Mùa thu năm ngoài khi tôi đang học lớp 9, tôi đã quyết định sống một mình.
Vào thời điểm các trường tôi đăng ký nguyện vọng bao gồm cả trường cứu cánh đều đã quyết định xong và ở nguyện vọng 1 tôi đặt trường Sakuragi nữ trung, có thể nói trường này nổi tiếng trên toàn quốc và khó hơn năng lực hiện tại của tôi.
Trường hơi cách xa nhà nhưng nếu thi đậu được thì nó sẽ là cái cớ hoàn hảo để được sống một mình.
Với tôi, hay người thay cha mẹ chăm sóc tôi là dì Kaori đều nghĩ như vậy.
Bởi vì , tốt hơn hết là đừng ở nhà dì Kaori.
“————…………Yuki à?”
Tôi thì chẳng hiểu gì về mấy cái vấn đề của người lớn hay yêu đương. Nhưng rồi một ngày, tôi đã nhận ra.
Tôi không rõ ý nghĩa thực sự của việc Tsukasa nói “không về nhà được” là gì.
Nhưng cái bản chất của “không quay về” thì tôi lại hiểu rất rõ.
Vậy nên, có lẽ trong tiềm thức, khi Tsukasa nói muốn sống ở nhà tôi, tôi đã không có ý định từ chối. Đúng vậy, vì với Tsukasa——
“Yuki!”
“...Á!”
Tôi hét to rồi bừng tỉnh.
Nghe tiếng tôi la, Tsukasa phát ra một âm thanh nhỏ, không rõ là vì bị giật mình hay gì khác.
“...Chào buổi sáng.”
Tsukasa nằm đối mặt tôi, khẽ nói bằng giọng điềm tĩnh.
Đêm qua, trước khi đi ngủ, Tsukasa nằm quay lưng lại với tôi, nhưng không biết từ khi nào, chúng tôi đã quay sang mặt đối mặt.
Gương mặt Tsukasa ở gần ngay trước mắt khiến tôi lập tức tái mét.
Bởi tôi chợt nhớ ra, cô gái siêu xinh đẹp đang ngủ cùng tôi... thực ra là bạn gái của bạn gái khác!
“Chứ không phải... Chào buổi sáng à!”
“Ể... chào buổi sáng?”
“Không phải lúc để nói chào buổi sáng!”
Tôi bật dậy đứng bên mép giường rồi nhìn xuống Tsukasa vẫn đang nằm đó, khẽ thở dài.
“Tối qua! Cậu phải nói rõ ràng chuyện mà cậu cứ ậm ừ. Về mối quan hệ giữa cậu và Sayama-san ấy.”
“Đúng như tớ đã nói hôm qua. Reira nói chia tay tớ, tớ chưa kịp trả lời thì hôm sau tớ đã bỏ đi luôn. Chính xác thì là tớ đến trường rồi không quay lại nhà Reira nữa.”
Tạm bỏ qua việc có một vài thông tin nào đó là tôi mới nghe lần đầu tiên. Cuối cùng tôi cũng đã hiểu rõ được đầu đuôi câu chuyện.
“Vậy... nếu cậu không về chắc cậu ấy lo lăng lắm, đúng không?”
“Tớ đã nhắn cậu ấy đừng lo. Cậu ấy cũng có trả lời rồi.”
“Vậy thì tốt... Thế, hiện tại hai người đang ở trạng thái nào?”
“...? Tớ vẫn là bạn gái của Reira. Nói làm sao nhỉ... tạm thời giữ khoảng cách, kiểu như vậy?”
“Dù cậu có nói thế thì tớ cũng...”
Tôi đã nghe câu đó khi còn nửa mê nửa tỉnh, tôi cứ mong là mình nghe nhầm. Nhưng rõ ràng, không phải như vậy.
Tôi và bạn gái của bạn gái khác... đã làm nhiều chuyện có tiếp xúc cơ thể.
“Nè, cậu vẫn thích Sayama-san... đúng không?”
“Ừ, thích chứ.”
Rất khó để đoán được cảm xúc của Tsukasa, mà nếu cô ấy có thể nói thẳng thắn như vậy thì chắc chắn đó là lời thật lòng.
Chỉ là, khi nhìn thấy gương mặt Tsukasa thành thật nói ra chữ “thích” như thế, mặc cho tôi là người ngoài cũng cảm thấy hơi ngại ngùng. Tsukasa mặc kệ tôi im lặng, tiếp tục nói.
“Nhưng, tớ không biết Reira nghĩ gì.”
Giọng cô ấy có chút buồn. Tôi bỗng nhớ lại vẻ mặt của Tsukasa khi nhìn thấy cô ấy trong công viên hôm trước.
Tôi không thể tiếp tục truy hỏi.
“Vậy thì...”
Tôi muốn ít nhất cũng nói ra suy nghĩ của mình, nhưng không biết phải dùng từ gì.
“Nếu hai người vẫn còn trong trạng thái hẹn hò, thì những chuyện của bọn mình như nắm tay hôm qua... hay ngủ cùng nhau, chẳng phải không nên sao?”
Tôi biết mình nói hơi lắp bắp nhưng tôi vẫn cố gắng nói ra điều mình nghĩ.
Tsukasa trả lời ngay.
“Tại sao?”
“Không, ý tớ là, làm mấy chuyện như vậy với người đã có bạn gái... cảm giác giống như đang bắt cá 2 tay vậy...”
“Vậy à?”
“…………Ừ.”
Tôi hơi rối bởi phản ứng nửa hiểu nửa mơ của Tsukasa, nhưng vẫn gật đầu.
“Yuki thích tớ à?”
“Ể! Không, tớ chỉ nghĩ Tsukasa rất xinh, gương mặt cũng đẹp nữa... nhưng không phải là thích theo kiểu đó... Nói sao nhỉ, tớ cũng chẳng hiểu tình yêu là gì. Chúng ta chưa thân đến mức có thể gọi là thích kiểu bạn bè, tớ cũng không ngại việc cậu đến nhà tớ, cũng không thấy khó chịu... thêm nữa... ừm.”
Tôi suýt nữa thì nói ra câu “tớ còn chẳng hiểu nổi tình yêu giữa con gái với nhau là thế nào” cuối cùng nuốt lại.
Từ khi sinh ra đến giờ, cứ nhắc đến tình yêu là tôi liền mặc định là tình yêu nam nữ, nếu nói thẳng điều đó với chính người trong cuộc như Tsukasa, có thể sẽ khiến cô ấy bị tổn thương.
“Ừm—— Yuki không thích tớ, đúng chứ?”
Trước sự ấp úng của tôi, Tsukasa dùng lời lẽ dứt khoát để kết luận. Tôi gật đầu, cô ấy điềm tĩnh nói.
