Đã qua 9 giờ tối. Sau khi hộ tống Yuika về nhà an toàn, Keiki cũng đã về đến chốn nương thân của mình. Cậu ngồi trên chiếc ghế sofa trong phòng khách và nhìn vào chiếc smartphone.
“ ... ...”
Hiện trên màn hình là bức ảnh cuối cùng họ chụp trong buổi đi chơi hôm đó. Bóng dáng mờ ảo của ga tàu hiện sau lưng Kouhai cậu ấy khi cô bé nhìn thẳng vào ống kính điện thoại với nụ cười tỏa nắng.
“ Ôi trời. Em ấy dễ thương thật ấy...”
Hình ảnh Yuika khắc sâu trong tâm trí Keiki là một đứa con gái bị S nhưng việc nhìn nụ cười bình thường và chân thành này của cô bé quả thật là quá sức chịu đựng của cậu chàng.
“ Mình vừa mới được một cô gái đáng yêu tỏ tình. Chắc mình không có thức dậy đâu ha?”
Đối với Keiki thì đó là chuyện mà cậu ấy chỉ có thể thấy trong giấc mơ. Cậu ta chưa bao giờ tưởng tượng nổi là mình sẽ nhận được một lời tỏ tình từ Yuika nên việc bừng tỉnh giấc cũng sẽ không khiến cậu ta bất ngờ gì.
“ Nhưng mà có thật là Yuika-chan định trở thành một cô gái bình thường không...?”
Nếu như Yuika không còn là một con mắm bạo dâm vô địch mà là một cô gái bình thường có thể tìm thấy ở bất cứ đâu thì sao? Nếu như cô bé cư xử giống như trong buổi đi chơi ngày hôm nay, Keiki có lẽ sẽ được trải nghiệm thời thanh xuân tươi rói mà cậu đã luôn mong mỏi. Yuika ngày hôm nay đã quyến rũ đến mức độ đó ấy.
“ ...Tấm ảnh đó chụp trong buổi đi chơi hôm nay của anh hả?”
“ Woooaeh!? Mizuha!?”
Khi quay người lại để đối mặt với giọng nói phía sau lưng, Keiki thấy Mizuha đang đứng phía sau chiếc ghế sofa, liếc nhìn vào điện thoại của cậu. Cô bé rõ ràng vừa mới ra khỏi phòng tắm và đang mặc một chiếc áo len trông thoải mái, hai má của cô hơi đỏ lên vì hơi nóng. Mizuha giơ tay làm hình chữ V, một cử chỉ mà cô bé rất hay làm.
“ Đúng vậy. Là Idol riêng của Nii-san, Mizuha-chan tuyệt vời đây.”
“ Cái thể loại nghề nghiệp gì vậy? Mà quan trọng hơn, em đã ở đó bao lâu rồi vậy?”
“ Hm? Mới có xíu à?”
“ À rồi...” Keiki thở dài nhẹ nhõm.
Có vẻ cô nàng chưa nghe khúc cậu ấy nói về lời tỏ tình.
“ Và rồi sao em vẫn còn mặc như thế này hả, Mizuha?”
Đúng vậy, Mizuha chẳng mặc thứ gì ở phía dưới cả. Do đuôi áo len của cô ấy nên Keiki không cách nào biết được cô bé có mặc gì không nhưng cũng chẳng lạ nếu Mizuha không mặc quần lót ở dưới đó.
“ Em có mặc quần lót, okay?”
“ Tốt. Nếu em mà không mặc thì tụi mình sẽ có một buổi hợp gia đình khẩn cấp đó.”
Keiki cảm thấy nhẹ nhõm khi cô nàng bảo là đang mặc quần lót. Nếu không thì Mizuha sẽ tàn phá tinh thần của Onii-chan mình như mọi ngày. Tuy nhiên, Mizuha lại không ý thức được nỗi lo âu của anh trai mình mà ánh mắt vẫn dán chặt vào tấm ảnh trong điện thoại cậu ấy.
“ Hmmm? Vậy là anh đi ngắm đèn trong thị trấn với Yuika-chan? Hmmm?”
“ Eh, ah? ...Mizuha-san?”
“ Anh bắt em gái đáng yêu của mình giữ nhà và đi chơi với một đứa con gái khác sao, hay lắm...”
“ Không, um...”
“ Em đã cô đơn lắm đó, anh biết không hả.”
“ O—Okay...”
“ Vậy nên chuyện này sẽ được phép, đúng không?” Mizuha nói. Cô đi đến phía trước anh trai mình và nắm lấy đuôi áo len, chậm rãi nhấc nó lên.
“ Mizuha-san!? Sao em lại giở đồ của em lên vậy hả!?”
“ Mizuha không có biết đâu ~”
“ Cái tính tình đó là sao vậy hả!? Mà quan trọng hơn, quần lót của em kìa! Anh có thể thấy cái quần lót trắng như tuyết của em đó!”
“ Không sao cả. Em cũng sẽ cho anh xem áo lót của em mà.”
“ Em đang kêu anh không lo về cái chuyện như thế này đó hả!?”
“ Ah, oops. Em quên mặc áo lót mất tiêu rồi.”
“ Em đang làm cho anh lo hơn nữa đó!”
Nói cách khác, bộ ngực trần của cô gái đang ẩn phía sau chiếc áo len kia. Nếu mà được cho xem nó trần trụi như thế, lý trí của Keiki sẽ sụp đổ hết.
“ Fufu. Cứ thế này thì Nii-san sẽ nhìn thấy hết những chỗ xấu hổ của em...”
“ Vậy sao em lại có vẻ hạnh phúc dữ vậy?”
Cô nàng đích danh là kẻ thích khoe hàng thường trú ở CLB thư pháp đó, một đứa biến thái thấy hứng lên khi bị người khác nhìn thấy khỏa thân.
“ Còn nữa nè, nếu mà anh nhìn đi chỗ khác hay chạy trốn thì mọi chuyện sẽ không chỉ dừng lại ở việc em lộ hàng cho anh thấy đâu ó nha, okay?”
“ Em đang toan tính cái gì vậy!?”
Keiki không dám chắc chuyện gì có thể xảy đến với cậu ấy nhưng rõ ràng nó chẳng phải thứ gì tốt đẹp.
[ Không xong rồi, Mizuha sẽ không dừng lại dù mình có nói gì đi nữa...]
Keiki đã có thể nhìn thấy mọi thứ từ rốn của cô bé trở xuống và chiếc quần lót thì đang nằm chình ình trước mắt nên thời khắc kinh hoàng sẽ sớm tới thôi.
[ Mình muốn tránh chuyện này bằng mọi giá, đó là tại sao mà mình đã mời Nagase-san đi chơi lúc trước...]
Đúng thế, mục đích chính của ngày hôm nay là trốn khỏi sự điên cuồng của nhóm những cô nàng biến thái. Để trốn khỏi những bàn tay ác quỷ bị kích thích bởi sự quyến rũ của Giáng sinh và để bảo vệ trinh tiết của bản thân cậu ta, Keiki đã mời Nagase Airi đi chơi thay vì những người khác. Song, cậu đã bị chính cô gái phản bội, bị chính người mà cậu cho là đồng mình của mình phản bội để rồi bị sắp đặt một buổi đi chơi với Yuika. Việc ấy cơ bản đã phá hỏng mọi kế hoạch của Keiki.
