Cuối tuần đã tới và hiện đang là buổi trưa. Đón chào các thành viên CLB thư pháp là một thế giới màu bạc.
“ Núi kìaaaaaaaaaaaaaa!”
“ Lạnh cóng! Trắng xóa! Và đầy tuyết luôn!”
Thời tiết đã ưu ái cho khu trượt tuyết này. Keiki và Yuika thì đang tràn đầy năng lượng trước khung cảnh kia.
“ Hai đứa mà cứ hét lên như thế thì sẽ gây tuyết lỡ ấy nha.
“ Sheesh, hai người cư xử như trẻ con vậy.”
Đáp lại hai cô cậu kia là Sayuki và Mao đang cư xử như những bậc phụ huynh. Người lên tiếng cuối cùng là Mizuha nhưng cô bé chỉ rên rỉ và run cầm cập vì cơn lạnh. Họ đã bắt xe buýt đi từ sáng sớm và sau khi tới chỗ ở thì ngay lập tức đi thẳng đến khu trượt tuyết.
Cả nhóm đều đang vận những bộ đồ trượt tuyết hoàn hảo, Keiki mặc màu xám, của Sayuki là xanh biển, Yuika thì màu hồng, Mao màu cam và Mizuha xanh lam. Tất nhiên bọn họ ai cũng mang mũ đội và găng tay để bảo vệ bản thân khỏi cơn lạnh.
“ Tụi mình sẽ phải cảm ơn Ootori-san vì đã cho cả nhóm mượn ngôi nhà của cô ấy ở đây.”
“ Đúng vậy. Lần tới khi em thấy chị ấy em sẽ gửi lời cảm ơn.”
Cũng như lúc trước, cả nhóm một lần nữa ở trong ngôi nhà thuộc sở hữu của gia đình Ootori. Dễ thấy là nhà Ootori có kha khá những ngôi nhà kiểu này và đó thực sự là một điều rất ấn tượng.
“ Nii-san, Nii-san.”
“ Hmm? Sao vậy, Mizuha?”
Em gái của Keiki kéo tay áo cậu và chỉ vào tòa nhà của khu trượt tuyết mà bọn họ vừa mới đi ra.
“ Em có thể ở trong đó đọc sách thôi không?”
“ Em nhất quyết không ra bên ngoài sao?”
Dĩ nhiên bản thân Keiki cũng đang phải chống chọi quyết liệt với cơn lạnh thấu da. Với một người không chịu được cái lạnh như Mizuha thì việc này chắc chắc còn khó khăn hơn nữa. Nhưng người đã trả lời Mizuha lại là Sayuki chứ không phải Keiki.
“ Chị không cho phép bất cứ ai ở bên trong đâu. Mọi người đều phải tham gia.”
“ Ehhh...?”
“ Vì tụi mình cũng đã ở đây rồi nên anh muốn vui chơi cùng với em, Mizuha.”
“ Nếu anh nói vậy rồi thì em sẽ tham gia, Nii-san.”
Nhờ khả năng thuyết phục điêu luyện của họ mà Mizuha đã đồng ý tham gia. Ở chỗ của họ, hiếm khi nào thấy được núi tuyết như thế này nên sẽ rất lãng phí nếu dành thời gian trốn bên trong nhà.
“ Cơ mà khá là khó khăn để di chuyển trong cái bộ đồ trượt này đó. Hơn nữa là có cảm giác như nếu so với đồ bơi hay thứ gì khác thì mức quyến rũ của bộ đồ này quá thấp”
“ Quyến rũ? Mà dù sao thì bản chất bộ đồ là vậy mà.”
“ Hay là bọn chị mặc đồ bơi cả trong mùa đông để hấp dẫn Keiki-kun cả năm luôn?”
“ Chết đó nên ngưng đi.”
Keiki không muốn thấy một cái xác chết cóng mặc đồ bơi chút nào. Mục đích của những bộ đồ này là để bảo vệ người mặc khỏi cơn lạnh nên việc chúng trông không được thời trang lắm cũng là chuyện không thể tránh khỏi.
“ Quên mấy cái bộ đồ bơi đi, tụi mình bắt đầu nha? Cả bọn đang lãng phí thời gian đứng đây đó.”
“ Vâng! Yuika muốn chơi ném tuyết!”
“ Nhưng mà tụi mình đang ở khu trượt mà.”
“ Yuika chưa bao giờ trượt tuyết trước đây.”
“ Yeah, dù sao thì ở thị trấn tụi mình cũng hiếm khi có tuyêt rơi mà”
Lượng tuyết nhiều nhất họ có được trong cả một năm là chút ít vào kỳ Giáng sinh và mớ tuyết đó cũng sớm tan chảy.
“ Hồi trước tớ có trượt nhưng mà chỉ chút thôi”
“ Chị biết trượt tuyết hả, Mao-senpai?”
“ Hồi chị còn nhỏ đôi khi Mama dẫn chị tới khu trượt tuyết”
“ Căn bản thì Nanjou có thể làm mọi thứ mà.”
“ Em có thể mượn dụng cụ trượt tuyết hoặc xe trượt tuyết đó. Vì chị không biết chút nào về trượt tuyết nên chị sẽ can đảm lái một chiếc xe trượt tuyết”
“ Cái đó mà gọi là can đảm đó hả?” Yuika ném cho Sayuki ra vẻ tự hào kia một ánh mắt lạnh lẽo và rồi Mao hỏi cô bé.
“ Hay là tụi mình sẽ thử trượt một chút sau khi chơi ném tuyết? Chị có thể chỉ cho em.”
“ Thật hả?”
“ Yup. Trượt một mình cũng buồn lắm”
“ Cảm ơn chị nhiều lắm! Thật sự thì Yuika cũng có chút hứng thú.
Cô nàng không mấy thích thể thao Sayuki thì chọn xe trượt tuyết còn Yuika thì thử chinh phục con dốc trượt với sự trợ giúp của Mao.
“ Có lẽ anh cũng sẽ tự mình thử trượt một chút. Em thì sao, Mizuha?”
“ Em sẽ làm người tuyết ở đằng kia thôi.”
“ Thật sự thì nghe cũng khá vui đó”
Mizuha là kiểu người có thể làm nhiều chuyện một mình nên đắp người tuyết hoàn toàn hợp với cô. Sau khi mọi người đã đưa ra lựa chọn của bản thân, họ bắt đầu vui chơi.
“ Oh, chuyện này cũng vui ấy chứ.” Keiki là người trượt mới nhưng trượt xuống dốc không khó như cậu đã tưởng tượng và cậu cũng đã hoàn thành nó khá hoàn thiện.
Một cơn gió thổi ngang qua đẩy Keiki trượt nhanh hơn. Cậu chàng có cảm giác là có thể làm quen được với việc này. Sau khi tận hưởng một chút thời gian ở một mình, Keiki tháy mình đã xuống tới mặt đất. Mao và Yuika đi về phía cậu cùng với ván và gậy trượt tuyết trên tay.
“ Oh, cậu trượt khá tốt đó nha, Kiryuu.”
“ Yeah, cậu chỉ cần phải làm quen với mấy cái cơ bản thôi là sẽ ổn mà”
“ Yuka vẫn thấy hơi sợ...”
“ Yeah, chị nghĩ là em chưa thể trượt tốt tới vậy đâu.”
“ Em bỏ qua lời hướng dẫn của Nanjou hả?” Keiki hỏi và Yuika làm một khuôn mặt xấu hổ đáp lại.
“ Mao-senpai chỉ những điều cơ bản cho Yuika những thế là vẫn quá khó với Yuika...”
“ Ugh... Chị xin lỗi..”
“ À thì, anh đoán chắc là do Nanjou chủ yếu trượt bằng cảm giác thôi mà”
Cô ấy là kiểu người làm mọi thứ với tài năng thiên bẩm nên việc chỉ cho người khác có lẽ chẳng dễ dàng gì. Keiki cảm thấy hơi tội Mao nhưng cứ cái đà này thì chẳng ai trong hai cô gái có thể tận hưởng việc trượt tuyết được.