“Vậy thì không tính là bắt cá 2 tay. Vì tớ cũng không thích Yuki.”
“À…………ừm.”
Tôi biết từ “thích” mà cô ấy nói là ý chỉ tình yêu. Nghe chính miệng Tsukasa nói “không thích” như vậy vẫn khiến tôi có chút buồn.
Dù tôi cũng nói gần như vậy nhưng tôi nghĩ mình còn biết lựa lời hơn cô ấy. Dĩ nhiên, chính vì thế mà có khi lời nói lại khó truyền đạt hơn.
Tsukasa cắt ngang dòng suy nghĩ rối rắm của tôi.
“Chỉ cần hai người không thích nhau, thì không tính là bắt cá 2 tay.”
“Nghe cũng... hợp lý.”
Tôi quyết định chấp nhận kết luận đó.
Dù có cảm giác đang bị cô ấy xỏ mũi, nghĩ kĩ lại thì Tsukasa nói cũng đúng. Suy cho cùng, những gì tôi làm cũng chỉ là mấy chuyện có tiếp xúc cơ thể.
Tôi đã quá bận tâm đến chuyện Tsukasa là bạn gái của Sayama nên mới nghĩ những tiếp xúc nhỏ nhặt đó là không nên.
(Đúng rồi đúng rồi, nhất định là vậy! Chủ đề này dừng ở đây thôi!)
Yumiri là cô gái dù có phần hơi khác biệt, nhưng chắc những nhóm khác cũng có kiểu con gái giống như Tsukasa. Chắc vậy.
“Trước hết ăn sáng đi rồi tính. Tớ sẽ nấu ăn.”
“Cậu chắc chứ?”
“Vì cậu nói cậu không biết nấu mà. Dù sau này có phân công việc nhà đi nữa thì cái bụng đói vẫn phải giải quyết trước đã. Cậu chờ chút.”
“Biết rồi... Tớ mong chờ lắm.”
Tsukasa mỉm cười nói vậy. Nghe cô ấy nói thế khiến tôi cảm thấy có động lực hơn cả khi chỉ có một mình.
Tôi khoác tạp dề, bước vào bếp.
***
“Cảm ơn vì bữa ăn. Ngon lắm.”
Sau bữa sáng, Tsukasa lặp lại đúng y hệt câu cô ấy đã nói sau bữa tối hôm qua.
Tôi không biết đó có phải lời thật lòng không, hay chỉ là kiểu khách sáo thông thường nhưng nghe cô ấy nói vậy vẫn khiến tôi thấy vui.
“Được rồi, trước tiên đi thay đồ cái đã.”
“Ừm.”
Mặc đồ ở nhà hoài cũng không hay lắm nên tôi đề nghị như vậy.
Tsukasa gật đầu đầy đương nhiên nhưng lúc đó tôi chợt nhận ra một điều.
“...A, đúng rồi. Đồ vẫn chưa khô.”
Đồ lót tôi đã sấy khô bằng máy sấy tóc từ tối hôm qua nhưng đồng phục thì vẫn treo trong phòng, vẫn còn ẩm ướt.
“À...”
Vừa nhận ra thì Tsukasa đã cởi áo ngủ để lộ chiếc áo ngực giống y hệt hôm qua.
...Sao lúc nào Tsukasa cũng cởi đồ dứt khoát thế nhỉ?
Tôi tự hỏi liệu trước mặt Sayama, cô ấy cũng như vậy không. Chỉ cần tưởng tượng đến cuộc sống riêng tư của họ, tôi đã thấy vừa ngại vừa tội lỗi. Tôi lắc đầu, cố gạt văng mấy ý nghĩ đó ra khỏi đầu.
“...Cậu đang làm gì vậy?”
“Tớ đang... đuổi tà niệm bằng phương pháp vật lý.”
Tôi đáp như thế, Tsukasa có vẻ không hiểu. Cô ấy nghiêng đầu rồi thở ra một tiếng nhỏ.
“Vậy tớ cứ mặc thế này luôn nhé. Mặc lại cũng phiền lắm.”
“Không, chuyện này không nên vì lười mà bỏ qua đâu——À đúng rồi, đúng rồi, hành lý của cậu thì sao?”
“Hầu như đều để ở chỗ Reira.”
“...Tớ đoán vậy mà, vì cậu có nói rồi. Thế cậu định xử lý đống hành lý đó sao?”
“Ừm, không sao đâu.”
“Đó không phải là câu trả lời nha?”
Dù tôi không hiểu chỗ nào gọi là “không sao”, nhưng Tsukasa cũng không nói thêm gì. Chắc cô ấy sẽ gặp Sayama ở trường, rồi giao lại hành lý cho cô ấy thôi.
Chỉ cần tưởng tượng ra cảnh đó là tôi đã cảm thấy ngượng thay rồi.
Vả lại, vấn đề cơ bản vẫn chưa được giải quyết. Nên tôi quyết định kéo chủ đề trở lại.
“Nhưng... trước mắt cậu vẫn sẽ hơi bất tiện đúng không? Hiện giờ chỉ có đồng phục thôi, đồ lót nếu chỉ có một bộ thì cũng rắc rối lắm... hơn nữa còn nhiều món đồ riêng mà cậu cần nữa.”
“Mua là được.”
“À, ừ. Đúng là chỉ còn cách đó.”
Cách Tsukasa trả lời dứt khoát làm tôi hơi đơ cả người.
Tuy tôi không đoán được cô ấy đang nghĩ gì, hành động cũng thường vượt ngoài dự đoán, nhưng giờ tôi mới thấy, thỉnh thoảng cô ấy lại nói ra những điều khiến người ta chẳng thể phản bác.
“Nếu đi mua thì gần đây nhất chắc là Shibuya rồi. Dù sao thì cũng không thể ra ngoài với bộ đồ ngủ... Không biết có đồ nào cho cậu mượn không nữa...”
Tôi cao 2 mét chẻ đôi thêm 5, còn Tsukasa cao hơn tôi hơn mười phân. Bộ đồ ngủ tôi cho cô ấy mượn vốn đã rộng thùng thình, vậy mà cô ấy vẫn để lộ rốn. Nếu là đồ thường, chắc còn không hợp hơn nữa.
“À—cái này thì sao...?”
Tôi moi trong tủ đồ của mình, tìm được một bộ tàm tạm có thể cho Tsukasa mượn.
***
Chúng tôi đến Shibuya. Từ ga gần nhà đi tàu khoảng hai mươi phút là tới được khu mua sắm lớn này.
“Nào, bắt đầu đi đâu trước nhỉ?”
“Cậu quyết đi.”