[ Lẽ ra hôm nay mình không nên về nhà luôn mới đúng...]
“ Hey, Nii-san? Chút xíu nữa thôi là anh có thể thấy mọi thứ đó nha?”
Mizuha tiếp tục chậm rãi giở chiếc áo của mình lên, để lộ ra phần dưới của bộ ngực mình. Cô nàng nở một nụ cười dâm đãng.
“ Ugh!? Đã tới mức này rồi—”
“ ...Eh?”
Cậu ấy không thể cho phép em gái của mình để lộ bộ ngực trần ra trong một ngày linh thiêng như hôm nay. Để ngăn cái màn thoát ý kia, Keiki nhảy khỏi ghế sofa và nắm lấy đôi vai của Mizuha. Sau đó, cậu hôn lên bờ má của cô bé mà chẳng hề do dự.
“ ...Fueh?”
Đối mặt với đòn tấn công bất ngờ ấy, Mizuha đặt cả hai bàn tay mình lên má, choáng váng nhìn ông anh trai.
“ N—Nii-san...? Anh làm gì...?”
“ Anh đã nghĩ là anh phải đền bù cho em vì đã để em cô đơn... nên là em có thể nhận lấy nó coi như bù đắp cho ngày hôm nay không?”
“ Nếu anh mà làm chuyện như vậy em sẽ hứng hơn nữa ấy, anh biết không hả?”
“ Eh!?”
“ Nhưng mà ấy, nhìn thấy Nii-san hành động lúng túng như vậy cũng thích lắm nên em sẽ tha thứ cho anh.”
“ ...Cảm ơn em nhiều lắm.”
Keiki muốn nói là mặt của cả hai người họ đều đang đỏ nhưng rồi lại thôi. Đằng nào thì màn trình diễn lột đồ cũng đã bị ngưng lại rồi và đó mới là chuyện đáng nói. Mizuha dành một chút thời gian sửa lại đồ của mình và rồi nở một nụ cười có lỗi.
“ Em xin lỗi vì đã đi quá mức.”
“ Yeah, chuyện đó chẳng tốt cho tim anh tí nào.”
“ Nhưng mà việc có thể cởi đồ trước mặt Nii-san khiến em bây giờ cảm thấy thoải mái rồi.”
“ Hỡi ơi anh mừng vì nghe em nói vậy đó...”
Có thể cô trông như một con người biết lý lẽ nhưng sâu bên trong, Mizuha vẫn là một đứa biến thái. Keiki đã có thể tránh được tình huống tệ nhất nhưng một đứa biến thái hung hăng là đứa mà ta phải tránh né bằng mọi giá. Keiki đã bao lần học được bài học xương máu là chỉ cần bạn sơ hở trong một chốc thôi thì tính mạng cũng có thể bị đe dọa rồi.
[ Tốt hơn hết là mình giữ kín lời tỏ tình của Yuika-chan với những người khác trong CLB...]
Màn tỏ tình ấy là những gì xảy ra sau buổi đi chơi. Nếu những người khác mà phát hiện thì mọi thứ sẽ tức tốc chuyển biến xấu. Cơ thể của Keiki sẽ không thể chống nổi một trận đồ sát đến từ những cô nàng kia nên cậu ấy đã quyết định sẽ giữ bí mật với họ.
*
“ Đến đây xem nè! Ở đây chúng tôi có ấn phẩm mới của Minami Mao ‘Làm thế nào để ăn một chiếc bánh Giáng sinh ngon lành’ đây! Một quyển à? Cảm ơn quý khách đã mua!”
Đổi lại đồng 500 yên, Keiki đưa một quyển sách mỏng cho một Onee-san trông như một quý cô văn phòng. Sau khi tiễn khách với một nụ cười ấm áp trên mặt, Keiki thở dài một tiếng.
“ ...Tại sao mình lại ở đây bán sách BL vậy chứ?”
Vài ngày đã qua kể từ Giáng sinh, hôm nay là ngày 29 tháng 12. Keiki đang tham dự một hội chợ doujinshi tổ chức ở phòng thể dục địa phương và cậu ấy đang làm người bán hàng trong cái bầu không khí đầy ắp sự nhiệt huyết và hào hứng này. Tất nhiên chỉ có một người duy nhất ác độc tới mức ép Keiki phải trải qua chuyện này.
“ Cậu đang làm gì vậy hả Kiryuu? Cậu phải thu hút thêm nhiều khách hàng nữa đó.”
“ Nanjou...”
Người đứng bên cạnh chỉ đạo cậu ấy không phải ai khác ngoài cô nàng tóc nâu đỏ Nanjou Mao đang giả trang với mái tóc phũ xuống cùng với chiếc mũ nồi trên đầu. Khoảng hai tiếng trước đó, cô gái đã gọi cho Keiki. Cậu trai đã được triệu hồi ra đây và bị ép phải bán những quyển doujinshi BL (18+) mà cậu là hình mẫu.
“ Cậu hay lắm đó, mới sáng sớm đã gọi tớ ra đây rồi bắt tớ làm việc như một đứa nô lệ nữa.”
“ Cậu đã đi chơi Giáng sinh với Yuika rồi nên giúp tớ bán hàng là chuyện nhỏ nhất rồi, đúng không nào? Do cậu từ chối làm người mẫu cho tớ nên tốn rất nhiều công sức để làm bản thảo đó, Kiryuu.”
“ Cái lời buộc tội vô căn cứ đó là sao vậy chứ? Và làm thế nào mà cậu biết về buổi đi chơi của tớ với Yuika-chan?”
“ Thì do con bé khoe khoang chứ đâu. Em ấy kể về việc hai người tới thủy cung như thế nào, rồi cậu bế công chúa em ấy như thế nào, đủ hết cả.”
“ Yuika-chan...”
Mọi thứ đã bị rò rỉ hết rồi. Nhưng ít nhất cô bé giữ bí mật về vụ tỏ tình.
“ ...Tớ cũng muốn đi chơi đó.”
“ Cậu mới nói gì vậy?”
“ Không gì hết. Dù sao đi nữa, hôm nay tớ sẽ không để cậu về nhà cho đến khi nào tụi mình bán hết sạch sành sanh đó”
“ Rồi rồi, xử cho xong nào.”
Keiki xốc lại tinh thần mình để nhanh chóng bán hết sách.
[ Nói đi cũng phải nói lại, nhỏ đem theo cả đống sách, đây chắc chắn sẽ là một trận chiến dài đây...] Keiki nghĩ với bản thân nhưng điều đó hóa ra lại là lo lắng không cần thiết. Series Shortcake thu hút hết khách này đến khách khác tới quầy của Mao và núi sách nhanh chóng thu nhỏ đi.
“ Sách của cậu nổi thật đó, Nanjou.”
“ May ghê ha.”
“ Nhưng mà cái tựa đề vẫn kinh khủng như mọi khi.”
“ Cậu đang nói gì vậy chứ? Cái tên đó là cái tên hoàn hảo cho sự kiện trong sách rồi. Trong đêm Giáng sinh đặc biệt ấy, Shouto được tận hưởng cơ thể Keeki thỏa thích. Cái tựa đề sách bắt nguồn từ đó.”
“ Tớ chẳng quan tâm chút nào nên làm ơn đừng có đưa ra lời giải thích cho cái tựa sách.”