“ Vậy hay là để anh chỉ cho em và còn cậu thì đi trượt chút, Nanjou?”
“ Cậu chắc không?”
“ Yeah, tớ cảm thấy muốn nghỉ ngơi một chút.”
“ Thật hả? Vậy nhờ cậu nha” Mao đáp lại với một câu xin lỗi nghe có vẻ hơi bất lực và đi về phía khu vực dành cho những người có kĩ năng cao hơn.
Sau khi tiễn cô nàng đi, Keiki quay về phía học sinh của mình.
“ Vậy chúng ta bắt đầu bài học nha?”
“ Xin nhờ anh, Keiki-sensei!”
Yuika nắm chặt tay tạo hình quả đấm và nhắm chặt lấy chiếc gậy trượt thể hiện sự quyết tâm.
“ Trước tiên thì hãy quên hết những gì Nanjou đã dạy em. Mấy cái đó chắc chắn sẽ chẳng có ích gì đâu”
“ Đã hiểu. Yuika cũng đã nghĩ vậy”
“ Em sẽ chẳng thể nào trượt một cách tự nhiên chỉ trong một ngày được nên là giờ hãy tập trung vào những cái cho người mới đã”
“ Đã hiểu”
“ Rồi giờ thì tụi mình sẽ bắt đầu với tư thế ハ...”
Keiki bắt đầu với bài giảng cơ bản, hướng dẫn cô bé những gì cậu đã học được khi quan sát những người khác và tự thử.
“ Vì em không thể đứng thẳng hoàn toàn sau khi em bắt đầu trượt nên em phải hạ thấp trọng tâm xuống nữa. Hạ cái hông em xuống một chút” Keiki giải thích trong khi sử dụng cái hình ảnh mà cậu đang có trong đầu.
“ Như thế này hả?”
“ Um... xuống chút nữa như này nè...” Keiki đi lại kế bên cô gái và đặt bàn tay mình lên hông cô.
“ Hya?!”
“ Thế này đây. Em phải chỉnh gối một xíu.”
“ Ah... O—Okay...” Yuika bồn chồn lo lắng nhưng vẫn nghe theo lời khuyên của Keiki.
“ Yeah, như thế tuyệt rồi đó. Rồi kế tiếp là cách em cầm gậy trượt” Keiki xác nhận lại sự tiến bộ trong tư thế của Yuika và chuyển sang kiểm tra cách cô bé cầm gậy.
Lần này, cậu vòng ra sau lưng cô bé, nắm lấy cả hai bàn tay Yuika và di chuyển chúng tới lui.
“ Khi em trượt ấy, em phải giữ cái đầu gậy ở phía sau mình—“.
“ C—Chẳng phải là anh hơi gần quá rồi sao...? Y—Yuika có thể cảm nhận được hơi thở của anh đó!”
“ ...Huh? Yuika-chan?”
Nhận ra rằng có gì đó không đúng với cô học trò của mình, Keiki ngưng bài giảng lại. Khi cậu quay ra để đối mặt với Yuika thì chào đón cậu là khuôn mặt đỏ rực của cô bé. Nó trông như một trái táo chín vậy.
“ Em có ổn không? Mặt của em đỏ rực luôn kìa”
“ Thế anh nghĩ đây là lỗi của ai vậy?!”
“ Huh?! Ý em là lỗi anh hả?!”
“ Anh ở quá gần! Anh chạm hông của Yuika, ôm cô ấy từ đằng sau như thể chuyện đó là bình thường và hơi thở của anh nãy giờ phà vào cổ của Yuika nữa đó!”
“ O—Oh. Anh xin lỗi...”
Có lẽ Keiki đã hơi gần gũi cô bé quá.
“ Chẳng qua là lúc trước anh thấy mấy vị phụ huynh chỉ cho con họ như thế này nên anh đã lấy hình ảnh đó để tham khảo.
“ Vậy cơ bản là, anh đang xem Yuika như một đứa trẻ nên anh mới gần cô ấy như thế à.”
“ Uh...” Keiki chẳng biết phải trả lời thế nào.
Tuy nhiên Yuika đã không đào sâu thêm chuyện đó mà chỉ sửa lại tóc của mình.
“ ...Mà, Senpai cư xử thân mật như vậy cũng không phải là tệ. Yuika có hơi ngạc nhiên nhưng mà chuyện đó tạo cảm giác như hai đứa mình là một cặp đôi đang tình tứ vậy đó..”
“ Cặp đôi đang tình tứ hả?!”
Keiki sửng sốt nhưng cô bé không sai. Một bài học một kèm một giữa một đứa con trai và một cô con gái có thể dễ dàng bị suy ra như thế. Keiki ghi nhớ điều ấy trong đầu suốt khoảng thời gian hướng dẫn sau đó và sau một chút khó khăn thì Yuika đã trượt được trong khoảng một giờ đồng hồ mà không hề ngã.
Sau khi xong việc chỉ dẫn cho Kouhai của mình, Keiki cởi bỏ ván trượt và quay trở lại khu nghĩ dưỡng để nghỉ ngơi. Cậu nhìn thấy Mizuha đang chụp hình cùng với hai người tuyết ở gần tòa nhà. Cả hai người tuyết có kích cỡ của những cô cậu học sinh tiểu học, cánh tay của chúng là những cành cây
“ Yo.”
“ Ah, Nii-san.”
“ Vậy là em làm hai người tuyết luôn hả?”
“ Lúc đầu em chỉ định làm một thôi nhưng rồi em nghĩ nó có thể sẽ thấy cô đơn nên đã làm thêm một đứa nữa cho tụi nó có đôi có cặp.”
“ Anh hiểu rồi” Keiki nói. “ Nhưng mà vì tụi nó là một cặp đôi rồi sao tụi mình không làm cho tụi nó vài đứa trẻ luôn?”
“ Ah, nghe tuyệt đó.”
Keiki chỉ đơn giản là nói ra những điều đầu tiên xuất hiện trong đầu cậu nhưng Mizuha đồng tình ngay lập tức. Cô bé cất chiếc điện thoại sang một bên và hé cười khi đứng trước mặt Keiki.
“ Anh sẽ giúp em chứ, Nii-san?”
“ Chắc chắn rồi.”
“ Vậy hai đứa mình hãy cùng nhau tạo em bé nha?”
“ Chú ý từ ngữ!”
Câu trên có thể hiểu theo nghĩa hoàn toàn khác tùy vào hoàn cảnh.
“ Anh có biết là em lúc nào cũng sẵn sàng cho việc đó không?”
“ Em đang nói về người tuyết thôi, đúng không hả?!”
Và sau đó họ đã tạo ra rất nhiều em bé.
Sau khi tạo những em bé (người tuyết) cùng Mizuha, Keiki nghỉ ngơi ngâm mình một chút bên trong trung tâm trượt tuyết và khi cậu quay trở ra thì Sayuki gọi cậu, cô đang kéo theo chiếc xe trượt tuyết sau lưng.
“ Ah, Keiki-kun, em đang giải lao hả?”
“ Vâng. Chị thì sao, Senpai?”
“ Nãy giờ chị lái xe trượt tuyết một mình thôi nên chị muốn trượt xuống ở chỗ cao hơn xíu. Em đi với chị không, Keiki-kun?”
“ Nghe hay đó.”
Keiki đã định sẽ trượt tuyết thêm chút nữa nhưng mà lái xe trượt cũng không phải là ý tưởng gì quá tệ. Và như vậy, cả hai ngồi lên cáp treo và từ từ di chuyển lên đỉnh dốc. Tất cả những vị khách khác xung quanh họ đều đang trang bị bộ dụng cụ trượt tuyết hoặc ván trượt nên Keiki và Sayuki là những người duy nhất dùng xe trượt.
“ Khung cảnh trên đây rất gì và này nọ ấy nha”
“ Chính xác, tụi mình đang ở khá cao đó.”
“ Mà trượt xuống từ trên cao thế này với cái xe trượt có ổn không vậy?”
“ Ổn mà. Nhảy lên xe nào.”
“ Tuân lệnh”
Sayuki đi tiên phong và Keiki cũng ngồi lên chiếc xe trượt theo cô ấy.
