Kẻ ngây thơ, người từng trải, và câu chuyện tình của hai chúng ta

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thần Thoại Narcissus: Tái Sinh Thành NPC Trong VRMMO Kinh Dị

(Đang ra)

Thần Thoại Narcissus: Tái Sinh Thành NPC Trong VRMMO Kinh Dị

Shin_Ou

"Rốt cuộc thì, tất cả chỉ là một đống thịt bầy hầy."

1 3

Riajuu đi chết đi

(Đang ra)

Riajuu đi chết đi

佐藤田中

※ Câu chuyện này có nhiều cô gái thích những chàng trai KHÔNG PHẢI nhân vật chính.Không có ai trong số họ đem lòng yêu nhân vật chính.

4 9

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

(Đang ra)

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

toshizou

Giờ thì Yotsuba chỉ còn một lựa chọn: giữ kín chuyện "hẹn hò hai nơi" đầy tai hại này, và cố hết sức khiến cả hai cô bạn gái của mình được hạnh phúc nhất có thể!

20 59

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

109 1180

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

22 62

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

184 512

Quyển 9 - Chương 2

V914.jpg

Tháng Tư cũng đã sang hạ tuần, đồ đạc cuối cùng cũng về đủ cả, hành lý đâu vào đấy, cuộc sống cũng dần đi vào quỹ đạo.

“Mừng anh về nhà♡”

Tan ca làm thêm ở tòa soạn trở về, Nguyệt Ái đã đứng ở tiền sảnh đón tôi.

“Anh về rồi…!”

Tôi đáp lời, mắt không rời bộ đồ mặc ở nhà của em, suýt nữa thì ngẩn người ra cười tủm tỉm.

Đó là một bộ đồ ngủ gồm áo hoodie và quần short với họa tiết sọc hồng phấn và trắng, làm từ chất liệu bông xù mềm mại.

Tôi từng thấy em mặc đồ ngủ kiểu này hồi cấp ba, nhưng đa phần là qua video call. Được tận mắt nhìn thấy như thế này, cảm giác kích thích thật sự quá mạnh mẽ.

Dây kéo trước ngực em vẫn hờ hững kéo thấp, đôi chân thon dài nuột nà lộ ra từ chiếc quần short cũng quyến rũ không kém, khiến tôi chẳng biết nên đặt ánh mắt vào đâu cho phải.

“Tối nay ăn gì nhỉ?”

Em bất chợt khom người xuống, ngẩng đầu lên nhìn tôi hỏi. Tim tôi đập thình thịch, cố gắng suy nghĩ.

“Ưm… có mùi súp miso nè?”

“Anh biết là súp miso gì không?”

“Hả…?”

“Nếu đoán đúng, em sẽ có thưởng cho anh đó♡”

“Hả, có thưởng á? Là gì vậy?”

“Long Đấu cứ quyết định đi! Chỉ cần là điều Long Đấu thích, người ta cái gì cũng chịu làm hết♡”

Em lại ngẩng đầu lên nhìn tôi nói, khơi gợi trong lòng tôi một ngọn lửa ham muốn, chỉ muốn ôm chầm lấy em ngay lập tức.

“Khoan đã, vậy để anh nghĩ kỹ xem…!”

Tôi tập trung tinh thần, dùng mũi ngửi mùi.

Nếu là cua hay động vật có vỏ, hẳn sẽ có thêm mùi hương đặc trưng. Nhưng ngoài ra, mùi miso quá nồng, thành thật mà nói thì tôi chẳng ngửi ra được gì.

Tôi quyết định dựa vào những manh mối khác ngoài mùi vị, nghĩ xem những món ăn tối gần đây của Nguyệt Ái là gì.

Từ khi công việc chuyển nhà dần ổn định, Nguyệt Ái bắt đầu nghiêm túc nấu ăn từ hôm kia. Lúc đó em nấu súp miso đậu phụ và rong biển, hôm qua là khoai tây và hành tây. Vậy thì hôm nay là…?

“Ưm… nấm trơn?”

Dù hoàn toàn là đoán mò, tôi vẫn bắt đầu trả lời từ những nguyên liệu quen thuộc.

Nguyệt Ái lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, rồi tiếc nuối mỉm cười.

“Tiếc quá! Dù đều là nấm, nhưng hôm nay là nấm hương đó ~!”

“Vậy à.”

Thế này thì đoán không trúng rồi.

“Vậy, cho anh cơ hội thứ hai! Món chính hôm nay là gì?”

“Hả? Ưm…”

Tôi lại hướng mũi về phía nhà bếp, ngửi thấy mùi súp miso xen lẫn với mùi xì dầu hơi cháy xém.

“…Thịt gà Teriyaki?”

Tôi nói ra đáp án đầu tiên nghĩ đến, Nguyệt Ái “À ~” một tiếng, nở nụ cười gượng gạo.

“Tiếc quá! Là thịt heo kho gừng!”

“À ~!”

Cứ cảm giác như chỉ cần cố gắng thêm chút là có thể đoán trúng rồi. Đáng lẽ tôi nên nghĩ kỹ hơn.

“Tiếc quá! Phần thưởng cứ để dành nhé~!”

“Vậy còn món chính! Món chính anh nhất định sẽ đoán trúng!”

“Không được ~! Đương nhiên là cơm trắng rồi, đúng là đồ ngốc mà ~!”

Chúng tôi vừa cười vừa trò chuyện như thế, vừa dùng bữa tối.

““Chúc ngon miệng ~!””

Tôi và Nguyệt Ái chắp tay, đồng thanh nói xong, rồi cầm đũa lên. Bàn ăn là kiểu tiết kiệm không gian dành cho hai người mua ở IKEA. Dù cũng có thể dùng một mình, nhưng vừa đủ cho hai người ngồi đối diện nhau ăn uống.

“Ối, làm sao đây! Món thịt heo kho gừng này đậm đà quá! Tiêu rồi!”

Tôi uống súp miso trước, rồi đến Nguyệt Ái ăn thịt heo kho gừng thì kêu lên đầy lo lắng.

“Người ta đã làm theo công thức rồi mà, chẳng lẽ lại cho nhầm định lượng sao ~?”

Nguyệt Ái vừa nói vừa cầm điện thoại đặt trên bàn lên kiểm tra.

“À, đây là công thức cho bốn người! Nhầm với công thức hai người rồi ~!”

Thì ra là thế, vì lượng gia vị gấp đôi lượng thịt, nên hương vị mới đậm đà như vậy.

Tôi ăn một miếng, đúng là như Nguyệt Ái nói.

“Thế nào? Long Đấu, có sao không? Nếu không ăn nổi thì có thể để lại đó.”

“Không sao đâu. Vì là vị của đồ nhắm, nên có lẽ sẽ không no bụng thôi.”

Tôi cười gượng nói xong, Nguyệt Ái liền mở to mắt nói: “Vậy à!”

“Vậy thì uống rượu kèm đi! Để người ta uống một chút nhé~?”

Nguyệt Ái nói rồi đi về phía tủ lạnh trong bếp.

“Long Đấu cũng muốn uống không?”

Nguyệt Ái cầm lon rượu chanh có ga quay lại hỏi tôi. Cái dáng vẻ đó khiến tôi cảm nhận được cảm giác của cặp vợ chồng mới cưới, không khỏi ngây ngô cười tủm tỉm.

“Ừm, vậy anh cũng uống đi.”

Thế là hai chúng tôi cùng nâng lon rượu chanh có ga lên.

“Cạn ly ~!”

“Cạn ly.”

Nguyệt Ái thì rất vui vẻ, còn tôi thì hơi ngại ngùng.

Nhờ có rượu chanh có ga, món thịt heo kho gừng được cả tôi và Nguyệt Ái “tiêu hóa” hoàn hảo.

“…Hơi say rồi.”

Sau bữa ăn, khi đang đánh răng, Nguyệt Ái dựa đầu vào vai tôi.

“Long Đấu ~…♡”

Em gọi tôi bằng giọng mũi đầy gợi cảm, khiến trong lòng tôi bùng lên một ngọn lửa.

“Người ta muốn phần thưởng gì?”

Em thì thầm bên tai tôi. Tôi “Hả” một tiếng nhìn Nguyệt Ái.

“Em không phải nói là đoán sai món ăn tối nên không có thưởng sao?”

Nguyệt Ái với khuôn mặt ửng hồng vì hơi men, nhìn tôi bằng ánh mắt lờ đờ.

“Được thôi ~ người ta đặc biệt lắng nghe vậy♡”

Tim tôi đã đập thình thịch không ngừng, chỉ có bộ não là vẫn bình tĩnh hoạt động.

“Ưm ~ vậy thì…”

Tôi thì thầm nguyện vọng của mình vào tai Nguyệt Ái.

“…Long Đấu đúng là mê gái mà♡”

Khi tôi rời mặt ra, Nguyệt Ái đỏ mặt nhìn tôi.

“…Không được sao?”

Tôi vừa hỏi thế, Nguyệt Ái liền nở nụ cười dịu dàng, rồi ôm chầm lấy tôi.

“Được chứ♡”

Tôi ôm lấy cơ thể Nguyệt Ái hơi ấm nóng, cả hai cùng đi về phía phòng ngủ.

V915.jpg

Khi tôi tỉnh dậy, Nguyệt Ái đang ngủ bên cạnh tôi.

Ánh sáng ban mai xuyên qua khe rèm, khẽ chiếu lên gương mặt nghiêng của em, gương mặt đang yên bình hướng về phía trần nhà. Chăn đắp đến ngực em khẽ phập phồng đều đặn.

Gương mặt mộc đã quen thuộc vẫn đáng yêu như ngày nào, có chút ngây thơ. Tôi chỉ thích vẻ tự nhiên, không cần trang điểm của Nguyệt Ái, thậm chí còn thấy em chẳng cần trang điểm làm gì.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi trước khi chuông báo thức của Nguyệt Ái vang lên, được ngắm nhìn Nguyệt Ái ngủ như thế này thật là dễ chịu. Có lẽ vì vậy mà tôi đã hình thành thói quen thức dậy sớm hơn Nguyệt Ái một chút.

Nếu cả hai cùng thức, chúng tôi sẽ nhanh chóng chạm mắt nhau. Bị đôi mắt to tròn của Nguyệt Ái nhìn chằm chằm khiến tôi ngại ngùng, không thể nhìn em một cách đàng hoàng.

Đối với một người đàn ông như tôi, thời gian em ngủ là khoảng thời gian quý giá để tôi có thể thoải mái ngắm nhìn dáng ngủ của em, khắc ghi hình ảnh ấy vào sâu trong tâm trí.

Bỗng nhiên, mi mắt của Nguyệt Ái khẽ rung động, rồi mắt em khẽ hé mở.

“Long Đấu…?”

Đôi mắt ướt át như ôm ấp sương sớm ấy chạm mắt tôi, khiến tôi giờ phút này mới bất ngờ mà dao động không ngớt.

“May quá, là Long Đấu.”

Nguyệt Ái khẽ mỉm cười. Khi em xoay người về phía tôi, tiếng quần áo cọ xát lười biếng nghe thật gợi cảm.