Keiki cảm giác như muốn chết cho rồi khi cậu tưởng tượng ra cảnh tượng mà nhân vật lấy cậu ấy làm hình mẫu bị nhân vật dựa trên hình tượng bạn thân cậu ấy làm cho quay cuồng. Keiki chẳng hề muốn nhìn thấy cảnh đó chút nào nhưng điều đó gần như là không thể vì trước mắt cậu ấy là đống sách mô tả nó.
[ Nhưng có một việc mình phải công nhận đó là Nanjou khá nổi tiếng với vai trò một mangaka].
Không bàn tới nội dung thì việc cô nàng làm điều mà mình thật sự yêu quý rất đáng ngưỡng mộ. Thậm chí dù ở một sự kiện địa phương nhỏ thế này nhưng vẫn có nhiều người ghé qua mua, nó cho thấy cô nàng tài năng đến mức độ nào.
“ Nhắc mới nhớ, trước khi cậu tới thì chủ tịch cũng có ghé qua đó.”
“ Sayuki-senpai sao?”
“ Nhưng mà chị ấy hối hả về nhà vì muốn đọc nó ngay lập tức.”
“ Vậy ra fan của cậu là như vậy à?”
Bài kiểm tra đầu vào của cô nàng kia có ổn không đây?
“ Sau khi xong sự kiện này, tớ phải chuẩn bị cho kì FuyuComi.”
“ Eh? Chứ không phải FuyuCom bắt đầu hôm nay sao?”
“ Tớ sẽ chỉ tham gia vào ngày cuối cùng thôi. Nhưng mà tớ định ngày mai sẽ đi dạo xung quanh.”
“ Cậu sôi nổi tích cực tới mức nào vậy chứ, Minami-sensei...?”
Cô ấy có bao giờ có ngày nghỉ không nhỉ? Cả hai lại tiếp tục màn đùa giỡn hằng ngày và nhờ độ nổi tiếng của Mao mà sách của cô ấy đã bán sạch trong vỏn vẹn hai tiếng đồng hồ.
“ 50 cuốn, đã bán sạch...”
“ Đây là sự kiện nhỏ thôi nhưng mà tớ đoán lẽ ra tớ phải mang nhiều thêm chút. Dù sao thì, hôm nay cậu thật sự giúp tớ nhiều rồi, Kiryuu. Không có cậu chắc tớ đã gặp cả đống rắc rối rồi. Đây, phần thưởng của cậu cho ngày hôm nay đây”
“ Cảm ơn nha~” Keiki nhận lấy lon cà phê. “ Tớ sẽ về nhà đây. Cậu thì sao?”
“ Tớ sẽ đi ngó mấy nhóm khác chút.”
“ Tớ hiểu rồi. Vậy thì như vậy có nghĩa là giờ hai đứa mình sẽ tách ra.”
Doujinshi đã bán hết và những người tổ chức sự kiện sẽ xử lí bàn ghế nên Keiki chẳng còn việc gì để giúp nữa.
“ Nhưng mà tớ không ngại cùng cậu làm một chuyến hành trình vào thế giới BL đâu.”
“ Tớ xin khiêm tốn từ chối.”
Keiki chẳng muốn bước vào cái thế giới ruồng bỏ đó. Cậu chàng vừa định rời đi thì Mao lại gọi cậu ấy lần nữa.
“ Ah chờ chút đã Kiryuu.”
“ Hm?”
“ Nếu cậu rảnh thì tớ có thể nhờ cậu làm một việc vặt không?”
“ Việc vặt?”
“ Yeah, là về cái này...” Mao lấy ra một túi giấy bự cỡ A4.
“ Đây là bản cuối cùng của ấn phẩm mới nhất của tớ.”
“ Cậu đang bắt tớ mang theo thứ gì vậy...?”
Nếu lỡ ai đó nhìn thấy Keiki mang cái vật này bên mình thì sao? Mà dù sao thì từ lúc Keiki làm việc với vai trò là người bán hàng thì danh dự các thứ cũng đã mất hết rồi
“ Đừng có như vậy nà. Tớ chỉ đang tự hỏi cậu có thể đưa nó tới chỗ của Yuika không thôi.”
“ Huh? Yuika-chan?”
“ Hm? Có vấn đề gì sao?”
“ À không...”
Ở thời điểm hiện tại, Keiki vẫn chưa kể với bất cứ ai khác về lời tỏ tình của Yuika. Nếu những thành viên của CLB thư pháp mà phát hiện thì cô nàng khổ dâm sẽ nổi giận và cô em gái thích khoe hàng của Keiki sẽ lại tổ chức một màn trình diễn thoát y. Để tránh bất cứ công việc nguy hiểm nào xảy đến, Keiki cũng không kể với Mao.
“ Nhưng mà tại sao vậy?”
“ Tớ không ngại gửi nó tới nhà nhưng sẽ không ổn nếu ai đó ở nhà em ấy phát hiện ra, đúng không nào?”
“ Yeah, nếu là vậy thì sẽ có một cuộc họp gia đình khẩn cấp nhở?”
Keiki có thể tưởng tượng ra cảnh địa ngục môn dang mở nếu như ba mẹ cô bé thấy cuốn sách này. Cuộc trò chuyện trên bàn ăn tối sẽ ngượng ngùng không kể xiết.
“ Yuika thật sự đang mong chờ được đọc nó. Tớ thì sẽ bận rộn cho tới khi kì FuyuComi kết thúc nên em ấy sẽ phải đợi đến năm sau mới có được nó.”
“ ... ... ...”
Keiki có thể hiểu được cái khao khát được đọc tác phẩm mới nhất của một series mà cậu ấy thích.
[ Em ấy nhất định sẽ thấy rất vui nếu mình mang nó đến...]
Keiki có thể hình dung trong đầu mình một nụ cười rạng rỡ. Cậu ấy cân đo đong đếm nỗi đau tinh thần khi phải mang theo cái cuốn BL kia với nụ cười của Kouhai mình. Sau một khoảng lặng ngắn ngủi đấu tranh tinh thần kịch liệt, cậu trai thở dài một tiếng.
“ ...Thôi được rồi, chỉ lần này thôi đó.”
Không liên quan gì tới lời tỏ tình đã nhận được trước đó, Keiki chỉ đơn thuần nghĩ cô bé sẽ rất vui nếu nhận được sách nên cậu quyết định chấp nhận yêu cầu của Mao.
*
Khoảng 30 phút sau khi Keiki rời khỏi phòng thể dục, cậu ấy đã đứng trước nhà Koga.
“ Mình đã tới đây luôn rồi nhưng mà mình nên nói gì khi gặp Yuika-chan đây?”
Nhiệm vụ của cậu ấy chỉ là vận chuyển cái túi. Nhưng đó lại là lí do chính khiến Keiki do dự chưa bấm chuông. Hiện tại Keiki vẫn chưa cho cô bé câu trả lời về lời tỏ tình kia. Dù cậu đã nghĩ về nó mỗi ngày nhưng vẫn chưa một câu trả lời chắc nịch nào hiện hình. Gặp cô gái ấy như thế này sẽ gây ra cảm giác ngượng ngùng kinh khủng, Nhưng Keiki đã nhận thỉnh cầu của Mao nên giờ cậu ấy không thể nào rút lui vào phút cuối được.
“ Ahh, cái gì đến sẽ đến...!” Keiki ép bản thân mình tới nhấn chuông.
