Kanojo no Kanojo to Fujun na Hatsukoi

Truyện tương tự

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

77 481

Mushoku Tensei: Dasoku-hen

(Đang ra)

Mushoku Tensei: Dasoku-hen

Rifujin na Magonote

Tuyển tập truyện 『Phần Xà Túc』 kể về cuộc sống sau này của những người xung quanh anh, chính thức mở màn!

3 55

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

81 1191

Tập 1 - Chương 1 : Cô mèo bị bỏ rơi

“Trường có mối quan hệ nào trong giới Showbiz không?”

“Mảng đó thì, chắc là có đấy? Dù gì cũng có đủ thứ lời đồn mà. Mà mời được họ thì chắc cũng ngốn lắm nhỉ?”

“Đúng vậy đó. Dựa vào ngân sách lễ hội trường thì khó à... Cơ mà tớ cũng có biết gì đâu.”

……Sau giờ học.

Haijima Yuki tôi lại ngồi tại chỗ của mình, lắng nghe cuộc trò chuyện của các bạn cùng lớp ở một khoảng cách không gần không xa. Lễ hội trường là khi nào ấy nhỉ? Thú thật, tâm trí tôi lúc này chẳng còn chỗ để bận tâm đến chuyện đó.

“Nè, Haijima-san.”

Hai người ban nãy còn đang tán gẫu ở phía đối diện, chẳng biết từ lúc nào đã đến gần chỗ tôi.

Dù không nhớ họ thuộc câu lạc bộ nào, nhưng cả hai đều là kiểu người năng động thuộc các đội thể thao.

(—Oái!)

Tôi suýt nữa thì thốt lên kinh ngạc, phải khó khăn lắm mới kìm lại được. Cứ mỗi khi tập trung dòng suy nghĩ, sự chú ý của tôi lại dễ dàng tuột đi đâu mất.

“Haijima-san, cậu định thế nào?”

Thứ hai người họ đang hỏi đến là một tờ rơi.

Ban nãy có nghe lỏm được cuộc trò chuyện nên tôi cũng lờ mờ đoán ra nội dung của nó.

“Ban tổ chức lễ hội trường. Nghe nói cuối tháng Năm sẽ là đợt chốt danh sách đầu tiên đấy.”

“Tớ... tớ thì... hehe, cái này thì, etou.”

Tôi không nỡ từ chối thẳng thừng, đành trả lời một cách lập lửng.

Thế nhưng làm vậy thì họ hoàn toàn chẳng hiểu ý tôi là gì.

“Biết đâu lúc bắt tay vào làm lại thấy hay bất ngờ đấy. Nghe nói đang thiếu người lắm, nói chung là cần người thôi. Haijima-san trông có vẻ nghiêm túc, hay là thử xem sao?”

“Cái này….. ahehehe.”

Chuyện thiếu nhân lực chắc là thật rồi.

Cứ nghe thấy người khác gặp khó khăn là tôi lại không kìm được mà suy nghĩ, nhưng bảo tôi tham gia thì đúng là quá sức mà.

“Ơ….. mà.”

“Cái này….. ahehehe.”

Ngay lúc tôi mường tượng ra viễn cảnh cuộc đối thoại này sẽ lặp đi lặp lại mãi, một giọng nói quen thuộc lên tên tôi “A, Haijima!”

Là Yumiri Kurume, thành viên đội bóng rổ cũng là người bạn quý giá của tôi. Mái tóc cô ấy nhuộm màu trà nhạt, chiếc áo sơ mi thì bung một cúc trên cùng. Yumiri tự nhận mình theo hệ Seijun nhưng rốt cuộc cũng chỉ là tự nhận, ít nhất tôi không cho là vậy.

Trông thấy bộ dạng của tôi, Yumiri dường như đã đoán ra được điều gì đó.

“Hử——? Ô, ra là vậy.”

(Vị cứu tinh! Cảm ơn cậu!)

Tôi theo phản xạ thầm cảm tạ sự xuất hiện của Yumiri ngay trong tình huống này.

“Haijima, tớ có chuyện muốn hỏi, cậu ra đây một lát được không?”

“Ự, ừm!”

Nghe Yumiri nói vậy, tôi vội vàng thu dọn đồ đạc.

Một lần nữa thầm cảm ơn Yumiri đã tạo cho tôi một cái cớ, tôi quay sang nói với hai người kia: “Vậy tớ đi trước nhé.”

“Xin lỗi nhé, có người tìm nên tớ đi trước đây. Tờ rơi tớ sẽ nhận, sau này tớ sẽ suy nghĩ thêm!”

“Okay, okay.”

Hai người họ đồng thanh đáp lại, tôi nhận lấy tờ rơi rồi rời khỏi lớp.

Yumiri liền vẫy tay với hai người họ.

“Thứ lỗi nhé~ Tớ mượn Haijima chút.”

Hai người kia cũng đáp lại với giọng điệu đã quá quen thuộc: “Được thôi~”

Tôi có cảm giác lờ mờ rằng họ đã nhận ra điều gì đó, nhưng những chuyện tương tự cũng từng xảy ra hồi ở ban cán sự thư viện, nên tôi quyết định không để tâm nữa.

“Cậu cứ nói thẳng ra như lúc nói chuyện với tớ là được mà.”

Yumiri vừa bước đi trên hành lang vừa nói với tôi như thế.

Những lời thẳng thắn của cô ấy như xát muối vào lòng, tôi vẫn gắng mở lời đáp lại.

“Nếu làm được thì tớ đã chẳng phiền não thế này. Với lại, chẳng phải giữa chúng ta đã có cả một quãng thời gian vun đắp đó sao?”

“Quãng thời gian... vun đắp...”

Yumiri chậm rãi lặp lại lời tôi.

“Đúng vậy, chúng ta đã quen nhau từ hồi học thêm lớp chín rồi mà.”

“Ờ... thì đúng là vậy. Kiểu như Haijima, chắc gọi là khôn nhà dại chợ nhỉ.”

“Tớ cũng phải từ từ mới dám mở lòng chứ. Là do Yumiri hòa nhập với mọi người quá nhanh thôi.”

Yumiri có vẻ không phục lắm, nhưng vẫn nói một câu “Thôi mặc kệ” rồi chuyển chủ đề.

“Haijima, cậu về thẳng nhà luôn à?”

“Không, tớ không về được………… Phải học bổ túc.”

“À~ Cái đó hả.”

Tôi hiểu Yumiri đang nghĩ đến chuyện gì rồi. Nói đúng hơn, đó là chuyện của chính tôi.

“『Nếu lần chinh chiến lại không qua môn, cuộc sống một mình sẽ chấm dứt』 chứ giề?”

“…………Ờm. Đây là điều kiện tớ đã giao kèo với dì Kaori. Đừng nói to thế, ngượng chết đi được.”

Tôi nhìn quanh quất, Yumiri bèn chắp tay lại: “Xin lỗi xin lỗi.”

Trường chúng tôi mà nói chung thì đám học sinh cấp ba không ở ký túc xá mà ra ở riêng cũng thuộc dạng của hiếm, nên tôi muốn tránh gây chú ý. Tôi cũng không thích bị người khác hỏi han này nọ.

“…..Thế rồi, thi giữa kỳ không qua môn thì chỉ cần học bổ túc là xóa nợ được chứ giề?”

“Đúng thế. Giữa kỳ tớ trượt ba môn, nhưng sau khi thương lượng thì đã đổi thành 『nếu kết quả cuối cùng vẫn tạch môn thì cuộc sống một mình sẽ chấm dứt』.”

“Ôi...”

“Cậu nhìn tớ bằng ánh mắt gì thế?”

“Ánh mắt 『giữa kỳ chắc cũng không khó lắm đâu, cậu cứ đũng đỉnh thế thì có ổn không vậy?』 đấy.”

“…Cảm ơn cậu đã giải thích cặn kẽ.”

Thật ra chính tôi cũng hiểu rõ mà.

Trường Nữ sinh Tư thục Ohtori của chúng tôi, nếu cuối năm có từ ba môn trở lên không qua thì sẽ có nguy cơ ở lại lớp, nhưng cả kỳ giữa và kỳ cuối đều có biện pháp để cứu vớt.

“Chỉ cần đi học bổ túc đầy đủ là được miễn, về cơ bản coi như không trượt. Hôm qua tớ học bù hai môn rồi, hôm nay xong nốt là trên danh nghĩa đã qua hết.”

“Ăn nói lanh lẹ gớm. Mà này, lúc nãy cậu cứ nói thẳng ra như thế này có phải tốt hơn không?”

“…Gừuuu, đừng nhắc lại chuyện đó nữa.”

“Cơ mà, thật lòng mà nói, cậu chịu dựa dẫm vào tớ cảm giác cũng không tệ lắm đâu…………”

“Đừng có nói như đang ngẫm nghĩ sự đời thế chứ.”

“Ê hê hê, đúng thật. Thôi tớ đi sinh hoạt câu lạc bộ đây.”

Yumiri vừa nói vừa hướng về phía cầu thang cuối hành lang, còn tôi thì đứng nhìn theo.

Tôi thì phải quay lại lớp để học bổ túc, còn Yumiri thì đến nhà thi đấu để tập luyện cùng đội bóng rổ.

“Bái bai, Haijima, gắng lên.”

“Yumiri cũng vậy, mai gặp lại.”

Dứt lời, Yumiri nhanh như cắt lao xuống cầu thang.

Để học bổ túc, tôi không về lớp B của mình, mà bước vào phòng học của lớp D.

Ngày thường cơ bản là học sáu tiết, hôm nay là thứ Sáu cuối cùng của tháng Năm nên cũng học đến tiết thứ sáu.

Môn Cổ văn tôi cần học bổ túc lại là tiết tám, thành ra tôi phải ngồi đợi trong phòng học lớp D gần một tiếng đồng hồ.

Như lời Yumiri nói, bài thi giữa kỳ năm nhất cũng không khó lắm, nên số người không qua môn có vẻ cũng chẳng nhiều, dù chỉ còn một phút nữa là bắt đầu mà trong lớp vẫn chỉ có mình tôi.

(…Thiệt hả trời.)

Trái ngược với tiết trời quang đãng bên ngoài, phòng học trống không trông thật đìu hiu.

“Vậy chúng ta bắt đầu nhé~”

Cô Tanazaka dạy môn Cổ văn bước vào lớp.

Cô là một giáo viên trạc ba mươi, khoác trên mình bộ vest màu be trông rất thạo việc.

“Lạ nhỉ, đáng lẽ phải còn một em nữa chứ.”

Cô Tanazaka vừa mở sổ điểm danh vừa nói.

(Ô, ra là còn một người nữa.)

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng nếu người kia không đến thì kết quả cũng vậy mà thôi.

Trốn học bổ túc sẽ bị ghi nhận là không qua môn, nên đó là một hành động cần rất nhiều dũng khí.