“Người ta mơ thấy Long Đấu chạy đến một nơi rất xa, rất khó gặp được…”

Câu nói ấy khiến lòng tôi giật mình, bởi vì tôi vẫn còn một chuyện chưa nói với Nguyệt Ái.

“He he, lạ thật. Rõ ràng là lâu lắm rồi chuyện đó không xảy ra.”

Nguyệt Ái cười thích thú, rồi ôm lấy cơ thể tôi.

“…Đúng vậy.”

Dù không nhìn thấy mặt em khiến tôi nhẹ nhõm phần nào, nhưng tôi vẫn ôm chặt Nguyệt Ái với tâm trạng phức tạp.

Tôi tin rằng buổi sáng hạnh phúc này, sau này nhất định sẽ mãi tiếp diễn.

Dù cuộc sống chung rất suôn sẻ, nhưng dĩ nhiên không phải chỉ toàn những điều ngọt ngào, cũng sẽ gặp phải những vấn đề nhỏ nhặt không đáng gọi là rắc rối.

“Trời ơi ~ Long Đấu ~ em đã bảo anh đừng lộn ngược tất rồi mà, cứ thế bỏ vào giỏ đồ giặt đi chứ ~!”

Vào một buổi sáng Chủ Nhật, sau bữa sáng, khi tôi đang nghỉ ngơi thì tiếng Nguyệt Ái vọng đến từ phòng giặt đồ.

“À, anh xin lỗi.”

Tôi đứng dậy, mang bát đĩa đã ăn xong vào bếp, tiện thể ngó vào phòng giặt.

“Lúc anh đi tất thì anh sẽ lộn lại mặt phải, em cứ thế giặt đi.”

Nguyệt Ái đang cho đồ cần giặt vào máy giặt, “Hả ~” một tiếng rồi quay đầu nhìn tôi.

“Cứ thế cho quần áo lộn ngược vào, cảm giác ghê ghê sao ấy?”

“Ưm…”

Tôi thì thấy không sao, nhưng cái này chắc phải tùy theo quan điểm cá nhân về sự gọn gàng thôi.

“…Anh biết rồi, anh sẽ chú ý. Xin lỗi em nhé.”

“Trời ơi ~ Anh cố gắng giúp em nhé?”

Nguyệt Ái ngước mắt lên, nở nụ cười đáng yêu.

“Ừm.”

Vì ở nhà không bị ai nghiêm khắc sửa lỗi, nên thói quen này tôi vẫn chưa bỏ được, khiến tôi cảm thấy mình luôn có lỗi với em. Nghĩ lại thì, em chưa bao giờ lộn ngược tất cả.

“…He he.”

Lúc này, Nguyệt Ái bỗng bật cười.

“Sao thế?”

Tôi vừa hỏi, Nguyệt Ái liền vừa vui vẻ vừa hơi ngại ngùng mở lời:

“Người ta cảm thấy như vậy mới đúng là sống chung đó.”

“…Quả thật.”

Đúng là có cảm giác đó thật. Vừa nghĩ đến việc chúng tôi đang sống cuộc sống chung mà thế gian thường thấy, tôi bỗng nhiên cảm thấy rất ngại.

“Người ta cứ tưởng Long Đấu là người cẩn thận hơn người ta nhiều, bây giờ lại thấy khám phá ra một khía cạnh mới của anh, có chút vui vẻ đó!”

Nguyệt Ái mỉm cười nói. Tôi cũng vui lây.

Thế là, tôi thầm hạ quyết tâm, lần sau cởi tất nhất định phải lộn lại mặt phải.

Đương nhiên, tôi cũng sẽ khám phá ra những khía cạnh mới của Nguyệt Ái.

Đó là vào một buổi Chủ Nhật, khi Nguyệt Ái được nghỉ, hai chúng tôi định cùng nhau đi trung tâm thương mại mua sắm.

Dù là ngày thường đi học hay đi làm cũng vậy, thời gian chuẩn bị của Nguyệt Ái rất lâu.

Em ngồi trước bàn trang điểm cẩn thận trang điểm, khiến người ta không khỏi nghi ngờ: “Có cần tốn nhiều thời gian đến thế không?” Khi trang điểm xong, em lại vì chọn quần áo mà tạm thời ở lì trong phòng ngủ không chịu ra. Cuối cùng khi làm tóc, cũng tốn không ít thời gian.

“Này, Long Đấu ~?”

Khi em đã trang điểm xong xuôi, đến giai đoạn chọn quần áo, Nguyệt Ái gọi tôi từ trong phòng ngủ.

Nguyệt Ái nhìn hai chiếc áo, lộ ra vẻ mặt khó xử.

“Anh thấy chiếc nào hợp hơn?”

Đến rồi!

Tôi chuẩn bị tinh thần, sẵn sàng đối mặt với câu hỏi “Bạn gái hỏi chiếc nào hợp hơn” mà tôi thường nghe thấy khắp nơi.

“Hôm nay trời mưa ~ người ta vốn muốn đi bốt cao cổ với váy ngắn, nhưng mùa này đi bốt cao cổ hơi dày. Bốt cổ ngắn trong suốt chắc được, nhưng trong suốt thì sẽ bị ướt đúng không? Bị ướt thì chân sẽ lạnh, nên áo tốt nhất nên mặc áo nỉ cotton dày một chút. Anh thấy sao?”

Em vừa nói vừa đặt một trong hai chiếc áo trở lại tủ quần áo.

“…………”

Ơ ~? “Chiếc nào hợp hơn” là ý gì vậy? Tôi cứ tưởng em muốn chọn giữa cái này với cái kia, nhưng như vậy chẳng phải Nguyệt Ái đã có câu trả lời trong lòng rồi sao?

“…Ưm, ừm. Chiếc kia chắc ổn đó?”

Tôi rụt rè trả lời, biểu cảm của Nguyệt Ái liền sáng bừng lên.

“Đúng rồi mà ~! May quá, cảm ơn anh!”

Em vui vẻ cười.

“Tìm Long Đấu bàn bạc quả nhiên là đúng đắn ~!”

“Ha ha ha.”

Vừa nãy có tính là bàn bạc không nhỉ?

Thôi thì, nếu em có thể sắp xếp lại suy nghĩ nhờ nói chuyện với tôi, vậy thì tôi cứ coi như mình đã giúp được em.

Sau đó mười lăm phút trôi qua.

“…Còn lâu không?”

Tôi ngó vào bồn rửa mặt, Nguyệt Ái đang dùng máy uốn tóc.

“Năm phút nữa thôi ~!”

“Còn lâu không?”

“Hôm nay tóc không chịu xoăn ~~ tốn thêm chút thời gian!”

“À, à vậy à.”

Em vốn đã đáng yêu rồi, tại sao lại còn phải “uốn” tóc làm gì nhỉ… Dù tôi nghĩ vậy, nhưng Nguyệt Ái đã nói thế rồi, tôi cũng chỉ biết đợi.

Đợi đến khi cuối cùng cũng có thể ra ngoài, thì bên ngoài đã đổ mưa.

Chúng tôi che ô đi bộ đến ga, rồi lên tàu điện. Nguyệt Ái nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa sổ tàu, thở dài một tiếng.

“À ~~ tệ quá. Rõ ràng đã uốn đẹp như vậy, sau khi dính mưa lại thành ra thế này…”

“Cái đó sẽ bị duỗi ra vì nước sao?”

Nguyệt Ái nhìn tôi, người thậm chí không có chút kiến thức nào về chuyện đó, rồi bất lực mở lời:

“Vì dùng vòi sen gội đầu là tóc sẽ duỗi ra đúng không? Nó cũng như vậy đó…”

“Thì ra là thế.”

Tuy nhiên, trong cuộc sống hằng ngày thường xuyên gặp phải tình trạng bị dính nước, mùa hè còn đổ mồ hôi. Những người chú trọng đến vẻ ngoài như Nguyệt Ái, để giữ được kiểu tóc, dường như hành động sẽ bị hạn chế rất nhiều.

Dù đã đến trung tâm thương mại, Nguyệt Ái vẫn rất để tâm đến mái tóc, trông có vẻ không được vui.

“Khó khăn lắm mới uốn được đẹp như vậy…”

“…Không sao đâu mà. Em đáng yêu lắm đó.”

Tôi vừa do dự không biết nên nói gì, vừa nói với em.

“…Cảm ơn anh…”

Tuy nhiên, Nguyệt Ái vẫn trưng ra vẻ mặt u sầu.

Tôi nên nói gì với em đây…

Nghĩ đến việc em đã bắt tôi đợi lâu như vậy, còn cằn nhằn với tôi, tôi chợt nhận ra –

Đúng rồi, đây là vấn đề tâm trạng.

Tôi bắt đầu suy nghĩ về tâm trạng của Nguyệt Ái. Em đã không ngại bắt tôi đợi để uốn tóc, kết quả lại phí công vô ích.

“…Nguyệt Ái bây giờ cũng đáng yêu lắm.”

Tôi nhìn Nguyệt Ái vẫn còn đang buồn bã, nói.

“Nhưng mái tóc khó khăn lắm mới uốn được mà lại duỗi ra, thật tiếc. Nguyệt Ái với mái tóc xoăn… cũng rất đáng yêu.”

Vẻ mặt của Nguyệt Ái bỗng sáng bừng lên, nhìn tôi.

“Ôi, vui quá.”

Em đỏ mặt nở nụ cười.

“Không sao, chỉ cần Long Đấu đã thấy được một khoảnh khắc thôi, người ta đã mãn nguyện rồi!”

Nguyệt Ái nói với giọng reo vui, hai tay chắp sau lưng, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.

“He he, cảm thấy tâm trạng tốt hơn rồi.”

Em tự lẩm bẩm xong, rồi cúi đầu xuống.

Khóe môi đang mỉm cười khẽ động đậy.

“Thì ra là vậy, người ta mong Long Đấu có thể hiểu được tâm trạng của người ta.”

Sau đó, em nhìn chằm chằm vào tôi, lại nở một nụ cười.

“Cảm ơn anh, Long Đấu!”

Nguyệt Ái mỉm cười như vậy, trên khuôn mặt em là nụ cười mà tôi yêu thích nhất.

Sau đó, Nguyệt Ái bắt đầu tận hưởng niềm vui mua sắm theo đúng chủ đề ngày hôm nay.

“À, là đồ ngủ bông xù!”

Nguyệt Ái đang đi bộ ngắm nghía trong trung tâm thương mại thì dừng lại trước một cửa hàng.

Đó là một cửa hàng bán đồ ngủ màu pastel làm từ chất liệu bông xù mềm mại. Đến lúc này tôi mới biết đồ ngủ thường ngày của Nguyệt Ái được mua ở đây.

“Mình vào xem được không ~?”

“Được chứ.”

Tôi vừa trả lời, em liền kéo tay tôi, dẫn tôi cùng bước vào cửa hàng.

Dù nơi này chủ yếu bán đồ ngủ cho nữ giới trẻ tuổi, nhưng cũng có trưng bày đồ ngủ size trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ, thật đáng kinh ngạc. Đến cả hồi nhỏ tôi cũng không nhớ mình đã từng mặc bộ đồ nào đáng yêu như thế.