“Ể...”
“Trước giờ toàn là Reira dẫn đi, nên tớ cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.”
(Lại là Sayama-san à...) tôi thầm nghĩ. Tsukasa thường xuyên thẫn thờ, không khó để tưởng tượng cô ấy hầu như dựa dẫm hoàn toàn vào Sayama-san để sống.
Tôi nghĩ chỉ cần đến cửa hàng, Tsukasa kiểu gì cũng sẽ đưa ra ý kiến. Tôi quyết định đến một trung tâm mua sắm thời trang nằm trên con dốc.
Chủ nhật ở Shibuya, đúng như dự đoán, đông nghịt người. Trên vỉa hè, người ta chen chúc nhau nỗi chẳng thể đi theo nhịp riêng của mình được.
Cũng có khá nhiều người trạc tuổi tôi nhưng khác hẳn tôi, ai nấy đều mặc đồ thời trang, hàng hiệu khiến tôi thấy mình thật kém cỏi.
(Nhưng mà... Tsukasa thì khác. Nói thật, việc cô ấy không làm người mẫu mới thấy kỳ lạ.)
Tsukasa đang mặc áo sơ mi rộng không vừa người, quần thể dục của trường và một đôi dép đế dày vừa khít chân một cách chật vật.
Kết quả là, giống như đồ ngủ, do mặc không vừa nên phần bụng thường xuyên bị lộ ra, nhưng lại trông chẳng hề luộm thuộm. Thậm chí còn có nét như thể đã được phối sẵn có chủ ý. Đó chính là nét kỳ lạ của Tsukasa.
Nhờ đôi dép đế dày đó, giữa tôi và cô ấy có gần hai mươi phân chiều cao chênh lệch. Nhìn vào, có lẽ người ta sẽ tưởng là người lớn và trẻ em cũng nên.
“Thế giới đúng là tàn nhẫn thật. Haizz...”
“…? Ò, đúng rồi.”
Tsukasa vừa dứt lời nắm lấy tay tôi.
“Như vầy sẽ không bị lạc nữa.”
“Ư-um... Nhưng mà, ngoài đường thế này... không, không sao chứ…?”
“…………?”
“Ừ, bình thường thôi mà. Bình thường, bình thường.”
Trong đầu tôi lúc này hiện ra hình ảnh Sayama-san. Việc nắm tay này chỉ là giữa bạn bè thôi. Nhìn quanh quanh, tôi cũng thấy có nhiều bạn nữ trạc tuổi tụi tôi vừa đi vừa nắm tay hoặc khoác tay nhau.
Cùng Tsukasa nắm tay bước giữa đám đông khiến tôi có cảm giác như đang đi chơi, trong lòng cũng thấy rạo rực.
***
Tôi vừa nghĩ ngợi vẩn vơ vừa đi dọc đại lộ công viên.
Bọn tôi phải mất hơn gấp đôi thời gian mới đến được tòa nhà. Nếu có người thì chỉ mất khoảng năm phút là tới rồi.
“Nhãn hiệu bra mà cậu hay mặc hình như có cửa hàng ở đây đúng không? Tớ đi chỗ đó trước nhé?”
“Ừ, vậy đi.”
Nghe Tsukasa đáp vậy, chúng tôi lên tầng có cửa hàng đó. Thương hiệu này thiết kế đơn giản nhưng đáng yêu, với học sinh cấp ba như tụi tôi thì hơi sang chảnh một chút.
Tôi còn đang phân vân có nên vào không thì Tsukasa đã bước vào chẳng chút do dự.
“Mặc cùng kiểu cũng được chứ? Như thế sẽ hiệu quả hơn.”
“Cậu coi trọng hiệu quả đến thế à? Ưm——dù sao cũng có nhiều mẫu mới rồi, mình coi hết luôn đi. Hiếm khi mới đến mà.”
“Nếu Yuki đã nói thế thì làm nhé. Nói mới nhớ, gần đây tớ thấy áo ngực hơi chật rồi.”
“Ơ, ơ...ồ—! Vậy à!”
Câu nói gây sốc khiến tôi không thể giấu được vẻ kinh ngạc. Có lẽ do thấy bọn tôi cứ mải tám chuyện, nhân viên lên tiếng “E hèm——có cần hướng dẫn không ạ?” thế là bọn tôi quyết định nhờ nhân viên tư vấn.
Tụi tôi gần như chọn theo mấy mẫu áo do nhân viên cửa hàng đề xuất, sau đó Tsukasa đi đo số rồi thử. Ban đầu tôi hình dung mình chỉ cần loanh quanh trong cửa hàng đợi là được, ai dè nhân viên lại dẫn tôi đến trước phòng thử đồ và bảo. “Mời chị đợi ở đây.”
Cùng một người mà tôi chỉ mới bắt đầu trò chuyện từ hôm qua đến nay đi chọn đồ lót là sao vậy trời? Tôi vừa nghĩ vậy cộng thêm cái việc sống chung này vốn dĩ đã phi thực rồi, nên thôi, tôi cũng không nghĩ ngợi nhiều nữa.
Tôi đang đứng đợi Tsukasa thử áo ngực sau khi đo xong cỡ, từ bên trong phòng thử vang lên một tiếng gọi khẽ.
“Nè.”
Rồi bàn tay vươn ra kéo tôi vào bên trong.
“Sao hả? Trông có kỳ lắm không?”
Như thể là điều hiển nhiên, Tsukasa đang mặc mỗi áo ngực ở nửa trên. Màu đen của bra nổi bật trên làn da trắng muốt, tạo ra sự tương phản cuốn hút lạ thường.
“Đẹp quá…”
Tôi buột miệng thốt lên. Mà vừa nói ra, tôi lập tức nhận ra mình vừa nói một câu vô cùng ngại ngùng.
“Không phải đâu, ý tớ là... tại cỡ áo được điều chỉnh vừa khít nên ôm dáng ngực đẹp quá chừng luôn, hoàn toàn không có ý gì kỳ cục hết… ye, GOOD, GOOD!”
“Cậu lạ thật. Nhưng vui.”
Trái ngược với tôi, Tsukasa vẫn giữ vẻ bình tĩnh, khẽ đáp bằng chất giọng như thì thầm.
Nghe cô ấy nói vậy, loạt phản ứng ngượng ngập vừa rồi của tôi cũng tan biến.
“Tớ sẽ mua ba bộ giống nhau.”
“Giờ mà nói đến chuyện hiệu quả nữa hả… ít nhất cũng thay màu đi chứ?”
“Vậy để Yuki chọn nhé.”