“Hừm~ Thôi kệ, bắt đầu thôi nào~ À, em Yuki Haijima lớp B. Tuy đây là lần đầu cô dạy em, nhưng nếu dạy một kèm một thì chắc sẽ hiệu quả lắm đây.”

Cô Tanazaka gấp sổ điểm danh lại, hướng ánh nhìn về phía tôi.

Ngay lúc tôi đang cảm thấy học bổ túc một kèm một với giáo viên chẳng khác nào một trò tra tấn, cánh cửa phòng học kẽo kẹt mở ra.

“Ể, bắt đầu rồi à?”

Người cần học bổ túc còn lại cất một giọng giả lả ngây thơ rồi bước vào lớp.

(—Tsukasa Aomi… san!)

Tôi nhớ Aomi-san là học sinh lớp D, tức là lớp này.

Cô ấy nổi tiếng khắp trường, nên tôi cũng loáng thoáng nhớ được cô ấy học lớp nào.

Vóc dáng cao ráo, gương mặt nhỏ nhắn, chiếc cổ thanh tú, tay chân cũng cân đối, và trên hết là một nhan sắc tuyệt trần. Đôi mắt màu sáng đầy sinh khí là đặc điểm nổi bật trên khuôn mặt điển trai của cô ấy, kết hợp với khí chất lạnh lùng đã biến cô ấy thành một thần tượng trong ngôi trường nữ sinh này.

Cô ấy thản nhiên bung hai cúc áo sơ mi, để lộ lấp ló chiếc áo lót màu đen và vùng xương quai xanh. Kiểu ăn mặc phóng khoáng này lại rất hợp với khí chất bí ẩn của Aomi-san.

“Aomi vẫn muộn như mọi khi nhỉ... Cơ mà, muộn còn hơn không, có mặt là đáng khen rồi. Thôi, đến giờ rồi, mau ngồi xuống đi.”

“Vâng.”

Giáo viên Cổ văn của lớp D là cô Tanazaka, nên cô và Aomi-san có vẻ đã quen nhau. Xem ra Aomi-san là khách quen của việc đi trễ, giọng điệu của cô giáo không hề có ý trách mắng cho thấy có lẽ cô cũng đã từ bỏ việc chấn chỉnh cô ấy rồi.

Tôi nghe đồn thành tích của cô ấy rất tốt, nên việc cô ấy phải học bổ túc khiến tôi khá ngạc nhiên.

“Um, vậy thì ngồi đây đi.”

(Ể… Ngồi cạnh mình…!?)

Dù trong lớp còn hơn ba mươi chỗ trống, cô ấy lại chọn ngồi ngay cạnh tôi, khiến tôi có chút kinh ngạc.

“Hự.”

Aomi-san kéo bàn của mình lại sát bên cạnh, ghép thành một cặp với bàn của tôi.

Cô ấy ghé sát mặt vào tôi, người đang nhìn xuống sách giáo khoa, khoảng cách gần đến mức có thể đếm được từng sợi lông mi. Đôi mắt được nhấn nhá bằng phấn mắt màu nhạt của cô ấy đang ở ngay trước mắt.

(Hí! Gần quá!)

Tôi bất giác ngửa người ra sau.

Gương mặt của Aomi-san ở gần đến thế, đẹp một cách phi thực, suýt nữa thì tôi đã hét lên một tiếng kỳ quặc.

“C-có chuyện gì vậy?”

“Sách giáo khoa, vở, bút chì, tẩy, bút dạ quang, cho tớ mượn đi.”

“Ể, cậu không mang gì hết à.”

“À——hehe, đúng là vậy thật.”

Giọng điệu của Aomi-san thẳng thắn đến lạ. Người ở đẳng cấp như cô ấy, có lẽ chẳng hề thấy xấu hổ hay áy náy vì quên đồ.

Tôi đưa cho cô ấy cây bút chì kim và cục tẩy dự phòng, xé một trang từ cuốn vở của mình, còn bút dạ quang thì chọn một cây màu xanh mà bình thường tôi không dùng đến.

Sách giáo khoa chỉ có một cuốn nên tôi đặt nó ở giữa hai chiếc bàn đã được ghép lại để cả hai cùng xem.

(Cứ như bé học sinh tiểu học ấy nhỉ.)

Tôi thầm nghĩ trong lòng.

“Được rồi, vậy chúng ta bắt đầu từ trang 54 sách giáo khoa nhé…. À, có thể các em đã học rồi, nhưng đầu tiên, Hyakunin Isshu là nền tảng cơ bản của lối diễn đạt cổ văn—”

bff9ee84-717b-47aa-b6d2-99c8688c6381.jpg

Cô Tanazaka nhìn chúng tôi, dường như đã nắm bắt được tình hình, bèn không nói một lời nào mà bắt đầu buổi học.

Chủ đề của buổi học lần này là học ngữ pháp xoay quanh Hyakunin Isshu, nhưng......

“Khòoooo…”

(Ngủ mất rồi, người này bị sao vậy trời.)

Aomi-san ngồi cạnh tôi đang thiu thiu ngủ, phát ra tiếng ngáy khe khẽ.

Dù buổi học mới bắt đầu được chừng mười phút, cô ấy đã nhắm nghiền hai mắt.

Ngủ gật trong một lớp học chỉ có hai người, với tôi mà nói thì đó là một hành động điên rồ.

(Mỹ nhân đến cả dáng ngủ cũng đẹp lão lề.)

Dáng vẻ không chút phòng bị này, khác hẳn với khí chất lạnh lùng thường ngày, lại có chút thêm một nét ngây thơ.

Hoàn toàn là trời vực một so với tấm ảnh tôi há miệng ngủ mà cô bạn Yumiri chụp được lúc trước. Quả nhiên, người có nhan sắc thì làm gì cũng được nhìn theo hướng tích cực, đúng là được ưu ái quá mà.

(A…!)

Tôi nhận ra mình đang suy nghĩ lan man, hoàn toàn chẳng tập trung vào bài giảng. Những dòng chữ trên bảng chẳng biết từ lúc nào đã viết sang phần sau, tôi hoàn toàn không hiểu cô giáo đã suy luận ra kết luận này bằng cách nào.

“Nào~, có em nào biết câu nào thể hiện ý nghĩa này không?”

Tôi còn chưa kịp bắt nhịp với tiến độ bài giảng trên bảng, cô Tanazaka đã đặt câu hỏi cho tôi.

“Haijima—Haijima Yuki-san. Em thấy sao?”

“A, dạ…”

“Nếu không nghe giảng là cô không tính buổi học này đâu đấy nhé~?”

“…A! Dạ, ờm, cái này…”

Lời của cô giáo nghe thì như đùa, nhưng cũng đủ khiến tôi càng thêm cuống quýt.

Tôi càng cố gắng để hiểu câu hỏi, dòng suy nghĩ lại càng rối như tơ vò, chẳng thể thốt ra thêm lời nào.

“Ừm.”

Aomi-san đột nhiên nắm lấy tay tôi.

(Í!)

Bất ngờ bị chạm vào, tôi giật nảy mình, gắng gượng nuốt ngược tiếng thét vào trong. Aomi-san dùng ngón tay gõ nhẹ lên trang vở, hướng ánh nhìn của tôi về phía cô ấy, rồi bắt đầu viết ra thứ gì đó bằng những nét chữ ngay ngắn.

Ngọc... ngọc oản ví như đoạn tuyệt, nguyện cho đoạn tuyệt dứt khoát đi, nếu cứ cố níu kéo chịu đựng thật vô kế, giữ hờ hững e rằng chẳng vẹn nguyên.”

Tôi lắp ba lắp bắp đọc thành tiếng những dòng chữ trên trang vở.

Coi như là đã truyền đạt được tới cô giáo, cô thoáng lộ vẻ kinh ngạc.

“Ồ, Haijima, em cũng cừ lắm chứ. Hiểu được câu khó thế này mà lại trượt giữa kỳ, xem ra em với mấy câu hỏi đó đúng là không hợp nhau rồi. Vậy thì, trọng điểm của bài thơ này nằm ở cách dùng của 『ví như đoạn tuyệt, nguyện cho đoạn tuyệt』——”

(Đoạn tuyệt? Nguyện cho đoạn tuyệt?)

Cô giáo tiếp tục phân tích ngữ pháp của bài thơ. Vì không phải tự mình trả lời, nên tôi vẫn chẳng hiểu cô đang giảng giải điều gì.

Đối với tôi, có một sự thật quan trọng...

(Mình đã được Tsukasa Aomi-san cứu.)

Tôi quay sang định nói lời cảm ơn, nhưng cô ấy lại nhắm mắt gật gù như lúc nãy.

“Này, Aomi, đừng ngủ gật chứ~. Ngủ là tính vắng mặt đấy nha.”

“Vâng ạ~”

Lần này thì cô ấy đã bị cô giáo nhắc nhở. Cứ mỗi lần bị gọi tên, Aomi-san lại mở mắt ra, nhưng chỉ được chừng ba phút là lại nhắm lại.

Trong hai mươi phút cuối cùng của buổi học, Aomi-san và cô giáo đã lặp lại màn đối đáp này đến năm lần.

“Rồi~ vất vả cho các em rồi! Vậy là món nợ Cổ văn của hai em đã được xóa. Nhưng mà này, nếu thi cuối kỳ mà còn trượt nữa thì không phải là học bổ túc đâu mà là thi lại đấy. Nên phải học hành cho nghiêm túc vào! Đừng có gây thêm phiền phức cho cô... à không, việc học hàng ngày mới là quan trọng nhất đó!”

Giờ học kết thúc, cô Tanazaka căn dặn như vậy rồi rời khỏi lớp.

(Kết thúc rồi.)

Dù giữa chừng có hơi lo lắng, nhưng buổi học bổ túc cũng đã kết thúc một cách êm đẹp.

“À, cảm ơn cậu.”

Tôi dừng bàn tay đang thu dọn đồ đạc, nói lời cảm ơn vì cô ấy đã giúp tôi trong giờ học.

…..Nhưng.

“Hửm?”

Cô ấy chỉ đáp lại một tiếng như thể chẳng hiểu tôi đang nói gì.

“Chào cậu.”

Aomi-san không hề thu dọn đồ đạc mà đặt lại bàn về chỗ cũ rồi đứng ngay ở cửa lớp, vốn dĩ cô ấy đến với hai bàn tay trắng nên cũng phải thôi.

“À.”

Sau khi mở cửa, cô ấy như sực nhớ ra điều gì đó rồi quay lại nhìn tôi.

“Cậu cho tớ mượn nhiều đồ như vậy, thật sự đã giúp tớ rất nhiều. Hehe, cảm ơn nhé.”

Aomi-san mỉm cười nói.

Cô ấy rời khỏi lớp, mái tóc dài tung bay, từng sợi tóc mỏng manh, mềm mại, dường như đang phản chiếu ánh ban mai.

(Chuyện gì thế này?)