Khi tôi đang miên man suy nghĩ, Nguyệt Ái vẫn đang nắm tay tôi và nói:

“Đồ ngủ của Long Đấu trông không giống đồ ngủ lắm nhỉ.”

“Thế à?”

Tôi vừa trả lời, vừa nghĩ đến bộ đồ ngủ của mình đã giãn đến mức không thể mặc ra ngoài được nữa. Quả thật, khác với Nguyệt Ái, có lẽ tôi chưa bao giờ mua quần áo chuyên dụng để làm đồ ngủ. Tôi luôn hạ cấp những bộ quần áo đã cũ, bạc màu, hoặc vải đã giãn đến mức ngại mặc ra ngoài thành đồ ngủ.

“Anh không có bộ đồ nào có cảm giác như thế này sao?”

“Hả, đồ như thế này có dành cho nam không?”

“Ừm, cũng có bán đồ cho nam mà. Mặc đồ đôi với bạn gái cũng hay lắm đó. Anh xem!”

Tôi nhìn theo hướng Nguyệt Ái chỉ, chỉ thấy hai manocanh đứng cạnh nhau mặc những bộ đồ ngủ màu sắc khác nhau. Manocanh nhỏ hơn mặc bộ đồ ngủ sọc màu pastel giống Nguyệt Ái đang mặc, còn manocanh lớn hơn thì mặc bộ đồ ngủ sọc màu trầm hơn. Chắc đó là trưng bày đồ đôi.

“…Cảm giác hơi ngại sao ấy.”

Tôi tưởng tượng mình mặc bộ đồ ngủ bông xù như vậy, liền cảm thấy mình không hợp với kiểu đó, có chút khó xử.

“Mặc thử xem ~”

Nguyệt Ái lộ vẻ mặt hơi tiếc nuối, rồi rời khỏi cửa hàng đó.

“Chỗ này cũng có thể vào xem không?”

Cửa hàng tiếp theo mà Nguyệt Ái dừng chân khiến tôi ngây người ra.

“Hả…?”

Đó là một cửa hàng nội y nữ.

“Thế, thế anh đợi em ở gần đây nhé…”

“Hả ~ sao vậy? Anh không giúp em chọn sao?”

“Hả, chọn…?”

Cùng bạn gái chọn nội y á? Chuyện này là chuyện chỉ có hội “mới yêu” mới gặp phải sao…!

“Nhưng, nhưng cửa hàng này không phải chỉ có nữ giới mới được vào sao?”

“Không phải vậy đâu ~! Cũng có con trai tự mình vào mua quà tặng bạn gái mà. Các cặp đôi cùng vào là chuyện bình thường đó?”

“Bình thường…”

…Chắc không phải đâu… Ít nhất trong cuộc đời tôi… nó không phải là chuyện bình thường.

“Thật ra người ta đã muốn cùng Long Đấu đến đây từ trước rồi! Được không mà ~?”

Bị em dùng ánh mắt đó ngẩng lên cầu xin, tôi thật sự không thể từ chối.

“Được thôi…”

Thế là, lần đầu tiên trong đời, tôi bước chân vào một cửa hàng nội y nữ.

“À, cái này đáng yêu quá ~♡”

Trái ngược với tôi đang không biết nên nhìn vào đâu, Nguyệt Ái đã thản nhiên đi dạo quanh cửa hàng.

“Này, Long Đấu nhìn nè, anh thấy cái này thế nào?”

“Hả?”

Tôi rụt rè nhìn theo hướng em chỉ, thấy một bộ nội y treo trên móc áo.

“Nghe nói đây là áo ngực có thể độn ngực to lên đó! Anh thấy thế nào?”

“Cái gì mà thế nào…”

Tôi ngại không dám trả lời, lại rất để ý ánh mắt của khách hàng cách vài mét và nhân viên thu ngân, cả người lúng túng không biết phải làm sao.

“Nguyệt Ái chắc không cần độn nhiều như vậy đâu nhỉ…?”

“Hả ~ không được độn sao?”

「Đâu… đâu có, cũng không phải là không được…」

Nguyệt Ái thích mặc áo khoét cổ sâu, mình lo sẽ bị mấy gã đàn ông khác nhìn thấy.

「Ơ hay~ Vậy Long Đấu thích kiểu nào? Màu sắc với dáng dấp ra sao?」

「Hả…?」

Mình hoàn toàn không ngờ cô ấy lại hỏi câu này.

「Cơ hội có một không hai mà! Bạn nói đi chứ! Ước mơ của người ta là được bạn trai chọn đồ lót giúp đó ♡」

「…………」

Mình ngượng đến đỏ bừng cả mặt.

Thế nhưng, đã là ước mơ của bạn ấy thì mình phải giúp bạn ấy thực hiện… vì bạn trai của Nguyệt Ái chỉ có mình… Thế là mình hít một hơi thật sâu, dồn hết can đảm đối mặt với các món đồ bày trên kệ.

「…Mình khá thích bộ này…」

Mình chỉ vào một bộ áo ngực và quần lót ren đen, món đồ thu hút ánh nhìn của mình nhất trong lúc lướt qua ban nãy. Nguyệt Ái mà mặc vào, kết hợp với làn da trắng ngần, chắc chắn sẽ rất quyến rũ.

「Ồ~ Màu đen à. Người ta có màu đen rồi mà…」

Nguyệt Ái trầm ngâm nói.

「Cứ tưởng bạn sẽ thích mấy màu kiểu trắng hay hồng nhạt, trông ngây thơ trong sáng chứ!」

「Mấy màu đó cũng đẹp…」

Nói thật, miễn là người mặc đủ cuốn hút, đồ lót màu gì cũng chẳng quan trọng. Đó là lời thật lòng không chút giả dối của mình, nhưng Nguyệt Ái đang lựa chọn rất nghiêm túc, nên mình không nói ra.

「…Ừm, vậy thì chọn bộ này đi!」

「Ơ, được không vậy?」

「Được chứ! Cơ hội hiếm có mà, người ta muốn mua cái Long Đấu thích đó.」

Nguyệt Ái nói xong, cầm bộ đồ lót ren đen lên, ngước mắt nhìn mình, khóe môi cong lên.

「Người ta sẽ mặc cái này để “đột kích” bạn vào buổi đêm đó ♡」

「…!」

Thường ngày bạn ấy vẫn mặc mà…!

Sự sexy và đáng yêu của Nguyệt Ái khiến mình bối rối, ngượng nghịu không thôi.

「Quý khách có muốn thử không ạ?」

Cô nhân viên cầm lấy sản phẩm, hỏi Nguyệt Ái.

「Người ta mặc mấy loại này thường xuyên rồi, không cần đâu ạ~!」

「Cảm ơn quý khách đã ủng hộ! Vậy mời quý khách đi thanh toán ạ.」

Bạn ấy thường mặc đồ lót ở đây à…

Nghĩ đến đây, mình cứ đứng ngồi không yên.

Đứng một mình loanh quanh trong cửa hàng thật là ngượng, thế là mình bước ra ngoài, chờ Nguyệt Ái.

「Đợi lâu không~!♡」

Nguyệt Ái tươi cười bước ra khỏi cửa hàng.

「Hehe, không biết khi nào thì nên cởi ra nhỉ?」

Bạn ấy vui vẻ nói vậy, bước đi bên cạnh mình.

「Long Đấu, khi nào thì bạn muốn nhìn?」

「Hả…?」

Nghe bạn ấy hỏi vậy, mình ngượng đến mức nói năng lộn xộn.

「Lúc… lúc nào cũng được… tùy lúc Nguyệt Ái thích ấy…」

「Rõ rồi~!♡」

Nguyệt Ái vừa cười vừa đáp, rồi khoác tay mình.

「Mình ra ngoài ăn gì đó rồi về nhà nhé~!♡」

「Được thôi.」

Sự ấm áp và mềm mại mình cảm nhận được từ cánh tay đến giờ vẫn khiến mình lâng lâng, vui sướng khôn xiết. Mình mang theo một trái tim đầy mãn nguyện, cùng Nguyệt Ái đi về phía tầng nhà hàng.

Đối với lần đầu tiên sống chung, cuộc sống của chúng mình có thể nói là khởi đầu khá suôn sẻ.

Về việc nhà, chúng mình áp dụng cách phân công sơ bộ theo kiểu "ai thấy thì làm", nhưng cả hai vốn không có nhiều thời gian dành cho việc nhà, nên quần áo cứ chất đống dần, bụi bẩn cũng dễ tích tụ.

Khi chúng mình học ở trường hoặc đi làm thêm quá lâu, đôi khi sẽ thành ra ăn cơm ở ngoài xong, về nhà là ngủ luôn.

Nguyệt Ái bận rộn với việc học và công việc, mỗi tháng chỉ có hai ngày hoàn toàn không phải đi làm. Tháng này vì chuyển nhà mà xin nghỉ, nên đến hai ngày đó cũng không có. Tuy sắp được nghỉ lễ dài ngày, nhưng những người làm trong ngành dịch vụ lại không liên quan đến nghỉ lễ.

Chủ nhật trước tuần lễ Vàng, nhà chúng mình lần đầu tiên có khách đến chơi. Đó là chị gái xinh đẹp của Nguyệt Ái và anh Cửu Chi Lâm. Hai người họ được mời đến nhà chúng mình ăn tối.

Chiều hôm đó, khoảng ba giờ, Nguyệt Ái tan ca buổi sáng về đến nhà.

「Em về rồi~!」

「Bạn về rồi đó à.」

Mình quỳ dưới sàn phòng khách, dùng cây lăn bụi có dính giấy, hay còn gọi là máy hút bụi cầm tay, để dọn tóc trên thảm.

「Ơ, Long Đấu, chẳng lẽ bạn đang dọn dẹp giúp mình sao?」

「Ừm. Mặc dù có thể làm sai nhiều thứ lắm.」

Mình cười khổ. Dù sao mình cũng là người mới làm việc nhà, động tác cũng vụng về…

「Cảm ơn bạn~! Xin lỗi nhé, thật ra người ta muốn bạn nghỉ ngơi, nhưng dù sao cũng giúp được nhiều lắm~!」

Nguyệt Ái rửa tay, vội vàng hoàn thành công việc thường ngày sau khi về nhà.

「Người ta đi mua nguyên liệu nấu bữa tối đây!」

「Ừm…」

Mới gặp mặt mà bạn ấy lại đi ra ngoài sao? Khi mình cảm thấy hơi trống vắng, Nguyệt Ái đang đi giày ở huyền quan, đồng thời nhìn về phía mình.

「…Long Đấu có muốn đi cùng không?」

Bạn ấy mời mình bằng vẻ mặt đùa cợt, mình vui vẻ đứng dậy.

「Ừm, mình đi.」

Thế là hai chúng mình cùng đến siêu thị gần đó để mua sắm.

「Nên nấu món gì đây~!」

Nguyệt Ái đẩy xe đẩy, nhìn các kệ hàng mà băn khoăn.