Sau khi làm như thế, cánh cửa bật mở sau một khoảng ngắn im lặng.
“ Vâng, ai ở đó thế?”
“ ...Eh?”
Keiki sẽ thấy vui hơn nếu người mở cửa là ba hoặc mẹ của cô bé nhưng đó hóa ra lại chính là cô gái mà cậu không muốn gặp. Đúng vậy, đó chính là Koga Yuika với mái tóc vàng óng và đôi mắt xanh lam như mọi ngày. Nhưng mà giọng của Keiki nghe như chết lặng là do thứ khác—
[ Eh, cái gì vậy? Sao em ấy lại mặc đồ ngủ con gấu?]
Vì lí do gì đó mà cô gái trông như một chú gấu bự nhờ bộ đồ ngủ đang mặc. Chiếc nón trùm lên đầu và đôi tai gấu khiến cô bé trông rất đáng yêu.
“ Ah, Keiki-senpai? Có chuyện gì mà anh đến nhà em vậy?”
“ Chuyện gì đã xảy ra với em vậy?”
“ Hm? Sao anh không vào nhà đi nè? Ở bên ngoài hẳn phải lạnh lắm.”
“ Ahh, yeah... như vậy thì thật tuyệt”
Đứng trước nhà nói chuyện về một quyển BL không phải là một í tưởng gì hay ho. Và như thế, Keiki đã nhận lời mời của Yuika một cách biết ơn và tiến vào bên trong. Cậu được dẫn đến căn phòng khách và ngồi xuống chiếc ghế sofa.
“ Keiki-senpai, anh uống cà phê được không?” cô bé hỏi trong khi đi về phía gian bếp.
“ Ah, yeah...”
“ Đã rõ. Yuika sẽ đi pha chút cà phê ngay đây.” Cô gái vừa ngâm nga vừa chuẩn bị cà phê.
Sau khi theo dõi Yuika một chút, Keiki là người đầu tiên lên tiếng.
“ Cho anh hỏi là ba mẹ em đi đâu rồi, Yuika-chan?”
“ Họ đang đi làm. Hai người họ thậm chí còn chẳng có thời gian nghỉ dù là cuối năm. Cứ như họ làm việc cho công ty đen nào đó vậy ấy ~?”
“ V—Vậy hả...?”
Keiki không biết phải trả lời như thế nào nhưng ba mẹ của Keiki cũng khá giống vậy. Chẳng có dấu hiệu nào là ba mẹ cậu ấy sẽ về nhà dù là cuối năm. Sau chuyện vừa rồi thì thêm một chút thời gian nữa trôi qua và rồi Yuika mang ra hai cái cốc.
“ Của anh đây. Vẫn còn nóng ấy nha nên cẩn thận chút.”
“ Cảm ơn em.”
Cô bé đặt hai chiếc cốc lên bàn. Keiki cảm thấy biết ơn vì cà phê nóng sẽ làm cho cơ thể cậu ấy ấm lên nhưng chiếc cốc thì vẫn đang nóng bừng nên thay vì bưng uống, cậu ấy lấy chiếc smartphone của mình ra và chĩa camera vào Yuika.
“ Keiki-senpai? Anh đang làm gì vậy?”
“ ... ...”
Cạch cạch cạch cạch cạch cạch!
“ Sao anh chỉ lẳng lặng chụp hình mà không nói gì vậy hả!?”
“ Thì, anh nghĩ là anh phải lưu lại hình ảnh này ấy. Anh chưa bao giờ thấy một bé gấu đáng yêu cỡ này trước đây.”
“ Eh? Gấu? ...Ah!?”
Có vẻ như cuối cùng Yuika cũng nhận ra là cô bé đang mặc đồ gì. Mặt cô bé đỏ chót và hai tay khua khoắng điên cuồng.
“ C—Cái này không phải như anh nghĩ đâu! Yuika không có mặc đồ trẻ con đâu đó! Hôm nay cô ấy chỉ vô tình mặc thôi à nha...!”
“ Không sao đâu mà. Trông nó hợp với em một cách đáng kinh ngạc luôn.”
“ Ý anh là sao vậy hả!? Anh đang có ý là Yuika là một đứa trẻ trông xinh xắn khi mặc đồ trẻ con đúng không hả!? Anh hẳn đang nghĩ là thật kì cục khi mà bộ đồ ngủ của Yuika từ hồi sơ trung vẫn còn vừa khít với cô ấy đúng không?!”
“ Anh đâu có nói gì như thế đâu.”
“ Keiki-senpai là đồ ngốc xít! Ngực của Yuika có thể nhỏ nhưng mà cô ấy là học sinh cao trung đó nha!”
“ Em không cần phải xấu hổ như thế đâu. Học sinh cao trung thích đồ ngủ gấu đâu có gì là sai?”
“ ...Hmph, đúng thật là anh không hiểu ý em mà.”
“ Không hiểu gì chứ?”
“ Yuika không muốn người cô ấy thích nghĩ là cô ấy trẻ con!”
“ O—Okay...”
“ Chờ em 10... à không năm phút thôi!” Yuika vừa nói vừa phóng thẳng khỏi phòng.
“ Không ổn rồi. Yuika-chan nói những thứ đáng yêu như vậy mà chẳng hề một giây khắc nào chần chừ luôn...”
Vừa rồi là một màn khủng bố sử dụng một quả bomb chứa sự đáng yêu. Dù cho khuôn mặt ấy giận dữ là thế nhưng Keiki không thể không nghĩ cô bé thật dễ thương và lời nói của cô ấy chứa đựng một sức mạnh hủy diện. Để giấu đi trái tim đang đập liên hồi của mình, Keiki nhấp một ngụm cà phê và rồi Yuika mặc đồ tây quay trở lại phòng.
“ C—Cảm ơn anh vì đã đợi...”
“ ... ...”
Cô gái đang mặc một chiếc áo len trắng cùng với váy và vớ tất đen, tỏa ra một hình ảnh rất mùa đông khiến cho Keiki say đắm.
“ Keiki-senpai?”
“ Ah, không, không có gì hết... cho anh xin lỗi.”
“ Sao tự nhiên khúc cuối anh nói nghe lịch sự quá vậy?” Yuika nghiêng đầu bối rối và ngồi xuống ghế sofa đối diện Keiki.
“ Dù vậy, anh thật sự đã khiến Yuika ngạc nhiên lúc anh đột nhiên xuất hiện trước của nhà cô ấy đó.”
“ Anh có gửi tin nhắn cho em rồi nhưng mà anh đoán là em không thấy đúng không?”
“ Oh, thật hả? Em xin lỗi, Yuika đã để điện thoại mình trên phòng.”
“ Lúc nãy em đang làm gì vậy?”
“ Dọn dẹp nhà cửa. Anh lau dọn nhà đón năm mới chưa vậy, Senpai?”
“ Bọn anh đã làm ngày hôm qua rồi. Mà dù gì thì Mizuha lúc nào cũng lau dọn nên tất cả những gì hai đứa anh phải làm là lau chùi cửa sổ và mấy thức khác thôi.”
Kĩ năng lau dọn của Mizuha không phải là thứ có thể xem nhẹ. Cô bé thậm chí còn khiến cho phòng CLB trông bóng loáng trước kỳ nghỉ đông.