Có hơi lấn cấn khi nhận nhiệm vụ chọn đồ cho người khác. Thế là tôi đã chọn ba màu đen, đỏ và đỏ tím. Kiểu dáng giống như bộ cô ấy đang mặc. Bề ngoài nhìn thì đơn giản nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy những đường thêu tinh xảo rất dễ thương.
Mua ba bộ chắc cũng tốn không ít, Tsukasa chẳng hề để tâm khi thanh toán.
Tôi hơi bất ngờ vì cái ví của cô ấy nhìn khá con nít.
“Cậu... đủ tiền chứ?”
Ra khỏi cửa hàng, tôi khẽ hỏi.
“Ừ. Phụ huynh bảo tớ có thể dùng thoải mái, nên đưa cho tớ thẻ tín dụng luôn rồi.”
Tsukasa nói một cách thản nhiên khiến tôi cảm nhận rõ ràng sự khác biệt trong quan điểm về tiền bạc.
Nói là không thể dựa vào ba mẹ trong chuyện về nhà, nhưng chuyện tiền bạc thì vẫn nhờ vả phụ huynh, điều đó làm tôi thấy hơi mâu thuẫn, tôi không nói gì. Nhà ai cũng có hoàn cảnh riêng, chẳng phải chuyện tôi nên chen vào.
Sau đó, chúng tôi còn mua thêm ba bộ đồ mặc thông thường ở nhà. Thương hiệu nổi tiếng về đồ mặc trong nhà, giá cũng chẳng rẻ là mấy. Vậy mà Tsukasa vẫn mua cái rụp.
Sự quyết đoán đó của cô ấy khiến tôi có chút choáng váng.
“Ừm, mua xong rồi. Cảm giác khá ổn áp.”
Nghe Tsukasa tay đang cầm túi giấy nói vậy với vẻ hài lòng, tôi cũng thấy ổn... nhưng mà—
“Khoan đã, mới mua mỗi đồ lót với đồ ở nhà thôi đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Nói mới nhớ, tớ còn không biết Tsukasa hay mặc đồ ngoài kiểu gì nữa. Đi mua ở đâu đây?”
“Ừm. Ở đâu cũng được.”
“Ể, thật á? Rõ ràng chọn đồ lót và đồ ở nhà thì kỹ càng ghê mà?”
Không phải là cô ấy kỹ tới mức lựa chọn cẩn thận từng thứ, nhưng ít ra cũng quyết định được muốn mua thương hiệu nào. Đối với câu hỏi đó, Tsukasa đáp liền.
“Đồ tiếp xúc trực tiếp với da thì mặc thoải mái, còn đồ mặc khi ngủ thì cần phải thoáng khí.”
“À——chức năng ưu tiên hả...”
“Ừ. Nên mấy bộ mặc ngoài lúc tỉnh thì tớ không quan tâm lắm.”
“Lý lẽ như vậy sao...”
Tôi có thể hiểu cách nghĩ của Tsukasa, cái sự khác biệt nhiệt độ cảm xúc giữa các hạng mục làm tôi hơi ngạc nhiên. Rồi cô ấy tiếp lời.
“Mấy bộ đồ do Reira mua cho tớ hết.”
Tsukasa nói bằng tông giọng như kiểu “mẹ tớ mua cho á”. Tôi đoán chắc tiếp theo cô ấy sẽ——
“Yuki, chọn đồ giùm tớ nhé?”
“Ha, quả nhiên. Được thôi, để tớ trổ tài gu thời trang cái nào!”
“Ỏ, sao trông cậu có vẻ phấn khích vậy...”
“Tại có mấy bộ đồ tớ rất muốn mặc nhưng không hợp với á. Tớ luôn nghĩ, nếu là Tsukasa thì chắc chắn mặc lên sẽ cực kỳ hợp.”
Tôi cảm giác khoé miệng mình đang cong lên.
Vì có rất nhiều bộ đồ tôi muốn Tsukasa thử mặc. Cô ấy có khuôn mặt nhỏ nhắn, bờ vai thon gọn, đôi chân dài và dáng người cao ráo. Thành thật mà nói, tôi thật sự rất mong chờ đấy.
Tôi cùng Tsukasa đang tỏ ra hơi lúng túng tiến thẳng lên tầng tiếp theo.
***
“Phuuuu—no căng no căng.”
Tôi lẩm bẩm khi ăn xong phần cuối cùng của nồi lẩu.
Có hai lý do khiến tôi cảm thấy thỏa mãn. Thứ nhất, đầy bụng. Bù đắp cả tuần thiếu thịt kèm theo món ăn bánh kếp làm tráng miệng.
Lý do thứ hai là vì tôi đã giúp Tsukasa mua được một đống quần áo.
“...Mệt quá đi.”
Tsukasa cũng vừa ăn xong, khẽ lẩm bẩm. Câu đó chắc cũng mang hai tầng ý nghĩa. Một là do dạng buffet vốn không quen dùng khiến cô ấy bị xoay như chong chóng. Hai là——
“Xin lỗi nha, tớ như biến cậu thành búp bê thay đồ vậy.”
“Không sao đâu, tớ là người nhờ cậu mà. Nhưng hơi bất ngờ đó.”
Tôi nhìn Tsukasa đang nhấp môi ly cà phê sau bữa ăn, rồi hỏi “Bất ngờ chuyện gì cơ?”
“Cậu rành về thời trang ghê.”
“Vậy hả? Tớ thấy mình cũng bình thường thôi mà.”
“Tớ không rõ tiêu chuẩn chung là gì, nhưng theo tớ thì cậu khá hiểu biết đó. Dù tớ không rành mấy khoản đồ mặc ngoài nhưng nhìn mấy bộ cậu phối rất hợp.”
“Vậy thì tốt quá. Toàn là mấy bộ tớ không mặc được hoặc không mua nổi mà tớ rất thích ngắm. Với lại, Tsukasa mặc gì cũng hợp nên chọn đồ cho cậu đúng là niềm vui luôn!”
Sau câu nói đó, Tsukasa khẽ “Ra vậy à” cô ấy có vẻ đã hiểu điều gì đó rồi nói tiếp.
“Tớ hiểu rồi. Bị thay đống đồ đó cũng mệt thật nhưng lý do tớ không thấy khó chịu chắc là vì thấy Yuki cậu vui như vậy.”
“Ể, thật sao?”
Tôi hỏi lại. Tsukasa có vẻ đã tự mình hiểu và chấp nhận, thôi không đào sâu nữa.
“Vậy để tớ trả tiền bữa nay nha.”
“Ơ, không cần đâu. Dù gì cậu cũng đã mua quá chừng quần áo rồi còn gì.”
“Không không. Ngược lại mới đúng. Đây là quà cảm ơn vì cậu đã chọn đồ giúp. Là tớ nhờ vả cậu mà.”