「Long Đấu muốn ăn gì?」

「Cái này thì… nếu có thể hợp với tâm trạng của mình, mình muốn ăn thịt heo chiên xù.」

「Món chiên à? Không phiền phức lắm sao? Mai cũng phải dậy sớm nữa.」

「Nói cũng phải… lại còn phải xử lý dầu nữa đúng không?」

「Đúng vậy~!」

Mẹ mình hay dùng thuốc làm đông dầu, nhưng nghĩ đến việc phải chuẩn bị thứ đó, mình lại thấy phiền phức.

Hồi ở nhà, vì không tự nấu ăn nên khi gọi món mình không nghĩ đến những phiền phức này. Mình tự kiểm điểm hành vi của bản thân.

「Nếu vậy thì mua ở tiệm chuyên bán sẽ ngon hơn đó! Có muốn mua không? Trước ga có tiệm thịt heo chiên xù mà.」

「Không, vậy thì chọn món khác đi.」

「Được không vậy?」

「Ừm.」

Cảm giác đắt hơn tự làm, với lại bây giờ cũng không phải lúc để tiêu xài xa xỉ.

「Bạn không phải nói muốn mời chị và anh Cửu Chi Lâm ăn sao? Nếu mua đồ làm sẵn thì chẳng phải giống như đang lười biếng sao?」

「Nói cũng phải~!」

Nguyệt Ái dường như quên mất chuyện này, bật cười.

「Vậy Long Đấu, bạn còn muốn ăn món gì nữa không?」

「Ừm… gà rán cũng là món chiên… thịt chua ngọt thì sao?」

「Thịt chua ngọt á?」

Nguyệt Ái mở to mắt.

「Người ta chưa làm bao giờ… nhưng muốn thêm món ăn, thì thử làm xem sao. Cái dứa đó ngon lắm đó~」

「…Khoan, phải cho dứa vào sao?」

Mình ngạc nhiên nhìn bạn ấy, Nguyệt Ái thì với vẻ mặt đương nhiên nhìn lại mình.

「Hả? Phải nói là, thịt chua ngọt phải cho dứa vào chứ?」

「…………」

「Long Đấu, chẳng lẽ bạn ghét dứa sao?」

Bạn ấy hỏi trêu chọc, mình ấp úng nói:

「Không, ừm… không ghét, nhưng dứa trong thịt chua ngọt… hơi không dám ăn…」

「Vậy à~」

Nguyệt Ái lộ vẻ tiếc nuối.

「Nói vậy thì, bố không ăn bánh tart dứa. Ông ấy toàn đưa dứa cho người ta thôi.」

「Mình thì ai đưa lên là mình ăn thôi.」

Chỉ là nếu tự làm thì sẽ không cố tình thêm vào.

「Vậy thì không làm thịt chua ngọt nữa… Ừm~ Khó bất ngờ đấy nhỉ.」

「Mỗi người có sở thích ăn uống khác nhau mà.」

「Người ta cứ nghĩ mình hiểu rõ sở thích của Long Đấu lắm, xem ra còn xa lắm.」

Nguyệt Ái cười khổ.

Khác với gọi món ở nhà hàng, tự nấu ăn phải tính đến công sức bỏ ra, và nếu được, sẽ muốn làm ra hương vị mình thích. Mình nghĩ bụng, đúng là có nhiều điều phải suy nghĩ thật.

「Vậy làm cà ri thì sao?」

Mình nghĩ cách này chắc chắn sẽ đạt được sự đồng thuận, thế là đề nghị như vậy. Dù sao đó cũng là món ăn tự nấu trong tiết thực hành nấu ăn và khi đi cắm trại, cũng là món ăn đa số mọi người đều thích.

「Mình nhớ chị bạn nói chị ấy thích cà ri mà đúng không?」

「À, đúng rồi! Vậy thì làm cà ri đi!」

Vẻ mặt Nguyệt Ái rạng rỡ hẳn lên.

「Nhưng mà, làm món đơn giản thế này có được không? Hải Ái có thất vọng không nhỉ?」

「Anh Cửu Chi Lâm không thích cà ri sao?」

「Không, người nhà mình ai cũng thích cà ri hết!」

「Vậy thì không thành vấn đề rồi chứ?」

Mình vừa nói vậy, Nguyệt Ái liền bật cười.

「Nói cũng phải! À, vậy người ta đi mua bánh Mont Blanc mà Hải Ái thích làm tráng miệng nhé~! Phải nhớ ghé tiệm bánh trước ga mới được.」

「Mình sẽ nhớ… À, mình đẩy xe đẩy cho. Xin lỗi, nãy giờ không để ý.」

Mình nhận xe đẩy từ tay Nguyệt Ái, xoay hướng về khu rau củ.

「Không sao đâu. Xin lỗi vì đã để bạn phải đi cùng người ta. Người ta vốn muốn bạn được nghỉ ngơi thoải mái vào ngày nghỉ mà.」

「Không sao đâu mà… Với lại mình cũng muốn ở bên Nguyệt Ái.」

Mình ngượng ngùng nói ra lời thật lòng, Nguyệt Ái liền vui vẻ cười.

「Đúng vậy đó. Cho nên người ta mới rủ bạn đi cùng.」

Bạn ấy vừa nói vậy, vừa nhẹ nhàng đặt tay lên tay cầm xe đẩy của mình.

「…May mà rủ bạn đi.」

Chúng mình nhìn nhau ở khoảng cách rất gần, nhẹ nhàng mỉm cười với đối phương.

Thế là chúng mình mua xong nguyên liệu cà ri và bánh Mont Blanc rồi về nhà.

Tiếp đó, hai chúng mình cùng đứng trong bếp.

Mình vẫn chưa quen nấu ăn. Những bữa Nguyệt Ái chuẩn bị đều là món tự tay nấu, nhưng đến lượt mình chuẩn bị thì chỉ có thể hâm nóng gói đồ ăn sẵn rồi chan lên cơm, hoặc chiên bánh餃子 đông lạnh.

Dù vậy, được làm gì đó cùng Nguyệt Ái vẫn rất vui, nên hôm nay chúng mình quyết định hai người cùng chuẩn bị bữa tối.

Món chúng mình chuẩn bị là cơm cà ri và salad rau củ kiểu Ý. Salad rau củ kiểu Ý là một loại salad, Nguyệt Ái đã mua nước sốt salad rau củ kiểu Ý ở siêu thị.

「…Cứ làm người ta nhớ lại lúc làm món thịt hầm khoai tây ở nhà bà Sayoko ấy nhỉ.」

Nguyệt Ái dừng tay cắt khoai tây, chợt thì thầm.

Những nguyên liệu khác đã được hầm trong nồi trên bếp gas rồi. Nguyệt Ái nói khoai tây hầm lâu dễ bị nát, nên sẽ cho vào sau cùng.

「Khả năng nấu nướng của mình so với lúc đó gần như chẳng tiến bộ chút nào.」

Vì đó không phải điều đáng tự hào, mình cười khổ nói vậy.

Khi đó mình nhiều nhất cũng chỉ có thể giúp Nguyệt Ái, nhưng giờ thì mình muốn giúp được nhiều hơn nữa. Bắt đầu có suy nghĩ này, quả nhiên là vì đã bắt đầu sống chung rồi.

「Đành chịu thôi, Long Đấu còn phải chuẩn bị thi cử, việc học đại học cũng bận rộn mà.」

「Mình cũng đâu có bận đến mức đó mà học hành.」

「Thế nhưng, bạn còn phải chuẩn bị làm giáo viên nữa mà đúng không? Mấy môn tự chọn còn nhiều hơn người bình thường nữa.」

「À, ừm, bạn nói về chương trình đào tạo sư phạm à? Đúng là vậy thật.」

Dù sao thì bên cạnh mình có những người như anh Cửu Chi Lâm thường xuyên học hành, khiến mình cảm thấy bản thân vẫn là một sinh viên ham chơi.

「…Biết thế thì nên học nấu ăn nhiều hơn khi còn có nhiều thời gian.」

「Ơ, tại sao vậy?」

「Vì mình ở nhà nhiều hơn bạn… Nếu khả năng nấu nướng của mình tốt hơn, thì có thể giúp bạn chuẩn bị những bữa ăn tươm tất hơn.」

Buổi sáng trong quá trình chuẩn bị bận rộn, nhìn thấy Nguyệt Ái cố gắng làm bữa sáng, mình rất ân hận vì mình không biết nấu ăn.

「…Mình hy vọng mình có thể từ từ học nấu ăn. Mình sẽ tìm kiếm các trang web công thức nấu ăn, bắt đầu thử từ những món đơn giản.」

「Long Đấu…」

Nguyệt Ái nhìn mình, đầu tiên là lộ vẻ vui mừng, sau đó lại có chút áy náy.

「…Xin lỗi nhé. Người ta bận quá, không thể giúp bạn làm ba bữa…」

「Ơ, đâu có, không sao đâu mà.」

Mình đâu có ý mỉa mai bạn ấy, nên vội vàng giải thích.

「Chúng mình cùng học nhé.」

Mặc dù câu nói này có thể hơi thiếu sót, nhưng mình vẫn cười nói với Nguyệt Ái.

Nguyệt Ái cũng nhìn mình, đáp lại bằng một nụ cười.

「Ừm!」

Rồi gật đầu thật mạnh.

「…Thôi được rồi, vậy thì cho khoai tây vào thôi.」

Nguyệt Ái bưng thớt đựng khoai tây đã cắt sẵn, cho khoai tây vào nồi.

「Thêm chút sốt cà ri nữa…」

Tiếp đó Nguyệt Ái định đổ sốt cà ri lấy ra từ hộp vào.

「Nguyệt Ái, Nguyệt Ái. Khi cho sốt cà ri vào không phải nên tắt bếp trước sao? Mình vừa thấy công thức viết trên hộp đó.」

「Ơ, thật sao?… Thật này~! Hả~ Người ta toàn vừa nấu vừa cho vào thôi! Như vậy cũng ngon mà đúng không?」

Nguyệt Ái vừa nói vừa tắt bếp.

「Ơ, mà nói Long Đấu này, cách bạn cắt dưa chuột có phải sai rồi không? Đây là Bagna Cauda mà?」

「Hả?」

Vì thớt trống rồi, mình để thể hiện sự nhanh nhẹn của bản thân mà lập tức cắt dưa chuột, nghe câu này xong liền ngạc nhiên dừng tay.

Đã là salad thì nên cắt thành lát tròn chứ. Mình nghĩ vậy nên mới cắt.

Mà nói đi cũng phải nói lại, Bagna Cauda là cái gì vậy? Tuy có nghe qua, nhưng vì không phải món mình sẽ tự mua hay gọi, nên không có khái niệm.

「Là chấm rau củ que với nước sốt để ăn đó~! Bạn cắt kiểu đó thì đâu có làm thành rau củ que được?」

「À… đúng thật.」

「Thật là~!」

Nguyệt Ái tuy nói vậy, trên mặt lại mang theo nụ cười.

「Vậy thì đành chịu thôi, làm thành salad cắt sợi, rồi chan sốt Bagna Cauda lên ăn vậy!」

「Salad cắt sợi…?」

「Là cắt tất cả các loại rau củ thành khối vuông nhỏ đó.」

「Ồ, hiểu rồi.」

Nếu vậy thì cắt thành lát dày là vừa rồi.