“ Giữ chặt vào đó nha, okay?”
“ Em sẽ làm vậy mà.”
Dù sao thì an toàn cũng là trên hết. Cả hai nắm chặt tay cầm hai bên. Sau khi kiểm tra để đảm bảo mọi thứ đã sẵn sàng, Keiki và Sayuki bắt đầu trượt xuống, họ chậm rãi tăng tốc độ.
“ Ohh, trò này cũng vui à nha.”
“ Đúng không nào?”
Mặc dù bạn không thể thực hiện những cú đánh lái chuẩn xác như trượt tuyết nhưng lái xe trượt cũng có một sự thú vị rất riêng. Bảo sao mà thứ này rất được đám trẻ con yêu thích.
“ Chị lúc nào cũng thích việc được lái xe đạp hai người đó.”
“ Xe trượt tuyết khác với xe đạp nhiều lắm đó, chẳng phải sao?”
“ Thật hả? Mà chắc em nói đúng.”
“ Cơ mà không phải là tụi mình đang đi hơi nhanh quá sao?”
“ Đúng vậy thật. Chắc do hai đứa mình trượt từ chỗ hơi cao.”
“ Còn nữa... nếu mà không bẻ phải bây giờ thì chẳng phải tụi mình sẽ trượt ra ngoài sao?”
Chiếc xe đang ôm mạn trái của dốc trượt mà lao xuống với tốc độ đáng kinh ngạc. Nếu họ cứ tiếp tục thế này thì cả hai sẽ tông vào một bụi cây.
“ Sayuki-senpai rẽ phải! Chị phải bẻ lái sang phải ngay!”
“ Bẻ lái? Em có thể làm vậy với một chiếc xe trượt à?”
“ ...Huh?” não bộ của Keiki lấp đầy sợ hãi khi nghe được câu đó. “ Senpai, dừng lại! Dừng lại mau!”
“ Chị không biết cách xài cái phanh xe!”
“ Chị giỡn mặt em đó hả?!”
Rất may cho cả hai là phía trước mặt không có vách đá nào cả nhưng nội việc bọn họ đang trượt với cái tốc độ kinh khủng kiểu này đã là đủ nguy hiểm rồi.
“ Ouaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaah?!”
“ D—Dừng lạiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!”
Nỗ lực tuyệt vọng của hai cô cậu để dừng chiếc xe lại đã hóa vô ích và họ lủi thẳng vào bụi rậm trước mắt.
*
Sâu bên trong cánh rừng phủ đầy tuyết, Sayuki và Keiki cuối cùng cũng dừng lại và bước khỏi chiếc xe trượt.
“ Em tưởng sắp chết tới nơi rồi...”
“ Chị cũng vậy...”
Nếu được thì Keiki không muốn trải nghiệm cái việc đó thêm lần nào nữa.
“ Sayuki-senpai, chị có bị thương ở đâu không?”
“ Chị không sao. Còn em thì sao, Keiki-kun?”
“ Em cũng không sao.”
Sau khi di chuyển cơ thể để kiểm tra xem có bị thương không, cậu ấy chẳng thấy có gì khác thường hết mà chỉ cảm thấy mệt vì cái trải nghiệm cận kề cái chết kia thôi.
“ Tụi mình tuột đi hơi xa rồi nhỉ.”
“ Đúng rồi...”
Họ nhìn lên nơi mà cả hai vừa rớt xuống. Mặc dù đó không phải là một bức tường cong hay gì nhưng để mà leo lên con dốc đó thì...
“ Trông có vẻ sẽ khá khó để leo đó.”
“ Thật vậy...”
Nếu cả hai mà ngã khỏi xe giữa chừng thì sự việc có lẽ đã tuột dốc không phanh. Cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
“ Vậy thì tụi mình đi đường vòng và trở về khu trượt đi.”
“ Chị nghĩ đó là tất cả những gì tụi mình có thể làm rồi.”
Điều đó có nghĩa là họ sẽ phải đi băng rừng nhưng thế vẫn an toàn hơn là thử lựa chọn ngồi đợi, vốn là một lựa chọn khá rủi ro.
“ Còn chiếc xe trượt thì sao?”
“ Cứ để nó ở đó đi. Đây là trường hợp khẩn cấp mà nên chị sẽ báo lại cho nhân viên sau”
“ Đã rõ.”
Và như thế, cả hai người bắt đầu đi về phía khu trượt tuyết. Mặc dù cả hai đã trượt khỏi đường trượt khá xa nhưng ngay từ đầu thì khu vực này cũng không quá rộng nên họ có lẽ sẽ sớm trở lại được đó thôi. Song, sau khi đi được một lúc thì cái suy nghĩ ngây thơ đó của cả hai bị thổi bay. Không giống như ở khu trượt, tuyết ở đây bị bỏ mặc mà không có ai kiểm soát. Tuyết có thể lên tới tận đầu gối của hai người tùy chỗ và điều này khiến cho việc di chuyển trở nên khó khăn lại tốn sức.
“ Sayuki-senpai, ở đây hơi sâu đó nha, chị cẩn thận đó.”
“ Cảm ơn em.”
Vì Keiki cao hơn cô gái nên cậu đi trước và tạo ra một lối đi. Bỏ lại chiếc xe trượt hóa ra lại là lựa chọn đúng đắn. Bọn họ sẽ chẳng tài nào qua khỏi chỗ này nều cứ mang theo vật nặng như vậy. Song thời tiết xung quanh cả hai bắt đầu thay đổi.
“ Woah, bắt đầu đổ tuyết rồi kìa...”
“ Không xong rồi...”
Bầu trời quang đãng đột nhiên bị che đi bởi những đám mây dày và vừa khi Keiki nghĩ là có những cơn gió lạnh đang thổi qua người họ thì những bông tuyết từ trên bầu trời đổ xuống.
“ Đúng là núi ha. Thời tiết thay đổi nhanh như tâm trạng của một ông chồng ngoại tình vậy ấy.”
“ Chị thật sự không thể nghĩ ra cái ví dụ nào tốt hơn à?”
Nhưng dù vậy thì đây không phải là lúc để đùa giỡn. Keiki ngẩng đầu nhìn lên những bông tuyết đang rơi và lẩm bẩm với bản thân.
“ Việc này có lẽ sẽ còn tệ hơn nữa...”
Và chỉ vài phút sau đó thì linh tính của cậu trai đã đúng. Trong khi cả hai di chuyển, thời tiết trở xấu rất nhanh và cơn tuyết rơi nhẹ nhàng khi trước hóa bão tuyết. Những cơn gió thổi mạnh hơn và nhiệt độ giảm sâu. Song, vấn đề lớn nhất chẳng phải gió hay nhiệt độ mà là những bông tuyết rơi không ngơi. Vì nó mà tầm nhìn của cả hai thu ngắn lại và họ sớm mất phương hướng để quay trở về khu trượt.
“ ... ...”
“ ... ...”
Cả chàng trai lẫn cô gái đứng như trời trồng.
“ Keiki-kun...”
“ Sayuki-senpai...”
“ Đây có phải là...?”
“ Đúng là nó rồi...”
“ “ Event ‘Mắc kẹt trong núi tuyết’?!” “
Hãy nói về sự kiện này nào. Chính xác thì cái tên ‘Event Mắc kẹt trong núi tuyết’ đã nói lên tất cả rồi. Đó là một tình huống hiểm nghèo mà bạn thường sẽ thấy trong manga hay những vở drama nhưng hiếm có ai rơi vào tình huống như thế ngoài đời thật.
“ Ehhh?! T—tụi mình nên làm gì đây?! Tụi mình nên làm gì đây?!”
“ Chị bình tĩnh lại cái nào! Tụi mình phải liên lạc với người khác trong tình huống này trước!”
“ Đ—Đúng rồi ha, tụi mình có vũ khí của nền văn mình hay nói chính xác hơn là smartphone mà!”