Đối với Aomi-san, chuyện giúp tôi có lẽ chỉ là một việc nhỏ nhặt không đáng kể, nên cô ấy hoàn toàn không nhớ chăng?

Dù sao đi nữa, lời cảm ơn đó của Aomi-san lại mang một sức thuyết phục kỳ lạ, như thể có thể thổi bay đi tất cả những chuyện vụn vặt.

Nói mới nhớ, dù lời của cô Tanazaka là nói với tôi, nhưng tại sao Aomi-san lại trượt nhỉ? Cô ấy không chỉ nhắc bài cho tôi, mà mấy lần sau bị cô giáo gọi trả lời, dù vừa ngủ dậy cô ấy vẫn có thể giải đáp ngay lập tức.

Dựa vào bộ dạng lúc học bổ túc, biết đâu cô ấy đã ngủ gật ngay khi bài thi bắt đầu cũng nên.

(Cảm thấy mệt mỏi quá đi.)

Dù gì thì ngôi trường này cũng có đủ loại người, thế là tôi quyết định không nghĩ thêm về chuyện đó nữa rồi rời khỏi lớp.

Sau buổi học bổ túc, tôi vừa nhấm nháp ly cà phê đá mua ở cửa hàng tiện lợi vừa tản bộ trên đường về.

Chẳng biết từ lúc nào trời đã gần bảy giờ tối, tôi bước đi dưới ánh hoàng hôn mùa hạ đang dần sẫm lại, một màu cam tím hòa quyện.

Tôi cũng hiểu rõ, lý do hôm nay mình về nhà muộn hơn thường lệ.

Là vì tôi đã nhắn tin qua app với dì Kaori, người chăm sóc tôi thay cho bố mẹ.

『.....Dì biết là con đã được xóa nợ giữa kỳ, nhưng đó chẳng qua chỉ là lợi dụng biện pháp cứu vớt. Cuối kỳ sẽ không còn dễ dàng như vậy đâu.』

Tôi báo cáo với dì về việc học bổ túc đã xong, nhưng đây lại là những gì dì ấy đáp lại. Hơn nữa, đây còn là câu kết sau một tràng mắng mỏ dài dòng, không một lời động viên an ủi, chỉ có áp lực về kỳ thi cuối kỳ đang ập xuống.

『Dì cho phép con ở riêng không phải để con có thời gian chơi bời. Con phải luôn ghi nhớ điều này và tự kiểm điểm hành vi của mình mỗi ngày.』

Hơn nữa, dì ấy còn gửi thêm tin nhắn này.

(Rõ ràng là dì ấy không muốn mình ở nhà mà.)

Tôi chỉ dám nghĩ thầm trong bụng, đương nhiên không thể nói thẳng ra, ngay cả trong tin nhắn cũng không dám. Câu trả lời của tôi luôn là: “Vâng, con biết rồi ạ.”

“………………Cũng đúng.”

Dì ấy cho tôi ở riêng, nghĩa là dì ấy đã chu cấp tiền bạc, cũng đã lo liệu thủ tục. Một người như tôi, tất nhiên không thể nào lên giọng được.

Sau khi trả lời tin nhắn, tôi đã đi lang thang một lúc quanh nhà ga. Ghé vào hiệu sách, rồi lại vào cửa hàng tạp hóa, tôi không muốn mang cái tâm trạng này về nhà nên đã cố tìm cách giết thời gian.

Mỗi khi dì Kaori liên lạc, mọi chuyện luôn là như vậy. Nếu cứ mang tâm trạng này về nhà, một cảm xúc không tên sẽ dâng lên, khiến tôi chỉ muốn bật khóc.

Rốt cuộc, tâm trạng cũng chỉ khá lên được một chút, tôi cúi gằm mặt bước đi trên đường về.

Căn hộ tôi ở nằm ở phía bên kia nhà ga, hoàn toàn ngược hướng với trường học. Đoạn đường quen thuộc này, nếu đi thong thả thì mất chừng hai mươi phút.

Trường học ở phía bắc nhà ga, còn nhà tôi ở phía nam. Thế nên chỉ cần đi qua ga về hướng nam, bóng dáng học sinh trường Ohtori sẽ thưa thớt dần đi.

Phía nam cũng không có nhiều hàng quán, đúng hơn là một khu dân cư. Giữa đường còn có một công viên yên tĩnh, con phố lặng im này đối với tôi rất dễ chịu.

(Ể, đó là học sinh trường mình…?)

Trong công viên, tôi trông thấy hai bóng người mặc bộ đồng phục quen thuộc.

Một trong số đó, là người vừa mới học bổ túc cùng tôi lúc nãy, Tsukasa Aomi.

Người còn lại cũng là một học sinh mà tôi từng thấy.

Reira Sayama-san. Giống như Aomi-san, cô ấy cũng là một người nổi tiếng ở trường trung học của chúng tôi. Gương mặt thanh tú nhỏ nhắn, sống mũi cao thẳng, đôi mắt to tròn. Dù vóc dáng có phần nhỏ hơn Aomi-san, nhưng tổng thể lại mang đến ấn tượng của một mỹ nhân thuộc tuýp cute.

Tuy chỉ nghe đồn, nhưng nghe nói cô ấy từng là một diễn viên nhí, bây giờ dù vẫn còn là học sinh cấp ba nhưng đã bắt đầu công việc diễn viên lồng tiếng.

Có thể nói đây là hai đại mỹ nhân đáng tự hào của trường Ohtori.

Hai người này cùng nhau xuất hiện trong công viên, đối mặt với nhau bằng một vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Vì nhan sắc của cả hai đều đẹp đến đảo lộn trời đất, khung cảnh này dễ khiến người ta lầm tưởng là một cảnh quay phim truyền hình. Nhưng dĩ nhiên, chẳng có nhân viên đoàn phim, cũng chẳng có bất kỳ thiết bị ghi hình nào.

Người nói chính là Reira Sayama. Tuy không nghe rõ họ đang nói gì, nhưng cảm giác không phải là một cuộc trò chuyện tầm phào.

(—Ơ.)

Tôi theo phản xạ nấp sau một thân cây ven đường bên ngoài công viên.

Bởi vì tôi bắt đầu có cảm giác rằng, mình dường như đã trông thấy một thứ không nên thấy.

Sayama-san dùng hai tay nhẹ nhàng nắm lấy tay của Aomi-san. Khác với việc bạn bè nắm tay nhau đi đường, cũng khác với lúc cô ấy nắm tay tôi trong giờ học bổ túc, đây là một cái nắm tay khiến người ta cảm nhận được sự thân mật hơn nhiều.

Mà chưa, lý do tôi cảm thấy không nên nhìn, là vì hành động tiếp theo của họ.

(A a—Đó là…!)

Sayama-san vừa nắm tay Aomi-san, vừa nhón gót, ghé sát mặt lại, rồi môi kề môi.

(Hôn… hôn nhau…! Hai cô gái—tức là, quan hệ của họ trên mức bạn bè, có lẽ nào…!)

Tôi tự cho rằng mình không có thành kiến, nhưng khi chứng kiến các bạn cùng trang lứa hôn nhau, tôi vẫn kinh ngạc đến không ngờ, đồng thời một cảm giác xấu hổ khó tả dâng lên.

Tắm mình trong thứ ánh sáng huyền ảo nơi giao thoa giữa ngày và đêm, hai người họ đẹp vô cùng, trông thật sự như một phân cảnh trong phim.

Khoảng một phút trôi qua, Sayama-san thôi không nhón gót nữa, và từ từ rời môi. Tôi chưa từng có kinh nghiệm hôn hít, nên cũng chẳng biết như vậy là dài hay ngắn.

Lúc hôn, Sayama-san đã nín thở. Sau khi khẽ thở ra, cô ấy liên tục hít thở những hơi ngắn. Gò má ửng hồng và nhịp thở gấp gáp, tương phản với vẻ ấn tượng đáng yêu thường ngày của Sayama-san, trông cô ấy vô cùng trưởng thành.

Người được hôn, Aomi-san dù thoáng lộ vẻ bối rối, nhưng trong suốt nụ hôn vẫn luôn nhắm mắt, không rõ đang nghĩ gì.

Sau khi gương mặt rời ra, Aomi-san từ từ mở mắt. Cô ấy nheo mắt lại, ánh nhìn có vẻ gì đó đau buồn hoàn toàn khác với hình ảnh trong lớp học.

Như để che đi biểu cảm của cô ấy, Sayama-san lại một lần nữa nhón gót hôn lên. Nụ hôn lần này kết thúc chưa đầy mười giây.

Họ dường như chẳng hề bận tâm rằng đây là nơi công cộng.

Sayama-san có vẻ khá nổi tiếng trong một bộ phận người, nếu bị chụp lại cảnh này, có thể sẽ gây ra tranh cãi… nói đúng hơn là có thể bị ném gạch. Aomi-san cũng vậy….. (Không, cả hai người họ đều thế)…. nếu bị giáo viên trong trường bắt gặp, có thể sẽ bị cảnh cáo, không chừng còn bị đình chỉ học vì vi phạm nội quy.

(Cả hai đều vô cùng nghiêm túc…)

Đối với một cặp đôi đang hôn nhau, không khí của họ lại quá nặng nề và đỗi bi thương.

Sayama-san từ từ buông lỏng đôi tay đang nắm.

(A, không ổn rồi…)

Dù không biết họ đang nói gì, nhưng tôi có cảm giác họ sắp rời khỏi công viên.

Tiếp tục nhìn trộm cũng cảm thấy áy náy, tôi quyết định đi đường vòng về nhà để tránh bị họ phát hiện.

Tôi cẩn thận hết mức để không gây ra tiếng động, nấp sau những hàng cây và bờ tường để di chuyển.

Ít nhất cho đến khi tôi không còn nhìn thấy họ nữa, họ vẫn đứng yên trong công viên.

Cả chuyện với Aomi-san trong giờ học bổ túc, lẫn những tin nhắn với dì Kaori, giờ đây tất cả đều bị hình ảnh hai người họ hôn nhau lấn át.

Nhìn Sayama-san trông như đang khóc, ngay cả khi đã về đến nhà, hình ảnh đó vẫn cứ mãi luẩn quẩn trong một góc tâm trí tôi.

.

Sáng thứ Bảy ngày hôm sau, tôi vẫn đến trường như thường lệ, học xong bốn tiết rồi tan học.

Trong giờ học, tôi đã nhớ lại cảnh tượng chiều tối hôm qua không biết bao nhiêu lần, chẳng tài nào tập trung nổi.

Nụ hôn giữa Tsukasa Aomi-san và Reira Sayama-san.

Cũng là lần đầu tiên tôi thấy người khác hôn nhau ngay trước mắt mình. Giờ nghĩ lại, tim tôi vẫn đập thình thịch một cách khó hiểu.

“Haijima, hôm nay cậu cứ ngẩn ngơ suốt phải?”