Thế là, mặc dù có chút thay đổi, nhưng việc chuẩn bị bữa tối về cơ bản đều hoàn thành suôn sẻ.

Sau sáu giờ tối, chị và anh Cửu Chi Lâm cùng đến nhà chúng mình.

「Xin phép~!」

「Xin phép.」

「Chào mừng! Chị, Hải Ái.」

「Oa, tuyệt quá! Chỗ này rộng ghê luôn á!」

Chị vừa bước vào nhà đã reo lên.

「Là nhà chị nhỏ quá đúng không? Căn phòng đó là dành cho một người ở mà? Không định chuyển nhà sao?」

Nghe anh Cửu Chi Lâm nói vậy, chị lộ vẻ cười khổ.

「Chuyển nhà phiền phức lắm chứ? Với lại còn tốn tiền nữa. Dù sao cũng gần chỗ làm của thằng Long, đợi sau này có con rồi tính tiếp~!」

Chị và anh ấy giờ dường như vẫn sống ở căn phòng đó. Biết được nơi lần đầu tiên mình và Nguyệt Ái "làm chuyện ấy" vẫn còn đó, khiến mình có chút vui.

「Mà nói, thơm mùi cà ri quá! Tối nay ăn cà ri sao? Tuyệt vời quá!」

Thấy chị vui mừng với món ăn đãi khách mà chúng mình không mấy tự tin, mình và Nguyệt Ái nhìn nhau cười.

Bàn ăn bốn người ngồi náo nhiệt hơn hẳn ngày thường.

Bàn ăn dành cho hai người chỉ cần kéo tấm bàn được cất gọn bên dưới ra, là có thể biến thành kích thước tối đa dành cho bốn người. Khi mua ở IKEA, mình còn nghi ngờ liệu chức năng này có cơ hội được sử dụng hay không, không ngờ lại được dùng nhanh đến vậy, thật là tốt quá.

「Đúng là vị cà ri của nhà mình~! Có cho táo nghiền vào không?」

「Có có chứ!」

「Ngon quá! Dạo này toàn ăn đồ hộp, không tự nấu, nên vui ghê~!」

Chị vừa ăn cà ri, tâm trạng rất vui vẻ.

「Món salad này cũng ngon, vị rất lạ.」

Anh Cửu Chi Lâm vừa ăn salad cắt hạt lựu, vừa nói vậy. Mình và Nguyệt Ái bật cười.

「Thật sao? Tốt quá!」

「Vì mình sơ suất, nên món ăn hơi bị thay đổi một chút…」

「Thế ư? Ngon lắm đó, nước sốt có vị rất giống Bagna Cauda.」

「À haha…」

Đương nhiên rồi. Nếu bạn ấy thích thì tốt quá.

「Cà ri nấu với thịt heo, đồ hộp bất ngờ lại ít gặp nhỉ. Vị của nhà mình tuyệt vời quá~」

Chị vẫn đang thưởng thức cơm cà ri.

「Chẳng lẽ cà ri nấu với thịt heo là thiểu số sao?」

「Ơ, vậy sao? Cà ri nhà Long Đấu dùng thịt gì?」

「Nhà mình dùng thịt bò, thịt bò cắt miếng dày để hầm.」

「Thế chẳng phải đắt lắm sao?」

V916.jpg

「Đó là món hầm bò mà chỉ ăn vào dịp Giáng sinh hay gì đó thôi đúng không?」

Chị và Nguyệt Ái nghe câu trả lời của mình, hào hứng nhoài người tới.

「Không, không phải đâu… Nhà mình không tự làm món hầm bò, nên cà ri coi như là món thay thế vậy?」

「Không không, cà ri tần suất cao hơn nhiều chứ!」

「Nhà Long Đấu giàu thật đó!」

「Đâu có… Với lại cà ri mỗi tháng nhiều nhất cũng chỉ ăn một lần thôi.」

「Thế sao~? Nhà mình chắc là một tuần một lần đó?」

「Đúng vậy! Không hiểu sao cứ thứ Sáu hàng tuần!」

「Nhà anh Cửu Chi Lâm bây giờ cũng vậy đó. Thật là bí ẩn ghê.」

Anh Cửu Chi Lâm cũng cười nói.

「Nếu nhà mình cũng ăn mỗi tuần một lần, chắc sẽ không dùng thịt bò đâu.」

「Thịt bò đắt thật đấy nhỉ, đặc biệt là thịt bò nội địa.」

Chị thở dài nói.

「Sau ngày nhận lương lần tới mình thử làm xem sao~! Cà ri bò.」

Nguyệt Ái hào hứng nói, mình liền bật cười.

「Được không vậy? Thịt bò đắt mà?」

「Ừm. Vậy mỗi tháng sau ngày nhận lương chỉ ăn một lần cà ri bò thôi, được không?」

「Được thôi.」

Mình vừa cười vừa ăn một miếng cà ri.

「Khi đó thì làm theo cách của nhà Long Đấu nhé! Hôm nay thì một trăm phần trăm là cà ri nhà người ta rồi.」

「Được. Vậy để mình hỏi bố mẹ cách làm cà ri.」

Suy nghĩ kỹ lại, dù mặc cùng bộ đồng phục, học cùng một trường, mỗi người đều lớn lên trong những gia đình khác nhau.

Có lẽ cần phải hiểu rõ văn hóa gia đình của nhau, và tạo ra một văn hóa gia đình mới.

「…Cà ri thịt heo cũng ngon thật đấy nhỉ.」

Mình vừa ăn cà ri, vừa cảm khái nói.

「Đúng không? Nhà mình vẫn luôn ăn cà ri kiểu này đó!」

Nguyệt Ái vui vẻ mỉm cười.

「Quả nhiên loại cà ri này vẫn làm người ta an tâm nhất~!」

「Ngon thế mà ăn mãi không ngán, thật là kỳ lạ nhỉ.」

Chị và anh Cửu Chi Lâm cũng say sưa đưa thìa vào miệng.

Mình và những thành viên của gia đình Shirakawa trước đây quây quần quanh bàn ăn.

「Ừm, ngon.」

Lần đầu tiên được ăn cà ri nhà Nguyệt Ái, có một hương vị hoài niệm

Tưởng tượng cảnh mái ấm gia đình dần định hình, lòng tôi khẽ rộn ràng vì viễn cảnh tương lai ấy.

“Cuộc sống chung thế nào rồi? Đã quen chưa?… À, chiếc Mont Blanc này ngon quá đi thôi.”

Trong giờ trà chiều sau bữa ăn, cô Hắc Lại hỏi, Nguyệt Ái liền nở nụ cười:

“Vâng ạ! Chỉ là bận rộn hơn con tưởng, khó mà có thời gian hai đứa ở riêng với nhau.”

“Dù sao thì sống chung đâu phải hẹn hò, mà là cuộc sống mà.”

Chị Nguyệt Ái vừa nhấp cà phê từ chiếc cốc, vừa nói một cách đầy trải nghiệm. Giọng điệu của chị nghe như thể chị đã đích thân nếm trải.

“Thế nên không chỉ có niềm vui, mà còn có cả chuyện phiền phức hay chuyện buồn nữa. Nhà mình bây giờ thì nghèo quá, khổ sở ghê!”

“Con cũng thế! Nhưng cái khổ nhất vẫn là không có thời gian ạ!”

Nguyệt Ái phụ họa theo.

“Thế nhưng, chỉ cần có tiền chẳng phải là giải quyết được hết sao? Khi đi làm thì thuê giúp việc, về nhà là được ăn cơm nóng hổi trong căn nhà sáng choang! Thế thì chẳng cần đi làm cũng được nhỉ? Giải quyết được hết!”

“Đúng thế! Hay là mình đi mua vé số đi!”

Nhìn hai chị em Nguyệt Ái và chị Hắc Lại trò chuyện về những chủ đề viển vông như vậy, cô Hắc Lại đã ăn xong chiếc bánh Mont Blanc liền cất lời với vẻ mặt điềm tĩnh:

“…Dù có tiền, em vẫn muốn đi làm.”

“Nhưng mà, đó cũng là vì đó là công việc chị yêu thích phải không ạ?”

Bị Nguyệt Ái hỏi, cô Hắc Lại nhìn hai chị em và đáp: “Đúng là như vậy thật…”

“Nguyệt Ái và chị cũng chẳng phải đều biến sở thích thành công việc, và cố gắng để được làm công việc mình yêu sao? Nếu đã vậy, dù có bao nhiêu tiền đi chăng nữa, hai người vẫn sẽ muốn đi làm chứ?”

“…Đúng vậy.”

“Nói vậy thì quả đúng là như vậy thật!”

Hai chị em Nguyệt Ái và chị Hắc Lại lập tức đồng tình.

“Vậy thì, rốt cuộc vẫn phải làm việc kiếm tiền, rồi mới có thời gian rảnh là con đường tắt nhỉ.”

Nguyệt Ái bất lực ngước nhìn trần nhà.

“Cố lên thôi nào~~ Tích thật nhiều tiền, về già sẽ cùng Long Đấu đi du lịch, làm những điều mình thích để tận hưởng tuổi xế chiều!”

Nghe Nguyệt Ái nói vậy, tôi không khỏi tưởng tượng ra cảnh tuổi già ấy, trong lòng trào dâng một cảm giác ấm áp.

“Con cũng thế! Về già muốn cùng A Lại chuyển đến sống ở Kamakura hay đâu đó thôi.”

Bị Nguyệt Ái ảnh hưởng, chị Hắc Lại cũng tuyên bố tham vọng tuổi xế chiều của mình.

“Kamakura là điểm du lịch, giá nhà chắc đắt lắm nhỉ?”

“Thật vậy sao? Phải tích thật nhiều tiền mới được~~!”

“Con cũng thế~~!”

Cô Hắc Lại nhìn hai chị em và vui vẻ mỉm cười.

“Hai người đã nghĩ đến cuộc sống tuổi già rồi sao.”

Nói rồi, cô ấy đột nhiên lộ vẻ như vừa nhớ ra điều gì đó, lén nhìn tôi một cái rồi lại nhìn sang hai chị em.

“…À mà này, hai người có nghe mẹ kể về ông ngoại chưa?”

“À, ừm…”

“Có nghe rồi ạ. Ông không phải vẫn luôn nằm viện sao?”

Nghe câu hỏi của chị Hắc Lại, cô Hắc Lại gật đầu.

“Vâng. Lần này không phải bệnh viện trước đây, mà là bệnh viện chăm sóc giảm nhẹ… Nên hai người phải chuẩn bị tinh thần, có thể nhận được thông báo bất cứ lúc nào đấy.”

“…Ừm…”

“…Con biết rồi.”

Nguyệt Ái và chị Hắc Lại đều ủ rũ gật đầu.

Trước đây tôi từng nghe Nguyệt Ái kể loáng thoáng rằng ông ngoại của cô Hắc Lại, người sống cùng cô ấy, đồng thời mắc bệnh mất trí nhớ và ung thư, thường xuyên phải nhập viện để kiểm tra và điều trị. Tuy nhiên, tình hình bệnh tật lần này cuối cùng đã đến mức phải chuẩn bị tinh thần.