“Ơ… cảm… cảm ơn. Nhưng mà…”
Tôi cũng lờ mờ đoán được hôm nay Tsukasa đã tiêu bao nhiêu tiền.
Nên giờ mà để cô ấy trả tiền ăn thì tôi có hơi ngại. Tsukasa không vì thế mà nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Tớ không biết Yuki nghĩ gì. Nhưng tớ thật sự rất vui. Cậu vẫn chưa cảm nhận được tấm lòng của tớ sao?”
Câu đó khiến tôi hơi bất ngờ. Không ngờ Tsukasa lại thẳng thắn bày tỏ cảm xúc như vậy. Tôi im lặng một chút rồi đáp.
“Không… xin lỗi. Tớ hiểu rồi.”
“Vậy sao cậu lại xin lỗi?”
“… Tớ cứ bám lấy cậu mãi.”
“Lạ ghê. Tớ thì lại thấy Yuki cậu quá dè dặt luôn á. Như lúc chọn đồ vậy đó, cứ thoải mái là được rồi mà.”
“U u… xin lỗi.”
“Lại xin lỗi nữa rồi… hehe.”
Tôi biết mình xin lỗi hơi nhiều, điều có thể làm người khác thấy phiền, nhưng vì Tsukasa chỉ cười nhẹ nên tôi cũng không nghĩ nhiều nữa.
Tsukasa nói “Vậy để mình trả tiền” rồi lấy ví ra.
“À——cái ví đó, có phải là loại có hình Animal Maid Dancers.”
Từ sáng tôi đã cảm thấy cái ví của Tsukasa quen quen. Giờ nhìn gần mới chắc chắn được.
Animal Maid Dancers là một bộ hoạt hình tôi từng xem hồi mẫu giáo hay tiểu học. Cái ví của Tsukasa in hình nhân vật trong đó.
Cô ấy có vẻ rất trân trọng cái ví. Nhìn là biết đã dùng từ rất lâu. Các mép đã bung chỉ, hình in cũng phai nhạt.
“Cậu biết cái này hả?”
“Tớ nghĩ lứa tuổi tụi mình chắc ai cũng biết. Tớ còn hay bắt chước lời thoại của nhân vật chính nữa. Dù giọng hơi dễ thương…”
Tôi đang nói thì nuốt lại nửa câu sau.
Vì phần tiếp theo hơi tiêu cực. Nói sao ta, diễn viên lồng tiếng cho nhân vật chính... có thể nói là… như dở hơi vậy. Trong hội bạn, tụi tôi hay lấy bộ này ra trêu khi ôn lại kỷ niệm xưa.
Nếu Tsukasa đã dùng cái ví này lâu vậy thì cho dù cô ấy không mấy gắn bó với đồ đạc, hẳn không phải vì lười đổi mới mà tiếp tục dùng.
Nếu Tsukasa là fan của Animal Maid Dancers mà tôi lỡ nói gì tiêu cực thì chắc cô ấy sẽ không vui… tôi đang nghĩ thế thì—
“Dở lắm hả?”
“………Ừ.”
Tôi còn đang suy nghĩ nên nói sao thì Tsukasa đã nói thẳng tuột.
“Giọng của nhân vật chính, đúng là để lại ấn tượng mạnh thật.”
Tôi nói thêm như để đỡ lại câu trước, gặng hỏi Tsukasa.
“Cậu dùng ví đó, chắc là thích lắm đúng không?”
“………”
Tsukasa ngập ngừng một chút rồi đáp.
“Không biết nữa. Nói là thích thì cũng chẳng biết có đúng không. Với tớ, ví chỉ cần dùng được là được, tớ chỉ định dùng đến khi nó rách không dùng được nữa thôi.”
“Vậy à. Nghe rất đúng kiểu Tsukasa… ha?”
Tôi dùng câu nghi vấn không phải để mong cô ấy xác nhận.
Sau đó, tôi quyết định nói nốt điều lúc nãy đã định nói nhưng kìm lại——cho chắc ăn.
“Tớ thích nó lắm đó. Nói thật thì giọng của seiyuu nghe cứ như diễn viên nhí không biết diễn. Tớ thì thích cái cảm giác cố gắng hết mình đó.”
“Nếu cố gắng mà chẳng đạt được gì thì cũng vô nghĩa thôi.”
“——À rế?”
Tsukasa quả quyết như vậy khiến tôi giật cả nảy.
Cho đến khi rời khỏi quán, cả hai chúng tôi đều không nói thêm lời nào. Câu chuyện cũng kết thúc tại đó
Không khí cứ im lặng mãi cũng ngượng, lúc ra khỏi cửa hàng, tôi chờ nhìn Tsukasa quẹt thẻ đen thanh toán rồi nói ra suy nghĩ trong lòng.
“Nhắc mới nhớ, đã mang ví rồi còn có cả thẻ tín dụng, vậy ở khách sạn chẳng phải tiện hơn sao?”
Chuyện hôm qua ghé tạm nhà tôi vì mưa thì không sao nhưng nếu định ở lại đến hai tháng thì khách sạn chắc chắn thoải mái hơn nhà tôi chứ nhỉ.
Trước câu hỏi của tôi, nét mặt Tsukasa không chút thay đổi.
“Vì ở một mình sẽ cô đơn.”
Câu nói đó nghe như thể Tsukasa đã quen miệng nói từ lâu, thậm chí khiến tôi cảm thấy trong lòng cô ấy, đó là điều hiển nhiên không cần bàn cãi.
Tôi chợt nhớ đến chuyện tối qua, khi Tsukasa níu kéo tôi ở lại trên giường. Tsukasa có vẻ sợ cô đơn hơn vẻ ngoài lạnh nhạt của mình—— trong thâm tâm cô ấy, hẳn đang có điều gì đó trục trặc.
Tôi không biết đáp lại thế nào, Tsukasa thì tiếp tục giải thích.
“Với lại, học sinh cấp ba mà ở khách sạn lâu dài một mình thì thủ tục rắc rối lắm. Giờ người ta quản nghiêm hơn trước nhiều rồi.”
“Ra vậy à. Tớ chưa từng ở khách sạn một mình nên cũng không rõ lắm.”
Thúng tôi rời khỏi quán lẩu buffet tiếp tục trò truyện.
Sau đó cả hai đi mua những vật dụng sinh hoạt cần thiết rồi cùng trở về nhà.
Về đến nơi tôi sắp xếp hết đống đồ vừa mua, định thở phào một cái thì bị Tsukasa gọi lại.
“Nè, học bài đi.”
“——Ể?”
“Sao lại ngạc nhiên dữ vậy?”