“Ể... ể!?”

Người bắt chuyện với tôi là Yumiri, bạn của tôi.

Cứ vào những ngày thứ Bảy có buổi học sáng, tôi lại cùng cô ấy ăn trưa, Yumiri sẽ đi tập ở câu lạc bộ bóng rổ vào buổi chiều. Việc này đã thành thông lệ giữa chúng tôi.

Sau khi lên cao trung được khoảng hai tháng, các hội nhóm nhỏ trong lớp cũng dần được định hình. Và người mà tôi hay trò chuyện cùng gần như chỉ có mỗi Yumiri, người tôi quen từ hồi lớp chín ở lớp học thêm.

Hồi cấp hai chúng tôi vẫn quen gọi nhau bằng tên, nhưng lên cao trung, chẳng biết từ lúc nào cậu ấy đã quay lại gọi tôi bằng họ.

“...Này, Haijima, sao cậu cứ bồn chồn không yên thế?”

“HỰ!”

Tôi còn chưa dọn bàn mà cứ ngồi bấm bút chì kim lách cách, rồi lại tháo lắp cái vỏ bọc của cục tẩy, nên bị Yumiri nói vậy cũng phải.

Nguyên nhân của sự bồn chồn này là cảnh tượng tôi thấy ngày hôm qua, nhưng đó dù sao cũng là chuyện riêng của Aomi-san và Sayama-san, tôi nghĩ mình không nên nói ra.

“Ừm, cậu có biết Aomi-san không?”

Thế nhưng tôi cũng không tài nào giữ im lặng được.

“Cậu nói Aomi Tsukasa-san lớp D chứ gì? Biết chứ biết chứ. Phải nói là, tớ nghĩ chắc không ai là không biết cậu ấy đâu. Ít nhất trong khối năm nhất, cậu ấy nổi tiếng là một cực phẩm mỹ nhân đấy.”

“Cực phẩm mỹ nhân... Nghe hơi khoa trương, nhưng tớ hiểu.”

“Sao cậu lại hỏi về Aomi-san thế?”

“À, thì có chút chuyện. Mà, còn Sayama-san cậu có biết không?”

“Reira Sayama-san lớp A á? Tớ nghĩ chắc cũng không ai không biết Sayama-san đâu... Khoan đã, cậu đặt hai người họ cạnh nhau, chẳng lẽ...”

“Ể? Không, cái đó...”

Bị Yumiri nói trúng tim đen, tôi bất giác nao núng.

Cứ theo đà này, tôi gần như có thể đoán được vế sau của từ “chẳng lẽ” là gì.

“...Chuyện hai người họ đang hẹn hò với nhau?”

Yumiri cố tình đưa tay lên miệng, thì thầm hỏi.

“Yumiri, cậu biết à?”

“Phải nói là chuyện đó cũng nổi tiếng lắm đấy. Hai người họ đều nổi bật nên tin đồn lan nhanh lắm.”

“Ra vậy. Tớ không hứng thú với mấy chuyện đó lắm nên không biết.”

“Nghe cậu nói cứ như thể tớ là đứa thích hóng chuyện lắm ấy, hơi ghét nha, nhưng mà cũng đúng thật.”

Yumiri thở dài một hơi rồi nói tiếp.

“Tin đồn Aomi-san và Sayama-san hẹn hò đã lan ra ngay sau khi nhập học rồi. Sau tớ nghe nói có người đã hỏi thẳng họ luôn.”

“Vậy à, thế thì đúng là thật rồi.”

“Tuy không phải chính tớ hỏi, nhưng khả năng cao là thật. Nghe nói họ là thanh mai trúc mã, thậm chí còn đang sống chung. Nhưng có phải vì chuyện gia đình hay không thì tớ không rõ lắm.”

Miệng thì nói không rõ, nhưng tôi thấy Yumiri rõ ràng là biết rất rõ.

Mà kể cũng phải, ở trường tôi đúng là khá mù tịt về mấy chuyện này. Cấp hai, bản thân tôi đã đành, tình hình yêu đương của những người xung quanh tôi cũng hoàn toàn không hay biết gì luôn.

Chắc vì tôi quá thờ ơ nên bạn bè chẳng buồn kể lể hay thậm chí là khơi chuyện với tôi.

“...Thế thì, một Haijima không hứng thú với mấy câu chuyện tầm phào sao lại nhắc đến hai người họ thế?”

“Thiệt tình, đừng có châm chọc tớ nữa.”

“Ehehe, xin lỗi.”

Tôi bực bội đáp lại, Yumiri cười tinh nghịch. Yumiri tự nhận mình theo hệ Seijun, nhưng nhìn biểu cảm này, tôi thấy cậu ấy chẳng giống hệ thanh thuần mà hơi có nét của một gyaru hơn.

“Chuyện này hơi khó nói...” tôi lại mở lời.

Vì đây là chuyện riêng tư của họ, tôi đã định sẽ giữ bí mật, nhưng ý định đó đã tan biến chỉ trong vài phút. Nói cho công bằng thì việc họ hôn nhau ở một nơi công cộng như công viên cũng có phần lỗi. Hơn nữa, tôi biết Yumiri tuy thích hóng chuyện nhưng sẽ không đi kể lung tung, nên chắc cũng không cần quá lo lắng.

“——Thật á?”

Sau khi tôi kể lại cảnh tượng mình chứng kiến ở công viên chiều hôm qua, Yumiri tròn mắt hỏi lại.

“Tớ cũng mới nghe lần đầu có người thấy họ hôn nhau đấy. Tin đồn họ hẹn hò cùng lắm chỉ là thấy họ nắm tay, đứng gần nhau, hoặc toát ra cái không khí kiểu đó thôi.”

“Quả nhiên là vậy à, ừm.”

“Aomi-san thì... tớ không hiểu cậu ấy nghĩ gì, nhưng Sayama-san trông có vẻ là người đáng tin cậy, chắc sẽ không thân mật quá trớn mọi lúc mọi nơi đâu... Chắc hôm qua phải có chuyện gì đó đặc biệt lắm.”

Tôi đã không kể chuyện Sayama-san trông như đang khóc. Dù sao cũng không có bằng chứng xác thực, và dù đã nói nhiều đến thế, tôi vẫn cảm thấy nói ra cả chuyện này thì không hay chút nào.

Tuy nhiên, qua lời của Yumiri, tôi biết rõ cảnh tượng mình thấy hôm qua không hề bình thường.

“Này, Yumiri, chuyện này đừng kể cho ai nhé. Nếu thật sự có chuyện gì đó, chắc họ càng không muốn bị đồn thổi ra đâu.”

“Đó là đương nhiên. Nhưng mà, may là bị Haijima thấy đó. Chứ để người khác mà bắt gặp... thì đúng là toi thật.”

“Đúng vậy. Mà chỗ đó ở phía nam nhà ga, tuy gần ga nhưng nếu không có việc gì thì cũng không ai đến. Lại còn muộn nữa, tớ nghĩ chắc họ cũng không ngờ có học sinh cùng trường xuất hiện.”

“Thì tại họ đâu biết Haijima sống một mình ở khu đó.”

“Ừm, đúng là vậy.”

“Vậy nên... này”

Yumiri nói tiếp, bằng một tông giọng khác hẳn lúc hóng chuyện hăng say.

“Haijima, cậu nghĩ sao?”

“Nghĩ sao là sao?”

Tôi không hiểu ý câu hỏi của cậu ấy nên hỏi lại.

Yumiri ngập ngừng một lúc rồi mới mở lời. Có lẽ vì đây là chuyện yêu đương của người khác, cậu ấy trông rất cẩn trọng trong việc lựa chọn từ ngữ.

“Cậu nghĩ sao về việc con gái hẹn hò với con gái?”

Câu hỏi này hơi khác so với dự đoán của tôi, khiến tôi nhất thời không nói nên lời.

Yumiri dường như nhận ra tôi không trả lời được, liền nói ngay.

“Xin lỗi xin lỗi, đây không phải chuyện nên bàn lúc này nhỉ. Tự dưng tớ lại hỏi một câu kỳ quặc.”

“Không sao đâu. Tớ chưa yêu bao giờ nên cũng không có ý kiến gì đặc biệt, nói thật là tớ không biết. Nhưng chắc là tớ không có thành kiến đâu. Chỉ cần họ thích nhau là được mà.”

“..................Ra vậy.”

Yumiri ngập ngừng một lúc lâu mới trả lời như vậy.

Thỉnh thoảng cậu ấy lại như thế.

Tuy thấy không giống cậu ấy lắm, nhưng dù chưa hỏi kỹ bao giờ, chắc hẳn cậu ấy cũng có suy nghĩ riêng về chuyện tình cảm.

Tôi chèo lái về chủ đề ban đầu, nói ra suy nghĩ của mình về Aomi-san và họ.

“À— mà, dù không có ai ở đó, tớ vẫn nghĩ nếu muốn thân mật nên về nhà thì hơn.”

“E hehe— cái đó thì đúng thật.”

Yumiri đáp lại, đã trở lại dáng vẻ thường ngày.

“Nhưng đứng trên lập trường của tớ, tớ muốn nghe kỹ chuyện tình của họ cơ.”

“Ể, tại sao?”

“Không phải sao, thường thì người ta sẽ tò mò chứ? Tớ thích nghe chuyện tình cảm của người khác lắm, ê hê hê. Lên mạng tớ cũng không nhịn được mà đọc đủ thứ chuyện tình cảm. Với lại học sinh cao trung mà sống chung với nhau, đỉnh lắm đúng không?”

“Đúng là hiếm thật... nhưng tớ cũng sống một mình, nên cũng thuộc dạng hiếm rồi mà.”

“Nhắc mới nhớ, tớ còn chưa đến nhà Haijima chơi!”

“Không, cậu đến cũng chẳng có gì vui đâu, thật đấy...”

“Chỉ cần đến thôi là vui rồi.”

“Vậy à?”

“...Để còn quậy nữa chứ.”

“Này, câu cuối mới là thật lòng đúng không?”

“...Ờ, đúng rồi đó.”

“Sao tớ thấy cậu trả lời không được dứt khoát lắm.”

Sau khi ăn xong hộp cơm bento, chúng tôi tiếp tục tán gẫu. Đến giờ hoạt động câu lạc bộ của Yumiri thì tôi về nhà, tổng những điều đã trở thành lịch trình quen thuộc của ngày thứ Bảy.

“Tớ đi đây!”

“Cậu đi cẩn thận—”

Chúng tôi cùng nhau đi đến tủ giày, rồi tôi đứng nhìn Yumiri đi về phía nhà thi đấu thể thao.

Chắc là vì đã trò chuyện với Yumiri nên tâm trạng cũng thoải mái hơn, trên đường về nhà, tôi gần như không còn nhớ đến cảnh tượng gây sốc ngày hôm qua nữa.

(Toi rồi.)