“ Mấy bộ đồ ngủ như vừa rồi khá hữu dụng để lau dọn. Yuika không phải lo dù nó có bị dơ và nhờ có chiếc mũ trùm đầu mà tóc cô ấy cũng không dính đầy bụi”
“ Ahh, vậy ra đó là tại sao em lại mặc đồ ngủ gấu.”
Quả thật mặc một bộ đồ tây trong khi lau dọn nhà cửa là một việc làm lãng phí nên những bộ đồ ngủ như thế rõ ràng là lựa chọn hợp lý.
“ Vậy rồi điều gì đã dẫn anh tới đây vậy?”
“ À đúng rồi, Nanjou đã nhờ anh mang vài món đồ đến cho em. Anh quên béng luôn nó vì bộ đồ ngủ.”
“ Xin anh hãy quên bộ đồ ngủ luôn đi... chờ đã, Mao-senpai sao?”
“ Yeah, nhỏ muốn anh mang tới cho em tác phẩm mới nhất của nhỏ”
“ Tác phẩm mới nhất của Mao-senpai hả!?”
Ngay khoảnh khắc Yuika nghe những lời đó cô bé nhảy thẳng về phía trước.
“ Có lẽ nào nó là ‘ Làm thế nào để ăn một chiếc bánh Giáng sinh ngon lành’!?”
“ Đúng là nó đó... đây của em đây.”
“ Cảm ơn anh nhiều lắm lắm!” Đôi mắt của Yuika sáng bừng lên và cô bé đưa tay ra nhận lấy chiếc túi.
Tuy nhiên, chỉ vài xen-ti-mét nữa thôi là cô bé sẽ chạm đến chiếc túi nhưng chính bàn tay kia dừng lại. Thay vì cầm lấy chiếc túi, cô bé hướng ánh mắt sác lẹm về phía nó.
“ Mmmm...”
“ Yuika-chan? Có vấn đề gì hả?”
“ À thì... có vẻ như Yuika sẽ trông như một đứa biến thái nếu cô ấy cứ vui vẻ nhận lấy nó thế này... mặc dù cô ấy đã nói là sẽ trở thành một cô gái bình thường, vậy mà lại...”
“ Ahh, anh hiểu rồi.”
Trong đêm linh thiêng của kỳ Giáng sinh, Yuika đã tuyên bố là cô bé sẽ ngưng không làm một đứa biến thái nữa. Và kết quả là cô bé cảm thấy chút chần chừ khi nhận lấy quyển doujinshi.
“ Nếu em không cần nó thì anh có thể mang nó theo khi anh về đó nha?”
“ Không được đâu?!”
“ Fufufu. Vậy giờ sao đây nào, Yuika-chan?”
“ Uuuuu...”
Keiki đùa giỡn phơ phẩy chiếc túi trước mặt Yuika, người mà mắt đang ngấn nước.
“ Nếu em thật sự muốn đọc nó tới vậy thì em không cần phải kiềm chế đâu.”
“ Nhưng mà...”
“ Anh biết là nói như vầy thì có hơi quá, em biết Nanjou ra sao rồi đó, nhưng mà ngay cả những đứa con gái bình thường cũng đọc mấy thể loại như này ấy.”
“ T—Thật hả?”
“ Và Nanjou cũng đã nhờ anh mang nó đến cho em rồi nên sẽ không tốt nếu em không lấy nó.”
“ Vậy thì...” dù có hơi do dự một chút nhưng cuối cùng Yuika cũng đưa tay ra nhận lấy túi.
Sau đó, cô bé ôm chặt lấy nó, nở một nụ cười rạng rỡ.
“ Fufu. Cảm ơn anh nhiều lắm. Yuika sẽ phải cảm ơn Mao-senpai sau vậy.”
“ Yeah.”
“ Nhưng mà buồn thật đó.”
“ Sao vậy?”
“ Yuika đã nghĩ là anh đến đây để cho cô ấy một câu trả lời để rồi hóa ra chỉ là một việc vặt thôi. Yuika thật sự đã khá căng thẳng đó, anh biết không.”
“ Urk...”
Chẳng thể trách cô bé vì cảm thấy như thế được. Tuy nhiên, đáng buồn thay là Keiki chưa có một câu trả lời nào cả.
“ ... ... Anh cần thêm chút thời gian nữa cho việc ấy”
“ Cũng không làm gì khác được. Yuika sẽ tha thứ cho anh vì anh đã mang ấn phẩm mới của Mao-senpai đến cho cô ấy.”
Thật bất ngờ là Yuika lại tha cho Keiki khá dễ dàng. Vẻ hờn dỗi của cô bé có lẽ chỉ là diễn thôi.
“ Để đền bù chuyện này thì anh không phiền nếu Yuika ngồi kế anh đâu hả?”
“ Huh? Ah, anh không phiền đâu mà.”
“ Vậy thì, cho Yuika xin phép—” cô bé vừa nói vừa ngồi xuống bên trái Keiki.
Xong xuôi cô nàng ôm lấy cánh tay Keiki như thể hai người là người yêu của nhau.
“ Y—Yuika-chan? Em đang làm gì vậy?”
“ Fufu. Đây là lúc tự PR bản thân của Yuika đó”
“ Tự gì chứ?”
“ Không có nhiều cơ hội thế này nên Yuika nghĩ là cô ấy phải chủ động hơn nữa để giúp cho Keiki-senpai đi đến quyết định dễ dàng hơn.”
“ A—Anh hiểu rồi..?”
“ Cơ bản mà nói, nếu anh chọn Yuika làm bạn gái của mình, anh sẽ có thể trải nghiệm những việc như thế này đó.”
“ Những việc như thế này sao...”
Cô bé nói như thể đang quảng cáo cho một tựa game mới chuẩn bị phát hành vậy.
“ Hoặc chí ít thì vừa rồi là cái cớ mà Yuika đã nghĩ ra chứ thật ra cô ấy chỉ muốn được âu yếm với anh như thế này thôi.”
“ Eh!?”
“ Yuika thích được nuông chiều lắm nên cô ấy chắc chắn sẽ bám dính anh nếu hai đứa bắt đầu hẹn hò đó... anh có ghét chiều hư người khác không, Keiki-senpai?”
“ K—Không hẳn...”
“ Fufu, hoàn hảo luôn.”
“ !?”
Trái tim của Keiki trượt một nhịp trước nụ cười ngây thơ của Yuika.
[ Không ổn rồi..! Yuika-chan thơm quá, em ấy cũng rất đang yêu khi nhõng nhẻo nữa và bộ ngực mềm mại của em ấy còn đang chạm cánh tay mình nữa chứ!]
Nếu mà Keiki sơ sẩy trong một khắc thì có lẽ cậu ấy đã đè Yuika xuống luôn rồi.
[ Việc này là trái luật rồi!]
Cái sự đáng yêu này là món vũ khí tối thượng có thể giết chết trinh tiết của Keiki. Nó mạnh đến mức đủ để khiến Keiki đánh mất sự phòng thủ tuyệt đối của cậu chàng cho zin của bản thân.
[ Bình tĩnh nào... Em ấy vẫn là nữ hoàng bạo dâm đã thồn cái quần lót nóng hổi vừa thổi vừa ăn vào mồm mình đó...]
Ngay bây giờ Yuika đang cư xử như một đứa con gái bình thường nên cô bé có thể sẽ cởi bỏ lớp mặt nạ ngay khoảnh khắc Keiki giãn lỏng bản thân. Hiện tại cậu ấy phải quan sát cô bé và xem liệu cậu ấy có thể cùng với cái kế hoạch giảm biến thái của mình vượt qua khó khăn cản trở được không. Đó là tại sao Keiki phải làm gì đó với cái tình huống này ngay lập tức.