“Vì tớ thấy bây giờ đang thư giãn mà…”
“Tớ đã hứa sẽ dạy cậu học để đền đáp việc được ở nhờ. Tớ muốn đáp lại đàng hoàng.”
Giọng Tsukasa cứng rắn hơn mọi khi.
Lý do tôi muốn từ chối cũng chỉ vì muốn được thong thả chút thôi.
“Ừm, vậy thì nhờ cậu dạy học nhé!”
Tôi đáp lại như vậy rồi bày đồ học lên bàn trong phòng khách.
“Đầu tiên, bắt đầu từ toán nha.”
“Ư… ừm…”
“Cậu học toán tệ lắm à?”
“Nói là môn dở nhất cũng không sai đâu… À không, cổ văn cũng vậy, lịch sử Nhật cũng vậy…”
“Fufu, Yuki cậu thú vị thật đấy. Vậy bắt đầu nào.”
“À, được…”
Tsukasa chẳng buồn để tâm đến lời lắp bắp của tôi mà dứt khoát lật sách bài tập ra.
“Trước tiên cậu làm thử vài đề nhé. Tớ muốn biết sơ qua xu hướng làm bài của cậu.”
“O… OKe——”
Tôi bắt đầu giải những câu Tsukasa chọn trong quyển đề cương.
“Nếu tính theo thang điểm 100 thì cậu được 70 điểm.”
“Ồ, không ngờ tớ cũng khá đấy chứ!”
“Ể——À, không, với Yuki thì đúng là vậy a.”
Phản ứng của Tsukasa khiến tôi hơi bận tâm, vì đây là dạng bài tôi đã từng thấy nên tôi giải gần như không ngừng nghỉ. Chỉ mất khoảng bốn mươi phút là xong.
Những chỗ sai sau khi xem lời giải cùng Tsukasa thì tôi cũng lập tức hiểu được ngay.
“Rồi, tiếp theo. Lần này làm phần này.”
Tsukasa chỉ vào một trang khác trong cùng quyển bài tập. Số lượng bài tương tự lần trước.
“Thời gian làm là hai mươi phút.”
“Ngắn quá đi!”
“Tớ thấy vậy là dài rồi đó. Thử làm một lần xem sao.”
Tsukasa bật tính giờ trên điện thoại rồi nhấn nút bắt đầu.
Độ khó của đề có vẻ còn dễ hơn cả đề thi giữa kỳ một chút.
“Rồi, hết giờ rồi.”
Chẳng mấy chốc mà hai mươi phút đã trôi qua. Gặp vài câu ở giữa khó quá, tôi tốn khá nhiều thời gian nên rốt cuộc không làm kịp. Mà giờ nhìn lại thì mấy câu cuối hình như có thể làm được, không kịp làm xong thật tiếc ghê…
“Vậy để tớ chấm bài cho cậu nhé.”
Tôi nhìn Tsukasa đang sửa bài.
Trong suốt hai mươi phút tôi làm bài nãy giờ, Tsukasa không hề xem video trên điện thoại hay lật vở tôi, chỉ ngồi đờ người ra.
Biết đâu cô ấy còn ngủ gật một chút cũng nên. Như một nhân viên văn phòng có thể tỉnh dậy đúng lúc tàu tới ga, Tsukasa cũng nhấn nút dừng hẹn giờ đúng chính xác khi vừa hết hai mươi phút.
“…Ừm.”
Tsukasa chấm xong thì khẽ gật đầu.
Dù không phải kỳ thi trường nhưng khi nghe kết quả thì tôi vẫn thấy hồi hộp.
“Nếu tính theo thang điểm 100 thì cậu được 34 điểm.”
“Ể, thấp hơn tớ tưởng đấy. Rõ ràng đề này dễ gần bằng lúc nãy mà sao chưa được một nửa…”
“Tớ cũng nghĩ vậy.”
Tsukasa gật đầu với vẻ thấu hiểu, rồi bắt đầu phân tích với một thái độ điềm tĩnh đến khó tin nếu nhìn vào cái vẻ thẫn thờ thường thấy ở cô ấy.
“Tớ nghĩ điều này cho thấy tính cách của Yuki. Không liên quan đến kỹ thuật giải gì cả.”
“Ư ư…”
“Trước hết, điều căn bản là cậu không nhớ công thức, cũng không nắm cách giải. Nhưng nếu tập trung hơn vào điểm số kỳ thi, thay đổi cách tiếp cận một chút thì có thể nâng điểm được.”
“Ể, thật không đó?”
Trước câu hỏi đầy nghi ngờ của tôi, Tsukasa đáp một cách mạch lạc.
“Tớ sẽ dạy cậu một bí quyết đơn giản về mẹo làm bài thi. Đó là phải biết chọn lọc bài nào nên làm. Nói cách khác, cậu dùng cùng một phương pháp khi giải bài tập lẫn lúc thi. Vì lúc nào cũng làm từ đầu đến cuối nên nếu gặp chỗ bị kẹt là cậu phí mất thời gian, rồi rốt cuộc những câu dễ làm được lại không còn thời gian làm còn câu khó cũng sai nốt.”
“À, tớ từng nghĩ vậy…”
“Thì đó, biết mà không làm cũng là một vấn đề.”
“Ugh…”
Tsukasa giơ ngón tay trỏ lên như đang giáo huấn tôi người đang lùi bước.
“Yuki cậu cần kiến thức, cũng cần kỹ thuật thi. Tớ càng chắc chắn hơn, ít nhất là với kỳ thi định kỳ ở trường thì tớ vẫn có thể dạy cậu được.”
“Nhưng đó chỉ là… thi định kỳ thôi mà…”
“Còn nữa, tớ nghĩ Yuki cậu còn thiếu một điều nữa.”
“Còn nữa à…”
Tôi rên nhẹ tỏ vẻ hơi mệt mỏi. Nhưng Tsukasa mặc kệ mà nói tiếp.
“Cần phải hiểu đúng về bản thân.”
“Ý cậu là gì? À không, tớ biết ý nghĩa của từ đó rồi.”
“Thì nghĩa đen thôi. Biết mình làm được gì và không làm được gì——”
Đến đây, giọng Tsukasa chợt trở nên nghiêm túc.
Cô ấy nhanh chóng quay lại giọng thường ngày và tiếp tục.
“Đã là chuyện học thì phải biết mình giỏi chỗ nào yếu chỗ nào. Mạnh phần trắc nghiệm hay phần tự luận. Hạn chế tối đa những cảm giác kiểu ‘tốt hơn mình nghĩ’ hay ‘tệ hơn mình nghĩ’. Hôm nay cậu đã nói cả hai kiểu đó.”