Trên đường từ siêu thị về nhà, cảm nhận một giọt mưa lạnh buốt rơi trên má, tôi tự lẩm bẩm.

Sau khi tan học về nhà, vì các kỳ thi và lớp học thêm đều đã kết thúc, tôi hoàn toàn thả lỏng, cứ thế xem video cho đến tối. Lúc xem đến một video dạy nấu ăn, thấy món cơm trứng cuộn trông ngon quá, tôi liền quyết định bữa tối hôm nay sẽ là món đó... (trứng, thứ quan trọng nhất, lại hết sạch), thế là tôi đành vội vàng chạy ra ngoài mua.

Kết quả là, giọt mưa đó nhanh chóng biến thành những chuỗi hạt mưa không ngớt, rồi trút xuống như thác đổ, mưa to đến mức đỉnh đầu tôi cũng bị những hạt mưa đập vào đau điếng.

Nước mưa thấm một cách không thương tiếc vào chiếc áo sơ mi thường phục tôi mặc để ra ngoài mua đồ.

(Tìm chỗ trú mưa đã.)

Ở rìa tầm mắt tôi có một ngôi đền nhỏ hiện ra cây cối xanh tươi bao quanh. Là kiểu đền thờ nhỏ thường thấy trong các khu phố. Nếu tôi nhớ không lầm, ở đó hẳn phải có một nơi có mái che để tạm trú mưa.

(Thiệt tình, mưa lại to hơn rồi.)

Tôi không còn thời gian để tìm chỗ nào tốt hơn, vội vã bước vào khuôn viên ngôi đền, chạy về phía mái hiên.

“—A!”

Có người đã trú ở đó từ trước và người đó, cái người đang ngồi co ro trên chiếc ghế gỗ toàn thân ướt sũng, trông rất quen, tôi vừa kinh ngạc về cả hai điều này, vừa bất giác gọi tên người đó.

“—Aomi... Tsukasa... -san...”

Người trước mặt tôi là bạn học cùng khối ở lớp học thêm, và cũng là “bạn gái” của Sayama-san.

“Ừm...”

Aomi-san có vẻ không nghe thấy tiếng tôi gọi vì mưa quá lớn, cô ấy cứ cúi gằm mặt.

“Đây là cái gì?”

Tôi để ý thấy bên cạnh Aomi-san có một chiếc hộp giấy bị mưa làm cho ướt sũng.

Trên hộp có viết mấy chữ to đùng: 『Xin hãy nhận nuôi tôi』.

Giống hệt tấm biển người ta hay đặt cạnh mấy chú mèo con bị bỏ rơi trong manga. Chắc là được viết bằng bút lông dầu, dù bị ướt mưa nét chữ vẫn không bị nhòe.

Nhìn kỹ lại, Aomi-san vẫn đang mặc đồng phục.

“Cậu hỏi cái hộp này à? Tớ đang ở công viên thì trời đổ mưa. Công viên không có mái che, nên tớ nhặt cái hộp giấy rơi dưới đất để che đầu, rồi chạy đến đây.”

Nghe cô ấy nói vậy, tôi mới nhận ra dù chạy dưới mưa, cô ấy chỉ bị ướt phần áo sơ mi quanh ngực, xem ra cô ấy đúng là đã dùng thứ gì đó để che đầu thật.

“Hắt xì!”

Nghĩ đến đó, tôi bất giác hắt hơi một cái. Hơi ấm cơ thể bị chiếc áo ướt lấy đi, cả người tôi bắt đầu thấy lạnh.

“Dù sao thì, cậu cũng qua đây đi.”

“...........Ưm.”

Được Aomi-san giục, tôi bước vào dưới mái hiên ngồi xuống đối diện với cô ấy.

Mưa chắc sẽ không tạnh ngay, mà tôi cũng không mang theo đồ để thay, xem ra đành phải chịu đựng chiếc áo ướt sũng này một lúc vậy. Ngay khi tôi đang nghĩ thế thì….

“...Cậu trông có vẻ lạnh.”

“—Ể?”

Aomi-san đột nhiên đưa tay về phía tôi đang ngồi đối diện rồi đặt tay lên hàng cúc áo sơ mi của tôi, lần lượt cởi từ trên xuống.

“HỂ, chotto, chotto matte—”

Tôi phản xạ lùi người lại.

Bên trong tôi vẫn còn mặc một chiếc áo lót hai dây, nhưng vấn đề không nằm ở đó.

Thấy phản ứng của tôi, Aomi-san chỉ hơi nghiêng đầu, nói.

“Sao vậy?”

“Tớ mới là người muốn hỏi cậu bị sao á, tại sao lại cởi cúc áo sơ mi của tớ?”

“Vì áo cậu ướt sũng rồi, cứ thế này sẽ bị cảm lạnh đó?”

“Kh-không, không phải, hôm nay đúng là không lạnh lắm, cởi chiếc áo ướt ra có lẽ sẽ tốt hơn…”

“Hehe, vậy quyết định thế nhé.”

Aomi-san mỉm cười nói.

Rồi lần này, cô ấy đặt tay lên áo sơ mi của chính mình và bắt đầu cởi cúc.

Cô ấy cởi cúc không một chút do dự, vạt áo trước nhanh chóng mở tung. Cô ấy khẽ nhún vai, để chiếc áo sơ mi tuột xuống ghế dài, rồi khẽ vặn mình để rút tay ra khỏi ống tay áo.

“Ừm…………”

Dù có thiết kế đơn giản nhưng chiếc áo lót lại được trang trí tinh xảo, lần này thì tôi đã nhìn thấy rõ mồn một.

Ngay cả trong bóng tối, cũng có thể nhận ra làn da của cô ấy trắng ngần đến mức nào. Đường cong từ bờ vai xuống đến vòng eo săn chắc, có lẽ đã đạt đến cảnh giới của nghệ thuật.

Cứ nhìn chằm chằm mãi cũng thấy không phải phép, tôi bất giác dời mắt đi.

“…Tại sao lại nhìn đi chỗ khác?”

98b9bd8d-4821-4b6e-afb8-ed04497d2e6c.jpg

“Hư!”

Aomi-san khẽ thì thầm bên tai tôi như vậy.

Vì tôi vừa dời mắt đi, cô ấy đã đột ngột thổi hơi vào tai tôi, khiến tôi phát ra một tiếng kêu kỳ quặc.

“…Tại sao?”

“Hư!”

Đôi môi của Aomi-san vẫn kề sát bên tai, chậm rãi cất lời. Hơi thở phả ra nóng hổi, tôi có thể cảm nhận được đôi môi ấy sắp chạm vào mình.

Sự kích thích từ hơi thở nơi vành tai khiến toàn thân tôi tê rần. Tôi theo phản xạ gồng cứng vai, không kìm được mà khẽ cựa quậy.

“Đợi đã… lần thứ hai là cậu cố ý đúng không.”

“Hehe, vì nó vui mà. Cậu cứ run lên thế kia, quả nhiên là bắt đầu thấy lạnh rồi.”

Tôi mặc lại chiếc áo sơ mi đã bị cởi nửa vời, nhưng vì đã cởi ra một lần, tôi bắt đầu để ý đến sự ẩm ướt của nó, bàn tay đang cài cúc cũng bất giác trở nên ngượng nghịu.

“Cậu không ghét việc mặc lại quần áo ướt à? Vả lại áo lót trong của cậu cũng ướt rồi. Vậy… cái này… mặc của tớ đi.”

“Ể… Ể…! Không, cái này thì thật sự có hơi…”

“Nào, giơ tay lên—”

Aomi-san vừa dứt lời, chẳng những áo sơ mi mà cả chiếc áo lót trong của tôi cũng bị cởi phăng ra.

Xấu hổ, thấy khó hiểu, những cảm xúc phức tạp xoay vần trong tâm trí. Dẫu vậy, đối phương là con gái, lại còn là Aomi-san cùng khối đã nói chuyện vài lần, nên tôi không cảm thấy sợ hãi. Thêm nữa, cảm giác ẩm ướt của quần áo đúng là rất khó chịu, tôi dứt khoát từ bỏ việc chống cự.

Nhưng—

“Kya!”

“Không sao đâu, mưa to thế này sẽ chẳng có ai đến đây đâu.”

“Không phải ý đó… ư, ư ư ư ư ư.”

Dù là do bị mưa ướt, cũng là chuyện bất khả kháng, nhưng chỉ mặc mỗi nội y ở nơi công cộng, thật sự xấu hổ đến cùng cực.

Tôi dùng hai tay ôm lấy cơ thể, co người lại, cố gắng hết sức để giảm thiểu phần da thịt bị lộ ra.

Nội y của tôi rõ ràng là hàng rẻ tiền. Không, vấn đề không nằm ở đó. Tôi bất giác so sánh mình với Aomi-san. Trước cả vấn đề giá cả nội y, giữa chúng tôi vốn đã có sự chênh lệch về “thông số sinh học”. Dù cân nặng của tôi dưới mức tiêu chuẩn, nhưng so với Aomi-san, bụng tôi lại có nhiều mỡ hơn, còn về kích cỡ vòng một thì đúng là giữa đất với trời.

“Phải cẩn thận không để bị cảm lạnh mới được.”

Aomi-san điềm nhiên khoác chiếc áo sơ mi của cô ấy lên người tôi.

Tôi bối rối vô cùng, chỉ biết mặc cho cô ấy sắp đặt. Vì chênh lệch chiều cao, chiếc áo sơ mi đối với tôi hơi rộng, tay áo cũng quá dài, bàn tay tôi lọt thỏm trong ống tay. Tôi khẽ thò ngón tay ra khỏi tay áo, nắm chặt lại.

“Ấm quá… Cảm ơn cậu.”

Tôi cảm nhận được hơi ấm của Aomi-san vẫn còn vương trên chiếc áo.

“Hehe, không có gì.”

“Nhưng mà, Aomi-san… cậu chỉ mặc mỗi nội y thế kia, tớ lo sẽ có người đi qua. Là con gái thì còn đỡ… nhỡ có bạn nam nào đi ngang qua thì sao.”

“Vậy thì thế này đi.”

Dứt lời, Aomi-san đứng dậy khỏi chiếc ghế đối diện, rồi từ từ ngồi xuống ngay cạnh tôi. Hàng ghế trong mái đình được xếp theo hình chữ U, cô ấy đã chọn một vị trí ở góc trong cùng.

“Thế này thì sẽ không bị nhìn thấy nữa, đúng không?”

Làm như vậy, Aomi-san đúng là sẽ bị tôi che khuất, người bên ngoài không thể nhìn thấy cô ấy được. Thế nhưng, thế nhưng—

(A a a a a.)

Vì không gian chật hẹp, bờ vai của Aomi-san áp sát vào tôi.

Aomi-san chỉ mặc nội y, qua lớp áo sơ mi đồng phục mỏng manh, tôi gần như có thể cảm nhận trực tiếp thân nhiệt của cô ấy.