“ ...Um, Yuika-chan?”
“ Có chuyện gì vậy?”
“ Cái sự kích thích này có hơi quá mức với anh nên tụi mình có thể giữ nó ở mức độ nhẹ nhàng hơn được không?” Keiki nói vì muốn tìm cách làm giảm bớt cái kích thích mà cậu đang phải chịu đựng.
“ Vậy thì...” Kouhai cậu ấy tạm thời di chuyển cơ thể ra chỗ khác để rồi nắm lấy bàn tay của Keiki với tay trái của cô. “ Việc như thế này sẽ ổn thôi, đúng không?”
“ Yeah, có lẽ vậy...”
Đó là một động thái tốt hơn hẳn cho một người mới trong chuyện tình yêu như Keiki. Việc ấy làm Keiki cảm thấy nhẹ nhõm.
[ Yeah, việc này thật sự tạo cảm giác như hai đứa mình là người yêu của nhau...]
Cả hai ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế sofa, tay nắm tay và không gì hơn. Chỉ với bấy nhiêu thôi Keiki đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh hai người thành một cặp và một cảm giác dễ chịu lấp đầy trái tim cậu ấy. Thế nhưng tại sao mà...?
[ ...Hm? Vừa rồi là...]
Khi Keiki liếc nhìn khuôn mặt đang mỉm cười của Kouhai mình, cậu ấy cảm thấy một cảm giác u ám cũng như là một cảm giác khó chịu trong tim. Keiki cảm thấy nơi lồng ngực mình là một cơn đau nhói.
*
Ngày hôm sau, Keiki đã gọi Kouhai Nagase Airi của mình đến quán cà phê lân cận. Đó là quán cà phê mà cậu ấy đã dùng để khiến cho Yuika và Airi trở nên gần gũi hơn như hai người bạn. Trong khi cậu trai đang đổ chút và phê nóng vào cốc thì cô gái với mái tóc hai đuôi màu xanh be tiến vào quán. Cô bé đang mặc một chiếc áo cardigan cùng với váy phồng và khi thấy Keiki, Airi nhẹ nhàng vẫy tay với cậu ấy.
“ Chào anh, Kiryuu-senpai.”
“ Yo, Nagase-san.”
Sau khi trao đổi lời chào ngắn gọn, cô gái ngồi xuống phía đối diện Keiki. Cùng lúc ấy, nữ phục vụ đi tới.
“ Cho em một li sô đa kem.”
“ Em sẽ uống thêm cà phê.”
Họ gọi món với nữ phục vụ và rồi nhanh chóng nhận được thức uống của mình. Keiki mỉm cười với cô bé và nói.
“ Rồi anh nghe em nói đây”
“ Em xin lỗi vì đã cho anh leo cây vào hôm Giáng sinh”
“ Tốt lắm”
Vào ngày 24 tháng 12, Airi đã thất hứa về buổi hẹn và thay vào đó đã gửi Yuika đi. Nói đúng hơn thì đó ngay từ đầu là mục tiêu của Airi.
“ Anh tha thứ cho em khá dễ dàng đó nha. Em biết Kiryuu-senpai như thế nào nên em đã nghĩ là anh sẽ kích động hơn.”
“ Hình ảnh của anh đối với em là như thế nào vậy chứ?”
“ Fufu. Anh muốn biết không?”
“ ...không, bỏ qua đi.”
Nếu Keiki mà nghe thì chắc chắn những gì cậu ấy đánh giá về bản thân sẽ sụp đổ nên không cần phải tự làm tổn thương bản thân như thế
“ ...Mà sao cùng thì anh có giận không?”
“ Không hẳn. Em cũng chỉ làm như vậy vì muốn tốt cho Yuika-chan thôi mà.”
“ Vậy sao?”
Cô bé hẳn đã đứng ngồi không yên vì về cơ bản Airi đã lừa dối Keiki. Nhưng khi nghe được câu trả lời của cậu trai, cô bé thở ra một tiếng nhẹ nhõm và ăn kem sô đa của mình
“ Tuy nhiên, bỏ qua chuyện đó thì em đang giận đây.” Airi lẩm bẩm.
“ Hm?”
“ Tại sao anh không trả lời Yuika?”
“ Eh...”
“ Một cô gái vô cùng đáng yêu đã tỏ tình với anh đó, chẳng phải sao? Mọi đứa con trai bình thường sẽ trả lời okay ngay lập tức ấy.”
“ Ah, thì, có lẽ cũng không phải gì lạ khi mà em đã nghe điều đó từ Yuika-chan...”
Dù sao thì Airi cũng đã được phân công là sắp đặt buổi hẹn mà nên không có gì lạ nếu cô bé nhận được một báo cáo chi tiết.
“ Em ủng hộ Yuika. Em đã nghe rất nhiều trong một lần gọi điện thoại. Nào là về chuyện cô ấy đi đến thủy cung với Senpai rồi nào là anh đã bế cô ấy như một công chúa... Tất cả những chuyện hạnh phúc đó luôn ấy! Cô ấy đáng yêu cực kì đúng không nào!? Cô ấy đáng yêu tới mức em muốn đổ cô ấy luôn đó!”
“ Em có nên kể với anh về chuyện đó không vậy?”
“ Dĩ nhiên là không”
“ Biết lắm mà!”
“ Vậy nên xin anh hãy giữ bí mật với Yuika.”
“ Anh sẽ làm thế.”
Dù vậy, Keiki đã không ngờ là Yuika sẽ kể về buổi hẹn của hai người họ một cách ngây ngô như thế...
“ Em ấy có thể đáng yêu tới mức nào vậy chứ...?”
Keiki quằn quại xấu hổ trước cái suy nghĩ là Kouhai của cậu ấy đã hạnh phúc kể lại về những việc đã xảy ra trong buổi hẹn của hai người với bạn bè của cô bé.
“ Vậy rồi sao anh lại không trả lời okay với cô ấy? Nhận được một lời tỏ tình từ một cô gái xinh đẹp như Yuika chẳng khác nào một điều kì diệu đâu.”
“ Quả thật là vậy...”
Sau Mizuha thì cả Yuika cũng đã tỏ tình với cậu ấy. Đối với Keiki, một đứa chưa bao giờ được trải nghiệm tình yêu và thời thanh xuân từ đó đến giờ thì đây quả là một phép mầu.
“ Sao em ấy lại yêu một đứa như anh chứ...?”
Yuika về cơ bản sẵn lòng giết chết con người cũ của cô bé để có thể ở bên Keiki. Dù cho cậu ấy chưa bao giờ làm điều gì đặc biệt cho cô bé nhưng Yuika vẫn có cảm xúc mãnh liệt đến thế với Keiki. Điều ấy là một bí ẩn đối với Keiki.
“ ...Không phải là ‘một đứa như anh’ đâu, okay?”
“ Nagase-san?”
“ Đừng có nói xấu về người mà bạn của em yêu.” Cô bé nói một cách bình tĩnh nhưng dường như đang bị kích động.
Với một vẻ mặt giận dữ, gần như là buồn bã, Airi tiếp tục nói.