Quả thật hoảng loạn lúc nào cũng là một ý tưởng tồi.Nếu bạn mà hấp tấp vì lo lắng thì bạn sẽ quên hết đi những gì đang ở xung quanh. Đối pháp hoàn hảo cho những tình huống nguy cấp chính là giữ bình tĩnh. Đầu tiên thì hai người họ cứ liên lạc với bạn bè và yêu cầu giúp đỡ trước đã.
“ Ah”. Sayuki tái nhợt.
“ Có chuyện gì vậy?”
“ Chị đã nghĩ là nếu làm mất thì tệ lắm nên chị đã để lại điện thoại trong phòng rồi...”
“ Thôi chết, em cũng vậy!” Keiki hét lên trong tuyệt vọng.
Keiki biết rõ độ may mắn của mình nên đã để lại điện thoại trong phòng cho an toàn.
“ ...Là lỗi của chị. Chị đã rủ em đi lái xe trượt.”
“ Không đâu, em cũng có lỗi mà, vì em đã không nghĩ tới mức độ nguy hiểm và cứ đi cùng chị.”
“ Nhưng mà...”
“ Còn nữa, hiện tại tụi mình cứ tập trung vào việc trở về nhà an toàn đã.”
“ ...Em nói đúng.”
Đổ trách nhiệm lên nhau vào lúc này sẽ chẳng giúp ích gì hết. Keiki cảm thấy nhẹ nhõm vì Sayuki đã không tiếp tục thấy chán nản như thế.
[ Nhưng mà do trận bão tuyết mà giờ mình còn chẳng thể nhìn được những gì trước mắt...]
Ngọn núi này quả thật tuyết rơi rất nhiều nên nếu lỡ mà họ bước về phía vực đá mà không nhận ra thì mọi thứ sẽ ngay lập tức kết thúc. Hiện tại cả hai đã mất phương hướng rồi nên việc đi loanh quanh một cách bất cẩn có thể sẽ khiến tình hình còn tệ hơn nữa. Phải như cả hai ít nhất có thể kiếm được một chỗ để trú cho qua cơn bão...
“ Keiki-kun!”
“ Sao vậy?”
“ Có cái nhà ở đằng đó kìa!”
“ Eh?”
Khi Keiki nhìn về phía Sayuki đang chỉ vào cậu ấy nhìn thấy một cái bóng đen. Do cơn bão nên Keiki không thể nói chính xác hình dáng đó là của thứ gì nhưng nếu đánh giá qua kích thước và hình dạng chung thì đó có lẽ là một ngôi nhà hoặc một kiến trúc nào đó.
“ Quá đúng lúc luôn! Mình đi thôi nào, Sayuki-senpai!”
Đó là một tia hi vọng trong cái tình cảnh thảm khốc này. Cả hai băng thẳng tới thứ kiến trúc kia để rồi nhận ra đó là một cái chòi nhỏ. Nếu so với cái kích cỡ nhỏ bé của cái chòi thì những chiếc cửa sổ lại khá lớn. Đây là chỗ hoàn hảo để bọn họ trú thân.
“ Xin thứ lỗi! Có ai ở trong đó không thế?!” Keiki gõ cửa nhưng không có câu trả lời nào vọng ra cả.
Dễ thấy là chiếc chòi này bị bỏ hoang.
“ Có vẻ nhưng không có ai ở đây hết nên là cứ dùng nó làm chỗ trú cho qua cơn bão đã.” Keiki nói. Cậu quét đi mớ tuyết trước cửa.
“ Để chị giúp em.”
Cả hai dọn hết đống tuyết cho tới khi cánh cửa hiện ra và Sayuki vặn cái tay cầm. Hai người hối hả đi vào trong và đóng cánh cửa lại.
“ Ahhh, tụi mình được cứu rồi...”
“ Cũng may là cửa không khóa đó.”
“ Chị tự hỏi không biết tụi mình có bị la vì tùy tiện vào chỗ người khác như vậy không”
“ Đây là tình huống khẩn cấp mà nên em chắc bọn họ sẽ tha thứ cho hai đứa mình thôi.”
“ Hiện tại thì tụi mình chỉ cần phải ở đây chờ cho tới khi nào tuyết ngưng rơi thôi ha. Sẽ tuyệt biết mấy nếu mà có thứ gì đó ấm áp ở đây.”
“ Đảm bảo không có đâu. Dù gì thì cái này cũng chỉ là cái chòi nhỏ trên núi mà.”
“ Phải ha...”
Một căn chòi nhỏ kiểu này được xây lên không phải để ở nên hiện tại họ giống như đang ở trong một cái tủ đá hơn. Sàn nhà hoàn toàn là bê tông và có một chiếc kệ lớn đứng trong một góc. Căn phòng vỏn vẹn 12 mét vuông và những vật dụng lạ lẫm mà chắc dùng để dọn tuyết đang nằm ngổn ngang xung quanh. Vì đây không phải chỗ để ở nên chẳng thể tìm thấy thứ gì để làm ấm cơ thể hết. Căn chòi đúng là một chỗ tuyệt để tránh bão đó nhưng mà ở đây quá lâu cũng không phải là một lựa chọn tốt. Trên cả—.
“ Không ổn rồi. Do tuyết mà đồ của chị ướt hết nè...”
“ Đồ em cũng vậy.”
Sayuki nhìn xuống cơ thể cô nói và Keiki gật đầu đồng tình theo. Vì cả hai đã đi bộ băng bão nên nước đã thấm vào đồ của họ. Điều tương tự cũng xảy đến với mũ trùm và găng tay và điều đó đã nhanh chóng cướp lấy chút hơi ấm cuối cùng mà hai cô cậu có. Cứ đà này thì tình hình sẽ chỉ chuyển biến mỗi lúc một xấu hơn thôi.
“ Kiểu này thì tụi mình sẽ chết vì cóng mất.”
“ Dù không có cái máy sưởi nào ở đây hết nhưng có thể tụi mình sẽ tìm được khăn hay đồ đạc đó. Đi xem xung quanh nào.” Keiki cố gắng giữ cho bản thân tích cực lạc quan.
Tuy nhiên cậu chẳng tìm được gì có giá trị sử dụng cả. Không có lò bếp cũng chẳng có diêm quẹt. Việc họ không tìm được đồ mặc cũng chẳng mấy đáng ngạc nhiên.
“ Không có thứ gì để làm ấm hết...”
“ Ah, em tìm được mền nè, Sayuki-senpai”
“ Eh, thật hả?!”
“ Vâng. Nhưng mà...” Keiki nói tiếp trong khi cho cô ấy thấy chiếc mền. “ Ở đây chỉ có một cái thôi.”
“ ... ...”
Trước cái cảnh tượng ấy, Sayuki không nói nên lời. Bọn họ cần hai cái mền cho hai người cơ.
“ Hey, Keiki-kun...”
“ Vâng...”
“ Chị biết một phương pháp để sống sót qua cái tình cảnh này đó...”
“ Tình cơ ghê. Em cũng biết...”
Nếu họ cứ tiếp tục mặc những bộ đồ sũng nước thì cả hai đến một lúc sẽ chết vì lạnh cóng. Với chiếc mền Keiki tìm thấy thì cả hai có thể làm ấm cơ thể không mặc đồ của mình nhưng nếu chỉ có một cái thì...
“ Về cơ bản... hai đứa mình phải sưởi ấm cơ thể nhau...”
“ ... ... ...”
Sayuki nói với một tông giọng ngượng ngùng và điều đó chỉ làm tăng thêm sự xấu hổ của Keiki.
“ ...Chuyện này ngại lắm đó nên chị sẽ rất vui nếu em không nhìn chị.”
“ Dĩ nhiên.”
“ Bộ đồ lót của chị hôm nay không có dễ thương chút nào”
“ Chị đang lo lắng vụ đó sao?!”
Một vài phút trôi qua kể từ lúc họ tìm được món đồ kia và Sayuki cùng với Keiki đang ngồi cạnh nhau bên dưới chiếc mền. Tất nhiên, ở phía dưới chiếc mền đó họ chỉ đang mặc đồ lót thôi nên về cơ bản cả hai đang khỏa thân.
“ Giờ ấm hơn nhiều rồi ha”
“ Đúng là vậy thật.”