“Dính sát vào nhau là biết ngay. Cậu đúng là đang lạnh thật… Hưm.”

Aomi-san nói bằng một giọng bình thản, rồi ngáp một cái nhẹ nhàng tựa vào người tôi.

“Khò… khò…”

Tôi lắng nghe tiếng mưa rơi được chừng năm phút, thì bên cạnh đã truyền đến nhịp thở đều đều của người say ngủ.

(…Ngủ mất tiêu rồi.)

Tôi ngắm nhìn gương mặt say ngủ của Aomi-san, và nhớ lại cảnh tượng đã thấy ngày hôm qua.

Aomi Tsukasa-san là bạn gái của Reira Sayama-san.

Nếu Sayama-san trông thấy chúng tôi lúc này, cô ấy sẽ nghĩ gì?

Chúng tôi đều là con gái, giữa hai đứa cũng không có tình cảm yêu đương, đây tuyệt đối không phải là hành vi mập mờ nhưng tôi lại có cảm giác kiểu chúng tôi đang làm một việc tương tự như vậy.

Nếu như tôi có tình cảm yêu đương với Aomi-san, thì sẽ thế nào?

Tôi hoàn toàn không có suy nghĩ đó, nên vốn dĩ chẳng cần phải nghĩ đến.

Chỉ là vì Aomi-san đang tựa vào người tôi, tôi không thể lấy điện thoại ra, chỉ có thể ngồi không giết thời gian, nên mới cứ suy nghĩ vẩn vơ.

(Cơn mưa ngang qua dường như sẽ không tạnh trong chốc lát.)

Chúng tôi cứ giữ nguyên tư thế này trong khoảng ba mươi phút.

Tiếng mưa dữ dội dần chuyển thành những âm thanh lác đác, cuối cùng chỉ còn vài giọt nước, rồi tạnh hẳn.

(Làm sao bây giờ, cô ấy vẫn đang ngủ.)

Aomi-san đang tựa đầu vào vai tôi say ngủ. Tôi vẫn luôn cảm thấy, so với chênh lệch chiều cao, thì chênh lệch chiều cao khi ngồi của chúng tôi không lớn lắm, thật không công bằng chút nào.

Mưa đã tạnh, tôi cũng có thể về được rồi, nhưng lại không nỡ đánh thức Aomi-san. Ngay lúc tôi đang nghĩ vậy, Aomi-san khẽ phát ra tiếng “ưm ưm…”, rồi nói bằng một giọng ngái ngủ.

“…………Sáng rồi à?”

“Không, chắc là chưa sáng đâu.”

Tôi đáp lại theo phản xạ.

“À—Cũng phải nhỉ. Hehe, tớ ngủ quên mất rồi à… Hưm.”

Aomi-san còn chưa nói hết câu đã vừa vươn vai vừa ngáp một cái.

Ngay cả dáng vẻ này của cô ấy cũng đẹp như một tấm ảnh quảng cáo nội y, thật đáng nể.

“Ừm, mưa tạnh rồi. Tớ trả lại cậu chiếc áo này.”

“A, thật kìa, mưa tạnh rồi.”

“…Bây giờ cậu mới nhận ra à?”

“Hehe, hình như cuối cùng tớ cũng tỉnh ngủ rồi.”

Tôi cảm ơn cô ấy một lần nữa rồi cởi chiếc áo đã mượn ra trả lại.

Chiếc áo sơ mi của tôi đã được vắt cạn nước nên cũng gần khô rồi. Chiếc áo lót trong thì vẫn còn ẩm, tôi có hơi lo áo ngực sẽ bị hằn ra ngoài, nhưng dù sao cũng gần nhà, trời cũng đã sẩm tối, tôi quyết định chỉ mặc mỗi áo sơ mi.

“Ấm ghê, cảm nhận được hơi ấm của cậu. Vậy tớ ở lại thêm chút nữa.”

Lời nói của Aomi-san khiến tôi có chút ngượng ngùng, nhưng tôi lại để ý thấy một điểm đáng ngờ trong câu nói của cô ấy.

“Ể, cậu không về à? Chẳng phải cậu đến đây để trú mưa sao?”

“Tớ không về được.”

Aomi-san đáp lại bằng một giọng hơi trầm, vẻ mặt không hề thay đổi.

“Ơ, ý cậu là sao?”

“Ờm—Nói vậy có lẽ không đúng lắm.”

Chúng tôi đang ngồi cạnh nhau nên không nhìn vào mắt đối phương.

Aomi-san tự mình suy nghĩ một lúc, rồi khẽ kêu lên “a” một tiếng như vừa nghĩ ra điều gì đó, và nói tiếp.

“Phải nói là… không về. Hôm nay tớ không muốn về nhà.”

“Ể? Nhưng Aomi-san chẳng phải đang với Sayama-san…”

Tôi suýt nữa thì buột miệng nói ra “đang sống chung”, nhưng vẫn kịp nuốt lời lại. Dù tôi nghĩ chắc cô ấy sẽ ghét việc tôi biết chuyện riêng tư của cô ấy, nhưng nói dở dang thế này thì cũng chẳng khác gì nói hết ra.

“…Cậu biết à. Ừm, cũng phải.”

“Ể? À, ừm… Xin lỗi.”

“Hửm. Tại sao lại xin lỗi?”

“Phải nói sao nhỉ, tại vì tớ đã tự tiện tìm hiểu chuyện riêng của cậu. Với lại hôm qua cũng…”

Tuy đã dừng lại giữa chừng, nhưng cuối cùng tôi nhận ra, làm vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì. Khi câu chuyện đã đến nước này, có lẽ cô ấy cũng hiểu tôi định nói gì rồi.

Qua giọng điệu của Aomi-san, tôi cảm thấy dường như cô ấy coi mối quan hệ với Sayama-san là một bí mật công khai. Thế nhưng, cảnh tượng tôi thấy vào chiều tối hôm qua lại không phải như vậy.

Đó là một bí mật mà chỉ có tôi và Yumiri, cô bạn tôi đã kể ngay sau đó biết.

“…Hôm qua?”

“Gần ngôi đền này có một công viên đúng không? Hôm qua sau giờ học… lúc chiều tối, tớ thấy Aomi-san và Sayama-san đang nói chuyện rất nghiêm túc trong công viên… Cái đó, tớ đã vô tình thấy hai người đang trò chuyện… nên cảm thấy hơi áy náy…”

Tôi cẩn trọng lựa chọn từng từ ngữ để trả lời.

“Cậu cũng có đến khu phía nam nhà ga à.”

“Ừm, tại vì tớ ở riêng, nhà tớ ở phía nam nhà ga. Đi bộ từ trường về cũng được.”

“Ra là Haijima-san ở một mình à… Ể, lúc nãy cậu nói thấy cái gì cơ?”

Aomi-san vẫn giữ một tông giọng thản nhiên. Dù thấy lạ vì trọng tâm chú ý của cô ấy lại ở đây, tôi vẫn trả lời câu hỏi của cô ấy.

“Ý tớ là, tớ đã vô tình thấy và nghe được chuyện riêng của hai người, thật sự xin lỗi…”

“Chuyện đó à. Không cần xin lỗi đâu, dù sao thì công viên cũng là nơi công cộng mà.”

“A, vâng.”

Đột nhiên nghe một lý lẽ hùng hồn như vậy, tôi không khỏi lúng túng.

Cảm giác như mình hoàn toàn bị Aomi-san dắt mũi, nhưng câu chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó.

“Vậy thì dễ nói chuyện rồi. Cậu ở một mình thì càng tiện.”

“Hả, ý cậu là sao?”

“Cậu đã thấy hết rồi, thì chắc cũng đoán được chúng tớ đang nói chuyện gì rồi đúng không?”

Chuyện gì đã xảy ra giữa Aomi-san và Sayama-san. Về điểm này, tôi đã suy nghĩ rất nhiều lần.

Không khí đó trông không giống một nụ hôn hạnh phúc của một cặp tình nhân, hẳn cũng không phải là một chủ đề tích cực cho lắm.

Cho nên nụ hôn đau buồn đó, trông như là nụ hôn của một sự chấm dứt.

Ví dụ như, nụ hôn cuối cùng để khép lại một cuộc chia tay.

Tôi không có kinh nghiệm, nên đây cũng chỉ là kiến thức có được từ manga và anime.

Tuy lúc chứng kiến cảnh tượng đó tôi chưa nghĩ đến, nhưng sau khi nghe Yumiri nói họ đang hẹn hò và sống chung, rồi bây giờ khi nhìn thấy Aomi-san ngay trước mắt, tôi đã có thể khẳng định chắc chắn.

(Cảnh chia tay của Aomi Tsukasa-san và Sayama Reira-san.)

“………………Ừm, tớ đã đoán được phần nào.”

“Vậy. Có thể bỏ qua phần giải thích nhờ vả cậu trực tiếp rồi.”

“Bỏ qua giải thích? Nhờ vả tớ? Rốt cuộc từ nãy đến giờ cậu đang nói cái gì vậy?”

Tôi gần như hỏi ngược lại Aomi-san như cô ấy vừa hỏi.

Aomi-san gật đầu một cái, rồi nói tiếp.

“Tớ muốn ở nhờ nhà Haijima-san.”

“…Anou? Ở nhờ?”

“Tuy tớ nói là không về nhà, nhưng nếu là nhà của Haijima-san thì chắc là được nhỉ? Như vậy tớ sẽ không phải tiếp tục ở lại đây nữa.”

“Ra vậy, được rồi…. Khoan, ể ể!”

Vì cô ấy nói với một giọng điệu hùng hồn đầy lý lẽ, tôi suýt nữa thì đồng ý luôn.

Tóm lại, tôi đã hiểu ý của Aomi-san.

Tôi không biết sau khi quyết định chia tay, họ có chấm dứt việc sống chung ngay lập tức hay không. Có lẽ chỉ là tạm thời ở riêng trong lúc chuẩn bị để về nhà bố mẹ đẻ. Dù thế nào đi nữa, có một chuyện tôi cần phải xác nhận.

“Ừm… Bố mẹ của Aomi-san, hay nói đúng hơn là nhà cậu thì sao?”

“Tớ không thể dựa dẫm vào bố mẹ được.”

Aomi-san nói một cách dứt khoát.

Tôi đoán, chắc không phải vì lý do nhà ở xa, không thể về ngay được.

Bởi vì chính tôi cũng hiểu cái cảm giác đó, nên tôi quyết định không hỏi thêm về chuyện gia đình cô ấy nữa.

Tôi hiểu được rằng cô ấy không muốn về căn nhà đang sống chung với người bạn gái đã chia tay, cũng không thể nương tựa vào bố mẹ. Dù là vậy…

“Ư—Ư—nhà tớ á.”

Tôi ở một mình, nên về vật lý học thì có thể cho bất kỳ ai ở nhờ.