“ Kiryuu-senpai lúc nào cũng đối xử ân cần với em, kouhai của anh. Anh đã cố sửa đổi nỗi ghét con trai của em và anh đã giúp em thay đổi nữa. Có thể điều đó chẳng phải thứ gì đặc biệt đối với anh nhưng em đã rất hạnh phúc đó.”
“ ... ... ...”
“ Vậy nên em có thể hiểu được tại sao Yuika lại chọn anh. Anh là một người xứng đáng được yêu thương đó, Senpai.”
“ Nagase-san...” Keiki sững sờ trước tông giọng nghiêm túc của cô bé.
Cùng lúc đõ, hai má cậu ấy giãn ra trong hạnh phúc.
“ Anh nghĩ là Souma trước đây cũng từng nói điều gì đó tương tự.”
Khi Keiki tìm thấy lá thư tình bí mật ấy, Shouma đã động viên Keiki. Cũng giống như cách mà Airi vừa làm, Shouma đã bảo Keiki rằng cậu ấy là người có quyền được nhận những tâm tư tình cảm từ người khác.
[ Mình đã chẳng hề lớn hơn được chút nào kể từ lúc đó ha...]
Cậu ta chưa bao giờ nghĩ là đột nhiên có được sự tự tin vô hạn. Tuy nhiên may mắn thay có những người ủng hộ cậu ấy tới mức độ đó. Có lẽ Keiki nên đối diện với tương lai trước mắt mình một cách tự tin hơn.
“ Nếu anh hiểu rồi thì nói đồng ý với cô ấy liền đi và làm cho cô ấy hạnh phúc.”
“ Đó lại là một chuyện khác rồi...”
“ Đúng là thiếu quyết đoán mà. Bộ anh có vấn đề gì với một người như Yuika sao?”
“ Không phải như vậy, chỉ là anh không muốn đốt cháy giai đoạn.”
“ Những tên ngốc thiếu quyết đoán như anh nên chết hết đi.”
“ Em vừa nói gì vậy hả!?”
Đó là một điều thật sự kinh khủng để nói với người khác.
“ Thật sự thì chẳng có chuyện gì anh có thể phàn nàn cả. Anh đã rất hạnh phúc khi em ấy nói em ấy sẽ trở thành một cô gái bình thường vì anh và điều đó đã cho thấy em ấy nghiêm túc như thế nào với anh rồi.”
“ Vậy thì, tại sao anh—?” Sau đó Airi ngẩng đầu lên như thể cô bé đã nhận ra điều gì đó. “Đừng có nói với em là, có phải anh..?”
“ Hm?”
“ ...Không, không có gì cả.” Cô bé đã định nói gì đó nhưng rồi nhanh chóng nuốt lại nhưng lời của mình. “ Dù sao đi nữa, cô ấy sẽ không vui nếu phải đợi quá lâu đó. Anh liệu hồn đừng có làm cô ấy khóc đó, okay?”
“ Anh biết rồi mà.”
Keiki không thể cứ để mọi chuyện như thế này mãi mãi được. Cậu ấy biết cậu ấy sẽ phải cho cô bé một câu trả lời càng nhanh càng tốt. Nhưng vấn đề là câu trả lời lại không đến. Dù cho Yuika đã đi xa tới mức nói là cô ấy sẽ trở thành một cô nàng bình thường vì cậu nhưng Keiki vẫn không thể chọn cô ấy.
Tại sao vậy?
“ Mà nhân tiện, tình yêu là gì vậy?”
“ Câu đó từ đâu chui ra vậy? Anh đang hỏi em à?”
“ Rõ là vậy rồi mà...”
“ Em không biết liệu em có đúng hay không, cơ mà... nếu anh muốn người kia mỉm cười, muốn người đó hạnh phúc thì chẳng phải điều đó có nghĩa là anh thích người đó sao?” giả định của Airi về tính yêu khá là lãng mạn.
“ ...Em có người nào như vậy không, Airi?”
“ Em đánh anh bây giờ đó, okay?” Airia khó chịu trả lời.
Yuika đã nói là cô bé sẽ sẵn lòng trở thành một cô gái bình thường nếu điều ấy khiến Keiki yêu cô. Nếu cảm giác đó là yêu thì lời giải thích của Airi chẳng phải là sai.
“ Còn nữa, có vậy thôi hả? Nếu anh muốn nghe ý kiến của em về Yuika thì chẳng phải là anh có thể đơn giản là gọi em sao?”
“ Oh đúng rồi, có thứ anh muốn đưa cho em đây, Nagase-san.”
“ Thật hả?”
“ Đây, cho em đây” Keiki lấy ra một chiếc túi nhựa từ trong túi áo khoác ở ngực “ Quà Giáng sinh đó. Mặc dù là có hơi trễ chút”
“ Cho em sao...?”
“ Dù sao thì anh cũng đã định sẽ đi chơi với em ngày hôm đó mà. Anh đã chuẩn bị nó nhưng em lại không đến.”
“ Ugh...”
“ Vậy nên anh sẽ rất vui nếu em nhận nó”
“ ...C—Cảm ơn anh nhiều lắm.” Airi nhận lấy món quà. “ Em có thể mở nó ra không?”
Khi Keiki gật đầu, Airi chậm rãi mở chiếc túi nhựa ra.
“ Ah...”
Bên trong là một tập giấy ghi chú với họa tiết hoa anh đào và một chiếc bút bi màu hồng đi kèm tông xuyệt tông. Đó là món đồ Keiki đã mua hôm trước buổi hẹn sau khi suy nghĩ rất nhiều.
“ Đáng yêu quá...”
“ Nó hơi lỗi thời rồi nhưng vì em lúc nào cũng ghi chú nên anh nghĩ sẽ hợp với em.”
“ ...Anh chẳng được gì dù có làm cho em vui như thế này đâu đó”
“ Cái lời đe dọa đó chẳng có chút trọng lượng nào nếu em cứ nhìn đi chỗ khác như thế đâu.”
Sự thật thì nó chỉ cho thấy là cô bé đã hạnh phúc đến dường nào. Keiki cũng không bỏ sót chi tiết là hai gò má của cô bé hơi ửng hồng.
“ Nếu anh ghé qua phòng hội học sinh một lần nữa, em sẽ pha chút trà cho anh.”
“ Anh mong chờ điều đó.”
Cuối cùng thì Keiki vẫn chưa nghĩ ra được lời hồi đáp cho lời tỏ tình kia nhưng ít nhất thì cậu đã đưa được món quá mà lẽ ra đã quá hạn. Dĩ nhiên, Keiki đã giữ bí mật chuyện trái tim cậu ấy đã đập hơi nhanh khi cậu thấy Airi hạnh phúc đến vậy vì món quà.
*
Đã đến thời điểm cuối cùng của một năm rồi. Hôm ấy là ngày 31 tháng 12. Keiki đang tận hưởng khoảng thời gian của mình bên dưới chiếc kotatsu trong phòng khách thì Mizuha đi vào từ nhà bếp cùng với một cái khay.
“ Mì soba đã xong rồi đây”
“ Cuối cùng cũng được ăn rồi!”
Hai chiếc bát được đặt lên bàn. Mizuha lại ngồi cùng với Keiki phía dưới chiếc kotatsu và rồi hai người vỗ tay mình.
“ “ Itadakimasu!!” “
Cả hai bắt đầu chén mì soba.
“ Ngon quá!”