“ Nhưng mà chuyện này ngượng lắm luôn...”
“ Đúng là vậy thật...”
“ May mắn cho hai đứa mình là đồ lót vẫn còn đủ khô để mặc.”
“ Nếu mà không phải vậy thì em khá chắc lý trí của em sẽ đổ vụn hết.”
Lần này Keiki có thể nói lời cảm ơn tới ngôi sao may mắn của mình. Nhưng nói là nói vậy chứ cái tình huống này cũng đã đủ nguy hiểm cho lý trí của cậu chàng rồi.
“ Nhưng mà trước đây tụi mình đã từng có lúc như thế này rồi nên như vầy cũng không có gì quá đặc biệt”
“ Eh, thật hả?”
“ Lúc mà tụi mình tới hồ bơi cùng nhau trong kỳ nghỉ hè ấy. Áo ngực chị bị nước cuốn trôi lúc ở trong bể sóng và em đã che ngực chị lại đó”
“ Ah, giờ em nhớ rồi.”
Keiki đã không thể để cô gái bị làm xấu hổ trước đám đông như thế nên cậu đã dùng tới nỗ lực cuối cùng là ôm lấy cô mặt đối mặt.
“ Nghĩ lại thì, lúc đó em đã làm một việc khá tệ nhỉ...?”
“ Nhưng chị đã hạnh phúc lắm ấy.” Cô gái nở một nụ cười hiền dịu. “ Keiki-kun lúc nào cũng bảo vệ chị hết. Ngay cả hôm nay khi chị lo lắng tột cùng nữa... Mặc dù em nhỏ hơn chị nhưng em rất đáng tin cậy luôn.”
“ E—Em hiểu rồi” Cậu chàng thấy hơi xấu hổ khi được kể trực tiếp như vậy.
Keiki chẳng biết phải đối mặt với chuyện này như thế nào.
“ Fufu. Chị yêu em lắm lắm luôn, Keiki-kun.”
“ Huh? S—Sayuki-senpai?!”
Cô gái nhẹ nhàng dựa vào Keiki, tựa đầu mình lên vai cậu trai. Lại một lần nữa Keiki có cảm giác như lý trí của mình sắp sửa vỡ nát như mảnh thủy tinh rơi xuống mặt đất.
“ Ngày nào chị cũng nghĩ về nó ấy. Một tương lai mà chị được ở cùng với em nè, Keiki-kun. Không chỉ là hiện tại thôi mà tụi mình sẽ ở bên nhau mãi mãi luôn. Chị đã nhận ra là việc ấy sẽ vui biết chừng nào.
“ Sayuki-senpai...”
“ Vì chị là một đứa M nên chị rất thích khi người khác đối xử thô bạo với chị, nhưng mà ấy... nếu người đó là Keiki-kun thì chắc chắn chị cũng sẽ hạnh phúc không kém dù đó là một tình yêu bình thường.”
“ ... ... ...”
Khi nghe được những lời đó, Keiki chẳng biết phải nói gì hết. Cậu ấy chưa bao giờ nghĩ là cô gái sẽ nói với cậu về chuyện này.
[ Lại nữa rồi]
Keiki cảm thấy hạnh phúc nhưng có thứ gì đó đã đâm thẳng vào lồng ngực cậu.
[ Cảm giác giống như lúc đó với Yuika-chan...]
Mặc dù cậu cảm thấy rất hạnh phúc khi nghe được những lời ấy nhưng Keiki cũng không thể hoàn toàn chấp nhận cái cảm xúc đó được.
[ Sayuki-senpai đã nói là chị ấy sẽ trở thành một cố gái bình thường vì mình. Điều đó lẽ ra phải khiến mình hạnh phúc chứ, cớ sao mình lại thấy khó chịu thế này...]
Keiki cảm nhận được một cảm giác u ám mù mờ và lồng ngực cậu thắt chặt lại. Mỗi lần cậu nhận được tình cảm từ họ, mỗi lần cậu cảm thấy bị họ hấp dẫn thì cái cảm giác lạ lẫm này lại hiện ra. Keiki đã nghĩ rằng đây chính là lí do cậu ấy không thể tìm được câu trả lời cho hai lời tỏ tình kia, song...
[ Mình có thật sự muốn bọn họ trở thành những cô gái bình thường không?]
Cái giả thuyết kia có thể giải thích được phản ứng hiện tại của Keiki. Mặc dù cậu trai nghĩ nó thật ngu ngốc nhưng cái ý nghĩ đó cứ lảng vảng trong đầu cậu mà không biến mất.
“ –Keiki-senpai! Phù thủy-senpai! Hai người ổn không?!”
“ ...Huh?”
Cánh cửa căn chòi bung mở và Yuika nhảy vào trong, chặn đứng những suy nghĩ của Keiki.
“ Ah, hai người họ ở đây nè! Mao-senpai! Mizuha-senpai!”
Cô bé tóc vàng quay về phía cánh cửa một lần nữa và cả Mao cùng Mizuha bước vào trong.
“ Ah, em nói đúng. Cả hai người họ luôn”
“ Tạ ơn trời...”
Bọn họ tìm thấy hai kẻ đi lạc và thở phào nhẹ nhõm. Tất nhiên đây là lúc mà bạn thường sẽ mong đợi một cuộc hội ngộ đầy cảm xúng nhưng Yuika lại làm mặt lạnh khi cô bé nhìn vào bên trong căn chòi
“ ...Hai người. Tại sao hai người lại như thế?”
“ Ah...”
Hiển nhiên là Keiki và Sayuki vẫn đang trong tình trạng gần như khỏa thân. Dù họ được chiếc mền che lại thì bạn vẫn có thể nhìn thấy những thứ bên dưới. Đồ đạc mà họ cởi ra cũng đang nằm bên cạnh nên cố chối sẽ chẳng có ích gì.
“ Bọn này đã tức tốc lo lắng chạy tới đây... vậy mà lại tìm thấy hai người thế này?! Hai người có thể mặt dày tới mức nào vậy hả!”
“ Không phải vậy đâu, Yuika-chan!”
“ Đây là tình huống khẩn cấp. Đồ đạc của bọn chị đã ướt sũng vì cơn bão.”
“ Hmph....”
“ Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chị không thể phủ nhận là chị khá thích cái tình huống này.”
“ Chị đúng là biến thái từ trong ra ngoài mà, Phù thủy-senpai!”. Yuika giận dữ phản đối cái hình ảnh đàn anh đàn chị của mình như vậy. Song , Keiki lờ cô bé đi và hỏi Kouhai mình một câu hỏi.
“ Dù vậy, anh thấy ngạc nhiên là em tìm được chỗ này ngay giữa cơn bão tuyết đó”
“ Anh đang nói gì vậy? Trời đã ngưng đổ tuyết rồi mà”
“ Huh? Không thể nào!”
Keiki nhìn ra bên ngoài và thấy mặt trời đang tỏa nắng như thể cơn bão tuyết vừa rồi chỉ là một trò đùa.
“ Thời tiết ở đây có thể thất thường tới mức nào vậy chứ?” Keiki lẩm bẩm với vẻ không thể tin nổi sự việc trước mắt và Sayuki lên tiếng.
“ Cơ mà, sao em lại biết bọn chị ở đây vậy?”
“ Cái câu hỏi ngu ngốc gì vậy. Ngay khi trời ngưng đổ tuyết bọn em đã quay trở lại nhà và nhìn thấy dấu chân bên ngoài nên đã chẳng tốn bao lâu để tìm được cả hai.”
“ Chờ đã, nhà hả?”
“ Ý em là sao vậy?”
“ Chỗ này ở ngay phía sau khu nhà riêng của Ootori-senpai mà”
“ “ Em nói gì cơ?!” “
Sau câu cảm thán trên thì Yuika và những người khác đã đợi hai cô cậu thay đồ và khi đi ra bên ngoài, Keiki và Sayuki đã thấy là cái chòi nhỏ nhắn này nằm cách nhà của Ootori chỉ vỏn vẹn 10 mét.