Nhưng tôi chưa từng cho ai bước chân vào nhà mình, vả lại cũng vừa mới nói chuyện này với Yumiri xong.

Trước mắt tôi đang có một người gặp khó khăn, lại còn là Aomi-san cùng khối, tôi chẳng nghĩ ra được lý do gì để không cho cô ấy vào nhà.

Không, có một lý do rành rạch. Aomi-san là bạn gái của Sayama-san….. ngay khi nghĩ đến đây, tôi liền gạt phắt suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Một khi họ đã không còn là mối quan hệ đó nữa, thì chắc không sao đâu.

Aomi-san và tôi đều là con gái, giữa chúng tôi cũng chẳng có tình cảm yêu đương nữ nữ, nên nếu nhìn một cách khách quan, đây chỉ đơn thuần là cho một người bạn ở nhờ nhà mà thôi…

“Ơ mà… Cậu định ở trong bao lâu?”

“…Hừm, cho đến khi nghỉ hè bắt đầu. Vì đến lúc đó, phía tớ… hoàn cảnh cũng sẽ có thể thay đổi.”

“Đến nghỉ hè… Thế chẳng phải là còn hai tháng nữa sao!”

Bây giờ là cuối tháng Năm, vậy là gần hai tháng. Dài hơn tôi mường tượng nhiều.

“Thế thì không được… Tuy tớ có nói là tớ ở một mình, nhưng tiền nhà và phí sinh hoạt đều là do dì Kaori trả cho tớ đó…”

“Tiền nhà tớ sẽ trả một nửa. Phí sinh hoạt cũng vậy.”

“Thế thì… không, mà… với lại còn kỳ thi cuối kỳ nữa. Tớ ở riêng là để có thể tập trung học, nên điều kiện là nếu thi không qua môn thì sẽ phải dọn ra ngoài…”

“Vậy à. Nhưng cậu đã đi học bổ túc ngay rồi, không sao đâu nhỉ?”

“Ư ư… Giữa kỳ là nhờ học bổ túc mới qua được, nên cuối kỳ tớ phải cố gắng hết sức mới được…”

“Nếu đã vậy.”

Aomi-san hít một hơi nhẹ, rồi nhìn thẳng vào mặt tôi và nói tiếp.

“Trong thời gian tớ ở nhờ, tớ sẽ dạy cậu học. Như vậy thì sao?”

Gương mặt thanh tú và đôi mắt trong veo của cô ấy đột ngột ghé sát lại, khiến trái tim tôi hẫng đi một nhịp.

Tôi quay mặt đi, gắng mở lời: “Nhưng mà…”

“Aomi-san, chẳng phải cậu cũng phải đi học bổ túc sao?”

“Ừm. Hôm thi Cổ văn tớ ngủ quên, nên không đi thi.”

“À…” tôi đáp lại. Cô ấy có thể trả lời vanh vách câu hỏi của cô giáo nên tôi đã cứ thắc mắc tại sao cô ấy lại trượt, hóa ra là vì ngủ quên nên mới phải học bổ túc, thế thì lại hợp lý rồi.

“Ê, thành tích các môn khác của cậu thì sao?”

“Hầu như đều nằm trong top đầu của khối.”

“Ể————”

Nghe Aomi-san nói vậy, tôi nhất thời chết lặng.

Trường Nữ sinh Ohtori là một trường chuyên có tiếng, tôi đã nhắm vào điểm đó để thi vào, kết quả là thảm bại ngay từ kỳ thi giữa kỳ. Một người có thể đạt được thứ hạng đầu khối ở một ngôi trường như thế này, quả nhiên là có một bộ não thông minh ở một đẳng cấp khác hẳn.

“Cứ coi như là… được rồi nhỉ.”

Tôi không nghĩ ngợi nhiều mà trả lời như vậy.

Cảm giác kháng cự trong lòng khi đặt lên bàn cân với lựa chọn được tiếp tục ở một mình đã tan biến trong tức khắc.

Đây không chỉ đơn thuần là để đổi lấy việc cô ấy dạy tôi học, trong giờ bổ túc cô ấy cũng đã giúp tôi, ngay cả lúc trú mưa đã chìa tay ra cứu giúp, tôi thật sự muốn tìm một cơ hội để báo đáp lòng tốt của Aomi-san.

“Hehe, cậu giúp tớ nhiều rồi. Cảm ơn nhé, Yuki.”

“Ể… Tên…”

“Tớ nhớ mà. Cô giáo đã gọi tên cậu trong giờ học bổ túc.”

“Cảm ơn cậu…”

“Tại sao lại cảm ơn?”

“Thì, tại vì được một người như Aomi-san nhớ tên, tớ thấy rất vui.”

“Tại sao?”

“C-c-c-c-cái này thì!”

Nội tâm tôi hoàn toàn chao đảo.

Thú thật, việc được Aomi-san mà tôi vốn nghĩ là sống ở một chân trời khác nhớ đến, càng khiến tôi vui hơn nữa. Lý do này thật sự quá ngượng ngùng, tôi không tài nào nói ra được.

“Nhân tiện, cậu cũng có thể gọi tớ là Tsukasa.”

“Vậy, ờm… Mong được cậu giúp đỡ, Tsukasa.”

“Hưm. Rồi Yuki, dẫn tớ đến đó đi.”

Dứt lời, Tsukasa Aomi-san đứng dậy và nắm lấy tay tôi.

Tôi giật mình vì hành động đột ngột này, và bật người đứng dậy theo.

“Ể! Tay…!”

“Trời tối rồi, bị lạc thì phiền lắm.”

“Không, cái… nắm tay các thứ.”

“Hửm? Chuyện này thường mà?”

Tôi hiểu cô ấy muốn nói gì, nhưng ý tôi không phải vậy.

Có nói ra chắc Tsukasa cũng không hiểu được.

Cứ thế chúng tôi tay trong tay rời khỏi ngôi đền.

Rốt cuộc chúng tôi đã nói chuyện khá lâu, chiếc áo sơ mi cũng đã gần khô, chỉ còn cảm giác hơi ẩm ẩm.

Trên đường về, chúng tôi vừa đi vừa nói những chuyện không đâu, nhưng tôi lại càng cảm nhận rõ hơn sự khó nắm bắt của Tsukasa.

Từ ngôi đền đi bộ khoảng năm phút, chúng tôi đã về đến khu căn hộ tôi đang ở một mình.

Đi qua cổng có khóa tự động rồi chờ thang máy.

Nhà tôi ở tầng ba, bình thường tôi hay đi thang bộ, nhưng vì trời mưa nên hôm nay tôi đã thấm mệt rồi.

Chúng tôi bước vào thang máy, tiếp tục cuộc trò chuyện.

“Ừm, chỗ của Tsukasa không phải là như vậy à?”

Tôi không biết có thể đào sâu đến mức nào về chuyện sống chung của hai người họ, nên chính tôi cũng cảm thấy mình đang nói năng ngập ngừng.

“Hừm, nhà Reira là nhà riêng, bố mẹ cũng ở cùng.”

“Ể, vậy sao?”

“Hừm.”

Tin đồn không thể nói là sai hoàn toàn, nhưng đúng là đã bị bóp méo đi ít nhiều. Dù sao thì cách nói “sống chung” nghe cũng hấp dẫn hơn, nên việc tin đồn biến thành như vậy cũng có thể hiểu được.

Chúng tôi ra khỏi thang máy, và bước vào căn hộ của tôi ở cuối hành lang.

“Xin làm phiền. Hừm, tớ nên nói là 『Tớ về rồi nè』 không nhỉ?”

“Có phải hơi vội vàng quá không?”

“Hehe, nhưng tớ sẽ tạm thời ở lại đây mà, nên nói 『Tớ về rồi nè』 có lẽ cũng không sai.”

Tsukasa nói bằng một giọng ngây thơ trong sáng, rồi mỉm cười.

Tôi đơn thuần cảm thấy điểm này của cô ấy vô cùng đáng yêu. Chính vì trước khi nói chuyện tôi đã cho rằng cô ấy là một mỹ nhân lạnh lùng, nên tôi lại càng thấy cô ấy đã thể hiện một khía cạnh bất ngờ.

Bình tĩnh nghĩ lại, việc Aomi Tsukasa-san lạnh lùng lại đến nhà mình, tuyệt đối không phải là chuyện tầm thường. Một cảm giác ngượng ngùng khó tả dâng lên trong lòng.

“A, cũng chật hẹp nhỉ.”

…Tôi đã nghĩ vậy, nhưng câu nói chẳng chút khách khí này của Tsukasa khiến tôi có hơi bực mình.

Phòng khách rộng khoảng tám chiếu, phòng ngủ khoảng bốn chiếu, là một căn hộ 1LDK.

Phòng khách có sofa, bàn, bàn để học và kệ để TV, đúng là đã nhét đầy đồ đạc nên rất chật chội. Với một nữ sinh cấp ba bình thường ở một mình mà nói, thì đây phải được coi là rất thông thoáng rồi.

“…Cảm giác rất bình yên.”

“Đó là theo nghĩa tốt đúng không?”

“Hưm. Cảm giác như nhìn vào căn phòng là có thể biết được Yuki đang sống một cuộc sống như thế nào.”

Vì mới bắt đầu ở riêng được hai tháng, nên căn phòng vẫn còn duy trì được sự sạch sẽ ở mức chấp nhận được.

Dù vậy, vẫn không thể phủ nhận được cảm giác của một nơi có người ở.

Quần áo đã giặt cũng chưa cất—A.

“Đ-đợi đã!”

Tôi vội vàng thu lại đống nội y và quần áo đang phơi lúc nãy.

Hơi hoàn toàn lơ là, từ nay về sau cũng phải chú ý đến những điểm này mới được. Không, mà chờ đã, quần áo cũng sẽ giặt ở nhà mình ư?

Chắc chắn là vậy rồi… Tôi hoàn toàn không tính đến những chuyện nhà cửa áo quần này.

“…Hầy.”

Tôi bất giác thở dài một hơi.

Tôi quyết định không suy nghĩ đến những chuyện vụn vặt này nữa. Chuyện nhà cửa cứ tạm gác lại đã.

Tôi đi về phía nhà bếp ở trong cùng. Khi đang cất trứng vừa mua vào tủ lạnh, tôi mới nhớ ra mục đích mình ra ngoài lúc đầu.

Món cơm chiên sốt cà chua vẫn còn nằm trong chảo, như thể đang muốn nói điều gì đó mà đứng sừng sững ở đó.

“Mà này, cậu vẫn chưa ăn đúng không?”

“A, đúng là vậy.”

“Nghĩ đến chuyện đó là bụng tớ lại đói… Muốn đi tắm trước, nhưng nếu không ăn trước thì sẽ không cử động nổi mất. Áo cũng gần khô rồi, chắc là được thôi.”

Cú sốc khi trú mưa ở ngôi đền lớn đến mức cơn đói của tôi cũng tan biến, nhưng khi đối diện với món cơm chiên sốt cà chua thì không thể làm vậy được.