“…Thật ngại quá, bạn Long Đấu, bạn khó khăn lắm mới đến nhà chơi mà lại nói chuyện nặng nề như vậy.”

Cô Hắc Lại vội vàng nở nụ cười với tôi, còn tôi thì vội lắc đầu.

“Không sao đâu mà. Chắc ba chị em các bạn cũng ít khi có dịp gặp mặt, cứ trò chuyện thêm đi.”

“Đúng vậy đó ạ! Lâu lắm rồi mới gặp nhau.”

Nguyệt Ái nói với giọng tươi tắn, không khí trên bàn ăn lại sôi nổi trở lại.

“À mà này, con muốn biết thêm về chị Hắc Lại nữa!”

Lúc này, chị Hắc Lại chuyển chủ đề cho cô Hắc Lại.

“Hải Ái từ trước đến giờ vẫn vậy, không chủ động hỏi thì sẽ không bao giờ nói về chuyện của mình!”

“Con cũng muốn nghe chuyện tình yêu của chị Hắc Lại! Chị và Cửu Chi Lâm sau này thế nào rồi?”

“Cửu Chi Lâm?”

“Bạn đại học của Long Đấu đó! Trước đây lúc mình nói chuyện ở nhà chẳng phải đã nhắc đến rồi sao!”

“À~ Em nhớ ra rồi! Hai người có dùng LINE đúng không? Kết quả thế nào rồi?”

Chị Hắc Lại phấn khích nhìn cô Hắc Lại, nhưng cô Hắc Lại vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh.

“Không có gì cả… Chỉ là vẫn tiếp tục nhắn tin qua LINE thôi.”

“Không gặp mặt sao?”

“Vâng. Em đang tìm việc, đối phương cũng rất bận, chắc không có thời gian gặp mặt đâu.”

Cô Hắc Lại nói như không có chuyện gì, rồi nhấp một ngụm trà đen trong cốc.

“Ủa, Cửu Chi Lâm chẳng phải không tìm việc mà là sẽ học tiếp lên cao học sao?”

“Đúng vậy.”

Nghe câu hỏi của Nguyệt Ái, tôi gật đầu.

“Thế nhưng, mùa thu chẳng phải có kỳ thi cao học sao? Cậu ấy chắc phải học bài chứ?”

Cô Hắc Lại nói.

“Ừm, đúng là vậy… Nhưng mà bạn Cửu Chi Lâm từ trước đến giờ vẫn luôn coi việc học là sở thích, có lẽ cậu ấy không cảm thấy cần phải gấp rút chuẩn bị cho kỳ thi đâu nhỉ?”

Trước khi vào đại học, tôi chưa từng gặp một học sinh nào mà bình thường lại chủ động học bài như cậu ấy. Tôi nghĩ một người như cậu ấy, đương nhiên sẽ trở thành một học giả.

“Vậy nghĩa là, cậu ấy có thời gian hẹn hò với Hải Ái rồi sao?”

Bị Nguyệt Ái hỏi, tôi lại gật đầu.

“Chắc là vậy…”

“Vậy sao cậu ấy không hẹn Hải Ái chứ~? Cậu ấy không thích Hải Ái sao?”

“Tôi nghĩ chắc không phải vậy…”

Nói cho cùng, bạn Cửu Chi Lâm hành động dựa trên giá trị quan “không có thiện cảm sẽ không liên lạc”, nên tôi nghĩ cậu ấy hẳn là cho rằng “một khi đã liên lạc, nghĩa là đối phương đã cảm nhận được thiện cảm của mình”.

—Nếu đã vậy, cô Hắc Lại lúc nào cũng trả lời tin nhắn chắc hẳn cũng có thiện cảm với bạn Cửu Chi Lâm rồi phải không? Gần đến lúc có thể mời cô ấy đi ăn rồi chứ?

Tôi nói vậy…

—Tôi không hiểu suy nghĩ của con gái.

Cậu ấy chỉ khăng khăng điểm đó, nên tôi cũng không hiểu bạn Cửu Chi Lâm đang nghĩ gì. Tuy nhiên, tôi đại khái cũng biết là thế.

Cậu ấy có lẽ là vì thiếu tự tin, cái sự thiếu tự tin thường thấy ở những "trai tân ngoài lề" (thực ra tôi cũng vậy), nên cứ chần chừ mãi không thể tiến thêm một bước. Trong trường hợp của tôi, là nhờ Nguyệt Ái đã chủ động tích cực tấn công, nhưng cô Hắc Lại lại không phải kiểu người như vậy, hơn nữa cô ấy lại không hiểu tấm lòng của bạn Cửu Chi Lâm, nên khỏi phải nói rồi.

Thế nhưng, tôi nghĩ mình không nên tự ý công bố thiện cảm của bạn Cửu Chi Lâm đối với cô Hắc Lại ở đây, vả lại chính tôi cũng chưa từng nghe cậu ấy nói trực tiếp, nên thực sự không thể giúp cô ấy lên tiếng, khiến tôi cảm thấy rất sốt ruột.

“Không sao đâu, dù sao mục đích của em là ‘có thêm bạn là con trai’ thôi mà.”

Đúng như cô Hắc Lại đã nói, cô ấy ban đầu yêu say đắm họa sĩ truyện tranh đẹp trai đã có vợ là Sato Naoki, tôi và Nguyệt Ái đã khuyên cô ấy “để miễn nhiễm với đàn ông, có thể thử kết bạn với bạn trai”, thế là cô ấy mới bắt đầu qua lại với bạn Cửu Chi Lâm.

“Ban đầu là vậy thật đó, nhưng Hải Ái cũng nghĩ ít nhất cũng có thể hẹn hò một chút chứ?”

“Không có đâu. Nếu đối phương không có ý muốn tiến xa hơn, duy trì hiện trạng là đủ rồi.”

Dù nói vậy, khi cô Hắc Lại nói điều này, vẻ mặt cô ấy trông rất không phục. Mặc dù tôi không hiểu lòng phụ nữ, không biết đó là sự bất mãn về mặt nào, nhưng ít nhất có thể khẳng định rằng thiện cảm của cô ấy đối với bạn Cửu Chi Lâm đã vượt qua tình bạn rồi.

Nếu đã vậy, bạn Cửu Chi Lâm chủ động tấn công không phải tốt hơn sao? – Việc nghĩ như vậy là vì tôi là người ngoài cuộc, tôi cũng biết con trai nội tâm khó mà làm được điều đó.

“…Đàn ông và phụ nữ thật khó hiểu.”

Chị Nguyệt Ái cảm khái thốt ra lời tổng kết.

“Nhắc đến khó hiểu thì.”

Lúc này Nguyệt Ái lộ vẻ mặt nghiêm túc.

“Con thấy sống chung còn khó hiểu hơn con tưởng tượng nữa.”

“Sao thế, mới sống chung đã cãi nhau với Long Đấu rồi sao~?”

Chị Nguyệt Ái trêu chọc nhìn đi nhìn lại mặt tôi và Nguyệt Ái.

“Không phải đâu mà~”

Nguyệt Ái phiền não lắc đầu.

Cô ấy rốt cuộc muốn nói gì nhỉ? Tôi cũng bắt đầu căng thẳng.

“Trước khi sống chung, con vốn nghĩ nếu có thể thì tất cả việc nhà sẽ do con làm hết. Nhưng sau khi bắt đầu sống chung, dù có chia sẻ việc nhà thì vẫn rất vất vả. Mặc dù Long Đấu chịu khó giúp đỡ con nhiều thứ, con rất vui, nhưng vẫn có cảm giác tội lỗi ‘đáng lẽ là việc của con, xin lỗi’ ạ.”

Nguyệt Ái nói xong, chị Nguyệt Ái liền gật đầu phụ họa.

“À~ Chị hiểu mà~ Chị cũng vậy đó. Chị cứ nghĩ việc nhà phải do chị làm hết! Chị phải làm!”

“Ủa, thật vậy sao?”

Nguyệt Ái lộ vẻ mặt ngạc nhiên.

Còn tôi thì ngạc nhiên trước suy nghĩ mà tôi chưa từng biết của Nguyệt Ái.

Thế nhưng, tôi cũng nghĩ ra vài điều.

—Cảm ơn nhé~! Xin lỗi bạn nhé, thực ra mình muốn bạn nghỉ ngơi, nhưng dù sao cũng giúp mình rất nhiều~!

—Xin lỗi bạn nhé. Vì mình bận quá, không thể giúp bạn làm ba bữa…

Không chỉ hôm nay, khi tôi làm việc nhà, Nguyệt Ái đôi khi lại lộ vẻ mặt xin lỗi. Tôi cứ nghĩ là vì chúng tôi mới bắt đầu sống cùng nhau, cô ấy còn ngại ngùng với tôi.

Chị Nguyệt Ái nói với Nguyệt Ái như vậy:

“Bây giờ chị đã cảm thấy chỉ cần làm việc nhà trong khả năng của mình là đủ rồi. Hơn nữa cũng sẽ không còn cảm thấy tội lỗi khi Long Đấu giúp làm việc nhà nữa.”

“Thật vậy sao ạ?”

Nguyệt Ái bày ra dáng vẻ chờ đợi lời khuyên từ chị Hắc Lại, muốn biết tại sao chị ấy lại có suy nghĩ đó. Chị Hắc Lại thì đột nhiên nhìn về phía tôi.

“Long Đấu, bố của bạn có làm việc nhà không?”

“Hả?”

Nghe câu hỏi bất ngờ này, tôi lập tức lục lọi ký ức của mình.

“…Không, nhà tôi gần như toàn bộ là mẹ tôi làm. Dù sao thì bà ấy là nội trợ mà. Bố tôi cùng lắm là đổ rác, thỉnh thoảng rửa bát thôi.”

Chị Hắc Lại nghe câu trả lời của tôi, bật cười.

“Giống nhà chị nhỉ.”

“Đúng thật đó~!”

“Khi Nguyệt Ái và Hải Ái sống chung với năm người, mẹ không đi làm. Chị chưa bao giờ thấy bố làm việc nhà.”

“Sau khi ly hôn cũng vậy ạ? Từ khi chuyển đến nhà bây giờ, việc nhà toàn bộ là bà Shirakawa làm, bố vẫn y như cũ không làm gì cả. Nhưng từ khi Dương Thái các em ra đời, ông ấy bắt đầu giúp đỡ chăm sóc trẻ con một chút.”

“Vậy sao. Bố đó mà lại giúp chăm sóc trẻ con, chỉ riêng điều đó thôi cũng hơi ngạc nhiên rồi.”

“Đúng là chỉ ‘một chút’ thôi mà.”

Chị Hắc Lại nghe Nguyệt Ái nói, bật cười. Sau đó, chị ấy cúi đầu với vẻ mặt hơi nghiêm túc.

“Sau này chị mới nhận ra, sở dĩ mình cho rằng mình phải làm việc nhà là vì trong lòng chị vẫn còn… hình ảnh của mẹ khi cả nhà còn sống chung.”

Nói rồi, chị ấy nhìn Nguyệt Ái.

“Nguyệt Ái cảm thấy tội lỗi vì không thể làm việc nhà theo ý mình, cũng là vì lý do này đúng không?”

“…À~ Có thể là vậy ạ.”