“ Nghe được điều đó em vui lắm ấy.”
“ Năm nào anh cũng tự hỏi về chuyện này nhưng mà ăn tinh bột vào lúc trễ như vầy tạo cảm giác như tụi mình đang làm điều gì đó tồi tệ ấy, đúng không?”
“ ... ... ...”
Cô em gái của Keiki đông cứng tại chỗ.
“ Không sao đâu mà ha... em đã ăn ít trong bữa tối và ngày mai là buổi viếng đền đầu năm nên là sau khi đi bộ rất nhiều thì em sẽ xử được chút mỡ thừa đó... đúng rồi, sẽ ổn thôi ha...”
“ Um... anh xin lỗi...”
Keiki rõ ràng đã nói điều không nên. Sau khi cậu ấy bảo Mizuha đừng nên chuyện bé xé ra to, cô ấy lại tiếp tục với bữa tối muộn của mình.
“ Một năm sắp sửa kết thúc rồi ha?”
“ Yeah. Nhiều chuyện đã xảy ra, đúng không?”
Sự kiện lớn nhất để lại ấn tượng trong Keiki là lá thư tình đi kèm với cái quần lót. Kể từ lúc cậu ấy phát hiện ra lời tỏ tình của nàng Lọ lem trong phòng học, càng ngày càng nhiều những cô nàng khác để lộ ra cái xu hướng biến thái của mình và những tình huống bất bình thường đã lấp đầy cuộc sống thường nhật của Keiki.
“ ...Yeah, quả thật là nhiều chuyện đã xảy ra.”
Ngẫm lại thì năm nay đã lấp đầy sự biến thái.
“ Cuối cùng thì ba mẹ cũng không về nhà.”
“ Mà dù sao thì cũng như mọi khi mà.”
Ba mẹ của hai người là những tồn tại mà thậm chí con trẻ của họ cũng hiếm khi được gặp. Trong năm thì về cơ bản là họ không bao giờ về nhà và nhiều lúc họ thậm chí còn chẳng về nhà vào dịp cuối năm. Tất nhiên chẳng thể trách hai người họ được. Keiki và Mizuha cũng thường nói chuyện với họ qua điện thoại.
Trong lúc ăn, Keiki nghĩ về phụ huynh của mình những người mà chắc hẳn đang làm việc cho một công ty đen nào đó. Màn đếm ngược trên TV bắt đầu. Một nữ phát thanh viên nhấn mạnh là thời khắc cuối cùng đã đến. Và rồi, khi chỉ còn lại 5 giây...
‘ Năm, bốn, ba, hai, một—Chúng mừng năm mới!’
Một năm mới bắt đầu với việc phát thanh viên và khán giả vỗ tay. Trong tâm trạng dễ chịu, Mizuha và Keiki đón mừng một năm mới.
“ Chúc mừng năm mới, Mizuha.”
“ Năm nay xin anh cũng đối xử tốt với em nha, Nii-san.”
Họ trao đổi vài lời và mỉm cười.
“ Oh, mọi người đang gửi tin nhắn cho anh nè.”
“ Em cũng nhận được chúng.”
Shouma và Koharu đã gửi tin nhắn cho Keiki rồi và Ayano là ngườ khởi đầu cho chuỗi tin nhắn từ hội học sinh. Theo sau đó là những người khác và Sayuki cùng với Mao cũng sớm theo sau.
“ Ah, Tokihara-senpai gửi cho em tấm ảnh thư pháp nè.”
“ Anh cũng nhận được.”
Trong khi trả lời từng tin nhắn một, Keiki nhận được một cái nữa.
“ Oh, từ Yuika-chan.. Hm? Một tấm ảnh sao?”
Cùng với tin nhắn, Keiki nhận được một tấm ảnh selfie. Cô bé đang ngồi trên giường, selfie từ trên xuống, ném một nụ hôn vào ống kính trong khi đang mặc đồ ngủ. Dòng chữ phía dưới tấm ảnh là ‘Điều này có làm cho tim anh loạn nhịp không?’
“ Cái Yuika-chan đó...”
Dĩ nhiên là nó đã khiến trái tim của Keiki đập nhanh hơn. Kể từ lời tỏ tình kia, bé tiểu quỷ đó đã trở nên càng ngày càng bạo dạn.
“ Phew, hôn gió luôn. Yuika-chan đúng là bạo thật nha.”
“ Anh không đánh giá cao chuyện em lúc nào cũng nhìn lén điện thoại anh đâu đó.
“ Đó là do anh cười tươi rói với bản thân kìa.”
“ Anh không có cười!”
“ Anh có.”
“ Không thể nào...”
“ Dù sao thì Yuika-chan cũng rất dễ thương mà. Em có hơi ngạc nhiên là em ấy lại gửi tấm ảnh đó cho anh đó. Bộ có chuyện gì xảy ra khiến hai người thân thiết với nhau hơn à?”
“ E—Em đang nói gì vậy chứ?”
Nhìn chằm chằm...
“ ... ... ...”
Keiki thu nhỏ lại trước ánh nhìn chằm chằm của em gái cậu ấy. Bầu không khí cứ như thể cô bé đã biết hết mọi chuyện rồi. Mặc dù Keiki chẳng làm điều gì tồi tệ cả nhưng cậu ấy vẫn vô thức nhìn đi chỗ khác trong tội lỗi.
“ Mà thôi sao cũng được. Ngày mai tụi mình sẽ đi viếng đền cùng với mọi người ở CLB đó nên giờ hai đứa mình nên đi ngủ thôi.”
“ T—Tuân lệnh!” Keiki thở dài nhẹ nhõm.
Từ phía ngoài ánh mắt của Keiki, Mizuha lên tiếng.
“ Hey, Nii-san, anh có thể nhìn qua phía này một chút không?”
“ Hm?”
“ Nhìn nè.”
“ Pffft!?”
Khi Keiki quay mắt về phía Mizuha, cô bé đang ngồi trên ghế sofa, cả hai bàn tay nắm lấy chiếc váy trong khi cô bé khoe ra chiếc quần lót của mình. Vì hôm nay cô nàng đang mang vớ tất chứ không phải quần tất nên chiếc quần lót màu hồng hiện rõ mồn một.
“ Wah! Mizuha-san!? Em đang làm cái gì vậy hả!?”
“ Hình ảnh đầu tiên trong mắt anh năm nay đó.”
“ Anh chưa bao giờ nói là anh muốn thứ gì như thế...”
“ Chắc chắn là năm nay Nii-san cũng sẽ nhìn thấy rất nhiều cái quần lót nên em đã nghĩ là ít nhất cái của em phải là cái đầu tiên anh thấy.”
“ Anh không nhìn chúng vì anh muốn vậy, okay?”
“ Fufu, em đã lấy đi lần đầu nhìn quần lót của anh rồi”
“ Cái đó là gì cơ chứ...?”
Mizuha đã tạo ra một từ mới và giờ thì cô nàng đang cười khúc khích. Có vẻ như năm nay sẽ lại là một năm bận rộn nữa cùng với việc Keiki sẽ bị kéo lê lết bởi những kẻ biến thái nhiều hơn nữa.
Công ty đen hay black company là những công ty được đánh giá là bóc lột người lao động một cách quá giới hạn cho phép Team Yuika thấy gì không nào, flag đó ;VV Team Sayuki đâu rồi, gáy to lên các bạn =)))