*
Khoảng 30 phút sau khi được cứu, Keiki đang làm ấm bản thân trước chiếc lò bên trong phòng khách và Sayuki quay trở lại phòng sau khi tắm xong.
“ Phew. Ngâm mình trong nước nóng sau khi lạc trong rừng đúng là tuyệt nhất mà.”
“ Mỉa mai thật ấy nhỉ?”
“ Mizuha-san và những người khác đâu rồi?”
“ Bọn họ ra ngoài mua nguyên liệu cho bữa tối rồi. Có vẻ như có một cái siêu thị cách chỗ này vài phút đi bộ.”
“ Oh thật hả? Ah, bồn tắm giờ trống rồi đó nên là em cứ tự nhiên mà dùng nha”
“ Cảm ơn ~”
“ Cảm ơn em vì đã để chị tắm trước nha.”
“ Người ta nói ‘ladies first’ mà.”
Keiki đi lên lầu để vào phòng ngủ lấy đồ thay và thẳng tiến tới phòng tắm. Trong khi được bao phủ bởi mùi hương của nước ấm, cậu cởi đồ mình ra. Lúc đi ngang qua chiếc gương trong phòng thay đồ, Keiki nhớ lại những gì đã xảy ra trong căn chòi.
“ Sayuki-senpai quả là đẹp thật đó...”
Sự mềm mại của làn da cô, cả mùi hương ngọt ngào nữa... tất cả những thứ ấy tràn vào tâm trí Keiki.
“ ...Không được.” Cậu chàng ép cho đầu mình xua tan những cái suy nghĩ không trong sáng kia.
Nếu cậu mà cứ chìm đắm trong chúng lâu hơn nữa thì mọi thứ sẽ trở nên ngượng ngùng khi cậu gặp lại Sayuki. Hiện tại thì việc tắm táp là ưu tiên hàng đầu, Keiki nghĩ vậy và cởi hết những món đồ còn lại trên người và đi vào phòng tắm.
“ Woah, khá bự à nha.”
Phòng tắm của căn nhà là một chỗ đáng kinh ngạc khi mà nếu so với phòng tắm của những gia đình tầm trung thì kích thước của nó lớn gấp đôi và nó còn có một cái bồn tắm lớn hơn nhiều, có thể cho bốn cô gái vào cùng lúc mà vẫn vừa văn. Sau khi Keiki gội đầu và tắm rửa với xà bông được cung cấp xong, cậu ấy tiến về phía bồn nước ấm. Một mùi hương của sữa lấp đầy cả khu vực càng làm Keiki thấy thư giãn.
“ Ahhhh, mình sống lại rồi...”
Keiki đã mệt mỏi tới tận xương tủy sau khi đi lạc trước đó. Dòng nước ấm trong bồn tấm xua tan đi sự mệt mỏi tới mức độ nó khiến cậu trai cảm giác như có thể ngủ gục bất cứ lúc nào
“ Oh đúng rồi. Không biết bữa tối hôm nay tụi mình sẽ ăn gì đây”
“ Tụi em đang làm paella đó.”
“ Ah, thật hả? Nghe tuyệt ấy nha...”
... ... ...Hm?
“ Thứ lỗi cho em nha~”
“ ...Wueh? Huh? Mizuha?!”
Cánh cửa đã mở ra mà Keiki thậm chí còn chẳng nhận ra và Mizuha bước vào. Tất nhiên là cô bé đang khỏa thân. Mizuha dùng một chiếc khăn tắm để che đi cơ thể mình nhưng chính xác thì nó cũng không che quá nhiều.
“ Chờ chút đã nào?!”
“ Hm?”
“ Ngay bây giờ! Anh đang! Ngâm mình đó!”
“ Yup. Em biết điều đó trước khi bước vào rồi mà.”
“ Em mới thú tội đó hả?!”
Đúng là một biến chuyển kì lạ. Cô bé phớt lờ việc đây còn chẳng phải là đang ở nhà họ —À không, dù có là nhà họ đi nữa thì vẫn kì—và đột nhập phòng tắm của anh trai mình trong tình cảnh thế này. Việc làm đó là quá mức bạo dù có là Mizuha đi nữa.
“ Lúc đi mua sắm xong quay trở về thì em nghe là Nii-san đang tắm nên em đã nghĩ là có lẽ nên tắm cùng anh”
“ Xin em đừng!”
“ Thật sự thì anh có nên nói vậy không đó? Nếu em mà hét lên thì những người khác sẽ chạy tới ấy nha”
“ Cái lời đe dọa đó là sao vậy hả?!”
Điều gì khiến cô bé nói như vậy chứ?
“ Vậy thì đợi một chút để em tắm rửa cái nha”
“ ...Anh có thể đi ra trước không?”
“ Eh? Anh mới nói gì hả?”
“ Anh đang hỏi là anh có thể ra ngoài trước không.”
“ Hm? Anh mới nói gì sao?”
“ Bộ em là NPC bị điếc hay sao vậy?!”
Nghe có vẻ như Keiki không được phép ra ngoài rồi.
[ Cái chuyện quái quỷ gì thế này?]
Để đảm bảo rằng cậu ấy sẽ không nhìn thấy gì hết, Keiki đã quay lưng lại với em gái mình. Việc đó loại bỏ được rủi ro, nhưng mà...
[ Âm thanh vòi nước sau lưng vẫn khiến mình hứng lên...]
Âm thanh nước bắn xuống nền đất lan tới tai của Keiki. Vì cậu đã quay tầm nhìn mình sang chỗ khác nên hẳn là đôi tai cậu đã nhạy cảm hơn. Bên trong đầu mình, Keiki liên tục niệm thần chú [ Mizuha là em gái mình. Mizuha là em gái mình.]. Cuối cùng thì âm thanh nước chảy cũng ngưng và Mizuha đi về phía Keiki cùng với chiếc khăn tắm quấn quanh người. Cô bé ngồi xuống đối diện với anh trai mình mà chẳng chút phòng bị.
“ ...Ah, cảm giác thoải mái thật đó, đúng không?”
“ Đ—Đúng không?”
“ Sao anh không nhìn em vậy?”
“ À thì, anh nghĩ sẽ không ổn nếu nhìn quá nhiều...”
“ Anh có thể nhìn nếu anh muốn mà. Em đã hụp vai xuống nước rồi và muối tắm cũng khiến việc nhìn khó hơn, đúng không nào”
“ ... ... ...”. Keiki nhượng bộ cái lí lẽ của Mizuha và quay lại đối diện trực tiếp với cô bé.
Đúng như Mizuha đã nói, Keiki thật sự không thể nhìn thấy gì nhiều ở phía dưới vai cô bé.
“ Fufu. Cuối cùng anh cũng nhìn vào em”
“ ...Mizuha?”
Nụ cười mà Mizuha trao cho Keiki làm bật lên trong cậu một cảm giác không thoải mái. Nụ cười ấy trông không giống nụ cười nhẹ nhõm thường ngày của cô bé mà nó giống như Mizuha đang ép bản thân mình cười hơn.
“ Có chuyện gì vậy? Em đang cư xử hơi lạ đó, Mizuha”
“ Lạ hả? ...Yeah, em đoán là hiện tại đúng là em đang cư xử kì lạ thật”
Khi ngưng cái nụ cười giả tạo kia, Mizuha trông cứ như một đứa trẻ bị lạc.
“ Nè, Nii-san. Hôm nay em đã sợ lắm đó”
“ Sợ gì cơ?”
“ Thời tiết ở khu trượt tuyết đã chuyển xấu rất nhanh và Mao-chan với Yuika-chan quay vào trong nhưng Nii-san đã không trở lại... và rồi bọn em đã nói về việc anh có thể đã đi lạc đâu đó rồi... và Mao-chan đã nói là bọn em nên kiểm tra căn nhà...” Mizuha ôm chặt lấy đôi vai mình trong khi nói.
“ Trong lúc tụi em quay trở về đây, em đã sợ lắm... Sợ là Nii-san... cả Nii-san cũng sẽ biến mất.”
“ Mizuhan, em...”