“Cơm trứng đang làm dở, cậu có ăn không?”

“Được không?”

“Không phải, trong tình huống này, mà chỉ có mình tớ ăn thì cũng hơi… kỳ.”

“Vậy thì tớ xin nhận.”

“Được rồi. Vậy cậu cứ tìm chỗ nào đó ngồi đi.”

Nghe tôi nói vậy, Tsukasa ngồi xuống ghế sofa.

Rõ ràng mình đang ở trong bếp, nhưng phòng khách lại có người khác, cảm giác này thật sự mới mẻ.

“Cảm ơn vì bữa ăn.”

“Không có gì. Cậu ăn có đủ không?”

“Ừm. No căng bụng luôn… Ngon thật sự.”

“M-món này thì ai mà chẳng làm được.”

Tôi không quen được khen thẳng mặt, nên lúc trả lời đã bất giác quay mặt đi. Tsukasa nói tiếp.

“Đâu có đâu. Cả tớ và Reira đều không biết nấu ăn. Không cần ra nhà hàng mà vẫn được thưởng thức món ngon thế này, tớ thấy cậu siêu thật đấy.”

Hồi trước còn ở chung với dì Kaori, hầu như toàn là tôi nấu cơm. Bản thân tôi cũng khá tự tin vào tay nghề của mình nên được Tsukasa khen thế này vui thật sự.

Dọn dẹp bát đĩa xong, tôi định bụng đi tắm.

Đúng lúc đang chuẩn bị khăn tắm và đồ dùng các kiểu thì Tsukasa bỗng thì thầm lẩm bẩm.

“A, không có đồ để thay rồi”

...Thế là tôi quyết định phải tức tốc đem giặt bộ đồ lót Tsukasa đang mặc trên người.

Tôi cẩn thận cho chiếc áo ngực trông có vẻ đắt tiền mà mình chưa từng thấy bao giờ vào túi giặt ném vào máy chọn chế độ giặt đồ nhẹ.

Tsukasa xem có vẻ chẳng bận tâm mấy đến việc mình đang không một mảnh vải che thân, nhưng tôi vẫn phải nhờ cô ấy quấn tạm khăn tắm vào người rồi đợi một lát.

Làm thế chứ mà những đường cong trên cơ thể vẫn hiện rõ. Nghĩ đến đây thấy mình biến thái quá, nên tôi phải cố gạt văng cái ý nghĩ đó ra khỏi đầu.

“Ờ, hành lý của cậu đâu rồi?”

“Vẫn ở nhà Reira cả . Vì lúc đó tớ chẳng nghĩ được gì mà cứ thế chạy đi thôi.”

Tôi cũng đoán vậy. Thế thì, ừm... không biết có bộ đồ ngủ nào vừa cho Tsukasa không nhỉ.”

Tôi bèn vội vàng dùng máy sấy tóc hong khô bộ đồ lót vừa giặt rồi đưa cho Tsukasa vừa tắm rửa xong một bộ đồ ngủ rộng rãi để mặc.

“…Thế này là ổn!”

Nghe tôi nói vậy, chẳng hiểu sao Tsukasa lại nở một nụ cười trông có vẻ mãn nguyện lắm.

Sau đó, hai đứa mỗi người một chiếc điện thoại, vừa lơ đãng xem TV vừa giết thời gian.

Tsukasa thì cứ cặm cụi đọc novel trên điện thoại. Tôi liếc qua tủ sách điện tử của cô ấy, thấy bên trong lưu trữ một số lượng đáng nể.

Gần mười hai giờ đêm, tôi ngáp một cái thật dài.

Cơn mệt mỏi của cả một ngày dài dường như đã ngấm vào từng thó thịt, mắt tôi bắt đầu bíu lại.

“Oáw, đi ngủ thôi... À.”

Đánh răng xong, tôi tiến về phía phòng ngủ và nhận ra Tsukasa cứ lạch bạch đi ngay bên cạnh.

“Ơ... Sao cậu lại đi theo tớ?”

“Đến giờ đi ngủ rồi mà.”

“Ừ thì đúng là vậy... nhưng mà, khoan, có gì đó sai thì phải...?”

Phòng ngủ gần như chỉ có chiếc giường và tủ quần áo là choán hết cả không gian.

Phòng khách và phòng ngủ được ngăn cách bằng một cánh cửa lùa, hai chúng tôi thì lại đang đứng song song ngay trước ngưỡng cửa.

“Có gì không đúng à?”

“Những lúc thế này, chẳng phải một người sẽ ra ngủ ở sofa sao? Hơn nữa, tớ nghĩ người ở nhờ mới là người nên ngủ ở sofa chứ.”

“Vậy á? Tớ với Reira toàn ngủ chung một giường đấy thôi.”

“H-Hả!? À, không... V-vậy á... Thế cơ à...?”

Tôi giật nảy mình, cuối cùng lại lặp lại đúng cái câu mà Tsukasa vừa nói.

Mặc hai người họ có đang hẹn hò đi thì ngủ chung giường cũng... đã vậy còn là học sinh cấp ba nữa chứ... Trong đầu tôi đã thoáng qua những idea kỳ quặc, nghĩ kĩ lại, nếu là tiệc ngủ, ngủ chung giường cũng là chuyện thường….. nghĩ đến đây, tôi ngẩng lên thì đã thấy Tsukasa nằm gọn trên giường tôi từ lúc nào, giờ cũng chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc nằm xuống bên cạnh.

(...Là lạ?)

Khi đèn đã tắt, từng tiếng sột soạt của ga giường, hơi thở khe khẽ của Tsukasa, hay cả tiếng dây khóa kéo áo khoác cọ vào nhau đều rõ lắm.

Hồi cấp hai tôi chưa từng dự tiệc ngủ với bạn bè bao giờ, chuyến dã ngoại duy nhất của trường cũng không ngủ chung giường với ai, nên tình huống này khiến cả mặt tôi đỏ cả lên.

“Vậy, chúc ngủ ngon.”

“K-không, tớ nghĩ mình ra sofa ngủ thì hơn.”

Trái ngược với vẻ thản nhiên của Tsukasa, tôi lại căng thẳng đến lạ.

Tôi thầm nghĩ, ngay cả trong bóng tối mình cũng chẳng dám nhìn thẳng vào mặt Tsukasa, rồi quay lưng về phía cô ấy.

“...Đừng đi.”

Tsukasa thì thầm bên tai tôi.

Thanh âm ấy, hệt như lúc ở ngôi đền, khiến một luồng cảm giác tê dại chạy dọc sống lưng tôi. Tsukasa lại rướn người đến gần, gần đến mức tôi có thể cảm nhận được cả hơi thở của cô ấy khẽ khàng nỉ non bên tai tôi.

“Tớ cô đơn lắm.”

“…………Ừm.”

“Reira bảo rằng bọn tớ tốt nhất nên chia tay, hoặc ít nhất là giữ khoảng cách. Tớ đã chạy đi mà không hề đáp lại, và giờ đây tớ thực sự không biết phải làm gì nữa...”

“————Hả?”

Việc Tsukasa bộc lộ một khía cạnh yếu đuối đến không ngờ đã đủ làm tôi kinh ngạc, nhưng điều khiến tôi để tâm hơn cả chính là nội dung câu nói. Tôi không tài nào tiêu hóa nổi trong một sớm một chiều.

“Khoan, nói thẳng ra thế này có hơi..... mà, không phải hai người đã chia tay rồi sao.....?」

“Không, bọn tớ vẫn chưa chia tay..... vì tớ đã bỏ chạy trước khi mọi chuyện an bài.”

“Hả, hả, hả, hả, hả...!”

“Hihi, lạ thật nhỉ............ khò............”

(Lạ cái đầu cậu ấy!)

Dĩ nhiên Tsukasa chẳng thể nghe thấy tiếng nội tâm tôi đang gào thét, có vẻ như cậu ấy đã ngủ thiếp đi rồi.

Cuối cùng tôi cũng hiểu ra ý nghĩa trong lời nói của cậu ấy.

Máu trong người tôi như thể bị rút cạn trong nháy mắt.

Cảm giác xấu hổ và căng thẳng ban nãy bỗng chốc hóa thành cảm giác tội lỗi và sự trái với luân thường đạo lý, thậm chí biến thành cảm giác nguy hiểm đang kề cận.

(Hai người họ vẫn còn là người yêu của nhau...?)

Mọi hành động của tôi từ trước đến giờ đều dựa trên tiền đề rằng họ đã chia tay, rằng họ không còn là người yêu của nhau nữa.

Nhìn cô ấy chỉ mặc mỗi đồ lót, cho cậu ấy mượn áo sơ mi, gọi nhau bằng tên thật, tay trong tay đi dạo, cho cậu ấy ở nhờ, và giờ là ngủ cạnh cậu ấy.

Sayama-san mà thấy những chuyện này thì sẽ nghĩ sao đây?

Mà rốt cuộc Tsukasa đang nghĩ gì?

Đây... chẳng lẽ là ‘bắt cá 2 tay’ sao?

“Ư~~~~”

Tôi rên lên một tiếng không thành lời, định bụng rời khỏi giường.

Đúng lúc một sức nặng nào đó bỗng đè lên người khiến tôi chùng xuống.

“...Chờ đã…..”

Tsukasa vòng tay qua eo tôi.

Tôi vừa định ngồi dậy thì đã bị Tsukasa kéo lại.

Hơi thở của Tsukasa phả vào gáy tôi, nóng.

“Không, nhưng...”

Tôi định nói gì đó, Tsukasa đã ngủ say và chẳng có lời đáp lại.

Rõ ràng tôi có thể gạt tay Tsukasa ra nhưng tôi đã không làm vậy.

(Không phải, không phải mà, đây không phải là bắt cá 2 tay, tuyệt đối không phải…..!)

Cơ thể cứng đờ, tôi không ngừng tự thuyết phục bản thân trong lòng.

Rốt cuộc thì định nghĩa của bắt cá 2 tay là gì cơ chứ?

Dẫu không biết rõ nhưng ít nhất thì tôi không hề có tình cảm yêu đương với Tsukasa.

Nói cách khác, đây chỉ là một khoảnh khắc thân thiết ấm áp giữa những người bạn cùng giới mà thôi.

Tôi vẫn liều mạng tự nhủ với lòng mình như vậy mà chẳng có chút căn cứ hay tự tin nào.

Chắc là do kiệt sức quá rồi….. sực tỉnh lại, tôi đã nằm sâu giấc.

1ce20525-c860-48e6-90c2-9fc785e98532.jpg

Đây là bài thơ thứ 89 “Tama no o yo” trong tập Hyakunin Isshu. thanh khiết phong cách nổi loạn là một loại bố trí căn hộ bao gồm một phòng ngủ, một phòng khách, một phòng ăn và một bếp riêng biệt.