Tôi không thể phủ nhận tính cách mà Tsukasa vừa mô tả. Bài đầu tiên thì giải tốt hơn tưởng tượng còn bài giới hạn thời gian thì cảm thấy làm cũng ổn. Cuối điểm lại không cao.
“Nghe cậu nói vậy, tớ thấy mấy kỳ thi trước cũng hay bị thế thật.”
“Quả nhiên vậy.”
“Không hiểu sao tớ lại đậu được vào cấp ba nữa… là do may mắn chăng?”
“Không thể nói là hoàn toàn nhờ may mắn. Cách làm của cậu là kiểu đánh trực diện, nên nếu hợp bài thì sẽ phát huy được sức mạnh bất ngờ.”
Trái ngược với vẻ tự tin của Tsukasa, tôi chỉ đáp lại.
“Thế thì vẫn là do ăn may thôi mà.”
“Vậy sao… có lẽ vậy thật.”
“Lúc này đáng lẽ cậu phải nói là ‘may mắn cũng là một phần thực lực’ chứ.”
“May mắn rốt cuộc vẫn là may mắn thôi. Dù có nắm được nó nếu không có thực lực thì nó cũng sẽ tuột khỏi tay thôi.”
Giọng Tsukasa trở nên cực kỳ nghiêm túc.
Thỉnh thoảng cô ấy lại toát ra cảm giác như đang cất giấu điều gì đó rất sâu trong lòng.
“Cũng đúng ha. Ừm, trước hết phải cố gắng đã!”
Thế nên tôi đã trả lời như vậy.
Có người sẵn sàng dạy thì tôi cũng không nói gì thêm, chỉ còn cách chăm chỉ thôi. Chuyện của Tsukasa là chuyện của Tsukasa, tôi chỉ có thể làm tốt phần của mình.
Sau đó, tôi học thêm khoảng ba mươi phút nữa.
Tối nay tôi cũng là người nấu cơm. Ăn xong, hai đứa lần lượt đi tắm rồi chuẩn bị đi ngủ.
“À, đồ mặc ở nhà… cậu mặc rồi à.”
Tôi nói với Tsukasa, người đang sấy tóc dở dang bằng máy sấy.
Cô ấy đang mặc bộ đồ ở nhà vừa mới mua hôm nay. Vì lúc mua cũng xác định là để mặc ngay, nghĩ lại thì đúng là điều hiển nhiên.
Đó là chiếc áo sơ mi ngắn tay bằng vải satin màu xanh nước biển ánh lên một lớp bóng dịu nhẹ. Cúc áo trên cùng không cài, thấp thoáng để lộ nội y bên trong. Cái bra cũng là thứ chúng tôi đã mua cùng nhau hôm nay, sắc đen thanh lịch đầy chiều sâu rất hợp với bộ đồ. Ống quần cực ngắn càng làm nổi bật đôi chân thon dài của Tsukasa.
Nói cách khác, ngay cả với tôi là con gái mà nhìn cũng phải công nhận. Nói uyển chuyển một chút, bộ đồ đó thực sự rất quyến rũ. Tôi đã cố hết sức dùng từ nhẹ nhàng rồi đấy, “quyến rũ” là từ gọn gàng nhất tôi có thể nghĩ ra.
“Kỳ lạ lắm hả…?”
“Không… không hề kỳ lạ chút nào. Kỳ lạ là do tớ cơ… à không, hợp với cậu lắm! Cậu nói khi mua là chú trọng tính tiện dụng nhưng những kiểu có thiết kế thế này cũng rất hợp với cậu. Dễ thương thật.”
“Fufu, cậu lại khen tớ dễ thương. Vui ghê.”
Nghe tôi nói vậy, Tsukasa mỉm cười.
Biểu cảm tự nhiên cộng với bộ đồ mặc ở nhà đã khơi dậy trong tôi một cảm xúc chưa từng biết đến.
Vì vậy, tôi đã đưa ra một đề nghị.
“Nè, chuyện chỗ ngủ ấy… hay là tụi mình luân phiên đổi giường và sofa nhé? Cậu thấy sao?”
“Tại sao vậy?”
Tsukasa có vẻ không hiểu chút nào, tôi giải thích.
“Vì… hôm qua tớ chưa biết cậu và Sayama-san chưa chia tay nên mới ngủ chung theo tình huống thôi… nhưng giờ thì tớ biết hết rồi.”
“Biết rồi thì không được ngủ cùng nữa à?”
“Gọi là không được thì… thật ra tớ cũng không chắc lắm, nhưng tớ cảm thấy không hay. Dù nói không phải là bắt cá 2 tay tủng gì nhưng tớ vẫn thấy có lỗi với Sayama-san lắm.”
“Hiểu rồi. Nếu Yuki nói vậy thì cứ làm theo cậu nói đi.”
Tsukasa đồng ý với tôi dễ dàng hơn tôi tưởng.
Tôi cảm thấy Tsukasa khá là quyến rũ, nhưng đó không phải tình yêu và chúng tôi đều là con gái, chắc cũng không liên quan gì đến dục vọng—— mà tôi vẫn có cảm giác tội lỗi đối với Sayama-san.
Phải, từ “tội lỗi” có lẽ là cách diễn đạt đúng nhất cho cảm xúc hiện tại của tôi.
“Vậy hôm nay tớ ngủ sofa, Yuki ngủ giường nhé.”
“Ừm… ngại quá…”
“Sao lại xin lỗi?”
“À, nói cũng phải. Xin lỗi gì chứ. Vậy thì làm vậy nhé!”
Tôi biết lý do khiến tôi xin lỗi. Tsukasa từng nói, cô ấy sẽ thấy cô đơn nếu ở một mình—— vậy mà tôi lại đề nghị ngủ riêng.
“…………Haa.”
Truyện trò được 5 phít, Tsukasa đã sấy xong tóc. Cô ấy buộc tóc thành hai búi nhỏ rủ xuống trước ngực.
(Có hơi trẻ con một chút nhưng phong cách này cũng đáng yêu ghê.)
Sau đó, mỗi người chúng tôi đánh răng, lướt nhẹ điện thoại rồi tắt đèn phòng trước nửa đêm.
Sau khi tắt đèn một lúc, tôi vẫn không tài nào chợp mắt được.
Tsukasa đang ở ngay bên kia cánh cửa. Cảm giác không giống ngày thường khiến tôi cứ bồn chồn.
“Tsukasa, cậu còn thức không?”
Tôi cất tiếng hỏi người đang nằm trên sofa ngoài phòng khách. Từ mấy hôm trước tôi đã biết Tsukasa rất dễ ngủ, chắc cô ấy đã ngủ nửa chừng rồi.