Nguyệt Ái cúi đầu trả lời.

Chị Hắc Lại nói với Nguyệt Ái:

“Lúc Long Đấu còn nhỏ chẳng phải vẫn luôn sống cùng mẹ hai người sao? Cậu ấy nói cậu ấy và mẹ đã hẹn nhau rằng ‘vì là nhà của hai người, nên việc nhà sẽ chia đôi mỗi người một nửa’. Cậu ấy vẫn luôn cho rằng đó là điều đương nhiên, nên sau khi quyết định kết hôn, cậu ấy mới nói ‘sẽ rất ngại nếu để Katy làm quá nhiều việc, hy vọng cô ấy có thể giữ lại phần của tôi’.”

“…Vì các bạn ấn tượng quá sâu sắc với hình ảnh người mẹ nội trợ chuyên nghiệp rồi.”

Lúc này, cô Hắc Lại, người nãy giờ vẫn im lặng lắng nghe cùng tôi, cất lời.

“Còn em thì sống cùng mẹ sau khi ly hôn lâu hơn.”

“Vậy sao. Nhà Hắc Lại bây giờ là mẹ, bà và Hải Ái chia sẻ việc nhà đúng không?”

“Đúng vậy. Chứ người đi làm cả ngày ở ngoài, về nhà sao mà làm hết việc nhà được. Em nhìn là biết liền.”

Nghe câu nói này, Nguyệt Ái lộ vẻ mặt hơi buồn bã cúi đầu.

“Vậy sao… Con vốn muốn trở thành ‘một người nội trợ như mẹ’, nên định làm tất cả việc nhà… nhưng mẹ bây giờ đã khác xưa khi còn sống cùng rồi.”

“Đúng vậy. Nên Nguyệt Ái cũng phải cập nhật quan niệm của mình thôi.”

Chị Hắc Lại cũng gật đầu lia lịa trước lời của cô Hắc Lại.

“Đúng rồi đúng rồi. Không sao đâu mà, Long Đấu chắc chắn sẽ hiểu nỗi vất vả của Nguyệt Ái thôi!”

“Vâng, vâng ạ. Đương nhiên rồi.”

Mặc dù cảm thấy hơi bị gây áp lực, nhưng lạ thay tôi lại không hề khó chịu. Vì tôi biết cô Hắc Lại và chị Hắc Lại đều thật lòng nghĩ cho Nguyệt Ái mới nói ra những lời này.

Quan trọng nhất là, chính tôi cũng muốn trở thành chỗ dựa của Nguyệt Ái.

“Món cà ri và salad hôm nay đều là chúng con cùng đi mua đồ rồi cùng nhau làm đó!”

“Hay quá, đúng kiểu cặp đôi sống chung luôn nhỉ.”

“Hai người cùng nhau nấu ăn vui lắm phải không! Ước gì mình cũng được sống chung một mái nhà. Nhà chị thì A Lục nấu ăn giỏi hơn, nhưng khi rảnh chị cũng sẽ nấu đó. Nấu ăn cho người mình yêu đúng là hạnh phúc mà.”

“Con hiểu mà~!”

Nguyệt Ái gật đầu mạnh mẽ trước lời phát biểu của chị Hắc Lại.

“Khi rảnh, con cũng có thể nấu cơm cho Long Đấu được không?”

“Ừm, đương nhiên rồi, anh rất vui đó.”

“Cảm ơn Long Đấu ♡”

Nguyệt Ái nở nụ cười ngọt ngào trước mặt hai người, khiến tôi hơi ngại ngùng. Tôi đành đáp lại bằng một nụ cười, đồng thời lảng mắt đi.

Sống cùng nhau rồi, tôi mới thấy được những khía cạnh mà trước đây chưa từng thấy. Nguyệt Ái nỗ lực hơn tôi tưởng, và rất quan tâm đến gia đình.

Yêu thương lẫn nhau, quan tâm lẫn nhau.

Tưởng tượng vị trí của đối phương.

Có lẽ con người trở thành gia đình là như vậy.

Cảnh chị Hắc Lại và cô Hắc Lại cùng quây quần bên bàn ăn đã khiến tôi hiểu ra điều này.

Đúng lúc đó, thầy Fujinami liên lạc với tôi, nói: “Lâu rồi không gặp, gặp nhau đi nhé.”

“Vì có nhiều chuyện có thể nói hơn rồi, nên tôi muốn gặp trực tiếp cậu Long Đấu một lần để báo cáo cho cậu.”

Khi gặp nhau tại sảnh khách sạn ở Tokyo theo lịch hẹn, thầy Fujinami vừa mở lời đã nói vậy.

Đây là lần đầu tiên tôi đến khách sạn kiểu này, cao cấp hơn khách sạn kinh doanh nhưng không quá xa hoa như khách sạn sang trọng, cảm giác rất phù hợp để người lớn nói chuyện nghiêm túc. Ngay khi được dẫn đến chỗ ngồi, tôi đã có suy nghĩ này.

Trần sảnh cao vút, tạo cảm giác thoáng đãng, khắp nơi đều đặt cây cảnh nhân tạo, ánh nắng chan hòa chiếu vào từ bức tường kính lớn. Vì là một ngày thường giữa tuần lễ Vàng, nên trong sảnh một nửa là các nhóm người lớn dường như đang bàn chuyện làm ăn, nửa còn lại là các quý bà đang sôi nổi trò chuyện chuyện riêng tư.

Trong môi trường như vậy, sau khi hai tách cà phê được mang đến, thầy Fujinami với vẻ mặt nghiêm túc nói với tôi:

“Trước tiên là địa điểm, đã chuyển thành Indonesia rồi. Nơi người Nhật thường đến là Bali, nhưng chúng ta sẽ đến Jakarta ở đảo Java, tức là thủ đô.”

“…Vậy sao.”

Tôi không có khái niệm gì về đất nước và địa điểm Indonesia, chỉ có thể ngớ người đáp. Bản thân mình ngu dốt khiến tôi cảm thấy rất xấu hổ.

“Thực ra đã quyết định từ rất lâu rồi, nhưng lần này các loại giấy tờ xin phép cuối cùng cũng được thông qua, chính thức được chấp thuận, nên mới có thể báo cho cậu biết.”

Thầy Fujinami dùng giọng điệu thờ ơ như khi nói chuyện công việc ở hiệu sách Iidabashi, tiếp tục giải thích.

“Sau khi các thành viên chủ chốt hoàn thành việc chuyển đến, có thể bắt đầu công việc bất cứ lúc nào. Tôi sẽ bắt đầu từ tháng Bảy. Thực ra tôi muốn đi sớm hơn, nhưng còn nhiều việc muốn giải quyết ở Nhật Bản… Ví dụ như đảm bảo những tân binh có triển vọng trong tương lai chẳng hạn?”

Thầy Fujinami nói một cách tinh nghịch xong, liền lộ vẻ mặt nghiêm túc.

“Nếu có thể, tôi muốn tranh thủ lúc vẫn còn ở Nhật Bản, tiến hành hợp đồng lao động với cậu Long Đấu, cậu thấy sao?”

“À… ừm…”

Thấy tôi nói ấp úng, thầy Fujinami nhìn tôi với ánh mắt dò xét.

“Chẳng lẽ cậu đang do dự? Đã có công ty nào nhận cậu rồi sao?”

“À… không, thực ra tôi vẫn chưa nói với cô ấy.”

Tôi thú nhận, thầy Fujinami liền mở to mắt.

“Hả, chưa nói sao? Hai người đã bắt đầu sống chung rồi mà? Không phải định kết hôn sao?”

“Tôi định như vậy, nhưng chưa nhắc đến việc có thể sẽ đi nước ngoài.”

“Nếu cậu chịu đến công ty chúng tôi, tháng Tư sẽ phải đi nước ngoài rồi, nên cũng đến lúc nên nói với cô ấy rồi đấy. Dù sao thì cả hai bên chúng ta đều cần phải chuẩn bị nhiều thứ mà.”

“Nói… cũng phải.”

“Tuy nhiên, vẫn còn chút thời gian, nói với tôi trước giữa tháng sau nhé.”

“…Vâng ạ.”

Bây giờ là đầu tháng Năm, tháng sau là tháng Sáu. Trước tháng Bảy phải hoàn thành hợp đồng lao động. Cảm giác thời gian không còn nhiều nữa.

“Cho đến bây giờ có vấn đề gì không?”

Đầu óc tôi tràn ngập hình bóng Nguyệt Ái, mơ hồ suy nghĩ.

“…Thầy Fujinami là giám đốc ạ?”

Tôi đưa ra câu hỏi đơn thuần chợt nảy ra, thầy Fujinami liền cười rất vui vẻ.

“Không không. Trong tài liệu tôi gửi cho cậu có ghi mà, cậu không đọc sao?”

“Hả? À, xin lỗi… hơi khó hiểu.”

Thầy Fujinami quả thật đã gửi cho tôi vài lần tài liệu liên quan đến công ty, nhưng tôi thực sự không muốn đọc những dòng chữ mang tính hành chính đó, nên đều đã bỏ qua.

Có một biên tập viên là hậu duệ của nhà sáng lập hiệu sách Iidabashi, và cũng là nhà đầu tư lớn nhất. Người này đã tìm đến một biên tập viên trẻ tuổi có mối quan hệ tốt cả trong công việc lẫn đời tư, với ý định lập ra một mảng kinh doanh mới. Tuy nhiên, người đó chủ yếu phụ trách mảng điều hành, nên về mặt chuyên môn, người đứng đầu ban biên tập mới có lẽ là tôi. Chí ít, cấp trên trực tiếp của em, Long Đấu, sẽ là tôi.

"Ra vậy ạ."

"Còn gì nữa không? Em còn muốn hỏi gì không?"

Lúc này, tôi quyết định hỏi điều mình vẫn luôn băn khoăn.

"...Thầy Fujinami, tại sao thầy lại nghĩ em phù hợp làm biên tập viên ạ?"

Từ khi mới bắt đầu làm thêm không lâu, thầy Fujinami đã luôn nói "em hợp làm biên tập viên", tôi cũng bị ảnh hưởng ít nhiều, nhưng thực ra tôi chưa từng làm công việc biên tập, nên vẫn không biết mình hợp ở chỗ nào.

Nghe câu hỏi của tôi, thầy Fujinami khẽ mỉm cười, nhấp một ngụm cà phê.

"...Vì tôi thấy em là người biết quan tâm đến người khác."

Thầy Fujinami đặt cốc xuống đĩa, nói.

"Khi nghe em có một cô bạn gái đáng yêu, tôi đã nghĩ quả đúng là vậy. Bởi vì tôi cho rằng bản chất mà phụ nữ tìm kiếm ở đàn ông chính là điều đó."

Nói xong, thầy đột nhiên nhìn ra ngoài cửa kính.

Có lẽ vì nhìn ra bãi đậu xe nên tầm nhìn không được đẹp, tấm kính được làm mờ với họa tiết sọc, không nhìn thấy cảnh sắc đặc biệt nào.

"...Biên tập viên và bạn trai, cả hai đều không hợp với tôi nhỉ."