Cô bé đang khóc. Em gái của Keiki, một người rất hiếm khi khóc, giờ đang giữ chặt lấy đôi vai run rẩy của mình trong khi từng giọt lệ to tròn rơi khỏi má cô và lẫn vào dòng nước ấm. Khi Keiki thấy khuôn mặt ấy, cậu hiểu ra tội lỗi mà mình vừa phạm phải.
[ Mình đúng là một đứa đần độn mà.]
Khi Mizuha còn nhỏ, ba mẹ ruột của cô bé đã mất trong một vụ tai nạn giao thông. Cô bé biết rõ nỗi đau của việc không bao giờ nhìn thấy những người mình yêu quý thêm một lần nào nữa. Vậy mà Keiki lại một lần nữa làm cho cô bé đối diện với nỗi sợ đó.
“ ...! Mizuha!”
“ ?!”
Trước khi Keiki kịp nhận ra thì cậu đã ôm chầm lấy cô bé.
“ Anh xin lỗi vì đã làm em lo lắng...”
“ Ah...”
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, việc họ đang khỏa thân trong bồn tắm hóa hư vô. Keiki đã cảm thấy cô bé sẽ sụp đổ nếu như cậu không làm gì đó.
“ Anh an toàn rồi, okay? Anh nhất định sẽ không để em một mình đâu, vậy nên... xin em đó, hãy nín khóc đi nha.”
“ ...Nii-san”
“ Anh xin lỗi, Mizuha”
“ ...Okay.” Cơ thể của Mizuha giãn lỏng ra trong vòng tay Keiki. “ Em thật sự rất vui vì cả hai người đã không sao hết...”
Cô bé chắc hẳn vẫn thấy lo dù Keiki và Sayuki đã được tìm thấy. Rõ ràng cô bé đã lo sợ và đến phòng tắm kiểm tra xem cậu trai như thế nào. Keiki quyết định ôm cô bé như vậy cho đến khi nào nỗi lo của cô bé vơi đi thì thôi. Thời gian cứ thế trôi qua trong khi cậu trai ôm cô em gái đáng yêu của mình. Và rồi chuyện đó xảy đến.
“ Keiki-kun...
“ Keiki-senpai...”
“ Kiryuu...”
“ Huh?! Mọi người?!”
Cánh cửa phòng tắm đã mở ra mà không có chút tiếng động. Cả Sayuki, Yuika và Mao đều đang đứng đằng sau đó.
“ Tắm chung bồn tắm với cô em gái của mình là một chuyện, nhưng mà ôm cô bé trong khi cả hai đang hoàn toàn khỏa thân thì...”
“ Có lẽ Keiki-senpai hóa ra lại là đứa biến thái nặng nhất cả CLB thư pháp chăng?”
“ Cậu đang vượt qua cái lằn ranh mà lẽ ra một đứa Siscon không được vượt qua đó, Kiryuu.”
“ Chờ đã! Mọi người hiểu nhầm chuyện này rồi!” Keiki đang bị tấn công bởi nỗi sợ cái chết và nỗi lo bị đào thải khỏi xã hội.
Cậu tránh ra khỏi người Mizuha và cố nghĩ ra một cái cớ.
Sayuki lên tiếng. “ Bọn chị không cần bất cứ lời biện hộ nào đâu. Mizuha-san hẳn là đã cố quyến rũ em lần nữa, đúng không? Em ấy đã nói là sẽ đi tắm nhưng chị đã không nghĩ là em ấy lại bẻ lái như vậy.”
“ Em xin lỗi. Em đã thử quyến rũ Nii-san một chút”
“ Mizuha?!”
“ Ah, nhưng mà Nii-san là người chủ động ôm em nha.”
“ Gượm cái đã?!”
“ “ “ ... ...” “ “
Khi nghe được những lời đó, ánh mắt của Yuika và những người khác hóa lạnh giá hơn cả những cơn bão tuyết. Điều làm mọi chuyện tệ hơn nữa là Keiki không thể phản biện được vì đó là sự thật.
“ ...Hey Keiki-kun?”
“ Vâng ạ”
“ Chỉ vì hai đứa em là brocon và siscon không có nghĩa là hai đứa có thể tắm cùng nhau mãi mãi, okay?”
“ Đúng vậy thật” Keiki không thể nghĩ ra điều gì khác để nói.
Tất nhiên là đã tốn kha khá thời gian để giải quyết sự hiểu lầm kia.
Họ ăn xong bữa tối được chuẩn bị bởi siêu đầu bếp Mizuha, chơi bài trong phòng khách, nói chuyện phiếm và cuối cùng là quay trở về phòng mình. Vì bọn họ có ba phòng để ngủ nên đã chia thành cặp giống như hồi cắm trại mùa hè. Keiki ngủ một mình, Sayuki và Yuika ở chung một phòng còn Mizuha và Mao thì ngủ với nhau.
Keiki tắt đèn trong phòng mình và nằm ngửa mặt trên giường, suy nghĩ về những gì đã diễn ra ngày hôm đó.
“ Cuối cùng thì mình vẫn không nghĩ nổi phải trả lời như thế nào...”
Sự cố với Sayuki và Mizuha đã ngốn quá nhiều thời gian và những gì còn lại là không đủ để Keiki nghĩ ra câu trả lời cho những lời tỏ tình kia.
“ ...Hm?”
Điện thoại của Keiki rung lên. Cậu ấy quay qua một bên và nhìn thấy một tin nhắn chưa đọc
“ Nanjou?”
Người gửi hóa ra lại là cô nàng Nanjou Mao. Tin nhắn ghi là:
‘ Cậu có thể xuống hiên nhà ngay bây giờ không?’
“ Giờ này mà nhỏ muốn làm gì vậy chứ?”
Cô ấy không đề cập tới lí do nhưng Keiki cũng chẳng thể ngủ được nên không sao cả. Cậu trai mặc vào chiếc áo hoodie và đi ra hiên nhà. Khi cậu đi ngang qua hành lang và mở cánh cửa, đón chào Keiki là cô gái đang mặc chiếc áo cardigan với mái tóc thả ra. Cô quay lại đối mặt với cậu và chào một tiếng nhỏ ‘Yo’.
“ Tớ mừng là cậu vẫn còn đang thức đó”
“ Yeah, thật sự thì tớ không ngủ được. Mizuha sao rồi?”
“ Cô ấy đã ngủ ngay lập tức.”
“ Tớ hiểu rồi.”
“ Việc cậu bị lạc hẳn là cú sốc thật sự với cô ấy”
“ Có vẻ vậy rồi”
“ Cậu đừng có lo lắng quá mức cho Mizuha, được không vậy?”
“ Tớ biết rồi. Tớ đang tự kiểm điểm nè”
Lần này họ đã may mắn. Nếu có lần tới thì sự việc có lẽ chẳng kết thúc tốt đẹp mấy đâu. Nếu Mizuha là người đi lạc thì Keiki chắc chắn sẽ hóa điên.
“ Mà dù sao thì cái đó cũng chẳng phải lỗi ai hết nên để tâm tới nó cũng chẳng ích lợi gì.”
“ Yeah, cảm ơn cậu”
“ Không sao đâu. Dù gì thì tụi mình cũng là bạn tốt mà, Kiryuu” Mao nói thẳng thừng.
Khi nghe cô ấy nói thế Keiki cảm thấy nhẹ nhõm.
“ Oh yeah, cậu gọi tớ ra đây có gì không”
“ Ah, đúng rồi...” đột nhiên Mao trở nên lúng túng. “ Tớ muốn cậu xem qua cái này nè, Kiryuu...”
“ Cậu muốn cho tớ xem gì đó à?”
“ Đây...” Mao đưa cho Keiki chiếc điện thoại của cô.
Hiện trên màn hình điện thoại dưới bầu trời đầy sao là bìa của một cuốn tạp chí quen thuộc.
“ Nó xuất bản hôm nay đó. Quyển tạp chí có oneshot của tớ.”
“ Oh? Thật hả?”
“ Chỉ là bản điện tử thôi. Tớ đã không thể bản giấy cùng với tớ”
“ Không sao đâu mà. Khi tụi mình quay về nhà tớ sẽ mua một bản cho mình”
“ Cảm ơn nha”
“ Vậy cuốn tạp chí này có manga mà cậu làm lúc trước hả?”