Thế nhưng, Tsukasa lại đáp lại sau một lúc yên lặng.
“…………Ừm.”
“Vậy, mình nói chuyện một chút được không?”
“Được thôi”
Nghe Tsukasa trả lời, tôi nằm sấp trên giường rồi mở cánh cửa trượt, nói tiếp.
“Tsukasa, tại sao cậu học giỏi đến vậy?”
Không chỉ môn Cô văn trong lúc học thêm, mà cả môn Toán hôm nay nữa. Ngoài ra, tôi còn phát hiện thêm là, ngoài mặt trông cô ấy lúc nào cũng thờ ơ, trái lại suy nghĩ mọi chuyện theo cách rất logic.
(Vì chưa ngủ được nên muốn trò chuyện thôi…)
Tôi chỉ đơn thuần muốn nói chuyện, chẳng có dụng ý gì sâu xa. Tsukasa lại có vẻ đang suy nghĩ nghiêm túc. Phải mất gần một phút cô ấy mới trả lời.
“Vì tớ đọc nhiều sách.”
Nghe thì có vẻ triết lý nhưng tôi lại cảm thấy trong câu trả lời ngắn ngủi đó ẩn chứa rất nhiều điều. Tôi khe khẽ “ừm” một tiếng và Tsukasa tiếp tục.
“Hồi nhỏ, tớ từng thất bại trong một việc mà tớ luôn tin chắc là mình làm được. Mẹ tớ lúc đó đã rất thất vọng. Từ sau lần đó, mẹ không còn kỳ vọng gì vào tớ nữa.”
Giọng của Tsukasa khẽ run trong sự bình thản.
“Học hành thì có thể biểu hiện bằng con số. Chính vì ai cũng hiểu được con số, nên điểm cao hay thấp là chuyện rõ rành rành. Tớ nghĩ, nếu tớ giỏi lên thì ít nhất mẹ cũng sẽ công nhận tớ.
So với câu hỏi hời hợt tôi đưa ra thì câu trả lời ấy nặng nề hơn rất nhiều.
Tsukasa vẫn giữ nguyên giọng điệu, tiếp tục nói.
“Thực tế thì, khi tớ học giỏi lên, mẹ đã chịu công nhận tớ, ít nhất là về khoản đó.”
Tôi bất giác suy nghĩ về ý nghĩa trong lời ấy. Tôi không nói ra mà chỉ im lặng lắng nghe cô ấy tiếp tục.
“Được mẹ công nhận khiến tớ rất vui. Có một thời gian, tớ đã dồn hết tâm sức vào chuyện học. Những gì tớ làm được bây giờ là nhờ quãng thời gian đó tích góp lại」
Tôi ngồi dậy khỏi giường rồi bước ra phòng khách.
Tôi ngồi xuống sàn, tựa lưng vào sofa, ngay bên cạnh nơi Tsukasa đang nằm.
“Yuki…?”
“Mình muốn nghe cậu nói rõ hơn, nên mới ra đây.”
“……Cậu không sao chứ?”
“Không sao… À, cậu đang nói chuyện ngủ riêng à… Ừm. Chỉ cần không nằm cùng nhau thì tớ cũng chẳng để tâm lắm.”
Hôm qua Tsukasa có nói là cảm thấy cô đơn, nhưng hôm nay, dù không nói ra, tôi lại cảm nhận được rõ ràng điều đó hơn.
Sau khi hít sâu một hơi, Tsukasa tiếp tục.
“Vì tớ chẳng có gì cả, chỉ là một cái vỏ rỗng, duy việc học có thể lấp đầy cái vỏ rỗng đó.”
Tôi không thể hiểu hết cảm giác ấy nhưn ít ra tôi hiểu được Tsukasa đã trải qua và nghĩ gì nhờ lời cô ấy nói.
“Vì tớ chẳng có gì, nên cả Reira cũng…”
Tsukasa bỗng ngưng giữa chừng. Với Tsukasa, chuyện này thật hiếm.
Tôi gần như chưa từng nghe cô ấy kể chi tiết về chuyện chia tay với Sayama-san.
Chỉ mới hai ngày trôi qua, hẳn trong lòng Tsukasa vết thương còn chưa lành. Tôi không thể nào chủ động đào sâu vào chuyện đó.
Còn một điều nữa mà tôi vẫn chưa hỏi.
Đó là mối quan hệ giữa Tsukasa và bố mẹ cô ấy.
Chỉ cần nhìn vẻ mặt Tsukasa cũng biết, đây là chuyện cô ấy không muốn nhắc đến. Ấy vậy mà, cô ấy vẫn cố kể chút ít về chuyện với mẹ——chắc là vì cô quan tâm đến cảm xúc của tôi.
“Cảm ơn cậu đã kể cho tớ nghe”
Thế nên tôi đã tự nhiên nói như vậy.
Học giỏi không phải là của trời cho.
Đó là kết quả từ việc Tsukasa nghiêm túc đối diện với việc học, vì những lý do của riêng mình.
Tôi cũng hiểu, đối với Tsukasa, việc có thể nói ra những điều đó với tôi——nhất định không phải chuyện dễ dàng gì.
“Cảm ơn cậu. Tớ sẽ cố gắng hết sức——……Tsukasa?”
“…………Haa… haa…………”
Tôi tưởng cô ấy không nghe thấy nên mới lặp lại lần nữa, nhưng không phải vậy. Từ nơi Tsukasa đang nằm phía trên đầu tôi——vang lên tiếng ngáy khe khẽ.
“……Ngủ rồi sao?”
Rõ ràng mới nãy vẫn còn nói chuyện, thế mà giờ đã ngủ mất tiu, đúng là tốc độ ngủ ở thế giới khác. Có lẽ do tôi rủ trò chuyện nên cô ấy mới cố gắng gượng không ngủ? Có phải vì thế nên cô mới kể cho tôi nghe những chuyện quan trọng đến thế?
“Muốn được công nhận… à?”
Lý do tôi cố học, là vì lý do rất thực tế kiểu muốn tiếp tục sống một mình.
Dù vậy, tôi vẫn hiểu cảm giác muốn được người khác công nhận.
Hiểu thêm được một chút về Tsukasa cũng có thêm nhiều điều tôi chưa hiểu.
Tôi cảm thấy cách tôi và cô ấy kết nối với nhau có chút khác biệt so với những mối quan hệ bạn bè trước giờ.
Tuy vẫn chưa rõ Tsukasa có phải là bạn hay không nhưng giờ tôi cũng thấy hơi buồn ngủ rồi, không thể nghĩ xa xôi thêm được nữa đâu.
Cảm giác như ngay cả sức để quay về giường cũng không còn, cứ như vậy tôi khép mắt lại.