tôi đã nói, trông hắn không có vẻ gì là bị bệnh cả.
Lúc đầu tôi cảm thấy hơi lo lắng vì Angela biết đến một nhân vật nguy hiểm. Nhưng dần dần tôi nhận ra chẳng có vấn đề gì to tát khi chia sẻ chuyện của Oliver cho cô ấy biết, nỗi lo của tôi cũng nương theo đó mà biến mất hết.
Có lẽ thế cũng tốt...
Sau bữa tối, tôi trở về phòng làm việc, ngồi nghiền ngẫm tập hồ sơ vụ án thanh tra Josh mới đưa lúc nãy.
Tính đến thời điểm hiện tại thì đã có hai mươi lăm phụ nữ đã kết hôn và năm đứa trẻ đã bị giết. Hung thủ giết các nạn nhân và giết luôn con cái họ nếu có, chỉ để lại người chồng còn sống. Tất cả đều diễn ra ở khu Queens, ngoài ra giữa các nạn nhân không có điểm tương đồng nào khác.
Nghi phạm lớn nhất là Oliver Wonker. Hắn luôn xuất hiện gần hiện trường gây án với tư cách thám tử, lúc nói chuyện hắn nói với tôi rằng có người nhờ hắn điều tra vụ này. Tuy nhiên trong vụ hai mươi bốn giết phụ nữ ở phố Trump, cảnh sát phát hiện hắn moi bụng nạn nhân bằng bàn tay dính đầy máu và đất. Các bác sĩ khác ngoài tôi đã khẳng định Oliver bị rối loạn nhân cách sau khi hắn bị áp giải đến bệnh viện nơi tôi làm việc.
Vài tháng sau đó, Oliver trốn khỏi bệnh viện sau khi tấn công bác sĩ nhận điều trị cho hắn, gây ra thêm một vụ giết phụ nữ nữa. Trong vòng ba ngày hắn đã bị cảnh sát tóm gọn trong cửa hàng tiện lợi. Toà án không thể nào kết tội Oliver được vì bệnh án của hắn.
Trên đây là toàn bộ sự việc của vụ án ngài thanh tra muốn tôi lấy thông tin. Lúc khám xét nơi Oiver sống lần một, ông ấy nhận ra trong phòng treo đầy các bài báo về vụ thảm sát, được khoanh vùng làm dấu cẩn thận chứng tỏ rằng hắn nghiêm túc điều tra vụ này. Ngài thanh tra chắc nịch với tôi rằng hắn có biết gì đó mới cư xử như vậy trong vụ án kế cuối. Mặc dù sau khi hắn ta bị bắt thì không còn vụ giết người tai tiếng nào trong vòng sáu tháng vừa qua.
Hắn moi móc vùng bụng của người phụ nữ đó làm gì?
Tại sao hắn lại bỏ trốn khỏi bệnh viện?
Và tại sao hắn cho tôi biết dãy số đó?
Nếu hắn đang điều tra vụ án thì vì cái gì hắn lại xuống tay lần nữa?
Liệu hắn có thật sự là kẻ giết người hàng loạt như những gì hắn thể hiện ra?
Hắn đang che giấu điều gì mới được?
Quá nhiều câu hỏi, quá nhiều bí ẩn, tôi không tài nào hiểu hết được. Và rồi tôi thiếp đi trong mạch suy nghĩ không có hồi hết của mình...