“ Yup. Cái mà tớ hoàn thành với sự giúp đỡ của cậu ấy”
Đó chắc là vào khoảng cuối kì lễ hội thể thao. Manga đầu tiên của Mao cho tạp chí đã bị từ chối và nó đẩy Mao vào tình trạng suy sụp. Keiki đã giúp cô thu thập thong tin và họ đã qua đêm ở một khách sạn. Đêm hôm đó, Mao đã hoàn thành bản thảo.
“ Tớ đã thay đổi nhiều thứ sau lần đó với sự giúp đỡ của biên tập viên nên là tốn chút thời gian.”
“ Tớ hiểu rồi”
“ Nhưng mà vui lắm. Mỗi lần tớ sửa thì nó lại thú vị hơn. Có điều lúc gần cuối thì xém chút nữa tớ đã không làm kịp rồi.”
“ Oh yeah, dạo gần đây đúng là cậu bận bịu kinh khủng.”
Không chỉ có BL manga trong thời gian biểu của mình mà cô nàng còn phải tập trung vào oneshot cho tạp chí.
“ Có nhiều phản hồi lắm. Tớ mới vừa xem qua chúng”
“ Và?”
“ Hee hee, cậu nghĩ sao nào?”
Keiki có thể đoán được thông qua nụ cười đầy tự tin của cô.
“ Mọi thứ đều tuyệt. Kể cả biên tập viên của tớ cũng khen tớ nữa. Họ nói là với cái đà này thì việc đưa nó lên thành một series có lẽ sẽ không phải điều gì xa vời.”
“ Thiệt luôn hả?!”
“ Thật đó. Tất cả là nhờ có Kiryuu.”
“ Tớ sao?”
“ Tớ có thể vượt qua được là vì cậu đã ở bên cạnh tớ. Lúc trước tớ cứ nghĩ là mình xong đời rồi nhưng giờ tớ lại thấy mừng vì đã tiếp tục cố gắng
“ Tớ hiểu rồi...”
“ Vậy nên cảm ơn cậu nha. Tớ rất vui vì tụi mình đã gặp nhau.”
“ T—Tớ nghe rồi...”. Trái tim của Keiki loạn một nhịp khi cậu nhìn thấy nụ cười hồn nhiên đến lạ của cô gái.
Keiki biết rằng cậu ấy đã chẳng làm gì nhiều. Cậu chỉ giúp một ít thôi và hầu hết những thứ ở đây là nhờ có sự cố gắng của cô nhưng cậu vẫn thấy hạnh phúc vì đã góp được một chút gì đó.
“ Nếu manga của tớ mà được xuất bản theo kỳ thì tốt hơn hết là cậu sẽ mua cả trăm tập đó, okay?”
“ Đừng có nói sớm vậy... nhưng tớ nhất định sẽ mua.” Keiki nói. Cậu ấy cảm thấy có lẽ cô có thể đạt được điều đó.
Keiki biết Mao có đủ tài năng thô và cô cũng có cái mong muốn mài giũa, cải thiện bản thân mình nữa.
“ Ah, nhưng mà tớ cũng sẽ không ngưng làm một mangaka BL đâu nên tớ vẫn cần cậu với Akiyama tình tứ nhiều hơn nữa”
“ Vụ đó thì tớ sẽ phải từ chối”
Toàn bộ cuộc nói chuyện nghiêm túc vừa rồi đã bị phá hủy nhưng Keiki cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy Mao cư xử đúng như bản chất con người biến thái của cô.
[ ...Huh? Sao mình lại thấy nhẹ nhõm chứ?]
Tại sao Keiki lại thấy nhẹ lòng trước việc cô gái vẫn là một đứa biến thái? Cái suy nghĩ này nhanh chóng biến thành một cảm giác khó chịu mạnh mẽ.
[ Mình đã thấy cực kì u ám lúc đó khi Yuika-chan và Sayuki-senpai nói họ sẽ ngưng không biến thái nữa nhưng mình lại thấy nhẹ nhõm khi nghe rằng Nanjou sẽ tiếp tục làm một BL mangaka...]
Đó rõ ràng là một sự mâu thuẫn.
[ Không phải, ngay từ đầu mọi thứ đã kì lạ rồi. Mình đã luôn cầu cho những kẻ biến thái kia trở thành những con người bình thường nhưng mình lại chẳng thể hoàn toàn chấp nhận việc Yuika-chan cư xử bình thường.]
Keiki đã thấy hạnh phúc sau khi nghe được những tình cảm của họ. Song cái cảm giác ngọt ngào nơi lồng ngực cậu khi nghe được rằng họ sẵn sàng trở thành những cô gái bình thường cũng không phải là giả tạo.
[ Vậy tại sao mình chẳng thể chọn ai trong số họ hết?]
Tại sao Keiki không thể tìm được câu trả lời? Tại sao cậu lại do dự lâu đến vậy? Phải như cậu có được một gợi ý nhỏ nhoi nào đó...
“ ...Nanjou?”
“ Sao?”
Nếu người mà cậu thích không chấp nhận sở thích của cậu thì cậu có từ bỏ nó chỉ vì người đó không?”
“ Huh? Câu đó từ đâu mà ra vậy?”
“ Cứ nói cho tớ nghe đi”
“ Ehhh? Hmmm...” cô gái suy nghĩ một chốc và rồi làm một vẻ mặt nghiêm túc. “ Lúc trước khi tụi mình đi biển cùng nhau ấy tụi mình đã ngắm sao, đúng không nào?”
“ Yeah, trong buổi cắm trại hè”
“ Có cảm giác như đã lâu lắm rồi ha. Mà dù sao thì cũng đã nửa năm kể từ lúc đó rồi mà.”
“ Oh yeah, do cái mớ sô cô la của Sayuki-senpai mà –“
“ Tụi mình không có nói về cái đó, Kiryuu”
“ ...Phải rồi ha.”
Keiki quyết định không nhớ lại cái tấm thảm kịch đã xảy ra vào lúc ấy.
“ Lúc đó tớ đã hỏi là cậu nghĩ gì nếu tớ ngừng vẽ truyện BL, đúng không?”
“ Yeah giờ cậu nhắc tớ mới nhớ...” Keiki có nhớ mang máng về chuyện đó.
Câu hỏi đó đại loại là Keiki có yêu cô ấy nếu như cái viễn cảnh kia xảy đến không.
“ Tớ sẽ không đùa giỡn về nó thêm nữa. BL là mọi thứ của tớ. Nó là lẽ sống của tớ”
Bên dưới bầu trời điểm đầy sao, cô gái nở một nụ cười tự tin và tiếp tục nói.
“ Vậy nên tớ sẽ không từ bỏ nó dù cho có là vì đứa con trai tớ thích đi chăng nữa!”
“ ... ....”
Những lời ấy tựa như một vì sao rơi thẳng vào lồng ngực của Keiki. Không có lí do gì phải thay đổi bản thân bạn cũng chẳng có lí do gì để từ bỏ những gì mà bạn thích.
Nhừng lời nói của Mao lặp đi lặp lại trong đầu Keiki.
“ Ah, cuối cùng mình cũng hiểu rồi...”
Mọi thứ liên kết lại với nhau trong tâm trí cậu trai. Lí do mà cậu đã không thể trả lời lời tỏ tình của Yuika và Sayuki và nguồn gốc của cái cảm giác u ám mù mờ bên trong ngực cậu. Tất cả mọi thứ đã rõ ràng. Mảnh ghép còn lại mà Keiki cần cuối cùng cũng được lắp vào để tạo nên một bức tranh hoàn chỉnh.
*
Buổi sáng của tuần mới, Keiki thức dậy rời khỏi giường và gửi đi một tin nhắn. Cậu đã viết nó ngắn gọn. ‘ Hôm nay sau giờ học xin em hãy đến phòng thư viện’. Lời tỏ tình của cô bé, đã đến lúc để Keiki trao cho Kouhai của mình câu trả lời.