"…………"

Tôi thấy dù phủ định hay khẳng định đều không phải là cách đáp lời có trách nhiệm hay lịch sự, nên im lặng. Thầy Fujinami nhìn tôi mỉm cười.

"Thế nên, so với công việc biên tập thực tế, tôi muốn tập trung hơn vào việc đào tạo những biên tập viên xuất sắc, cùng với các tác giả tạo ra những tác phẩm chất lượng... Hãy xây dựng một ban biên tập theo kiểu 'Thời Showa' của kỷ nguyên mới đi."

"...Nhưng mà, thầy Fujinami chẳng phải thực sự là một biên tập viên xuất sắc sao? Dù còn trẻ nhưng đã có mấy tác phẩm bán chạy rồi."

Tôi nói vậy, muốn bênh vực thầy, thầy Fujinami lại mỉm cười.

"Dù có tác phẩm bán chạy, nhưng số tác phẩm bị cắt bỏ còn nhiều hơn gấp mấy lần. Tôi chỉ là nhanh tay nhanh chân thôi. Khả năng xử lý cũng tốt, nhưng đơn thuần là dành thời gian cho công việc nhiều hơn người khác. Biên tập trưởng Kanda còn cười tôi là 'công ty bóc lột sức lao động một người' đấy. Vì vậy, tôi mới thấy làm nhân viên chính thức ở công ty lâu đời không đủ thú vị."

Nói rồi, thầy Fujinami cười tự giễu.

"Với lại, sở dĩ tôi có thể liên tục đưa ra các kế hoạch, dù tác phẩm bị cắt bỏ cũng không nản lòng, là vì tôi không đặc biệt thiên vị tác giả nào. Nếu thiên vị, khi tác phẩm không bán được sẽ rất chán nản. Hơn nữa, nếu tác phẩm mà tác giả vẽ dựa trên ý tưởng của tôi mà không bán được, tôi cũng sẽ cảm thấy mình có trách nhiệm."

"Thì ra là vậy ạ."

Thấy tôi hưởng ứng, thầy Fujinami lại mỉm cười.

"Em có thể là kiểu người như vậy. Tuy nhiên, thực ra tôi hy vọng những người như em, Long Đấu, có thể trở thành biên tập viên xuất sắc."

Tôi thầm nghĩ "ý thầy là sao đây", chăm chú nhìn thầy Fujinami, thầy tiếp lời:

"Dù là tận dụng điều tác giả muốn vẽ, hay để tác giả hiện thực hóa ý tưởng của mình, tác phẩm bán được thì sẽ bán được, không bán được thì sẽ không bán được. Vì điều đó không có ý nghĩa gì đặc biệt, nên em không cần phải quá nặng gánh trách nhiệm."

Tôi lặng lẽ gật đầu, lắng nghe những lời đầy nhiệt huyết của thầy Fujinami.

"Nếu tác phẩm không bán được, thì cùng nhau thất vọng, rồi lại cùng nhau đứng dậy, tiếp tục sáng tạo tác phẩm tiếp theo là được."

"...Vâng ạ."

"Dù tác phẩm không bán được, chỉ riêng việc có thể hoàn thành một bộ manga hay tiểu thuyết dưới dạng có thể cho người khác đọc, thì đó đã là một tài năng rồi. Đừng vì một hai lần thất bại mà từ bỏ... Nếu có thể, tôi hy vọng em có thể đồng hành cùng đối phương đến cùng, khi họ vẫn còn muốn tiếp tục sáng tạo tác phẩm cho công chúng."

Tôi hình dung ra mình trong tương lai khi trở thành biên tập viên, vẻ mặt hẳn cũng trở nên nghiêm nghị hơn.

Lúc này, vẻ mặt thầy Fujinami bỗng trở nên dịu dàng.

"Từ nhỏ tôi đã rất thích sách, cũng từng muốn tự mình viết. Thế nhưng, dù có ý tưởng, tôi cũng không thể hiện thực hóa nó thành tác phẩm cụ thể. Vì vậy, tôi thực sự rất kính trọng những người sáng tạo."

Tôi nhớ lại vẻ mặt như một cậu bé của thầy Fujinami khi thầy nói chuyện về Harry Potter, từ tập truyện "Harry Potter béo" của Cửu Chi Lâm.

"Tôi rất coi trọng con người, dù là nhân vật trong tác phẩm hay quá trình sáng tạo. Truyện tranh của Thầy Vịt Mỏ, ngay cả nhân vật phản diện cũng tràn đầy tình người đúng không? Vì thế tôi mới thích manga của người đó. Bản thân tác giả cũng nhắc đến ở nhiều nơi nên em hẳn cũng biết, hồi trẻ người đó từng phong lưu khắp nơi, đời tư hỗn loạn, nhưng vì là người có thể vẽ ra những bộ truyện như vậy, nên không bị bất kỳ ai oán giận."

Thầy Fujinami nói xong, nở nụ cười như nhớ ra điều gì đó, rồi lại nghiêm mặt trở lại vấn đề chính.

"Hiện nay, một số nhà xuất bản có cách làm là tìm tác giả đăng tải truyện trên mạng, chỉ xuất bản những tác phẩm có lượt xem cao, sau khi xuất bản xong thì 'thả' họ đi, nói 'chúc bạn tiếp tục cố gắng trên mạng nhé~'. Nếu dùng cách này, cả đời cũng không thể xây dựng được mối quan hệ tin cậy giữa tác giả và biên tập viên. Tôi hy vọng họ có thể hợp tác tốt đẹp, lặp đi lặp lại thử nghiệm và sai lầm cho đến khi tạo ra một tác phẩm bán chạy."

Tôi gật đầu, chăm chú lắng nghe thầy nói.

"Tôi mong muốn đào tạo ra những biên tập viên có tình người như vậy. Tôi cảm thấy em, Long Đấu, có thể trở thành biên tập viên lý tưởng của tôi, nên dù thế nào cũng mong em về công ty chúng tôi, và đã liên tục thuyết phục em."

"...Em cảm ơn thầy..."

Tôi thấy hơi ngượng, nở một nụ cười bẽn lẽn. Lúc này, trong lòng tôi chợt nảy sinh một câu hỏi đơn giản.

"...Thầy không mời Hải Ái sao? Em thấy Hải Ái từ đầu đã có nhiệt huyết muốn làm biên tập viên hơn em nhiều..."

Kết quả, thầy Fujinami nở một nụ cười gượng gạo khó hiểu.

"Ài... con gái thì hơi bất tiện chút."

"…?"

"Nói cho cùng, dù có đột ngột nói với một cô gái vừa tốt nghiệp rằng 'có muốn đến Đông Nam Á không?', đối phương cũng sẽ không đồng ý đâu."

"Là vậy sao ạ?"

"Hơn nữa cô ấy vừa xinh đẹp vừa giỏi giang như vậy, ở các công ty lớn tại Nhật Bản chắc có rất nhiều người tranh giành để mời về."

"Nhưng mà, Hải Ái nói cô ấy muốn làm biên tập viên mà."

"Chỉ cần cố gắng, ở Nhật Bản chắc cũng có thể làm được thôi? Mà dù không làm được biên tập viên, cũng còn những con đường hạnh phúc khác để đi mà."

Tôi nghĩ đây không phải là chuyện người ngoài có thể quyết định, mà là chuyện do chính Hải Ái quyết định.

Đúng lúc tôi đang nghĩ vậy, thầy Fujinami bỗng nở một nụ cười gượng gạo.

"Vấn đề thực tế là, rất khó để mời một cô gái. Nếu tôi chủ động tấn công cá nhân cô ấy như vừa rồi với Long Đấu, liệu cô ấy có nghĩ tôi có ý đồ gì khác không? Nếu bị hiểu lầm thì phiền lắm."

"Đúng là..."

Đây chắc là lời thật lòng của thầy. Thầy Fujinami trước đây từng đi ăn với Hải Ái theo lời gợi ý của tôi, nên tôi nghĩ có thể vì vậy mà thầy cũng cảm thấy ngượng ngùng.

"À, với lại, về chuyện công ty mới, không chỉ Hải Ái, em cũng đừng nói nhiều với người của hiệu sách Iidabashi. Dù sao thì, giám đốc công ty chúng ta không phải là người trực hệ của gia đình sáng lập, trông có vẻ như là một cuộc đấu đá trong gia tộc. Hơn nữa, việc tôi lôi kéo nhân viên làm thêm từ công ty cũ đi, nói không chừng cũng sẽ khiến người ta không vui."

"...Em hiểu rồi ạ."

May mắn là tôi chưa nói với Hải Ái. Tôi vốn lo lắng Nguyệt Ái sẽ biết được hướng đi của mình qua người thứ ba và nghĩ tôi, với tư cách là bạn trai, không thành thật, nên đã không nói với bất kỳ ai ngoài bố mẹ.

Thầy Fujinami nói còn một việc cần xử lý ở phòng nghỉ, tôi liền để thầy lại và rời khỏi khách sạn. Mở điện thoại ra, tôi thấy tin nhắn của một sinh viên cùng khóa trong nhóm LINE của buổi hội thảo.

"Mình đã nhận được thông báo trúng tuyển nguyện vọng 1 rồi, sau kỳ nghỉ lễ sẽ quay lại hội thảo!"

Trước lời báo cáo vui mừng khôn xiết này, mọi người liên tục gửi các sticker chúc mừng hoặc biểu tượng cảm xúc lấp lánh.

Tôi cũng gửi biểu tượng cảm xúc, rồi vô tình ngẩng đầu nhìn lên trời.

Mọi người đã gửi sticker hay biểu tượng cảm xúc với tâm trạng như thế nào nhỉ?

"Cậu vất vả rồi! Chúc mừng!"

Người duy nhất trả lời tin nhắn là sinh viên năm tư đang dự định học lên cao học.

"…………"

Trên đầu là bầu trời đầu hạ trong xanh ngắt.

Tôi hình dung nụ cười như đóa hướng dương của Nguyệt Ái, không kìm được mà cúi đầu.

Lời nói của thầy Fujinami đã thắp lên ngọn lửa nhiệt huyết trong lòng tôi.

— Tôi cảm thấy em, Long Đấu, có thể trở thành biên tập viên lý tưởng của tôi.

Một người đàn ông trưởng thành tài giỏi như thầy Fujinami lại đặt kỳ vọng vào một người chuẩn bị bước vào xã hội như tôi.

Tôi muốn cố gắng làm biên tập viên dưới sự hướng dẫn của thầy Fujinami, để đáp lại kỳ vọng của thầy.

Nhưng để làm được điều đó, tôi phải đi đến một đất nước xa lạ.

"…………"

Lúc này, điện thoại lại nhận được thông báo.

"Hôm nay mình có thể tan làm sớm, mình sẽ nấu cơm nhé ♡"

"Ăn thịt nướng được không?"

Nhìn thấy tin nhắn của Nguyệt Ái, tôi không kìm được mỉm cười.

"…………"

Thôi, hôm nay cứ tạm thời đừng nói gì cả.

Tối nay, hãy cùng Nguyệt Ái tận hưởng bữa thịt nướng.

Tôi nghĩ vậy, đút điện thoại vào túi quần, bước chân nhẹ nhàng hướng về phía nhà ga.